[TFBoys] Hôn Ước Với Nam Thần
-
Chương 10: Hiểu lầm- Tan vỡ!
Vậy là quán quân cuộc thi Royal Musik lần này chính là Minh Thư. Á quân là Yin. Tất cả những gì vừa trải qua, Minh Thư đều không tin chúng là sự thật! Một sự thật....mơ hồ.
Tối hôm ấy....sương xuống thật lạnh giá...cái lạnh thấu xương...Thiên Tỉ đã đưa Như Ngọc về trước rồi. Cô chỉ là kẻ bị bỏ rơi. Trên đoạn đường vắng, ánh đèn vàng hắt hiu phất lên gương mặt, mọi người ai cũng vội vã, tấp nập.....
Hơi lạnh bắt đầu xâm chiếm lấy thân thể bé nhỏ...đôi chân cô đã rét run, bước chậm lại... Nhưng....đâu phải ai cũng vội vã, cũng bỏ rơi cô! Một bàn tay khoác chiếc áo khoác lên vai cô.
-Tuấn Khải! Cậu chưa về à?
-Chưa! Tôi chờ một người....như có lẽ cô ấy không chờ tôi!
-Vậy ít ra cũng có người không bỏ rơi tôi nhỉ? Đi ăn nha!_cô cười.
-Ừm! Tôi biết quán ăn ngon lắm! Tôi dẫn cậu đi!....
Thế là trên đoạn đường vắng, họ bước đi. Bán cho nhau những tiếng cười, cùng mua lại của nhau sự cô đơn.
Ở một góc khuất, nước mắt của Hoàng Oanh đã rơi xuống. Nước mắt mặn đắng thấm ước hết đôi gò má. Thật chua chát! Hai hàm răng bấu chặt bờ môi đã khô ráp đi vì lạnh.
-Cô ta lấy của cô quá nhiều rồi! Hợp tác với tôi đi!
-Xin lỗi! Tôi không bán nhân cách!_Hoàng Oanh gạt nước mắt, cười nhạt rồi bước đi.
-Hứ! Bản lĩnh đó! Trong tình yêu, Chẳng ai cao thượng vậy đâu!_Song Nghi dậm chân xuống đất, tức tối.
Ả lấy trong túi xách ra một chiếc điện thoại gọi cho ai đó:
" Bắt đầu kế hoạch tiếp theo đi!"
"Ok! Con nhỏ này không đơn giản như tao nghĩ rồi!"----Tút tút tút----
-Cái gì Song Nghi này đã muốn thì phải có cho bằng được!_ả bước lên một chiếc xe hơi, phóng xe đi.
Sau đám bụi và khói xe, Vương Nguyên núp sau một gốc cây, bước ra
"Nhưng có lẽ tôi không để cho cô làm vậy! Hồ Song Nghi!"
Nực cười! Những kẻ bị bỏ rơi!....
Sáng hôm sau. Tại Royal. Hôm nay Minh Thư vừa bước vào cổng đã vướng phải nhiều ánh mắt. Hâm mộ, ghen ghét... Và lại càng nổi hơn khi đi cạnh Thiên Tỉ.
-Lên sân thượng đi! Tôi có chuyện muốn nói!_Thiên Tỉ nắm tay cô chạy đi....
- Anh rủ tôi Lên đây làm gì?
-Hóng gió thôi!
-Chắc là Như Ngọc thích điều này!...
Thế rồi sự im lặng xâm chiếm lấy cả hai. Mỗi người đều nhìn về một hướng, dòng suy nghĩ khác nhau. Nhiều phút trôi qua....Thiên Tỉ chợt nhận ra điều gì đó...anh quay sang cô, kéo sát cô vào lòng khóa môi cô thật chặt. Một nụ hôn dịu dàng....và tội lỗi! Tại sao lại tội lỗi ư? Như Ngọc đứng phía sau trông thấy tất cả.
-Thiê..n.... Tỉ! Anh...._Ngọc chạy tới, nước mắt giàn giụa như trẻ con.
-Anh không yêu em nữa! Tốt nhất em nên về Mỹ chữa bệnh rồi tìm người khác!_anh lạnh lùng, nắm tay Minh Thư
-Các người im đi! Tôi tin lầm cô rồi Minh Thư!... Thiên Tỉ! Anh nói đùa đúng không?_Ngọc đau đớn hét lên, đánh mạnh vào ngực anh.
-Ngọc...tôi...tôi không...-BỐP- Minh Thư chưa kịp giải thích đã bị Ngọc tát mạnh.
-TÔI KHÔNG YÊU CÔ NỮA!
-Anh...._Ngọc nức nở, nói không nên lời.
Anh tát Ngọc! Cái tát đầu tiên khi yêu nhau! Anh tát Ngọc nhưng sau anh đau thế này? Có vẻ đau đớn làm khô đi nước mắt. Như Ngọc cười nhạt, nhìn Minh Thư với ánh mắt căm phẫn rồi chạy đi.
Bóng Ngọc khuất dần... Có lẽ...đây có lẽ là cách tốt nhất để Ngọc đi chữa bệnh...Ngày NGUYỄN NHƯ NGỌC trở lại có thể là một niềm vui! Hoặc cái ngày đó chính là NGÀY-TẬN-THẾ!...
-Xin lỗi!
-Anh...anh...lấy tôi làm chuột bạch?
-Chứ sao? Món nợ với tôi cô chưa trả được đâu! Dù gì cũng cảm ơn chuyện hôm nay! ĐỒ NGỐC!_Thiên Tỉ lạnh lùng quay đi.
-ANH..? ANH ĐỢI ĐÓ! TÔI SẼ CHỨNG MINH CHO ANH THẤY KẺ NGỐC NGHẾCH CHÍNH LÀ ANH!-HẾT CHƯƠNG 10-
Tối hôm ấy....sương xuống thật lạnh giá...cái lạnh thấu xương...Thiên Tỉ đã đưa Như Ngọc về trước rồi. Cô chỉ là kẻ bị bỏ rơi. Trên đoạn đường vắng, ánh đèn vàng hắt hiu phất lên gương mặt, mọi người ai cũng vội vã, tấp nập.....
Hơi lạnh bắt đầu xâm chiếm lấy thân thể bé nhỏ...đôi chân cô đã rét run, bước chậm lại... Nhưng....đâu phải ai cũng vội vã, cũng bỏ rơi cô! Một bàn tay khoác chiếc áo khoác lên vai cô.
-Tuấn Khải! Cậu chưa về à?
-Chưa! Tôi chờ một người....như có lẽ cô ấy không chờ tôi!
-Vậy ít ra cũng có người không bỏ rơi tôi nhỉ? Đi ăn nha!_cô cười.
-Ừm! Tôi biết quán ăn ngon lắm! Tôi dẫn cậu đi!....
Thế là trên đoạn đường vắng, họ bước đi. Bán cho nhau những tiếng cười, cùng mua lại của nhau sự cô đơn.
Ở một góc khuất, nước mắt của Hoàng Oanh đã rơi xuống. Nước mắt mặn đắng thấm ước hết đôi gò má. Thật chua chát! Hai hàm răng bấu chặt bờ môi đã khô ráp đi vì lạnh.
-Cô ta lấy của cô quá nhiều rồi! Hợp tác với tôi đi!
-Xin lỗi! Tôi không bán nhân cách!_Hoàng Oanh gạt nước mắt, cười nhạt rồi bước đi.
-Hứ! Bản lĩnh đó! Trong tình yêu, Chẳng ai cao thượng vậy đâu!_Song Nghi dậm chân xuống đất, tức tối.
Ả lấy trong túi xách ra một chiếc điện thoại gọi cho ai đó:
" Bắt đầu kế hoạch tiếp theo đi!"
"Ok! Con nhỏ này không đơn giản như tao nghĩ rồi!"----Tút tút tút----
-Cái gì Song Nghi này đã muốn thì phải có cho bằng được!_ả bước lên một chiếc xe hơi, phóng xe đi.
Sau đám bụi và khói xe, Vương Nguyên núp sau một gốc cây, bước ra
"Nhưng có lẽ tôi không để cho cô làm vậy! Hồ Song Nghi!"
Nực cười! Những kẻ bị bỏ rơi!....
Sáng hôm sau. Tại Royal. Hôm nay Minh Thư vừa bước vào cổng đã vướng phải nhiều ánh mắt. Hâm mộ, ghen ghét... Và lại càng nổi hơn khi đi cạnh Thiên Tỉ.
-Lên sân thượng đi! Tôi có chuyện muốn nói!_Thiên Tỉ nắm tay cô chạy đi....
- Anh rủ tôi Lên đây làm gì?
-Hóng gió thôi!
-Chắc là Như Ngọc thích điều này!...
Thế rồi sự im lặng xâm chiếm lấy cả hai. Mỗi người đều nhìn về một hướng, dòng suy nghĩ khác nhau. Nhiều phút trôi qua....Thiên Tỉ chợt nhận ra điều gì đó...anh quay sang cô, kéo sát cô vào lòng khóa môi cô thật chặt. Một nụ hôn dịu dàng....và tội lỗi! Tại sao lại tội lỗi ư? Như Ngọc đứng phía sau trông thấy tất cả.
-Thiê..n.... Tỉ! Anh...._Ngọc chạy tới, nước mắt giàn giụa như trẻ con.
-Anh không yêu em nữa! Tốt nhất em nên về Mỹ chữa bệnh rồi tìm người khác!_anh lạnh lùng, nắm tay Minh Thư
-Các người im đi! Tôi tin lầm cô rồi Minh Thư!... Thiên Tỉ! Anh nói đùa đúng không?_Ngọc đau đớn hét lên, đánh mạnh vào ngực anh.
-Ngọc...tôi...tôi không...-BỐP- Minh Thư chưa kịp giải thích đã bị Ngọc tát mạnh.
-TÔI KHÔNG YÊU CÔ NỮA!
-Anh...._Ngọc nức nở, nói không nên lời.
Anh tát Ngọc! Cái tát đầu tiên khi yêu nhau! Anh tát Ngọc nhưng sau anh đau thế này? Có vẻ đau đớn làm khô đi nước mắt. Như Ngọc cười nhạt, nhìn Minh Thư với ánh mắt căm phẫn rồi chạy đi.
Bóng Ngọc khuất dần... Có lẽ...đây có lẽ là cách tốt nhất để Ngọc đi chữa bệnh...Ngày NGUYỄN NHƯ NGỌC trở lại có thể là một niềm vui! Hoặc cái ngày đó chính là NGÀY-TẬN-THẾ!...
-Xin lỗi!
-Anh...anh...lấy tôi làm chuột bạch?
-Chứ sao? Món nợ với tôi cô chưa trả được đâu! Dù gì cũng cảm ơn chuyện hôm nay! ĐỒ NGỐC!_Thiên Tỉ lạnh lùng quay đi.
-ANH..? ANH ĐỢI ĐÓ! TÔI SẼ CHỨNG MINH CHO ANH THẤY KẺ NGỐC NGHẾCH CHÍNH LÀ ANH!-HẾT CHƯƠNG 10-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook