Số phận thật bất công, rõ ràng đều là vết thương ở trên đầu. Nhưng Hà Sơ Tam bị quấn thành xác ướp Ai Cập, mà Hạ Lục Nhất chỉ dán một urgo là xong. Ngày hôm sau khi hắn đến trường quay tuần tra, trên urgo kia còn viết xiêu vẹo một chữ “Hạ”. Hà Sơ Tam trông thấy rất ngu, còn chúng tiểu đệ lại cùng hô to tán thưởng: “Lục Nhất ca! Rất có hình tượng!”

Hạ Lục Nhất khoanh chân ngồi ở trên bàn, dùng tay trái thuần thục xiên cá chấm tương, không nhịn được mà liếc qua Hà Sơ Tam, “Nhìn gì?!”

Hà Sơ Tam nhìn chăm chăm vào cánh tay phải bị cuốn thành bánh tông của hắn, nuốt nuốt nước miếng, đánh bạo hỏi,“Đau không?”

“Cậu nói xem có đau không? Muốn chặt tay cậu để thử xem nhá?! Đã ngu thì đừng có nói!”

“Chị anh có khỏe không?”

Hạ Lục Nhất chợt khựng lại, sắc mặt hơi lạnh.

“ ‘Đại tẩu’ có khỏe không?” Hà Sơ Tam lập tức sửa miệng.

Hạ Lục Nhất lại xiên thịt cá, không trả lời.

Hà Sơ Tam nuốt nuốt nước miếng, nhìn mặt đoán lời, cảm thấy tuy hắn không vui nhưng xác suất nổi điên đánh mình không lớn, vì thế đánh bạo tiếp tục nói,“Ngày hôm qua cám ơn anh.”

“Thằng nhóc kia.” Hạ Lục Nhất rốt cuộc mở miệng nói, thần sắc thập phần không kiên nhẫn.

Hà Sơ Tam mở to hai mắt chờ câu tiếp theo.

“Đừng tự mình đa tình. Cậu thay tôi làm việc, chính là mã tử của tôi, chiếu cố anh em là chuyện tôi nên làm. Chờ cậu viết xong kịch bản, chúng ta sòng phẳng, dù cậu có chết ở ven đường, tôi cũng không rảnh xem qua. Cho nên bây giờ câm miệng lại cho lão tử! Nói thêm một câu vô bổ, tôi cắt lưỡi cậu!”

“……” Một mảnh lòng thành thả cho rắm bay.

Lưu manh chính là lưu manh, dù cứu một mạng người cũng không thể biến thành người tốt—— đạo lý dễ hiểu như vậy, giờ cậu mới thấu.

Vì thế cậu im lặng, tiếp tục vùi đầu viết đối thoại. Nữ chính xinh đẹp bị trói trên đài cao, khóc lóc nói với nam chính đang gồng sức trong biển máu, anh đừng đánh nữa, vì em, làm vậy có đáng sao? Nam chính nôn ra máu nói, vì em, cái gì cũng đáng.

Thả rắm, cô cho rằng hắn thích cô sao, hắn chỉ thích đánh nhau mà thôi! —— Hà Sơ Tam trong lòng yên lặng mắng một câu thô tục đầu tiên trong đời.

Tha thứ cho cậu, cậu chỉ là một tờ giấy trắng, mấy tuần nay bị trộn ở một nơi đen như vậy, mưa dầm thấm đất, thật sự là có chút sa ngã.



Sau ngày Hạ Tiểu Mãn làm loạn trường quay, đã một tuần chưa tới. Trong điện thoại nói không có chuyện gì, nhưng Hạ Lục Nhất vẫn không yên lòng. Hôm nay hắn bớt thời gian rảnh, chạy ra ngoài thành Giao Long, cố ý đến biệt thự gần bờ biển của Thanh Long lão đại để thăm cô.

Hạ Tiểu Mãn không ngờ hắn sẽ đến, còn chưa kịp trang điểm, bộ dạng u buồn mặc áo ngủ trong suốt, như tùy thời đều có thể bị gió biển cuốn đi.

“A Đại đâu rồi?” Hạ Lục Nhất hỏi.

“Đi ra ngoài,” Hạ Tiểu Mãn nói, cô nhu nhược dựa trên lưng em trai, ánh mắt dại ra nói, “Anh ta luôn luôn không trở về.”

“A Đại bề bộn nhiều việc.” Hạ Lục Nhất vỗ vỗ cánh tay của cô.

“Em thì sao? Em cũng bề bộn nhiều việc, cũng không thèm đến thăm chị.”

Hạ Lục Nhất lại vỗ vỗ cỗ, “Không phải em đã đến rồi sao. Lúc nào chị muốn gặp em thì gọi cho em, em lập tức đến.”

Hắn lấy cớ đi WC, đi ra ngoài vụng trộm gọi quản gia,“Gần đây phu nhân đã uống thuốc chưa?”

“Có, Lục nhất ca.”

“Thật không? Chị ấy không ném đi?”

“Không có, gần đây lúc uống thuốc, phu nhân rất nghe lời.”

Lúc hắn đi trở về, Hạ Tiểu Mãn như u hồn dựa bên cửa sổ, nhón chân xòe hai tay, giống một con thiên nga trắng mảnh khảnh.

“Em lại đi hỏi người ta về chuyện uống thuốc sao?” Cô nói, “Chị đều ngoan ngoãn uống.”

Hạ Lục Nhất ôm lấy cô.

“Chị thật sự đều ngoan ngoãn uống.” Hạ Tiểu Mãn tựa vào lòng hắn, đầu hơi ngẩng lên, gảy lông mi hắn, “Chị không có chuyện gì, chỉ là hơi buồn phiền thôi. Phiền mấy người sao luôn bắt chị uống thuốc, phiền mấy người luôn coi chị như kẻ bệnh thần kinh, phiền mấy người không đến, phiền anh t…”

Đột nhiên mặt cô biến sắc, gào khóc, “Ô ô ô! A Lục! Em thành thật nói cho chị biết! Có phải hắn ở bên ngoài có người đúng không! Ô ô ô… Chị chỗ nào không tốt, chị đến cùng là làm sai cái gì, vì sao hắn muốn thích người khác…”

Hạ Lục Nhất vỗ nhẹ lưng cô, “Hắn ở bên ngoài không có người, hắn thật sự rất bận rộn.”

“Em gạt chị.” Hạ Tiểu Mãn khóc đến nghẹn ngào, “Chị không trách em, chị biết em không muốn chị thương tâm, em giúp hắn gạt chị… Nếu hắn không có người ở bên ngoài, vì sao không yêu chị…”

“Em biết không? A Lục…” Cô đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thần bí, ánh mắt trống rỗng dại ra, nắm chặt tay Hạ Lục Nhất,“Hắn rất ít ôm chị, lúc hắn ôm chị, chị đã nhìn kỹ hắn, hắn nghĩ về người khác!! Bộ dáng của hắn chắc chắn là đang nhớ về ai đó! Hắn nghĩ về người khác lại còn ôm chị! Chị nói con tiện nhân kia, con hồ ly kia là ai!! Cô ta có điểm nào hơn chị! Chị đến cùng làm sai cái gì…”

“Chị…”Hạ Lục Nhất ngăn lại cô điên cuồng, ấn mặt cô vào trước ngực mình, thở dài vuốt tóc cô, “Chị, là chị suy nghĩ nhiều thôi, chị mệt rồi, ngủ một lúc đi. Em ở đây cùng chị, trước khi A Đại về, em sẽ không đi đâu cả, được không?”

Trong đêm khuya, Hạ Tiểu Mãn bọc chăn, cuộn lại thành một đoàn nặng nề ngủ. Hạ Lục Nhất sờ soạng ra phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, xuống lầu ngồi ở phòng khách hút thuốc.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô, sau một lúc, Thanh Long trong vòng vây mấy bảo an đi đến.

Thấy hắn ở trong này, đáy mắt Thanh Long lộ vẻ sửng sốt. Gã bất động thanh sắc phất phất tay, mấy bảo an kia liền tự mình tán đi.

“Sao cậu tới đây?” Gã nói, “Tôi nghe nói cậu bị thương?”

Hạ Lục Nhất ngẩng đầu nhìn gã, dùng tay quấn băng gãi gãi đầu, không lên tiếng.

Thanh Long vẫn chưa để ý, thần sắc ôn hòa cởi áo khoác bên ngoài tây trang khoác lên người hắn, nói: “Muộn vậy rồi, đừng trở về, ngủ ở phòng khách đi.”

Hạ Lục Nhất khoác áo của hắn, cảm nhận được khí tức ấm áp bao quanh, yên lặng đốt thêm điếu thuốc, hỏi: “A Đại, anh có thể đối tốt với chị ấy chút không?”

Thanh Long động tác dừng một chút,“Tôi tận lực.”

“Anh không có.” Hạ Lục Nhất khó chịu nói, ném tàn thuốc lên bàn, “Anh nhìn xem chị ấy hiện giờ thành ra cái dạng gì!”

Hai bảo an canh cổng chạy vào, cảnh giác nhìn Hạ Lục Nhất.

Thanh Long lạnh mặt khoát tay, bọn họ lại lui trở về.

Thanh Long ngồi xuống bên cạnh Hạ Lục Nhất, “Tôi đã cho cô ấy cuộc sống tốt nhất, cô ấy muốn gì tôi đều cho, tất cả yêu cầu của một người phụ nữ, cô ấy đều có.”

“Một người phụ nữ cần không phải điều này! Anh biết rõ! Anh có thật lòng hay không…”

“Tôi không thể.” Thanh Long nói.

“Anh…” Hạ Lục Nhất nắm chặt quyền.

Thanh Long chỉ trầm mặc nhìn hắn.

Hạ Lục Nhất không dám nhìn thẳng gã, cúi đầu, hung hăng hút điếu thuốc,“…… Dùng thêm chút thời gian bên cô ấy, có được không?”

Thanh Long đứng lên,“Quá muộn rồi, đi ngủ đi. A Hào, chuẩn bị phòng khách.”

Hạ Lục Nhất đuổi theo phía sau bắt lấy cánh tay gã, “Tôi chỉ có một thỉnh cầu này thôi! Dùng thêm chút thời gian bên cô ấy? Có được không?”

Thanh Long mặt không đổi dừng bước. Thật lâu sau thở dài, vẻ mặt khôi phục ôn hòa bình thản, xoay người xoa lên tóc Hạ Lục Nhất.

“Chỉ cần A Đại có thể làm, lần nào sẽ không đáp ứng cậu chứ? Tôi sẽ ở bên cô ấy nhiều hơn. Được rồi, ngủ đi.”

Gã tách mở tay Hạ Lục Nhất.

……

Hà Sơ Tam nắm chặt bút đoan chính ngồi trước bàn, vùi đầu viết chữ. Quyển vở khác không xa được yên vị dưới cánh mông rắn chắc tròn trĩnh của Hạ Lục Nhất, nếu ngẩng đầu, còn có thể thấy áo đơn của hắn bao quanh vòng eo thon gọn hữu lực.

Hạ Lục Nhất không chú ý tới Hà Sơ Tam đang di động tầm mắt, hắn đang nhìn Hạ Tiểu Mãn, khóe môi ôm ý cười, nghe cô nói chuyện.

Hạ Tiểu Mãn trở về quay phim. Hôm nay cô cảnh diễn là theo nam chính đến đỉnh núi xem tinh tinh, cho nên cách ăn mặc giống như một đóa hoa nhỏ. Cô cười cũng giống một đóa hoa nhỏ, khiến cả người Hạ Lục Nhất như mềm nhũn ra, “Hôm nay anh ấy mời chị đến vịnh Repulse ăn cơm Tây.”

“Chơi vui không?”

“Vui.”

“Ăn cái gì?”

“Beefsteak.”

Hà Sơ Tam im lặng nghe cuộc đối thoại vô bổ này, cảm thấy chị em nhà này quá mức ái muội, chị em bình thường nào có ôm ôm ấp ấp như vậy, ngược lại Hạ Lục Nhất lại giống một người anh trai hơn.

Cậu vùi đầu viết một hàng chữ, chỉ một lúc sau đã bị dời chú ý, chuyển tầm mắt xuống quyển vở bên cạnh, mông Hạ Lục Nhất.

Thật nhỏ, thật tròn…… Thật muốn nâng lên đánh hai cái!

Hà Sơ Tam vì ý niệm bạo lực nổi lên trong lòng mình mà rất sợ hãi, vội vàng lắc đầu, tiếp tục huy động cán bút.

Nửa tháng sau, điện ảnh rốt cuộc cũng quay xong, Hà Sơ Tam cũng được khôi phục tự do, ‘được’ một đám đại hán đóng gói đưa về con hẻm gần nhà. Trước khi đi, có một đại hán hung tợn gọi cậu lại, đưa cậu một phong bì, “Lục Nhất ca đưa tiền nhuận bút cho mày.”

Hà Sơ Tam thở hổn hển chạy về gia, mở phong bì ra, đếm đếm, là hai vạn khối!

Bằng tiền sinh hoạt phí một năm của cậu và ba cậu!

Hà Sơ Tam hoàn toàn không thể tin dc, thu tiền vào trong phong bì, cậu ôm cặp sách lăn hai vòng trên giường. Đột nhiên dừng lại động tác.

Đây là tiền của xã hội điên cho. Bán thuốc phiện, mở sòng bài, khai CLB đêm, giết người phóng hỏa…… Cậu làm việc vì xã hội đen, cầm nhiều tiền như vậy, cùng mới tên lâu la làm ngoài đường kia có gì khác nhau?

Cha đã dạy cậu từ nhỏ là không được dính dáng đến hắc đạo, mẹ cậu… cha nói là vì xã hội đen mà chết.

Trái tim đập kịch liệt của Hà Sơ Tam nhất thời lạnh xuống, cuộn mình thành một đoàn trên giường ngây ngốc một lúc, rồi bò xuống giường, lúc tìm hộp sắt nhỏ đựng các loại giấy khen từ trước đến nay của cậu, đem bao tiền cuộn chặt rồi nhét vào.

Cậu thiếu một khóa học cả tháng, thậm chí còn vắng mặt mấy tiết kiểm tra, suýt nữa thì bị lưu ban. Nhưng khi cậu cởi áo ở trong văn phòng, lộ ra vết thương to nhỏ trên ngực và cánh tay, thì hiệu trưởng đều không nhịn được mà thở dài, nói cậu an tâm dưỡng thương, sớm ngày bù lại khóa học. Ông biết một đứa nhỏ tài giỏi đến từ Giao Long thành, hẳn là có chuyện bất bình gì đó khó mà mở miệng. Mà Giao Long thành là khu vực đen, báo nguy cũng vô dụng, cảnh sát ngầm ngoài thành cũng đã sớm có liên hệ với lão đại trong thành, tham trưởng chính là anh em kết nghĩa của lão đại.

Huống hồ danh tiếng Hà Sơ Tam còn treo trên áp phích của công ty tân điện ảnh Kiêu Kỵ đường, biên kịch Hà Sơ Tam! —— May mà cha cậu bình thường thích xem kịch Quảng Đông và báo chí, chứ không xem mấy bộ phim điện ảnh này, nếu không thì có thể bị sung huyết tức chết.

Hà Sơ Tam tiếp tục trải qua cuộc sống bình thản của cậu, mỗi ngày vác cặp sách đi từ cửa đến lớp, đến chạng vạng tối thì về nhà ngủ. Duy nhất bất đồng là, có ba ngày cuối tuần cậu chjay qua nhà A Hoa phố bên làm công kiếm tiền học phí, hơn nữa còn cùng bác A Hoa học Thái Cực.

Bác A Hoa năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, tự xung là truyền nhân thứ tư của Dương thị Thái Cực quyền. Hà Sơ Tam gân cốt thưa thớt, vốn sinh ra đã kém cỏi, về sau càng kém, học một hai tháng, cũng không thể đánh êm được nửa bộ quyền pháp, nhưng mỗi sáng đều đứng trung tấn một giờ, tay sái chân mềm một phen, ngã nhiều thì khỏe thân, bình tâm tĩnh khí.

Bên này cậu sóng yên biển lặng, bên kia Hạ Lục Nhất lại phong sinh thủy khởi*. Lần trước ăn bớt mấy miếng bang Sa gia, hắn mở một CLB đêm cao cấp ở Vượng Giác, cả đêm ca múa thăng bình, chuột rắn mọi đường đổ về. Sau khi đứng vững gót chân, được sự đồng ý của Thanh Long, hắn lại lên kế hoạch mở mấy quán thể loại Disco, làm nơi bán lẻ “thuốc trắng”, thề phải khiến cái nghề giải trí bẩn thỉu xấu xa này càng thêm bẩn thỉu xấu xa hơn.

Hôm nay hắn CLB đêm của mình mời mấy vị tham trưởng dùng bữa, một bàn oanh oanh yến yến, đưa ly cạn chén, đang lúc chúc mừng thì Tiểu Mã lăn tới.

Hạ Lục Nhất làm dấu thủ thế xin lỗi mấy vị tham trưởng, cùng Tiểu Mã đi hành lang.

“Lục nhất ca, Hứa ca dẫn người đến.”

Hạ Lục Nhất mặt không đổi dụi thuốc. Còn chưa chờ hắn nói chuyện, hành lang bên kia đã thấy một nhóm người ồn áo tới, phía trước ngăn cản là mấy tên thuộc hạ bảo an của Hạ Lục Nhất, không nói quá mấy lời, đột nhiên một tên bảo an bị đạp bay tới, rầm một tiếng ngã xuống chân Hạ Lục Nhất.

“Hứa ca.” Hạ Lục Nhất nhìn người đàn ông mặc tây trang cầm đầu đạp người kia.

Người đàn ông lớn lên có đôi mắt ưng sắc bén, người vừa nhìn là dáng vẻ đàng hoàng, chỉ là cả người đều lộ ra một loại khí tức hung ác nham hiểm, giống như sói hoang.

“Tiểu Lục, đây là cậu không đúng rồi.” Hứa Ứng rút ra một điếu thuốc, tiểu đệ bên cạnh lập tức tới châm, “Mời Hoa tham trưởng ăn cơm, sao lại không gọi tôi?”

Hạ Lục Nhất đẩy tay tên tiểu đệ, tự tay châm thuốc cho Hứa Ưng, thái độ nhận sai lại rất đoan chính, “Hứa ca, tôi là thấy anh rất bận rộn. Huống hồ Hoa tham trưởng chỉ là đến thăm wua CLB chúng ta mà thôi, thuận đường dùng bữa cơm.”

Hứa Ứng cười cười,“Bữa cơm?”

Gã đẩy ra Hạ Lục Nhất đi vào, cười lớn chào hỏi,“Đã lâu không gặp! Hoa tham trưởng! Uây, Lưu tham trưởng cũng ở sao! vị này là…… Hửm! Hứa tham trưởng mới thăng chức sao! Ha ha ha! Hạnh ngộ hạnh ngộ!”

Vài vị tham trưởng đều là người quen cũ của gã, thấy gã đột nhiên xông vào, cũng không có gì không vui, mấy người còn châm rượu khách sáo vài câu, Hứa Ứng nhân tiện nói,“Hoa tham trưởng thật hăng hái mà! Gần đây sao lại không tới chỗ tôi chơi?”

“Hứa Ứng.” Hoa tham trưởng cũng là một lão hồ ly, ngậm xì gà, nghiêng đầu cho gã châm, cười nói, ‘Lời này là chính cậu nói, đều là địa bàn của Thanh Long lão đại các cậu, ngồi đâu mà không phải chứ?”

Hứa Ứng cười ha ha,“Hoa tham trưởng nói rất hay! Đều là địa bàn Kiêu Kỵ chúng tôi, Hoa tham trưởng thích ghé qua đâu cũng đều được! Đến đến, Hoa tham trưởng, tôi kính ngài một ly! Ha ha ha!”

Mấy người bọn họ ở bên trong nâng cốc nói mừng, Hạ Lục Nhất lại không vội vào, mà ở ngoài hành lang đốt điếu thuốc, hắn gọi Tiểu Mã tới, “Sao Hứa Ứng biết tao mời Hoa tham trưởng dùng bữa? Lúc thiệp mời gửi có mấy người biết?”

“Này……” Tiểu Mã nói,“Sẽ không phải mấy đứa ở đây chứ? Mọi người đều thấy Hoa tham trưởng tiến vào.”

“Sẽ không, Hứa Ứng tới quá nhanh, khẳng định sớm có chuẩn bị. Người hôm qua chắc là “gai” Hứa Ứng cài, mày đi tra mau.”

“Vâng.”

Hứa Ứng cùng vài vị tham trưởng thân thiết trao đổi một phen, Hạ Lục Nhất mời mọi người ăn cơm trong chớp mắt lại thành tiểu bối Hạ Lục Nhất phụng mệnh Hứa phó đường chủ mời mọi người ăn cơm, đúng mực vị trí thứ hai trong Kiêu Kỵ đường. Sau khi nắm chủ quyền một phen, gã dừng nói chuyện, kính một ly rồi nghênh ngang rời đi.

Thần sắc Hạ Lục Nhất vẫn như thường tiễn bước gã, lại như không có chuyện gì mà vào phòng nói vài câu, “Vài vị tham trưởng, hôm nay không chỉ uống được vui vẻ, cũng phải chơi cho vui mới được! Tôi đã đặt phòng cho mọi người ở ‘Đàn Hương các’, sau bữa cơm nghe nhạc cho vui một chút chứ phải không?”

Đàn Hương các là một hội sở cao cấp ở Cửu Long đường, quy định hội viên. Thẻ vàng hội viên là do “Tổng giám đốc” Thôi Đông Đông tự mình ban phát, đa số hội viên đều phải nhập thẻ, kiểm tra nghiêm ngặt từng hội viên.

Hạ Lục Nhất mặt cũng không cần kiểm, Thôi Đông Đông sớm đã gọi người tiếp hắn ở cổng hội viên. Một đám người vây quanh vài vị tham trưởng đi vào, ‘má mì’ trang điểm xinh đẹp chào đón, hơn mười cô nàng đang nổi õng ẹo đứng thành một hàng, tùy ý chọn.

Hạ Lục Nhất cung kính mời mấy vị tham trưởng vào phòng, quay đầu nói với Thôi Đông Đông, “Hôm nay Hứa Ưng đạp tôi một cái.”

Thôi Đông Đông “Ha?” một tiếng, nhận lấy điếu thuốc hắn đưa, hai người nghiêng mình châm thuốc, sánh vai đi vào văn phòng.

Tiểu để mở cửa dùm họ, sau đó ở ngoài đóng lại. Hai người mặt đối mặt ngồi sô pha, hút thuốc một lát, Hạ Lục Nhất nói, “Tôi nghi thủ hạ của tôi có người của gã, theo gần tôi như vậy, cũng phải cẩn thận. Tôi không thể nhịn nổi, muốn tìm cơ hội trở mặt với gã.”

Thôi Đông Đông hai mươi mấy tuổi, đeo kính đen, mũi cao thẳng, cạo đầu như Tiểu Mã. Nhìn trông giống bộ dáng lão đại khôn khéo, chỉ là màu môi hơi hồng, có một chút không hài hòa.

Gã nhả khói thuốc, tháo kính đen, lộ ra gương mặt anh tuấn mà lại thanh tú. Ngửa người dựa vào sô pha, hai tay vắt sau ót, áo sơmi hơi mở ra, lộ ra từng tấm khăn quấn chặt ngực ——hóa ra là ‘cô’.

“Thanh Long có thái độ gì?” Cô nói, giọng nói trời sinh mang tiếng khàn khàn trầm thấp, nam nữ khó phân.

Hạ Lục Nhất nhả khói thuộc, “Thanh Long cũng muốn áp gã, bằng không sẽ không để tôi quản CLB đêm.”

“Cái đó cũng không nhất định.” Thôi Đông Đông nói,“Thanh Long cái gì cũng chịu cho anh, nói không chừng chỉ là sủng anh.”

Hạ Lục Nhất ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lộ ra hàn khí. Thôi Đông Đông vô tội vừa nhún vai,“Chỉ đùa thôi.”

“Chuyện này anhcẩn thận chút,” Thôi Đông Đông tiếp nói,“Hứa Ứng theo Thanh Long hai mươi năm, năm đó vì Thanh Long thượng vị mà lập được công lớn, uy vọng trong bang cũng không nhỏ. Thanh Long chưa xác định rõ thái độ, Hứa Ứng vẫn là phó đường chủ, anh không thể công khai cùng gã đối nghịch.”

“Nếu tôi vớiHứa Ứng trở mặt, Thành Đại Chủy sẽ đứng bên nào?” Hạ Lục Nhất hỏi cô.

Thành Đại Chủy, đại danh là Thành Tư Quyền, đảm đương vị trí “Giày rơm” của Kiêu Kỵ đường. Trong thế hệ trẻ Kiêu Kỵ đường, tuy năng lực, địa vị, nổi bật của gã đều kém hơn Hạ Lục Nhất và Thôi Đông Đông, nhưng vẫn thế lực không nhỏ.

“Thành Đại Chủy?” Thôi Đông Đông nhún vai,“Vài ngày không có tin tức của gã, không biết chết chỗ nào——không chừng chết thật rồi ấy.”

Hạ Lục Nhất trầm mặc hút thuốc.

“Được rồi,” Thôi Đông Đông nói,“Tôi đi tìm Đại Chủy, giúp anh thăm dò chút. Anh cũng đừng gấp, có Thanh Long ở, Hứa Ưng sao dám động đến anh.”

“Tôi không sao, tôi lo gã càng ngày càng bành trướng, xuống tay với A Đại.”

“Hắn sao dám lớn mật như thế!” Thôi Đông Đông nói.

Hạ Lục Nhất lắc đầu,“Hứa Ứng tâm tư người này quá nặng, không thể không phòng.”

“Đúng, Tiểu Mãn gần nhất thế nào?”

Hạ Lục Nhất nhìn cô một cái,“Tàm tạm, ổn định hơn trước.”

“Thuộc hạ tôi từ Thái Lan mang về chút hương an thần, anh giúp tôi mang về cho cô ấy.” Thôi Đông Đông nói.

Hạ Lục Nhất không nói cho cô, lần trước cô đưa gì đó cho Hạ Tiểu Mãn, Hạ Tiểu Mãn căn bản không mở ra xem đã để mốc ở một góc tủ, hắn hơi gãi cằm, “Ừ.”

“Tiểu Hà đang đợi anh, đi hay không?”

“Có.”

Tiểu Hà lẳng lặng đứng ở cửa phòng, nhìn thấy Hạ Lục Nhất mang theo mấy tiểu đệ đến gần, thì cúi người tiếp đón. Hạ Lục Nhất phất tay đuổi người, rồi ôm cô vào phòng.

Hạ Lục Nhất là khách quen của cô, hoặc là nên nói, Hạ Lục Nhất chỉ tiến vào phòng cô. Một tháng qua một hoặc hai lần, không tính là thường xuyên nhưng mỗi tháng đều có. Thôi Đông Đông từng giật giây Hạ Lục Nhất dứt khoát bao cô, Hạ Lục Nhất lại nói mình tích cừu quá nhiều, bao cô là hại cô.

Bọn họ một trước một sau tắm rửa, thay quần áo, Tiểu Hà mở đĩa nhạc trên đầu giường, hai người cùng lên giường.

——Sau đó một trái một phải nằm thẳng nghe âm nhạc.

Đúng vậy, nhiệm vụ cô chỉ là nằm ở nơi này bồi Hạ Lục Nhất nghe hai giờ âm nhạc. Từ Audrey Hepburn [moon river] đến Dan Fogelberg [longer]. Ca từ bọn họ một câu đều nghe không hiểu, nhưng chẳng sao, dễ nghe là được.

Trước đây, cô đi ra ngoài thành Giao Long, bị mấy tên đánh đòn hiểm, được Hạ Lục Nhất cứu giúp. Đối với Hạ Lục Nhất trung thành và tận tâm, hiểu chuyện mà trầm mặc, không có bất cứ lòng hiếu kỳ, cũng không hỏi lý do Hạ Lục Nhất không chạm vào cô ——đến cùng là vì bệnh không tiện nói, hay là không hứng thú với phụ nữ. Mỗi tháng bọn họ nằm ở trong phòng này, theo như yêu cầu hai bên, Hạ Lục Nhất cần cô ngụy trang, cô cần Hạ Lục Nhất che chở. Bởi vì quan hệ với Hạ Lục Nhất, Thôi Đông Đông đối với cô rất tốt, mỗi tháng chia tiền đều cho cô hai phần. Cho dù như vậy, cô cũng không nói chân tướng cho Thôi Đông Đông, cô không nói cho bất cứ kẻ nào, mà chuẩn bị mang bí mật này xuống mồ.

Trong đĩa nhạc vang lên giọng nữ ôn nhu du dương, tẩy đi uể oải toàn thân Hạ Lục Nhất. Hắn duỗi chân dài, để tay ra sau đầu, thở dài một hơi, sau đó chợp mắt thiếp đi.

Bốn năm km ở phía khác, Hà Sơ Tam cũng đang chợp mắt ngủ, vô cùng an tường. Hôm nay cậu vừa kết thúc tháng tiền công trước, ấn theo tiến độ này, trước khi vào học kỳ mới hẳn là có thể gom đủ nửa học phí, phần còn lại có thể xin thêm cha, hoặc qua mượn hàng xóm một ít. Cha sẽ không trách cậu, cậu cầm số tiền này cố gắng đọc sách, cậu tin tưởng chuyên ngành của mình là tốt nhất, chỉ cần tốt nghiệp, thì có thể kiếm nhiều tiền để báo đáp cha.

Giấc mơ của cậu và Hạ Lục Nhất rõ ràng khác nhau, không có tranh đấu gay gắt, không có yêu hận tình thù, không có quá khứ đen tối và rối loạn hiện tại, càng không có chuyện tình không nói ra khỏi miệng và kiếp nạn khó tránh, chỉ có mộng đẹp về tương lại, một giấc mộng phi thường an bình, êm ả, thuần khiết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương