Hà Sơ Tam ngọ nguậy trong phòng tối, không biết đụng phải cái gì mà vang lên hàng loạt tiếng đổ rầm rầm. Tên côn đồ canh giữ bên ngoài có phần không kiên nhẫn, cầm gậy gỗ gõ lên cửa: “Làm gì đấy! Thành thật chút đi!”

Bên trong yên lặng một lát, rồi truyền đến thanh âm của Hà Sơ Tam: “Tôi chảy rất nhiều máu, cần phải cầm máu gấp.”

“Kêu la cái chó gì! Chỉ là vết thương bằng cái lỗ mũi mà thôi!”

“Tôi còn có ích cho lão đại nhà anh, nếu tôi xảy ra chuyện thì anh ăn nói sao với lão đại nhà anh chứ hả.”

Côn đồ mắng một câu, lật một tuýt thuốc cao, mở cửa, kéo áo Hà Sơ Tam, đập bốp lên trán cậu.

Hà Sơ Tam đau đến hít sâu liên tục, lại bị gã ném trở về, run rẩy lui thành một đoàn.

Côn đồ phá cửa rời đi, đang cùng đồng bọn uống rượu đánh bài, bỗng nghe thấy tiếng nói yếu ớt bên trong: “Dưới đất lạnh quá, lấy thêm quần áo cho tôi đi.”

“Con bà mày, phiền phức quá đấy!” Gã đá văng cửa chửi ầm lên. Tùy tay tìm một mảnh giẻ rách, muốn nhét vào trong miệng Hà Sơ Tam.

“Đợi đã!” Hà Sơ Tam trước khi bị miếng vải đen nhét vào miệng thì la lên: “Vị đại ca này, thật ra tôi có chuyện muốn nói với anh!”

Côn đồ nghi hoặc nhìn cậu.

“Khụ.” Hà Sơ Tam thanh cổ họng, chân thành tán dương: “Đại ca, tôi thấy anh làm người tính cách hào sảng, thân thủ nhanh nhẹn! Đã vậy là còn trung thành tận tâm với lão đại, có tình có nghĩa! Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh biết cái gì gọi là ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’ không?”

……

Suốt đêm hôm đó, Hạ Lục Nhất triệu tập thủ hạ, khẩn cấp lập kế hoạch. Tiểu Mã và Đại Ba Đầu theo mấy chục tên ra cửa, tìm kiếm tung tích Hà Sơ Tam khắp nơi. Vài tên “Giày rơm” trong bang hội cũng phân ra xuất động, lợi dụng nhân mạch truy tìm tung tích xung quanh. Thôi Đông Đông ở trên hành lang gọi mấy cuộc điện thoại, đẩy cửa vào văn phòng.

Hạ Lục Nhất ngồi trên sô pha, cúi đầu lau khẩu súng lục chế tạo cho người thuận tay trái.

“Nếu không tìm thấy người thì tính sao?” Thôi Đông Đông nói: “Tên Kiều gia này lòng dạ sâu lường, cảnh giác cao, nhất định đã giấu Tiểu Tam tử ở một nơi hoang vu nào đó, sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm thấy. Giờ chúng ta ở ngoài sáng, Kiều gia ở trong tối, không bằng gọi điện xem gã ta muốn điều kiện gì?”

Hạ Lục Nhất nhìn viên đạn bên trong, mặt không đổi nói: “Giờ thái độ của tôi chưa rõ, gã sẽ nghi ngờ mà không dễ dàng xuống tay. Một khi gã biết tôi để ý thì nhất định sẽ cắn chết không buông. Vì uy hiếp tôi, nói không chừng còn chặt chân tay gửi qua. Mặc kệ tôi đáp ứng gã điều kiện gì đều khó bảo đảm được người.”

Hắn nâng súng lúc để lên bàn, nheo mắt nhìn: “Tôi giết anh em kết nghĩa của gã, sao gã lại để yên chứ.”

Giọng nói hắn lạnh lẽo, Thôi Đông Đông lại nghe ra chiến ý trong đó. Cô ngồi bên cạnh Hạ Lục Nhất, đè lên vai hắn: “Trước đó anh đừng lo lắng, Tiểu Mã đã phái người ra ngoài tìm, vừa có tin lập tức báo tới. Giờ sắc mặt anh quá kém, ăn gì đó đi.”

……

Thôi Đông Đông đứng trên hành lang lập lòe đủ loại ánh đèn, nghe trong văn phòng phía sau có từng tiếng xì xụt nuốt đồ ăn.

Hạ Lục Nhất ăn liên tục ba bát thịt bò, lại gọi thêm bát thứ tư, căn bản không có ý dừng lại. Cúi đầu ăn từng miếng từng miếng từng miếng, ngay cả nước cũng không uống. Nước xì dầu vì động tác ăn uống thô bạo của hắn mà văng ra từ khỏi bát, tràn ra ngoài rơi tung tóe trên thảm đệm tinh xảo dưới sàn.

Cô lấy một điếu xì gà, kẹp trên ngón tay vân vê, thở dài một hơi.

Chơi thì cứ chơi, cô chỉ không ngờ, Hạ Lục Nhất lại coi trọng thằng nhóc này đến mức này.

Tiểu Tam tử nha, nếu cậu mà xảy ra chuyện gì thì… Haiz…

Tại trong một kho hàng bỏ hoang cách mấy chục km đó, Tiểu Tam tử không phụ lòng mong đợi mà không ngừng cố gắng. Giờ cậu bị hai, ba ác hán vây quanh, trên người khoác thêm một cái lông mỏng, ngồi trên ghế da. Dây thừng trên cổ tay cậu đã được cởi bỏ, đang cầm lấy một đoạn bút chì, vẽ vẽ viết viết trên tờ giấy tông của vỏ hộp thuốc lá.

“Căn cứ theo tình huống của các anh, tôi cảm thấy khoản sản phẩm này rất thích hợp cho các anh. Các anh yên tâm, tôi không đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm cho các anh, là vì cái này quá lừa đảo, đầu tư mất thời gian dài, lại chỉ khi bị thương và chết mới lấy được tiền, thật sự không đáng.”

“Tôi đây hiện đang đầu tư vào tài chính, thời gian đầu tư ngắn, tiền lãi vừa nhiều vừa nhanh. Anh chỉ cần cầm một ít tiền vốn, lập tức thu được tiền lời, còn nhanh hơn là đánh bài, không có bất kỳ phiêu lưu nào! Thôi Đông Đông anh nghe qua rồi chứ, tháng trước cô ấy buôn bán lời hơn ba trăm vạn!”

“Các anh xem, tôi vẽ cho các anh một cái đồ thị tăng trưởng thị trường. Anh mua cái này trước, đến tháng mười hai có thể lãi nhiều, đến sang năm thì chuyển qua…”

……

Đêm dài đằng đẵng, kim giây đồng hồ nhích từng bước như từng nhát dày vò. Đến rạng sáng, Tiểu Mã mồ hôi đầy đầu chạy trên hành lang, gật gật đầu với Thôi Đông Đông, đẩy cửa gào: “Lão đại! Tìm ra rồi!”

Đang trầm mặc ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, Hạ Lục Nhất đột nhiên ngẩng đầu: “Ở đâu?”

“Người Đại Ba Đầu đã tra được chỗ hắn bị nhốt là bến tàu Bắc Giác, Đại Ba Đầu đang dẫn người đuổi tới!”

Hạ Lục Nhất nhấc súng lao ra văn phòng: “Mang thêm nhiều người theo tao, nói với Đại Ba Đầu đừng đánh rắn động cỏ, canh giữa ở đó chờ tao.”

Thôi Đông Đông đuổi theo phía sau: “Anh muốn tự mình đi? Nhỡ là bẫy thì tính sao?”

“Cô ở lại chỗ này.” Hạ Lục Nhất không quay đầu, lạnh lùng nói: “Nếu tôi xảy ra chuyện thì cô chủ trì đại cục.”

Hạ Lục Nhất mang theo hai xe nhân mã, đến khi trời sáng tỏ thì chạy đến bến tầu Bắc Giác. Lệnh cho mọi người ẩn phía xa đợi lệnh, còn hắn mang theo Tiểu Mã và mấy mã tử tay chân lanh lẹ lén tới gần một kho hàng gần bến tàu.

Đại Ba Đầu cùng mấy tên mã tử đang cầm khảm đao trốn ở một kho hàng gần đó, thấy đám người Hạ Lục Nhất và Tiểu Mã thì chạy đến, vội vàng báo cáo: “Là ở bên trong, đây là cửa sòng bài của Hòa Nghĩa xã. Tên gác đêm gần đây nói, tối hôm qua thấy một tâm phúc của Kiều gia lái xe tới đây, có vác theo một người vào, rồi không đi ra ngoài. Nơi này là cửa chính, bên kia còn có cửa sau.”

“Tiểu Mã canh giữ ở nơi này, nghe thấy tiếng súng thí phóng lửa. Đại Ba Đầu, mang người đi qua cửa sau.”

Đám người và Hạ Lục Nhất lén lút đến gần cửa sau kho hàng, ở bên ngoài có hai tên gác cửa đang đánh ngáp dài ngó đông ngó tây, Hạ Lục Nhất vẫy vẫy tay, Đại Ba Đầu cùng một mã tử mò lên, che miệng chúng, một dao xẹt qua cổ họng, lặng lẽ không tiếng động thả người ngã xuống đất.

Đại Ba Đầu dán trên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, quay đầu ra hiệu ánh mắt cho mã tử, mã tử lấy dây thép, nhanh chóng cạy khóa cửa, nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở.

Gã nương theo khe hở muốn ngó vào bên trong, thì Hạ Lục Nhất đạp một cước đẩy gã vọt vào! Mắt không chớp mà nâng tay trái nổ súng!

“Đoàng!”

Tên côn đồ đi thị sát bên trong hành lang đổ ập xuống, phát ra tiếng kêu thê lương, mấy khách hàng đánh mạt chược, hút thuốc lá cả đêm trong chớp mắt loạn thành một đống! Hạ Lục Nhất đứng mũi chịu sào, cất bước lớn đi về phía trước, đạp đổ một bàn mạt chước, một đạp này lên, tiếp theo đó là hàng loạt phát đạn, bắn đổ mấy tên thủ vệ đang hoảng loạn sờ súng. Người của Đại Ba Đầu cũng xông vào, chém ngã mấy tên côn đồ thuộc bang Hòa Nghĩa xã.

Hạ Lục Nhất đi phía trước chưa hề dừng lại, trực tiếp đi về phía phòng cuối hành lang, tên côn đồ gần đó hô to giơ trường đao xông tới chém hắn, hắn tiếc rẻ một viên đạn bỏ không, cúi người tránh tập kích, thuận tay nhấc một bình hoa ở một góc tường, phanh vào cằm tên côn đồ, trực tiếp đập bay cả người và đao đối phương ra ngoài.

Một mã tử khác cầm súng từ trong phòng chạy ra, đang muốn xạ kích thì bị bình hoa của hắn đập giữa mặt, đầu rơi máu chảy. Hắn sải bước đi về phía trước kéo đối phương lên, dúi mạnh vào tường, tay phải tiếp được súng lục của đối phương vì ăn đau mà buông lỏng, đổi sang tay trái, nã một phát súng vào bụng đối phương.

Ném thân thể vô lực của đối phương qua một bên, hắn bước nhanh vào trong phòng. Trong đó có một nam nhân mặc quần áo loang lổ vết máu đang cuộn người trên mặt đất, tay chân bị dây thừng trói chặt, bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, thở suy yếu.

Trong đầu Hạ Lục Nhất chợt ong ong, vẻ mặt lạnh lùng lập tức tan vỡ, lòng đau nhứ cắt, ném súng qua một bên, nâng đầu vai đối phương dậy: “Hà…”

Thiếu mười vạn tiền thua cược, bị đánh thành đâu heo—— nam nhân râu hùm trợn to mắt đỏ hồng, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

“……”

Hạ Lục Nhất sắc mặt từ trắng chuyển sang đen, cương cứng hồi lâu, rồi một quyền đập thẳng cái tên xui xẻo này xuống đất!

……

Cùng lúc đó, hơn ba mươi km ngoài Nguyên Lãng, trong một gian trong trên núi. Hà Sơ Tam và hai tên côn đồ tán dóc cả buổi, đến nỗi khàn cả cổ, đến tận lúc rạng sáng, tất cả mọi người mới choáng váng. Hai tên côn đồ, một tên cầm một mảnh giấy côt tông vỏ thuốc lá viết “phương án đầu tư”, mơ mơ màng màng đút vào trong túi áo, mãi một lúc say mới giật mình nhận ra điểm không đúng, nhíu mày nhìn cậu: “Mày nói nhiều như vậy, nhưng lát nữa lão đại giết chết mày thì ai cùng bọn tao đi mua?”

“Yên tâm đi.” Hà Sơ Tam chân thành an ủi: “Lão đại các anh sẽ không giết tôi, tôi có thể kiếm tiền cho Hạ Lục Nhất, đương nhiên cũng có thể giúp hắn kiếm tiền. Tiền thì ai mà chả yêu? Đúng không? Về sau chúng ta có cơ hội hợp tác, các anh cứ yên tâm đầu tư cho tôi, bảo đảm các anh kiếm được bội lớn! Anh nhìn giờ trời đã sáng rồi, tôi vừa khát vừa đói, có thể ăn chút gì đó không?”

Hai tên côn đồ nhìn nhau, một tên nói: “Được rồi, tao đi mua đồ ăn cho mày.”

“Tôi muốn ăn mỳ, thịt bằm, lá hành. Cám ơn anh, đại ca!”

“Có mì thì còn được, mày lằng nhằng cái rắm!”

Chờ người đi xa, Hà Sơ Tam nhìn một tên khấc đang ngáp ngắn ngáp dài trước mặt mình, đột nhiên kêu lên sợ hãi: “Không xong rồi!”

“Sao thế?”

“Vừa rồi cái phương án viết cho anh hình như có chỗ không đúng, anh lấy giấy qua đây để tôi viết lại một lần nữa cho anh xem.|

Tên côn đồ ghé sát vào người cậu, hai đỉnh đầu hai người chụp chung nhìn vào tờ giấy coton, Hà Sơ Tam nói: “Tôi quên khuấy mất, công ty chúng tôi đến tháng mười hai phải mở một phương án mới, anh xem nè, nơi này gói dịch vụ C…”

Cậu đột nhiên nắm bút chì đâm mạnh vào mu bàn tay côn đồ, một nhát xuyên thấu!

Tên côn đồ phát ra tiếng kêu thảm thiết, che tay lảo đảo lùi về phía sau. Hà Sơ Tam nhảy dựng lên, khom lưng chúi đầu đâm gã ngã xuống, cả hai cùng lăn xuống đất! Tên côn đồ đè cậu xuống dưới, hai bàn tay đầy máu khảm vào cổ Hà Sơ Tam, Hà Sơ Tam giãy dụa sờ một viên gạch ở gần đó, tùy tiện đập lên đầu tên đó!

Đập xuống một kích này, tên côn đồ buông lỏng tay, máu chảy đầy đầu, bất động. Hà Sơ Tam sợ gã cứ như vậy mà bị đập chết, thử sờ mũi hắn, còn thở.

Cậu bới một chiếc dao gấp ở trong túi quần đối phương, cắt đứt dây thừng dưới chân mình, chạy về phía cửa sổ ngó nghiêng rồi kéo cửa lao ra. Bên ngoài là một biệt thự lớn, cổng sắt bên ngoài đã bị khóa, cậu giật hai cái đều không ra, tìm một cái thùng gỗ kê dưới chân, trở mình nhảy qua tường vây ghim đầy mảnh thủy tinh.

Cậu bị mảnh vỡ thủy tinh cào lên đầy và đầu gối, dính đầy máu, vừa lảo đảo chạy chưa tới mười mét thì đăng sau có một tên nghe thấy động tĩnh đuổi tới, hô to: “Đứng lại!”, vừa sờ vào bộ đàm vừa đuổi theo.

Hai tay Hà Sơ Tam tùy tiện đẩy mấy nhánh cây chắn trước mặt, liều mạng chạy về phía trước, năm tên côn đồ giơ khảm đao vừa rống vừa đuổi sát theo sau cậu. Trong đó có một tên còn nã hai phát súng về phía cậu, may mà bị cành cây cản.

Hà tinh anh vừa thở hồng hộc vừa nhận ra rằng mấy ngày nay mình bận rộn công tác mà quên không tập Thái Cực quyền. Thể lực không đủ đúng là đòi mạng a đòi mạng mà! Cùng lão đại xã hội đen nói chuyện yêu đương, thì tố chất tâm lý và thể lực phải qua cửa, qua cửa, qua cửa a!

Cậu bị đuổi không tha, chạy loạn trên núi, chỉ mong vận khí tốt thì có thể gặp một chiếc xe trên đường. Đến khi lao ra rừng rận thì không chú ý đạp vào cái hố cao hơn nửa người, hự một tiếng ngã lộn người vào!

Cậu chật vật giãy dụa bò lên, vừa bò lên mặt đường thì đối diện với một chiếc xe hơi màu đen biển số 61 từ chân núi đi đến, tuy chủ xe nhanh chóng đạp phanh nhưng vẫn huých cậu bắn ra xa!

Hà Sơ Tam ngã dúi bụi, còn muốn bò lên thì đùi phải truyền đến một trận đau đớn, không còn lực. Cậu quỳ rạp trên mặt đất, nghe bên tai có tiếng súng nổ, mấy tên côn đồ đuổi tới lại nổ súng. Cậu ôm đầu co người tại chỗ, chỉ cảm thấy mệnh quá ngắn, ân tình của ba kiếp sau báo đáp, tình yêu với Lục Nhất ca chỉ đành đuổi theo ở kiếp sau.

Lỗ tai lại nghe thấy hai tiếng súng liên tiếp và một tiếng hét đau đớn cách không xa, đến khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy tên côn đồ kia đang che vả vai đầy máu ngã quỵ xuống đất, một tên côn đồ khác tay cầm khảm đao không dám tới gần, vẻ mặt đầy sửng sốt.

Trước mặt nhoáng một cái, có một người nắm lấy cánh tay cậu kéo lên.

“Lên xe!” Tạ Gia Hoa vội vã nói.

……

Bên trong kho hành hừng hực lửa thiêu đốt, bên tai có tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng. Sáng sớm, mấy cư dân gần đó đều đứng ở đường ngã tư kinh hoàng vây xem, chỉ trỏ. Xe cảnh sát và xe cứu hỏa từ xa phóng tới. Đoàn xe đi sát qua họ, rồi rẽ vào đường lớn.

Tình báo sai, Đại Ba Đầu quỳ trong khoang xe chật hẹp, hung hăng tát mình một bạt tai: “Lão đại, đều là lỗi của em! Em xin lỗi!”

Hạ Lục Nhất nắm chặt bàn tay dính đầy máu, nhìn gã mồ hôi ướt sũng đầu, đau âm ỷ, hít sâu một hơi.

Sắc mặt hắn trắng nhợt, nhắm mắt, giọng nói khàn khàn: “Đưa điện thoại đây.”

Sau khi điện thoại được thông, giọng nói Kiều gia giận quá hóa cười vang lên đầu dây bên kia: “Hạ song đao, quả nhiên mày là loại “tết nhi đồng đen, Huyết tu la song đao”, danh bất hư truyền. Là tao coi thường mày.”

“Kiều gia.” Hạ Lục Nhất bình tĩnh nói: “Đây là hiểu lầm. Anh có điều kiện gì, nói ra đi.”

“Hiểu lầm? Giết người của tao, đốt chốn làm ăn của tao, mày đã có lòng dâng một phần đại lễ như vậy, thì tao cũng phải đáp lại chứ, mày cứ yên tâm mà chờ thu lễ đi!”

Kiều gia cúp điện thoại, mặt âm trầm nói với thủ hạ phía sau: “Xẻ thằng nhóc kia thành tám khối, ném vào địa bàn Hạ Lục Nhất.”

Lời còn chưa dứt, điện thoại gã lại vang lên.

“Bến tàu Phì Thất, toàn bộ địa bàn Sa gia bang.” Hạ Lục Nhất nói.

Kiều gia ngừng lại một lát, phát lên nụ cười nghiền ngẫm: “Gì cơ? Tao không nghe sai chứ?”

“Chỉ cần mày đáp ứng thả hắn, người của tao trong vòng một ngày sẽ bỏ toàn bộ.”

“Chỉ những thứ này? Tao thấy mày nên có thêm thành ý.”

Hạ Lục Nhất trầm mặc một lát: “… Hai gian câu lạc bộ đêm ở Vượng Giác. Chỉ có nhiêu vậy, còn những thứ khác, trong Kiêu Kỵ đườngcòn có trưởng lão, không phải chỉ tao định đoạt.”

“Nếu không phải một mình mày định đoạt thì về mà thương lượng với các trưởng lão để định đoạt. Tốt nhất mày nên bám chặt thời gian, kiên nhẫn của tao có hạn.” Kiều gia nói, cúp điện thoại.

“Thú vị, thật thú vị.” Gã cười âm lãnh, nói với thủ hạ: “Chém một bàn tay thằng kia, gửi qua cho Hạ Lục Nhất.”

Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại lại vang, gã nhận điện thoại: “Nhanh như vậy đã thương lượng xong?”

“Lão đại! Không xong rồi! Thằng nhóc kia chạy mất!”

……

Đường núi xóc nảy, đùi phải Hà Sơ Tam bị chấn động theo từng lần xe đi mà truyền đến từng trận đau nhức, hình như là gãy xương. Cậu đau đến mức đầu đầy mồ hôi, ngồi phịch ở ghế sau, cắn răng hít khí lạnh liên tục.

Người cứu cậu đều không nói lời nào mà lái xe. Hà Sơ Tam cố gắng chống thân thể, nhìn kỹ một bên mặt lạnh lùng của đối phương, lúc này mới phát hiện đây chính là cảnh quan ngày đó tới bắt Hạ Lục Nhất, cậu giật mình nghi hoặc nhưng vẫn cảm kích nói: “Cám ơn anh.”

Tạ Gia Hoa liếc qua cậu qua kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: “Không cần.”

“Sao anh biết tôi ở đây?”

Tạ Gia Hoa không nói gì.

Hà Sơ Tam không hỏi thêm, nghi hoặc trong lòng càng gia tăng. Nơi này là vùng hoang vu, hôm nay lại là thứ hai, sáng sớm vị cảnh quan này không đi làm, chạy đến vùng núi hoang vu dã ngoại, nói là đi qua, tuyệt đối không có khả năng.

Thế nhưng mặc kệ là thế nào, người này quả thật đã cứu cậu trong nguy hiểm, Hà Sơ Tam nuốt nước miếng, thành tâm thành ý nói: “Thật sự cám ơn anh.”

“Cậu tự lo cho chính mình đi.” Giọng nói Tạ Gia Hoa lạnh lùng: “Đừng qua lại với người không nên tới.”

Hà Sơ Tam lập tức hiểu chuyện này có liên quan tới việc Hạ Lục Nhất và bang phái khác tranh đấu, mà cảnh quan này không chỉ biết được nội tình bên trong, thậm chí còn biết cậu bị giam ở chốn nào. Cậu thức thời ngậm miệng, chỉ cắn răng nhịn đau.

Tạ Gia Hoa đưa cậu đến cổng bệnh viện gần đó, đều giữ im lặng.

Hà Sơ Tam tự mình khập khiễng nhảy vào bệnh viện, được y tá đưa lên xe lăn, trước khi tiến vào phòng cấp cứu còn cố đấu tranh một phen: “Chờ đã, cho tôi gọi trước một cuộc điện thoại được không.”

……

Người trong xe đều trơ mắt nhìn Hạ lão đại nắm nát điện thoại mới. Đại Ba Đầu quỳ trên mặt đất không dám nâng đầu, chỉ nhìn điện thoạt nát rơi bên chân.

“Lão đại…” Tiểu Mã nhìn sắc mặt Hạ Lục Nhất lạnh lùng còn ẩn ẩn đau đớn, không đành lòng lên tiếng. Gã muốn nói gì đó an ùi hắn, lại dở miệng không biết nói sao, cuối cùng chỉ đành đạp cho Đại Ba Đầu một cước: “Đều tại mày!”

Vẻ mặt Đại Ba Đầu thảm thiết, hận không thể dập đầu trước Hạ Lục Nhất: “Đều là lỗi của em, lão đại anh giết em đi!”

Lúc này trong lòng Hạ Lục Nhất cũng muốn giết gã nhưng trên lý trí lại biết không thể trút giận lên người gã.Mệt mỏi phất tay ý bảo gã lăn ra, hắn chậm rãi tựa người về phía sau, dùng tay phải vô lực che mặt.

Vài giờ trước, bọn họ còn ở trên bờ cát ngắm hoàng hôn nói chuyện phiếm, xúc cảm ấm áp của Hà Sơ Tam còn lưu lại trên môi hắn, hắn cắn chặt chỗ đó, cắn đến khi trong miệng đầy vị sắt rỉ. Ngực đau đến khó chịu, lại không có chỗ phát tiết. Hạ Lục Nhất cảm thấy mình sắp phát điên rồi, lại không thể điên ở lúc này.

Đau đớn hít sâu một hơi, hắn ép buộc mình bảo trì thanh tỉnh, nghĩ cách nào đó để vãn hồi cục diện, trong đầu lại loạn thành một mớ tơ vò.

Hà Sơ Tam, Hà Sơ Tam…… Đồ vô liêm sỉ, đồ vô liêm sỉ!

Lúc trước không nên quen cậu ra, lúc trước nên một ghế đâm chết cậu ta, lúc trước không nên tìm cậu ta, lúc trước không nên dung túng cậu ta thân cận, lúc trước……

“Linh linh linh……”

Tất cả mọi người đều giật bắn mình, cúi đầu nhìn thi thể cục gạch nằm phía kia. Đại Ba Đầu thò tay bới điện thoại của mình, không có phản ứng.

Cuối cùng là Tiểu Mã luống cuống tay chân lấy điện thoại trong người, bên trong truyền đến giọng nói gấp gáp của Thôi Đông Đông: “Sao không gọi được điện thoại của lão đại thế hả? Có tin tức của Tiểu tam tử!”

……

Đùi phải Hà Sơ Tam gãy xương, chụp X quang, bó bột thạch cao rồi bị đẩy ra ngoài, đang nằm ở trên giường bệnh ngẩn người nhìn trần nhà, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận huyên náo.

Trên hành lang hỗn loạn, một nam nhân người đầy máu đẩy người trên đường xông vào, một cước đá văng cửa phòng, vẻ mặt dữ tợn vọt tới trước giường Hà Sơ Tam.

Trên trán Hà Sơ Tam quấn vải thưa, đùi phải treo trên không, trên mu bàn tay còn băng một chút, mở to mắt nhìn Hà Sơ Tam không biết vì cái gì mà mặt đầy sát khí, mắt nhìn đối phương nghiến răng nghiến lợi giơ cao tay lên ——

Hà Sơ Tam bị dọa lắp bắp: “Lục Nhất ca đừng, đừng đánh, đầu, đầu tôi bị thương……”

Hạ Lục Nhất vung tay lên! Bắt lấy cổ áo Hà Sơ Tam, nhắc đầu cậu hôn lên!

“Ưm, ưm ưm ưm!…… Ưm ưm…… Ưm……”

Hà tin hanh bị cắn không thở nổi, phát ra tiếng rên rỉ càng lúc càng suy yếu, Thôi Đông Đông đuổi theo phía sau nhanh chóng xoay người ngăn cửa phòng: “Đều lượn mau lượn mau, nhìn cái gì! Xã hội đen thanh trừ hết!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương