Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất
-
Chương 23
Trong một đống cao tầng ở Trung Hoàn, đầu người nhốn nháo, trong văn phòng tiếng điện thoại vang không dứt, Hà Sơ Tam đang hết sức chăm chú gõ bàn phím với màn hình trước mặt, đột nhiên hấp hấp đánh một cái hắt xì hơi!
Sau khi hắt xì hơi lại chợt cảm thấy lưng lạnh toát, cậu hít mũi ngẩng đầu,nhìn trần nhà trên cao đang có điều hòa xả khí lạnh vù vù.
Đêm nay Hà Sơ Tam tan tầm đúng giờ, trên đường về không thiếu kính mắt đồng nghiệp nhìn chằm chằm vào cậu. Hà Sơ Tam vào chợ mua một số rau của và thịt, rồi vội vàng trở về nhà.
Vừa đẩy cửa thì phát hiện không khí có phần không thích hợp.
Mặt trời đã lặn, sắc trời tối đen, rèm cửa sổ lại bịt kín. Hạ Lục Nhất không bật đèn cũng không mở TV, nghiêng người ngồi trên sô pha, đôi chân dài vắt trên mặt bàn, một tay chống đầu, một tay xoay xoay thưởng thức một cuộn phim, khí tức âm trầm lạnh lẽo phả vào mặt.
Bát đũa và hộp cơm trên bàn trà bị hắn thô bạo quét ra, ở giữa đống bừa bộn ấy là một chiếc máy ảnh bị đập thành hai nửa, xung quanh còn rơi tán loạn mấy tấm ảnh chụp.
—— Nhìn kiểu gì trông cũng giống vợ già phái thái tử đi bắt gian, cầm một đống ảnh về nhà khởi binh vấn tội.
Hà ảnh đế vô cùng sợ hãi nuốt nước miệng, trong đầu nhanh chóng xoẹt qua một đống tưởng tượng không thích hợp. Cậu làm như không có chuyện gì mà đóng cửa, bật đèn, buông đồ, lấy mắt kính, lúc này mới bình tĩnh tiến lên vài bước, tới gần Hạ lão đại đằng đằng sát khí.
“Lục nhất ca.” Cậu mở miệng gọi, trên mặt vẫn là thần tình thản nhiên chân thành như thường ngày. Rất vô tội, rất thành thật.
Hạ Lục Nhất đạp một cước lên đầu gối cậu, nhất thời đạp cậu quỳ xuống!
Hà Sơ Tam ngã sấp xuống đống mảnh vỡ kia, đầu gối đè lên hai mảnh vụn. Cậu chịu đau, chống đất quỳ thẳng lưng, giương mắt nhìn Hạ Lục Nhất, vẫn là sắc mặt trấn định.
“Lục nhất ca.” Cậu lại gọi thêm một tiếng.
Hạ Lục Nhất đen mặt, giọng nói lạnh lẽo: “Ai chụp? Chụp lúc nào? Chụp như thế nào?”
Trên bàn có mấy tấm ảnh và flim chưa rửa, tất cả đều là bóng dáng hắn lúc ra vào công ty. Có lúc đứng ở cổng công ty, có lúc khom lưng tiến vào xe, khốn nạn nhất chính là có một tấm chụp cận mặt—— ở trong cửa sổ xe, hắn ngồi trong xe, vẻ mặt lạnh nhạt hút thuốc!
Mọe nó, chụp cái này thì biết có bao nhiêu là gần? Trốn có bao nhiêu là kỹ?!
Hà Sơ Tam thành thật trả lời từng vấn đề: “Tôi chụp. Lúc cuối tuần không tăng ca. Tôi mặc quần áo của ba.”
Hạ Lục Nhất cắn chặt răng, cười lạnh nói: “Giỏi ha, Hà A Tam, bản lĩnh lớn rồi?! Thời gian nghỉ còn chơi trò thám tử sao?! Khó trách nhắc tới Sai lão lại sung sướng khi người ta gặp họa, cậu con mẹ nó cũng là người của lão sao?!”
Hà Sơ Tam giương mắt nhìn hắn, trung thực giải thích: “Không có, Lục Nhất ca, khảo sát thể chất của tôi không phù hợp, lại còn học tài chính, không thích hợp làm cảnh sát, cùng lắm chỉ tiến vào Liêm chính công mà thôi.”
Hạ Lục Nhất nhảy dựng lên đạp cậu một cước!
“Mẹ mày còn dám mạnh miệng với bố mày! Câm miệng!”
Hà Sơ Tam ngã nhào trên đất, xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên, lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hạ Lục Nhất đặt mông ngồi lại trên ghế, vỗ vỗ tay vị sô pha: “Giỏi lắm, Hà A Tam, lão tử đúng là không nên xem thường cậu. Hơn nửa năm này còn dám giả làm nam trinh tiết, cùng Tiểu Hà hẹn hò, tặng đồ ăn cơm, còn có hôm nay đi “xem bệnh” sao, đều diễn cho lão tử xem, hả?”
Hà Sơ Tam thành thật gật đầu. “Vâng.”
Hạ Lục Nhất nghẹn một ngụm khí trong cổ họng, bỗng dưng nhảy dựng lên kéo tóc cậu, ‘ba’ một tiếng đập toàn bộ đầu cậu trên bàn trà, nắm lấy một miếng sứ vỡ dính máu đè trên cổ họng cậu, cười dữ tợn: “Cậu còn dám thừa nhận? Chán sống?”
Một bên mặt Hà Sơ Tam bị đè dẹt xuống, ánh mắt cố gắng chuyển động nhìn về phía hắn, môi mấp máy nói: “Lục nhất ca, chờ đã.”
Hạ Lục Nhất nghi hoặc thoáng buông tay, Hà Sơ Tam cẩn thận xoay người, từ dưới bàn trà cầm một chiếc khăn mặt, lấy mảnh vỡ đĩa sứ trong tay Hạ Lục Nhất, cẩn thận thay Hạ lão đại lau tay, lau một chút mảnh vỡ trên đầu ngón tay, lót khăn mặt, rồi đặt mảnh vỡ trở về tay.
Sau đó nhận mệnh đặt mặt lên mặt bàn một lần nữa, nói: “Anh tiếp tục, cẩn thận đừng để cắt vào tay.”
“……” Hạ Lục Nhất.
Hạ Lục Nhất ném mảnh vỡ, lột áo khoác tây trang của Hà Sơ Tam cuốn thành sợi dây, đè xuống quất cho một trận! Vừa quất vừa chửi ầm lên: “Đệt mẹ! Cậu cho rằng diễn như vậy là lão tử không xuống tay được nữa sao?! Chán sống rồi hả! Khốn nạn tính diễn phim sao! Chơi lão tử?! Hôm nay lão tử quất chết cậu!”
Hà Sơ Tam mặc áo sơ mi đơn bạc, ôm đầu bảo vệ mặt, vừa trốn vừa buồn cười. Hạ Lục Nhất thấy cậu cúi đầu run run bả vai, lại càng tức giận, đánh mắng liên hoàn, đạp đập liên tục, đánh cậu hơn mười phút mới yên tĩnh.
Hạ lão đại phát tiết xong, xoạc rộng chân ngồi trên sô pha, mệt nhọc thở dốc. Mắt thấy Hà loai choai lén lún muốn thẳng lưng, thì lại đạp một cước trở về!
“Lục Nhất ca, đừng đánh!” Hà Sơ Tam nhanh chóng ôm cẳng chân hắn, cười khổ nói: “Mai tôi còn phải tiếp khách.”
“Tiếp cái con mẹ mày…” Hạ Lục Nhất vừa định đạp tiếp, lại thấy Hà Sơ Tam lắc lư đứng dậy, bên trên đầu gối còn dính mảnh vỡ và vết máu, thì đen mặt thu chân về.
Hà Sơ Tam đỡ bàn đứng thẳng người, cúi đầu nhìn thảm trạng của mình, sau đó khom lưng nhổ mảnh vụn trên đầu gối rỉ máu, một dòng máu nhỏ nhất thời tràn ra ngoài.
Hạ Lục Nhất giật nảy, nhịn lại nhịn, vẫn nhịn không nổi mà nói: “Cút qua chỗ khác mà thay quần, bôi thuốc.”
Tay đang lấy mảnh vỡ của Hà Sơ Tam khựng lại, giương mắt nhìn hắn.
Vị lão đại xã hội đen tâm ngoan thủ lạt này, có thể dùng song đao chém luân phiên hơn mười mạng người, có thể một quyền nện một tráng hán tám thước xuống ruộng, miệng nói là muốn quất chết cậu nhưng lại đánh thành mình thở dốc, gặp qua bao nhiêu cảnh máu me tàn khốc nhưng không nỡ nhìn đầu gối cậu dính vết thương nhỏ.
Cậu đạp lên mấy mảnh vỡ trên đất, lắc lư tiến về phía trước một bước, đầu gối khuỵu xuống, lập tức ngã lên người Hạ Lục Nhất!
Hạ Lục Nhất đầu tiên là cả kinh, cho rằng cậu ta bị mình đánh đến choáng váng, kết quả là luống cuống tay chân nâng đầu cậu ta từ hõm vai mình lên, thì chả có cái rắm gì!
Vẻ mặt Hà Sơ Tam đều là nhịn đau nhịn ra cả mồ hôi lạnh, thấy hắn chưa kịp thu hồi lại ánh mắt lo lắng nhìn cậu, thì hai tay vây quanh ôm lấy eo hắn.
“Làm gì? Đi ra!” Hạ Lục Nhất chỉ cảm thấy thằng nhóc này bị đánh đến hỏng đầu, tay phải vô lực vỗ bộp lên trán cậu.
“Lục Nhất ca…” Hà Sơ Tam ghé trên người hắn nhẹ giọng gọi, đôi mắt đen láy.
Trên gương mặt mười năm như một vẫn mang vẻ thành khẩn, bỗng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Lục Nhất ca, anh biết không, loại người như tôi, nếu anh không xuống tay nổi thì… sẽ đẩy không ra.”
Cậu đột nhiên cúi đầu, phủ lên môi Hạ Lục Nhất.
Hạ đại lão vạn tính không bằng ngờ tính, không đoán ra thằng nhóc này lại lớn mật như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng, đại não đứng hình, ngốc thành một đầu gỗ!
Hà loai choai đầu lưỡi cũng chen tiến vào, ôn nhu lưu luyến liếm môi hắn, ở trên đầu lưỡi hắn mà nhẹ nhàng uốn lộng. Lần hôn môi trước của Hạ Lục Nhất trải qua đã là mười mấy năm về trước ở một căn phòng ẩm mốc meo nào đó, một người phụ nữ trang điểm đậm không biết tên, mùi vị son phấn nồng nặc, trong miệng đầy mùi rượu chua và mùi son, làm hắn ngay lập tức đẩy người nhảy xuống giường bỏ đi, nôn mửa không ngừng. Bây giờ đột nhiên gặp phải sự ôn nhu tươi mát như vậy, hắn theo bản năng ngay cả hô hấp cũng run lên.
Thật ra người này nói có kỹ xảo lại chẳng có kỹ xảo gì, đều chỉ dựa trên lý thuyết suông trong sách vở. Vừa tiếp xúc với bờ môi ấm áp mềm mại của Hạ Lục Nhất, ngay cả xương cậu cũng nhũn ra, tâm can tì phổi trong cơ thể đều muốn hòa thành nước—— đây là mơ ước đã lâu, quả thật rất mềm nóng rất ngọt…
Trong đầu mọt sách đều dính một đoàn tương hồ, nhắm mắt sa vào trong đó, toàn bộ đều dựa vào ý chí liều chết đùa giỡn soái ca. May mà Hạ lão đại cũng đang trống rỗng mà quên phản kháng—— thẳng đến khi cậu du tẩu một vòng trong miệng Hạ Lục Nhất, cuối cùng thở không nổi, mới lưu luyến không rời mà rời đi, ở trên cánh môi nhẹ nhàng liếm một cái, lúc này Hạ Lục Nhất vẫn ngốc lăng bỗng bừng tỉnh, một quyền đánh qua!
Hà Sơ Tam mưu đồ đã lâu, phòng bị thâm hậu, nghiêng đầu né tránh. Cậu đón lấy ánh mắt kinh nộ trừng lớn của Hạ Lục Nhất, không sợ chết là tiếp cận tới, hôn một cái trên khóe môi hắn.
“Lục Nhất ca, lần sau nhớ ăn cơm xong phải đánh răng.” Hắn chậm rãi cọ lên chóp mũi Hạ Lục Nhất nói, làm tổng kết lại nụ hôn đầu.
Sau đó bị đầu gối Hạ lão đại thụi vào bụng, ngay sau đó cả người bị hất ngã xuống đất! Lại ghim lưng vào mảnh vỡ!
—— Sức chiến đấu yếu đến mức khiến người ta thương xót a, Hà tinh anh.
Hà Sơ Tam giãy dụa trên mặt đất hai cái, vịn bàn trà bò dậy. Hạ Lục Nhất nắm quyền, thở hồng hộc ngồi trên sô pha, từ mặt đến cổ đến lỗ tai đều đỏ bừng một mảnh—— không biết là do xấu hổ hay là tức giận. Trong mắt cũng đỏ ngầu một mảnh—— Cái này thì là tức giận rồi.
Đỉnh đầu hắn bốc lên hơi nước, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Hà Sơ Tam một hồi lâu, tay trái nắm chặt quyền tay phải hơi run rẩu, nhưng trong đầu lại loạn thành một mảnh, hoàn toàn không nghĩ ra bước tiếp theo nên làm cái gì… Giết rồi tính! Chặt đầu, rút gân, lột da, băm ra từng khối cho chó ăn!
Trong đầu hắn còn chưa kịp đem kế hoạch tiến hành thực tiễn, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Hai người đều giật mình, thu lại tâm tư đưa mắt nhìn nhau. Hạ Lục Nhất vươn người đứng lên, bước chân khẽ khàng vào phòng ngủ. Hà Sơ Tam cầm máy chụp ảnh trên bàn, thuận tay nhét dưới sô pha, vội vàng cởi quần áo rách nát trên người, vừa cất giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Chào cậu, tôi là hàng xóm nhà bên.” Một giọng nữ nhã nhặn nói: “Mượn nước tương.”
Hà Sơ Tam chuyển đến nơi này đã một, hai tháng qua, đi sớm về muộn, chưa từng tiếp xúc qua với hàng xóm. Trong lòng tuy nghi ngờ nhưng khi nhìn qua mắt mèo, thấy đó quả thật là một người phụ nữ trẻ tuổi bình thường, tuổi tầm hai mươi mấy, vẻ mặt thản nhiên.
Cậu nhìn qua Hạ Lục Nhất đang đứng bên cửa phòng ngủ, Hạ Lục Nhất cau mày, ném qua cho cậu một chiếc quần dài và cái áo sơ mi.
Hà Sơ Tam vừa mặc vừa nói: “Chờ chút.”
“Được, cám ơn.”
Trước khi mở cửa, khóe mắt Hà Sơ Tam giật một cái. Cậu cẩn thận nhìn qua mắt mèo một phen, cảm thấy người phụ nữ này hơi kỳ lạ—— vị trí đứng ở chính giữa mắt mèo, như muốn che giấu thứ gì đó. Hơn nữa, ở trong nhà trọ rẻ tiền này, người thuê khách đều là ngư long hỗn tạp, nơi đâu lại có một người phụ nữ trẻ tuổi độc thân, tùy tiện gõ cửa phòng mới thuê chứ…
Trong lòng cậu tối sầm lại, lui về sau một bước, đang muốn lên tiếng cảnh báo cho Hạ Lục Nhất thì cửa phòng kém chất lượng bị người bên ngoài đạp ra!
“Rầm——!”
Một tiếng vang nặng nề, ba cảnh sát viên xông ra từ khói bụi, vị nữ cảnh sát cầm đầu tài năng tóm lấy Hà Sơ Tam hai tay bắt chéo sau lưng, vừa muốn còng tay thì Hà Sơ Tam bật ngửa người, chân đạp ra phía sau cô ta.
Nữ cảnh sát bị hất ngã xuống đất, hai người khác xông lên hỗ trợ, Hà Sơ Tam lại dùng một chiêu quét chân Thái cực quyền, trông tạo hình cực soái nhưng mà yếu không địch nổi mạnh, lập tức bị ba người ép trở về đất, vẫn xứng với câu châm ngôn kia —— “Sức chiến đấu quá yếu”.
“Đừng động vào hắn.” Lúc này Hạ Lục Nhất ở gần đó đột nhiên lạnh lùng nói.
Hà Sơ Tam hốt hoảng ngẩng đầu, Hạ Lục Nhất đã cởi áo ngủ, phủ thêm một kiện tây trang, đi ra từ trong phòng ngủ.
Hà Sơ Tam giãy dụa vài cái, lại bị người phía sau đè chặt xuống đất. Cậu cố sức ngẩng đầu nhìn Hạ Lục Nhất, thở nặng nhọc.
Hạ Lục Nhất nhìn cậu một cái, hơi nhíu mi ý bảo cậu yên tâm đừng nóng vội.
Bấy giờ người thứ tư mới đi vào, là Tạ Gia Hoa mặc tây trang mặt không đổi, gã quay đầu nhìn Hạ Lục Nhất: “Quả nhiên anh ở chỗ này.”
“Không liên quan tới hắn.” Hạ Lục Nhất nói: “Hắn đều không biết cái gì. Thả hắn, tôi đi theo anh.”
“Lục nhất ca!” Hà Sơ Tam vội la lên.
“Câm miệng!” Hạ Lục Nhất nạt cậu.
Hà Sơ Tam cắn chặt răng, yên lặng nắm quyền.
Tạ Gia Hoa liếc qua Hà Sơ Tam bị ấn dưới đó, trầm mặc một lát, nói với cấp dưới: “Thả.”
“Sir, hắn chấp chứa nghi phạm…” Một trong số cấp dưới nói.
Tạ Gia Hoa nhìn cậu ta một cái, vị cấp dưới kia thức thời ngậm miệng.
“Hạ Lục Nhất, giờ anh có hiềm nghi tội cố ý giết người, anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì anh đều là bằng chứng trước quan tòa.” Một cảnh sát viên ở bên còng tay Hạ Lục Nhất vừa nói. Gã đẩy Hạ Lục Nhất muốn đi, lại bị Hạ Lục Nhất tránh qua.
Hạ Lục Nhất tự mình cất bước đi ra ngoài, Hà Sơ Tam lo sợ không yên đi theo sau, gấp gáp gọi một tiếng: “Lục nhất ca!”
“Tôi nói với hắn một câu.” Hạ Lục Nhất nói với Tạ Gia Hoa.
Tạ Gia Hoa hơi dừng bước, Hạ Lục Nhất mang còng tay đi trở về, Hà Sơ Tam đứng cạnh cửa, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
Kết quả Hạ Lục Nhất nâng gối một cước đạp cậu vào cửa: “Mọe nó, chán sống rồi hả! Trở về lão tử tính sổ với mi sau!”
……
Hà Sơ Tam biết một cước đạp lúc cuối của Hạ Lục Nhất là muốn cậu an tâm, nhưng dù hắn đạp trúng một cước cũng không không đạp rụng nửa điểm bất an của cậu. Sau khi cảnh sát đưa Hạ Lục Nhất đi, cậu gọi xe taxi đi thẳng đến Cửu Long, lúc xuống xe còn đi lòng vòng một lúc, xác định không ai đi theo, sau đó chạy đến nhà Thôi Đông Đông gia.
Lòng cậu như lửa đốt tiến đến báo tin, kết quả lại là: Thôi Đông Đông thoải mái nói, “Ha? Nhanh như vậy đã bị bắt rồi sao? Không có việc gì không có việc gì, tôi lập tức phái luật sư qua đó. Cậu yên tâm, Tiểu Tam tử! Trở về ngủ đi!”
Thôi Đông Đông đáng tin nhất đã nói như vậy, Hà Sơ Tam chỉ có thể lo sợ không yên mà rời đi. Cậu không về cảng đảo, mà về nhà ba.
Lúc chạng vạng, ba cậu đã thu quán, ngồi ở dưới lầu nói chuyện phiếm với mấy vị hàng xóm, thấy cậu hoảng hốt đi tới thì vội vàng gọi: “A Tam? Sao đã về rồi? Ăn cơm chưa?”
Hà Sơ Tam đờ đẫn lắc đầu.
Ba cậu thấy tâm tình cậu bất ổn, vội vàng kéo cậu vào nhà: “Sao vậy? Hả!! Sao trên quần lại có máu thế này!”
Hà ba đau lòng đến mức xoay quanh, nhanh chóng tìm gói thuốc, xắn ống quần Hà Sơ Tam xử lý miệng vết thương, vừa bôi thuốc vừa vội la lên: “Mày là làm sao thế hả! Xảy ra chuyện gì?! Nói một câu cho ba mày nghe xem nào!”
Hà Sơ Tam cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ba, có phải có cảnh sát qua đây, là ba nói với họ con ở chỗ nào sao?”
“Đúng vậy, chiều hôm nay, nói tới hỏi tình trạng di dân của các hộ gia đình trong thành Giao Long, họ hỏi giờ mày ở chỗ nào, ba nói cho họ. Sao thế? Đây là do cảnh sát làm?! Con gây ra chuyện gì?”
“Không có gì đâu ba. Về sau đừng nói cho bất cứ ai về chuyện của con, nói con chuyển ra ngoài, ba không biết. Còn nữa, con mới mua một sim điện thoại nữa, nếu không gọi được số cũ thì ba gọi đến số mới, đừng nói cho người khác.”
Hà ba nghe giọng cậu càng lúc càng nhỏ, thì cảm thấy không đúng: “A Tam, mày khai thật cho ba xem xảy ra chuyện gì! Có chuyện gì không thể nói với ba hả!”
Hà Sơ Tam hít sâu một hơi, qua hồi lâu mới đáp: “Lục nhất ca bị bắt.”
Cậu để trần hai đầu gối, trên chân đều là huyết tương và vết máu loang lổ, cong lưng ôm lấy đầu, bả vai nhẹ nhàng phát run, nhẹ giọng lặp lại nói: “Lục nhất ca bị bắt.”
“Cái thằng sâu răng đó?” Hà ba nhất thời thổn thức cảm khái: “Sao lại thế? Bán thuốc trắng bị tóm?”
“Không phải.” Hà Sơ Tam lắc đầu, không chịu nói tỉ mỉ.
“Haizzz!” Hà a ba thở dài nói: “Người ấy mà, một đời tạo bao nhiêu nghiệt thì phải hưởng bấy nhiêu trái! Bọn họ chọn con đường này, dù gì cũng phải sớm hay muộn mà thôi! Mày là sinh viên, lo cho một lão đại xã hội đen là chuyện gì? Đều mặc hắn đi!”
Hà Sơ Tam không nói một lời lắc đầu, ngón tay gắt gao bấm vào trong huyệt thái dương.
Cậu không nói nên lời, không được, làm sao có thể, làm sao có thể mặc hắn được, sao có thể buông tay được chứ! Cậu vừa mới hôn lên bờ môi kia, thì đã phải trơ mắt nhìn người nọ phá cửa đi vào bắt đi, một khắc đó, khi cậu bị đè trên mặt đất đều như phát điên đến tột cùng, thậm chí muốn vì Hạ Lục Nhất mà tập kích cảnh sát, muốn ngăn cản mọi người để Hạ Lục Nhất trốn nhanh… Chính nghĩa, lương tâm, đạo đức, những cuốn sách cậu đọc hơn mười mấy năm nay, lời dạy của ba hai mấy năm nay, thế nhưng lại vất bỏ chỉ vì bảo hộ một tội phạm giết người!
Cậu hiểu rõ mong chờ trong lòng mình, thoả thuê mãn nguyện, hi vọng một ngày nào đó có thể đem xã hội đen bất trị này về con đường đúng đắn. Nhưng con đường phía trước dài đằng đẵng, còn chưa kịp bước nhanh về phía trước, mà bản thân đã bị hãm sâu trong đó!
Cậu quá ngây thơ, quá lạc quan, cậu mất thời gian nửa năm để chơi trò lạt mềm buộc chặt, lại hoàn toàn không nhận ra được sóng ngầm cuộn trào trên mặt nước êm ả, cậu cho rằng bọn họ còn có nhiều thời gian, có thể chờ cậu từ từ trưởng thành, chờ cậu đủ lông đủ cánh, chờ cậu bố trí kế hoạch, chờ cậu mở đường… Nhưng cho đến tận ngày hôm nay, cậu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Hạ Lục Nhất ngã xuống chỉ trong một cái chớp mắt, mà cậu, thậm chí chạy tới cứu cũng không có lực!
Thôi Đông Đông nói cậu an tâm, nhưng tâm cậu có thể an được sao! Hạ Lục Nhất giết nhiều người như vậy, mở sòng bài, khai kỹ viện, bán thuốc trắng, liều mạng với các bang phái khác, cái gì cũng làm! Dù thoát được lần này nhưng thoát được lần sau sao? Một ngày đó sẽ lại bị bắt, một ngày nào đó sẽ bị giết chết...Đúng vậy, đi trên con đường ấy, sớm muộn gì cũng…
Cậu nghĩ đến bộ dạng Hạ Lục Nhất phơi thây trên đường, càng nghĩ càng phát sợ. Cậu hít sâu một hơi, rút hai bàn tay ẩm ướt trên mặt xuống, cho rằng mình khóc, kết quả lại là trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
“Ba, con không sao, ba để con yên tĩnh một mình lúc đi.” Cậu nhìn mồ hôi trong tay thấp giọng nói.
Hà ba thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên đầu cậu. Con trai này của ông, từ nhỏ trông qua thì nghe lời nhu thuận, nhưng một khi trong đầu có chue ý thì ai cũng quản không được, cũng không có cách nào quản. May mà Hà Sơ Tam hiểu chuyện thông minh, lại biết chừng mực —— chắc cũng gây ra chuyện lớn gì.
Đêm đó, Hà Sơ Tam ngủ trong phòng ngủ chất đồ của Hà ba, dưới giường và bốn xung quanh đều là tạp hóa chất đống lên.
Cậu mở to mắt trong bóng tối, vươn tay phải, hướng lên trần nhà tối tăm.
Cậu xòe bàn tay, nhìn hình dạng năm ngón tay thon dài của mình, chậm rãi, dùng lực nắm chặt, lại buông ra.
Diễm Thiếu: Hô hô, thấy có pass nên mấy chế tưởng có thịt ấy rì. Hô hô, tui chỉ thử, thử. Thử mà thôi. Thử cho mấy chương sau có H mà đặt ấy mờ. Hô hô.
Sau khi hắt xì hơi lại chợt cảm thấy lưng lạnh toát, cậu hít mũi ngẩng đầu,nhìn trần nhà trên cao đang có điều hòa xả khí lạnh vù vù.
Đêm nay Hà Sơ Tam tan tầm đúng giờ, trên đường về không thiếu kính mắt đồng nghiệp nhìn chằm chằm vào cậu. Hà Sơ Tam vào chợ mua một số rau của và thịt, rồi vội vàng trở về nhà.
Vừa đẩy cửa thì phát hiện không khí có phần không thích hợp.
Mặt trời đã lặn, sắc trời tối đen, rèm cửa sổ lại bịt kín. Hạ Lục Nhất không bật đèn cũng không mở TV, nghiêng người ngồi trên sô pha, đôi chân dài vắt trên mặt bàn, một tay chống đầu, một tay xoay xoay thưởng thức một cuộn phim, khí tức âm trầm lạnh lẽo phả vào mặt.
Bát đũa và hộp cơm trên bàn trà bị hắn thô bạo quét ra, ở giữa đống bừa bộn ấy là một chiếc máy ảnh bị đập thành hai nửa, xung quanh còn rơi tán loạn mấy tấm ảnh chụp.
—— Nhìn kiểu gì trông cũng giống vợ già phái thái tử đi bắt gian, cầm một đống ảnh về nhà khởi binh vấn tội.
Hà ảnh đế vô cùng sợ hãi nuốt nước miệng, trong đầu nhanh chóng xoẹt qua một đống tưởng tượng không thích hợp. Cậu làm như không có chuyện gì mà đóng cửa, bật đèn, buông đồ, lấy mắt kính, lúc này mới bình tĩnh tiến lên vài bước, tới gần Hạ lão đại đằng đằng sát khí.
“Lục nhất ca.” Cậu mở miệng gọi, trên mặt vẫn là thần tình thản nhiên chân thành như thường ngày. Rất vô tội, rất thành thật.
Hạ Lục Nhất đạp một cước lên đầu gối cậu, nhất thời đạp cậu quỳ xuống!
Hà Sơ Tam ngã sấp xuống đống mảnh vỡ kia, đầu gối đè lên hai mảnh vụn. Cậu chịu đau, chống đất quỳ thẳng lưng, giương mắt nhìn Hạ Lục Nhất, vẫn là sắc mặt trấn định.
“Lục nhất ca.” Cậu lại gọi thêm một tiếng.
Hạ Lục Nhất đen mặt, giọng nói lạnh lẽo: “Ai chụp? Chụp lúc nào? Chụp như thế nào?”
Trên bàn có mấy tấm ảnh và flim chưa rửa, tất cả đều là bóng dáng hắn lúc ra vào công ty. Có lúc đứng ở cổng công ty, có lúc khom lưng tiến vào xe, khốn nạn nhất chính là có một tấm chụp cận mặt—— ở trong cửa sổ xe, hắn ngồi trong xe, vẻ mặt lạnh nhạt hút thuốc!
Mọe nó, chụp cái này thì biết có bao nhiêu là gần? Trốn có bao nhiêu là kỹ?!
Hà Sơ Tam thành thật trả lời từng vấn đề: “Tôi chụp. Lúc cuối tuần không tăng ca. Tôi mặc quần áo của ba.”
Hạ Lục Nhất cắn chặt răng, cười lạnh nói: “Giỏi ha, Hà A Tam, bản lĩnh lớn rồi?! Thời gian nghỉ còn chơi trò thám tử sao?! Khó trách nhắc tới Sai lão lại sung sướng khi người ta gặp họa, cậu con mẹ nó cũng là người của lão sao?!”
Hà Sơ Tam giương mắt nhìn hắn, trung thực giải thích: “Không có, Lục Nhất ca, khảo sát thể chất của tôi không phù hợp, lại còn học tài chính, không thích hợp làm cảnh sát, cùng lắm chỉ tiến vào Liêm chính công mà thôi.”
Hạ Lục Nhất nhảy dựng lên đạp cậu một cước!
“Mẹ mày còn dám mạnh miệng với bố mày! Câm miệng!”
Hà Sơ Tam ngã nhào trên đất, xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên, lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hạ Lục Nhất đặt mông ngồi lại trên ghế, vỗ vỗ tay vị sô pha: “Giỏi lắm, Hà A Tam, lão tử đúng là không nên xem thường cậu. Hơn nửa năm này còn dám giả làm nam trinh tiết, cùng Tiểu Hà hẹn hò, tặng đồ ăn cơm, còn có hôm nay đi “xem bệnh” sao, đều diễn cho lão tử xem, hả?”
Hà Sơ Tam thành thật gật đầu. “Vâng.”
Hạ Lục Nhất nghẹn một ngụm khí trong cổ họng, bỗng dưng nhảy dựng lên kéo tóc cậu, ‘ba’ một tiếng đập toàn bộ đầu cậu trên bàn trà, nắm lấy một miếng sứ vỡ dính máu đè trên cổ họng cậu, cười dữ tợn: “Cậu còn dám thừa nhận? Chán sống?”
Một bên mặt Hà Sơ Tam bị đè dẹt xuống, ánh mắt cố gắng chuyển động nhìn về phía hắn, môi mấp máy nói: “Lục nhất ca, chờ đã.”
Hạ Lục Nhất nghi hoặc thoáng buông tay, Hà Sơ Tam cẩn thận xoay người, từ dưới bàn trà cầm một chiếc khăn mặt, lấy mảnh vỡ đĩa sứ trong tay Hạ Lục Nhất, cẩn thận thay Hạ lão đại lau tay, lau một chút mảnh vỡ trên đầu ngón tay, lót khăn mặt, rồi đặt mảnh vỡ trở về tay.
Sau đó nhận mệnh đặt mặt lên mặt bàn một lần nữa, nói: “Anh tiếp tục, cẩn thận đừng để cắt vào tay.”
“……” Hạ Lục Nhất.
Hạ Lục Nhất ném mảnh vỡ, lột áo khoác tây trang của Hà Sơ Tam cuốn thành sợi dây, đè xuống quất cho một trận! Vừa quất vừa chửi ầm lên: “Đệt mẹ! Cậu cho rằng diễn như vậy là lão tử không xuống tay được nữa sao?! Chán sống rồi hả! Khốn nạn tính diễn phim sao! Chơi lão tử?! Hôm nay lão tử quất chết cậu!”
Hà Sơ Tam mặc áo sơ mi đơn bạc, ôm đầu bảo vệ mặt, vừa trốn vừa buồn cười. Hạ Lục Nhất thấy cậu cúi đầu run run bả vai, lại càng tức giận, đánh mắng liên hoàn, đạp đập liên tục, đánh cậu hơn mười phút mới yên tĩnh.
Hạ lão đại phát tiết xong, xoạc rộng chân ngồi trên sô pha, mệt nhọc thở dốc. Mắt thấy Hà loai choai lén lún muốn thẳng lưng, thì lại đạp một cước trở về!
“Lục Nhất ca, đừng đánh!” Hà Sơ Tam nhanh chóng ôm cẳng chân hắn, cười khổ nói: “Mai tôi còn phải tiếp khách.”
“Tiếp cái con mẹ mày…” Hạ Lục Nhất vừa định đạp tiếp, lại thấy Hà Sơ Tam lắc lư đứng dậy, bên trên đầu gối còn dính mảnh vỡ và vết máu, thì đen mặt thu chân về.
Hà Sơ Tam đỡ bàn đứng thẳng người, cúi đầu nhìn thảm trạng của mình, sau đó khom lưng nhổ mảnh vụn trên đầu gối rỉ máu, một dòng máu nhỏ nhất thời tràn ra ngoài.
Hạ Lục Nhất giật nảy, nhịn lại nhịn, vẫn nhịn không nổi mà nói: “Cút qua chỗ khác mà thay quần, bôi thuốc.”
Tay đang lấy mảnh vỡ của Hà Sơ Tam khựng lại, giương mắt nhìn hắn.
Vị lão đại xã hội đen tâm ngoan thủ lạt này, có thể dùng song đao chém luân phiên hơn mười mạng người, có thể một quyền nện một tráng hán tám thước xuống ruộng, miệng nói là muốn quất chết cậu nhưng lại đánh thành mình thở dốc, gặp qua bao nhiêu cảnh máu me tàn khốc nhưng không nỡ nhìn đầu gối cậu dính vết thương nhỏ.
Cậu đạp lên mấy mảnh vỡ trên đất, lắc lư tiến về phía trước một bước, đầu gối khuỵu xuống, lập tức ngã lên người Hạ Lục Nhất!
Hạ Lục Nhất đầu tiên là cả kinh, cho rằng cậu ta bị mình đánh đến choáng váng, kết quả là luống cuống tay chân nâng đầu cậu ta từ hõm vai mình lên, thì chả có cái rắm gì!
Vẻ mặt Hà Sơ Tam đều là nhịn đau nhịn ra cả mồ hôi lạnh, thấy hắn chưa kịp thu hồi lại ánh mắt lo lắng nhìn cậu, thì hai tay vây quanh ôm lấy eo hắn.
“Làm gì? Đi ra!” Hạ Lục Nhất chỉ cảm thấy thằng nhóc này bị đánh đến hỏng đầu, tay phải vô lực vỗ bộp lên trán cậu.
“Lục Nhất ca…” Hà Sơ Tam ghé trên người hắn nhẹ giọng gọi, đôi mắt đen láy.
Trên gương mặt mười năm như một vẫn mang vẻ thành khẩn, bỗng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Lục Nhất ca, anh biết không, loại người như tôi, nếu anh không xuống tay nổi thì… sẽ đẩy không ra.”
Cậu đột nhiên cúi đầu, phủ lên môi Hạ Lục Nhất.
Hạ đại lão vạn tính không bằng ngờ tính, không đoán ra thằng nhóc này lại lớn mật như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng, đại não đứng hình, ngốc thành một đầu gỗ!
Hà loai choai đầu lưỡi cũng chen tiến vào, ôn nhu lưu luyến liếm môi hắn, ở trên đầu lưỡi hắn mà nhẹ nhàng uốn lộng. Lần hôn môi trước của Hạ Lục Nhất trải qua đã là mười mấy năm về trước ở một căn phòng ẩm mốc meo nào đó, một người phụ nữ trang điểm đậm không biết tên, mùi vị son phấn nồng nặc, trong miệng đầy mùi rượu chua và mùi son, làm hắn ngay lập tức đẩy người nhảy xuống giường bỏ đi, nôn mửa không ngừng. Bây giờ đột nhiên gặp phải sự ôn nhu tươi mát như vậy, hắn theo bản năng ngay cả hô hấp cũng run lên.
Thật ra người này nói có kỹ xảo lại chẳng có kỹ xảo gì, đều chỉ dựa trên lý thuyết suông trong sách vở. Vừa tiếp xúc với bờ môi ấm áp mềm mại của Hạ Lục Nhất, ngay cả xương cậu cũng nhũn ra, tâm can tì phổi trong cơ thể đều muốn hòa thành nước—— đây là mơ ước đã lâu, quả thật rất mềm nóng rất ngọt…
Trong đầu mọt sách đều dính một đoàn tương hồ, nhắm mắt sa vào trong đó, toàn bộ đều dựa vào ý chí liều chết đùa giỡn soái ca. May mà Hạ lão đại cũng đang trống rỗng mà quên phản kháng—— thẳng đến khi cậu du tẩu một vòng trong miệng Hạ Lục Nhất, cuối cùng thở không nổi, mới lưu luyến không rời mà rời đi, ở trên cánh môi nhẹ nhàng liếm một cái, lúc này Hạ Lục Nhất vẫn ngốc lăng bỗng bừng tỉnh, một quyền đánh qua!
Hà Sơ Tam mưu đồ đã lâu, phòng bị thâm hậu, nghiêng đầu né tránh. Cậu đón lấy ánh mắt kinh nộ trừng lớn của Hạ Lục Nhất, không sợ chết là tiếp cận tới, hôn một cái trên khóe môi hắn.
“Lục Nhất ca, lần sau nhớ ăn cơm xong phải đánh răng.” Hắn chậm rãi cọ lên chóp mũi Hạ Lục Nhất nói, làm tổng kết lại nụ hôn đầu.
Sau đó bị đầu gối Hạ lão đại thụi vào bụng, ngay sau đó cả người bị hất ngã xuống đất! Lại ghim lưng vào mảnh vỡ!
—— Sức chiến đấu yếu đến mức khiến người ta thương xót a, Hà tinh anh.
Hà Sơ Tam giãy dụa trên mặt đất hai cái, vịn bàn trà bò dậy. Hạ Lục Nhất nắm quyền, thở hồng hộc ngồi trên sô pha, từ mặt đến cổ đến lỗ tai đều đỏ bừng một mảnh—— không biết là do xấu hổ hay là tức giận. Trong mắt cũng đỏ ngầu một mảnh—— Cái này thì là tức giận rồi.
Đỉnh đầu hắn bốc lên hơi nước, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Hà Sơ Tam một hồi lâu, tay trái nắm chặt quyền tay phải hơi run rẩu, nhưng trong đầu lại loạn thành một mảnh, hoàn toàn không nghĩ ra bước tiếp theo nên làm cái gì… Giết rồi tính! Chặt đầu, rút gân, lột da, băm ra từng khối cho chó ăn!
Trong đầu hắn còn chưa kịp đem kế hoạch tiến hành thực tiễn, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Hai người đều giật mình, thu lại tâm tư đưa mắt nhìn nhau. Hạ Lục Nhất vươn người đứng lên, bước chân khẽ khàng vào phòng ngủ. Hà Sơ Tam cầm máy chụp ảnh trên bàn, thuận tay nhét dưới sô pha, vội vàng cởi quần áo rách nát trên người, vừa cất giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Chào cậu, tôi là hàng xóm nhà bên.” Một giọng nữ nhã nhặn nói: “Mượn nước tương.”
Hà Sơ Tam chuyển đến nơi này đã một, hai tháng qua, đi sớm về muộn, chưa từng tiếp xúc qua với hàng xóm. Trong lòng tuy nghi ngờ nhưng khi nhìn qua mắt mèo, thấy đó quả thật là một người phụ nữ trẻ tuổi bình thường, tuổi tầm hai mươi mấy, vẻ mặt thản nhiên.
Cậu nhìn qua Hạ Lục Nhất đang đứng bên cửa phòng ngủ, Hạ Lục Nhất cau mày, ném qua cho cậu một chiếc quần dài và cái áo sơ mi.
Hà Sơ Tam vừa mặc vừa nói: “Chờ chút.”
“Được, cám ơn.”
Trước khi mở cửa, khóe mắt Hà Sơ Tam giật một cái. Cậu cẩn thận nhìn qua mắt mèo một phen, cảm thấy người phụ nữ này hơi kỳ lạ—— vị trí đứng ở chính giữa mắt mèo, như muốn che giấu thứ gì đó. Hơn nữa, ở trong nhà trọ rẻ tiền này, người thuê khách đều là ngư long hỗn tạp, nơi đâu lại có một người phụ nữ trẻ tuổi độc thân, tùy tiện gõ cửa phòng mới thuê chứ…
Trong lòng cậu tối sầm lại, lui về sau một bước, đang muốn lên tiếng cảnh báo cho Hạ Lục Nhất thì cửa phòng kém chất lượng bị người bên ngoài đạp ra!
“Rầm——!”
Một tiếng vang nặng nề, ba cảnh sát viên xông ra từ khói bụi, vị nữ cảnh sát cầm đầu tài năng tóm lấy Hà Sơ Tam hai tay bắt chéo sau lưng, vừa muốn còng tay thì Hà Sơ Tam bật ngửa người, chân đạp ra phía sau cô ta.
Nữ cảnh sát bị hất ngã xuống đất, hai người khác xông lên hỗ trợ, Hà Sơ Tam lại dùng một chiêu quét chân Thái cực quyền, trông tạo hình cực soái nhưng mà yếu không địch nổi mạnh, lập tức bị ba người ép trở về đất, vẫn xứng với câu châm ngôn kia —— “Sức chiến đấu quá yếu”.
“Đừng động vào hắn.” Lúc này Hạ Lục Nhất ở gần đó đột nhiên lạnh lùng nói.
Hà Sơ Tam hốt hoảng ngẩng đầu, Hạ Lục Nhất đã cởi áo ngủ, phủ thêm một kiện tây trang, đi ra từ trong phòng ngủ.
Hà Sơ Tam giãy dụa vài cái, lại bị người phía sau đè chặt xuống đất. Cậu cố sức ngẩng đầu nhìn Hạ Lục Nhất, thở nặng nhọc.
Hạ Lục Nhất nhìn cậu một cái, hơi nhíu mi ý bảo cậu yên tâm đừng nóng vội.
Bấy giờ người thứ tư mới đi vào, là Tạ Gia Hoa mặc tây trang mặt không đổi, gã quay đầu nhìn Hạ Lục Nhất: “Quả nhiên anh ở chỗ này.”
“Không liên quan tới hắn.” Hạ Lục Nhất nói: “Hắn đều không biết cái gì. Thả hắn, tôi đi theo anh.”
“Lục nhất ca!” Hà Sơ Tam vội la lên.
“Câm miệng!” Hạ Lục Nhất nạt cậu.
Hà Sơ Tam cắn chặt răng, yên lặng nắm quyền.
Tạ Gia Hoa liếc qua Hà Sơ Tam bị ấn dưới đó, trầm mặc một lát, nói với cấp dưới: “Thả.”
“Sir, hắn chấp chứa nghi phạm…” Một trong số cấp dưới nói.
Tạ Gia Hoa nhìn cậu ta một cái, vị cấp dưới kia thức thời ngậm miệng.
“Hạ Lục Nhất, giờ anh có hiềm nghi tội cố ý giết người, anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì anh đều là bằng chứng trước quan tòa.” Một cảnh sát viên ở bên còng tay Hạ Lục Nhất vừa nói. Gã đẩy Hạ Lục Nhất muốn đi, lại bị Hạ Lục Nhất tránh qua.
Hạ Lục Nhất tự mình cất bước đi ra ngoài, Hà Sơ Tam lo sợ không yên đi theo sau, gấp gáp gọi một tiếng: “Lục nhất ca!”
“Tôi nói với hắn một câu.” Hạ Lục Nhất nói với Tạ Gia Hoa.
Tạ Gia Hoa hơi dừng bước, Hạ Lục Nhất mang còng tay đi trở về, Hà Sơ Tam đứng cạnh cửa, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
Kết quả Hạ Lục Nhất nâng gối một cước đạp cậu vào cửa: “Mọe nó, chán sống rồi hả! Trở về lão tử tính sổ với mi sau!”
……
Hà Sơ Tam biết một cước đạp lúc cuối của Hạ Lục Nhất là muốn cậu an tâm, nhưng dù hắn đạp trúng một cước cũng không không đạp rụng nửa điểm bất an của cậu. Sau khi cảnh sát đưa Hạ Lục Nhất đi, cậu gọi xe taxi đi thẳng đến Cửu Long, lúc xuống xe còn đi lòng vòng một lúc, xác định không ai đi theo, sau đó chạy đến nhà Thôi Đông Đông gia.
Lòng cậu như lửa đốt tiến đến báo tin, kết quả lại là: Thôi Đông Đông thoải mái nói, “Ha? Nhanh như vậy đã bị bắt rồi sao? Không có việc gì không có việc gì, tôi lập tức phái luật sư qua đó. Cậu yên tâm, Tiểu Tam tử! Trở về ngủ đi!”
Thôi Đông Đông đáng tin nhất đã nói như vậy, Hà Sơ Tam chỉ có thể lo sợ không yên mà rời đi. Cậu không về cảng đảo, mà về nhà ba.
Lúc chạng vạng, ba cậu đã thu quán, ngồi ở dưới lầu nói chuyện phiếm với mấy vị hàng xóm, thấy cậu hoảng hốt đi tới thì vội vàng gọi: “A Tam? Sao đã về rồi? Ăn cơm chưa?”
Hà Sơ Tam đờ đẫn lắc đầu.
Ba cậu thấy tâm tình cậu bất ổn, vội vàng kéo cậu vào nhà: “Sao vậy? Hả!! Sao trên quần lại có máu thế này!”
Hà ba đau lòng đến mức xoay quanh, nhanh chóng tìm gói thuốc, xắn ống quần Hà Sơ Tam xử lý miệng vết thương, vừa bôi thuốc vừa vội la lên: “Mày là làm sao thế hả! Xảy ra chuyện gì?! Nói một câu cho ba mày nghe xem nào!”
Hà Sơ Tam cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ba, có phải có cảnh sát qua đây, là ba nói với họ con ở chỗ nào sao?”
“Đúng vậy, chiều hôm nay, nói tới hỏi tình trạng di dân của các hộ gia đình trong thành Giao Long, họ hỏi giờ mày ở chỗ nào, ba nói cho họ. Sao thế? Đây là do cảnh sát làm?! Con gây ra chuyện gì?”
“Không có gì đâu ba. Về sau đừng nói cho bất cứ ai về chuyện của con, nói con chuyển ra ngoài, ba không biết. Còn nữa, con mới mua một sim điện thoại nữa, nếu không gọi được số cũ thì ba gọi đến số mới, đừng nói cho người khác.”
Hà ba nghe giọng cậu càng lúc càng nhỏ, thì cảm thấy không đúng: “A Tam, mày khai thật cho ba xem xảy ra chuyện gì! Có chuyện gì không thể nói với ba hả!”
Hà Sơ Tam hít sâu một hơi, qua hồi lâu mới đáp: “Lục nhất ca bị bắt.”
Cậu để trần hai đầu gối, trên chân đều là huyết tương và vết máu loang lổ, cong lưng ôm lấy đầu, bả vai nhẹ nhàng phát run, nhẹ giọng lặp lại nói: “Lục nhất ca bị bắt.”
“Cái thằng sâu răng đó?” Hà ba nhất thời thổn thức cảm khái: “Sao lại thế? Bán thuốc trắng bị tóm?”
“Không phải.” Hà Sơ Tam lắc đầu, không chịu nói tỉ mỉ.
“Haizzz!” Hà a ba thở dài nói: “Người ấy mà, một đời tạo bao nhiêu nghiệt thì phải hưởng bấy nhiêu trái! Bọn họ chọn con đường này, dù gì cũng phải sớm hay muộn mà thôi! Mày là sinh viên, lo cho một lão đại xã hội đen là chuyện gì? Đều mặc hắn đi!”
Hà Sơ Tam không nói một lời lắc đầu, ngón tay gắt gao bấm vào trong huyệt thái dương.
Cậu không nói nên lời, không được, làm sao có thể, làm sao có thể mặc hắn được, sao có thể buông tay được chứ! Cậu vừa mới hôn lên bờ môi kia, thì đã phải trơ mắt nhìn người nọ phá cửa đi vào bắt đi, một khắc đó, khi cậu bị đè trên mặt đất đều như phát điên đến tột cùng, thậm chí muốn vì Hạ Lục Nhất mà tập kích cảnh sát, muốn ngăn cản mọi người để Hạ Lục Nhất trốn nhanh… Chính nghĩa, lương tâm, đạo đức, những cuốn sách cậu đọc hơn mười mấy năm nay, lời dạy của ba hai mấy năm nay, thế nhưng lại vất bỏ chỉ vì bảo hộ một tội phạm giết người!
Cậu hiểu rõ mong chờ trong lòng mình, thoả thuê mãn nguyện, hi vọng một ngày nào đó có thể đem xã hội đen bất trị này về con đường đúng đắn. Nhưng con đường phía trước dài đằng đẵng, còn chưa kịp bước nhanh về phía trước, mà bản thân đã bị hãm sâu trong đó!
Cậu quá ngây thơ, quá lạc quan, cậu mất thời gian nửa năm để chơi trò lạt mềm buộc chặt, lại hoàn toàn không nhận ra được sóng ngầm cuộn trào trên mặt nước êm ả, cậu cho rằng bọn họ còn có nhiều thời gian, có thể chờ cậu từ từ trưởng thành, chờ cậu đủ lông đủ cánh, chờ cậu bố trí kế hoạch, chờ cậu mở đường… Nhưng cho đến tận ngày hôm nay, cậu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Hạ Lục Nhất ngã xuống chỉ trong một cái chớp mắt, mà cậu, thậm chí chạy tới cứu cũng không có lực!
Thôi Đông Đông nói cậu an tâm, nhưng tâm cậu có thể an được sao! Hạ Lục Nhất giết nhiều người như vậy, mở sòng bài, khai kỹ viện, bán thuốc trắng, liều mạng với các bang phái khác, cái gì cũng làm! Dù thoát được lần này nhưng thoát được lần sau sao? Một ngày đó sẽ lại bị bắt, một ngày nào đó sẽ bị giết chết...Đúng vậy, đi trên con đường ấy, sớm muộn gì cũng…
Cậu nghĩ đến bộ dạng Hạ Lục Nhất phơi thây trên đường, càng nghĩ càng phát sợ. Cậu hít sâu một hơi, rút hai bàn tay ẩm ướt trên mặt xuống, cho rằng mình khóc, kết quả lại là trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
“Ba, con không sao, ba để con yên tĩnh một mình lúc đi.” Cậu nhìn mồ hôi trong tay thấp giọng nói.
Hà ba thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên đầu cậu. Con trai này của ông, từ nhỏ trông qua thì nghe lời nhu thuận, nhưng một khi trong đầu có chue ý thì ai cũng quản không được, cũng không có cách nào quản. May mà Hà Sơ Tam hiểu chuyện thông minh, lại biết chừng mực —— chắc cũng gây ra chuyện lớn gì.
Đêm đó, Hà Sơ Tam ngủ trong phòng ngủ chất đồ của Hà ba, dưới giường và bốn xung quanh đều là tạp hóa chất đống lên.
Cậu mở to mắt trong bóng tối, vươn tay phải, hướng lên trần nhà tối tăm.
Cậu xòe bàn tay, nhìn hình dạng năm ngón tay thon dài của mình, chậm rãi, dùng lực nắm chặt, lại buông ra.
Diễm Thiếu: Hô hô, thấy có pass nên mấy chế tưởng có thịt ấy rì. Hô hô, tui chỉ thử, thử. Thử mà thôi. Thử cho mấy chương sau có H mà đặt ấy mờ. Hô hô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook