Hạ Lục Nhất xoay đầu súng về phía cửa. Phì Thất nhân cơ hội ôm lấy chân hắn, một tay kéo hắn xuống đất, một thân cân nặng gần hai trăm cân[1] áp lên người hắn. đí cướp súng trong tay hắn, Hạ Lục Nhất vật lộn dưới hai tiếng súng liên tiếp, cũng không bắn trúng, vất vả lắm mới dùng đầu gối thụi lên bụng Phì Thất đá gã qua một bên, bỗng nghe thấy tiếng “Đoàng” nặng nề!

(Cân[1]: ½ kg.)

Hoa tham trưởng rút súng từ trong tủ ngăn kéo, một phát bắn thủng bụng Phì Thất, Phì Thất che bụng đầy máu, nằm trên mặt đáy trừng lớn mắt nhìn lão: “Mày, mày…”

“Bên ngoài đều là người của mày?” Hoa tham trưởng tức giận chửi: “Vương Bát Đản ăn gam hùm tim gấu, dám tạo phản ở trong nhà lão tử!”

Phì Thất nín một hơi căm hận, gian nan nói: “Lão già chết tiệt! Mẹ mày còn giả trang cái chó gì! Hạ Tiểu Lục tao nói cho mày biết, kẻ giật giây Hứa Ứng giết Thanh Long không phải là ý tao, là lão bảo tao chuyển n…”

Gã còn chưa nói xong, Hoa tham trưởng đã bóp cò, một phát chính giữa trán, nửa đầu Phì Thất bị bắn nổ thành bọt máu, thân thể to mộng giật giật hai cái rồi không còn động tĩnh. Diệt khẩu Phì Thất, lão nhìn lại, nghênh đón ánh mắt khiếp sợ của Hạ Lục Nhất.

Hai đều sửng sốt, ngay sau đó đều đồng loạt giơ súng lên, sau hai tiếng súng vang lên, Hoa tham trưởng bị đạn bắn trúng ngực đánh bay ra ngoài, ngã quỵ trên đất. Nhưng lão bắn lệnh một phát súng lên đèn treo trên phòng, đèn hoa thủy tinh nặng hơn mấy chục cân rơi ầm ầm xuống, đổ tan tành xuống bàn cơm!

Hạ Lục Nhất không để ý mãnh vỡ thủy tinh bắn ra, cất bước vọt tới trước mặt Hoa tham trưởng, kéo cổ áo lão quát hỏi: “Thanh Long kính trọng ông như vậy! Vì sao lại xuống tay với hắn!? Vì cái gì?!”

Khóe môi Hoa tham trưởng run rẩy nói không nên lời, hai tay vô lực nắm. Vị ‘lão tổng’ rong ruổi giang hồ hai mươi năm, bao che ngàn vạn nhân sĩ trong giang hồ, thanh tra thu lợi nhuận hơn một trăm triệu này, trừng mắt nhìn đèn treo xa hoa mà lão mua từ Pháp quốc cứ như vậy mà bị đổ nát, run rẩy nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Hạ Lục Nhất hung hăng đạp lão một cước, trút hận bắn ba phát lên thi thể lão!

Cửa đột nhiên bị người ngoài đá văng, một bảo tiêu Phì Thất cầm hai súng xông vào, lại chỉ bắn một viên đạn trúng trên xác chết Hoa tham trưởng. Tay trái Hạ Lục Nhất vác cổ áo Hoa tham trưởng, trốn sau lưng lão thở hổn hển, sau đó ném lão về phía tên xông vào kia, đổi súng từ tay phải vô lực sang tay trái, bắn một đạn đoạt mệnh bảo tiêu.

Lúc này ngoài ban công cũng vang lên hàng loạt tiếng súng kịch liệt, nhân mã hai bên đều nghe thấy động tĩnh bên trong, không hẹn mà cùng bắt đầu bắn nhau. Trên sân thượng, thủ hạ Phì Thất thắt dây thừng nhảy vào ban công, bắt đầu tập trung hỏa lực công kích người trong phòng duy nhất, chính là Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất nâng tay bắn ra vài phát, xử lý hai tên tiên phong xông vào, bức lui tên thứ ba. Súng không tay đã hết đạn, hắn bắn hai cái rồi tùy tay vứt đi.

“Lão đại chết! Hạ Lục Nhất còn ở bên trong! Phóng hỏa thiêu cháy hắn!” Cấp dưới chạy ra ngoài hô to.

Hai thùng sơn ném vào từ ngoài cửa sổ, văng vào phòng toàn mùi xăng gây mũi, ngay sau đó một cây đuốc bị ném tiến vào.

Hạ Lục Nhất vội vàng xoay người lui về phía cửa, một bảo tiêu Phì Thất lại vừa lúc ở bên ngoài đại khai hoàn sát giới, xông vào. Hai người chạm mặt nhau, trước khi đối phương kịp nâng súng, thì Hạ Lục Nhất đã chộp lấy dao trên bàn ăn, giương tay phóng ra ngoài, chính giữa cổ họng!

Hắn khom lưng nhặt súng bên người Hoa tham trưởng, giắt trong túi quần. Cởi áo khoác tây trang che mũi, cất bước lớn đi đến cạnh cửa, một cước đạp lên mặt tên bảo tiêu bị dao cắm trên cổ mà không ngừng co giật kia, nhặt súng đối phương rồi xông ra cửa.

Ngoài cửa cũng là một mảnh hỗn loạn, người hầu Hoa phủ bị bảo tiêu Phì Thất giết chết, thi thể ngổn ngang trên hành lang. Hạ Lục Nhất bước lớn, nâng một thân thể ngã sau bình hoa lớn, dùng sức lay: “A Vĩnh? A Vĩnh!”

“Lão… lão đại!” A Vĩnh cả người đầy máu gượng ép mở mắt, ho sặc sụa nói, trên bụng gã trúng một viên đạn, hấp hối: “Anh không có việc gì… Khụ……”

“A Bưu đâu?” Hạ Lục Nhất không phát hiện bảo tiêu thứ hai quanh đây.

“Khụ…… Không biết…… Hắn nói đi WC……”

Sắc mặt Hạ Lục Nhất trầm xuống, lại không có thời gian phán đoán. Dưới lầu truyền đến tiếng súng và tiếng hỗn loạn không ngừng. Tiếng rít the thé của Hoa phu nhân vang lên trong phút chốt, lập tức im bặt không tiếng động.

Các phòng trên lầu đều bị người từ ban công ném thùng xăng vào, ánh lửa bùng lên, còn có người từ trong phòng chạy dọc xuống cầu thang. Hạ Lục Nhất không nói lời vô nghĩa, khom lưng kéo A Vĩnh dậy, đặt trên vai. Hắn vừa chạy vừa xoay người nổ hai phát súng với truy kích đằng sau, tiếng súng vang lên bắn chết một truy kích đi đầu.

Truy kích đến, một màn mưa đạn nổ đến, đoàn đoàng bắn nát bình hoa bên vách tường, đèn treo trên hành lang ầm ầm rơi xuống, mảnh vỡ bắn tung đầy mặt đất!

Hạ Lục Nhất khom lưng dùng súng đỡ đầu, vác A Vĩnh liều mạng xông qua đống đổ nát chạy về phía trước, bên lỗ tai còn nghe thấy giọng nói suy yếu của A Vĩnh: “Lão đại, mặc kệ tôi… đi mau…”

“Câm miệng!” Hạ Lục Nhất nhíu mày quát, dùng tay phải vô lực miễn cưỡng kéo cổ áo gã, vừa kéo gã chạy tiếp đến cuối hành lang, vừa nã một phát súng về phía sau, lại thêm một người ngã xuống đất.

Cửa sổ chỗ cuối bị khóa, chốt khóa chặt chẽ, kéo mãi không ra. Hạ Lục Nhất cở áo khoác bao lấy cánh tay phải, “Choang!” một tiếng nện vỡ thủy tinh!

Thuận tay quét sạch thủy tinh cạnh cửa sổ, hắn xoay người dựng A Vĩnh muốn đẩy ra ngoài, nhưng đột nhiên A Vĩnh dùng lực tránh thoáy, đẩy hắn qua một bên! Cùng lúc đó ở trên hành lang vang lên vài tiếng súng, phá trên cơ thể A Vĩnh một lỗ máu lớn!

“A Vĩnh!” Hạ Lục Nhất khàn giọng quát.

A Vĩnh miệng ngậm đầy máu tươi, trán giật đầy gân xanh, mắt đỏ ngầu liếc qua hắn. Giật lấy khẩu súng chỉ còn ba phát đạn trong tay Hạ Lục Nhất, dùng hết khí lực cuối cùng đẩy hắn ra ngoài cửa sổ!

Gã xoay người nhào đến đám người thủ hạ Phì Thất hét lớn một tiếng, vừa nổ súng vừa vọt lên! Mưa đạn nghênh diện mà đến, tiếng súng vang động cả một góc trời!

Tầng không cao, Hạ Lục Nhất làm bạn với tiếng súng từ lầu hai rơi xuống hoa viên, ngã vào một bụi cây thấp, lăn mình vài cái đứng lên. Hắn thở hổn hển ngẩng đầu nhìn khói bụi tràn nhập cửa sổ tầng hai, cắn chặt răng, vẻ mặt bi thống quay mặt đi, lúc này nghe thấy tiếng gọi ở bên ngoài của Tiểu Mã: “Lão đại!”

Lúc trước Tiểu Mã ở bên ngoài nhìn thấy ánh mắt của hắn, đã có phòng bị. Khi tiếng súng đầu tiên vang lên, hai nhân mã bên ngoài đều quyết đoán khai hỏa. Trong khoảng thời gian ngắn tiếng súng không dứt, dưới đất ngổn ngang đều là thi thể.

Hạ Lục Nhất rút súng trong túi quần, dưới sự yểm trợ mà mạo hiểm mưa bom bão đạn xông vào chiếc xe bị tàn phá nghiêm trọng.

“Lão đại anh không sao chứ?!” Tiểu Mã hỏi.

Hạ Lục Nhất thở hổn hển nói: “Không, Sai lão rất nhanh sẽ đến, đi!”

Khi nói lời này thì đã chậm. Không biết tiếng gió bay vạ đâu, dưới núi lấp lóe đèn đỏ cảnh sát không ngừng, hàng loạt xe cảnh sát chen chúc tới, ngay cả cảnh sát đội Phi Hổ[2] cũng xuất động, khí thế ầm ầm.

(Đội Phi Hổ[2]: đội cảnh sát đặc biệt của Hongkong, được lựa chọn kỹ càng, lực lượng chuyên nghiệp để chống khủng bố.)

“Sao lại nhanh như vậy?!” Tiểu Mã trừng mắt nói.

Hạ Lục Nhất nghĩ đến A Bưu mất tích, trong đầu lập tức có tính toán,“Đừng ham chiến, đốt xe, phân tán đi!”

“Vâng!”

Đoàn người phân tán rời đi, vội vàng dung nhập vào bóng đêm. Người Tiểu Mã mang đều là thủ hạ hạng nhất, điểm này không cần Hạ Lục Nhất phí tâm. Một mình hắn chọn con đường như ven núi lăn xuống, một đường lăn, chạy ra vài dặm, quay đầu nhìn lại, biệt thư trên sường núi hừng hực cháy, rực đỏ cả một góc trời.

……

Lúc này trên núi, cảnh sát kéo đường phong tỏa, bắt vài tên bị nhốt trong viện và thủ hạ Phì Thất chưa kịp trốn, xe cứu hỏa và xe cứu thương vội vàng chạy tới. Theo sau xe cứu hỏa là một chiếc xe hơi phổ thông biển số 61, vài người mặc thường phục[3] xuống mở cửa xe, đưa giấy chứng nhận cho cảnh viên đang giữ trật tự.

(Thường phục[3]: cảnh sát chìm phân biệt với đồng phục cảnh sát.)

Khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ mái nhà biệt thự, Tạ Gia Hoa mang theo hai thủ hạ đến gần trước viện: “Ai phụ trách nơi này?”

“Là tôi.” Một cảnh quan mặc thường phục nói.

“Thanh tra cao cấp Tạ Gia Hoa O ký, đây là sự kiện tranh đấu của xã hội đen mà chúng tôi đã điều tra từ lâu, do O ký tiếp quản. Vất vả cho các cậu rồi.”

Tạ Gia Hoa nói xong thì quay đầu nói với thuộc hạ: “Cổng ngoài kia có xe của Hạ Lục Nhất, nhanh chóng dập lửa, lục soát cẩn thận.”

“Vâng.”

“Phạm nhân bị bắt ở đâu?” Gã hỏi cảnh quan phụ trách phía trước.

“Đều còng trên xe.”

“Mang tôi tới.”

Tạ Gia Hoa mang thủ hạ vào chiếc xe cảnh sát, một đám côn đồ bị bắt mặt xám mày tro nhìn về phía gã, gã chỉ về phía A Bưu đang ngồi cuộn mình trong một góc, nói với thủ hạ: “Bắt một mình hắn.”

……

Nửa giờ sau, Tạ Gia Hoa xử lý tất cả mọi chuyện, đi ra từ đường phong tỏa lên xe, lại bị người từ ngoài gõ lên cửa sổ.

Gã ấn cửa sổ xe xuống, đó là một chàng trai trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, gương mặt nhỏ dài, mắt một mí, lúc cười rộ lên trông giống một chỉ hồ ly giảo hoạt: “Tạ Sir, chào anh. Tôi là trợ lý điều tra Liêm chính Công[4], Lục Quang Minh.”

(Liêm chính Công[4]: một tổ chức báo chí điều tra phi lợi nhuận mà nhiệm vụ tổ chức là: “tiết lộ lạm dụng chức quyền, tham nhũng và xao lãng nhiệm vụ của các tổ chức công cộng và tư nhân đầy quyền lực để làm chúng hoạt động một cách trung thực, liêm chính, có trách nhiệm và đặt lợi ích công lên hàng đầu.”)

“Chuyện gì?”

“Tình cảnh nơi này náo nhiệt như vậy, bên trong xảy ra chuyện lớn gì sao, Tạ sir?”

“Án kiện đang thời gian điều tra, căn cứ theo điều lệ bảo mật, tôi không tiện tiết lộ nghĩa vụ với cậu.”

“Tôi hiểu, không phải tôi đến để hỏi, mà là tới tới để cung cấp. Hoa chánh thanh tra ở nơi này có hiềm nghi thu nhận hối lộ, cấu kết với hội Tam Hoàng[5], chúng tôi đã điều tra từ lâu, trong tay có một số tình báo cơ mật, có lẽ sẽ giúp cho việc điều tra án kiện. Đây là danh thiếp của tôi.”

Tạ Gia Hoa nhận danh thiếp, ấn đóng cửa sổ xe: “Cám ơn, tôi sẽ liên hệ với anh.”

Lục Quang Minh lại thò tay đè cửa sổ xe: “Nhưng Tạ sir, tình báo của tôi không phải cho không.”

“Cậu muốn gì?”

Lục Quang Minh nghiêng đầu nhìn bốn phía không người, hạ giọng nói: “Hoa chánh thanh tra không phải là kẻ khả nghi nhận hối lộ cao nhất, trên ông ta còn có một số người, trong đó có… một người có quan hệ riêng với Tạ sir ngài.”

Sắc mặt Tạ Gia Hoa trầm xuống, ánh mắt nhất thời rét buốt.

Lục Quang Minh sợ hãi như lui về sau một bước, nheo mắt cười nói: “Tạ sir, tôi chỉ là trợ lý mới nhận chức, không vô căn cứ đến chọc giận anh. Nhưng chính là như vậy đó, nghĩ kỹ rồi hẹn thời gian với tôi. Đúng rồi, tôi thích uống café Đàn Ký.”

……

Hạ Lục Nhất đi bộ xuống núi vào trong thành, súng bị hắn ném xuống biển, áo khoác tây trang nhuộm mãi cuộn lại ôm ở trước người, thả chậm cước bộ, đi tới bên tàu Thiên Tinh, chuẩn bị lẩn vào đàm người, ngồi thuyền về Cửu Long.

Đến lúc đi lên bến tàu thì bị người đằng sau kéo lại!

Hạ Lục Nhất theo bản năng xoay người giật khuỷu tay, cánh tay vừa đánh tới thì bị người tới nhanh nhẹn đỡ: “Lục Nhất ca?”

Hạ Lục Nhất quay đầu lại, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hà Sơ Tam.

Hà Sơ Tam mang kính mắt viền vàng, dưới kẹp một túi công văn, hiển nhiên là vừa mới tăng ca đi về. Cậu nhìn lướt qua Hạ Lục Nhất, lập tức hiểu rõ tình hình, vội vàng cởi áo khoác bọc lấy cả người dính máu của hắn, thấp giọng nói: “Hiện giờ không thể qua biển, nơi đâu cũng có thường phục kiểm lâm, đi theo tôi.”

Cậu kéo Hạ Lục Nhất, cả hai trầm mặt không nói ngồi trong một xe lắc lư đến Tây Hoàn, xuống xe bước nhanh đến một đường lâu cũ nát.

Hành lang tối tăm, Hà Sơ Tam lấy một chiếc đèn pin trong túi công văn, dẫn Hạ Lục Nhất đi lên, sờ chìa khóa mở căn hộ hai tầng.

Hà Sơ Tam xoay người đóng cửa lại, kéo rèm, bật điện. Hai người ở trong căn phòng ngập sáng thở hổn hển.

“Sao cậu biết có thường phục?” Lúc này Hạ Lục Nhất mới mở miệng.

“Ở trên lầu công ty tôi nhìn thấy, khắp nơi đều có xe cảnh sát chạy qua. Bọn họ nói ở núi kia xảy ra chuyện, đội Phi Hổ cũng đi lên.”

Ngay sau đó cậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Vẻ mặt Hạ Lục Nhất lạnh lùng: “Không phải chuyện của cậu.”

Hà Sơ Tam biết lúc này hắn không muốn nhiều lời, thì thức thời không hỏi lại, cậu cúi đầu chú ý tới vết máu chảy ra từ áo sơ mi của Hạ Lục Nhất: “Anh bị thương?”

Miệng vết thương ở phần eo, là lúc nhảy xuống cửa sổ bị thủy tinh cắt qua. Miệng vết thương không sâu, nhưng qua một trận vận động kịch liệt mà cọ sát thành máu thịt mơ hồ. Hà Sơ Tam dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phần rìa vết thương, xúc cảm lạnh lẽo dính ướt, chỉ cảm thấy đầu quả tim đau đến phát run.

Cậu siết chặt quyền, cố gắng trấn định, đỡ Hạ Lục Nhất vào ghế sô pha ngồi xuống: “Tôi đi xuống lầu mua thuốc, anh nghỉ trước đi.”

“Này.” Hạ Lục Nhất gọi cậu: “Cẩn thận.”

Trong lòng Hạ Lục Nhất lại run lên: “Anh mới là người nên cẩn thận. Đừng ra ngoài, tôi lập tức sẽ trở về.”

Cậu cầm túi công văn vội vàng rời đi. Hạ Lục Nhất cở quần áo, thân trần tựa ngửa trên sô pha, dùng hai tay hung hăng vuốt mặt một phen, thở phào một hơi.

Sau một phen mạo hiểm chém giết, đột nhiên rơi vào một nơi bình hòa an tĩnh như vậy, hắn cảm giác mình là đang nằm mơ!

……

Phát ngốc một lúc, Hạ Lục Nhất quan sát bài trí trong phòng. Phòng có một phòng khách một phòng ngủ, vách tường là vữa sơn kém chất lượng, mặt đất không bằng phẳng, nóc nhà mốc meo, vô cùng đơn sơ. Sau cánh cửa còn dán một chữ ‘Phúc’, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Hà ba. Trong phòng khách chỉ có một ghế sô pha và một bàn trà nhỏ, dưới cửa chỉnh tề bày hai đôi giày da và một đôi dép lên.

Hắn đỡ tường đi vào phòng ngủ, giường ngủ đơn, trong góc tường có tủ quần áo nhỏ, một chiếc bàn học đặt cạnh giường, trên mặt bàn bày một chồng tư liệu dày và sách vở, đầu giường, dưới đất đều là giấy sách.

Mẹ nó đúng là mọt sách, cả ngày chỉ biết sách sách vở vở!

Hắn mở tủ quần áo Hà Sơ Tam lật lật, lột ra một chiếc quần dài, treo trên cánh tay. Đang muốn đóng cửa tủ thì chú ý một túi nilong màu đen trong một góc tủ.

Lật ra xem, là một chiếc máy ảnh cũ, bên dưới đáy máu còn dãn nhãn ‘xx ký gửi’. Còn có một lọ cuộn phim nhỏ. Hạ lão đại không có hứng, nhìn nhìn rồi thả về.

Hắn vừa đi vừa đá rơi giày dính máu, tất, quần cởi tùy tiện ném trên mặt đất, đi dép lê Hà Sơ Tam, vào phòng tắm rửa.

Phòng ở cũ nát, phòng tắm chỉ dùng một ống nước, ngay cả vòi sen còn chưa lắp. Hạ Lục Nhất tùy tay cầm ống nước phun lung tung lên người, vừa cầm xà phòng bôi loạn lên tóc, vừa âm thầm suy xét: Thằng nhóc này tiết kiệm quá mức, đến phòng cũng thuê nát như vậy, sao còn có tiền để mua một cái máy ảnh?

Bên nay hắn bận rộn tắm rửa, bên kia Hà Sơ Tam vội vàng xuống lầu, vào trong hiệu thuốc mua băng bông và thuốc, lại vội vã trở về. Vừa vào đến cửa thì thấy quần Hạ lão đại ném bừa trên đất.

Cậu đặt đồ lên bàn trà, vội vàng đi đến đập cửa nhà vệ sinh: “Lục Nhất ca?”

“Gì?” Tiếng Hạ Lục Nhất lẫn trong tiếng rào rào của nước chảy.

“Miệng vết thương không thể dính nước, lúc tắm anh cẩn thận chút.”

Hạ Lục Nhất không thèm để ý tới cậu, híp mắt ngửa đầu xoa bong bóng—— vết thương cái rắm!

Hà Sơ Tam thầm than một tiếng, kiên nhẫn ngồi trên sô pha chờ Hạ lão đại tắm xong. Một lát sau, Hạ Lục Nhất ướt sũng đi ra từ wc, thân trần, vừa cúi đầu vừa kéo khóa quần, vừa nói: “Khăn mặt.”

Hà Sơ Tam cẩn thận kéo rèm cửa, từ bên ngoài cửa sổ với lấy một cái khăn mặt. Hạ Lục Nhất cầm lấy lau tùy tiện trên người một phen, rồi tìm thuốc khử trùng.

“Để tôi.” Hà Sơ Tam nhìn không nổi bèn đoạt lọ thuốc nói.

Cậu kéo Hạ Lục Nhất ngồi trên sô pha, vừa dùng khăn mặt tỉ mỉ lau khô vệt nước trên người Hạ Lục Nhất, khử trùng vết thương. Hạ Lục Nhất xoa xoa mái tóc đen, cảm nhận xúc cảm bỏng rát từ vết thương, không nói nửa lời.

Hắn không kêu đau, nhưng Hà Sơ Tam lại vì hắn mà đau. Bôi thuốc lên vết thương, cẩn thân xoa tròn trên da thịt, cậu vừa làm vừa nghĩ đến cảnh tượng đối phương bị thương. Tuy không biết phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn huyết nhục này và áo khoác tây trang bị thủy tinh cắt rách, giày da dính toàn bùn đất, đường lên núi đầy tiếng còi rú của xe cảnh sát, kiểm lâm qua lại kiểm tra hành khách trên tàu, đều ám chỉ đây là cuộc chiến đấu kịch liệt cùng mạo hiểm.

Trên người Hạ Lục Nhất đầy rẫy vết thương, đa phần đều là vết thương cũ, nhưng trên bả vai phải lài có một vết thương khâu hình có rết rất đáng sợ, cái này là chính cậu chứng kiến. Cậu nhớ tới lúc ở thành Giao Long, cả người Hạ Lục Nhất đẫm máu, sắc mặt trắng bệch hôn mê trước mặt cậu, trong ***g ngực lại bắt đàu co rút từng trận đau đớn.

Hạ Lục Nhất cảm thấy động tác Hà Sơ Tam càng lúc càng rề rà, Hà Sơ Tam không nói nửa câu, cúi đầu, nhẹ tay khoát lên bên cạnh Hạ Lục Nhất.

Đầu Hạ Lục Nhất úp trong khăn mặt, không nhìn thấy động tác Hà Sơ Tam, nhưng có thể thấy bóng người phản chiếu trên bức tường—— Hà Sơ Tam lặng yên không tiếng động nâng tay lên, đó là động tác muốn ôm lấy hắn từ phía sau.

Hạ Lục Nhất theo bản năng thẳng lưng, cơ nhục liên lụy đến miệng vết thương, hắn cắn răng nhịn đau—— sau đó thấy bóng dáng Hà Sơ Tam nhanh chóng thu tay về!

Hạ Lục Nhất cau mày quay đầu, Hà Sơ Tam lại như có chuyện gì, vẻ mặt chăm chú đang cuốn băng cho hắn. Mặc cho Hạ lão đại nhìn chằm chằm vào cậu, cậu vẫn lù lù bất động, vẻ mặt hồn nhiên thành thật.

Mọe nó, giỏi lắm ảnh đế giải Oscar! Cứ giả vờ đi! Tiếp tục vờ vịt trước lão tử đi! Chán sống rồi hả, lão tử đã sớm thấy đuôi của nhà mi rồi!

Xử lý xong vết thương, Hạ Lục Nhất nhanh chóng đẩy tên nhóc tâm tư quấy rối này qua một bên, lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Hà Sơ Tam im lặng, ngoan ngoãn đứng dậy đưa điện thoại cho hắn, lại một cái áo ngủ khoác lên người hắn.

Hạ lão đại đầu đội khăn mặt, người khoác áo ngủ hoạt hình gấu nhỏ, chân mang dép thông, chống eo đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại, vừa ấn số vừa hỏi Hà Sơ Tam: “Có thuốc không?”

“Không có.”

“Không có.”

“Đi mua.”

“Anh bị thương không thể hút thuốc.”

“Chán sống rồi hả!” Hạ Lục Nhất biết ngay cậu ta sẽ nói vậy, mắng to một câu, tiếp tục gọi điện thoại: “A lô, Đông Đông?”

“Chán sống rồi hả?” Thôi Đông Đông ở đầu bên kia chế nhạo nói: “Yo~ Lão đại, là là “chán sống” anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

“Cút mẹ mày đi.” Hạ Lục Nhất mắng: “Tiểu Mã về chưa?”

“Trốn rồi, vừa gọi điện cho tôi. Giờ trên đường đều là người của Sai lão, các anh đừng về.”

Hạ Lục Nhất trầm mặc một lát, nói: “A Vĩnh chết.”

Lời này vừa ra, ngay cả Hà Sơ Tam đang thu dọn phòng cũng khựng lại. Cậu nhớ rõ người này, là bảo tiêu bên cạnh Hạ Lục Nhất, tính cách trầm ổn ít lời, mỗi lần nhìn thấy cậu đều gật đầu thay chào, ngày quốc tế thiếu nhi còn giúp cậu đưa bánh ngọt.

Thôi Đông Đông ở đầu dây bên kia cũng im lặng: “Tôi tìm người an bài người nhà cậu ta.”

“Tiền trợ cấp gấp đôi.” Hạ Lục Nhất nói: “Chờ qua vụ này, tôi tìm nơi thật tốt để an táng hắn.”

“Biết rồi.”

“Còn nữa.” Hạ Lục Nhất nói thêm mấy cái tên khác: “Mấy hàng hóa nơi đó đều dừng lại, mọi người rút về đi.”

“Sao vậy?”

“A Bưu mất tích, tôi nghi gã là người Sai lão, mấy địa điểm này gã đều biết. Cô tìm một người lanh lợi đến chỗ ở của gã, thấy thứ gì khả nghi thì mang về, thiêu hủy phòng đi. Còn về bản thân gã, lên trời xuống biển cũng phải tìm ra cho lão tử!”

“Được.”

Hạ Lục Nhất cúp máy ngẩng đầu, thì thấy Hà Sơ Tam đang ôm một đống quần áo dính máu, vẻ mặt phức tạp nhìn mình.

“Gì?”

“A Bưu là cảnh sát?”

Hạ Lục Nhất bực mình: “Không phải chuyện của cậu.”

Hà Sơ Tam trầm mặc: “Anh đừng động vào cảnh sát, đừng làm bậy.”

Một câu này khiến Hạ lão đại giận quá hóa cười: “Sao? Đây là lần đầu cậu biết tôi làm bậy sao? Lão tử là xã hội đen, không động vào cảnh sát, chẳng lẽ còn cùng chúng nó bái đường thành thân sao? Câm miệng!”

Hà Sơ Tam há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói, nhưng Hạ lão đại thấy rõ, trên mặt cậu ta viết rõ hai chữ ‘bất trị’.

Hạ Lục Nhất ném điện thoại qua: “Đi mua thịt bò!”

Hà Sơ Tam nhanh nhẹn dùng quần áo trong lòng tiếp điện thoại, nhặt giày Hạ Lục Nhất, im lặng rời đi.

Cậu thiêu hủy quần áo dính máu, tro tàn đổ vào bồn cầu, cọ rửa giày da, thanh lý lại phòng. Tiếp đó nấu một nồi cháo thịt nạc cho Hạ Lục Nhất, rắc lên trên một ít hạt vừng và ruốc, lại hấp một ít xíu mại đông lạnh và túi lòng đỏ trứng gà. Hạ Lục Nhất mặc áo ngủ dựa trên ghế sô pha ngủ gật, khi mở mắt thì thấy một bàn thức ăn thanh đạm.

“Đệt!” Hạ Lục Nhất mắng: “Thịt bò đâu?”

“Đồ dưới lầu không sạch.” Hà Sơ Tam nói: “Ngày mai tôi làm nồi thịt bò mới cho anh.”

Hạ Lục Nhất trừng mắt nhìn cậu hồi lâu, có xúc động muốn lật bà nhưng cảm thấy mình thân phận cao quý đứng đầu một bang, không đáng hạ thấp thân mình để so đo với cậu ta. Không đáng, không đáng…… Đi tìm chết đi!

Hắn ở nhà Hoa tham trưởng chưa ăn mấy miếng, lại trải qua một phen mạo hiểm, lúc này đã đói lả, không có biện pháp để soi mói đồ ăn, chỉ tạm bợ tùy tiện ăn ăn… Kết quả là tùy tiện quá mức, ăn không còn một mảnh. Đến khi Thôi Đông Đông gọi điện đến, hắn đang ôm bụng nằm ngửa trên sô pha tiêu thực.

“Có người ở cục cảnh sát nhìn thấy A Bưu, hình như là nhân chứng cho Sai lão, không thể tới gần được. Nơi đó bị Sai lão phong tỏa, không vào được.”

“Đệt!” Hạ Lục Nhất một tay ném điện thoại ra ngoài!

Hà Sơ Tam đang dọn bát đũa thì nhảy dựng lên, giơ cặp lòng, hứng lấy điện thoại hạ cánh an toàn!

“…” Hà Sơ Tam trừng mắt nhìn cậu, phát hiện ra nửa năm không gặp mà thằng nhóc này thân thủ tốt hơn nhiều.

Hắn không biết được rằng thời điểm Hà Sơ Tam đi làm bận rộn thường cùng các đồng nghiệp phi cặp văn kiện, một tay cầm bút, một miệng cắn sandwich, một vai kẹp điện thoại, mắt nhìn đồ thị thị trường, tay còn lại không ngừng ba ba bàn phím…

“Sao vậy?” Hà Sơ Tam quản chuyện không người. Cậu loáng thoáng nghe thấy trong điện thoại nhắc đến cái tên A Bưu.

Hạ Lục Nhất cau mày ngồi trên sô pha trầm tư, không để ý tới cậu, hiển nhiên là đang nghẹn uất.

“……”

“Mẹ nó, cười trộm cái gì?!”

Hạ Lục Nhất cảm thấy mỗi lần mình ở cùng một chỗ với Hà Sơ Tam quá mười phút thì đều bị nghẹn chết, thằng nhóc này không cần nói chuyện, chỉ cần nhếch khóe môi thôi đã có thể làm hắn tức điên muốn cào tường. Hắn đen mặt chống lưng, cảm thấy miệng vết thương sắp bị nứt, ngược lại, Hà Sơ Tam rất trấn định, giống như không có chuyện gì mà đi trải ga giường: “Lục Nhất ca, anh ngủ trên giường đi.”

“Còn cậu?”

“Tôi ngủ trên sô pha.”

Hạ Lục Nhất nhìn chiếc sô pha nhỏ hẹp không đủ cho một đại nam nhân thoải mái nằm, nhưng nghĩ tới Hà Sơ Tam làm đủ các loại dấu hiệu ám muội, tóm lại vẫn phải ngoan tuyệt—— thằng nhóc nhà cậu đương nhiên phải ngủ sô pha!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương