Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất
-
Chương 1-2
Tác giả: Xà Xà Điểm Điểm.
Edit: Diễm Thiếu.
Năm 1989, Hongkong, thành Giao Long.
Đây là một tòa thành trì được bao phủ bởi bóng đêm thần bí. Từ trên không quan sát, toàn bộ bốn phía xung quanh thành, đều là cao ốc um tùm tầng tầng lớp lớp, như thành trì ma bất ngờ trú đóng ở Hong Kong trong khu vực Cửu Long, xung quanh kiến trúc cổ kính khác biệt hoàn toàn so với hiện đại hóa toàn cầu. Thành trì ma này diện tích chưa tới ba km vuông, lại có hơn năm trăm tòa cao ốc, xấp xỉ ba vạn nhân khẩu.
Mái hiên dày đặc ngăn cách, nên dù là mùa hè mặt trời thiêu đốt, thì 95% trong thành quanh năm đều chìm trong bóng tối không thấy được ánh mặt trời.
Tiếng xấu của nó, lúc đó đã truyền xa vạn dặm. Nguyên nhân thời lịch sử Mãn Thanh còn để lại, dẫn đến mỗi tấc thành nhỏ này “không ai quản lý”, thành khu vực bị tô đen, chính phủ Bắc Kinh, Hongkong, Anh quốc đều không thể nào quản lý được nó, do đó nó trở thành một “khu tự trị” đặc thù. Trong bóng đêm vô tận này, nó hoạt động trên mọi lĩnh vực, từ buôn lậu vũ khí đến tống tiền, mại ***, bắt cóc, tổ chức vượt biên bất hợp pháp, làm hàng giả, cho vay nặng lãi, cờ bạc…. Nó là nơi buôn bán thuốc phiện lớn nhất Châu Á, và cũng là cơ sở tụ tập nhiều thế lực hắc bang nhất.
Hạ Lục Nhất, là đệ nhất kim bài đả thủ trong thành Giao Long, Kiêu Kỵ Đường “Hồng côn”, quen sử dụng một đôi song đao Thanh Long.
“Hồng côn” xưng hô này, cách gọi thông thường của thủ lĩnh hung ác, chuyên đi đánh người và mang hội đi đánh người, địa vị ở trong bang hội gần với “Long đại đầu lão” (sơn chủ) và “Phó đường chủ” (Phó sơn chủ), khác với chưởng quản tài vụ “Bạch Chỉ Phiến” (Quạt mo) và cùng cấp phụ trách liên lạc “Thảo Hài” (Giày rơm).
Luận về thân thủ, Hạ Lục Nhất ở thành Giao Long không tính là người đệ nhất. Ở thành Giao Long ngư long lẫn lộn, bang hội có vô số. Nhưng bất luận bang phái khác có tiềm long tọa hổ như thế nào, thì chỉ riêng ở đường nội Kiêu Kỵ, thân thủ hắn lí ra phải đứng ở vị trí phó đường chủ Hứa Ứng —— nghe nói là hậu đại truyền nhân dòng chính của Hàng Long nhị bát chưởng —— nên về sau, đành khuất phục ở vị trí thứ hai.
Nhưng luận về kim bài đả thủ, toàn bộ thành Giao Long, hắn nhận đứng thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.
Đạo lý dễ hiểu —— thời điểm sống chết liều mạng, ai mà thèm cùng mi nói chưởng pháp đao pháp gì, kế thừa chốn nào. Tâm độc thủ ngoan! Ngoan độc đến mức bản thân cũng không thèm để ý! Mới chính là tinh túy đánh nhau của hắc bang!
Năm Hạ Lục Nhất mười tám tuổi, tại trong một trận chiến bang phái, vì cứu Long đầu đại lão Hách Thừa Thanh đang bị vây khốn, song đao chém luân phiên hơn bốn mươi mạng người, chém chém giết giết mở ra một đường máu. Sau chuyện đó, trên tường dưới đất của khu dân cư phụ cận chỉ toàn là thịt nát, xúc hết hai ngày hai đêm.
Trận chiến đó, người giang hồ gọi là “ngày quốc tế thiếu nhi đen”, đến nay đã hơn sáu năm trôi qua, nhưng vẫn được đồn tụng. Hongkong vốn không có “ngày quốc tế thiếu nhi”, mùng 1/6 là ngày quốc tế thiếu nhi chính là thuyết pháp trong nước. Thành Kiêu Long không thiếu dân cư từ trong nước lén đến, nghe thấy đại danh Hạ Lục Nhất, miệng lưỡi truyền nhau, vừa nói đến “ngày quốc tế thiếu nhi*” ai ở trong thành cũng biết. Bọn trộm cắp nghe thấy từ “Lục Nhất” đều biến sắc, sợ nhất chính là bị Lục Nhất ca mời đi chơi “quốc tế thiếu nhi”.
(*Bản gốc là: “Lục Nhất nhi đồng tiết”, Lục Nhất còn có nghĩa là mồng một tháng sáu.)
May mà vị tâm ngoan thủ lạt Lục nhất ca này, coi như có chút đạo nghĩa, không hoành hành cũng không bá đạo, trên cơ bản đều là người không phạm ta ta không phạm người, hơn nữa đối với lão đại mình là Hách Thừa Thanh trung thành và tận tâm, như thiên lôi sai đâu đánh đó. Hách Thừa Thanh làm Long đại đầu lão trong thành, xem như tính cách ôn hòa, thủ đoạn cẩn trọng, nên Hạ Lục Nhất chỉ nhận mệnh ngoan ngoãn thu vỏ, rất ít khi đại khai sát giới.
Lục Nhất ca không chỉ lười động thủ, thậm chí đại đa số thời gian ngay cả đao của mình cũng lười vác. Hôm nay lúc hắn tới “Công ty điện ảnh Kiêu Kỵ” mới khai trương, thì theo sau hắn có một tên mặt trắng Lại Toàn vác đao cun cút theo sau.
Lại Toàn ở bang Kiêu Kỵ đánh cược thua hai vạn khối, ý muốn quỵt nợ chạy trốn, phi thường vinh hạnh được Lục Nhất ca tự mình đuổi bắt. Lúc này gã đã tự đoán ra được kết cục của mình là huyết nhục mơ hồ, chết không toàn thây, đang vừa đi vừa khóc. Hơn nữa không quên vừa khóc vừa lau nước mũi, miễn cho chúng nó rơi xuống đao của Lục Nhất ca.
“Lục nhất ca!” Canh giữ ở cổng Mã Tử ưỡn ngực một cái, đứng thẳng tắp.
[ chú: Mã tử là tiểu đệ.]
Hạ Lục Nhất nhận điếu thuốc hắn đưa, nghiêng đầu để hắn châm thuốc.
“Tiểu Mã ca đang ở trong đợi anh.” Mã tử nghiêm trang báo cáo.
Hạ Lục Nhất nhìn hắn một cái, ý bảo Lại Toàn, “Xách tới Studio, trông cẩn thận.”
“Vâng!” Mã tử trung khí mười phần đáp lại, quay đầu đạp Lại Toàn một cước, “Nhìn gì! Đi!”
“Quay lại.”
“Lục Nhất ca có gì sai phó?”
“Đao.”
Lại đạp một cước,“Còn không mau trả đao cho Lục Nhất ca.”
Hạ Lục Nhất đóng cửa, đi vào phòng, nhấc chân dài ngồi trên bàn làm việc, cúi đầu hút thuốc.
Thủ hạ tâm phúc của hắn, trên mặt mang sẹo, để kiểu tóc bảy màu thời thượng – Tiểu Mã, đang cùng vài vị tay chân ác hán lấy tư thế mãnh hổ rời núi mà quỳ ở dưới đất. Tiểu Mã đợi mãi không nghe thấy hắn lên tiếng, vì thế lén ngẩng đầu nhìn lên.
“Tên ở cổng kia, tao chưa thấy qua.” Hạ Lục Nhất nói.
“Là hôm qua Hứa ca điều đến, nói lanh lợi. Lục Nhất ca không thích thì để mai em kiếm cớ đổi gã đi!” Tiểu Mã dùng bề ngoài hung hãn mà lộ ra thần sắc nịnh nọt, lưu loát nói.
“Hứa Ưng?” Hạ Lục Nhất trầm tư, trong miệng ngậm điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, “Đêm mai đặt một gian ở Hà Hương lâu, tao hẹn A Đại ăn cơm.”
A Đại trong miệng hắn chính là Hách Thừa Thanh long đầu Kiêu Kỵ đường, người giang hồ gọi là “Thanh Long lão đại”.
“Vâng! Em đi đặt chỗ!” Tiểu Mã lưu loát bắn mình dậy.
Hạ Lục Nhất búng tàn thuốc, “Cút về.”
Tiểu Mã vẻ mặt thảm thiết lại nằm sấp trở về.
Hạ Lục Nhất điểm điểm mũi chân.
Tiểu Mã vẻ mặt uể oải, hai tay nâng một cây gậy gỗ. Chúng ác hán tự giác vùi đầu nằm sấp, nâng mông to, cắn tay cổ áo.
Hạ Lục Nhất chậm rãi dụi thuốc, để vỏ đao bên hông ném trên bàn, sắn tay áo, nhận gậy gỗ.
—— Sau đó chính là một trận gậy gỗ đập mông mạnh mẽ!
Đôm đốp đôm đốp đôm đốp đôm đôm đốp!!
Hắn dùng năm phần khí lực, hai ba cái đem cả đám thủ hạ đánh thành mông khỉ. Mấy đại hán tráng kiện này đau đến xanh mặt cũng không dám kêu ra tiếng, liều chết cắn tay áo, trong lòng kêu cha khóc mẹ. Cuối cùng hắn thấy không sai biệt làm, thì tùy tay ném gậy gỗ, ngồi trở lại bàn. Tiểu Mã giãy dụa bò lên, khập khiễng châm thuốc cho hắn.
“Biết sai?” Hạ Lục Nhất hỏi.
“Biết biết!” Tiểu Mã vội vàng nói, bọn đại hán cùng gã dùng sức gật đầu.
“Sai chỗ nào?”
“Ách…… Khà khà……”
Hạ Lục Nhất ngậm thuốc, xoay người một lần nữa sờ vào gậy gỗ.
Tiểu Mã thấy tình thế không đúng, vụt nhào lên ôm lấy đùi Hạ Lục Nhất, phát lên tiếng kêu rên réo rắt thảm thiết, “Lục Nhất ca! Đừng đánh mà! Đánh nữa là hỏng mất!”
Hạ Nhất Lục vung tay không lưu tình mà hướng mông gã đôm đốp thêm mấy cái! Tiểu Mã ngao ô một tiếng hét thảm, bọn đại hán thảm thương không đành lòng nhìn mà quay mặt đi.
“Lão tử nuôi đám phế vật tụi mày làm gì?” Hắn cuối cùng mở miệng vàng mắng, “Mẹ nó, bắt Lại Toàn không được, còn muốn lão tử tự thân xuất mã?”
“Lục nhất ca,” Tiểu Mã vẻ mặt thảm thiết che mông, “Em không hiểu, Lại Toàn nợ hai vạn khối, có gì cần phải khua chiêng gõ trống bắt gã…”
“Mày không hiểu?!” Hạ Lục Nhất đánh bốp một cái vào quả đầu tóc đủ loại màu sắc của gã, “Mẹ mày, đầu mày mọc ở mông hả! Mày đương nhiên là không hiểu!”
Tiểu Mã che đỉnh đầu taobao ngồi xổm xuống đất, vừa đau vừa ủy khuất.
Hạ Lục Nhất mặt lạnh ngồi trở lại, “Lại Toàn có em gái, biết không?”
“Biết, tên Lại Tam, có tiếng *** đãng.”
“Cô ta gần đây đang làm gì?”
“Ách, nghe nói theo Phì Thất đại lão Hòa Thịnh.”
“A Đại muốn mở câu lạc bộ đêm ở Vượng Giác, khu đó sát ngay bang Hòa Thịnh, cũng muốn tránh không tìm phiền phức. Giờ tao đi bắt Lại Toàn, Phì Thất sẽ phải gọi điện cho A Đại đòi cậu anh vợ. Đương nhiên tao sẽ nghe theo lời A Đại mà thả người. Phì Thất nợ A Đại một cái ân tình, chuyện CLB về sau …”
“Oh! Oh oh oh…” Tiểu Mã giật mình kêu to, tỏ vẻ lần này đã biết.
Hạ Lục Nhất đạp mông gã một cái, “Đầu to thêm chút đi!”
“Nhất định to! Lập tức to! Từ ba năm trước đi theo Lục Nhất ca, em mỗi ngày đều to, thật mà!” Tiểu Mã che mông nhanh chóng vuốt mông ngựa.
“Lăn!”
Tiểu Mã thí điên thí điên bò lên, mò cây gậy gỗ rồi chuẩn bị chạy, lúc đến cửa thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, khóc lóc chạy về: “Lục Nhất ca, còn chuyện điện ảnh mới kia…”
Đầu năm nay, Hạ Lục Nhất cùng “Quạt mo” Thôi Đông Đông phụng mệnh mở một ‘công ty điện ảnh Kiêu Kỵ’, mục đích là để rửa tiền cho ‘tổng công ty’. Thôi Đông Đông phụ trách mục sổ sách, còn Hạ Lục Nhất làm ‘tổng giám đốc’, còn phải chuẩn bị mấy bộ điện ảnh, hình thức phải ra dáng một chút, vì thế hắn thường phải đến nơi này ‘ngồi thiền’. Trước đó bọn họ có quay vài bộ phim cấp ba, lợi nhuận bình thường, giờ Thanh Long muốn đổi thị trường, nghiêm túc quay một bộ phim về tình yêu xã hội đen.
Hạ Lục Nhất phóng ra một ánh mắt sắc như đao, Tiểu Mã lập tức run lên: “Không không không, cũng không có chuyện lớn gì! Đạo diễn đã có! Nam chính thì em tìm minh tinh Lưu Tiểu Đức đang nổi, hắn thua năm mươi vạn ở sòng bài anh Hứa nên phải nhận lời. Nữ chính thì chị dâu tới diễn. Nhưng tên đạo diễn kia chỉ biết làm phim cấp ba, quay mấy bộ đều là ‘Liệt nữ nóng bỏng’, ‘căn tin đêm khuya’, ‘Bầu ngực đong đưa’… Gã nói phải tìm một biên kịch viết kịch đứng đắn, mà biên kịch, cái này, này, em đều không quen một ai…”
“Mẹ nó! Đi tìm thằng nào biết chữ là được rồi! Không được thì mày tự viết!”
Tiểu Mã mặt suy sụp, “Em còn chưa tốt nghiệp trung học mà, Lục nhất ca!”
“Vậy đi tìm đứa nào tốt nghiệp trung học ấy!” Một cước đạp qua.
Tiểu Mã rít the thé che mông trốn chạy, chạy được hai bước lại bị gọi về.
Hạ Lục Nhất cúi đầu hút thuốc, khôi phục bộ dáng lười biếng, nhớ lại nói: “Hai năm trước ở trong thành có một sinh viên, đốt pháo mừng, tìm hắn.”
“Vâng!”
Một đám ác hán sưng mông chặn đường cướp bóc, tại lúc nửa đêm mười hai giờ ba mươi phút, trong một con hẻm u tối chặn đường Hà Sơ Tam đang tự học trở về nhà. Bao tải ụp xuống, mười lăm phút sau khiêng về ‘công ty’.
Nói gì thì nói, Hà Sơ Tam cũng là vị sinh viên đại học đầu tiên trong lịch sử của thành Giao Long, có ý nghĩa cùng cấp bậc với trạng nguyên kim bảng ở trong cổ đại. Mẹ cậu ta là Thẩm Bội Bội, năm đó là mỹ nữ số một số hai trong thành, đáng tiếc nàng sinh ra đã mù đôi mắt đẹp, lại không quyền không thế phải lòng một tên tay chân hắc đạo, mỹ danh viết là chân ái, nhưng thật ra nhìn bộ dạng người ta đẹp trai. Hai người yêu nhau như keo sơn, Thẩm mỹ nhân chưa kết hôn đã bụng to, bụng to đến tháng tư thì tên tay chân kia bị người ta chém tan xác ở một con hẻm. May mà đầu vẫn còn nguyên vẹn, như vậy cũng tạm yên lòng xuống mồ.
Thẩm mỹ nhân đau khổ, nửa đêm nghĩ không thông mà nhảy xuống biển tự sát. Chìm xuống không lâu thì được một nha sĩ đi qua mò lên. Nha sĩ họ Hà, diện mạo không đẹp, là người thật thà, bà xã chạy cùng người khác, cũng không ngại làm ông cha tiện nghi. Thẩm mỹ nhân ốm yếu nằm sáu tháng ở phòng khám của Hà nha sĩ, sau khi sinh con xong thì lập tức qua đời, trước khi chết thì kéo tay Hà nha sĩ, nói muốn để đứa nhỏ họ Hà và ngàn vạn lần đừng để nó dính phải hắc đạo.
Hà nha sĩ từ đó ngay cả vợ cũng không thèm cưới, tận tụy nuôi Hà tiểu tiện nghi khôn lớn. Bởi vì sinh vào đầu tháng ba, nên tên gọi là Hà Sơ Tam, nhũ danh là A Tam, ngoại hiệu là Ấn Độ A Tam. Ấn Độ A Tam từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, vô luận là bị người ta cười nhạo khiêu khích bắt nạt thế nào, cũng chưa từng động thủ đánh nhau, dần dần trở thành một người kỳ ba thuần khiết ôn nhã, học giỏi đa tài trong thành Giao Long. Tên kì ba này một đường giành học bổng từ tiểu học đến trung học, lấy được thông báo trúng tuyển của đại học Long Cảnh, cấp cho thành Giao Long vạn năm không thấy ánh mặt trời một huy hoàng sáng chói.
Thời điểm Hà nha sĩ nghe được tin trúng tuyển, nhất thời kích động, ở bên đường đốt pháo chúc mừng con trai, toàn thành đều biết. Chuyện làm rạng rỡ tổ tông cũng không sai, tiếc là một đời con trai hắn bị màn pháo này mà vướng phải rắc rối.
Bi kịch xảy ra trong một buổi tối, Hà Sơ Tam mất một ngày để nhồi nhét một đống từ vựng tiếng anh vào trong não, lưng đeo cặp sác đi trên lối tắt quen thuộc, đột nhiên miệng và mũi bị bịt kín, giãy dụa chốc lát rồi hôn mê!
Không biết trải qua bao đợt xóc nảy, lại rầm rầm một trận, trước mắt lại được khai sáng!
Cậu liếc nhìn một người đàn ông vẻ mặt lãnh liệt trước mắt, dáng vẻ đẹp trai lười nhác, đôi chân thon dài vắt chéo đặt trên bàn, vừa ăn một xiên thịt bò, vừa nhìn không chớp vào màn hình TV.
TV đang chiếu bộ phim đen trắng ‘The Godfather’* (Bố già), Marlon Brando hút xì gà đứng ở bên giường, trong miệng nói vài câu tiếng anh mơ hồ, đối với một kẻ lớn lên ở khu ổ chuột chỉ thấy TV ở cửa hàng như Hà Sơ Tam mà nói, đây là một trải nghiệm vô cùng mới, cậu lập tức đem lực chú ý đặt lên nó!
(Bố già là một bộ phim hình sự sản xuất năm 1972 dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mario Puzo và do Francis Ford Coppola đạo diễn. Phim xoay quanh diễn biến của gia đình mafia gốc Ý Corleone trong khoảng 10 năm từ 1945 đến 1955.)
Hai người cùng nhìn đăm đăm trong chốc lại, lại biết không nhiều chữ, Hạ Lục Nhất không theo kịp phụ đề, cuối cùng cũng không nhịn nổi, “Tiểu Mã!”
Cách vách phòng có một tên mặt sẹo, đầu đầy mỡ khập khiễng chạy qua, “Có!”
“Lồng tiếng Trung đâu?”
“Ách, bộ phim này, không có ***g tiếng thưa lão đại!”
“……”
“Khà khà khà.”
“Lăn!”
“Vâng!”
“Trở về.”
“Vâng!”
“Ai đây?” Hạ Lục Nhất nâng cằm.
“Biên kịch, là người buổi chiều anh kêu em bắt về.” Tiểu Mã tự hào nói.
Hạ Lục Nhất cau mày đánh giá Hà Sơ Tam một lượt, “Tên này… trưởng thành chưa?”
“Còn không mau nói cho Lục Nhất ca biết, mày mấy tuổi?” Tiểu Mã lập tức biến sắc, hung ác quát.
“Hai mươi mốt.” Hà Sơ Tam ngoan ngoãn nói.
Tiểu Mã một cước đạp chân sau của cậu, Hà Sơ Tam kêu đau một tiếng rồi quỳ xuống trên mặt đất, “Mọe mày gì mà hai mươi mốt, mười sáu tuổi là căng! Thành thật khai nhanh!”
Hà Sơ Tam cúi đầu sờ vào cặp sách, Tiểu Mã cho rằng thằng nhóc này muốn ăn đòn, một cước đá cậu ra xa hai mét, nhấc chân muốn đạp thì bị Hạ Lục Nhất phất tay ngăn cản.
Hà Sơ Tam che ngực bị đạp, liều mạng ho khan, run run lật chứng minh thư từ trong cặp sách, vừa nhìn sinh vào tháng ba, hai mươi mốt tuổi không sai.
“Đệt!” Tiểu Mã chửi đổng. Thằng nhóc này chân tay gầy yếu như gà luộc, mặt trắng bóc, nhìn thế nào lại có thể hai mươi mốt tuổi?
Hà Sơ Tam che ngực im lặng. Trên đường bắt cóc không nói đạo lý, cậu hiểu, trước mắt còn chưa biết họ bắt mình đến đây làm gì, cho nên im lặng là vàng.
Hạ Lục Nhất phất phất tay, đuổi Tiểu Mã ra ngoài. Nâng cằm ý bảo Hà Sơ Tam ngồi xuống, hắn lại quay đầu tiếp tục chăm chú xem TV.
Ngực đau khẽ qua đi, lực chú ý của Hà Sơ Tam lại bị TV hút lấy.
Hai người im lặng không nói ước chừng mười phút, lại bỏ lỡ phụ đề khiến Hạ Lục Nhất nhíu mày,“Hắn nói cái gì?”
“Hắn nói ‘Tôi sẽ đưa ra một đề nghị mà gã không thể cự tuyệt’.”
Hạ Lục Nhất huýt sáo, lộ ra biểu tình tán đồng.
“Câu này thì sao?”
“Thân thiết với bạn bè 1 thì phải thân thiết với kẻ thù gấp 10 lần như thế.”
Lần này Hạ Lục Nhất nhíu nhíu lông mày.
Lại nhìn một lát, hắn cầm lấy một xiên thịt bò tiếp tục ăn, hơn nữa còn đưa một khay khác cho Hà Sơ Tam.
“Không cần, cám ơn.” Hà Sơ Tam nói.
“Muốn ăn đòn! Lục Nhất ca bảo mày ăn thì mày phải ăn.” Một đại hán gác cửa chợt rống giận như tiếng sấm.
Kết quả Hạ Lục Nhất chọn chân dài, một cước đá xiên bò về phía gã, “Ồn chết, lăn!”
Đại hán nhanh chóng lăn đi.
Hạ Lục Nhất quay đầu tiếp tục xem TV, thuận tay đưa một xiên bò khác cho Hà Sơ Tam.
Hà Sơ Tam cảm giác mình như một con cún được răn dạy xong, ngoan ngoãn nhận xiên bò cắn một miếng, lại phát hiện hương vị này giống quán ăn của chị Phì cách vách phòng khám của ba cậu.
Hà Sơ Tam chưa hiểu sự đời, nhất thời cảm thấy vị này không hề giống như lão đại xã hội đen như lời đồn mà hắn —— tướng mạo tuấn dật, thái độ ôn hòa, bình dị gần gũi, hẳn là có thể nói đạo lý.
Cậu lén xê dịch mông, cảm thấy đêm nay mình có khả năng bình an rời đi.
Cậu ăn hết xiên thịt bò, đọc xong phụ đề, cuối cùng dưới chỉ thị của Hạ Lục Nhất mà tắt TV. Vị đại lão hắc đạo “thái độ ôn hòa” này, bắt đầu lười biếng nói chính sự: “Biết tìm cậu làm gì không?”
Hà Sơ Tam ngoan ngoãn lắc đầu.
“‘Biên kịch’ nghe qua chưa?”
Tiếp tục lắc đầu.
Hạ Lục Nhất rất kiên nhẫn giải thích cho cậu, “Tôi muốn quay một bộ phim điện ảnh, cần cậu viết một câu chuyện, trong vòng ba ngày giao cho tôi.”
Hà Sơ Tam chớp mắt, rốt cuộc đã hiểu. Nhưng là một thanh niên đầu nhồi đầy từ vựng tiếng anh máy móc, cậu hoàn toàn không biết cách hạ bút.
“Tôi học tài chính…” Cậu mở miệng nói.
—— tôi sẽ không viết kịch.
Câu sau kia cậu còn chưa dứt, thì Tiểu Mã lúc trước rời đi đã hùng hổ tiến vào,“Lục nhất ca! Lại Tam nói đám anh em chúng nó đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, sống chết của Lại Toàn đều không liên quan đến ả!”
Hạ Lục Nhất nhíu nhíu lông mày,“Hửm?”
“Đmn em gái nó còn dám cúp máy!” Tiểu Mã thở hổn hển nói bổ sung.
Hạ Lục Nhất không vội, nghiêng đầu châm thuốc, vẻ mặt nhàn hạ, “Mang nó vào.”
Chưa tới mười giây, Lại Toàn mặt mũi bầm dập bị mấy đại hán ném vào.
Hà Sơ Tam mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, trơ mắt nhìn Hạ Lục Nhất nhàn nhã ngậm điếu thuốc, cầm ghế phăng Lại Toàn không còn hình người! Cuối cùng ấn gã xuống mặt bàn, nhét tất thối vào trong miệng gã, dùng kìm nhổ từng chiếc móng tay!
“Không biết nên làm gì hả? Có cần Lục Nhất ca tao giúp mày nghĩ?” Hạ Lục Nhất nhả khói thuốc trên ngón tay huyết nhục mơ hồ của Lại Toàn, “Tự mình nghĩ đi, một ngón tay. Để Lục Nhất ca giúp mày nghĩ, ba ngón tay.”
“Ô ô ô ô ô ô!” Lại Toàn cắn tất thối liên tục khóc, đầu lắc như muốn rụng ra.
Hạ Lục Nhất phất phất tay, Tiểu Mã lên tiếng trả lời tiến đến, kéo tất thối ra.
“Em, em gọi điện xin mẹ em, để mẹ tìm nó.” Lại Toàn mang theo tiếng khóc nức nở suy yếu nói.
“Ngoan,” Hạ Lục Nhất khen ngợi vỗ đầu gã,“Một ngón.”
Tiểu Mã lên tiếng đáp, sạch sẽ lưu loát răng rắc một tiếng! Chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế!
“ A a a a a a——!!!”
Trái tim nhỏ yếu ớt cùng với bảy hồn sáu phách của Hà Sơ Tam đều bị tiếng kêu la này, triệt để đánh tan! Cậu ngây người nhìn Lại Toàn xơ lụi bị mấy đại hán tha ra ngoài. Tiểu Mã bọc một ngón tay, dặn thủ hạ đưa cho mẹ Lại Toàn, cẩn thận lau máu dính trên mặt bàn, sau đó nhanh chóng mà mãnh liệt lăn đi.
Hạ Lục Nhất ngồi trở lại trước bàn, một lần nữa vắt đôi chân dài lên, “Cậu vừa nói cái gì?”
Hà Sơ Tam ngốc ngốc mấp máy miệng, “Tôi học tài chính…”
“Ừ?”
“… Tôi sẽ viết kịch bản.”
“Rất tốt, ngoan.”
Diễm Thiếu: Chương dài phát sợ QAQ
[Chú thích:
Thành Giao Long thật ra là tên “Cửu Long thành”, bởi vì thêm một vài yếu tố hư cấu, thiết lập có chút khác nhau, đổi tên thành Giao Long để dễ phân biệt.
Trong chế độ hắc bang Hongkong, sơn chủ, phó sơn chủ, hồng côn, quạt mo, giày rơm, các cách xưng hồ này đều là tên gọi tắt. Văn này lý giải đơn giản, lược bớt đi không đề cập tới.]
Edit: Diễm Thiếu.
Năm 1989, Hongkong, thành Giao Long.
Đây là một tòa thành trì được bao phủ bởi bóng đêm thần bí. Từ trên không quan sát, toàn bộ bốn phía xung quanh thành, đều là cao ốc um tùm tầng tầng lớp lớp, như thành trì ma bất ngờ trú đóng ở Hong Kong trong khu vực Cửu Long, xung quanh kiến trúc cổ kính khác biệt hoàn toàn so với hiện đại hóa toàn cầu. Thành trì ma này diện tích chưa tới ba km vuông, lại có hơn năm trăm tòa cao ốc, xấp xỉ ba vạn nhân khẩu.
Mái hiên dày đặc ngăn cách, nên dù là mùa hè mặt trời thiêu đốt, thì 95% trong thành quanh năm đều chìm trong bóng tối không thấy được ánh mặt trời.
Tiếng xấu của nó, lúc đó đã truyền xa vạn dặm. Nguyên nhân thời lịch sử Mãn Thanh còn để lại, dẫn đến mỗi tấc thành nhỏ này “không ai quản lý”, thành khu vực bị tô đen, chính phủ Bắc Kinh, Hongkong, Anh quốc đều không thể nào quản lý được nó, do đó nó trở thành một “khu tự trị” đặc thù. Trong bóng đêm vô tận này, nó hoạt động trên mọi lĩnh vực, từ buôn lậu vũ khí đến tống tiền, mại ***, bắt cóc, tổ chức vượt biên bất hợp pháp, làm hàng giả, cho vay nặng lãi, cờ bạc…. Nó là nơi buôn bán thuốc phiện lớn nhất Châu Á, và cũng là cơ sở tụ tập nhiều thế lực hắc bang nhất.
Hạ Lục Nhất, là đệ nhất kim bài đả thủ trong thành Giao Long, Kiêu Kỵ Đường “Hồng côn”, quen sử dụng một đôi song đao Thanh Long.
“Hồng côn” xưng hô này, cách gọi thông thường của thủ lĩnh hung ác, chuyên đi đánh người và mang hội đi đánh người, địa vị ở trong bang hội gần với “Long đại đầu lão” (sơn chủ) và “Phó đường chủ” (Phó sơn chủ), khác với chưởng quản tài vụ “Bạch Chỉ Phiến” (Quạt mo) và cùng cấp phụ trách liên lạc “Thảo Hài” (Giày rơm).
Luận về thân thủ, Hạ Lục Nhất ở thành Giao Long không tính là người đệ nhất. Ở thành Giao Long ngư long lẫn lộn, bang hội có vô số. Nhưng bất luận bang phái khác có tiềm long tọa hổ như thế nào, thì chỉ riêng ở đường nội Kiêu Kỵ, thân thủ hắn lí ra phải đứng ở vị trí phó đường chủ Hứa Ứng —— nghe nói là hậu đại truyền nhân dòng chính của Hàng Long nhị bát chưởng —— nên về sau, đành khuất phục ở vị trí thứ hai.
Nhưng luận về kim bài đả thủ, toàn bộ thành Giao Long, hắn nhận đứng thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.
Đạo lý dễ hiểu —— thời điểm sống chết liều mạng, ai mà thèm cùng mi nói chưởng pháp đao pháp gì, kế thừa chốn nào. Tâm độc thủ ngoan! Ngoan độc đến mức bản thân cũng không thèm để ý! Mới chính là tinh túy đánh nhau của hắc bang!
Năm Hạ Lục Nhất mười tám tuổi, tại trong một trận chiến bang phái, vì cứu Long đầu đại lão Hách Thừa Thanh đang bị vây khốn, song đao chém luân phiên hơn bốn mươi mạng người, chém chém giết giết mở ra một đường máu. Sau chuyện đó, trên tường dưới đất của khu dân cư phụ cận chỉ toàn là thịt nát, xúc hết hai ngày hai đêm.
Trận chiến đó, người giang hồ gọi là “ngày quốc tế thiếu nhi đen”, đến nay đã hơn sáu năm trôi qua, nhưng vẫn được đồn tụng. Hongkong vốn không có “ngày quốc tế thiếu nhi”, mùng 1/6 là ngày quốc tế thiếu nhi chính là thuyết pháp trong nước. Thành Kiêu Long không thiếu dân cư từ trong nước lén đến, nghe thấy đại danh Hạ Lục Nhất, miệng lưỡi truyền nhau, vừa nói đến “ngày quốc tế thiếu nhi*” ai ở trong thành cũng biết. Bọn trộm cắp nghe thấy từ “Lục Nhất” đều biến sắc, sợ nhất chính là bị Lục Nhất ca mời đi chơi “quốc tế thiếu nhi”.
(*Bản gốc là: “Lục Nhất nhi đồng tiết”, Lục Nhất còn có nghĩa là mồng một tháng sáu.)
May mà vị tâm ngoan thủ lạt Lục nhất ca này, coi như có chút đạo nghĩa, không hoành hành cũng không bá đạo, trên cơ bản đều là người không phạm ta ta không phạm người, hơn nữa đối với lão đại mình là Hách Thừa Thanh trung thành và tận tâm, như thiên lôi sai đâu đánh đó. Hách Thừa Thanh làm Long đại đầu lão trong thành, xem như tính cách ôn hòa, thủ đoạn cẩn trọng, nên Hạ Lục Nhất chỉ nhận mệnh ngoan ngoãn thu vỏ, rất ít khi đại khai sát giới.
Lục Nhất ca không chỉ lười động thủ, thậm chí đại đa số thời gian ngay cả đao của mình cũng lười vác. Hôm nay lúc hắn tới “Công ty điện ảnh Kiêu Kỵ” mới khai trương, thì theo sau hắn có một tên mặt trắng Lại Toàn vác đao cun cút theo sau.
Lại Toàn ở bang Kiêu Kỵ đánh cược thua hai vạn khối, ý muốn quỵt nợ chạy trốn, phi thường vinh hạnh được Lục Nhất ca tự mình đuổi bắt. Lúc này gã đã tự đoán ra được kết cục của mình là huyết nhục mơ hồ, chết không toàn thây, đang vừa đi vừa khóc. Hơn nữa không quên vừa khóc vừa lau nước mũi, miễn cho chúng nó rơi xuống đao của Lục Nhất ca.
“Lục nhất ca!” Canh giữ ở cổng Mã Tử ưỡn ngực một cái, đứng thẳng tắp.
[ chú: Mã tử là tiểu đệ.]
Hạ Lục Nhất nhận điếu thuốc hắn đưa, nghiêng đầu để hắn châm thuốc.
“Tiểu Mã ca đang ở trong đợi anh.” Mã tử nghiêm trang báo cáo.
Hạ Lục Nhất nhìn hắn một cái, ý bảo Lại Toàn, “Xách tới Studio, trông cẩn thận.”
“Vâng!” Mã tử trung khí mười phần đáp lại, quay đầu đạp Lại Toàn một cước, “Nhìn gì! Đi!”
“Quay lại.”
“Lục Nhất ca có gì sai phó?”
“Đao.”
Lại đạp một cước,“Còn không mau trả đao cho Lục Nhất ca.”
Hạ Lục Nhất đóng cửa, đi vào phòng, nhấc chân dài ngồi trên bàn làm việc, cúi đầu hút thuốc.
Thủ hạ tâm phúc của hắn, trên mặt mang sẹo, để kiểu tóc bảy màu thời thượng – Tiểu Mã, đang cùng vài vị tay chân ác hán lấy tư thế mãnh hổ rời núi mà quỳ ở dưới đất. Tiểu Mã đợi mãi không nghe thấy hắn lên tiếng, vì thế lén ngẩng đầu nhìn lên.
“Tên ở cổng kia, tao chưa thấy qua.” Hạ Lục Nhất nói.
“Là hôm qua Hứa ca điều đến, nói lanh lợi. Lục Nhất ca không thích thì để mai em kiếm cớ đổi gã đi!” Tiểu Mã dùng bề ngoài hung hãn mà lộ ra thần sắc nịnh nọt, lưu loát nói.
“Hứa Ưng?” Hạ Lục Nhất trầm tư, trong miệng ngậm điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, “Đêm mai đặt một gian ở Hà Hương lâu, tao hẹn A Đại ăn cơm.”
A Đại trong miệng hắn chính là Hách Thừa Thanh long đầu Kiêu Kỵ đường, người giang hồ gọi là “Thanh Long lão đại”.
“Vâng! Em đi đặt chỗ!” Tiểu Mã lưu loát bắn mình dậy.
Hạ Lục Nhất búng tàn thuốc, “Cút về.”
Tiểu Mã vẻ mặt thảm thiết lại nằm sấp trở về.
Hạ Lục Nhất điểm điểm mũi chân.
Tiểu Mã vẻ mặt uể oải, hai tay nâng một cây gậy gỗ. Chúng ác hán tự giác vùi đầu nằm sấp, nâng mông to, cắn tay cổ áo.
Hạ Lục Nhất chậm rãi dụi thuốc, để vỏ đao bên hông ném trên bàn, sắn tay áo, nhận gậy gỗ.
—— Sau đó chính là một trận gậy gỗ đập mông mạnh mẽ!
Đôm đốp đôm đốp đôm đốp đôm đôm đốp!!
Hắn dùng năm phần khí lực, hai ba cái đem cả đám thủ hạ đánh thành mông khỉ. Mấy đại hán tráng kiện này đau đến xanh mặt cũng không dám kêu ra tiếng, liều chết cắn tay áo, trong lòng kêu cha khóc mẹ. Cuối cùng hắn thấy không sai biệt làm, thì tùy tay ném gậy gỗ, ngồi trở lại bàn. Tiểu Mã giãy dụa bò lên, khập khiễng châm thuốc cho hắn.
“Biết sai?” Hạ Lục Nhất hỏi.
“Biết biết!” Tiểu Mã vội vàng nói, bọn đại hán cùng gã dùng sức gật đầu.
“Sai chỗ nào?”
“Ách…… Khà khà……”
Hạ Lục Nhất ngậm thuốc, xoay người một lần nữa sờ vào gậy gỗ.
Tiểu Mã thấy tình thế không đúng, vụt nhào lên ôm lấy đùi Hạ Lục Nhất, phát lên tiếng kêu rên réo rắt thảm thiết, “Lục Nhất ca! Đừng đánh mà! Đánh nữa là hỏng mất!”
Hạ Nhất Lục vung tay không lưu tình mà hướng mông gã đôm đốp thêm mấy cái! Tiểu Mã ngao ô một tiếng hét thảm, bọn đại hán thảm thương không đành lòng nhìn mà quay mặt đi.
“Lão tử nuôi đám phế vật tụi mày làm gì?” Hắn cuối cùng mở miệng vàng mắng, “Mẹ nó, bắt Lại Toàn không được, còn muốn lão tử tự thân xuất mã?”
“Lục nhất ca,” Tiểu Mã vẻ mặt thảm thiết che mông, “Em không hiểu, Lại Toàn nợ hai vạn khối, có gì cần phải khua chiêng gõ trống bắt gã…”
“Mày không hiểu?!” Hạ Lục Nhất đánh bốp một cái vào quả đầu tóc đủ loại màu sắc của gã, “Mẹ mày, đầu mày mọc ở mông hả! Mày đương nhiên là không hiểu!”
Tiểu Mã che đỉnh đầu taobao ngồi xổm xuống đất, vừa đau vừa ủy khuất.
Hạ Lục Nhất mặt lạnh ngồi trở lại, “Lại Toàn có em gái, biết không?”
“Biết, tên Lại Tam, có tiếng *** đãng.”
“Cô ta gần đây đang làm gì?”
“Ách, nghe nói theo Phì Thất đại lão Hòa Thịnh.”
“A Đại muốn mở câu lạc bộ đêm ở Vượng Giác, khu đó sát ngay bang Hòa Thịnh, cũng muốn tránh không tìm phiền phức. Giờ tao đi bắt Lại Toàn, Phì Thất sẽ phải gọi điện cho A Đại đòi cậu anh vợ. Đương nhiên tao sẽ nghe theo lời A Đại mà thả người. Phì Thất nợ A Đại một cái ân tình, chuyện CLB về sau …”
“Oh! Oh oh oh…” Tiểu Mã giật mình kêu to, tỏ vẻ lần này đã biết.
Hạ Lục Nhất đạp mông gã một cái, “Đầu to thêm chút đi!”
“Nhất định to! Lập tức to! Từ ba năm trước đi theo Lục Nhất ca, em mỗi ngày đều to, thật mà!” Tiểu Mã che mông nhanh chóng vuốt mông ngựa.
“Lăn!”
Tiểu Mã thí điên thí điên bò lên, mò cây gậy gỗ rồi chuẩn bị chạy, lúc đến cửa thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, khóc lóc chạy về: “Lục Nhất ca, còn chuyện điện ảnh mới kia…”
Đầu năm nay, Hạ Lục Nhất cùng “Quạt mo” Thôi Đông Đông phụng mệnh mở một ‘công ty điện ảnh Kiêu Kỵ’, mục đích là để rửa tiền cho ‘tổng công ty’. Thôi Đông Đông phụ trách mục sổ sách, còn Hạ Lục Nhất làm ‘tổng giám đốc’, còn phải chuẩn bị mấy bộ điện ảnh, hình thức phải ra dáng một chút, vì thế hắn thường phải đến nơi này ‘ngồi thiền’. Trước đó bọn họ có quay vài bộ phim cấp ba, lợi nhuận bình thường, giờ Thanh Long muốn đổi thị trường, nghiêm túc quay một bộ phim về tình yêu xã hội đen.
Hạ Lục Nhất phóng ra một ánh mắt sắc như đao, Tiểu Mã lập tức run lên: “Không không không, cũng không có chuyện lớn gì! Đạo diễn đã có! Nam chính thì em tìm minh tinh Lưu Tiểu Đức đang nổi, hắn thua năm mươi vạn ở sòng bài anh Hứa nên phải nhận lời. Nữ chính thì chị dâu tới diễn. Nhưng tên đạo diễn kia chỉ biết làm phim cấp ba, quay mấy bộ đều là ‘Liệt nữ nóng bỏng’, ‘căn tin đêm khuya’, ‘Bầu ngực đong đưa’… Gã nói phải tìm một biên kịch viết kịch đứng đắn, mà biên kịch, cái này, này, em đều không quen một ai…”
“Mẹ nó! Đi tìm thằng nào biết chữ là được rồi! Không được thì mày tự viết!”
Tiểu Mã mặt suy sụp, “Em còn chưa tốt nghiệp trung học mà, Lục nhất ca!”
“Vậy đi tìm đứa nào tốt nghiệp trung học ấy!” Một cước đạp qua.
Tiểu Mã rít the thé che mông trốn chạy, chạy được hai bước lại bị gọi về.
Hạ Lục Nhất cúi đầu hút thuốc, khôi phục bộ dáng lười biếng, nhớ lại nói: “Hai năm trước ở trong thành có một sinh viên, đốt pháo mừng, tìm hắn.”
“Vâng!”
Một đám ác hán sưng mông chặn đường cướp bóc, tại lúc nửa đêm mười hai giờ ba mươi phút, trong một con hẻm u tối chặn đường Hà Sơ Tam đang tự học trở về nhà. Bao tải ụp xuống, mười lăm phút sau khiêng về ‘công ty’.
Nói gì thì nói, Hà Sơ Tam cũng là vị sinh viên đại học đầu tiên trong lịch sử của thành Giao Long, có ý nghĩa cùng cấp bậc với trạng nguyên kim bảng ở trong cổ đại. Mẹ cậu ta là Thẩm Bội Bội, năm đó là mỹ nữ số một số hai trong thành, đáng tiếc nàng sinh ra đã mù đôi mắt đẹp, lại không quyền không thế phải lòng một tên tay chân hắc đạo, mỹ danh viết là chân ái, nhưng thật ra nhìn bộ dạng người ta đẹp trai. Hai người yêu nhau như keo sơn, Thẩm mỹ nhân chưa kết hôn đã bụng to, bụng to đến tháng tư thì tên tay chân kia bị người ta chém tan xác ở một con hẻm. May mà đầu vẫn còn nguyên vẹn, như vậy cũng tạm yên lòng xuống mồ.
Thẩm mỹ nhân đau khổ, nửa đêm nghĩ không thông mà nhảy xuống biển tự sát. Chìm xuống không lâu thì được một nha sĩ đi qua mò lên. Nha sĩ họ Hà, diện mạo không đẹp, là người thật thà, bà xã chạy cùng người khác, cũng không ngại làm ông cha tiện nghi. Thẩm mỹ nhân ốm yếu nằm sáu tháng ở phòng khám của Hà nha sĩ, sau khi sinh con xong thì lập tức qua đời, trước khi chết thì kéo tay Hà nha sĩ, nói muốn để đứa nhỏ họ Hà và ngàn vạn lần đừng để nó dính phải hắc đạo.
Hà nha sĩ từ đó ngay cả vợ cũng không thèm cưới, tận tụy nuôi Hà tiểu tiện nghi khôn lớn. Bởi vì sinh vào đầu tháng ba, nên tên gọi là Hà Sơ Tam, nhũ danh là A Tam, ngoại hiệu là Ấn Độ A Tam. Ấn Độ A Tam từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, vô luận là bị người ta cười nhạo khiêu khích bắt nạt thế nào, cũng chưa từng động thủ đánh nhau, dần dần trở thành một người kỳ ba thuần khiết ôn nhã, học giỏi đa tài trong thành Giao Long. Tên kì ba này một đường giành học bổng từ tiểu học đến trung học, lấy được thông báo trúng tuyển của đại học Long Cảnh, cấp cho thành Giao Long vạn năm không thấy ánh mặt trời một huy hoàng sáng chói.
Thời điểm Hà nha sĩ nghe được tin trúng tuyển, nhất thời kích động, ở bên đường đốt pháo chúc mừng con trai, toàn thành đều biết. Chuyện làm rạng rỡ tổ tông cũng không sai, tiếc là một đời con trai hắn bị màn pháo này mà vướng phải rắc rối.
Bi kịch xảy ra trong một buổi tối, Hà Sơ Tam mất một ngày để nhồi nhét một đống từ vựng tiếng anh vào trong não, lưng đeo cặp sác đi trên lối tắt quen thuộc, đột nhiên miệng và mũi bị bịt kín, giãy dụa chốc lát rồi hôn mê!
Không biết trải qua bao đợt xóc nảy, lại rầm rầm một trận, trước mắt lại được khai sáng!
Cậu liếc nhìn một người đàn ông vẻ mặt lãnh liệt trước mắt, dáng vẻ đẹp trai lười nhác, đôi chân thon dài vắt chéo đặt trên bàn, vừa ăn một xiên thịt bò, vừa nhìn không chớp vào màn hình TV.
TV đang chiếu bộ phim đen trắng ‘The Godfather’* (Bố già), Marlon Brando hút xì gà đứng ở bên giường, trong miệng nói vài câu tiếng anh mơ hồ, đối với một kẻ lớn lên ở khu ổ chuột chỉ thấy TV ở cửa hàng như Hà Sơ Tam mà nói, đây là một trải nghiệm vô cùng mới, cậu lập tức đem lực chú ý đặt lên nó!
(Bố già là một bộ phim hình sự sản xuất năm 1972 dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mario Puzo và do Francis Ford Coppola đạo diễn. Phim xoay quanh diễn biến của gia đình mafia gốc Ý Corleone trong khoảng 10 năm từ 1945 đến 1955.)
Hai người cùng nhìn đăm đăm trong chốc lại, lại biết không nhiều chữ, Hạ Lục Nhất không theo kịp phụ đề, cuối cùng cũng không nhịn nổi, “Tiểu Mã!”
Cách vách phòng có một tên mặt sẹo, đầu đầy mỡ khập khiễng chạy qua, “Có!”
“Lồng tiếng Trung đâu?”
“Ách, bộ phim này, không có ***g tiếng thưa lão đại!”
“……”
“Khà khà khà.”
“Lăn!”
“Vâng!”
“Trở về.”
“Vâng!”
“Ai đây?” Hạ Lục Nhất nâng cằm.
“Biên kịch, là người buổi chiều anh kêu em bắt về.” Tiểu Mã tự hào nói.
Hạ Lục Nhất cau mày đánh giá Hà Sơ Tam một lượt, “Tên này… trưởng thành chưa?”
“Còn không mau nói cho Lục Nhất ca biết, mày mấy tuổi?” Tiểu Mã lập tức biến sắc, hung ác quát.
“Hai mươi mốt.” Hà Sơ Tam ngoan ngoãn nói.
Tiểu Mã một cước đạp chân sau của cậu, Hà Sơ Tam kêu đau một tiếng rồi quỳ xuống trên mặt đất, “Mọe mày gì mà hai mươi mốt, mười sáu tuổi là căng! Thành thật khai nhanh!”
Hà Sơ Tam cúi đầu sờ vào cặp sách, Tiểu Mã cho rằng thằng nhóc này muốn ăn đòn, một cước đá cậu ra xa hai mét, nhấc chân muốn đạp thì bị Hạ Lục Nhất phất tay ngăn cản.
Hà Sơ Tam che ngực bị đạp, liều mạng ho khan, run run lật chứng minh thư từ trong cặp sách, vừa nhìn sinh vào tháng ba, hai mươi mốt tuổi không sai.
“Đệt!” Tiểu Mã chửi đổng. Thằng nhóc này chân tay gầy yếu như gà luộc, mặt trắng bóc, nhìn thế nào lại có thể hai mươi mốt tuổi?
Hà Sơ Tam che ngực im lặng. Trên đường bắt cóc không nói đạo lý, cậu hiểu, trước mắt còn chưa biết họ bắt mình đến đây làm gì, cho nên im lặng là vàng.
Hạ Lục Nhất phất phất tay, đuổi Tiểu Mã ra ngoài. Nâng cằm ý bảo Hà Sơ Tam ngồi xuống, hắn lại quay đầu tiếp tục chăm chú xem TV.
Ngực đau khẽ qua đi, lực chú ý của Hà Sơ Tam lại bị TV hút lấy.
Hai người im lặng không nói ước chừng mười phút, lại bỏ lỡ phụ đề khiến Hạ Lục Nhất nhíu mày,“Hắn nói cái gì?”
“Hắn nói ‘Tôi sẽ đưa ra một đề nghị mà gã không thể cự tuyệt’.”
Hạ Lục Nhất huýt sáo, lộ ra biểu tình tán đồng.
“Câu này thì sao?”
“Thân thiết với bạn bè 1 thì phải thân thiết với kẻ thù gấp 10 lần như thế.”
Lần này Hạ Lục Nhất nhíu nhíu lông mày.
Lại nhìn một lát, hắn cầm lấy một xiên thịt bò tiếp tục ăn, hơn nữa còn đưa một khay khác cho Hà Sơ Tam.
“Không cần, cám ơn.” Hà Sơ Tam nói.
“Muốn ăn đòn! Lục Nhất ca bảo mày ăn thì mày phải ăn.” Một đại hán gác cửa chợt rống giận như tiếng sấm.
Kết quả Hạ Lục Nhất chọn chân dài, một cước đá xiên bò về phía gã, “Ồn chết, lăn!”
Đại hán nhanh chóng lăn đi.
Hạ Lục Nhất quay đầu tiếp tục xem TV, thuận tay đưa một xiên bò khác cho Hà Sơ Tam.
Hà Sơ Tam cảm giác mình như một con cún được răn dạy xong, ngoan ngoãn nhận xiên bò cắn một miếng, lại phát hiện hương vị này giống quán ăn của chị Phì cách vách phòng khám của ba cậu.
Hà Sơ Tam chưa hiểu sự đời, nhất thời cảm thấy vị này không hề giống như lão đại xã hội đen như lời đồn mà hắn —— tướng mạo tuấn dật, thái độ ôn hòa, bình dị gần gũi, hẳn là có thể nói đạo lý.
Cậu lén xê dịch mông, cảm thấy đêm nay mình có khả năng bình an rời đi.
Cậu ăn hết xiên thịt bò, đọc xong phụ đề, cuối cùng dưới chỉ thị của Hạ Lục Nhất mà tắt TV. Vị đại lão hắc đạo “thái độ ôn hòa” này, bắt đầu lười biếng nói chính sự: “Biết tìm cậu làm gì không?”
Hà Sơ Tam ngoan ngoãn lắc đầu.
“‘Biên kịch’ nghe qua chưa?”
Tiếp tục lắc đầu.
Hạ Lục Nhất rất kiên nhẫn giải thích cho cậu, “Tôi muốn quay một bộ phim điện ảnh, cần cậu viết một câu chuyện, trong vòng ba ngày giao cho tôi.”
Hà Sơ Tam chớp mắt, rốt cuộc đã hiểu. Nhưng là một thanh niên đầu nhồi đầy từ vựng tiếng anh máy móc, cậu hoàn toàn không biết cách hạ bút.
“Tôi học tài chính…” Cậu mở miệng nói.
—— tôi sẽ không viết kịch.
Câu sau kia cậu còn chưa dứt, thì Tiểu Mã lúc trước rời đi đã hùng hổ tiến vào,“Lục nhất ca! Lại Tam nói đám anh em chúng nó đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, sống chết của Lại Toàn đều không liên quan đến ả!”
Hạ Lục Nhất nhíu nhíu lông mày,“Hửm?”
“Đmn em gái nó còn dám cúp máy!” Tiểu Mã thở hổn hển nói bổ sung.
Hạ Lục Nhất không vội, nghiêng đầu châm thuốc, vẻ mặt nhàn hạ, “Mang nó vào.”
Chưa tới mười giây, Lại Toàn mặt mũi bầm dập bị mấy đại hán ném vào.
Hà Sơ Tam mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, trơ mắt nhìn Hạ Lục Nhất nhàn nhã ngậm điếu thuốc, cầm ghế phăng Lại Toàn không còn hình người! Cuối cùng ấn gã xuống mặt bàn, nhét tất thối vào trong miệng gã, dùng kìm nhổ từng chiếc móng tay!
“Không biết nên làm gì hả? Có cần Lục Nhất ca tao giúp mày nghĩ?” Hạ Lục Nhất nhả khói thuốc trên ngón tay huyết nhục mơ hồ của Lại Toàn, “Tự mình nghĩ đi, một ngón tay. Để Lục Nhất ca giúp mày nghĩ, ba ngón tay.”
“Ô ô ô ô ô ô!” Lại Toàn cắn tất thối liên tục khóc, đầu lắc như muốn rụng ra.
Hạ Lục Nhất phất phất tay, Tiểu Mã lên tiếng trả lời tiến đến, kéo tất thối ra.
“Em, em gọi điện xin mẹ em, để mẹ tìm nó.” Lại Toàn mang theo tiếng khóc nức nở suy yếu nói.
“Ngoan,” Hạ Lục Nhất khen ngợi vỗ đầu gã,“Một ngón.”
Tiểu Mã lên tiếng đáp, sạch sẽ lưu loát răng rắc một tiếng! Chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế!
“ A a a a a a——!!!”
Trái tim nhỏ yếu ớt cùng với bảy hồn sáu phách của Hà Sơ Tam đều bị tiếng kêu la này, triệt để đánh tan! Cậu ngây người nhìn Lại Toàn xơ lụi bị mấy đại hán tha ra ngoài. Tiểu Mã bọc một ngón tay, dặn thủ hạ đưa cho mẹ Lại Toàn, cẩn thận lau máu dính trên mặt bàn, sau đó nhanh chóng mà mãnh liệt lăn đi.
Hạ Lục Nhất ngồi trở lại trước bàn, một lần nữa vắt đôi chân dài lên, “Cậu vừa nói cái gì?”
Hà Sơ Tam ngốc ngốc mấp máy miệng, “Tôi học tài chính…”
“Ừ?”
“… Tôi sẽ viết kịch bản.”
“Rất tốt, ngoan.”
Diễm Thiếu: Chương dài phát sợ QAQ
[Chú thích:
Thành Giao Long thật ra là tên “Cửu Long thành”, bởi vì thêm một vài yếu tố hư cấu, thiết lập có chút khác nhau, đổi tên thành Giao Long để dễ phân biệt.
Trong chế độ hắc bang Hongkong, sơn chủ, phó sơn chủ, hồng côn, quạt mo, giày rơm, các cách xưng hồ này đều là tên gọi tắt. Văn này lý giải đơn giản, lược bớt đi không đề cập tới.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook