"Hết học kỳ lần này mày không định đi đâu ngoài việc tụm đầu với tụi tao sao?"

"Thì tại tao không có gì để làm."

Bên trong cửa hàng tân trang xe đủ toàn bộ dây chuyền, có từ các bộ phận thay thế cho tới thợ tay nghề tốt, Oat đang ngồi xổm ở bên cạnh đứa bạn trong bộ đồ áo liền quần mà lúc này đang xem xét động cơ cho chiếc xe sport cỡ lớn. Thế là Payu liếc nhìn rồi hỏi.

"Thằng con lai mà thằng Saifah kể thì sao?"

"Tao và nó không có gì."

"Chắc không? Mặt mũi mày không giống như là không có gì.". Payu – chàng sinh viên kiến trúc có sở thích nâng cấp xe (mà không biết nó nhiều chuyện đi học xây nhà làm gì) nói một cách đơn giản, sau đó lau bàn tay dính dầu máy bằng cái giẻ lau được treo sẵn rồi quay qua nhìn thẳng vào mắt đứa bạn khác khoa.

"Hơn nữa, anh Pakin nói với tao rằng mày nói mày là người yêu của thằng nhóc đó."

"Chỉ là tao...". Oat im lặng một chút trước khi nói bằng giọng trầm. "...không muốn anh Pakin đụng vào nó. Dù sao cũng là đàn em của tao."

"Có chắc chỉ là đàn em không?... Nếu là đàn em thì mày sẽ ngồi làm vẻ mặt u sầu ở đây sao?". Người nghe im lặng ngay lập tức, nhìn mặt đứa bạn đã nhìn thấu cậu rồi lại muốn vò đầu thật mạnh. Cảm thấy đã nghĩ sai khi mà tới đây để cho thằng Payu phân tích hành vi của cậu.

Thằng Saifah là bạn thân cùng sống cùng chết từ hồi vào học năm nhất. Có thể nó sẽ biết rằng cậu nghĩ gì nhưng nó sẽ không vặn hỏi. Khác với người anh sinh đôi của nó... Payu, người có mặt mũi giống hệt em trai ngoại trừ... đôi mắt.

Thằng Payu có vẻ gian tà hơn em sinh đôi của nó nhiều. Có lẽ đó là lý do mà nó thân với anh Pakin hơn em trai sinh đôi của mình.

"Tao... không biết."

"Hừ hừ. Không có bao nhiêu lần tao được nghe từ "không biết" từ miệng mày.". Payu nói một cách buồn cười trước khi đi dẫn trước về văn phòng mà có đứa em sinh đôi đang nằm sải lai, miệng thì mở miệng nói.

"Nhưng nếu mày không quan tâm thằng con lai đó thì anh Pakin nói với tao là muốn tiếp nối sau mày. Anh ấy nói là thấy thương..."

"Và rồi gạt bỏ.". Oat nói chen vào một cách không hài lòng. Đột nhiên cậu thấy hình ảnh thằng đầu đỏ nằm bên dưới anh Pakin, tới nỗi 2 nắm tay gồng chặt, làm cho người đi dẫn trước liếc lại nhìn rồi nói vu vơ.

"Ai mà biết được. Hên xui, anh Pakin sẽ nghiêm túc với nó cũng có khi. Hơn nữa nó không giống ai. Đúng là tao chưa từng nói chuyện với nó, nhưng mà tao thấy nó đỉnh đó. Dáng vẻ không giống như sinh viên năm nhất tầm thường, giống như đã từng trải nhiều, có khi còn nhiều hơn mày và tao nữa. Chính vì vậy, tao nghĩ mày không cần thiết phải lo cho nó chút nào."

Chắc chết! Tại sao tao lại bực bội tới như vậy chứ?

Oat thốt lên trong lòng. Dù biết là đứa bạn nói đúng, nhưng cậu lại không hài lòng với suy nghĩ này chút nào. Cố gắng nói với chính mình rằng cậu bực bội tới như vậy là vì không muốn nó dính vào người nguy hiểm, chứ không phải bởi vì cậu và nó đã ngủ với nhau rồi.

"Nhưng dù sao tao cũng không đồng tình..."

"Bằng việc nói với mọi người rằng nó là người yêu của mày?... Hài hước quá, Oat.". Payu quay lại nhìn vào mắt đứa bạn thân người to cỡ cỡ như mình rồi nhìn chăm chú cứ như đang tìm kiếm cảm xúc của đối phương.

"Tao hỏi thật, nó là gì đối với mày?". Câu hỏi làm Oat gằn giọng trả lời.

"Không phải chuyện của mày."

"Cũng đúng.". Payu nói bằng giọng pha lẫn tiếng cười, thế nhưng ánh mắt lại biết tỏng tới nỗi người nghe bước lên dẫn trước.

"Tao đi tìm thằng Saifah.". Nói rồi đi thẳng tới chỗ văn phòng, để lại Payu bật cười ở phía sau.

Tiếng cười làm cho Oat bực bội thấy rõ, mở rầm cửa vào tìm người đang ngồi dựa lưng chơi game trong tablet. Thế là Saifah quay qua nhìn một cách ngơ ngác, nhìn qua lưng thì thấy anh trai sinh đôi đang nhướng mày nhưng không bước vào.

"Anh tao chọc mày nổi nóng hả?"

"Ờ!". Oat gầm lên rồi buông người ngồi xuống. Cảm thấy muốn về nhà, không muốn đi về phòng trọ. Thật ra bây giờ cậu đang bối rối với cảm giác của chính mình tới nỗi không biết nên làm như thế nào. Mặc dù nói với chính mình rằng khi được nghỉ hết học kỳ trong vòng cả tháng này, cậu sẽ tìm câu trả lời rằng cậu có ý gì với Dear, có cảm giác gì với Shin. Nhưng tới tới lui lui, qua cả tuần rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra cái gì.

Rồi còn mơ về ngày mà ngủ cùng nhau nữa!

*Ting*

Tiếng thông báo vang lên nhỏ nhẹ, làm cho Oat cầm điện thoại lên xem. Và rồi thấy tên của người mà cậu đang nghĩ tới gửi cái gì đó qua, thế là phải mở lên xem.

Clip video... Không phải là nó gửi clip sεメ của nó với người ta cho cậu xem đó chứ?

Suy nghĩ bực bội của người bấm play ngay lập tức, làm cho tiếng ghita thư thả vang ra khỏi loa.

Oat lặng đi ngay lập tức khi thấy người ở trước mặt là ai... Shin đang ngồi chơi ghita ở bãi biển. Đầu ngón tay gãy dây đàn phát ra âm thanh dễ nghe làm cho cậu nghe thấy.

"Mày nghe bài gì vậy?"

"...". Saifah hỏi mặc dù không ngẩng mặt lên. Nhưng khi không được nhận câu trả lời thì chỉ nhún vai rồi đi về phía anh trai sinh đôi, để cho đứa bạn thân chăm chú nhìn màn hình không rời mắt, nhìn người đang mỉm cười với... cậu.

"Nếu người ta không yêu thì làm sao gượng ép được

Đối tốt tới mức nào cũng không chấp nhận được

Đó là chuyện mà trái tim phải biết và phải chuẩn bị đón nhận

Nhưng người yêu người đó vẫn cứ tiếp tục yêu

Đối tốt tới mức nào anh cũng không quan tâm

Dù đã biết rằng vẫn còn xa cách

Nhưng lại thầm suy nghĩ bênh vực chính mình..."

Giọng trầm không có thấp tới mức dữ dằn như cậu nhưng lại dễ nghe đang hát bài hát này, đã làm cho người nghe đứng hình luôn rồi. Cứ chăm chú nhìn khuôn mặt của nó mà lúc này có vẻ đang nhập tâm vào bài hát mà nó đang chơi. Xung quanh không hề có âm thanh phiền nhiễu, chỉ có tiếng sóng biển vang lên theo từng nhịp hòa lẫn với tiếng ghita làm cho sinh ra bầu không khí mà cậu cũng không biết tả như thế nào.

Chỉ biết rằng... không thể rời ánh mắt đi đâu được.

Nhạc đệm nhẹ nhàng, thư thả, nghe êm tai, thế nhưng lời nhạc của nó lại đang đập vào trong trái tim người nghe tới mức chao đảo.

"Muốn anh nhìn qua đây

Qua người thầm yêu anh đang ở đây

Người luôn lén mỉm cười nhưng anh chắc chưa từng để ý

Muốn anh nhìn một lần người

Nhìn người thầm yêu anh đang ở đây

Chỉ cần anh quay lại thì không cầu xin gì nhiều hơn thế nữa..."

Thầm yêu... Nó mà thầm yêu cậu ấy hả?

Oat chỉ biết suy nghĩ trong lòng lúc 2 tay đang gồng chặt, nhìn khuôn mặt thằng đầu đỏ mà lúc này chỉ có ánh sáng màu cam va vào mặt nó, người đang mỉm cười với cậu lúc nhấn mạnh câu... người thầm yêu đang ở đây.

Cái câu đã đập vào trái tim dữ dội tới mức câu hỏi mà cậu từng hỏi nó chạy vào trong đầu.

"Cậu không có yêu tôi"... Và bây giờ nó đang nói với cậu rằng... yêu.

Oat không biết rằng nó đang nghĩ gì mà lại gửi bài này tới cho cậu, bài mà nó tự mình hát, tự mình đệm và ánh mắt truyền đạt ý nghĩa gì đó làm cho tảng thịt trong lòng ngực co giật.

Dù nó nói rằng không xin gì nhiều hơn thế nhưng... chỉ cần được ở đây thầm yêu... Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy nó muốn câu trả lời rằng cậu đã ngừng yêu người khác rồi quay qua nhìn về nó hay chưa. Mặc dù từng nghĩ rằng người như Chananon không bao giờ có thể yêu ai thật sự, chỉ cứ chơi bời vui vẻ ngày qua ngày, nhưng Oat lại cảm thấy rằng lần này... nó nghiêm túc.

Nó đang nghiêm túc với cậu. Còn cậu thì sao?... Có ý gì với nó?

"Đáng ganh tỵ nhỉ? Hát cho nhau nghe nữa chứ."

*Ngoắt*

Oat giật mình. Khi bài hát đã kết thúc rồi, cậu không hề nhận ra rằng có người đã vào trong phòng này từ lúc nào. Và chỉ vừa quay qua nhìn phía sau thôi, cậu liền gồng chặt nắm tay khi thấy... Pakin... người đang nhếch nụ cười nhạt, nhìn màn hình điện thoại của cậu, thế là phải cất nó vào trong túi.

"Hừ hừ, không cần lo. Tao không đụng vào người đã có chủ.". Pakin nói một cách đơn giản và rồi bổ sung ngay lập tức, không đợi người trước mặt đáp lại.

"Nhưng mà lạ nhỉ? Thay vì gửi bài về tình yêu, lại đi gửi bài thầm yêu."

"Chuyện này không liên quan với anh!". Trước khi nhận ra thì Oat đã nói bằng giọng gắt gỏng làm cho người nghe khựng lại, nheo mắt nhìn cứ như nhắc nhở. Nhưng chỉ một lúc thì liền nhún vai rồi vỗ vai cậu thật mạnh.

"Thì không liên quan. Nhưng nếu chừng nào chia tay thì nhóc này cho tao xin vậy... Tao chỉ tới chào hỏi. Tao tới tìm thằng Payu rồi nó nói rằng mày đang ở đây.". Lời nói làm cho người nghe cảm thấy không hài lòng. Đôi mắt sắc bén có vẻ tối sầm đi, nhìn đối phương bước ra khỏi văn phòng. Hai tay gồng chặt. Biết rằng bản thân đang ngang ngược, nhưng cậu thật sự giận đối phương đối nhiều.

Bởi vì tao đang vướng từ "chịu trách nhiệm" với mày.

Oat ngả đầu tựa vào ghế salon, nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm giác nhộn nhạo trong lòng. Bởi vì câu trả lời đang càng lúc càng rõ ràng, kiểu mà cậu không biết đó có phải là câu trả lời mà cậu hài lòng hay không.

"Shin, cậu muốn câu trả lời như thế nào từ tôi?"

*******************************

Tao tưởng rằng sẽ được gặp vợ. Rồi tại sao tao lại phải gặp mặt 3 người chị vợ đang xếp hàng dài như vậy chứ.

Ngay khi Sun bước ra khỏi cánh cửa sân bay một cách đầy hy vọng rằng sẽ gặp người yêu đã xa cách gần 2 tuần thì chị em dòng họ R và L đã đứng đón sẵn tới nỗi cậu đổ mồ hôi, tái mặt, môi rung. Không ngờ rằng sẽ đồng loạt tới mức này.

Dù chưa từng thấy mặt bao giờ, nhưng việc thấy chị Rarin ở trong bộ đồ bạo dạn đứng khoanh tay thì Sun đã biết rằng... rắc rối tới.

"Xin chào chị ạ!" Chàng trai nhanh chóng giơ tay vái hàng loạt, nhìn 2 cô gái còn lại mà có vẻ ít nam tính hơn chị cả... Chị Rerai, chị gái thứ 2, đẹp đó. Có thể gọi là cô gái miền Bắc đích thực. Miệng nhỏ, mũi nhỏ, tóc đen dài cho tới giữa lưng, nhưng phần bụng to ra đó thể hiện rằng đối phương đang mang thai.

Kế bên nếu nhớ không nhầm là chị Lanta. Có thể nói là trộn lẫn giữa chị gái lớn và chị thứ 2. Không có quá nam tính hay quá dịu dàng, cho cảm giác giống như anh Ryu phiên bản nữ hơn.

"Em Sun phải không? Chị đã nghe Ryu nhắc tới.". Rerai nói cùng nụ cười ngọt, nhìn thấy chàng đẹp trai mà cô từng kinh ngạc khi biết đứa em có người yêu là con trai. Nhưng cũng không quá sức dự đoán cho lắm khi mà em trai duy nhất lớn lên trong gia đình nữ hết cả nhà như vậy.

"Ơ... Anh Ryu có nhắc tới em nữa ạ?"

"Ừ, em ấy nói quá trời luôn rằng không được trêu em Sun. Chỉ việc em Sun tới tận đây thôi thì chị Rarin cũng đã xử nặng quá mức rồi... Có vẻ khá là lo cho em."

A, muốn nở nụ cười tự hào, nhưng thế quái nào chị lại nhìn em bằng ánh mắt là lạ vậy?

"Ơ... Rồi có hiệu quả không ạ?"

"Để trêu cho đã đời trước rồi hẳn tính."

Đám con gái có em ai cũng là ác quỷ hết hay sao vậy?

Sun chỉ biết nghĩ trong lòng. Nhưng khi so sánh 3 cô gái với chế Dream thì... nhiêu đây chỉ là trẻ con. Sức đề kháng ác quỷ cấp độ cao đã có sẵn rồi.

"Ơ... Rồi anh Ryu đâu ạ?"

"Tôi cho em ấy đợi ở nhà. Đông người tới đón làm gì chứ."

Rõ ràng là trêu tao nhỉ?

Sun nở nụ cười tươi, ra vẻ như không thành vấn đề khi Rarin chen vào, hơn nữa còn vẫy tay đại khái như kêu đi theo để còn về cho rồi. Trong khi đó Lanta cười tinh nghịch rồi nhét cái gì đó vào tay cậu.

"Trị say xe đó."

Vừa nghe xong thì chỉ biết quay qua nhìn vào mắt người đưa một cách nghẹn lời. Lúc mà cảm thấy địa ngục tới thăm cậu chính là lúc này đây.

Đừng nói là...





*******************************

Aaaaaa! Đem tao đi chơi tàu lượn siêu tốc cỡ 10 lần thay vào đó được không!!!

Chàng Arthit, người cảm thấy rằng quả báo nhãn tiền từ việc đã trêu anh Ryu suốt cả học kỳ đang gào thét trong lòng kiểu mà không sợ thằng Dear mắng là ẻo lả. Bởi vì lúc này cậu đang ôm chặt lấy cánh cửa, mặt tái môi run, nhìn chị Rarin lái chiếc xe lớn lên núi, hơn nữa lại còn cua gấp, leo rìa núi. Đất đá cũng đâu phải lúc nào cũng phẳng lì đâu. Không nhịn được mà thắc mắc rằng sao chị Rerai không bị sảy thai hay vậy!

"Thích lên núi không nào, bé ngoan? Thời tiết tốt nhỉ?"

Có vụ cúi mặt nói chuyện với cái thai như không có gì nữa!

"Cái người phía sau đó, nổi không?"

"N... Nổi ạ."

Không nổi thì cũng phải nổi thôi. Nhẩm đi, Sunny! Tao sẽ trả đũa ở chỗ anh Ryu, tao sẽ trả đũa ở chỗ anh Ryu... Tao muốn ói!

Suy nghĩ của người mà mãi cho tới khi chiếc xe lớn rẽ vào khu vực có cái bảng cỡ lớn ghi là Trại hoa thành phố lạnh thì suýt nữa đã ngã gục, làm cho khi các cô gái xuống khỏi xe, thằng Sun này vẫn cứ ôm chặt lấy cánh cửa. Cảm thấy giống như vừa mới đi thăm thần chết cỡ 3 vòng.

"Sun!!!"

Tiếng gọi thiên đường của tao.

Sun không có sức để mà ngẩng mặt nữa là. Chỉ có thể gục xuống ngồi trên mặt đất, ôm hành lý của mình một cách kiệt sức. Nghe thấy tiếng anh Ryu gọi rồi chạy tới, sau đó thì quay qua trách móc cả 3 chị gái.

"Chị đưa thằng Sun tới bằng đường phía sau phải không? Tại sao không đưa tới từ phía thành phố chứ!!!"

Rốt cuộc tao thật sự bị trêu nhỉ?

"Hey, mày có nổi không vậy?"

"Nổi mà anh... Nổi...". Ryu nhanh chóng đỡ cái người tái mặt gần như không còn miếng máu lên khỏi mặt đất rồi quay qua nhìn 3 người chị gái mà lúc này đang làm ra vẻ như không biết gì. Mặc dù có nhiều đường để lên đây, nhưng nhìn bộ dạng thằng Sun cũng đủ biết là đưa tới bằng đường nào. Thật ra dẫn lên trên đây làm gì không biết, trong khi có nhà ở trong thành phố.

"Nổi cái quái gì chứ? Mặt mày không còn miếng máu nữa rồi đó...". Ryu trách cái người bày đặt tài giỏi. "...Rồi cả chị nữa, đi đón nó sao lại không báo với bé? Bé thức dậy thì mẹ liền kêu lên nông trại. Như vậy rõ ràng là trêu thằng Sun mà."

"Thì đúng đó. Tụi chị có nói câu nào là không có trêu không?"

Được lắm, trêu mình chứ gì.

Suy nghĩ của người biết rằng bị chơi xấu. Sun liền vùi mặt vào vai Ryu ngay lập tức, làm giống như bản thân sắp chết cho bằng được, làm nũng hết mình tới nỗi Ryu không nhận ra rằng mình đang vòng tay qua ôm quanh eo nó, chỉ biết truyền ánh mắt hờn hờn về phía còn lại.

"Được rồi, được rồi. Đừng nói chuyện ở đây. Mẹ đang đợi, dẫn nó vào nhà được rồi.". Và rồi Rarin là người cắt ngang, hơn nữa còn đi dẫn trước vào trong nhà, tới nỗi làm cho người giả vờ rã rời (thật ra cũng rã rời hết 70% rồi) cứng ngức cả người. Có hiểu ý không? Cả 3 chị gái là người như vậy, rồi mẹ anh Ryu... không phải sẽ dữ dội hơn như vậy nhiều sao?

"Tao nói với mày rồi rằng đừng có tới. Rồi mày tới làm gì?". Ryu quay qua xử lý người đang vùi vào vai cậu ngay lập tức, làm cho Sun ngẩng mặt lên làm đôi mắt nũng nịu (mà nhìn có vẻ đáng thương hơn khi màu của máu vẫn chưa quay lại).

"Thì tại em nhớ anh Ryu mà... Nghiêm túc đó, nghiêm túc với anh rất nhiều nữa.". Câu trả lời làm cho người nghe đỏ mặt hơn trước một chút. Ryu nhìn cái tên thừa cơ hội đang cúi người tới gần.

*Pặc*

"Con mắt mày chỉ dùng để trang trí trên khuôn mặt thôi hay sao vậy! Mày có thấy bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mày không!!!"

Hửm? Ai nhìn ta?

Người đang định lấy động lực từ đối phương liền quay qua nhìn xung quanh khi bị vỗ đầu cái pặc. Và rồi thấy rằng cậu đang ở phía trước ngôi nhà gỗ lớn, kiểu như mấy chủ trang trại trên phim đó. Xung quanh đầy ấp hoa đủ loại. Nhìn xa một chút thì thấy trại hoa nhiều loại kéo dài tới khi khuất tầm mắt, lại còn cả... người làm cũng nhiều không kém.

"Anh Ryu, anh giàu hả?". Đừng trách là cậu ngu. Thì tại chỉ từng nghe anh Berm gọi mẹ anh Ryu chơi chơi là quý phu nhân, anh Ryu thì nói là có trại hoa nho nhỏ ở Chiang Mai. Nhưng cái này.. không phải là nhỏ đối với tao rồi.

"Thì sao? Tao giàu hay nghèo thì mày sẽ chia tay với tao hay sao?"

"Hey, không có! Em không có nghĩ như vậy mà anh. Chỉ là... mẹ anh sẽ chấp nhận em sao?"

Nào là chuyện cậu là đứa con trai mạnh mẽ, không phải cô bé đáng yêu nhưng lại đi yêu cậu chủ nhỏ của nông trại hoa như vậy. Đây thấy chướng ngại to bằng con trâu được dán ở trên mặt anh Ryu rồi đó.

"Chịu thua? Chịu thua thì về Bangkok đi. Tao không quan tâm đâu nếu mày định quay lưng ra về.". Ryu cũng không thể phủ nhận rằng mình vui biết dường nào khi mà nó tới đây tìm cậu. Và khi nó ra vẻ như định chịu thua thì cậu không nhịn được mà thất vọng.

"Mắc gì? Có vợ là tận chủ trại hoa, em không có ngu mà về đâu."

"Đồ...". Ryu chỉ biết ngậm miệng lại khi mắt đối phương ánh lên sự nghiêm túc. Dù miệng nói là không chia tay bởi vì biết rằng nhà có công việc kinh doanh đi nữa, nhưng cậu biết nó thật sự nghiêm túc. Rồi nào là...

*Chụt*

"Hey!!!". Tới nổi Ryu há hốc mồm khi mà thằng người yêu nhỏ tuổi nó cầm tay cậu lên hôn nhẹ, hơn nữa còn lè lưỡi cười tới nỗi da gà nổi hết cả lên, mặt đỏ ửng. Thế là cậu giơ chân lên đá vào khớp chân rồi bước nhanh vào trong nhà trước. Hơn nữa còn bỏ lại câu phía sau rằng...

"Thằng chết tiệt!!!"

Ờ, phải nam tính, độc miệng như vậy mới là vợ tao.

Người biếи ŧɦái chỉ biết nói với chính mình rồi liền nở nụ cười với những người nhìn tới, dù trong lòng nước mắt đang tuôn.

Có thể anh sẽ không sống sót để mà về gặp tụi bây đâu, cặp đôi thủy thủ mặt trăng.





*******************************

Đáng lẽ tao phải là nam chính trong một bộ phim nào đó mà lúc này đang đối mặt với người nữ địa chủ độc ác, sẵn sàng xử lý người chỉ có cái thân, không có tiền bạc đầy người, nếu như không phải...

"Sun phải không nào? Ryu kể chuyện của con cho mẹ nghe nhiều lắm. Là Nam khôi khoa nữa phải không? Hèn gì, mặt mũi giống như nam chính trong phim mà mẹ thích luôn. Cao ráo trắng trẻo. Ryu tinh mắt lắm đó con. Nếu muốn tìm thì phải tìm cho được như vậy nhé, Lanta..."

Khoan đã, mẹ vợ tao có vô tư quá không vậy?

Sun chỉ biết suy nghĩ một cách ngơ ngác khi mà chỉ vừa mới bước vào trong nhà thì đã thấy người phụ nữ khác hoàn toàn với trong phim, đang mặc quần jeans dài, áo in tên nông trại này. Rồi cái vụ quỳ gối dưới đất thì liền được mời lên ngồi đàng hoàng trên ghế salon. Có vụ được phục vụ nước và bánh, mỉm cười giống như cậu chỉ là bạn anh Ryu tới nhà chơi.

Nhưng nghe tao tới với tư cách người yêu mà nhỉ?

"Ơ... Khoan đã... Ơ... Mẹ... không có trách gì con ạ?". Sun chỉ biết nói cà lăm. Quay qua nhìn mặt anh Ryu thì thấy đã quay mặt ra ngoài cửa sổ rồi. Khi quay qua nhìn 3 người chị gái thì thấy ai nấy đều thở dài.

"Tại sao phải trách? Sun làm gì sai?"

Ơ... Thông cửa sau con trai mẹ có tính là sai không ạ?

Suy nghĩ mà dù có chết cũng không nói ra. Chỉ biết mỉm cười rồi nói một cách nửa sợ nửa không, nghĩ rằng có thể chị gái anh Ryu vẫn chưa nói hết.

"Thật ra... con không phải là bạn anh Ryu ạ. Kiểu như... người yêu... ơ... là con trai...". Sun cố gắng vòng vo lắm rồi đó, nhưng dường như lại không hề xóa mờ được nụ cười của đối phương chút nào. Thế là mẹ của Ryu bật cười.

"Ok, mẹ hiểu rồi. Lo là mẹ sẽ ngăn cản bởi vì cả 2 là con trai phải không?"

*Gật* *Gật*

Gật đầu tới nỗi suýt nữa đầu muốn rớt. Và điều đó làm cho người nhìn nở nụ cười dịu dàng, nhìn về phía 4 đứa con rồi bật cười nhẹ.

"Nói thật nhé. Mẹ không có tư tưởng hiện đại tới mức có thể chấp nhận hoàn toàn chuyện này đâu. Nhưng mẹ không muốn ngăn cản nếu đó là hạnh phúc của con của mẹ... Như Rerai cũng vậy, con có tin không, con bé lo lắng muốn chết lúc yêu đương với quản lý của nông trai, tưởng rằng mẹ sẽ không thích. Nhưng rồi sao? Con rể của mẹ là người tốt, có thể làm cho Rerai hạnh phúc được. Thế nên mẹ muốn hỏi Sun rằng Sun nghĩ bản thân đủ tốt để quen với Ryu không?... Đủ tốt của mẹ ý là làm người tốt, suy nghĩ tốt, hành động tốt, không có ý xấu với người khác, như vậy mẹ đã hài lòng rồi."

Lời nói của người lớn tuổi lúc nhìn chàng trai trước mặt cùng nụ cười. Có thể bà nghĩ rằng 2 đứa này còn nhỏ quá, nhưng bà chưa từng quên rằng hồi còn trẻ lúc yêu ba của tụi nhỏ, bà cũng chỉ cỡ tuổi đứa con trai út thôi.

Tình yêu không có ngăn cản được.

Dù cho trôi qua bao lâu đi nữa, bà vẫn thấu hiểu ý nghĩa của nó. Dù là tình yêu của nam nữ, nam nam hay là giới tính nào đi nữa. Khi yêu, nếu kiềm giữ thì có mà sẽ lạc lối. Hai đứa trẻ này không có làm gì sai. Nếu yêu nhau thì bà hiểu, nhưng nếu tương lai phải đường ai nấy đi thì bà cũng hiểu.

"Theo như mẹ nhìn, mẹ nghĩ rằng Sun là người tốt. Ryu kể cho mẹ nghe rằng Sun là người chăm sóc Ryu lúc bị bệnh, rồi Sun còn dám tới đây. Thế nên mẹ nghĩ rằng bấy nhiêu đã đủ để mẹ chấp nhận vào lúc này rồi. Còn chuyện tương lai thì cứ là chuyện của tương lai, không cần lo lắng. Mẹ không nghĩ nhiều đâu nếu Ryu không có cháu cho mẹ. Rerai định có cỡ 3 đứa con, nhà này có người tiếp nối rồi.". Người

làm mẹ nói cùng nụ cười dịu dàng, nhìn người mà lúc này đã nghẹn lời luôn rồi.

Sun thừa nhận rằng cậu nghẹn lời. Quan trọng là cậu nể phục lòng dạ của người lớn tuổi trước mặt.

Có bao nhiêu người chấp nhận chuyện đã xảy ra như vậy chứ?

"Hey, Sun!!!". Tới nổi Ryu trợn to mắt khi mà đột nhiên thằng ghẹo gan lại xuống khỏi ghế salon rồi quỳ gối trước mặt mẹ cậu. Hơn nữa... lại còn cúi xuống lạy dưới chân.

"Cảm ơn mẹ ạ. Cảm ơn vì đã hiểu.". Sun ngẩng mặt lên nói với người lớn tuổi trước mặt. Dù cho cậu ra vẻ chơi giỡn suốt, nhưng cậu cũng lo lắng với việc lên Chiang Mai lần này rất nhiều, thế nên cố gắng thu hút sự chú ý của bản thân vào chuyện khác.

Việc được gặp chuyện như vậy làm cho cậu giải tỏa toàn bộ lo âu, hơn nữa cậu cũng cảm thấy một chuyện.

Cậu không muốn buông tay khỏi anh Ryu... Không muốn để con mèo con này cho người khác.

"Con yêu anh Ryu ạ. Có thể mẹ không tin con bởi vì con còn nhỏ, nhưng con sẽ làm cho mẹ thấy rằng con thật sự yêu anh Ryu."

Ryu khựng lại ngay lập tức. Trái tim đập mạnh với từ "yêu" mà nó chưa từng nói ra. Có thể nó từng nói rằng thích cậu bán sống bán chết, nhưng chưa từng nói từ "yêu". Rồi lúc này nó đang nói trước mặt mẹ cậu, chị cậu, gia đình của cậu. Tới nỗi đôi mắt chỉ biết nhìn nó rồi tránh đi.

"Ryu đi ngủ nhé mẹ."

*Rầm* *Rầm**Rầm**Rầm**Rầm*

*Păng*

"Có vẻ là mắc cỡ đó.". người làm mẹ quay qua nói một cách buồn cười khi đứa con trai út chạy lên phòng ngay lập tức. Và điều đó làm cho Sun bắt đầu lo lắng một chút.

Có giận gì tao không ta?

"Rốt cuộc là yêu con của mẹ nhỉ?"

"Dạ!". Sun đáp lời ngay tức thì. Và điều đó làm cho người nghe bật cười rồi thì thầm nhỏ nhẹ cứ như bí mật.

"Biết gì không? Mẹ không nghĩ nhiều chuyện Ryu kiếm con rể thay vì con dâu cho mẹ là vì thật ra mẹ xem Ryu là con gái út đó."

"Hửm?~~". Khi nói tới chuyện này, Lanta liền nói tiếp một cách buồn cười về câu chuyện mà mọi người kể cho nhau nghe từ nhỏ tới lớn.

"Thật ra lúc mang thai Ryu, mẹ nghĩ rằng sẽ có được con gái chắc luôn. Đặt tên đợi sẵn là Layla rồi. Để cho thành Rarin, Rerai, Lanta và Layla. Thế mà thành ra là con trai, suy nghĩ tên không kịp, nhìn trái nhìn phải thấy cái tên trên bảng thông tin bệnh viện, thế nên đem đặt tên là Ryu luôn."

"Ba con mới là người nhìn thấy. Thế nên đặt tên Ryu đi vậy. Cho nên có mỗi mình con tên là chữ L thôi.". Người lớn tuổi nhất nói một cách buồn cười trước khi quay qua nói với con rể tương lai tiếp.

"Thế nên mẹ không nhịn được mà nghĩ rằng thằng bé là con gái đó. Hơn nữa lớn lên cùng 3 người chị gái. Cũng lo lắng từ nhỏ rằng liệu có nam tính hay không. Cho nên việc có Sun làm người yêu không có quá sức dự đoán cho lắm.". Lời nói làm cho Sun há hốc mồm, nhìn 4 người phụ nữ đang cười với câu chuyện lúc Ryu còn nhỏ.

Rốt cuộc nuôi lớn lên định để cho làm vợ người ta sẵn rồi phải không?... Layla... Ôi, dễ thương.

"À, nhưng đừng tưởng rằng mẹ tụi này thừa nhận rồi thì tôi sẽ chấp nhận chuyện cậu dùng bạo lực với em tôi đâu đó.". Tới rồi. Chị Rarin nói bằng giọng hung dữ làm cho Sun – người đang ngồi ở dưới chân mẹ của các cô gái liền đưa tay lên xoa bóp chân cho người lớn tuổi ngay lập tức, hơn nữa còn làm vẻ mặt đáng thương. Nhưng lại có được câu trả lời là...

"Làm nũng với mẹ không giúp được gì đâu con. Cứ xem như là định hái hoa trời thì phải vượt qua nhiều chướng ngại vậy. À, Lanta lái xe chở mẹ vào thành phố chút đi... Dù sao thì cũng chúc may mắn nhé."

Chuyện này người lớn không xen vào, bởi vì đã thầm lặng thống nhất với nhau rằng kỳ này 3 cô gái xin phép trêu cậu nhóc Bangkok một chút, để lại Sun đang há hốc mồm nhìn vào mắt của các cô gái đang đứng ở đây rồi nói với chính mình.

Tao thật là may mắn khi mà cuối cùng có vợ là con trai. Ớn lạnh với phụ nữ thật mà. Nhưng mà bây giờ... nên đối phó ra sao đây!

---------- End Chap 69----------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương