"Anh Porsche... định hôn Dear nữa ạ?"

Đúng đó, mày đang định hôn em nó "nữa" đó, Porsche!

Purin nói với chính mình khi đang nhìn vào đôi mắt chỉ cách một gang tay. Trong ánh mắt của cậu nhóc nhà bên cạnh đang ánh lên rõ sự thắc mắc và đang... xao động.

Đúng vậy, là sự xao động mà cậu nên cảm thấy khó chịu khi mà thấy rõ được rằng Dear có cảm giác gì đó với cậu trên mức anh trai. Nhưng... cậu lại mừng lòng khi mà nó có cảm giác như vậy.

Đầu ngón tay chạm lên trên cái miệng đỏ, vuốt nhẹ môi dưới, lướt qua lại trước khi Purin mỉm cười.

"Rồi Dear có cho anh hôn hay không?"

Hỏi tới thẳng thắn thì hỏi lại thẳng thắn cứ như đang thử điều gì đó. Và điều đó làm cho Dear lặng đi một chút, suy nghĩ nào đó chạy vào trong đầu.

Tới thì tới đi vậy, Dear!

*Mặp*

Cậu nhóc gan dạ giơ tay lên ôm cổ của người anh trai cùng phòng, trao nụ cười và là người di chuyển tới hôn thật mạnh lên môi của Purin.

"Anh định hôn thì cứ hôn đi. Dear không chấp nhất."

Thừa nhận rằng bản thân ngạc nhiên về sự chấp nhận dễ dàng của người đáng lẽ sẽ la lối lên. Nhưng Purin lại mỉm cười. Không cần phải nói cái gì nhiều hơn như vậy nữa, người to con hơn liền hôn lên đôi môi mềm mềm ngay lập tức. Hai tay thì nắm lấy cổ của nhóc nhỏ.

Nụ hôn mà lần này không có ai vô tình, không có cái cớ rằng làm vì giải cay, không có gì hết. Chỉ là 2 người... muốn hôn nhau mà thôi.

Purin mím nhẹ đôi môi mềm. Đầu lưỡi nóng rực liếʍ ɭáρ tới ẩm ướt, làm cho người được nhận hơi run người một chút. Thế nhưng Dear vẫn ngẩng mặt lên, đôi môi hơi vểnh ra cứ như mời gọi, làm cho người to con chen đầu lưỡi vào, càn quét khắp khoang miệng rồi quấn quýt, cuốn vào, dạy cho nhóc nhỏ nụ hôn thật sự là như thế nào.

"Ưm~". Tiếng rên nhè nhẹ vang ra khỏi họng mà Dear cũng mặc kệ họng có rên quái quỷ gì đi chăng nữa. Cậu chỉ biết rằng đang cảm thấy thích... rất thích với nụ hôn này.

Hai tay lại càng ôm cổ anh Porsche kéo xuống hơn trước, làm cho anh trai to con hôn xuống dữ dội hơn. Âm thanh trao đổi loại nước ngọt ngào vang khắp căng phòng rộng mà không có ai sẽ dừng lại dễ dàng, cùng với một suy nghĩ chạy vào trong đầu.

Anh Porsche hôn giỏi.

Giỏi... tới mức cơ thể nóng rạo rực. Hai tay di chuyển lên vùi vào mái tóc màu đen bóng rồi xiết nhẹ, cứ như điều đó sẽ giúp giải tỏa bớt cái cảm xúc gì đó đang trỗi dậy lên. Nhưng dù vậy vẫn cứ muốn hôn nữa... hôn với anh Porsche liên tục.

"Hẹc... Hẹc...". Và mãi cho tới khi Purin rời ra, Dear liền thở gấp liên tục, mặt đỏ gắt, làm cho người trưởng thành to con đang quấn quýt khu vực quanh cái miệng đỏ đỏ phải nhìn trong im lặng mặc dù đôi mắt sắc bén đang sáng rõ long lanh. Và rồi định áp mặt xuống lần nữa...

"A... Anh không đói hả? Chiều rồi đó.". Nhưng trước khi đôi môi được tiếp xúc nhau lần nữa, Dear liền hỏi với giọng run run, kịp giơ ngón tay lên chạm vào môi của Purin. Xấu hổ bản thân cực kỳ vì là người để cho anh ấy hôn một cách dễ dàng. Và điều đó làm cho người nghe lặng đi.

"Dear sẽ nấu cho anh ăn?"

"A... Ừm, ừm. Anh muốn ăn gì? Để nấu cho.". Câu trả lời làm cho Purin bật cười. Đôi mắt sắc bén sáng long lanh, kéo tay em nó ra trước khi nói một cách đơn giản.

"Không cần đâu, gọi đặt pizza cũng được. Phí thời gian.". Nói xong, người anh trai to con liền hôn lên đôi môi đỏ và hơi vểnh ra lần nữa một cách không cho chú chó con phản đối. Cứ như muốn nói rằng đem thời gian nấu bữa trưa để cho chủ nhân hôn một cách ngoan ngoãn đi. Và có vẻ như là đã làm cho chú chó con chịu một cách dễ dàng nữa chứ.

Không cần nói rằng lúc này chúng ta là gì với nhau. Mặc dù mối quan hệ nó mập mờ, nhưng có vẻ như trái tim bắt đầu nhận biết điều gì đó... điều gì đó mà vẫn chưa có ai nói nó ra.

***********************************************

"Hey, sao tụi mày tới đây được vậy!!!"

Sau khi học xong buổi sáng và đang định đi xem sự kiện tuyển chọn Hoa khôi - Nam khôi khoa, thằng lùn mặt nghiêm cùng thằng cao da đen ở trong bộ đồ sinh viên trường đại học nổi tiếng đã đợi trước tòa nhà trước đó sẵn rồi làm cho Dear kêu lên. Và không lâu sau khi mỉm cười tươi, cậu đã nhảy vào ôm cổ 2 đứa bạn một cách vui mừng cực kỳ.

"Ae, Pound, sao tụi mày tới đây được vậy?"

"Mày không biết? Thằng Sun suýt nữa đã cầm loa phóng thanh để thông báo trong group facebook rồi đó."

"Thông báo cái gì?"

"Thì nó sắp lên dự thi Nam khôi khoa mày mà. Nó kêu tụi tao tới cổ vũ, nhưng chỉ có 2 đứa tao rảnh thôi đây, cái tụi còn lại bận học.". Dear chỉ biết gãi đầu rẹt rẹt. Thừa nhận rằng không có vào mạng xã hội gì hết trong khi nhìn 2 đứa bạn thận hồi trung học phổ thông.

Thằng Ae, người bạn có thân hình bằng cậu mà mỗi khi ai chửi rằng cậu lùn, lúc nào cậu cũng đẩy qua cho nó, nhưng thân hình nó dày hơn cậu nhiều. Thấy nhỏ con như vậy, thật ra là cầu thủ bóng đá của trường đó. Đoạt giải thưởng ở nhiều nơi giống như ai ai cũng gọi là nhỏ con... nhưng là nhỏ kiểu ớt hiểm.

Còn thằng Pound, mặc dù nó hơi đen một chút (mà nó nói rằng người ta gọi là làn da rám nắng) nhưng khuôn mặt sắc sảo của người có gen người Ý rất ít tới mức ít cực kỳ, thì đẹp trai hút ánh mắt đúng kiểu người trong cùng nhóm của chàng Daranpat đó (*phun nước miếng*). Và việc 2 đứa bạn này tới cùng nhau chắc bởi vì tụi nó học cùng một chỗ thôi.

"Ờ, ờ, tại tao không rảnh."

"Dear chết tiệt, mày khỏi đi. Mày không rảnh bao nhiêu ngày rồi? Tao rủ mày đánh DotA bao nhiêu lần cũng không rảnh.". Thằng Pound nói rồi vỗ đầu một cái trước khi ôm ghì lấy cổ, làm cho người bị vỗ đầu đáng lẽ nên vỗ lại đỏ mặt lên một chút. Triệu chứng rơi vào ánh mắt của chủ nhân danh hiệu ớt hiểm.

"Mày đừng nói là mày có người yêu?"

"Đâu có!!! Hey!!! Không có, tao không có người yêu!"

Tao chỉ có người tao thầm yêu...

Ngay khi thằng Ae hỏi với ánh mắt nghi ngờ, rồi còn có mặt mũi mà nheo mắt bắt bẻ cực kỳ, người không biết nói dối liền hét vang phủ nhận, miệng mồm run rẩy, lộ điểm đáng ngờ hết mình khi hình ảnh nằm hôn anh Porsche cả tiếng đồng hồ tới nỗi miệng muốn sưng chạy vào trong đầu. Và đó vẫn chưa phải là người yêu!

Triệu chứng làm cả 2 đứa bạn quay qua nhìn mặt nhau trước khi thằng Pound làm vẻ mặt chán tột cùng.

"Chán quá, chán chết mẹ luôn. Tại sao tụi mày khi vừa vào trường thì liền kéo nhau từ bỏ độc thân hết vậy? Mẹ nó, đáng chán! Toàn là tụi có thế giới màu hồng! Phải như tao đây! Có cuộc đời dành cho tất cả mọi cô gái mà thôi.". Rồi thằng Pound liền nói một cách chán nản. Có vụ quay qua nhìn thằng Ae đang nhún vai một chút, nhưng điều đó làm cho thằng Dear mở to mắt.

"Ae, đừng nói là mày có người yêu rồi?"

"Không có.". Thằng lùn này liền trả lời rồi nhún vai, làm cho Pound cười lớn rồi giải thích tiếp.

"Hahaha, mày hỏi tao đây này. Thằng lùn số 1 của nhóm chúng ta có người tỏ tình đó mày. Cao ráo, trắng trẻo, thân hình đẹp, mắt to, mặt mũi đẹp cực kỳ đó mày.". Tới nỗi Dear làm vẻ mặt không tin nổi. Thì kiểu như... Thằng Ae ấy hả? Tao không có xem thường mày đâu đó. Nhưng cái người tỏ tình với thằng Ae nó suy nghĩ sai lầm, mù mắt, hồi nhỏ không có uống dầu cá hả?

Nếu như đủ công thức người xinh đẹp tới như vậy, tại sao lại đi thích thằng Ae?

*Pặc*!

"Ae, tao đau!!!"

"Ờ, tao đánh cho đau... Mày đừng đi nghe nó. Đâu, thằng Sun ở đâu? Tao sẽ xem cái bản mặt như nó, khoe khoang rằng dù thế nào chắc chắn cũng trở thành Nam khôi sẽ làm thế nào.". Thằng Ae với tay tới vỗ vào vành tai của thằng Pound hết sức trước khi quay về phía Dear, ra vẻ giống như không có gì hết. Nhưng chuyện hay ho như vậy, cậu lại để cho qua dễ dàng vậy sao?

"Nè nè, mày nói tao nghe liền đi. Đi "in love" với cô nào..."

"Kakakaka... Hahahaha!"

"Pound, mày cười cái quái gì của mày? Ăn phải nấm cười hả? Thằng nấm tươi!!!". Còn chưa kịp biết chuyện, tự nhiên thằng Pound lại cười lớn hết cỡ. Có vụ đưa mặt tới làm ra vẻ chọc ghẹo thằng Ae hết mình, thế là Dear chỉ biết chửi lại nó vì cản trở đang lúc vào thế. Và điều đó làm cho người cười lớn nhanh chóng lùi bước lại trước khi nói với giọng vang lớn.

"Thì không cho tao cười sao mà được? Cái người tỏ tình với thằng Ae có phải là con gái đâu... Nó là con trai đó, hahahaha!"

"Hả!!!"

"Há há há, ờ... mày nghe đúng rồi đó. Bạn của chúng ta đang bị nhắm vào mông đó. Thằng đó mặt mũi đúng đẹp trai luôn mày, sinh viên quốc tế khoa Quản trị nữa đó. Nhưng lại đi thích cái thằng lùn này. Chắc nghĩ rằng cầu thủ bóng đá nhỏ con đáng để cặp bồ quá. Cầu nguyện cho thằng Ae sống sót an toàn đi mày, thằng đó giàu nữa đó."

"Thiệt hả, Ae..."

"Tụi mày giỡn với nhau xong chưa?"

Xin thề rằng ngay cả thằng Pound còn câm nữa kìa, khi thằng Ae quay qua nhìn với cái mặt nghiêm, hỏi với giọng lạnh lùng rằng chừng nào tụi mày mới ngưng sủa. Và điều đó làm cho Dear đang định mở miệng hỏi liền im lặng ngay lập tức. Nhưng vẫn không khỏi quay qua nhìn vào mắt đứa bạn còn lại. Đại khái là lát nữa phải làm rõ, mày phải kể ra rằng thằng lùn siêu nam tính này vừa mắt đứa con trai khác như thế nào.

"Còn mày đó, ngưng nhắc tới Pete được rồi."

"Có vụ bảo vệ kìa mày. Chắc là không lâu đâu, Dear..."

"Giờ mày đi hay không đi? Vụ cổ vũ thằng Sun đó.". Chưa kịp để thằng Pound thì thầm, thằng Ae đã hỏi xuyên thấu tới, làm cho người rành khu vực nhanh chóng đáp lời trước khi dẫn đi tới hội trường lớn.

"À, đi, đi, đi thôi mày. Giờ này chắc thằng Sun đợi dữ lắm rồi."

Mà thằng Shin-chan nó mất tích đi đâu ta? Không thấy nó từ sáng rồi.

***********************************************

Tôi đã biết rằng thằng Shin-chan nó đi đâu rồi.

"Sao nó lại ở trên đó được vậy!!"

"Mày bị cái gì vậy, Dear?"

Bây giờ Dear không thèm để ý đứa bạn khác trường đại học đang cùng đứng ở một góc của lễ hội, bởi vì đang nhìn chằm chằm về phía màn hình máy chiếu cỡ lớn đang chiếu clip người dự thi Hoa khôi - Nam khôi khoa. Và lúc nãy, cái thằng con trai mặt mũi siêu đẹp trai làm vẻ mặt bất đắc dĩ trong bộ đồ vest đó là... thằng Shin-chan.

"Hey, mày! Thằng Shin nó dự thi Nam khôi khoa nữa hả?". Vẫn chưa kịp quay qua trả lời bạn cũ, Dear đã quay qua hỏi đứa bạn cùng lớp đang đi ngang qua, làm cho nó quay qua nhìn một cách khó hiểu rồi cười lớn.

"Mày không biết? Mày bạn thân nó mà, không phải sao? Ờ, kệ đi. Tao nghe nói rằng thằng Shin bị mấy đứa lớp nó nhồi nhét vào. Có thể gọi là bắt nó ném cho tụi phong trào, bắt chưng diện, quay clip dự thi đó. Và tao thấy năm nay gây cấn chắc luôn. Thằng Sun, chàng đẹp trai vui tính yêu dấu của các cô gái trong cả khoa đụng độ với thằng Shin, chàng đẹp trai con lai vẻ ngoài khó tính... Mà... cả 2 đứa bạn mày đều được là đại diện đi thi, sao mày lại không biết chuyện...". Dear chỉ biết cảm ơn đứa bạn đi ngang qua trước khi quay qua làm vẻ mặt sốc nhìn lên sân khấu tiếp.

Ok, dạo này không có hay để ý gì đâu. Thằng Sun nói là sắp đi quay clip dự thi còn không quan tâm nữa là. Nhưng thằng quỷ Shin-chan, dù tao không hỏi, mày cũng nên nói với tao một chút chứ.

Là như vầy, mọi người. Tôi đã nói chưa rằng thằng Shin-chan đó, đúng là nó học cùng một ngành với tôi. Nhưng thật ra nó ở khác lớp với tôi và thằng Sun. Nhưng lại thích nhập vào tụi tôi tới nỗi quên mất rằng nó ở khác lớp. Và kiểu như vậy, nói thẳng nhé... tủi thân, không nói với tao gì hết.

"Được rồi, giờ phút mà mọi người trông chờ đã tới rồi. Mọi người đã biết rằng khoa chúng ta là nơi tụ tập người có mặt mũi đẹp đẽ... Ơ, tụi mày huýt sáo đi chứ, tao đang khen tụi mày đó.". MC trên sân khấu mà nếu nhớ không lầm thì đó là anh năm 3 hình như tên là Oh, đang dẫn chương trình. Và anh ấy có vụ tự mình khen, tự mình ra lệnh và đang tự mình huýt sáo luôn.

"Mày không huýt, tao huýt cũng được... Được rồi, hôm nay tôi, Oh, học năm 3 sẽ là người dẫn chương trình. Các cô gái cũng đừng ngất xỉu với vẻ đẹp trai đẳng cấp Nadech của tôi nhé..."

(Nadech Kugimiya: ngôi sao nổi tiếng bên Thái)

"Ôi!!!"

Kỳ này, tiếng than thở reo hò vang khắp cả hội trường kiểu mà anh ấy không cần phải yêu cầu. Và cái người tự luyến thì lại mỉm cười khoái chí. Hắn giang 2 tay 2 bên, nhắm mắt say đắm giống như nhận được tiếng gào thét vì cuồng vậy. Làm cho bạn bè, anh chị, em nhỏ bên dưới cười hả hê.

"Được rồi, ngưng tiếng tung hô vẻ đẹp trai của tôi đi. Chúng ta cùng nhau gặp các em ấy đi nào. Nào, đèn lên, nhạc lên... mở màn!!!"

"Anh ấy làm màu chi mà lắm vậy?". Dear nghe thấy tiếng thằng Ae nói bên cạnh mình liền gật đầu lia lịa một cách đồng ý. Thì cái mở màn giống như là sẽ hoành tráng của anh ấy chỉ là việc tụi đại diện trong bộ đồ sinh viên đi lên sân khấu mà thôi. Và rồi nổi bật dữ lắm, cái loài vừa đi, vừa vẫy tay, vừa mỉm cười tươi... nó nổi bật dữ lắm.

"Thằng Sun nó được tiền quảng cáo kem đánh răng từ đâu vậy? Nó cười cứ như đi dự thi Hoa hậu Hoàn Vũ.". Vâng, cái loài đang mỉm cười tươi, vẫy tay với mọi người là thằng Sun, bạn thân của tôi. Còn cái người đang bỏ tay vào túi, làm vẻ mặt chán đời đó... cũng là bạn của tôi.

Thằng Shin-chan lúc này nó đang đứng bên cạnh cô gái dễ thương niềng răng màu xanh da trời lớp nó đó. Nhưng mà người ta thì mỉm cười mắc cỡ, mỉm cười tươi, mỉm cười dễ thương, nó thì đứng chống một chân, 2 tay bỏ vào túi nhìn xung quanh kiểu không thèm quan tâm tới ai. Và thiệt không muốn nói chút nào, mày có đẹp trai quá không vậy? Ngay cả khi làm vẻ mặt như cái đít, các cô gái khoa Khoa học bên cạnh còn gào thét cùng bạn bè nữa là.

Và ánh mắt quét khắp nơi đã quay qua thấy Dear,

Mày không nói tao nghe.

Dear há miệng nói không có tiếng với nó. Còn thằng Shin-chan ấy hả? Nó chỉ nhún vai, thở dài, có vụ trề môi nữa. Nếu mày không muốn tới cỡ đó, tao thiệt sợ hãi rằng mày sẽ làm cái gì tiếp luôn đó.

Chỉ biết nghĩ trong lòng một cách hãi hùng thay mọi người. Cái thằng công tử bảnh trai này nó tính nghệ sĩ lắm luôn đó. Nó không quay người đi xuống khỏi sân khấu là tốt lắm rồi.

"Được rồi, đã tới lúc trả lời câu hỏi rồi...". Anh Oh tiếp tục dẫn chương trình theo nghĩa vụ của nhóm phong trào. Và nổi bật nhất chính là dàn ban giám khảo đó. Còn nhớ mấy anh đeo lông mi giả dài bằng lá cọ mà Dear từng nhìn chằm chằm mấy chương trước không? Chính nó đó, cả băng luôn... ban giám khảo.

"Em Shin, nghe nói là con lai hả?". Một "chị" bóng thân hình to như trâu múm mím hỏi. Có vụ nghiêng gò má, làm vẻ mặt mắc cỡ, làm cho thằng Shin trả lời với vẻ mặt chán chường.

"Vâng"

"Oái, chị biết ngay mà. Em đó...". Chị ấy chớp chớp cái lông mi trước khi gào thét.

"...Lai nửa thần nửa tiên phải không? Á á á á!". Tiếng gào thét của bóng to như trâu làm cho khán giả bên dưới cười vang. Và một người khác liền nối tiếp ngay lập tức.

"Con lai như vậy, với chị... nổi không vậy em?". Tiếng gào thét của cả băng vang lên lần nữa nói lên rằng mấy chế ấy nghiêng lòng về phía người đẹp trai này nhiều tới cỡ nào. Còn thằng Shin ấy hả? Chỉ di chuyển micro tới miệng và Dear có thể thề rằng... nó đang... cười khinh.

Đừng nhé mày! Shin! Người trong cả khoa, cả người ngoài tới xem đó mày! Mày đừng nhé!

Nhưng suy nghĩ của Dear chắc không tới được chỗ cái người trên sân khấu. Bởi vì nó nói lớn tiếng rõ ràng.

"Em là con lai Thái - Nhật. Nhưng cỡ như mấy chị...". Nó dừng lại một chút khi mà cả hội trường đang đợi nghe câu trả lời từ nó. Và rồi nó nhếch miệng cười.

"...Chắc chỉ có thể là... lai nửa người nửa ma."

Câm... nín...

Thật sự nín cả phòng hội trường luôn. Nếu như nó mỉm cười tươi, ra vẻ chơi đùa, chọc ghẹo đáng yêu dù chỉ một chút, chắc mọi người sẽ cười với lời nói của nó. Nhưng nó chơi làm cái mặt như tên phản diện xấu xa trong bộ phim sau giờ tin tức rồi nói tiếp...

"Còn nổi hay không... Chị đi soi gương trước rồi hẳn hỏi em rằng em nên có ý định nổi với mấy chị hay không.". Nói xong, nó đưa micro cho người bạn cùng lớp, nhếch miệng mỉm cười một cái nữa. Rồi nó... đi xuống khỏi sân khấu với vẻ mặt như không có gì.

Sốc... Đừng nói gì mọi người đang sốc, thằng Dear biết rõ một phần tính cách của nó còn phải sốc nữa là. Cậu nhìn theo thằng con lai đã bước nhanh đi đâu rồi không biết, theo sau là...

"Thằng nhóc quỷ sứ! Ai? Aiiiii? Ai đem nó làm đại diện lớp, cái thằng nhóc...". Cái chị hỏi chuyện con lai đó đứng vụt dậy ngay lập tức, gào thét vang khắp hội trường làm cho anh Oh đang đứng cách không xa phải nhanh chóng bước tới.

"Hey, mày bình tĩnh. Em nó giỡn thôi."

"Giỡn cái m..."

Vẫn chưa kịp cho chị ấy chửi tiếp, tiếng micro réo liền vang lên khắp hội trường. Khi quay qua nhìn giữa sân khấu lần nữa, thằng Sun từ đâu đó không biết đã cầm lấy micro từ tay của người mà thằng Shin nhét vào. Sau đó thì mỉm cười đẹp trai.

"Bình tĩnh nhé, chị xinh đẹp. Chị đừng đi nghe thằng Shin-chan nó. Nghe em đi thì hơn. Chị đó, là con lai đối với em đó ạ... lai nửa người nửa tiên nữ đó mà.". Thằng Sun rót câu ngọt ngay lập tức, mặc dù đôi mắt nó cũng ánh lên sự lo lắng cho thằng Shin-chan mà nghệ sĩ lúc nào không nghệ sĩ, đi nghệ sĩ ở chỗ này, rồi nhanh chóng giải quyết tình huống.

"Rồi chị nói là thằng Shin nó con lai nửa thần nữa tiên, đáng tủi thân quá đi! Vậy tụi em trên sân khấu không phải ạ?". Nói với giọng nũng nịu, có vụ đi tới cúi người tới gần ban giám khảo đang ngồi trên bàn, làm vẻ mặt tủi thân kiểu mà mấy chị ấy đã quên đi chuyện thằng Shin ra khỏi đầu rồi chắc luôn. Bởi vì họ quay qua làm ánh mắt ngọt ngào lại.

"Ai nói chứ? Em Sun còn hơn con lai nữa đó. Mặt như vậy là thần tiên thật sự giáng trần luôn đó.". Sau đó, câu trả lời kiểu rắc lời ngọt ngào hết mình liền thu hút sự chú ý của mọi người trở lại về phía thằng trùm lươn lẹo trên sân khấu. Kiểu mà tin chắc rằng, danh hiệu Nam khôi khoa nhất định sẽ rơi vào tay nó.

Nhưng mà bây giờ Dear không quan tâm, bởi vì đang gọi điện cho cái người đi xuống khỏi sân khấu và mất tích luôn rồi.

"Lát tao quay lại nhé, gọi điện cho bạn trước.". Nói với thằng Ae và thằng Pound xong thì đi né ra ngoài. Bởi vì ồn ào như vậy chắc chắn không nghe thấy tiếng đứa bạn đâu.

[Sao mày?]

"Đừng có mà sao mày, thằng con ngỗng!!! Mày có biết là mày đã làm cái gì không vậy hả!". Và khi nó bắt máy, giọng thằng Shin-chan giống như rất là cao hứng, không thấy giống giọng của cái nửa người nửa ma hồi nãy gì hết.

[Biết, thì tao chỉ nói sự thật.]

"Thằng nghiệp chướng, mày có điên không? Giờ này chắc mấy anh chị khóa trên ghét cái bản mặt mày chết luôn. Làm cái gì sao không suy nghĩ chút đi chứ?"

[Thôi mà, không cần lo lắng cho tao đâu.]. Nhìn nó nói kìa! Không lo lắng cho nó sao mà được? Chơi gây sự giữa sân khấu lễ hội hằng năm của khoa như vậy... Rồi cả anh chị khóa trên, bạn bè, nào là một số thầy cô ở lại xem lễ dự thi buổi chiều tối nữa. Kêu cậu không lo lắng cho nó sao mà được?

"Rồi mày đang ở đâu?"

[Lái xe ra khỏi tòa nhà rồi. Giờ định đi xem ghita mới một chút.]. Cao hứng ghê vậy đó! Nó không lo cho người bạn lên dự thi đôi với nó gì hết hay sao vậy?

"Mày không nghĩ tới Mim hả? Tội nghiệp Mim đó. Lúc biểu diễn sở trường, người ta cho diễn đôi với nhau mà.". Dear nói với nó bằng lý lẽ. Và thừa nhận rằng lén hờn nó không ít vì không nghĩ tới người bạn còn lại. Nhưng thằng Shin-chan trả lời lại ngay lập tức.

[Không đâu, Mim nói với tao rằng sẽ nhảy. Và tao cũng nói với bạn bè trong lớp rằng muốn cho tao lên thì tao không nhảy. Tụi nó cũng nói là mày đứng yên trên sân khấu thôi là đủ. Hơn nữa, Hoa khôi - Nam khôi họ đâu có tuyển chọn theo đôi đâu. Tao trả lời câu hỏi thế nào cũng không có ảnh hưởng tới Mim đâu.]. Câu trả lời có lý hơn. Và có thể thấy rõ rằng cái người có vẻ như làm gì cũng không nghĩ, thật ra nó đã nghĩ rồi, làm cho Dear thở phào một hơi dài.

"Vậy tại sao mày không đứng yên, trả lời vâng vâng cho nó xong xong chuyện đi?"

[Thì tao muốn ăn bánh Tweety. Tao bị giữ lại từ trưa tới giờ, đi ra mua cái gì đó ăn cũng không được.]

Hả! Việc mà mày trả lời câu hỏi một cách khốn nạn là bởi vì mày muốn ăn bánh hả? Thằng salad vịt kia!

[Được rồi mà. Tao muốn cho thằng Sun làm Nam khôi khoa nữa. Thấy nó muốn làm dữ lắm mà.]. Chịu thua! Chịu thua tất cả lý do có lý lẽ và lý do nhảm nhí của nó luôn! Dù sao cũng không sửa đổi gì được nữa rồi mà.

"Haizzz, tao lo lắng cho mày chi vậy? Khi mà mày còn chưa lo lắng cho chính mình nữa là.". Dear thở dài nặng nề và làm cho người ở đầu dây bên kia cười lớn lại.

[Đừng có mà lo cho tao, đi lo cho chồng mày đi. Ờ, vậy thôi nhé! Tao thấy 7Eleven rồi, mua Tweety trước đã.]

"Lại nữa! Nhồi nhét cho tao quá vậy! Thằng Sun tao không có chịu đâu, tao chịu a..."

...anh Porsche.

Dear hét vào cái điện thoại đã bị cúp máy bởi đứa bạn trước khi câm nín khi mà lỡ miệng nói ra cái gì đó. Hai bên gò má liền nóng rực. Thế là gấp rút nhét điện thoại vào túi quần, quay người định quay trở lại chỗ bạn bè. Nếu không phải bởi vì...

Hey, đàn anh giáo dục áo đen!

Bởi vì đàn anh cao kiều, râu ria lầm lì mà trong tay có ly nước đỏ và nước xanh lá mỗi thứ 1 ly. Rồi anh ấy đang đứng làm vẻ mặt nghiêm cách không xa, thế là chỉ biết mỉm cười khô khan. Không có nhát đâu đó. Chỉ là hôm trước anh ấy quát đúng dữ luôn mà.

(Nước đỏ: nước từ trái Salacca zalacca. Nước xanh lá: cream soda)

"Ơ... Xin chào anh ạ. Em xin phép ạ.". Nói xong liền chuẩn bị chuồn, nếu không phải bởi vì...

"Daranpat!"

"A, vâng, vâng!". Gọi em làm chiiiii? Hay là... định mắng chuyện thằng Shin-chan không kính trọng anh chị khóa trên?

"Bạn cậu..."

Shin-chan! Sao mày nói là không có vấn đề gì mà? Thằng nghiệp chướng!

"Ch... Chuyện là bạn em nó không có cố ý đâu anh. Em xin lỗi thay nó, xin lỗi tất cả anh chị trên sân khấu nữa. Nên nói thế nào đây? Nó là người tốt đó, không có độc miệng, xấu miệng như đã thấy đâu. Chuyện là nó bị ép buộ clên dự thi đó ạ, nên nó mới làm như vậy. Nhưng thật ra, nó không phải người như vậy đâu ạ. Anh đừng giận nó nhé...". Tay thì chắp lại rồi giơ tay lên vái qua đầu luôn. Nói liên hồi biện minh cho đứa bạn hết mình, vì không muốn để cho thằng Shin-chan gặp rắc rối.

Dáng vẻ của người lo lắng cho bạn bè làm cho Oat suýt nữa đã để lọt nụ cười ra.

"Chắc tôi không thể cho qua được. Dù sao chuyện này cũng phải nói vào buổi họp cổ động lần tới.". Oat nói một cách nghiêm nghị, nhìn đàn em đã gục cổ ngay lập tức. Mặc dù không nên đem chuyện này ra nói với đàn em, bởi vì có thể nó sẽ nói với đứa bạn đừng vào họp cổ động. Nhưng cậu chỉ... chắc là kiếm chuyện để nói mà thôi.

"Không xử lý không được ạ?"

"Cậu nghĩ có đàn anh giáo dục để làm cái gì?". Xìu xuống hoàn toàn luôn với cái giọng khắc khe, dữ dằn của anh ấy.

"Vâng, em hiểu rồi."

*Vụt*

"Vâng?". Nhưng rồi, Oat liền đưa ly nước đỏ tới trước mặt, làm cho đàn em ngẩng mặt lên, chau mày, làm vẻ mặt giống chú cún ngơ ngác, làm cho người làm đàn anh quay mặt đi chỗ khác một lúc.

"Tôi cho... xem như cảm ơn chuyện hôm đó.". Oat nói với giọng nghiêm nghị, làm cho đàn em nhỏ con nhớ ra, trước khi nó lắc đầu ngoắt ngoắt.

"Không sao đâu anh."

"Lấy đi, chỉ là một ly nước. Cậu không uống thì nó cũng tan.". Oat nói với giọng nghiêm khắc hơn một chút, làm cho đàn em có mặt mũi đáng yêu ỉu xìu, rồi cũng chịu đưa tay tới nhận ly. Đôi mắt to to ngẩng lên nhìn. Ánh mắt trong veo mà cậu nghĩ rằng không có nguy hiểm gì.

"Cảm ơn nhé anh..."

"Tôi tên Oat.". Dear chỉ biết nhìn đàn anh cực kỳ đáng sợ khi ở trong phòng họp cổ động nhưng lúc này chắc là do cậu tự suy diễn... Anh Oat nhìn ra sao nhỉ? Chắc là trầm tĩnh, im lặng nhưng tốt bụng. Chỉ việc giúp xách túi, đâu nhất thiết phải đãi nước cảm ơn gì đâu, nhưng anh ấy vẫn đãi.

"Vâng, anh Oat.". Thật ra cậu cũng thấy lạ là tại sao anh ấy lại tới nói chuyện cùng. Nhưng nghĩ theo hướng tích cực rằng chắc anh Oat chỉ muốn cảm ơn. Và đúng lúc đang khát nước bởi vì la lối chửi thằng Shin, thế nên Dear liền nâng ly lên.

*Rrrrrrrrr*

Nhưng rồi, tiếng điện thoại lại reo vang lên, làm cho cậu phải nhanh chóng lấy nó ra. Tưởng đâu bạn gọi kiếm, nhưng khi nhìn thấy màn hình, đôi mắt to to lại càng trợn to hơn gấp đôi.

"Dạ, anh Porsche!". Bắt máy ngay lập tức không hề lưỡng lự.

[Dear có ở trường đại học không? Anh đang ở trước tòa nhà đó.]

"Sao? Anh Porsche ở trước tòa nhà? Tòa nhà nào?"

[Tòa nhà có đông đông người, trong trường đại học của Dear đó. Hôm nay có lễ hả? Ơ... Anh định tới đón đi ăn rồi hẳn về phòng.]. Lời của anh Porsche làm cho người nghe lại càng mở to mắt, trái tim lại càng đập thình thịch, tay nắm chặt điện thoại.

Anh Porsche tới trường đón, hơn nữa còn định dẫn đi ăn! Chắc chết!!! Anh đừng cám dỗ em chứ!

"Hôm nay có lễ hội dự thi Hoa khôi - Nam khôi đó anh."

[Vậy hả? Vậy cần anh ở lại đợi không?]. Purin cũng không hiểu bản thân, thay vì nói rằng sẽ về trước bởi vì không nên làm phiền thời gian của em nó, nhưng cậu lại nói ra rằng muốn đợi, làm cho người ở đầu dây còn lại im lặng một lúc cứ như đang quyết định.

"Vậy giờ Dear đi tới chỗ anh luôn vậy, nhưng mà cho em báo với bạn trước nhé.". Nói xong thì cúp máy đi trong khi mỉm cười tươi. Không quan tâm quái quỷ gì về lễ hội khoa nữa. Nhưng khi ngẩng mặt lên thì mới nhận ra rằng mình vẫn đang nói chuyện với người bên cạnh.

"Ơ... Vậy em đi nhé, anh Oat. Xin chào ạ!". Nói xong đưa tay lên vái, gấp rút chạy thật nhanh, quay vào trong lễ để tìm bạn bè, kiểu mà không thèm quan tâm rằng tụi nó sẽ chửi vì tụi nó đã bỏ công tới tận đây rồi mà cậu còn đòi về trước. Thì vậy đó, bây giờ nước dâng cao thì phải nhanh chóng hốt, anh Porsche đã cho hy vọng thì phải nhanh chóng đón lấy!

Trong khi Oat chỉ biết nhìn theo đàn em mà lúc nãy mỉm cười rất tươi, trước khi khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

Dear à... khá là dễ thương.

***********************************************

*Păng*

"Tới rồi đây, anh Porsche.". Cậu nhóc nhỏ con mở cửa xe bước vào với dáng vẻ thở gấp, những giọt mồ hôi nhỏ chảy ướt mặt, làm cho Purin quay qua tăng máy lạnh lên một chút.

"Cảm ơn anh.". Dear nói rồi thở gấp, phất phơ áo của mình thật mạnh. Kêu cậu không thở gấp sao mà được? Chạy khắp cái lễ hội để tìm bạn mà! Rồi lại ngu ơi là ngu, có điện thoại di động, cứ lo hồi hộp tới nỗi quên rằng gọi nói với tụi nó cũng được. Khi tìm thấy tụi nó, chịu bị thằng Pound la lối một chút rồi chuồn đi luôn.

Vào lúc đó, Purin cúi xuống nhìn ly nước đỏ mà nước đá bên trong đã tan nhiều trong tay Dear cùng lúc với việc Dear ngẩng mặt lên nhìn.

"Ơ... anh Porsche mua 2 ly nước để làm gì vậy?"

"Tại thấy mấy em kia chỉ bán nước ở chỗ này nên đi tới ủng hộ. Rồi mua thêm dư, không biết là Dear cũng mua... Mọi lần đâu có uống nước đỏ đâu, lạ nhỉ!". Purin nói rồi hút coca trong ly của mình thật nhanh. Bởi vì thấy rằng chắc là cậu phải xử lý 2 ly nước thay người mà cậu mua cho rồi.

"Không có, chuyện là... Kệ đi, anh đưa coca đây đi. Mua cho Dear mà, không phải sao?". Nói rồi Dear liền đặt ly nước đỏ trong tay bỏ vào chỗ để ly ngay lập tức. Rồi quay qua cầm lấy coca trong tay anh Porsche, làm cho chàng trai chịu đưa cho một cách ngoan ngoãn.

Nhưng khi hút nước ừng ực giải khát xong xuôi thì thấy rằng anh trai cùng phòng vẫn nhìn qua mỉm cười, làm cho gò má nóng lên.

"Anh nhìn cái gì... Ư!!!". Vẫn chưa kịp hỏi xong, nụ hôn dữ dội đã được nhấn lên cái miệng đỏ đỏ. Rồi Purin nói đơn giản...

"Tiền coca."

Sau đó thì quay qua sang số xe, dẫn chó con kiếm cơm ăn, để cho người bên cạnh há hốc mồm đứng hình trước khi mím chặt môi, quay mặt tránh đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ một chốc sau thôi, Dear thấy bóng phản chiếu từ cửa kính rằng bản thân... đang mỉm cười tươi.

Anh Porsche đúng điên! Tiền coca gì chứ! Chỉ lừa hôn chó con chứ gì!

Suy nghĩ của người đã để cho ly nước đỏ trên xe mà cậu vẫn chưa uống hớp nào tan đá tới hết. Trong khi ly coca trong tay được hút nước thôi chưa đủ, còn ngồi cắn nước đá chơi cho tới hết ly...

------------ End Chap 13 ------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương