Vào ban đêm, bệnh viện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình khi đi trên sàn nhà.

Tạ Tiểu Vũ chạy đi lấy thuốc cho Tiêu Huyền, sau đó chạy về bên cạnh hắn, thở d0c nói: "Cũng may không bị thương đến xương, anh nhớ phải đúng giờ..."
Lời nói còn chưa dứt, Tiêu Huyền đã kéo cánh tay của cậu, ánh mắt chân thành sâu sắc, lặp lại yêu cầu của mình: "Về nhà với anh đi."
Tuy người ở đây không nhiều, nhưng y tá trực ban vẫn ném ánh mắt hiếu kỳ nhìn sang vị đại minh tinh này.

Tạ Tiểu Vũ không được tự nhiên rút tay về, nói khẽ: "Anh đừng như vậy nữa.

Anh muốn bị đăng lên báo sao?"
Tiêu Huyền không trả lời, gần như không kìm nổi nói: "Chuyện trước đây...!anh nhớ lại hết rồi.

Tại sao em không nói anh biết?"
Nghe vậy, Tạ Tiểu Vũ hơi run lên, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ầng ậng nước của hắn.

Sau đó cậu hơi nhíu mày hỏi: "Vậy thì sao? Chuyện này không có thay đổi với tôi, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn nhớ."
Tiêu Huyền nói nhỏ: "Mấy ngày đó là anh không đúng.

Anh sẽ thay đổi, anh sẽ đối xử tốt với em."
Tạ Tiểu Vũ cắn môi hơi do dự, sau đó kiên định trả lời: "Đây không phải lần đầu tiên anh hứa hẹn với tôi.

Tôi cảm thấy...!có lẽ đây không phải là lần cuối cùng."
Tiêu Huyền nhớ lại những lời đường mật trong đêm đầu tiên của hai người, và sự dửng dưng của sau đó.

Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới được.

Tạ Tiểu Vũ đút tay vào túi áo, lui về sau cười khổ: "Chúng ta không phải người cùng thế giới.

Mỗi câu anh nói tôi đều cho là thật.

Cho nên ở cùng với anh, tôi vừa không hạnh phúc vừa không cảm thấy an toàn."
Vừa nói xong, cậu vội vã chạy xuống lầu dưới.

Tiêu Huyền nóng lòng muốn cản cậu lại, nhưng chân hắn tựa như mất đi khả năng di chuyển, đứng tại chỗ không nhúc nhích nổi.

Trong tình yêu, chúng ta không thể phân biệt cao thấp giàu nghèo.

Dường như nhân vật nhỏ bé nhất cũng sẽ đột nhiên có niềm kiêu ngạo mà bạn không thể kiểm soát được.

Tuy nhiên, niềm kiêu ngạo đó thường chỉ là sự tự bảo vệ bản thân từ sự đau khổ mà thôi.

Tình cảm vĩnh viễn là việc cả hai cùng thắng hoặc cùng thua.

Định lý này mãi mãi không thay đổi.

Cuộc sống bình thản cũng không thể ngừng lại vì tuyệt vọng.

Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Vũ vẫn mang đôi mắt sưng mà dậy thật sớm, cầm khăn lông và ly bàn chải đánh răng đến khu vệ sinh chung của tiểu khu.

Sau khi vệ sinh xong thì cầm theo sơ yếu lí lịch đạp xe ra ngoài tìm việc.

Trừ các vị trí phục vụ và nhân viên bán hàng ra, bây giờ muốn làm việc trong một công ty tử tế thì không có kinh nghiệm và học vấn là không được.

Tạ Tiểu Vũ lại không giỏi thể hiện bản thân, mỗi lần phỏng vấn đều thất bại ra về.

Đi liên tiếp mấy nơi, cả cơm cũng không ăn.

Lúc chạng vạng tối, hai tay trống không trở về căn phòng dưới tầng hầm lấy ghita và loa.

Cắn một miếng bánh mì sau đó đến chợ đêm hát rong.

Thật ra những ngày cực khổ như thế này không phải lần đầu tiên cậu trải qua.

Lúc chưa gặp Hạ Duy, đứa ngốc thậm chí còn nghèo hơn bây giờ, nhưng cậu chưa từng nghĩ sẽ khóc lóc về nhà nhờ ba mẹ giúp.


Quật cường giống như xương cá, tuy nghẹn không thể trôi xuống, nhưng cũng không dễ ói ra.

Đầu ngón tay vuốt lên dây đàn không biết bao nhiêu lần.

Tạ Tiểu Vũ không còn nhớ nổi rốt cuộc cậu đã làm động tác này lần thứ mấy nữa.

Trong nhiều năm nay, âm nhạc đã trở thành bản năng và thói quen của cậu, những tưởng tượng về thành công trong tưởng tượng theo thời gian nay đã dần dần bị thực tế đập nát.

Nhưng, có thể nghe được âm thanh của chính mình, có thể dùng âm nhạc ghi lại những trải nghiệm quý giá trong cuộc sống thực tế cũng là một niềm hạnh phúc.

Cậu cứ như vậy lặng lẽ ngồi ở một góc gần chợ đêm, nhắm mắt lại lẳng lặng đánh đàn cất tiếng hát.

Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn không biết những ánh nhìn bố thí ở xung quanh.

Có lẽ cậu biết, tiếc rằng tôn nghiêm quá nhỏ bé căn bản không thể chịu được sức nặng quá đáng sợ.

Tiêu Huyền đã quanh quẩn gần đó từ sớm, vì sợ quá bắt mắt nên hắn không lái xe đến.

Dưới ánh đèn đêm, hắn đội mũ lưỡi trai và mang kính râm, không để người khác nhận ra mình.

Hắn không dám nói chuyện với Tạ Tiểu Vũ nên chỉ có thể nghĩ ra cách thiết thực nhất để giúp cậu.

"Cầm lấy.

Cứ nửa tiếng đi qua một lần, đến mười một giờ thì đến đây tìm tôi lấy tiền công." Tiêu Huyền đưa một xấp tờ mười tệ hai mươi tệ cho một nhóm nam nữ đứng trước mặt, nói đơn giản chỉ dẫn cho họ.

Tất cả đều là thực tập sinh của công ty, bị hắn ép tới đây làm việc này.

Một cô gái trong số đó khó hiểu: "Anh Tiêu Huyền, cái này rất phiền á.

Một lần bỏ nhiều chút không được ạ?"
Tiêu Huyền nhíu mày: "Cậu ấy có thể không biết à.

Nếu bị phát hiện là lỗi của các cô các cậu.

Đi nhanh đi."
Mọi người nhìn nhau không biết làm sao, nghĩ đến một lát sẽ có tiền nên cũng rối rít bất đắc dĩ rả đám.

Chia ra từng tụm đi chợ đêm tìm đồ ăn, thỉnh thoảng tiện đường chạy đến chỗ Tạ Tiểu Vũ, bỏ tiền lẻ vào mũ của cậu.

Dù sao không phải chuyện nào đứa ngốc cũng nghĩ nhiều.

Cậu chợt phát hiện thu nhập hôm nay nhiều hơn ngày thường, bèn đặt ghita xuống nói tiếng cám ơn với cặp tình nhân vừa bỏ tiền vào.

Đôi nam nữ trẻ tuổi này không phải là người của Tiêu Huyền.

Họ thấy vậy lập tức nhìn nhau mỉm cười.

Người con gái nói với Tạ Tiểu Vũ: "Hay là hát cho tụi mình một bài đi."
Tạ Tiểu Vũ ôm ghita cười đáp: "Được."
Cô gái nghĩ một lát rồi nói: "Mình muốn nghe bài...!"Cho anh mượn cả đời" của Thủy Mộc Niên Hoa đi."
Có thể họ còn là học sinh, hoặc có thể bài hát này có ý nghĩa đặc biệt với tình yêu của họ.

Tạ Tiểu Vũ không l0 mãng hỏi nhiều, cậu chỉ thử âm một chút sau đó cất giọng hát bài hát xưa này.

Cho anh mượn cả đời của em được không.

Dù cho có một ngày anh không thể cử động nữa
Anh dựa vào em, nói rằng tình yêu này không thay đổi.

Cho đến khi anh không thể nói được nữa và em cũng không còn nghe được nữa.

Thời học sinh ai mà không có một mối tình đầu trong sáng, nhưng có bao nhiêu người có thể bảo vệ nó cả đời đây?
Rất nhiều lúc, thậm chí chỉ là khắc ghi vào lòng chúng ta cũng không làm được.


Luôn có rất nhiều điều bất ngờ và điều không biết trong cuộc sống này.

Mỗi lần gặp thất bại và đau khổ, thượng đế lấy đi món đồ tương tự từ người chúng ta.

Dũng khí của tình yêu và khát vọng.

Tiêu Huyền đứng ở đằng xa nhìn gương mặt của Tạ Tiểu Vũ dưới ánh đèn đường, gương mặt ấy đã không còn như thời niên thiếu.

Hắn lắng nghe giọng hát được truyền tới tai mình một cách chập chờn, trong lòng như là có rất nhiều hồi ức đồng loạt dâng trào, chua xót nghẹn ở cổ họng.

Thì ra, mình không có thời gian ngắm kỹ gương mặt của em ấy, không đủ kiên nhẫn để nhớ lại những dấu vết và đường nét nhỏ nhoi đã thuộc về thời gian kia.

Quả thật bỗng nhiên quay đầu, thì nhiều năm đã trôi qua rồi.

Nam chính trong phim "Rạp chiếu phim thiên đường", đêm nào cũng quay lại cửa sổ nhà người yêu và đứng lặng người.

Thực ra lúc Tiêu Huyền xem phim, hắn không hiểu cái kiểu lãng mạn và ngu xuẩn này.

Nhưng vào giờ phút này, hắn cũng dưỡng thành thói quen này.

Mỗi tối hắn sẽ đến đây nhìn đứa ngốc, muốn biết cậu ấy sống thế nào, có thuận lợi hay không.

Có lẽ khi yêu, mọi người đều sẽ thành kẻ ngốc.

Chợ đêm là nơi tốt xấu lẫn lộn, đương nhiên sẽ có một vài thanh niên chơi bời lêu lổng kiếm chuyện vô cớ, cố bắt nạt người khác, không làm mà hưởng.

Mấy hôm nay, ngày nào Tạ Tiểu Vũ cũng kiếm được mấy trăm cho nên nhanh chóng bị bọn chúng để mắt tới.

Nhân lúc trời vừa tối không lâu, ba người thanh niên mới học cấp ba đi đến trước mặt cậu, đá vào loa của đứa ngốc, giọng điệu hung dữ: "Ê, ai cho mày bày sạp ở đây?"
Tạ Tiểu Vũ bị dọa giật mình, mở to hai mắt đứng dậy: "Không có ai..."
Nhìn qua trông rất dễ bắt nạt.

Những người gây sự này lập tức cười xấu xa: "Hừ, mày có biết muốn kiếm tiền trên đường này phải hỏi qua ông đây không?"
Tạ Tiểu Vũ ngơ người nhìn gã ta: "Cậu là ai..."
Những tên lưu manh này gây chuyện không phải ngày một ngày hai, bác gái bày hàng bên cạnh thấy tình hình như vậy bèn vội vàng thu dọn đồ đạc chạy tới nới khác.

Gã ta hơi khó chịu: "Tao họ Ngũ, mày nhớ cho rõ, nếu các anh em tới đây, mày phải đưa chút tiền ra đây."
Gã ta vừa nói vừa khom người cầm chút tiền lẻ kia của cậu.

Đứa ngốc thấy vậy thì nóng nảy, lập tức chặn tay của gã ta: "Cậu là ai? Tại sao lại lấy tiền của tôi!"
Bình thường những người kiếm sống ở đây đều không có giấy phép kinh doanh, đương nhiên cũng không dám báo công an, họ luôn im lặng mặc cho người khác làm càn.

Đám lưu manh thấy đứa ngốc dám chống lại, lửa giận lập tức bốc lên, đẩy Tạ Tiểu Vũ thật mạnh: "Đù, mày muốn bị đập đúng không?"
Tạ Tiểu Vũ là người cương trực, đứng thẳng người không khuất phục: "Mấy người dựa vào cái gì mà cướp đồ tôi.

Không có pháp tắc!"
Tên dẫn đầu nhìn qua đồng bọn, hừ lạnh: "Dạy cho thằng nhóc này biết cái gì là pháp tắc!"
Vừa nói xong, đám người này lập tức khởi động tay.

"Không được đụng vào em ấy!" Ai biết rằng Tiêu Huyền mỗi ngày đều đến đây vừa nhìn thấy một màn này lập tức quýnh lên, chạy nhanh ra đó mặc kệ phản ứng của mọi người xung quanh.

Sau đó, hắn hung dữ đạp tên lưu manh đang giữ Tạ Tiểu Vũ.

Tiếp theo đó, hắn không nói một lời đấm một đấm vào tên đó.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, đứa ngốc ngã xuống đất sợ ngây người.

Đám thanh niên thấy có người khiêu khích mình, chúng lập tức chuyển mục tiêu sang Tiêu Huyền, chửi bới: "Mày là thằng đéo nào, dám xen vào chuyện của tao?!"
Đáng tiếc trong chợ đêm này, chỉ toàn là nhân viên của Orpheus, họ thấy đại thần Tiêu Huyền đang gặp rắc rối, vội vàng bỏ canh bao tử, gan xào các thứ lại, luống cuống tay chân chạy tới cản mấy tên lưu manh.

"Không được đánh nhau! Không được đánh nhau!"

"Nhanh! Báo cảnh sát đi, gọi 110!"
"Anh Tiêu Huyền, anh không sao chứ!"
Tạ Tiểu Vũ từ từ lấy lại tinh thần, cậu nhìn thấy gương mặt lúng túng của BOSS sau khi bị quần chúng nhận ra, cùng với những nhân viên tận tâm trong công ty, sau đó nghĩ tới thu nhập trong mấy hôm nay, nét mặt dần trở nên ảm đạm.

Xung quanh càng lúc càng ồn, Tiêu Huyền đang trong vòng bảo vệ cười gượng với những người xung quanh hồi lâu mới quay đầu muốn nhìn xem đứa ngốc có bị gì không.

Lúc bấy giờ mới phát hiện vị trí hát rong đã trống không.

Bên trong tiểu khu yên tĩnh, Tạ Tiểu Vũ để thau nước trước mặt, lau người trên của mình sau đó mới mặc áo thun, đổ nước lạnh từ bắp chân tới bàn chân, giặt sạch khăn lông định rời đi.

Ai ngờ vừa xoay người đã nhìn thấy dáng người thon dài của Tiêu Huyền đứng lặng yên dưới ánh trăng.

Tạ Tiểu Vũ hơi lúng túng, cúi đầu nói nhỏ: "Sao anh đến nữa rồi..."
Yên lặng hồi lâu mới bổ sung một câu: "Anh vẫn ổn chứ?"
Tiêu Huyền đi đến gần nhìn gương mặt còn dính nước của cậu, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, bèn nói đùa: "Sao em tắm ở đây, bé con nhà chúng ta không thể để người khác thấy đâu đấy."
Tạ Tiểu Vũ đỏ mặt: "Không, không có ai mà."
Tiêu Huyền nhìn cậu không đáp lại.

Tạ Tiểu Vũ chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nói: "Có phải anh kêu họ tới cho tôi tiền không? Anh đợi chút, tôi trả lại cho anh."
Vừa dứt lời cậu định xoay người xuống phòng dưới hầm.

Tiêu Huyền kéo tay cậu lại ngay: "Em đừng như vậy nữa.

Anh chỉ là lo cho em."
Tạ Tiểu Vũ cười nhẹ: "Anh nghĩ rằng anh bố thí cho tôi, thì tôi sẽ vui vẻ sao?"
Tiêu Huyền đáp: "Anh không có bố thí cho em."
Tạ Tiểu Vũ nở nụ cười khổ sở, không nói gì mà chỉ rút tay ra rời đi.

Tiêu Huyền buồn rầu nhìn bóng lưng gầy gò của đứa ngốc.

Mặc dù hắn không muốn đi cầu cứu người khác, nhưng trong vấn đề đau đớn này, đúng thật là không có lựa chọn khác.

Sáng sớm ở Bắc Kinh, boss từ chối đi làm VS vương tử lười đi làm.

Huyền 8:59:20
...!
Daniel 8:59:37
Mới sáng sớm, cậu muốn gì?
Huyền 9:00:02
Cho tôi số điện thoại của Lâm Diệc Lâm.

Daniel 9:00:14
...!Em ấy không có điện thoại.

Huyền 9:03:02
Đừng có nói nhảm.

Daniel 9:03:28
Cậu có chuyện gì?
Huyền 9:03:35
Chuyện của Tiểu Vũ.

Daniel 9:03:58
Ồ...!vẫn đang bị bỏ rơi à?
Huyền 9:04:04
= =
Daniel 9:04:13
Đợi tôi kêu vợ tôi qua.

Daniel 9:04:56
Là tôi, Lâm Diệc Lâm đây.

Daniel 9:04:57
???
Huyền 9:06:14
Giúp tôi khuyên Tiểu Vũ.

Em ấy ở một nơi rất tồi tàn không chịu về.

Daniel 9:06:23
Không phải hai người chia tay rồi sao?
Huyền 9:06:44
= =
Daniel 9:06:56
Anh ấy đi đâu là tự do của anh ấy.


Huyền 9:07:20
Cậu...!
Daniel 9:07:41
Tôi đi dạo phố với chồng đây.

Bái bai.

Huyền 9:07:49
Tôi sai rồi
Huyền 9:08:02
Tôi yêu em ấy.

Huyền 9:08:08
Cậu khuyên em ấy về giúp tôi đi.

Huyền 9:08:17
Em ấy không nghe tôi nói.

Daniel 9:10:13
Được thôi.

Sau này tốt với người ta chút.

Tôi không phải là Doraemon, chỉ giúp anh lần này thôi ó.

Huyền 9:10:19
...!
Huyền 9:11:38
Cậu là thằng nào.

Daniel 9:12:12
Vợ của tôi vẫn chưa thức, tối qua thật sự tiêu hồn.

Ôi, vợ tôi càng ngày càng đẹp.

Huyền 9:12:45
Trần Lộ! Cậu có tin tôi đưa số điện thoại của cậu cho nhà báo không?
Daniel 9:13:20
Nói với ai cũng không khác.

Tôi sẽ đưa số cậu cho em gái của Lâm Diệc Lâm...!
Daniel 9:13:35
Nhưng mà nhắc tới đây.

Sáng nay tôi thấy cậu trên báo đấy.

Daniel 9:14:21
Thầy à, anh đánh nhau trong chợ đêm =V=, Đánh đẹp lắm.

Tiếp tục cố gắng, tôi đi tìm vợ tôi đây.

Huyền 9:14:31
Đi chết đi.

Nói về tiểu Lâm tử đáng thương mơ màng tỉnh giấc, vô cùng khó hiểu nhìn Trần Lộ ôm laptop cười xấu xa, tò mò hỏi: "Anh lại làm gì vậy?"
Trần Lộ đóng máy tính lại, lương tâm rất bình thản: "Không có gì."
Nghe vậy, Lâm Diệc Lâm ch4m rãi khép đôi mắt xinh đẹp.

Trần Lộ cúi người ôm cậu ấy, nhỏ giọng: "Em có mệt không? Anh kêu người mang cơm tới,
Lâm Diệc Lâm buồn ngủ lắc đầu: "Không mệt, không muốn ăn."
Dường như chỉ đợi câu này, vương tử điện hạ lập tức kéo chăn mỏng đè lên người cậu cười: "Vậy chúng ta làm thêm lần nữa đi."
Lâm Diệc Lâm nhíu mày mở mắt ra, bày ra biểu tình còn tức giận hơn thỏ.

Trần Lộ lập tức buông tay ra, giả vờ nhân từ: "Vậy em ngủ đi.

Anh có việc ra ngoài một chuyến."
Lâm Diệc Lam hỏi: "Anh đi đâu?"
Trần Lộ xuống giường đi tới tủ quần áo, vừa lấy đồ vừa trả lời: "Chuyện công ty thôi.

Đợi anh về rồi dẫn đi ăn.

Nghỉ ngơi đi, ngoan."
Lâm Diệc Lâm nào biết kế hoạch anh ra ngoài bắt nạt đứa ngốc, không nghĩ nhiều mà ngủ say lần nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương