Ở trước mặt người khác, minh tinh luôn là người đứng trên đỉnh cao, có vẻ ngoài được chăm chút tỉ mỉ, có gia cảnh hiển hách rực rỡ, lời nói khéo léo, ưu nhã.

Nhưng liệu có ai nghĩ tới, họ ở phía sau khán đài cũng là một con người bình thường, cũng có những nỗi buồn vĩnh viễn không thể nào lành lại.

Cũng giống như giờ khắc này, trong một tòa cao ốc nào đó tại một góc ở Bắc Kinh, có hai vị thần tượng mà sự xuất hiện của họ luôn kéo theo tiếng thét và sự theo đuổi điên cuồng.

Không còn ánh sáng đèn flash chói mắt, sau khi xóa bỏ hết vẻ ngoài hoa lệ của vỏ bọc thần tượng, họ lại hiện ra một loại khí chất khác.

Trần Lộ buông đàn ghita, thuần thục châm lửa, ch4m rãi hút thuốc sau đó mới híp mắt nói: "Ok không? Hay là như vậy đi, trước buổi concert, mấy buổi tập dợt này tôi không đến nữa."
Tiêu Huyền đối với đại đa số mọi việc đều giữ thái độ lạnh nhạt, nhưng về mặt âm nhạc thì nghiêm túc hơn bất kì ai.

Hắn cẩn thận ghi rõ tiết tấu trên nhạc phổ, mới nhẹ giọng nói: "Ừ.

Cậu tiến bộ rất nhiều."
Trần Lộ hờ hững cười cười, vừa cầm điếu thuốc vừa chỉnh lại đàn, thuận miệng trêu chọc: "Cám ơn thầy giáo đã khen."
Thời gian mười năm trôi qua, trong cái vòng luẩn quẩn này, Tiêu Huyền đã là một tồn tại ở cấp bậc đại thần.

Hai năm trước, khi Trần Lộ vẫn chưa ra mắt đã từng được hắn dạy bảo.

Đáng tiếc chỉ vì mâu thuẫn giữa hai công ty nên bọn họ chưa có nhiều cơ hội hợp tác cùng nhau.

Gần đây vì phải chạy khắp nơi chuẩn bị cho concert, sắc mặt của Tiêu Huyền trông hơi nhợt nhạt, ngước nhìn vị tiểu vương tử ngạo mạn trước mặt bỗng nhiên nói: "Hút thuốc không tốt cho cổ họng."
Trần Lộ mỉm cười: "Tôi cũng không muốn làm nghệ sĩ cả đời.

Đợi hết hạn hợp đồng, tôi sẽ về Mỹ với vợ."
Tiêu Huyền đã quá quen thuộc với sự cuồng nhiệt trong tình yêu của anh, nhưng đáy lòng vẫn luôn có cảm giác không thoải mái đối với tình yêu đồng giới, bèn nói sang chuyện khác: "Thật ra khách mời không nhất định phải là cậu.

Tôi chỉ muốn đùa với trợ lý mà thôi, có khiến cậu mâu thuẫn với cấp trên không?"
Khóe mắt Trần Lộ hơi cong, cười lạnh lại xen vào chút giảo hoạt: "Cậu biết không, tuy thường ngày vui buồn bất thường, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất dễ bàn việc."
Tiêu Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, vừa sửa nhạc phổ vừa nói: "Tôi thật sự không hiểu nổi cậu.

Rõ ràng là một người không dễ thỏa hiệp, vậy mà dù biết vợ mình nói dối, cậu vẫn đồng ý với cậu ta."
Nghe vậy khuôn mặt anh tuấn của Trần Lộ lần đầu tiên lộ vẻ nghiêm túc: "Cuộc sống của em ấy không dễ dàng gì, lại quá thiện lương, những việc có thế khiến em ấy vui tôi nhất định sẽ làm.

Có lúc tôi nghĩ em ấy chịu sống cùng tôi đã là tủi thân cho em ấy rồi."
Nếu nói lời này với người khác, Trần Lộ không tin rằng mình sẽ bị người khác cho là ăn nói khùng điên, vì ngay cả Tiêu Huyền cũng đang cố gắng để không biểu hiện sự kinh ngạc của mình: "...!Tại sao tôi lại có cảm giác khi cậu nhắc tới Lâm Diệc Lâm, não cậu giống như Hỉ Chi Lang (*) vậy..."

(*)Theo những gì mình tìm hiểu thì cái quảng cáo Hỉ Chi Lang nó khá là không Logic, so sánh ở đây ý nói khi nhắc đến Lâm Diệc Lâm thì Trần Lộ cũng suy nghĩ không logic như vậy, ở đây là quá dung túng, thương yêu Lâm Diêc Lâm, Ngoài ra, "hỉ chi lang" còn có nghĩa là thích, có thể nói túm lại là Trần Lộ yêu Lâm Diệc Lâm vô bờ bến, yêu điên cuồng vậy á.

Câu nói đùa nhạt nhẽo vô cùng này làm cho Trần Lộ cười khanh khách tròn mười giây.

Thật vất vả mới trở về trạng thái bình thường, Trần Lộ mới nhún vai nói: "Cái mà mọi người nhìn thấy đều là tiền của gia đình tôi, nếu như không có những thứ đó thì khi đứng trước vợ, tôi còn dư lại cái gì đây.

Mỗi buổi tối khi thức dậy nhìn thấy dung nhan say ngủ của em ấy bên cạnh mình, tôi không nghi ngờ khi thế giới này ai cũng sẽ yêu thích em ấy."
Tiêu Huyền lạnh lùng: "Cậu thực mù quáng."
Trần Lộ không có tức giận mà ngược lại bày ra khuôn mặt tươi cười: "Dù sao tôi cũng sống hạnh phúc như vậy, không cần tiếng nói chung với xử nam như cậu."
Mấy chữ này rất chính xác đạp phải đuôi của BOSS, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cực sắc bén trừng Trần Lộ.

Trần Lộ vốn không sợ, ngược lại còn cố ý ưu nhã đứng dậy, đội nón: "Tôi thấy thái độ của cậu đối với vị trợ lý kia rất đặc biệt.

Sao không thử một lần đi, không chừng tình yêu sẽ đến đó."
Dứt lới đến câu tạm biệt cũng không nói, nhanh chóng quay đầu rời khỏi phòng tập.

Chỉ còn dáng người chói lọi của boss ngồi tại chỗ, trông có phần lẻ loi.

Tản ra một loại cảm giác tĩnh mịch của tuổi già.

Tình yêu rốt cuộc là gì?
Là có người cùng ăn cơm, cùng làm việc, cùng đi dạo phố giúp bạn thả lỏng tinh thần, chia sẻ tất cả buồn vui đau khổ sao?
Vậy sau đó sẽ ra sao?
Sau đó lại có thể thế nào, còn không phải là ngày ngày nhìn nhau đến chán ư.

Sau nó nước mắt lăn dài, cãi nhau, hòa bình chia tay, mỗi người một hướng.

- Rất không may, đó chính là tất cả cách giải nghĩa của boss đối với chữ LOVE.

Hắn đã từng hát vô số bản tình ca, cướp đi nước mắt của nhiều người đến mức có thể lấp đầy đại dương, nhưng bản thân hắn lại lãnh cảm không biết yêu là gì.

Xuất thân giàu có, hoạt động trong ngành giải trí hơn mười năm vậy mà chưa từng hẹn hò với ai, cũng chưa từng động tâm vì ai.

Thậm chí ngoại trừ đứa ngốc Tạ Tiểu Vũ ra cũng chưa từng hôn ai.

Lấy hai mươi lăm năm cuộc đời ngẫm nghĩ cũng hơi đáng buồn.


"Nếu em chết trong nhà, có phải đến lúc bị mèo ăn mất cũng không ai biết không."
Ngày hôm sau, boss ngồi trong phòng nghỉ riêng, đột nhiên lâm vào tình trạng đa sầu đa cảm, bi quan cực độ.

Giang Bạch đã quen với tính cách kì quái của hắn, không thèm ngẩng đầu mà chỉ chuyên tâm vào đống tài liệu và bản fax chất cao như núi này trực tiếp đáp: "Không có đâu.

Người ta thấy em không tham gia hoạt động sẽ tìm ra thi thể của em thôi."
Boss thoải mái nằm trên ghế salon lườm cô: "Chú ý dưỡng thai."
Giang Bạch cười cười, vuốt bụng nhỏ chưa nhô lên của mình, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng à, sau này con không được giống như chú này nhé.

Ngay cả một người vợ cũng tìm không nổi, không ai trông coi gia tài kết sù của mình."
BOSS nhíu mày: "Ai là chú?"
Giang Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, rất không nể mặt nói thẳng: "Tiêu Huyền, em cũng không còn trẻ nữa, cẩn thận xuống sắc mà vẫn chưa có người yêu đấy.

Em còn muốn ngụy trang bằng quầng sáng của thần tượng bao nhiêu năm nữa chứ."
Boss không thích nói những vấn đề liên quan đến tương lai tùy hứng xoay người, ôm gối nói nhỏ: "Vậy để em chết đi, nghĩ lại sống như vậy thật không có ý nghĩa gì."
Giang Bạch lập tức ném một quyển sách qua "Dm, chết gì mà chết."
BOSS nằm yên nói: "Thô lỗ, không đáng yêu."
Giang Bạch nhíu mày: "Hạn cho em hôm nay đi tìm niềm vui đi.

Trước buổi diễn tập ngày mai, điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt, đừng để chị cáu thêm."
Boss miễn cưỡng "ừ"coi như trả lời, rõ ràng không có hứng thú.

Người từng có bệnh tâm lí sợ nhất là bệnh cũ tái phát, Giang Bạch biết Tiêu Huyền khá tiêu cực và u ám, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

Hai người ở chung đã lâu như vậy, đặc biệt là sau khi làm mẹ.

So với việc kiếm tiền, cô càng muốn nhìn thấy Tiêu Huyền mỉm cười thật sự vui vẻ.

Bởi vì ngoại trừ cười lạnh, boss đã từng thật sự cười vui sao?
"Tạ Tiểu Vũ, mau đem máy in đi sửa rồi mang về nha.

Chúng ta cần dùng gấp á."
Các nữ vương trong văn phòng lại bắt đầu ra lệnh, con người đều là như thế, trừ khi bạn là quả hồng mềm mới không phù hợp với môi trường làm việc này.


Tạ Tiểu Vũ tính tình hiền lành ôm cái máy nặng trĩu chạy ra ngoài, vội vàng định tiến vào thang máy, lại ngoài ý muốn đụng phải một chàng trai cao lớn.

Tiêu Huyền nhíu mày nhìn bộ dáng chật vật của cậu hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Trên khuôn mặt thanh tú của Tạ Tiểu Vũ xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cậu nở nụ cười đơn thuần: "Sao anh lại tới đây? Em đem máy in đi sửa.

Nó lại bị kẹt giấy rồi."
Tiêu Huyền càng không thoải mái: "Sao cậu lại đi, những người khác đâu?"
Tạ Tiểu Vũ rất rộng rãi: "Bọn họ đều là con gái mà, đương nhiên sức của em lớn hơn họ."
Tiêu Huyền nói: "Thiết bị của công ty tệ quá rồi, chắc phải đổi mới thôi."
Tạ Tiểu Vũ vội lắc đầu: "Không cần, không cần đâu ạ Đem đi sửa là được, anh đến đây có chuyện gì không?"
Tiêu Huyền dặn dò đơn giản: "Tan làm đợi tôi ở bãi đổ xe."
Tạ Tiểu Vũ mơ hồ: "Hả?"
Hiếm khi boss được một lần giải thích: "Xin lỗi vì chuyện tuần trước ở nhà cậu, mời cậu ăn cơm."
Nói xong thì nhanh chóng đi mất.

Tạ Tiểu Vũ nhìn thấy bóng lưng anh tuấn của hắn, mặt nóng lên.

Nhưng cậu vẫn chỉ là một tên ngốc, không hiểu được chuyện gì.

Nếu không thì có nhiều chuyện không cần trắc trở như vậy.

Lòng người, là một loại máy móc vừa phức tạp vừa đơn giản.

Nhưng không có người nào biết được, rốt cuộc loại máy này hoạt động thế nào.

Câu hỏi: Người độc thân ghét nhất nhìn thấy cảnh tượng gì?
Trả lời: Những mật ngọt trong tình yêu.

Hai ngày sau, boss cùng Trần Lộ thuận lợi diễn tập xong, cùng nhau đi lấy xe, cuối cùng cũng gặp lại người bạn trai hoàn mĩ nổi tiếng của Trần Lộ.

Vóc người cao gầy, dung nhan tinh xảo ôn nhu, bề ngoài thật không có gì để chê.

Nhưng Tiêu Huyền hoàn toàn không chịu nổi khí chất trung tính trên người Lâm Diệc Lâm, cho nên rất không biết xấu hổ tự động quên mất những hành động của mình đối với đứa ngốc, bộc lộ biểu tình chán ghét đồng tính, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua.

Cũng may Lâm Diệc Lâm là người có thái độ đúng mực, chỉ mỉm cười nhạt với boss đại nhân, sau đó thân mật nói với Trần Lộ: "Anh có mệt không?"
Vương tử điện hạ từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, lập tức tiến về phía trước dịu dàng hôn môi Lâm Diệc Lâm, rồi sau đó đáp: "Không mệt.

Chúng ta đi ăn cơm thôi."
Nói xong định vẫy tay chào tạm biệt Tiêu Huyền.

Ai ngờ Lâm Diệc Lâm đột ngột ngắt lời: "Em có vài lời muốn nói cùng Tiêu Huyền...!Anh lên xe ngồi chờ em chút, được không?"
Trần Lộ cảm thấy kì quái, nhưng vẫn gật đầu mở cửa xe đi vào, cho bọn họ không gian nói chuyện.


Đến nước này, Tiêu Huyền muốn đi cũng không thể đi, chỉ có thể lạnh lùng đứng tại chỗ.

Lâm Diệc Lâm khẽ cười: "Tôi biết anh không thích tôi, nhưng để tôi nói hết được không?"
Tiêu Huyền hỏi: "Có chuyện gì?"
Lâm Diệc Lâm nghĩ một chút rồi lễ phép nói: "Tôi biết Tạ Tiểu Vũ kiêm chức trợ lý cho anh.

Anh ấy không phải là người thông minh, nhưng anh ấy nghiêm túc làm việc cũng rất thích âm nhạc, anh trong công ty có thể...!cho anh ấy thêm vài cơ hội được không?"
Ăn ngay nói thật, yêu cầu này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tiêu Huyền, phản ứng đầu tiên của hắn chính là hỏi: "Cơ hội gì? Ký hợp đồng cho cậu ấy làm nghệ sĩ, ra đĩa nhạc ư? Tuy rằng công ty của chúng tôi đôi khi sẽ có những quyết định sai lầm, nhưng điều đó không đại biểu rằng sẽ chủ động nhào vào bất cứ ai."
Lâm Diệc Lâm có hơi xấu hổ, nhưng vẫn không chịu khuất phục: "Rất nhiều nghệ sĩ lúc bắt đầu cũng không được coi trọng, nhưng sau đó..."
Tiêu Huyền nhíu mày ngắt lời: "Đừng lợi dụng quan hệ của Trần Lộ để nói về chuyện tư."
Lâm Diệc Lâm thu hồi thói quen tươi cười: "Tôi không có, chỉ là rất khó có cơ hội gặp anh, tôi chỉ muốn tranh thủ giùm Tạ Tiểu Vũ mà thôi."
Tiêu Huyền hờ hững đeo kính lên: "Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây.

Lần sau đừng lãng phí thời gian của tôi."
Lâm Diệc Lâm nhíu mày: "Tạ Tiểu Vũ rất cố gắng.

Anh ấy hoàn toàn không hiểu thế nào là lấy lòng cấp trên nhưng lại tận tâm tận lực làm việc cho anh.

Anh cay nghiệt như vậy, tự bản thân ngẫm lại không thấy khó chịu sao? Cái gọi là thiên vương, thực chất cũng chỉ là người bình thường, hay là anh đã quen đứng ở vị trí quá cao rồi nên không còn nhìn thấy gì khác nữa?"
Nói xong, xoay người đi về xe thể thao của Trần Lộ.

Ai ngờ tính tình boss lớn hơn bất cứ ai, hắn ngang nhiên cướp đường phóng xe trước mặt tiểu Lâm tử.

Trần Lộ thấy thế có chút bất đắc dĩ, chờ Lâm Diệc Lâm ngồi vào xe mới hỏi: "Sao thế? Em có gì để nói với cậu ấy vậy?"
Lâm Diệc Lâm cúi đầu suy tư, phiền muộn nói: "Anh ta thật ngạo mạn, em không thích anh ta."
Trần Lộ cười: "Không thích là đúng."
Tiểu Lâm Tử lập tức trừng mắt.

Vương tử điện hạ vội chân chó hùa theo: "Anh cũng không thích cậu ấy."
Lúc này Lâm Diệc Lâm mới miễn cưỡng nở nụ cười: "Em chỉ muốn nhờ anh ta chăm sóc một người bạn thôi."
Có lẽ Trần Lộ đã biết chuyện gì xảy ra, anh thở dài ngắt lời lão bà: "Thứ nhất, công ty không phải do Tiêu Huyền mở, cậu ấy không có cách nào đồng ý với yêu cầu của em.

Thứ hai, em không được áp đặt sự yêu thích của mình lên người không liên quan.

Thứ ba, chuyện của người khác không cho phép em quản."
Lâm Diệc Lâm tránh cánh tay anh: "Em chỉ cảm thấy người bạn đó ngốc rất đáng thương,"
Trần Lộ cười nói: "Làm sao em biết được suy nghĩ của Tiêu Huyền không giống em, đàn ông đều là động vật khẩu thị tâm phi."
Lâm Diệc Lâm ngước đôi mắt trong veo của mình: "Cám ơn anh đã dạy bảo.

Cho nên những gì anh nói thường ngày, em có thể nghĩ theo hướng ngược lại ha?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương