Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?
-
Chương 10: Đổi đời làm osin
Nó không trả lời, gương mặt cũng không biểu cảm chút sợ sệt nào. Một cách điềm nhiên nó cởi áo khoác ra, cột hai tay áo vào eo để phần áo rũ xuống bổ sung độ dài cho chiếc váy ngắn cũng cỡn để khi vận động mạnh không lộ ra cái gì. Nó lao đến chỗ của hắn , dùng lại đòn Steal của hắn ta cướp thẳng bóng từ tay đối phương. Làm một cú ba điểm sang bằng tỷ số, nó đáp đất, thở đều. Hắn nhíu mày nhìn nó, kỹ thuật quả thật không tệ nhưng cứ đà này nó sẽ gục trước, chắc chắn là vậy.
Ba mươi mấy phút trôi qua.
Tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn dần bởi lẽ người bu lại xem đông hơn ban đầu, chuyển tiết rồi giáo viên đến nhưng chỉ đứng xem chứ không can ngăn, bởi lẽ những học sinh lớp nó và hắn đã giải thích toàn bộ sự việc cho giáo viên và bản thân người đó cũng muốn xem thử như thế nào.
Chỉ còn vài phút, thật không tin vào mắt mình nhưng nó đang dẫn trước hai điểm. Từ nảy đến giờ dường như nó chỉ lo cản bóng của đối phương chứ không trực tiếp ghi bàn cho mình. Hầu hết bóng đều bị trật ra ngoài do lực cản. Hắn khá xuất sắc cản được những cú ném từ xa của nó bằng kỹ thuật block – dùng tay chặn (hoặc đỡ) các quả ném bóng của đối thủ, và go over the back- đưa bóng qua lưng nên có khởi đầu khá thuận lợi. Nhưng càng về sau nó càng có lợi thế, vì thân hình nhỏ nhắn nên nó luôn tránh né rất tốt và tránh khỏi các cú bật cao đoạt bóng của hắn. Việc khom người xuống để đuổi theo cô có lẻ hơi khó khăn đối với hắn ta.
Thời gian còn lại rất ngắn, nó chỉ cần ngăn cản không để hắn ghi thêm bàn nào nữa thì xem như nó thắng. Nhưng mà…nói thì rất dễ chứ thực tế thì không. Cổ chân nó bắt đầu đau nhói và sợi dây giày đã có xu hướng đứt lìa. Giày sandal mà, biết trước nó đã mang một đôi giày thể thao Adidas thật bền thật chắc rồi.
Mồ hôi lấm tấm trên trán nó lăn dài xuống, lưng áo hắn thì thấm ướt cả một vùng lớn, hô hấp dần trở nên nặng nhọc. Ngước mắt nhìn nó hắn không khỏi thán phục.
Hắn vừa nghĩ vừa đưa tay giằng bóng, cặp mắt nó liền chạm đếnhắn. Ăn cả hoặc ngã về không tất cả đề chờ ở cú dứt điểm này. Hắn nhanh chóng lướt qua sau lưng nó tiến đến vùng để ghi một cú ba điểm cuối cùng. Phát giác ra ngay lập tức, nó nhanh chóng bám theo hắn. Đến vùng ba điểm hắn bật lên cao để ném bóng, nó cũng bật theo tay chỉ còn một chút là có thể đánh bật trái bóng ra. Nào ngờ mắt cá chân nó nhói đau, dây giày đứt lìa kéo toàn bộ trọng lực cơ thể của nóxuống sàn. Trái bóng sượt qua móng tay cô và lọt qua rổ.
Game Out!
Mọi thứ dường như im lặng hẳn, nó cúi gầm mặt, nó cắn môi dưới cố kìm nén cảm xúc khiến cả người run lên. Hắn thở đều, mặt ngẩng lên nhìn bộ dáng của nó, trông rất thảm hại. Mồ hôi làm bệt tóc nó lại, mái tóc rũ rượi rối tung lên dù lúc đầu đã được cột gọn gàng. Mọi thứ thật như một giấc mơ, và hắn chỉ hơn nó 1 điểm, duy nhất một điểm. Cả cảm giác bị áp đảo này lần đầu tiên hắn cảm nhận được, hơn nữa còn từ một cô gái. Mọi người lại tiếp tục bàn tán về việc thiên tài của câu lạc bộ bóng rổ có đối thủ rồi.
Cúi xuống tháo đôi giày ra cầm trên tay, nó khập khễnh lê thân hình nặng như đeo chì ra ngoài. Cổ chân nó nhói đau, chắc là bị trật rồi, vừa nảy chỉ lo chặn bóng và tập trung vào hắn ta cho nên những cú bật nhảy đáp đất sai kỹ thuật dẫn đến hậu quả như thế này đây, nó thua thật thảm hại. Thế là nó phải làm ô-sin cho hắn trong ba tháng. Thật không công bằng !...............................................hết chap 10...................................................
sau khi suy nghĩ kĩ càng đến nửa đêm, Au sẽ giữ nguyên số chương, nên vẫn như trước giờ nhé.... Au chúc các pạn đọc truyên zui zẻ nha !!! :]]
Ba mươi mấy phút trôi qua.
Tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn dần bởi lẽ người bu lại xem đông hơn ban đầu, chuyển tiết rồi giáo viên đến nhưng chỉ đứng xem chứ không can ngăn, bởi lẽ những học sinh lớp nó và hắn đã giải thích toàn bộ sự việc cho giáo viên và bản thân người đó cũng muốn xem thử như thế nào.
Chỉ còn vài phút, thật không tin vào mắt mình nhưng nó đang dẫn trước hai điểm. Từ nảy đến giờ dường như nó chỉ lo cản bóng của đối phương chứ không trực tiếp ghi bàn cho mình. Hầu hết bóng đều bị trật ra ngoài do lực cản. Hắn khá xuất sắc cản được những cú ném từ xa của nó bằng kỹ thuật block – dùng tay chặn (hoặc đỡ) các quả ném bóng của đối thủ, và go over the back- đưa bóng qua lưng nên có khởi đầu khá thuận lợi. Nhưng càng về sau nó càng có lợi thế, vì thân hình nhỏ nhắn nên nó luôn tránh né rất tốt và tránh khỏi các cú bật cao đoạt bóng của hắn. Việc khom người xuống để đuổi theo cô có lẻ hơi khó khăn đối với hắn ta.
Thời gian còn lại rất ngắn, nó chỉ cần ngăn cản không để hắn ghi thêm bàn nào nữa thì xem như nó thắng. Nhưng mà…nói thì rất dễ chứ thực tế thì không. Cổ chân nó bắt đầu đau nhói và sợi dây giày đã có xu hướng đứt lìa. Giày sandal mà, biết trước nó đã mang một đôi giày thể thao Adidas thật bền thật chắc rồi.
Mồ hôi lấm tấm trên trán nó lăn dài xuống, lưng áo hắn thì thấm ướt cả một vùng lớn, hô hấp dần trở nên nặng nhọc. Ngước mắt nhìn nó hắn không khỏi thán phục.
Hắn vừa nghĩ vừa đưa tay giằng bóng, cặp mắt nó liền chạm đếnhắn. Ăn cả hoặc ngã về không tất cả đề chờ ở cú dứt điểm này. Hắn nhanh chóng lướt qua sau lưng nó tiến đến vùng để ghi một cú ba điểm cuối cùng. Phát giác ra ngay lập tức, nó nhanh chóng bám theo hắn. Đến vùng ba điểm hắn bật lên cao để ném bóng, nó cũng bật theo tay chỉ còn một chút là có thể đánh bật trái bóng ra. Nào ngờ mắt cá chân nó nhói đau, dây giày đứt lìa kéo toàn bộ trọng lực cơ thể của nóxuống sàn. Trái bóng sượt qua móng tay cô và lọt qua rổ.
Game Out!
Mọi thứ dường như im lặng hẳn, nó cúi gầm mặt, nó cắn môi dưới cố kìm nén cảm xúc khiến cả người run lên. Hắn thở đều, mặt ngẩng lên nhìn bộ dáng của nó, trông rất thảm hại. Mồ hôi làm bệt tóc nó lại, mái tóc rũ rượi rối tung lên dù lúc đầu đã được cột gọn gàng. Mọi thứ thật như một giấc mơ, và hắn chỉ hơn nó 1 điểm, duy nhất một điểm. Cả cảm giác bị áp đảo này lần đầu tiên hắn cảm nhận được, hơn nữa còn từ một cô gái. Mọi người lại tiếp tục bàn tán về việc thiên tài của câu lạc bộ bóng rổ có đối thủ rồi.
Cúi xuống tháo đôi giày ra cầm trên tay, nó khập khễnh lê thân hình nặng như đeo chì ra ngoài. Cổ chân nó nhói đau, chắc là bị trật rồi, vừa nảy chỉ lo chặn bóng và tập trung vào hắn ta cho nên những cú bật nhảy đáp đất sai kỹ thuật dẫn đến hậu quả như thế này đây, nó thua thật thảm hại. Thế là nó phải làm ô-sin cho hắn trong ba tháng. Thật không công bằng !...............................................hết chap 10...................................................
sau khi suy nghĩ kĩ càng đến nửa đêm, Au sẽ giữ nguyên số chương, nên vẫn như trước giờ nhé.... Au chúc các pạn đọc truyên zui zẻ nha !!! :]]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook