Tên Hề Sát Và Bảo Vật
-
C50: P2 C12 - Cậu Và Anh 1
Cậu và anh bước ra khỏi xe buýt, rồi đi bộ về nhà.
Tiếng trò chuyện tuy không rộn rã như bao cặp đôi khác, nhưng giữa cậu và anh vẫn có một bầu không khí thân mật rất riêng biệt.
Tí tách! Tí tách! Hạt mưa từ nền trời đáp xuống mái tóc đen tuyền rũ rượi của Dermot. Y/n thấy vậy, lấy ra từ cặp một chiếc ô đỏ chót, rực rỡ. Màu ô tương phản với cảnh sắc trời, càng tôn lên sự đẹp đẽ khác biệt của nó. Cậu kéo sát anh lại gần, tay cầm ô che kín hai người. Dermot má đỏ hây hây, trong lòng hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng cướp ô từ tay cậu, giành lấy trách nhiệm che ô cho cả hai.
Đi được một đoạn nhỏ, Y/n bất chợt quan sát được, bờ vai Dermot ướt đẫm cả một mảng lớn. Tuy vậy, anh vẫn không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng che ô phần cậu. Cho nên, Y/n tiến sát lại gần thêm, mong rằng chiếc ô sẽ đủ chỗ cho hai người.
Dermot cười, một nụ cười rất ôn nhu.
"Dermot này..."
Y/n nhỏ giọng gọi anh, gương mặt lộ rõ sự lo lắng.
"Vâng Y/n?"
Anh cười tít mắt, đáp lại tiếng gọi của cậu.
"Dạo này... Cậu có chuyện gì à?"
Cậu hỏi vì cảm thấy dạo này Dermot có chút bất thường, nhưng cậu không rõ là do vấn đề gì... Chi bằng hỏi thẳng vẫn hơn.
"Không có."
Anh nói dối.
"... Tớ quá hiểu cậu mà Dermot. Đừng diễn trước mặt tớ."
"Hehe... Chỉ là một chút chuyện phiền phức không đáng để Y/n để tâm."
"Được rồi... Tùy ý cậu... Nhưng nếu cần giúp gì thì nhớ nói tớ."
"=)"
"...Cậu cười nhìn gian quá đấy..."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Y/n không thể sao?"
"Không thể!"
"Tại sao? Chỉ một chút thôi..."
"Khôngggggg!"
"Không ai thấy đâu."
"..."
"Im lặng là đồng ý nhé."
Tại con hẻm nhỏ, dưới chiếc ô đỏ, có hai cậu con trai lặng lẽ hôn nhau, một cái phớt nhẹ lên môi, nhưng cũng đủ để cậu chàng tóc đen nhớ mãi. Thiếu niên tóc vàng ngượng ngùng, hai má đỏ lựng vội che mặt đi, trong lòng tràn đầy những xúc cảm hỗn độn.
Cả hai không ai biết trước được, ký ức đáng nhớ của hai người nhanh chóng biến thành tin tức nóng hôi hổi cho cả trường học bàn tán.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Là thật à?"
Cô níu tay áo anh, ngỗ ngược hỏi.
Anh không nói gì, quay mặt đi như chưa hề nghe thấy tiếng cô. Hành động của Dermot làm cô nàng nổi giận đùng đùng.
"Nè! Em hỏi anh đó! Tin đồn ấy không phải thật có phải không? Em sẽ đính chính nó cho anh!"
Cô tức giận, không thể tin được chàng trai trong mộng của mình là gay, một mực bắt Dermot thừa nhận theo ý cô ta.
"Không cần phải đính chính. Là thật."
Dermot với ngữ khí nhàn nhạt đáp lại. Anh nhanh chóng đẩy tay cô ra rồi đi vào lớp.
"Anh! Anh!!!"
Cô tức đến run người, rồi quay về lớp của mình, mặt toan tính một thứ gì đó. Sau khi cô rời đi, đám con gái trong lớp được một trận cười hả dạ, người như cô làm gì xứng với nam thần lớp này. Đồng thời cũng lo lắng không biết rằng anh gay thật hay chỉ lấy cớ từ chối cô ta.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vốn chỉ là tin đồn bàn tán loáng thoáng, nhưng cơn hờn ghen của cô gái cứ sôi sùng sục theo thời gian. Giờ ra về cũng là thời điểm cao trào bùng nổ.
Dermot lần này đến thẳng lớp Y/n chờ, càng làm cộng hưởng thêm tính chân thực cho tin đồn. Mọi người ai nấy xì xầm to nhỏ. Nhưng Y/n không thể nào vì bản thân mà lạnh lùng với anh, cậu cứ tỏ ra bình thường và đi cùng anh ra về mặc cho mọi người tủm tỉm cười đùa sau lưng.
Dermot nhìn sắc mặt Y/n căng thẳng, anh tự hỏi bản thân mình làm gì sai sao...
Mới được mấy bước ra khỏi cổng trường, cô gái kia đã đứng đợi sẵn, hớ hênh kéo tay Dermot. Mắt cô rươn rướn lệ.
"Anh chỉ giả vờ thích con trai để từ chối em thôi đúng không?!!"
Mary đứng từ xa, cảm thấy tình thế không thuận lợi cho Y/n lắm, cô vội chạy đến nói giúp.
"Cậu ấy đã không thích cậu rồi thì bỏ đi, tại sao phải gượng ép như vậy."
Cô nàng kia gào thét cả lên.
"Cô thì biết gì!!!"
Y/n liếc mắt, ám hiệu với Mary, thầm cảm ơn cô. Thực tình, trong tình thế này cậu không biết làm gì cả.
Càng lúc cô nàng càng làm tới.
"Nếu hai người gay thật thì hôn thử cho tôi xem! Ha! Không dám chứ gì!"
Vừa dứt câu, Dermot liền hôn Y/n ngay trước đám đông, cậu ngỡ ngàng, không bắt kịp hành động của anh.
"Vừa lòng rồi chứ?"
Cô nàng kia câm nín, mặt giận dữ đến bốc cả khói. Mary chỉ im lặng như tờ, đám đông xung quanh, người thì ghê tởm, người thì hò reo cả lên. Y/n một chút cũng không muốn gây chú ý như thế này.
"Được rồi, chúng ta về thôi De- Leonard"
Dermot ngoan ngoãn chắp đuôi đi theo Y/n, anh còn có chút vui vẻ, rốt cuộc cũng có thể công khai cậu là của anh.
Mọi thứ tưởng chừng như đã kết thúc. Không ai ngờ đến, cô nàng kia bực tức xô Y/n ra ngoài đường. Đúng lúc, một chiếc xe hơi chạy tới, cơ thể cậu đập vô xe, văng lên và ngã xuống nền đất. Người lái xe không khỏi hốt hoảng sau cuộc va chạm bất ngờ, xe cũng đâm vào bức tường nhà gần đó.
Tai nạn diễn ra quá nhanh, Dermot không kịp cứu lấy cậu, nhiệt độ cơ thể anh lạnh dần, con ngươi hỗn loạn trước cảnh tượng trước mặt.
Trong khi đó, Mary bối rối lay Dermot đang đứng trước cô.
"Leonard! Leonard! M-Mau tới xem cậu ấy sao rồi! Tớ sẽ gọi 911."
Nhớ Mary, Dermot mới lấy lại một chút bình tĩnh. Nhưng không được lâu, một cảm giác sợ hãi to lớn nhanh chóng bao trùm lấy Dermot, liệu cậu sẽ không rời bỏ anh chứ...?
Máu chảy từ đầu Y/n loang xuống nền đất dơ bẩn, thân thể cậu bất động. Dermot không khỏi bất an, tim anh đập mạnh hơn bao giờ hết vì lo lắng và căng thẳng.
Anh bước nhanh đến nơi cậu nằm, nhẹ nhàng lắng nghe hơi thở của cậu... Nhịp tim vẫn còn đập, một cảm giác an tâm lấp đầy tâm trí anh. Dermot nhanh chóng xé áo mình, băng bó lại, ngăn cho máu không chảy nữa.
Thật may mắn, xe cấp cứu đến kịp lúc, các bác sĩ và y tá nhanh chóng sơ cứu lại vết thương rồi đưa Y/n lên xe. Dermot cũng đi theo, anh ngồi bên giường bệnh, nửa phút cũng không buông tay cậu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook