Tên Hề Sát Và Bảo Vật
-
C37: Vết Cầu Vồng 1
Không hiểu vì sao, những cơn mưa luôn đem lại cho ta những cảm giác buồn thoang thoảng khó thốt thành lời. Kể cả chỉ mới còn là một cậu nhóc, Dermot cũng cảm nhận được như thế. Vẫn như thường ngày, cậu lại bầu bạn với một đống sách vở được xếp lên thành từng chồng cao đến chán ngán. Biết làm sao được, vì cậu là một đứa nhóc thiên tài sinh ra từ ống nghiệm tốn hàng triệu đô của mẹ cậu mà.
Mặc cho cảm xúc ngao ngán đến tận cổ họng, Dermot chăm chú nắn nót từng chữ trên trang giấy trắng. Những giọt mưa ngoài cửa sổ cũng cứ thế hời hợt mà rơi xuống nền đất, cùng nhau làm nên một bản hòa tấu buồn bã. Sự buồn ngủ sắp lấp đầy tâm trí nhưng chẳng thể giúp nó vơi đi, Dermot cố gắng xoa đầu để làm nó biến mất, từng đợt từng đợt cứ thế kéo dài không thôi.
Bỗng chốc, một âm thanh khác lạ xuất hiện, là tiếng nô đùa của bọn trẻ con khác cậu trong thị trấn. Chúng đang tụ tập nhau nô nức chạy đuổi dưới mưa, tiếng nói ríu rít to lớn dừng lại một hồi. Rồi một tiếng chuông cửa lại vang lên, hình như có một đứa trẻ trong bọn chúng đã bấm. Kỳ lạ thay, nếu là để chọc phá thì lũ trẻ đã chạy đi hết, chỉ duy một đứa còn sót lại. Nó cũng chính là đứa đã bấm chuông cửa.
Vì mẹ của cậu bận đi công tác đột xuất nên nhà chỉ có cậu và gia sư riêng, tin tưởng cậu, cô ta đã lặng lẽ ngủ thiếp đi bên ghế sô pha nên cũng chẳng để ý đến tiếng chuông vang lên cho lắm. Dermot rón rén, từng bước một rời khỏi ghế, ra khỏi phòng học, háo hức đi mở cửa. Do biết được khách là một đứa trẻ cũng tầm tuổi giống mình nên tim cậu cứ đập thình thịch vì vui sướng khó hiểu, có chút phấn khởi, bước chân không khỏi mà rảo bước nhanh một chút.
Cách! Tiếng cửa mở, một cậu nhóc chiều cao ngang cậu, mái tóc vàng óng ánh, hơi dài so với bọn con trai trong khu, đang mỉm cười gượng gạo, bàn tay năm ngón đưa gần mặt, khẽ lắc như chào hỏi.
"C-Chào cậu, t-tớ là y-y/n hehe..."
Dermot cười, người trước mắt cậu dễ thương vô cùng.
"Chào cậu, tớ là Leonard. Cậu bấm chuông có chuyện gì à?"
Nó gãi đầu, ánh mắt hướng đi lung tung, vô tình chạm mắt cậu rồi lại ngại ngùng quay đi.
"Tớ... khi đi chơi cùng mấy bạn trong khu, những lúc đi ngang qua đây... Lần nào cũng thấy cậu ngồi cạnh cửa sổ học bài, tuổi cũng chỉ tầm tớ..."
Nó nói hơi chậm nhưng chất giọng lảnh lót, khác hẳn tiếng mẹ vẫn thường quát mắng cậu, ồn ào và chói tai.
"Chỉ là ngồi học một mình hoài thì buồn lắm... Chắc là không ai rủ cậu đi chơi nên cậu mới phải vậy, tớ nghĩ thế... Cậu có muốn chơi với tớ không?"
Chơi? Vốn dĩ trong từ điển của cậu chẳng có từ này, cũng như chưa từng có ai rủ cậu đi chơi hay lo lắng cậu buồn không cả. Lần đầu tiên cảm giác được một người lạ quan tâm hỏi han, Dermot có chút nao nức lạ kỳ trong lòng, hai mắt đỏ hoen như cố nén lại để không khóc. Cảm nhận được cậu có chút xúc động, nó lúng túng không biết làm gì, nghĩ là lỗi do mình, vụng và vụng về mà dỗ dành.
"X-xin lỗi, x-xin l-lỗi, t-tớ nói gì tổn thương cậu h-h-hả?"
Nhìn thấy ánh mắt nó lo lắng, bộ dáng khép nép vì cậu, Dermot trong lòng vui sướng kỳ lạ, một chút nghiện, một chút lưu luyến.
"Không, không có, ngược lại là đằng khác."
"Ngược lại...?"
"Không có gì... Rất vui được làm bạn với cậu."
"Ừm!"
Cậu cười, nó cũng cười theo, vui vẻ vì làm quen được bạn mới.
"Bọn tớ đang chơi đuổi bắt, cậu tham gia không, chắc là bọn nó đang chơi ở ngoài kia á, cậu chơi thì tớ ra rủ cho."
Y/n khảng khái mời cậu, không chút ngại ngần.
"Tớ... không ra ngoài được... Bài tập cũng chưa xong."
Dermot nghe đến thì cũng thích thú lắm nhưng lại không dám ra, ánh mắt đượm buồn nhìn xuống nền gạch.
"Chắc nhà cậu khó lắm nhỉ... Khi nào thì cậu làm xong?"
Nó hỏi.
"Tầm 13h30...?"
Giờ đó là giờ duy nhất cậu được nghỉ giải lao cho việc ngủ trưa, mục đích cũng chỉ để tốt cho não bộ, giúp cậu không suy giảm trí nhớ nhưng đây không phải lúc chần chừ lựa chọn, vì hiếm lắm... Hiếm lắm... Mới có ai đó đặc biệt làm bạn với cậu. Dermot... Muốn hi sinh giờ ngủ đó vì cậu bạn mới này.
"Ừm, vậy nhé. Tầm giờ đó tớ sẽ qua rủ cậu. Cố lên nhé!"
Nó quay lưng có ý định rời đi, đối diện bóng lưng nó, Dermot khẽ tiếc nuối, lưu luyến khôn nguôi, muốn kêu nó đừng đi nhưng lại thôi. Dù gì lát nữa cũng gặp, cậu tự nhủ.
Bỗng dưng rồi nó quay lại, kéo tay cậu, không khỏi khiến Dermot đỏ mặt vì khoảng cách quá gần gũi.
"À... móc ngoéo để cậu tin tưởng. 13h30 tớ sẽ quay lại, tớ mà không quay lại thì sẽ phải nuốt ngàn kim. Hứa đó!"
Nó cười ngô nghê, khoe hàm răng sún ngốc nghếch.
Mặt đỏ lại càng đỏ, tim Dermot không hiểu sao có chút đập thình thịch nhẹ, cảm giác lạ quá, lạ quá đi mất.
"Ừ"
Cậu đáp.
Cái buồn của mưa, cậu tự hỏi sao biến đâu mất rồi, có lẽ chăng trong ánh mắt đã lấp ló một vết cầu hồng xoa dịu nỗi cô đơn? Có lẽ chăng? Ừ...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tranh vẽ vội, mấy bạn dân vẽ đọc truyện vui đừng nghiêm túc quá nha ^^!
Btw, cảm ơn chị @Lanleuleu vì những dòng tin nhắn đầy động lực ạ :3
Giờ nghỉ hè rồi, tác giả sẽ tập trung viết phiên ngoại, mong là văn phong không bị xuống. ^^!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook