Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
-
Chương 93: Lão sư dụng ý rất sâu
Lúc này Dạ Côn vô cùng tuyệt vọng, không phải là loại tuyệt vọng lúc tử vong kia, mà là... Dị Hỏa trên người mình bị tắt.
Bị đạo lực Thiên Tôn cưỡng ép phân liệt, sau đó mỗi cỗ đạo lực hấp thu một loại Dị Hỏa. Giữ lại ở bên trong hai cỗ đạo lực...
Dạ Côn biểu lộ ngốc trệ, nhìn chăm chú hai nam tử trước mặt.
Mà hai nam tử một trắng một đen thấy Thiên Tôn chăm chú nhìn mình, lập tức cúi đầu biểu thị thần phục.
Bất quá nghĩ thầm Thiên Tôn dục hỏa trùng sinh, thế mà ngay cả tóc cũng đốt không còn, hơn nữa còn lấy được thân thể trẻ trung như thế.
Xem ra Thiên Tôn biến mất nhiều năm như vậy, hẳn là vì chuẩn bị dục hỏa trùng sinh. Không hổ là Thiên Tôn lão sư của mình.
Thật lòng khâm phục.
Đông Tứ, Đát Từ duỗi ra hai tay lễ bái hô to:
- Thiên Tôn hồng phúc, trọng hoạch tân sinh, Thiên Tôn uy vọng bao phủ toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, học sinh nguyện vì Thiên Tôn lão sư diệt trừ chướng ngại trước mắt, Thiên Tôn lão sư thọ cùng trời đất!
Dạ Côn còn đang đắm chìm trong bi thống, Kim Sắc Nữ Nhân kia không phải nói Dị Hỏa rất ngưu bức sao?
Tại sao lại bị hấp thu như vậy? Không nghĩ tới, gồng xiềng vận mệnh vẫn chưa bị chặt đứt! Côn ca ta không thể thua!
Thậm chí còn tới hai tên tiểu đệ thực lực cường hãn.
- Đây là Thiên Tôn lão sư của ta!!!
- Đây là Thiên Tôn lão sư của ta!!!
Dạ Côn nhìn hai nam tử trước mặt, không biết nên nói thế nào mới tốt, thừa nhận là Thiên Tôn lão sư của bọn họ?
Hình như không ổn, như thế sẽ không tôn trọng hai vị Thiên Tôn.
Nói thật? Thiên Tôn của các ngươi đã vẫn lạc, chẳng qua là truyền hết đạo lực cho mình.
Hình như cũng không ổn, nếu một nhóm người nào đó biết Thiên Tôn không còn, vậy không còn gì có thể áp chế bọn họ, đến lúc đó sinh linh đồ thán, như vậy chính là nồi của Dạ Côn ta.
Kỳ thật trong lòng của Đông Tứ, Đát Từ cũng hết sức nghi hoặc.
Vì sao khí tức Thiên Tôn lão sư lại ở trên cùng một người, chẳng lẽ Thiên Tôn lão sư đang đồng thời đoạt lấy cái thân thể này?
Đông Tứ cùng Đát Từ chậm rãi ngẩng đầu liếc một cái, tựa hồ có thể cảm nhận được ý tứ của Thiên Tôn, xác thực rất có vốn liếng.
Khó trách hai vị Thiên Tôn đồng thời coi trọng, có thể hiểu được.
Chẳng qua là!
Đông Tứ cùng Đát Từ nhìn nhau, một mặt ghét bỏ cùng khinh bỉ đối phương.
- Các ngươi là ai?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi, giả vờ mất trí nhớ chắc là được, thuyết thư tiên sinh thường xuyên kể như thế, đụng một chút liền mất trí nhớ, đây hẳn là phương pháp hữu hiệu nhất.
- Lão sư! Ngài đây thế nào?
- Lão sư, sau khi ngài dục hỏa trùng sinh mất trí nhớ ư?
Dạ Côn phất phất tay, bất đắc dĩ nói ra:
- Từ đâu tới đây, trở về chỗ đó đi, ta không phải là lão sư của các ngươi.
Ban đầu Dạ Côn ta đã bị vô địch khốn nhiễu, ngươi lại đến hai tên đệ tử thực lực cường hãn, Dạ Côn ta biết làm sao? Ngươi bảo địch nhân phải làm sao?
Ngươi có nghĩ qua cảm thụ của địch nhân không? Ngươi vì sao lại ích kỷ như vậy? Kẻ địch không cần tôn nghiêm sao?
Nhân vật phản diện không cần mặt mũi ư?
- Lão sư, học sinh Đông Tứ đã tìm lão sư vạn vạn năm! Hôm nay tìm được lão sư, cũng không thể rời khỏi lão sư nửa bước, trừ phi lão sư đánh chết ta!
- Lão sư, mặc dù ta không muốn nói giống y, nhưng ta cũng có ý này.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, chợt phát hiện... giáp da trên người mình đều bị đốt không còn, có chút ngượng ngùng...
Vẫn nên đuổi hai người bọn họ đi mau.
- Hai vị, trở về đi, nơi này đã không có lão sư của các ngươi.
Thế nhưng ánh mắt của Đông Tứ cùng Đát Từ lộ ra vẻ kiên định, trừ phi cái chết chia lìa ta với lão sư, bằng không ta sẽ không rời khỏi lão sư nửa bước!
Dạ Côn có thể đọc hiểu ánh mắt của bọn họ, tình nghĩa sư đồ này sợ là đã vượt tuyến đi, bình thường chỉ có nam hài tử lộ ra ánh mắt như vậy với nữ hài tử.
- Đi!
Dạ Côn không thể không biểu hiện bộ dạng tức giận, người khác đều là tận lực lung lạc cao thủ, đến Dạ Côn ta nơi này liền hoàn toàn thay đổi.
Đát Từ trầm giọng nói ra:
- Sau này học sinh sẽ chỉ ngưỡng một oai hùng của lão sư!
- Lão sư oai hùng khiến học sinh cảm thấy rất... à... ừm...
Đông Tứ lộ ra vẻ ấp a ấp úng, hình như không biết dùng từ gì hình dung.
Dạ Côn:...
Nói thật, công phu nịnh hót của các ngươi còn không lợi hại bằng Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
Hai tên kia chính là vỗ mông ngựa vương.
- Nếu lão sư có chuyện gì không tiện ra mặt, học sinh có thể làm thay.
- Nếu lão sư muốn giết người nào, học sinh sẽ nghiền xương y thành tro.
Không hổ là Đông Tứ cùng Đát Từ, hai người rất biết nắm bắt tâm tư lão sư a.
Bởi vì sau khi Dạ Côn nghe thấy thế thì rất động tâm, nhất là câu không tiện ra mặt kia, Côn ca ta có đôi khi quả thật không tiện ra mặt.
- Cũng không phải không được...
Dạ Côn còn chưa nói hết lời.
Đông Tứ cùng Đát Từ lập tức dập đầu tạ ơn:
- Tạ lão sư thành toàn, học sinh sẽ không cô phụ kỳ vọng của lão sư!
- Đông Tứ là ai?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Chỉ thấy bạch y nam tử bên trái cung kính nói ra:
- Lão sư, học sinh Đông Tứ.
Dạ Côn quan sát người này, sắc mặt mang theo vẻ ôn hòa, ngũ quan lộ ra thiện ý:
- Từ Hàng Thiên Tôn là gì của ngươi?
Đát Từ đứng ở bên cạnh sững sờ, chắp tay nói ra:
- Lão sư, học sinh Đát Từ, đệ tử của Từ Hàng Thiên Tôn.
Dạ Côn có chút xấu hổ, hình như quần áo của các ngươi mặc ngược rồi.
- Lão sư, không phải ngài mất trí nhớ sao?
Đông Tứ nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Một chút trí nhớ phá toái thôi.
Đối với lí do này, hai người tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ, dù sao khí tức lão sư không thể sai được.
- Lão sư, học sinh có thể hỏi một chuyện không?
Đông Tứ cung kính hỏi.
- Hỏi.
- Vì sao khí tức Từ Hàng Thiên Tôn kia cũng ở trong cơ thể lão sư?
- Đông Tứ! Ngươi có ý gì! Tại sao không hỏi vì sao khí tức Vạn Ác Thiên Tôn lại ở trong cơ thể của lão sư ta?
- Đát Từ, đã nhiều năm như vậy, có phải ngươi muốn ở trước mặt lão sư đánh một trận hay không?!
- Tốt! Chỉ cần lão sư gật đầu, hôm nay là tử kỳ của ngươi!
Dạ Côn giang tay ra:
- Được, chút chuyện nhỏ như thế, chú ý cách hành xử.
Hai người hoảng hốt, lập tức chắp tay:
- Học sinh thất thố.
- Đúng rồi, hai người các ngươi có thực lực gì?
Dạ Côn tò mò hỏi, hai tên tiểu đệ này thoạt nhìn không đơn giản.
Hai người lập tức lộ ra bộ dáng khiêm tốn, cung kính nói ra:
- Cách lực lượng Thiên Tôn lão sư một bước.
Mặc dù chỉ là cách một bước, nhưng lại khác biệt trời vực, có lẽ đời này đều không có hy vọng, hai người biểu hiện như thế, cũng là muốn xin lão sư chỉ bảo, từ đó đột phá đến hàng ngũ Thiên Tôn.
Hai tên đệ tử này lợi hại a, chỉ cách một bước.
- Không tệ không tệ, cố gắng lên.
- Mong lão sư chỉ bảo.
Trong lòng Dạ Côn thở dài, hiện tại ta chỉ chỉ nghĩ làm thế nào để hạ xuống, chỉ sợ không tiện chỉ bảo các ngươi.
- Hiện tại phải trở về, không tiện mang theo các ngươi, các ngươi một nơi ở lại trước đi.
- Vâng! Lão sư!
Dạ Côn thấy hai người vẫn rất nghe lời, cũng xem như nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn bóng lưng lão sư chạy đi, Đông Tứ thì thào nói ra:
- Lão sư đã mạnh như vậy, vẫn không quên rèn luyện thân thể, chẳng lẽ đây là... chỉ bảo!!!
Đông Tứ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đát Từ đã bắt đầu chạy vòng vòng.
Đát Từ giảo hoạt, còn Từ Hàng Thiên Tôn, dối trá Thiên Tôn mới đúng.
Đông Tứ hừ lạnh một tiếng, cũng gia nhập vào hàng ngũ chạy vòng vòng, lão sư chạy như thế, khẳng định có thâm ý.
Bị đạo lực Thiên Tôn cưỡng ép phân liệt, sau đó mỗi cỗ đạo lực hấp thu một loại Dị Hỏa. Giữ lại ở bên trong hai cỗ đạo lực...
Dạ Côn biểu lộ ngốc trệ, nhìn chăm chú hai nam tử trước mặt.
Mà hai nam tử một trắng một đen thấy Thiên Tôn chăm chú nhìn mình, lập tức cúi đầu biểu thị thần phục.
Bất quá nghĩ thầm Thiên Tôn dục hỏa trùng sinh, thế mà ngay cả tóc cũng đốt không còn, hơn nữa còn lấy được thân thể trẻ trung như thế.
Xem ra Thiên Tôn biến mất nhiều năm như vậy, hẳn là vì chuẩn bị dục hỏa trùng sinh. Không hổ là Thiên Tôn lão sư của mình.
Thật lòng khâm phục.
Đông Tứ, Đát Từ duỗi ra hai tay lễ bái hô to:
- Thiên Tôn hồng phúc, trọng hoạch tân sinh, Thiên Tôn uy vọng bao phủ toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, học sinh nguyện vì Thiên Tôn lão sư diệt trừ chướng ngại trước mắt, Thiên Tôn lão sư thọ cùng trời đất!
Dạ Côn còn đang đắm chìm trong bi thống, Kim Sắc Nữ Nhân kia không phải nói Dị Hỏa rất ngưu bức sao?
Tại sao lại bị hấp thu như vậy? Không nghĩ tới, gồng xiềng vận mệnh vẫn chưa bị chặt đứt! Côn ca ta không thể thua!
Thậm chí còn tới hai tên tiểu đệ thực lực cường hãn.
- Đây là Thiên Tôn lão sư của ta!!!
- Đây là Thiên Tôn lão sư của ta!!!
Dạ Côn nhìn hai nam tử trước mặt, không biết nên nói thế nào mới tốt, thừa nhận là Thiên Tôn lão sư của bọn họ?
Hình như không ổn, như thế sẽ không tôn trọng hai vị Thiên Tôn.
Nói thật? Thiên Tôn của các ngươi đã vẫn lạc, chẳng qua là truyền hết đạo lực cho mình.
Hình như cũng không ổn, nếu một nhóm người nào đó biết Thiên Tôn không còn, vậy không còn gì có thể áp chế bọn họ, đến lúc đó sinh linh đồ thán, như vậy chính là nồi của Dạ Côn ta.
Kỳ thật trong lòng của Đông Tứ, Đát Từ cũng hết sức nghi hoặc.
Vì sao khí tức Thiên Tôn lão sư lại ở trên cùng một người, chẳng lẽ Thiên Tôn lão sư đang đồng thời đoạt lấy cái thân thể này?
Đông Tứ cùng Đát Từ chậm rãi ngẩng đầu liếc một cái, tựa hồ có thể cảm nhận được ý tứ của Thiên Tôn, xác thực rất có vốn liếng.
Khó trách hai vị Thiên Tôn đồng thời coi trọng, có thể hiểu được.
Chẳng qua là!
Đông Tứ cùng Đát Từ nhìn nhau, một mặt ghét bỏ cùng khinh bỉ đối phương.
- Các ngươi là ai?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi, giả vờ mất trí nhớ chắc là được, thuyết thư tiên sinh thường xuyên kể như thế, đụng một chút liền mất trí nhớ, đây hẳn là phương pháp hữu hiệu nhất.
- Lão sư! Ngài đây thế nào?
- Lão sư, sau khi ngài dục hỏa trùng sinh mất trí nhớ ư?
Dạ Côn phất phất tay, bất đắc dĩ nói ra:
- Từ đâu tới đây, trở về chỗ đó đi, ta không phải là lão sư của các ngươi.
Ban đầu Dạ Côn ta đã bị vô địch khốn nhiễu, ngươi lại đến hai tên đệ tử thực lực cường hãn, Dạ Côn ta biết làm sao? Ngươi bảo địch nhân phải làm sao?
Ngươi có nghĩ qua cảm thụ của địch nhân không? Ngươi vì sao lại ích kỷ như vậy? Kẻ địch không cần tôn nghiêm sao?
Nhân vật phản diện không cần mặt mũi ư?
- Lão sư, học sinh Đông Tứ đã tìm lão sư vạn vạn năm! Hôm nay tìm được lão sư, cũng không thể rời khỏi lão sư nửa bước, trừ phi lão sư đánh chết ta!
- Lão sư, mặc dù ta không muốn nói giống y, nhưng ta cũng có ý này.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, chợt phát hiện... giáp da trên người mình đều bị đốt không còn, có chút ngượng ngùng...
Vẫn nên đuổi hai người bọn họ đi mau.
- Hai vị, trở về đi, nơi này đã không có lão sư của các ngươi.
Thế nhưng ánh mắt của Đông Tứ cùng Đát Từ lộ ra vẻ kiên định, trừ phi cái chết chia lìa ta với lão sư, bằng không ta sẽ không rời khỏi lão sư nửa bước!
Dạ Côn có thể đọc hiểu ánh mắt của bọn họ, tình nghĩa sư đồ này sợ là đã vượt tuyến đi, bình thường chỉ có nam hài tử lộ ra ánh mắt như vậy với nữ hài tử.
- Đi!
Dạ Côn không thể không biểu hiện bộ dạng tức giận, người khác đều là tận lực lung lạc cao thủ, đến Dạ Côn ta nơi này liền hoàn toàn thay đổi.
Đát Từ trầm giọng nói ra:
- Sau này học sinh sẽ chỉ ngưỡng một oai hùng của lão sư!
- Lão sư oai hùng khiến học sinh cảm thấy rất... à... ừm...
Đông Tứ lộ ra vẻ ấp a ấp úng, hình như không biết dùng từ gì hình dung.
Dạ Côn:...
Nói thật, công phu nịnh hót của các ngươi còn không lợi hại bằng Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
Hai tên kia chính là vỗ mông ngựa vương.
- Nếu lão sư có chuyện gì không tiện ra mặt, học sinh có thể làm thay.
- Nếu lão sư muốn giết người nào, học sinh sẽ nghiền xương y thành tro.
Không hổ là Đông Tứ cùng Đát Từ, hai người rất biết nắm bắt tâm tư lão sư a.
Bởi vì sau khi Dạ Côn nghe thấy thế thì rất động tâm, nhất là câu không tiện ra mặt kia, Côn ca ta có đôi khi quả thật không tiện ra mặt.
- Cũng không phải không được...
Dạ Côn còn chưa nói hết lời.
Đông Tứ cùng Đát Từ lập tức dập đầu tạ ơn:
- Tạ lão sư thành toàn, học sinh sẽ không cô phụ kỳ vọng của lão sư!
- Đông Tứ là ai?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Chỉ thấy bạch y nam tử bên trái cung kính nói ra:
- Lão sư, học sinh Đông Tứ.
Dạ Côn quan sát người này, sắc mặt mang theo vẻ ôn hòa, ngũ quan lộ ra thiện ý:
- Từ Hàng Thiên Tôn là gì của ngươi?
Đát Từ đứng ở bên cạnh sững sờ, chắp tay nói ra:
- Lão sư, học sinh Đát Từ, đệ tử của Từ Hàng Thiên Tôn.
Dạ Côn có chút xấu hổ, hình như quần áo của các ngươi mặc ngược rồi.
- Lão sư, không phải ngài mất trí nhớ sao?
Đông Tứ nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Một chút trí nhớ phá toái thôi.
Đối với lí do này, hai người tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ, dù sao khí tức lão sư không thể sai được.
- Lão sư, học sinh có thể hỏi một chuyện không?
Đông Tứ cung kính hỏi.
- Hỏi.
- Vì sao khí tức Từ Hàng Thiên Tôn kia cũng ở trong cơ thể lão sư?
- Đông Tứ! Ngươi có ý gì! Tại sao không hỏi vì sao khí tức Vạn Ác Thiên Tôn lại ở trong cơ thể của lão sư ta?
- Đát Từ, đã nhiều năm như vậy, có phải ngươi muốn ở trước mặt lão sư đánh một trận hay không?!
- Tốt! Chỉ cần lão sư gật đầu, hôm nay là tử kỳ của ngươi!
Dạ Côn giang tay ra:
- Được, chút chuyện nhỏ như thế, chú ý cách hành xử.
Hai người hoảng hốt, lập tức chắp tay:
- Học sinh thất thố.
- Đúng rồi, hai người các ngươi có thực lực gì?
Dạ Côn tò mò hỏi, hai tên tiểu đệ này thoạt nhìn không đơn giản.
Hai người lập tức lộ ra bộ dáng khiêm tốn, cung kính nói ra:
- Cách lực lượng Thiên Tôn lão sư một bước.
Mặc dù chỉ là cách một bước, nhưng lại khác biệt trời vực, có lẽ đời này đều không có hy vọng, hai người biểu hiện như thế, cũng là muốn xin lão sư chỉ bảo, từ đó đột phá đến hàng ngũ Thiên Tôn.
Hai tên đệ tử này lợi hại a, chỉ cách một bước.
- Không tệ không tệ, cố gắng lên.
- Mong lão sư chỉ bảo.
Trong lòng Dạ Côn thở dài, hiện tại ta chỉ chỉ nghĩ làm thế nào để hạ xuống, chỉ sợ không tiện chỉ bảo các ngươi.
- Hiện tại phải trở về, không tiện mang theo các ngươi, các ngươi một nơi ở lại trước đi.
- Vâng! Lão sư!
Dạ Côn thấy hai người vẫn rất nghe lời, cũng xem như nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn bóng lưng lão sư chạy đi, Đông Tứ thì thào nói ra:
- Lão sư đã mạnh như vậy, vẫn không quên rèn luyện thân thể, chẳng lẽ đây là... chỉ bảo!!!
Đông Tứ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đát Từ đã bắt đầu chạy vòng vòng.
Đát Từ giảo hoạt, còn Từ Hàng Thiên Tôn, dối trá Thiên Tôn mới đúng.
Đông Tứ hừ lạnh một tiếng, cũng gia nhập vào hàng ngũ chạy vòng vòng, lão sư chạy như thế, khẳng định có thâm ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook