Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
-
Chương 8: Đại ca, ta tàn nhẫn không?
- Ngươi nói ai là nhị đại ngốc tử đấy!
Dạ Côn cau mày đứng dậy, trong người đồng lứa, Dạ Côn xem như tương đối cao, phối hợp với hình ảnh cái đầu trọc có chút cảm giác xấu xa, cộng thêm vẻ mặt đen chìm, khiến hai vị tiểu thiếu gia có chút áp bách.
Người của Côn ca ta các ngươi muốn động liền động sao, tiểu tử này do Côn ca ta bảo vệ, dù sao nó đã giúp ta cõng không ít nồi.
- Ngươi...ngươi muốn làm gì, ta...ta chính là Nguyên gia chi tử!
Nguyên Chẩn xem như Tiểu Bá Vương, chẳng qua là trong người đồng lứa, nhưng lúc này nhận lấy áp lực Dạ Côn mang tới, lời nói đều có chút run run.
- Vuốt lưỡi thẳng lại rồi nói tiếp.
- Ngươi muốn...a...
Nguyên Chẩn lời còn chưa nói hết, một cái bàn dài liền đập tới.
- Đại ca, tàn nhẫn không, giống mẫu thân hay không.
Dạ Tần phủi tay, một mặt đắc ý.
Dạ Côn:...
Nếu mẫu thân ác giống ngươi, chỉ sợ cha sẽ bị đánh ra phân.
Nhưng không thể không nói, lực lượng Dạ Tần đúng là rất lớn, tuổi còn nhỏ đã có thể nhấc bàn dài cho lên, đoán chừng vừa rồi đã dùng hết khí lực bú sữa mẹ đi.
Chiêu này của Dạ Tần xem như trấn trụ tất cả mọi người, thậm chí Phong Điền bên cạnh đều choáng váng một nửa, sau một hồi lâu mới phản ứng được.
- Nguyên Chẩn, ngươi thế nào rồi?!
Nguyên Chẩn chẳng qua là bị đụng một cái, cũng không có chảy máu, dù sao Dạ Tần lớn thế nào, cũng chỉ có một chút như vậy, bất quá cũng đạt tới chấn nhiếp hiệu quả.
Nhưng mà...lên lớp không tới mấy canh giờ liền đánh nhau, lần này chỉ sợ phải bị phê bình rồi.
Ánh mắt Nguyên Chẩn mang theo kinh ngạc, dù sao lần thứ nhất có người dám hoàn thủ, một thoáng không biết nói thế nào mới tốt.
- Ngươi đánh ta...!!!
Nguyên Chẩn đứng dậy căm tức nhìn Dạ Tần, trong lòng vừa ủy khuất vừa uất ức.
Dạ Tần vừa định nói gì đó, lại bị Dạ Côn ngăn lại:
- Liền đánh ngươi đấy, làm sao?!
Huynh đệ ở bên ngoài, dĩ nhiên phải đồng tâm hiệp lực, Dạ Côn sao có thể để một mình Dạ Tần cõng nồi đây.
Làm đại ca, dĩ nhiên phải ra mặt cho đệ đệ, mặc dù mỗi lần đều là đệ đệ cõng nồi, muốn chia một chút nồi đều không được, thật là khiến người ta đau đầu.
- Tốt! Ngươi tên đầu trọc này chờ đó cho ta, ta đi nói cho lão sư biết!
Nguyên Chẩn nổi giận nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên vì tức.
- Không sai, nói cho lão sư nghe, các ngươi xong!
Phong Điền cũng ở bên cạnh phụ họa.
Dạ Côn còn cho là bọn họ muốn làm gì, nguyên lai đâm thọc a.
Bất quá đệ đệ bên cạnh có chút yếu ớt, ánh mắt né tránh, rõ ràng biết kết quả khi lão sư biết chuyện.
Thân là đại ca, sao có thể nhẫn tâm nhìn một màn bi thảm này phát sinh được.
- Tiểu hài tử mới nói với lão sư, có bản lĩnh tan học chớ đi
Dạ Côn nhẹ nói ra, loại ngữ khí kia hoàn toàn chính là đang kéo cừu hận, xem ra là muốn kéo sai lầm lên trên người mình.
Dù sao đều là trẻ con, kích tướng một thoáng, trong nháy mắt liền bị lừa.
- Được! Tan học hai người các ngươi chớ đi! Bằng không các ngươi đừng hòng lăn lộn ở huyện Thái Tây này!
Phong Điền thả ra ngoan thoại, khiến bạn học xung quanh run lẩy bẩy, các ngươi thần tiên đánh nhau, tuyệt đối đừng liên lụy đến mấy phàm nhân chúng ta.
Câu nói này làm Dạ Côn cảm thấy rất quen thuộc, hai đứa bé này có chthú vị.
Rất nhanh, Vi lão liền chậm rãi đi vào.
- Lão sư, bọn họ vừa mới đánh nhau.
Theo câu nói này vừa ra, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, lại có người mật báo!
Dạ Côn nhìn một cái, mật báo là một nữ oa oa, ghim một đầu bím tóc thật dài, gương mặt chính khí, theo Dạ Côn, nữ oa này là loại người có tính cay nghiệt.
Thế mà không sợ bọn họ trả thù sao?
Vi lão vẻ mặt ngưng tụ:
- Ba Uyển Thanh, kể lại mọi chuyện ngươi vừa nhìn thấy.
Nghe giọng điệu này của Vi lão liền biết, khẳng định phiền toái rồi.
Dù sao Vi lão ở đây xây dựng tư thục, còn không có học sinh dám đánh nhau, ngày hôm nay phá cái tiền lệ này, không trừng phạt sẽ không đi vào chính đạo.
Đôi mắt Ba Uyển Thanh rất lớn rất sáng, lúc này liền có thể nhìn ra, lớn lên khẳng định là một cô gái xinh đẹp, chẳng qua là mang một ít đâm thọt mà thôi.
Dạ Tần nhìn Ba Uyển Thanh, rất tò mò nữ hài tử này tại sao phải mật báo.
Chẳng lẽ là đang trợ giúp mình sao?
Tại sao phải giúp trợ mình? Chẳng lẽ là có ý gì với mình sao?
Ngày đầu tiên tới trường, thế mà đã có nữ hài tử thích rồi.
Cuối cùng cũng có một việc siêu việt đại ca, nghĩ như vậy, trong lòng Dạ Tần vẫn có chút ít vui vẻ.
Nhưng mà Phong Điền cùng Nguyên Chẩn tầm mắt bất thiện, con nhóc Ba Uyển Thanh này!
Nếu như ngươi không phải con gái của huyện trưởng, khẳng định phải giáo huấn ngươi thật tốt!
Ba Uyển Thanh chính là con gái của huyện trưởng, ở bên trong huyện Thái Tây, nàng chính là một tiểu công chúa, đương nhiên là được huyện trưởng sủng ái.
Nhưng Ba Uyển Thanh cũng không ham chơi, nàng muốn dốc lòng trở thành một Kiếm Đế, hơn nữa còn là một nữ Kiếm Đế.
Ba Uyển Thanh nói chuyện đã xảy ra lại một lần, cũng không có thiên vị bên nào, rất quy củ.
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn kém chút tức điên, theo lời của Ba Uyển Thanh nói, mình chính là Tiểu Bá Vương vạn ác bất xá.
Vi lão tầng tầng thở phào một cái:
- Bốn người các ngươi! Đi ra ngoài phạt đứng!
Sau khi nói xong lại hướng người giữ cửa ở phía phía ngoài hô:
- Thông tri cha mẹ của bọn nó đến đây.
- Vâng, tiên sinh.
Dạ Tần vừa nghe thấy muốn gọi cha mẹ đến, trong nháy mắt luống cuống, mang theo ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Dạ Côn.
Dạ Côn cũng không có cách nào, ai kêu Ba Uyển Thanh bỗng nhiên mật báo.
Bốn đứa bé đứng bên dưới cây liễu, sắc mặt kia sinh không thể luyến, xem ra đều sợ bị trong nhà người biết.
- Con nhóc Ba Uyển Thanh này! Đến nghĩ biện pháp trả thù nàng!
Nguyên Chẩn nói nhỏ một tiếng, giận a, còn đáng giận hơn khi nãy nữa.
Phong Điền cũng một bên phụ họa:
- Ghét nhất là người mật báo! Ta muốn bắt một con trùng đất thật gớm đặt ở trên tóc nàng.
- Như vậy sao được, người ta dù sao cũng là nữ hài tử.
Dạ Tần nhẹ nói ra, trộm liếc Ba Uyển Thanh trong lớp học một cái, phát hiện đối phương cũng nhìn lại, lập tức cúi đầu.
Dạ Côn cười nhẹ một tiếng, không có tham dự thảo luận, đều là hài tử, nhiều nhất cũng chỉ là chơi xấu một chút.
- Sự tình của chúng ta còn chưa chấm dứt đâu!
Phong Điền hết sức ngạo kiều hừ một tiếng.
Dạ Tần cũng không sợ:
- Tùy thời phụng bồi.
Những hài tử này a, còn muốn đánh nhau, trước hết hãy nghĩ làm sao đối phó với cửa ải phụ mẫu này đi.
Cũng không biết đứng bao lâu, học sinh đều ra về.
Phong Điền vẫn không quên cho Ba Uyển Thanh một cái ánh mắt cảnh cáo.
Ba Uyển Thanh căn bản không có để ở trong lòng, cùng hộ vệ bên ngoài chờ rời đi, nàng là ngồi xe ngựa rời đi.
Huyện trưởng thật đúng là có tiền.
Sau khi các học sinh ra về hết, liền có vài người lớn tiến đến.
Trong đó có Dạ Minh, Đông Môn Mộng không có đến, chuyện này khiến Dạ Tầnnhẹ nhàng thở ra một hơi, sợ nhìn nhất thấy mẫu thân xụ mặt.
Hai gã khác cũng là trung niên nhân khí độ bất phàm, tuy nhiên dung mạo thanh tú rất nhiều, không giống Dạ Minh thô cuồng như thế.
Nguyên bản Dạ Tần tưởng rằng cha vừa tiến đến liền sẽ giáo huấn mình, ai ngờ cũng không có phản ứng, thật kỳ quái nha.
- Tiên sinh.
Ba vị phụ thân lên tiếng hô.
Vi lão thở dài một tiếng:
- Hôm nay xuất hiện một sự tình khiến lòng người rét lạnh, lão hủ tâm lực không đủ a...!!!
Dạ Côn cau mày đứng dậy, trong người đồng lứa, Dạ Côn xem như tương đối cao, phối hợp với hình ảnh cái đầu trọc có chút cảm giác xấu xa, cộng thêm vẻ mặt đen chìm, khiến hai vị tiểu thiếu gia có chút áp bách.
Người của Côn ca ta các ngươi muốn động liền động sao, tiểu tử này do Côn ca ta bảo vệ, dù sao nó đã giúp ta cõng không ít nồi.
- Ngươi...ngươi muốn làm gì, ta...ta chính là Nguyên gia chi tử!
Nguyên Chẩn xem như Tiểu Bá Vương, chẳng qua là trong người đồng lứa, nhưng lúc này nhận lấy áp lực Dạ Côn mang tới, lời nói đều có chút run run.
- Vuốt lưỡi thẳng lại rồi nói tiếp.
- Ngươi muốn...a...
Nguyên Chẩn lời còn chưa nói hết, một cái bàn dài liền đập tới.
- Đại ca, tàn nhẫn không, giống mẫu thân hay không.
Dạ Tần phủi tay, một mặt đắc ý.
Dạ Côn:...
Nếu mẫu thân ác giống ngươi, chỉ sợ cha sẽ bị đánh ra phân.
Nhưng không thể không nói, lực lượng Dạ Tần đúng là rất lớn, tuổi còn nhỏ đã có thể nhấc bàn dài cho lên, đoán chừng vừa rồi đã dùng hết khí lực bú sữa mẹ đi.
Chiêu này của Dạ Tần xem như trấn trụ tất cả mọi người, thậm chí Phong Điền bên cạnh đều choáng váng một nửa, sau một hồi lâu mới phản ứng được.
- Nguyên Chẩn, ngươi thế nào rồi?!
Nguyên Chẩn chẳng qua là bị đụng một cái, cũng không có chảy máu, dù sao Dạ Tần lớn thế nào, cũng chỉ có một chút như vậy, bất quá cũng đạt tới chấn nhiếp hiệu quả.
Nhưng mà...lên lớp không tới mấy canh giờ liền đánh nhau, lần này chỉ sợ phải bị phê bình rồi.
Ánh mắt Nguyên Chẩn mang theo kinh ngạc, dù sao lần thứ nhất có người dám hoàn thủ, một thoáng không biết nói thế nào mới tốt.
- Ngươi đánh ta...!!!
Nguyên Chẩn đứng dậy căm tức nhìn Dạ Tần, trong lòng vừa ủy khuất vừa uất ức.
Dạ Tần vừa định nói gì đó, lại bị Dạ Côn ngăn lại:
- Liền đánh ngươi đấy, làm sao?!
Huynh đệ ở bên ngoài, dĩ nhiên phải đồng tâm hiệp lực, Dạ Côn sao có thể để một mình Dạ Tần cõng nồi đây.
Làm đại ca, dĩ nhiên phải ra mặt cho đệ đệ, mặc dù mỗi lần đều là đệ đệ cõng nồi, muốn chia một chút nồi đều không được, thật là khiến người ta đau đầu.
- Tốt! Ngươi tên đầu trọc này chờ đó cho ta, ta đi nói cho lão sư biết!
Nguyên Chẩn nổi giận nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên vì tức.
- Không sai, nói cho lão sư nghe, các ngươi xong!
Phong Điền cũng ở bên cạnh phụ họa.
Dạ Côn còn cho là bọn họ muốn làm gì, nguyên lai đâm thọc a.
Bất quá đệ đệ bên cạnh có chút yếu ớt, ánh mắt né tránh, rõ ràng biết kết quả khi lão sư biết chuyện.
Thân là đại ca, sao có thể nhẫn tâm nhìn một màn bi thảm này phát sinh được.
- Tiểu hài tử mới nói với lão sư, có bản lĩnh tan học chớ đi
Dạ Côn nhẹ nói ra, loại ngữ khí kia hoàn toàn chính là đang kéo cừu hận, xem ra là muốn kéo sai lầm lên trên người mình.
Dù sao đều là trẻ con, kích tướng một thoáng, trong nháy mắt liền bị lừa.
- Được! Tan học hai người các ngươi chớ đi! Bằng không các ngươi đừng hòng lăn lộn ở huyện Thái Tây này!
Phong Điền thả ra ngoan thoại, khiến bạn học xung quanh run lẩy bẩy, các ngươi thần tiên đánh nhau, tuyệt đối đừng liên lụy đến mấy phàm nhân chúng ta.
Câu nói này làm Dạ Côn cảm thấy rất quen thuộc, hai đứa bé này có chthú vị.
Rất nhanh, Vi lão liền chậm rãi đi vào.
- Lão sư, bọn họ vừa mới đánh nhau.
Theo câu nói này vừa ra, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, lại có người mật báo!
Dạ Côn nhìn một cái, mật báo là một nữ oa oa, ghim một đầu bím tóc thật dài, gương mặt chính khí, theo Dạ Côn, nữ oa này là loại người có tính cay nghiệt.
Thế mà không sợ bọn họ trả thù sao?
Vi lão vẻ mặt ngưng tụ:
- Ba Uyển Thanh, kể lại mọi chuyện ngươi vừa nhìn thấy.
Nghe giọng điệu này của Vi lão liền biết, khẳng định phiền toái rồi.
Dù sao Vi lão ở đây xây dựng tư thục, còn không có học sinh dám đánh nhau, ngày hôm nay phá cái tiền lệ này, không trừng phạt sẽ không đi vào chính đạo.
Đôi mắt Ba Uyển Thanh rất lớn rất sáng, lúc này liền có thể nhìn ra, lớn lên khẳng định là một cô gái xinh đẹp, chẳng qua là mang một ít đâm thọt mà thôi.
Dạ Tần nhìn Ba Uyển Thanh, rất tò mò nữ hài tử này tại sao phải mật báo.
Chẳng lẽ là đang trợ giúp mình sao?
Tại sao phải giúp trợ mình? Chẳng lẽ là có ý gì với mình sao?
Ngày đầu tiên tới trường, thế mà đã có nữ hài tử thích rồi.
Cuối cùng cũng có một việc siêu việt đại ca, nghĩ như vậy, trong lòng Dạ Tần vẫn có chút ít vui vẻ.
Nhưng mà Phong Điền cùng Nguyên Chẩn tầm mắt bất thiện, con nhóc Ba Uyển Thanh này!
Nếu như ngươi không phải con gái của huyện trưởng, khẳng định phải giáo huấn ngươi thật tốt!
Ba Uyển Thanh chính là con gái của huyện trưởng, ở bên trong huyện Thái Tây, nàng chính là một tiểu công chúa, đương nhiên là được huyện trưởng sủng ái.
Nhưng Ba Uyển Thanh cũng không ham chơi, nàng muốn dốc lòng trở thành một Kiếm Đế, hơn nữa còn là một nữ Kiếm Đế.
Ba Uyển Thanh nói chuyện đã xảy ra lại một lần, cũng không có thiên vị bên nào, rất quy củ.
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn kém chút tức điên, theo lời của Ba Uyển Thanh nói, mình chính là Tiểu Bá Vương vạn ác bất xá.
Vi lão tầng tầng thở phào một cái:
- Bốn người các ngươi! Đi ra ngoài phạt đứng!
Sau khi nói xong lại hướng người giữ cửa ở phía phía ngoài hô:
- Thông tri cha mẹ của bọn nó đến đây.
- Vâng, tiên sinh.
Dạ Tần vừa nghe thấy muốn gọi cha mẹ đến, trong nháy mắt luống cuống, mang theo ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Dạ Côn.
Dạ Côn cũng không có cách nào, ai kêu Ba Uyển Thanh bỗng nhiên mật báo.
Bốn đứa bé đứng bên dưới cây liễu, sắc mặt kia sinh không thể luyến, xem ra đều sợ bị trong nhà người biết.
- Con nhóc Ba Uyển Thanh này! Đến nghĩ biện pháp trả thù nàng!
Nguyên Chẩn nói nhỏ một tiếng, giận a, còn đáng giận hơn khi nãy nữa.
Phong Điền cũng một bên phụ họa:
- Ghét nhất là người mật báo! Ta muốn bắt một con trùng đất thật gớm đặt ở trên tóc nàng.
- Như vậy sao được, người ta dù sao cũng là nữ hài tử.
Dạ Tần nhẹ nói ra, trộm liếc Ba Uyển Thanh trong lớp học một cái, phát hiện đối phương cũng nhìn lại, lập tức cúi đầu.
Dạ Côn cười nhẹ một tiếng, không có tham dự thảo luận, đều là hài tử, nhiều nhất cũng chỉ là chơi xấu một chút.
- Sự tình của chúng ta còn chưa chấm dứt đâu!
Phong Điền hết sức ngạo kiều hừ một tiếng.
Dạ Tần cũng không sợ:
- Tùy thời phụng bồi.
Những hài tử này a, còn muốn đánh nhau, trước hết hãy nghĩ làm sao đối phó với cửa ải phụ mẫu này đi.
Cũng không biết đứng bao lâu, học sinh đều ra về.
Phong Điền vẫn không quên cho Ba Uyển Thanh một cái ánh mắt cảnh cáo.
Ba Uyển Thanh căn bản không có để ở trong lòng, cùng hộ vệ bên ngoài chờ rời đi, nàng là ngồi xe ngựa rời đi.
Huyện trưởng thật đúng là có tiền.
Sau khi các học sinh ra về hết, liền có vài người lớn tiến đến.
Trong đó có Dạ Minh, Đông Môn Mộng không có đến, chuyện này khiến Dạ Tầnnhẹ nhàng thở ra một hơi, sợ nhìn nhất thấy mẫu thân xụ mặt.
Hai gã khác cũng là trung niên nhân khí độ bất phàm, tuy nhiên dung mạo thanh tú rất nhiều, không giống Dạ Minh thô cuồng như thế.
Nguyên bản Dạ Tần tưởng rằng cha vừa tiến đến liền sẽ giáo huấn mình, ai ngờ cũng không có phản ứng, thật kỳ quái nha.
- Tiên sinh.
Ba vị phụ thân lên tiếng hô.
Vi lão thở dài một tiếng:
- Hôm nay xuất hiện một sự tình khiến lòng người rét lạnh, lão hủ tâm lực không đủ a...!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook