Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
-
Chương 43: Vấn đề này rất nghiêm trọng
Phong Điền thấy thế, bừng tỉnh đại ngộ:
- Ôi, ngực ta đau quá, khẳng định là bệnh cũ tái phát, y sư...y sư...ta sắp chết...cứu mạng a...
Dạ Côn nhìn hai tiểu tử thất tha thất thểu chạy đi giống như là sắp chết đến nơi...
Nhưng mà chuyện này hình như thật sự có thể kéo theo toàn trường.
- Ai u, ta chân căng gân, không được không được...tối thiểu phải nghỉ ngơi nửa tháng.
- Khi nãy té sấp mặt. Cái mũi của ta bị lệch, phải đi An Khang châu trị liệu.
- Không được, phong ấn nguyền rủa của ta tái phát, phải đi Thái Kinh chữa trị, các vị, sau này còn gặp lại.
Trong nháy mắt, toàn trường cũng chỉ còn lại huynh đệ Dạ Côn cùng Ba Uyển Thanh.
Dạ Côn dĩ nhiên cũng đã được nghe nói tới Lạc Nhật Sơn Mạch kia, cách huyện Thái Tây không xa, đi bộ nửa ngày là có thể đến, bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch có rất nhiều dã thú, khá thường gặp nhất chính là hổ đá, không tính là đặc biệt hung mãnh, nhưng tiểu hài tử nghe thấy cũng rất sợ hãi.
Đương nhiên, bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch còn có chủng loài dã thú khác, chỉ cần không đi vào sâu liền không sao, mục đích chủ yếu của Ngô Trì chính là luyện dũng khí bọn nhỏ một chút, có hắn ở bên cạnh che chở, dã thú mạnh nhất Lạc Nhật Sơn Mạch xuất hiện cũng không cần phải lo.
- Dạ Tần, ta đi về trước, sáng mai gặp.
Ba Uyển Thanh nhẹ nhàng nói ra, ngữ khí mang theo một cỗ mùi vị ngọt ngào.
Dạ Tần có chút chất phác, cười nói:
- Ừm, ngày mai gặp.
Ba Uyển Thanh ngoáy ngoáy trêu chọc tóc mai, mang theo nụ cười nhạt rời đi.
Dạ Côn khoát tay lên vai Dạ Tần kéo qua:
- Đệ đệ, không tệ, lão bà đều định ra tới.
- Đại ca, Uyển Thanh thích ta không, ta đã sớm nhìn ra.
Dạ Tần rất đắc ý, cảm giác Ba Uyển Thanh rất ôn nhu, hẳn là khác với mẫu thân.
- Xem ngươi vui chưa kìa, sao khi nãy không đưa người ta về nhà luôn.
- Tự nàng có thể về nhà, có cả xe ngựa đây.
- Ai nha, ta nói đệ đệ này, ngươi không hiểu được rồi, đại ca có kinh nghiệm, sẽ dạy ngươi thật tốt.
Dạ Côn làm dáng ta là người từng trải, sẽ dạy cho đệ đệ.
Dạ Tần sững sờ:
- Đại ca, ngươi cũng có lão bà à, làm sao không nói cho ta, ngươi lại gạt ta.
- ...
- Đại ca nào có lão bà?
Dạ Côn cảm giác vẫn đừng nên dạy đệ đệ, kinh nghiệm của mình không thể lộ ra được.
- Đại ca, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ư...
Ánh mắt Dạ Tần chính là 100 cái không tin, sự tình của ta đại ca ngươi đều biết, đại ca thế mà còn có chuyện gạt ta, còn có thể làm huynh đệ thật tốt hay không.
Dạ Côn sờ lên cái đầu trọc của mình, dường như một cọng lông cũng không có, nhìn đệ đệ một chút, cái đầu trọc kia đã mọc tóc rồi.
- Kỳ thật cũng không sợ đệ đệ ngươi chê cười, gần đây đại ca thường xuyên nằm mơ thấy một nữ hài tử, cái kia... đại khái chính là như vậy.
Dạ Côn nhắm mắt nói bừa, hiện tại chỉ cần nói bậy vài câu, đệ đệ liền sẽ tin là thật, bản thân cũng rất bất đắc dĩ a.
- Đại ca, ngươi còn mơ giấc mơ như thế, là nữ hài tử như thế nào, dáng dấp được không? Có đẹp như Uyển Thanh không?
Vì để cho trong lòng đệ đệ cân bằng một chút, Dạ Côn chỉ có thể nói nói:
- Sao đẹp bằng lão bà của ngươi được.
- Không có khả năng.
- Vậy thì đẹp.
Vẻ mặt Dạ Tần liền buồn bực.
Dạ Côn nhìn biểu lộ của đệ đệ, tâm muốn chết đều có, tên này rốt cuộc là đệ đệ hay là tổ tông mình thế.
- Vậy đại ca nói một chút, các ngươi làm sao quen nhau?
- Quen trong mộng.
- Đều đã làm những sự tình gì?
- Ta làm sao biết!
- Đại ca, ngươi lại gạt ta...chuyện của ta đều nói cho ngươi.
- Ta...
Dạ Côn nhẫn nhịn đau đầu, bắt đầu nói nhảm, cũng không phải đều là nói nhảm, xem như kể ra những sự tình kiếp trước đi, bất quá đây cũng là chuyện cũ, trong lòng sớm đã để xuống, ai bảo lúc đó mình không có năng lực làm gì, thế nhưng hiện tại năng lực lại quá mạnh, mạnh đến đều ngồi đều có thể mạnh lên.
Dạ Côn một đường kể đi khi về nhà, Dạ Tần phảng phất như đang nghe chuyện xưa, tình tiết bên trong chân thật đến vậy, nằm mơ cũng có thể chân thực như thế sao? Đại ca lại mạnh lên...
- A, hôm nay sao về sớm thế?
Dạ Minh đang ở tu bổ nhánh hoa nghi hoặc hỏi, Đông Môn Mộng ngồi ở bên cạnh pha trà, Tiểu Lăng đứng ở phía sau phục thị, tựa như tối hôm qua không hề phát sinh chuyện gì cả.
Dạ Tần vui vẻ nói ra:
- Lão sư nói ngày mai dẫn bọn con đi Lạc Nhật Sơn Mạch khổ tu ba ngày, bảo chúng con hôm nay trở về chuẩn bị một chút.
- Lạc Nhật Sơn Mạch?
Đông Môn Mộng nói nhỏ một tiếng, Dạ Minh liếc mắt nhìn thê tử, mang theo một tia lo lắng, dù sao hài tử còn nhỏ, Lạc Nhật Sơn Mạch kia mặc dù không quá nguy hiểm, nhưng cũng không yên lòng.
- Đúng vậy đó mẫu thân, hiện tại con cũng là nam nhân.
Dạ Tần ngưu bức hống hống bày một tư thế, khiến khóe miệng Tiểu Lăng không lên tiếng kéo ra một tia đường cong.
- Tiểu tử.
Dạ Minh không chút lưu tình đả kích nhi tử, chỉ có thể khi dễ khi dễ nhi tử, tìm cảm giác ưu việt.
- Ai nói con là tiểu tử chứ, cha, con hiện tại cũng là nam nhân đã có lão bà.
Dạ Côn:...
Đệ đệ, ngươi hình như quá đắc ý rồi.
Quả nhiên, hai vợ chồng nghe xong đều sửng sốt một chút, hài tử mới lớn như thế đã có lão bà rồi? Làm cha mẹ sao lại không biết?
- Tần Tần, lão bà của con là ai? Dẫn về cho mẫu thân nhìn một chút.
Đông Môn Mộng tò mò hỏi.
- Chính là nữ nhi huyện trưởng, Ba Uyển Thanh, thế nào, xinh đẹp không?
Dạ Minh phảng phất giống như bị sét đánh, lúc mình lớn như vậy, nữ hài tử còn không dám nhìn thẳng, tiểu tử này thế mà có cả "vợ" rồi.
Sau đó, Dạ Tần lời lần nữa khiếp sợ phụ mẫu.
- Ngay cả đại ca đều có tình nhân trong mộng.
Dạ Minh:...
Đông Môn Mộng:...
Dạ Côn:...
- Hai tên tiểu tử các ngươi đứng qua đây! Cẩn thận nói cho mẫu thân nghe một chút...
Đông Môn Mộng nghiêm mặt, nhỏ như vậy đã bắt đầu tai họa người khác, lớn lên còn như thế nào nữa, đều trách mình ngày thường quá nuông chiều bọn nó.
Dạ Côn tranh thủ thời gian giải thích một chút, tình nhân trong mộng này của mình, đây thật ra là hư vô.
Dạ Tần cũng biểu thị, là Uyển Thanh thích ta trước, phụ mẫu nghe xong liền ngổn ngang trong gió.
Chờ sau khi hỏi xong, Đông Môn Mộng liền đuổi hai đứa bé đi ra ngoài chơi.
- Phu quân, vấn đề của Côn Côn rất lớn.
Đông Môn Mộng lo lắng nói ra.
Dạ Minh ngồi đối diện Đông Môn Mộng, nâng chung trà lên nhấp một miếng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, Côn Côn thế mà mơ thấy như vậy, chỉ có thể chứng minh một chuyện.
Vợ chồng hai người liếc nhau.
- Nếu không cho Côn Côn đính hôn đi?
- Ta thấy biện pháp này được, nam hài mơ giấc mơ như thế, xem ra trong lòng có chút suy nghĩ.
Đông Môn Mộng nhăn nhăn mày ngài:
- Có thể là Tần Tần ảnh hưởng đến Côn Côn.
- Cũng có thể, nàng bên kia có nữ hài nào tốt không?
- Tiểu Lăng, ngươi đi tìm một chút nữ hài cùng lứa với Côn Côn, ta phải cẩn thận chọn lựa.
Dạ Tần cũng gọi Trương Thiên Thiên tới:
- Đi, tìm nữ hài tử cùng lứa với Côn Côn, các phương diện đều phải ưu tú.
- Vâng!
- Ôi, ngực ta đau quá, khẳng định là bệnh cũ tái phát, y sư...y sư...ta sắp chết...cứu mạng a...
Dạ Côn nhìn hai tiểu tử thất tha thất thểu chạy đi giống như là sắp chết đến nơi...
Nhưng mà chuyện này hình như thật sự có thể kéo theo toàn trường.
- Ai u, ta chân căng gân, không được không được...tối thiểu phải nghỉ ngơi nửa tháng.
- Khi nãy té sấp mặt. Cái mũi của ta bị lệch, phải đi An Khang châu trị liệu.
- Không được, phong ấn nguyền rủa của ta tái phát, phải đi Thái Kinh chữa trị, các vị, sau này còn gặp lại.
Trong nháy mắt, toàn trường cũng chỉ còn lại huynh đệ Dạ Côn cùng Ba Uyển Thanh.
Dạ Côn dĩ nhiên cũng đã được nghe nói tới Lạc Nhật Sơn Mạch kia, cách huyện Thái Tây không xa, đi bộ nửa ngày là có thể đến, bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch có rất nhiều dã thú, khá thường gặp nhất chính là hổ đá, không tính là đặc biệt hung mãnh, nhưng tiểu hài tử nghe thấy cũng rất sợ hãi.
Đương nhiên, bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch còn có chủng loài dã thú khác, chỉ cần không đi vào sâu liền không sao, mục đích chủ yếu của Ngô Trì chính là luyện dũng khí bọn nhỏ một chút, có hắn ở bên cạnh che chở, dã thú mạnh nhất Lạc Nhật Sơn Mạch xuất hiện cũng không cần phải lo.
- Dạ Tần, ta đi về trước, sáng mai gặp.
Ba Uyển Thanh nhẹ nhàng nói ra, ngữ khí mang theo một cỗ mùi vị ngọt ngào.
Dạ Tần có chút chất phác, cười nói:
- Ừm, ngày mai gặp.
Ba Uyển Thanh ngoáy ngoáy trêu chọc tóc mai, mang theo nụ cười nhạt rời đi.
Dạ Côn khoát tay lên vai Dạ Tần kéo qua:
- Đệ đệ, không tệ, lão bà đều định ra tới.
- Đại ca, Uyển Thanh thích ta không, ta đã sớm nhìn ra.
Dạ Tần rất đắc ý, cảm giác Ba Uyển Thanh rất ôn nhu, hẳn là khác với mẫu thân.
- Xem ngươi vui chưa kìa, sao khi nãy không đưa người ta về nhà luôn.
- Tự nàng có thể về nhà, có cả xe ngựa đây.
- Ai nha, ta nói đệ đệ này, ngươi không hiểu được rồi, đại ca có kinh nghiệm, sẽ dạy ngươi thật tốt.
Dạ Côn làm dáng ta là người từng trải, sẽ dạy cho đệ đệ.
Dạ Tần sững sờ:
- Đại ca, ngươi cũng có lão bà à, làm sao không nói cho ta, ngươi lại gạt ta.
- ...
- Đại ca nào có lão bà?
Dạ Côn cảm giác vẫn đừng nên dạy đệ đệ, kinh nghiệm của mình không thể lộ ra được.
- Đại ca, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ư...
Ánh mắt Dạ Tần chính là 100 cái không tin, sự tình của ta đại ca ngươi đều biết, đại ca thế mà còn có chuyện gạt ta, còn có thể làm huynh đệ thật tốt hay không.
Dạ Côn sờ lên cái đầu trọc của mình, dường như một cọng lông cũng không có, nhìn đệ đệ một chút, cái đầu trọc kia đã mọc tóc rồi.
- Kỳ thật cũng không sợ đệ đệ ngươi chê cười, gần đây đại ca thường xuyên nằm mơ thấy một nữ hài tử, cái kia... đại khái chính là như vậy.
Dạ Côn nhắm mắt nói bừa, hiện tại chỉ cần nói bậy vài câu, đệ đệ liền sẽ tin là thật, bản thân cũng rất bất đắc dĩ a.
- Đại ca, ngươi còn mơ giấc mơ như thế, là nữ hài tử như thế nào, dáng dấp được không? Có đẹp như Uyển Thanh không?
Vì để cho trong lòng đệ đệ cân bằng một chút, Dạ Côn chỉ có thể nói nói:
- Sao đẹp bằng lão bà của ngươi được.
- Không có khả năng.
- Vậy thì đẹp.
Vẻ mặt Dạ Tần liền buồn bực.
Dạ Côn nhìn biểu lộ của đệ đệ, tâm muốn chết đều có, tên này rốt cuộc là đệ đệ hay là tổ tông mình thế.
- Vậy đại ca nói một chút, các ngươi làm sao quen nhau?
- Quen trong mộng.
- Đều đã làm những sự tình gì?
- Ta làm sao biết!
- Đại ca, ngươi lại gạt ta...chuyện của ta đều nói cho ngươi.
- Ta...
Dạ Côn nhẫn nhịn đau đầu, bắt đầu nói nhảm, cũng không phải đều là nói nhảm, xem như kể ra những sự tình kiếp trước đi, bất quá đây cũng là chuyện cũ, trong lòng sớm đã để xuống, ai bảo lúc đó mình không có năng lực làm gì, thế nhưng hiện tại năng lực lại quá mạnh, mạnh đến đều ngồi đều có thể mạnh lên.
Dạ Côn một đường kể đi khi về nhà, Dạ Tần phảng phất như đang nghe chuyện xưa, tình tiết bên trong chân thật đến vậy, nằm mơ cũng có thể chân thực như thế sao? Đại ca lại mạnh lên...
- A, hôm nay sao về sớm thế?
Dạ Minh đang ở tu bổ nhánh hoa nghi hoặc hỏi, Đông Môn Mộng ngồi ở bên cạnh pha trà, Tiểu Lăng đứng ở phía sau phục thị, tựa như tối hôm qua không hề phát sinh chuyện gì cả.
Dạ Tần vui vẻ nói ra:
- Lão sư nói ngày mai dẫn bọn con đi Lạc Nhật Sơn Mạch khổ tu ba ngày, bảo chúng con hôm nay trở về chuẩn bị một chút.
- Lạc Nhật Sơn Mạch?
Đông Môn Mộng nói nhỏ một tiếng, Dạ Minh liếc mắt nhìn thê tử, mang theo một tia lo lắng, dù sao hài tử còn nhỏ, Lạc Nhật Sơn Mạch kia mặc dù không quá nguy hiểm, nhưng cũng không yên lòng.
- Đúng vậy đó mẫu thân, hiện tại con cũng là nam nhân.
Dạ Tần ngưu bức hống hống bày một tư thế, khiến khóe miệng Tiểu Lăng không lên tiếng kéo ra một tia đường cong.
- Tiểu tử.
Dạ Minh không chút lưu tình đả kích nhi tử, chỉ có thể khi dễ khi dễ nhi tử, tìm cảm giác ưu việt.
- Ai nói con là tiểu tử chứ, cha, con hiện tại cũng là nam nhân đã có lão bà.
Dạ Côn:...
Đệ đệ, ngươi hình như quá đắc ý rồi.
Quả nhiên, hai vợ chồng nghe xong đều sửng sốt một chút, hài tử mới lớn như thế đã có lão bà rồi? Làm cha mẹ sao lại không biết?
- Tần Tần, lão bà của con là ai? Dẫn về cho mẫu thân nhìn một chút.
Đông Môn Mộng tò mò hỏi.
- Chính là nữ nhi huyện trưởng, Ba Uyển Thanh, thế nào, xinh đẹp không?
Dạ Minh phảng phất giống như bị sét đánh, lúc mình lớn như vậy, nữ hài tử còn không dám nhìn thẳng, tiểu tử này thế mà có cả "vợ" rồi.
Sau đó, Dạ Tần lời lần nữa khiếp sợ phụ mẫu.
- Ngay cả đại ca đều có tình nhân trong mộng.
Dạ Minh:...
Đông Môn Mộng:...
Dạ Côn:...
- Hai tên tiểu tử các ngươi đứng qua đây! Cẩn thận nói cho mẫu thân nghe một chút...
Đông Môn Mộng nghiêm mặt, nhỏ như vậy đã bắt đầu tai họa người khác, lớn lên còn như thế nào nữa, đều trách mình ngày thường quá nuông chiều bọn nó.
Dạ Côn tranh thủ thời gian giải thích một chút, tình nhân trong mộng này của mình, đây thật ra là hư vô.
Dạ Tần cũng biểu thị, là Uyển Thanh thích ta trước, phụ mẫu nghe xong liền ngổn ngang trong gió.
Chờ sau khi hỏi xong, Đông Môn Mộng liền đuổi hai đứa bé đi ra ngoài chơi.
- Phu quân, vấn đề của Côn Côn rất lớn.
Đông Môn Mộng lo lắng nói ra.
Dạ Minh ngồi đối diện Đông Môn Mộng, nâng chung trà lên nhấp một miếng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, Côn Côn thế mà mơ thấy như vậy, chỉ có thể chứng minh một chuyện.
Vợ chồng hai người liếc nhau.
- Nếu không cho Côn Côn đính hôn đi?
- Ta thấy biện pháp này được, nam hài mơ giấc mơ như thế, xem ra trong lòng có chút suy nghĩ.
Đông Môn Mộng nhăn nhăn mày ngài:
- Có thể là Tần Tần ảnh hưởng đến Côn Côn.
- Cũng có thể, nàng bên kia có nữ hài nào tốt không?
- Tiểu Lăng, ngươi đi tìm một chút nữ hài cùng lứa với Côn Côn, ta phải cẩn thận chọn lựa.
Dạ Tần cũng gọi Trương Thiên Thiên tới:
- Đi, tìm nữ hài tử cùng lứa với Côn Côn, các phương diện đều phải ưu tú.
- Vâng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook