Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
-
Chương 3: Bố dượng, mẹ kế
Bên trong xe ngựa sang trọng.
- Phu nhân, chỉ sợ đứa nhỏ này là người khác không muốn, bộ dáng như thế, chỉ sợ không sống qua tối nay.
Tiểu Lăng nhịn không được nói nhỏ, thật không có nói ngoa, đây là sự thật.
- Tiểu Lăng, lấy Huyền Dương Thanh Tâm đan ra.
- A?!
- Còn không mau một chút.
- Phu nhân...
Nữ tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Lăng, lập tức phía sau lưng nàng phát lạnh, tranh thủ thời gian mở ra cái rương bên cạnh ra, tìm tới một cái hộp gấm.
Bịch một tiếng.
Hộp gấm bị mở ra, bên trong có một khỏa dược hoàn màu tím, một cỗ mùi thơm nồng hậu dày đặc lập tức tràn ngập xe ngựa, vừa ngửi liền biết viên thuốc này không phàm phẩm.
Lúc này nhân vật chính của chúng ta đang trợn trắng mắt, nếu như có thể dùng thân thể biểu thị, hắn khẳng định phải run rẩy một thoáng biểu đạt tâm tình vào giờ khắc này.
Nữ tử vung tay lên một cái, đang dược màu tím chầm chậm bay lên, tung bay ở trên môi hài tử, lập tức hóa thành một sợi khói trắng chui vào trong miệng hài tử.
- Thái Dương Hồi Thần Đan.
- Phu nhân!!!!!
- Bắc Thần Bích Ngẫu.
- Phu nhân...
- Thái Cực Linh Chi.
Tiểu Lăng đã bị tê, phu nhân đây là quyết tâm phải cứu đứa nhỏ này a, đan dược hi hữu giống như đậu phộng tiến vào trong thân thể hài tử.
Ăn ngon... rất no...cảm giác sắp căng hết cỡ, sắp nổ tung...
Hôm nay đến cùng là thế nào, hoặc là sắp chết đói, hoặc là sắp chết no.
Ta không phải chỉ quên uống canh Mạnh Bà thôi sao, các ngươi lại liên tục tra tra tấn một đứa bé như thế, lương tâm có đau không...
Để cho ta nhìn một chút, đến cùng là ai đang ngược đãi một đứa bé.
Ôi mẹ ơi.
Thật xinh đẹp nha.
Nàng là ai?
Mình đang ở đâu?
Xem cách bài trí này, hình như rất lợi hại a.
Nhất định là mình được người ta nhặt được, hơn nữa còn là một gia đình giàu có nhặt được, không nghĩ tới liễu ám hoa minh hựu nhất thôn a, ta chính là nam nhân sinh ở điểm cuối cùng.
- Tiểu Lăng, ngươi xem, nó cười.
Nữ tử thấy hài tử trong ngực thế mà cười, tâm tình lập tức trở nên phá lệ dễ chịu.
Nhưng mà Tiểu Lăng bây giờ rất muốn khóc.
- Phu nhân, đứa nhỏ này thu xếp như thế nào?
Tiểu Lăng dò hỏi.
Nữ tử cau mày ngài lại, nhìn đôi mắt sáng ngời veo vô cùng của hài tử, sau một hồi lâu nói ra:
- Ta nuôi.
- Phu nhân, không thể, lão gia ngài ấy...
- Y nghe ta.
Tiểu Lăng không phản đối.
Mẹ kế ngưu bức a! Còn ngưu bức hơn cả mẹ ruột của mình nữa!
Nữ tử cúi đầu cười nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi tên gì thế?
- A a a ~
A Lâm phiên dịch:
- Danh tự a, có nên dùng cái tên lúc trước không nhỉ? Cuộc sống mới nên dùng tên mới mới được.
Nữ tử tựa hồ cảm giác hài tử nghe hiểu, ôn nhu cười nói:
- Vậy thì...về sau ngươi liền gọi Dạ Côn đi.
Dạ Côn?
Danh tự dường như không tệ a, mọi người có thể gọi ta Côn ca.
Nhìn thấy hài tử vui vẻ, nữ tử cũng hết sức cao hứng, đứa nhỏ này thật có linh tính.
- Về sau ta chính là mẫu thân của ngươi, mẫu thân tên Đông Môn Mộng, phải nhớ kỹ đó.
Dạ Côn lúc này đang suy nghĩ, nếu như có thể từ trong bụng vị mẫu thân này "trượt" ra, đó mới là một chuyện trùng sinh hoàn mỹ.
Đáng tiếc a, mẫu thân ruột lại từ bỏ mình.
- Tiểu Lăng, mang viên Hoàng Cực đan cho ta.
- Phu nhân...
Dạ Côn trợn mắt, không thể làm như vậy a, mẫu thân trước muốn để mình chết đói, mẫu thân hiện tại lại muốn đem mình no chết sao...
Lúc xe ngựa đi ra ngoài thành, toàn bộ đội xe ầm ầm bay lên không, liền con ngựa trắng kia đều triển khai cánh lông vũ.
Huyện Thái Tây, đây là một cái thành trì không lớn không nhỏ.
Nhưng trong thành trì hết sức phức tạp, bởi vì có mấy dòng chính và bàng chi sinh hoạt ở nơi này.
Dạ gia chính là một nhà trong đó.
Cửa chính Dạ phủ không có một tên thủ vệ nào, thật đúng là có chút mùi vị nghèo túng.
Một cỗ xe ngựa bình thường chậm rãi đi tới, lái xe chính là thủ vệ trưởng trước đó, một đoàn hộ vệ đều không thấy, thậm chí liền ngựa đều biến thành bình thường.
- Phu nhân, đến nơi rồi.
- Tốt, Tiểu Lăng, chúng ta về nhà thôi.
Đông Môn Mộng ôm Dạ Côn đang ngủ say, mặt mỉm cười.
Dạ Côn biểu thị mình rất vui vẻ, mặc dù trước đó có chút buồn bực, dù sao bị mẹ ruột cho từ bỏ, nhưng cũng may mẹ kế rất tốt, rất nhanh liền thích ứng.
Đây là chỗ tốt khi không uống canh Mạnh Bà đi.
Đông Môn Mộng vừa mới xuống xe, đại môn Dạ gia liền bị một tên nam nhân thô kệch mở ra.
- Mộng nhi, nàng cuối cùng trở về, vi phu thật sự là chờ tới mức ruột gan đứt từng khúc, trà không nhớ cơm không nghĩ, nàng...trong ngực là gì...nhanh như vậy đã sinh!!!
Nam tử tên là Dạ Minh, tên rất thanh tú, mặt chữ quốc, râu quai nón, mày rậm mắt to.
- Phu quân, đây là Dạ Côn.
Đông Môn Mộng nhu hòa cười nói.
- Dạ Côn???
Dạ Minh một mặt mộng bức, thấy bụng vợ hơi hơi to ra, gương mặt già nua kia thoáng cái liền tái đi rồi.
- Nương tử... không phải nàng trở về nhà mẹ đẻ một chuyến à, tại sao lại hoài thêm một cái, chẳng lẽ ta còn có công pháp ngàn dặm truyền giống sao...
Phù một tiếng.
Thân là thủ vệ trưởng, y đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều sẽ không cười.
Trừ phi nhịn không được.
Ngay cả Tiểu Lăng ở một bên đều cười ra tiếng, lão gia thật sự không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, không biết tiểu thư tại sao lại yêu thích y như vậy.
- Xéo đi!
- Tuân lệnh.
Đông Môn Mộng xụ mặt đi vào Dạ gia, Dạ Minh vẫy vẫy tay với Tiểu Lăng.
- Lão gia, có chuyện gì?
Tiểu Lăng cung kính hỏi.
- Ai nha, đừng câu nệ như vậy, người một nhà thôi, có đúng không.
- Lão gia, ta cũng không phải nha hoàng thông phòng.
- Tiểu Lăng, ngươi hiểu lầm, tiểu thư nhà ngươi, có ý gì thế? Đứa bé kia từ đâu tới?
- Phu nhân nhặt.
- Nhặt???
Dạ Minh khiếp sợ, như vậy cũng được sao?
- Đúng vậy, lão gia cảm thấy có gì không ổn ư?
- Ổn, dĩ nhiên ổn, nương tử, chờ ta một chút, ta đi nấu canh cho nàng.
Dạ Minh vội vàng chạy theo, thật sự là rất hấp tấp.
Tiểu Lăng thở hắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua thủ vệ trưởng.
Thủ vệ trưởng lập tức quay đầu nhìn về phía khác, lập tức kéo xe ngựa từ cửa hông tiến vào.
Toàn bộ Dạ gia không có người hầu, chỉ có bốn người.
Không đúng, hiện tại có năm người.
Dạ Côn cũng không biết mình ngủ bao lâu, chậm rãi mở mắt, sau đó sợ ngây người.
Đây là ai! Đây là mẹ kế à, tại sao lại biến thành bộ dáng Trương Phi?!
Trời ạ, lão thiên ngài muốn chơi chết ta sao.
Có lẽ là bị kinh hãi, Dạ Côn nhịn không được tè cả ra.
Tè ướt... mặt Dạ Minh.
Cho dù như thế, Dạ Minh đều rất bình tĩnh, trừng trừng nhìn Dạ Côn.
Dạ Côn cũng cứ như vậy nhìn Dạ Minh.
Loại nhìn nhìn nhau đắm đuối này, khiến cho người ta có chút mơ màng.
- Tiểu tử! Ngươi rất ngông cuồng!
Dạ Minh thả ra một câu ngoan thoại.
Dù gì tiểu tử này cũng nghe không hiểu.
A a a...
A Lâm phiên dịch:
- Có bản lĩnh ra tay, Dạ Côn ta chấp ngươi một tay.
- Nha, rất cứng rắn a, khó trách Mộng nhi muốn thu ngươi, ta cho ngươi biết, về sau phải gọi cha, biết không.
Cha?
Nguyên lai đây là trượng phu của mẹ kế, bố dượng...
Thật hoài nghi ánh mắt của mẹ kế, nói thật bố dượng quá "khôi ngô", thế mà lại cưới được nữ nhân mỹ lệ như mẹ kế.
Đây cũng quá giả đi.
- Phu nhân, chỉ sợ đứa nhỏ này là người khác không muốn, bộ dáng như thế, chỉ sợ không sống qua tối nay.
Tiểu Lăng nhịn không được nói nhỏ, thật không có nói ngoa, đây là sự thật.
- Tiểu Lăng, lấy Huyền Dương Thanh Tâm đan ra.
- A?!
- Còn không mau một chút.
- Phu nhân...
Nữ tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Lăng, lập tức phía sau lưng nàng phát lạnh, tranh thủ thời gian mở ra cái rương bên cạnh ra, tìm tới một cái hộp gấm.
Bịch một tiếng.
Hộp gấm bị mở ra, bên trong có một khỏa dược hoàn màu tím, một cỗ mùi thơm nồng hậu dày đặc lập tức tràn ngập xe ngựa, vừa ngửi liền biết viên thuốc này không phàm phẩm.
Lúc này nhân vật chính của chúng ta đang trợn trắng mắt, nếu như có thể dùng thân thể biểu thị, hắn khẳng định phải run rẩy một thoáng biểu đạt tâm tình vào giờ khắc này.
Nữ tử vung tay lên một cái, đang dược màu tím chầm chậm bay lên, tung bay ở trên môi hài tử, lập tức hóa thành một sợi khói trắng chui vào trong miệng hài tử.
- Thái Dương Hồi Thần Đan.
- Phu nhân!!!!!
- Bắc Thần Bích Ngẫu.
- Phu nhân...
- Thái Cực Linh Chi.
Tiểu Lăng đã bị tê, phu nhân đây là quyết tâm phải cứu đứa nhỏ này a, đan dược hi hữu giống như đậu phộng tiến vào trong thân thể hài tử.
Ăn ngon... rất no...cảm giác sắp căng hết cỡ, sắp nổ tung...
Hôm nay đến cùng là thế nào, hoặc là sắp chết đói, hoặc là sắp chết no.
Ta không phải chỉ quên uống canh Mạnh Bà thôi sao, các ngươi lại liên tục tra tra tấn một đứa bé như thế, lương tâm có đau không...
Để cho ta nhìn một chút, đến cùng là ai đang ngược đãi một đứa bé.
Ôi mẹ ơi.
Thật xinh đẹp nha.
Nàng là ai?
Mình đang ở đâu?
Xem cách bài trí này, hình như rất lợi hại a.
Nhất định là mình được người ta nhặt được, hơn nữa còn là một gia đình giàu có nhặt được, không nghĩ tới liễu ám hoa minh hựu nhất thôn a, ta chính là nam nhân sinh ở điểm cuối cùng.
- Tiểu Lăng, ngươi xem, nó cười.
Nữ tử thấy hài tử trong ngực thế mà cười, tâm tình lập tức trở nên phá lệ dễ chịu.
Nhưng mà Tiểu Lăng bây giờ rất muốn khóc.
- Phu nhân, đứa nhỏ này thu xếp như thế nào?
Tiểu Lăng dò hỏi.
Nữ tử cau mày ngài lại, nhìn đôi mắt sáng ngời veo vô cùng của hài tử, sau một hồi lâu nói ra:
- Ta nuôi.
- Phu nhân, không thể, lão gia ngài ấy...
- Y nghe ta.
Tiểu Lăng không phản đối.
Mẹ kế ngưu bức a! Còn ngưu bức hơn cả mẹ ruột của mình nữa!
Nữ tử cúi đầu cười nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi tên gì thế?
- A a a ~
A Lâm phiên dịch:
- Danh tự a, có nên dùng cái tên lúc trước không nhỉ? Cuộc sống mới nên dùng tên mới mới được.
Nữ tử tựa hồ cảm giác hài tử nghe hiểu, ôn nhu cười nói:
- Vậy thì...về sau ngươi liền gọi Dạ Côn đi.
Dạ Côn?
Danh tự dường như không tệ a, mọi người có thể gọi ta Côn ca.
Nhìn thấy hài tử vui vẻ, nữ tử cũng hết sức cao hứng, đứa nhỏ này thật có linh tính.
- Về sau ta chính là mẫu thân của ngươi, mẫu thân tên Đông Môn Mộng, phải nhớ kỹ đó.
Dạ Côn lúc này đang suy nghĩ, nếu như có thể từ trong bụng vị mẫu thân này "trượt" ra, đó mới là một chuyện trùng sinh hoàn mỹ.
Đáng tiếc a, mẫu thân ruột lại từ bỏ mình.
- Tiểu Lăng, mang viên Hoàng Cực đan cho ta.
- Phu nhân...
Dạ Côn trợn mắt, không thể làm như vậy a, mẫu thân trước muốn để mình chết đói, mẫu thân hiện tại lại muốn đem mình no chết sao...
Lúc xe ngựa đi ra ngoài thành, toàn bộ đội xe ầm ầm bay lên không, liền con ngựa trắng kia đều triển khai cánh lông vũ.
Huyện Thái Tây, đây là một cái thành trì không lớn không nhỏ.
Nhưng trong thành trì hết sức phức tạp, bởi vì có mấy dòng chính và bàng chi sinh hoạt ở nơi này.
Dạ gia chính là một nhà trong đó.
Cửa chính Dạ phủ không có một tên thủ vệ nào, thật đúng là có chút mùi vị nghèo túng.
Một cỗ xe ngựa bình thường chậm rãi đi tới, lái xe chính là thủ vệ trưởng trước đó, một đoàn hộ vệ đều không thấy, thậm chí liền ngựa đều biến thành bình thường.
- Phu nhân, đến nơi rồi.
- Tốt, Tiểu Lăng, chúng ta về nhà thôi.
Đông Môn Mộng ôm Dạ Côn đang ngủ say, mặt mỉm cười.
Dạ Côn biểu thị mình rất vui vẻ, mặc dù trước đó có chút buồn bực, dù sao bị mẹ ruột cho từ bỏ, nhưng cũng may mẹ kế rất tốt, rất nhanh liền thích ứng.
Đây là chỗ tốt khi không uống canh Mạnh Bà đi.
Đông Môn Mộng vừa mới xuống xe, đại môn Dạ gia liền bị một tên nam nhân thô kệch mở ra.
- Mộng nhi, nàng cuối cùng trở về, vi phu thật sự là chờ tới mức ruột gan đứt từng khúc, trà không nhớ cơm không nghĩ, nàng...trong ngực là gì...nhanh như vậy đã sinh!!!
Nam tử tên là Dạ Minh, tên rất thanh tú, mặt chữ quốc, râu quai nón, mày rậm mắt to.
- Phu quân, đây là Dạ Côn.
Đông Môn Mộng nhu hòa cười nói.
- Dạ Côn???
Dạ Minh một mặt mộng bức, thấy bụng vợ hơi hơi to ra, gương mặt già nua kia thoáng cái liền tái đi rồi.
- Nương tử... không phải nàng trở về nhà mẹ đẻ một chuyến à, tại sao lại hoài thêm một cái, chẳng lẽ ta còn có công pháp ngàn dặm truyền giống sao...
Phù một tiếng.
Thân là thủ vệ trưởng, y đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều sẽ không cười.
Trừ phi nhịn không được.
Ngay cả Tiểu Lăng ở một bên đều cười ra tiếng, lão gia thật sự không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, không biết tiểu thư tại sao lại yêu thích y như vậy.
- Xéo đi!
- Tuân lệnh.
Đông Môn Mộng xụ mặt đi vào Dạ gia, Dạ Minh vẫy vẫy tay với Tiểu Lăng.
- Lão gia, có chuyện gì?
Tiểu Lăng cung kính hỏi.
- Ai nha, đừng câu nệ như vậy, người một nhà thôi, có đúng không.
- Lão gia, ta cũng không phải nha hoàng thông phòng.
- Tiểu Lăng, ngươi hiểu lầm, tiểu thư nhà ngươi, có ý gì thế? Đứa bé kia từ đâu tới?
- Phu nhân nhặt.
- Nhặt???
Dạ Minh khiếp sợ, như vậy cũng được sao?
- Đúng vậy, lão gia cảm thấy có gì không ổn ư?
- Ổn, dĩ nhiên ổn, nương tử, chờ ta một chút, ta đi nấu canh cho nàng.
Dạ Minh vội vàng chạy theo, thật sự là rất hấp tấp.
Tiểu Lăng thở hắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua thủ vệ trưởng.
Thủ vệ trưởng lập tức quay đầu nhìn về phía khác, lập tức kéo xe ngựa từ cửa hông tiến vào.
Toàn bộ Dạ gia không có người hầu, chỉ có bốn người.
Không đúng, hiện tại có năm người.
Dạ Côn cũng không biết mình ngủ bao lâu, chậm rãi mở mắt, sau đó sợ ngây người.
Đây là ai! Đây là mẹ kế à, tại sao lại biến thành bộ dáng Trương Phi?!
Trời ạ, lão thiên ngài muốn chơi chết ta sao.
Có lẽ là bị kinh hãi, Dạ Côn nhịn không được tè cả ra.
Tè ướt... mặt Dạ Minh.
Cho dù như thế, Dạ Minh đều rất bình tĩnh, trừng trừng nhìn Dạ Côn.
Dạ Côn cũng cứ như vậy nhìn Dạ Minh.
Loại nhìn nhìn nhau đắm đuối này, khiến cho người ta có chút mơ màng.
- Tiểu tử! Ngươi rất ngông cuồng!
Dạ Minh thả ra một câu ngoan thoại.
Dù gì tiểu tử này cũng nghe không hiểu.
A a a...
A Lâm phiên dịch:
- Có bản lĩnh ra tay, Dạ Côn ta chấp ngươi một tay.
- Nha, rất cứng rắn a, khó trách Mộng nhi muốn thu ngươi, ta cho ngươi biết, về sau phải gọi cha, biết không.
Cha?
Nguyên lai đây là trượng phu của mẹ kế, bố dượng...
Thật hoài nghi ánh mắt của mẹ kế, nói thật bố dượng quá "khôi ngô", thế mà lại cưới được nữ nhân mỹ lệ như mẹ kế.
Đây cũng quá giả đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook