Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
-
Chương 247: Diệp lưu tới
Nhưng Dạ Côn phát hiện, mấy thanh kiếm này vẫn không dự định trở lại, tựa hồ vẫn còn cho mình chọn.
Ây, đây chính là do chúng nó tự nguyện, không phải Côn ca ta nổi lòng tham nha.
- Ngươi qua đây.
Dạ Côn chỉ một thanh kiếm không "tự tin" hô.
Dạ Côn hô như thế, thanh kiếm kia rõ ràng phát mộng, khiếp sợ đến múc keng keng không ngừng, lập tức bay tới chỗ Côn ca, thân kiếm còn ma sát tên mặt Côn ca.
Vạn kiếm bắt đầu phát ra tiếng khẽ kêu, tranh nhau chen lấn muốn được Côn ca lựa chọn.
Người xung quanh đã đố kỵ muốn chết.
Tuyển kiếm coi như xong, vừa rồi mấy thanh kiếm kia còn cố ý triển lộ một thoáng, giống như muốn để cho Côn ca biết mình mạnh bao nhiêu vậy.
Thậm chí cảm giác, trăm người kia, đều là do đám kiếm này mời tới, mục đích chính là khoe khang thực lực.
Dạ Côn nhìn thanh kiếm trước mặt keng keng hưng phấn, cũng chính là thanh thứ nhất bay đến trước mặt mình, Dạ Côn vỗ vỗ thân kiếm:
- Chọn ngươi.
Được Côn ca chọn trúng, thanh kiếm này cực kỳ hưng phấn, thế mà hướng mấy thanh kiếm khác đắc ý, điệu bộ có chút giống Côn ca.
- Khụ khụ khụ!!!
Trong lúc Côn ca muốn tiếp tục chọn, Thương Minh đột nhiên ho khan, biểu thị Dạ Côn ngươi lấy đủ rồi, ngươi còn muốn cầm thêm sao.
Dạ Côn rất phiền tên Thương Minh này, người khác đều không nói, ngươi nhảy ra ngoài làm gì.
Bất quá đám kiếm này rất có linh tính, phảng phất biết Thương Minh đang ngăn cản, toàn bộ chỉ hướng Thương Minh, phảng phất muốn đâm Thương Minh trăm ngàn lỗ.
Thương Minh chậm rãi quay đầu, làm như không biết chuyện gì.
Dạ Côn cũng cảm thấy không sai biệt lắm, vẫn phải chừa kiếm cho người đến sau, mình không thể lấy hết thứ tốt đi được.
- Các vị, hảo ý tâm lĩnh, có rảnh tới sẽ thăm đám các ngươi.
Dạ Côn chắp tay, đúng là một đám kiếm đáng yêu mà.
Vạn kiếm khẽ thở dài một hơi, không được Côn đầu trọc chọn trúng, thật là không may...
Nhìn vạn kiếm cấp tốc bay lên, biến ảo khó lường, đâm vào bên trong vách đá.
Được rồi, hiện tại cũng không biết ai là ai nữa.
Dù sao Dạ Côn còn muốn đi bán tình báo, nói ví dụ như, thanh kiếm cắm ở đâu rất ngưu bức.
Không cần nhiều, một cái tình báo liền đáng mấy ức kim tệ đi, Côn ca ta cảm thấy, tình báo như thế đáng với giá tiền này.
Thế nhưng hiện tại xem ra, không có hy vọng.
Lúc này Dạ Côn nhìn ba thanh kiếm của mình, quyết định đặt tên cho chúng nó.
Đây là một vấn đề hết sức nghiêm túc, phải suy nghĩ thật kỹ.
- Các ngươi có thể biến thành chiếc nhẫn hay không?
Dạ Côn tò mò hỏi, cảm thấy treo kiếm bên hông rất không tiện.
Ba thanh kiếm vẻ ngoài kỳ thật đều bình thường, thời điểm đạt đến nhất đoạn sẽ phát sinh biến hóa, nhị đoạn sẽ biến hóa về chất, tam đoạn sẽ biến hóa toàn thể, hoàn toàn khác với nhất đoạn và nhị đoạn.
Ba thanh kiếm có thể nghe hiểu, vui mừng hớn hở biến thành chiếc nhẫn, Côn ca khẽ vươn tay, ba chiếc nhẫn trực tiếp đeo vào trong ngón tay.
Nhìn tay phải Côn ca một chút, toàn bộ mang đầy...
Dạ Côn bất đắc dĩ che cái trán, mấy chiếc nhẫn trên ngón tay đang trang bức trong vô hình, mọi người thấy mấy chiếc nhẫn, thật giận... sao có thể có người đắc ý như thế.
Còn nữa!
Vì sao hắn có thể biến? Mình lại không thể biến?
Vì sao kiếm của hắn nghe lời, mà kiếm của mình lại tựa như đang ngủ say?
Ngay cả Diệp Ly cũng cảm thấy như thế, kiếm của mình tựa hồ ngủ thiếp đi, gọi thế nào cũng không dậy.
- Đại ca, lợi hại!
Dạ Tần đã từ bỏ ý nghĩ siêu việt đại ca, khoảng cách càng lúc càng lớn.
- Côn ca lợi hại!
Nguyên Chẩn và Phong Điền không biết làm sao biểu đạt tâm tình lúc này, dâng ra đầu gối vậy.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đều cảm thán, đại ca quả thật có thể khiến cho người ta kinh ngạc không thôi, người khác một thanh, đại ca liền ba thanh...
Nếu như không phải Thương Minh hô một tiếng, đại ca còn muốn tuyển, đoán chừng sẽ ngượng ngùng.
- Phu quân, thật là lợi hại nha.
- Đó là đương nhiên.
Được thê tử khen, Côn ca liền có chút bay lên.
Quan Thanh cười nói:
- Trước chúc mừng tất cả học viên, hiện tại đường cũ trở về, không nên chen lấn.
- Đi, chúng ta về nhà.
Trong lòng Dạ Côn phi thường vui vẻ, nhìn tay phải một chút, dáng vẻ rất có tiền, tranh thủ sớm ngày cũng mang đầy tay trái đi.
Khi mọi người trở về bờ, Kiếm Trủng chậm rãi chìm xuống, chui vào đáy biển ngủ say.
Nhưng nếu như xuống đáy biển xem, căn bản sẽ không nhìn thấy Kiếm Trủng.
Bởi vì Kiếm Trủng có được toàn bộ năng lực của kiếm... đây là tồn tại vô cùng biến thái.
Mọi người ngồi lên phi thuyền trở về, Dạ Côn còn đang nghĩ nên đặt tên gì cho chúng nó?
Cho nên Dạ Côn liền cùng Diệp Ly thương lượng với nhau.
Nhan Mộ Nhi nghe hai người thương lượng ra kết quả, mấy cái hắc tuyến xuất hiện tại trên trán, quá ngây thơ, sao có thể lấy cái tên ngây thơ như vậy.
Tên thanh kiếm của mình mới lợi hại đây.
Công chúa phấn hồng
Liền phương pháp huy động đều đã nghĩ đến, vũ động đi, công chúa phấn hồng!
Dạ Côn cùng Diệp Ly biểu lộ là như vậy ヽ(ー_ー)ノ
Đúng là ngây thơ đến nổ tung.
Nhưng mà trong năm ngày, Dạ Côn cùng Diệp Ly còn chưa nghĩ ra một cái tên tốt, mà tất cả mọi người đều đã đặt tên cho thanh kiếm của mình.
Dạ Côn cảm thấy, mình trên phương diện đặt tên quả thật không có thiên phú.
Diệp Ly cũng giống như thế.
Đi đến cảng phi thuyền An Khang châu, mọi người ngồi Bạch Vũ Mã về thành, hiện tại cũng không cần đi bộ, chủ yếu là thực lực không cho phép.
Khi mọi người trở lại học viện, phát hiện cửa lớn thế mà mở.
- Đại ca, học viện chúng ta có trộm!
Dạ Tần kinh hô một tiếng.
Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy, nhất định là tới trộm kim phiếu!
- Phi Tuyết, Phi Tuyết, ở đâu đấy!!!
Dạ Côn xuống xe ngựa, liền lớn tiếng kêu gào, cố ý lưu Phi Tuyết lại giữ nhà, sẽ không bị đánh nổ rồi chứ.
Chỉ thấy Phi Tuyết tóc tai bù xù chạy tới, con mắt đều sưng lên:
- Dạ viện trưởng, không xong! Tới một nữ ma đầu!
- Nữ ma đầu???
Dạ Côn không hiểu ra sao.
Mà Diệp Ly đột nhiên nhớ tới! Muội muội!
Lưu Nhi đến rồi!!!
Toang rồi toang rồi.
Chỉ thấy chỗ sâu trong hành lang xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt lắm, nhưng liền điệu bộ này, hẳn sẽ không kém.
Dạ Côn cùng Dạ Tần chăm chú nhìn, ngay cả Nguyên Chẩn và Phong Điền cũng như vậy.
Một lúc sau, mọi người hít sâu một hơi, nữ hài tử này... làm sao giống tẩu tẩu như vậy?
Dạ Côn đột nhiên cũng nghĩ tới, chỉ sợ nàng là muội muội của Ly Nhi, Lưu Nhi?
Đậu xanh, thật xinh đẹp, giống Ly Nhi như đúc, khác biệt duy nhất chính là, Ly Nhi tính cách hướng ngoài, còn người trước mặt dường như có chút quái gở.
Nguyên Chẩn đột nhiên tiến đến, chắp tay hô:
- Vị cô nương này, ta có thể giúp gì cho ngươi không?
- Cút!
Mọi người:......
Thật hung a...
Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy, Ly Nhi không phải nói, muội muội mình rất ôn nhu sao? Chỉ sợ là ngược lại.
- Phu quân, ngại quá, ta đi nói chuyện với muội muội.
Diệp Ly tranh thủ thời gian lôi kéo Diệp Lưu chạy đi.
Nhưng mà những người khác nghe xong đều choáng váng.
- Đại ca! Đó là muội muội của tẩu tẩu? Khó trách giống như vậy, trời ạ, thật xinh đẹp.
Dạ Tần cảm thán một tiếng, đều không biết mình đã là người có thê tử, sao có thể trước mặt thê tử khen người khác đẹp đây.
Ây, đây chính là do chúng nó tự nguyện, không phải Côn ca ta nổi lòng tham nha.
- Ngươi qua đây.
Dạ Côn chỉ một thanh kiếm không "tự tin" hô.
Dạ Côn hô như thế, thanh kiếm kia rõ ràng phát mộng, khiếp sợ đến múc keng keng không ngừng, lập tức bay tới chỗ Côn ca, thân kiếm còn ma sát tên mặt Côn ca.
Vạn kiếm bắt đầu phát ra tiếng khẽ kêu, tranh nhau chen lấn muốn được Côn ca lựa chọn.
Người xung quanh đã đố kỵ muốn chết.
Tuyển kiếm coi như xong, vừa rồi mấy thanh kiếm kia còn cố ý triển lộ một thoáng, giống như muốn để cho Côn ca biết mình mạnh bao nhiêu vậy.
Thậm chí cảm giác, trăm người kia, đều là do đám kiếm này mời tới, mục đích chính là khoe khang thực lực.
Dạ Côn nhìn thanh kiếm trước mặt keng keng hưng phấn, cũng chính là thanh thứ nhất bay đến trước mặt mình, Dạ Côn vỗ vỗ thân kiếm:
- Chọn ngươi.
Được Côn ca chọn trúng, thanh kiếm này cực kỳ hưng phấn, thế mà hướng mấy thanh kiếm khác đắc ý, điệu bộ có chút giống Côn ca.
- Khụ khụ khụ!!!
Trong lúc Côn ca muốn tiếp tục chọn, Thương Minh đột nhiên ho khan, biểu thị Dạ Côn ngươi lấy đủ rồi, ngươi còn muốn cầm thêm sao.
Dạ Côn rất phiền tên Thương Minh này, người khác đều không nói, ngươi nhảy ra ngoài làm gì.
Bất quá đám kiếm này rất có linh tính, phảng phất biết Thương Minh đang ngăn cản, toàn bộ chỉ hướng Thương Minh, phảng phất muốn đâm Thương Minh trăm ngàn lỗ.
Thương Minh chậm rãi quay đầu, làm như không biết chuyện gì.
Dạ Côn cũng cảm thấy không sai biệt lắm, vẫn phải chừa kiếm cho người đến sau, mình không thể lấy hết thứ tốt đi được.
- Các vị, hảo ý tâm lĩnh, có rảnh tới sẽ thăm đám các ngươi.
Dạ Côn chắp tay, đúng là một đám kiếm đáng yêu mà.
Vạn kiếm khẽ thở dài một hơi, không được Côn đầu trọc chọn trúng, thật là không may...
Nhìn vạn kiếm cấp tốc bay lên, biến ảo khó lường, đâm vào bên trong vách đá.
Được rồi, hiện tại cũng không biết ai là ai nữa.
Dù sao Dạ Côn còn muốn đi bán tình báo, nói ví dụ như, thanh kiếm cắm ở đâu rất ngưu bức.
Không cần nhiều, một cái tình báo liền đáng mấy ức kim tệ đi, Côn ca ta cảm thấy, tình báo như thế đáng với giá tiền này.
Thế nhưng hiện tại xem ra, không có hy vọng.
Lúc này Dạ Côn nhìn ba thanh kiếm của mình, quyết định đặt tên cho chúng nó.
Đây là một vấn đề hết sức nghiêm túc, phải suy nghĩ thật kỹ.
- Các ngươi có thể biến thành chiếc nhẫn hay không?
Dạ Côn tò mò hỏi, cảm thấy treo kiếm bên hông rất không tiện.
Ba thanh kiếm vẻ ngoài kỳ thật đều bình thường, thời điểm đạt đến nhất đoạn sẽ phát sinh biến hóa, nhị đoạn sẽ biến hóa về chất, tam đoạn sẽ biến hóa toàn thể, hoàn toàn khác với nhất đoạn và nhị đoạn.
Ba thanh kiếm có thể nghe hiểu, vui mừng hớn hở biến thành chiếc nhẫn, Côn ca khẽ vươn tay, ba chiếc nhẫn trực tiếp đeo vào trong ngón tay.
Nhìn tay phải Côn ca một chút, toàn bộ mang đầy...
Dạ Côn bất đắc dĩ che cái trán, mấy chiếc nhẫn trên ngón tay đang trang bức trong vô hình, mọi người thấy mấy chiếc nhẫn, thật giận... sao có thể có người đắc ý như thế.
Còn nữa!
Vì sao hắn có thể biến? Mình lại không thể biến?
Vì sao kiếm của hắn nghe lời, mà kiếm của mình lại tựa như đang ngủ say?
Ngay cả Diệp Ly cũng cảm thấy như thế, kiếm của mình tựa hồ ngủ thiếp đi, gọi thế nào cũng không dậy.
- Đại ca, lợi hại!
Dạ Tần đã từ bỏ ý nghĩ siêu việt đại ca, khoảng cách càng lúc càng lớn.
- Côn ca lợi hại!
Nguyên Chẩn và Phong Điền không biết làm sao biểu đạt tâm tình lúc này, dâng ra đầu gối vậy.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đều cảm thán, đại ca quả thật có thể khiến cho người ta kinh ngạc không thôi, người khác một thanh, đại ca liền ba thanh...
Nếu như không phải Thương Minh hô một tiếng, đại ca còn muốn tuyển, đoán chừng sẽ ngượng ngùng.
- Phu quân, thật là lợi hại nha.
- Đó là đương nhiên.
Được thê tử khen, Côn ca liền có chút bay lên.
Quan Thanh cười nói:
- Trước chúc mừng tất cả học viên, hiện tại đường cũ trở về, không nên chen lấn.
- Đi, chúng ta về nhà.
Trong lòng Dạ Côn phi thường vui vẻ, nhìn tay phải một chút, dáng vẻ rất có tiền, tranh thủ sớm ngày cũng mang đầy tay trái đi.
Khi mọi người trở về bờ, Kiếm Trủng chậm rãi chìm xuống, chui vào đáy biển ngủ say.
Nhưng nếu như xuống đáy biển xem, căn bản sẽ không nhìn thấy Kiếm Trủng.
Bởi vì Kiếm Trủng có được toàn bộ năng lực của kiếm... đây là tồn tại vô cùng biến thái.
Mọi người ngồi lên phi thuyền trở về, Dạ Côn còn đang nghĩ nên đặt tên gì cho chúng nó?
Cho nên Dạ Côn liền cùng Diệp Ly thương lượng với nhau.
Nhan Mộ Nhi nghe hai người thương lượng ra kết quả, mấy cái hắc tuyến xuất hiện tại trên trán, quá ngây thơ, sao có thể lấy cái tên ngây thơ như vậy.
Tên thanh kiếm của mình mới lợi hại đây.
Công chúa phấn hồng
Liền phương pháp huy động đều đã nghĩ đến, vũ động đi, công chúa phấn hồng!
Dạ Côn cùng Diệp Ly biểu lộ là như vậy ヽ(ー_ー)ノ
Đúng là ngây thơ đến nổ tung.
Nhưng mà trong năm ngày, Dạ Côn cùng Diệp Ly còn chưa nghĩ ra một cái tên tốt, mà tất cả mọi người đều đã đặt tên cho thanh kiếm của mình.
Dạ Côn cảm thấy, mình trên phương diện đặt tên quả thật không có thiên phú.
Diệp Ly cũng giống như thế.
Đi đến cảng phi thuyền An Khang châu, mọi người ngồi Bạch Vũ Mã về thành, hiện tại cũng không cần đi bộ, chủ yếu là thực lực không cho phép.
Khi mọi người trở lại học viện, phát hiện cửa lớn thế mà mở.
- Đại ca, học viện chúng ta có trộm!
Dạ Tần kinh hô một tiếng.
Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy, nhất định là tới trộm kim phiếu!
- Phi Tuyết, Phi Tuyết, ở đâu đấy!!!
Dạ Côn xuống xe ngựa, liền lớn tiếng kêu gào, cố ý lưu Phi Tuyết lại giữ nhà, sẽ không bị đánh nổ rồi chứ.
Chỉ thấy Phi Tuyết tóc tai bù xù chạy tới, con mắt đều sưng lên:
- Dạ viện trưởng, không xong! Tới một nữ ma đầu!
- Nữ ma đầu???
Dạ Côn không hiểu ra sao.
Mà Diệp Ly đột nhiên nhớ tới! Muội muội!
Lưu Nhi đến rồi!!!
Toang rồi toang rồi.
Chỉ thấy chỗ sâu trong hành lang xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt lắm, nhưng liền điệu bộ này, hẳn sẽ không kém.
Dạ Côn cùng Dạ Tần chăm chú nhìn, ngay cả Nguyên Chẩn và Phong Điền cũng như vậy.
Một lúc sau, mọi người hít sâu một hơi, nữ hài tử này... làm sao giống tẩu tẩu như vậy?
Dạ Côn đột nhiên cũng nghĩ tới, chỉ sợ nàng là muội muội của Ly Nhi, Lưu Nhi?
Đậu xanh, thật xinh đẹp, giống Ly Nhi như đúc, khác biệt duy nhất chính là, Ly Nhi tính cách hướng ngoài, còn người trước mặt dường như có chút quái gở.
Nguyên Chẩn đột nhiên tiến đến, chắp tay hô:
- Vị cô nương này, ta có thể giúp gì cho ngươi không?
- Cút!
Mọi người:......
Thật hung a...
Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy, Ly Nhi không phải nói, muội muội mình rất ôn nhu sao? Chỉ sợ là ngược lại.
- Phu quân, ngại quá, ta đi nói chuyện với muội muội.
Diệp Ly tranh thủ thời gian lôi kéo Diệp Lưu chạy đi.
Nhưng mà những người khác nghe xong đều choáng váng.
- Đại ca! Đó là muội muội của tẩu tẩu? Khó trách giống như vậy, trời ạ, thật xinh đẹp.
Dạ Tần cảm thán một tiếng, đều không biết mình đã là người có thê tử, sao có thể trước mặt thê tử khen người khác đẹp đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook