Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!
-
Chương 53
Mọe nó, cuộc đời thật châm chọc. Trước kia, ông đây ở trong song sắt, người khác tới thăm, mà nay, ông đứng bên ngoài song sắt nhìn người khác ở bên trong, con mẹ nó hóa ra đang đi thăm tình địch.
Buổi sáng, địa điểm, trại tạm giam. Khung cảnh, Chu Nghệ Thông ở trong song sắt, tôi và Lam Thiếu Bằng đứng ngoài.
Chu Nghệ Thông không còn phong thái ngày xưa nữa, bề ngoài lòe loẹt, mùi nước hoa như muốn bay ra khắp cả hệ mặt trời, hiện giờ người này mặc quần áo cực kỳ hợp, áo của trại tạm giam cực kỳ đặc sắc. Kiểu tóc giống y hệt kiểu tóc của ông đây, mỗi tội không cạo sạch đẹp bằng ông đây thôi.
Cảnh ngục của trại nhìn chằm chằm cái mã vạch đằng sau gáy, tôi đành phải giải thích:”Cái mã giả này là chạy theo xu hướng đó, vẽ lên chứ không phải hình xăm.”
Vẻ mặt cảnh ngục kiểu 囧
Nếu có hình xăm với mấy thứ tương tự thì sẽ không được vào trại tạm giam, may mà hàng này là giả, không thì thật sự không vào được.
Bây giờ thì tên mặt trắng Chu Nghệ Thông không đẹp trai bằng tôi, hắn ta cạo trọc nhìn rất xấu. Vừa đi vào hắn đã trừng trừng nhìn tôi, nhìn cái quái gì mà nhìn, bố cũng chẳng yêu mi đâu.
Lam Thiếu Bằng ngồi đối diện hắn, tóc dài che nửa mặt, khuôn mặt đẹp bị che đi, tay em đan chéo nhau, cái nhẫn to đùng tôi tặng em lộ ra rõ ràng.
“Thiếu Bằng à, em cùng tên lưu manh kia đã tốt hơn rồi à?” Chu Nghệ Thông hỏi Lam Thiếu Bằng.
“Đúng vậy, bọn tôi đã đính hôn.” Lam Thiếu Bằng cố ý quơ quơ nhẫn kim cương trên tay, Chu Nghệ Thông giận tái mặt.
“Hừm, em còn tin rằng có người đàn ông nào ở cùng em cả đời được à? Hiến pháp nước ta không thừa nhận hôn nhân đồng tình.” Chu Nghệ Thông nói.
“Cùng lắm thì chúng tôi ra nước ngoài nhận giấy kết hôn. Thật ra giấy kết hôn chỉ là một loại chứng mình thôi, chứng minh rằng có thể bầu bạn bên cạnh nhau cả đời. Hôn nhân gia đình muốn gắn bó còn phụ thuộc cả vào tình cảm nữa.” Lam Thiếu Bằng nói.
“Đúng thế. Tên lưu manh kia còn không có cha mẹ, hắn ta có thể cùng em sống cả đời. Nếu anh không có cha mẹ ràng buộc, em có sống cả đời cùng anh không? » Chu Nghệ Thông hỏi.
“Tôi không biết. Chẳng có cái gì gọi là ràng buộc cả. Anh cũng sẽ chẳng an phận mà sống cả đời với tôi đâu. Bản tính anh luôn thúc đẩy anh ở bên ngoài … Tôi chỉ muốn cùng người chỉ có tôi trong lòng để sống cùng cả đời thôi.” Lam Thiếu Bằng cười nói.
“Anh rất hối hận khi làm theo cha mẹ. Anh đã suy nghĩ rằng nếu lúc trước anh đấu tranh cùng bọn họ, làm ra lựa chọn giống em thì có lẽ bây giờ chúng ta đã khác.” Chu Nghệ Thông nắm chặt lan can kích động nói.
“Anh không phải Tôn Anh Hùng. Cuộc sống của anh ưu việt xa hoa, anh có thói quen sống như vậy ròi, nếu mất đi những điều đó chắc anh cũng suy sụp luôn. Cho dù anh lựa chọn tôi anh vẫn sẽ đau khổ thôi, đau khổ y hệt như anh hiện tại, khi lựa chọn không cùng tôi nữa. Trong lúc anh còn đang quanh quẩn trong sự suy sụp, tôi không chờ nổi.” Lam Thiếu Bằng thở dài một hơi.
“Mày có yêu Lam Thiếu Bằng sao? » Tôi hỏi Chu Nghệ Thông.
“Yêu chứ, tao so với mày còn yêu em ấy hơn. Chúng tao đã ở cùng nhau bao nhiêu năm, mày làm sao yêu sâu đậm bằng.” Chu Nghệ Thông nói.
“Vậy sao mày nghĩ gì lại muốn đâm chết tao và Lam Thiếu Bằng?” Tôi hỏi.
“Tao hận khi hai người hẹn hò. Tao không có được em ấy thì mày cũng đừng hòng. Mấy người đi chết đi!” Chu Nghệ Thông nháy mắt luống cuống đứng lên, tự dung to tiếng. Cảnh ngục cảnh cáo hắn ngoan ngoãn chút.
“Đây là tình yêu của mày ư? Tao cũng nghĩ như này, tình yêu là cho đi mà không cần đáp lại, không hối hận cũng chẳng oán hận. Còn cái thứ mày gọi là tình yêu chỉ là ích kỷ thôi. Như trử con khi có đồ chơi, không có được món đồ chơi đó thì phá hỏng. Tuổi của mày có thể lớn nhưng trong long thì chẳng được thế.” Tôi cười nói.
“Tao cần gì một thằng lưu manh không văn hóa không học thức bảo tao làm gì. Tôn Anh Hùng, đừng có nghĩ rằng mày đã thắng, đến lúc tao ra khỏi đây chúng ta lại gặp lại.” Chu Nghệ Thông nghiến rang nghiến lợi uy hiếp.
“Hừ, ông đây chờ mày.” Tôi chẳng hề để ý, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
“Thiếu Bằng, tạm thời anh thua. Thằng vô văn hóa kia, mày giúp tao chăm sóc Thiếu Bằng, chờ tao ra khỏi đây rồi lại giành lại người của tao.” Chu Nghệ Thông nói cực kỳ hào khí.
“Ha ha ha” Tay tôi khoác trên vai Lam Thiếu Bằng, cười cực kỳ vô lại,”Việc này chẳng cần mày nói. Hai ta là đôi đương nhiên tao sẽ cẩn thận chăm sóc vợ tao. Nhưng mày cũng phải cẩn thận, cơm tù cũng chẳng dễ ăn thế đâu. À đúng rồi, quên mất, bố mày cũng rất lợi hại. Mày cũng chẳng biết nhỉ, bố mày tham ô đã bị người ta đào ra rồi.”
“Thì làm sao, nhà tao căn cơ sâu, bố tao sẽ chẳng có việc gì đâu.” Chu Nghệ Thông nói mà tràn đầy tự tin.
Tôi gật đầu “Cũng đúng nhỉ. Nhưng mày cũng nên lớn dần đi là vừa. Ầy, thôi thì chúc mày may mắn.”
Chu Nghệ Thông chăm chú nhìn Lam Thiếu Bằng. Lam Thiếu Bằng nửa dựa vào trên người tôi mỉm cười hạnh phúc. Chu Nghệ Thông hỏi Lam Thiếu Bằng:”Trong thời gian tôi ngồi tù em có thể đến thăm tôi không?”
“Việc này chắc phải hỏi anh Hùng xem anh ấy có đồng ý hay không đã. Tôi sẽ tôn trọng ý kiến bạn đời của mình.”Lam Thiếu Bằng đơn giản đá vấn đề này cho tôi.
Thật ra tôi muốn nói bọn tao đếch muốn nhìn thấy mày lần nữa, nhưng mà tấm long ông đây mềm yếu lắm, lo lắng về tất cả mọi thứ, vì thế ậm ừ một lúc, đành nói:”Nếu em ấy muốn thăm mày tao cũng sẽ không ngăn cản, nhưng tao sẽ đi cùng.”
Đây là nhượng bộ cuối cùng tôi có thể làm. Dù sao ông cũng cực kỳ chán ghét Chu Nghệ Thông. Nhưng nếu Lam Thiếu Bằng muốn đến thăm thì tôi cũng sẽ đi cùng để khiêu khích thằng ngu này. Tôi muốn dung hạnh phúc của chúng tôi đả kích hắn.
Thời điểm sắp khai giảng thì Tiểu Mễ về. Tôi ở trong nhà cũ, từ trên ban công nhìn xuống. Từ Quân mở cửa xe, lưu luyến không rời đưa Tiểu Mễ. Tiểu Mễ phơi nắng nên hơi đen một chút, thoạt nhìn cũng thật sự vui vẻ.
Túi sách sau lưng Tiểu Mễ, còn Từ Quân thì lẽo đẽo xách một túi quà đi theo lên tầng. Tôi mở cửa, tự mình tiếp đón họ. Nói thật, thời gian Tiểu Mễ không ở nhà, tôi cảm thấy trong nhà thiêu thiếu cái gì đó. Khi nó về thì tôi cảm thấy thật yên tâm.
“Con trai, có nhớ ba không? » Tôi cười vui vẻ ôm chặt lấy Tiểu Mễ.
“Rất nha ba mà. Con ngồi tàu lượn ôm thùng rác nôn mửa cũng nhớ ba. » Tiểu Mễ nói một câu cực kỳ phá hoại khung cảnh tốt đẹp: « Ba, ba đổi kiểu tóc à? »
“Chạy theo mốt đó. Ai bảo chú Lam của con thích tên sát thủ 47 đó chứ.” Tôi oán giận nói.
“Thật sự giống lưu manh.”
“Cái đứa hư đốn này!” Tôi đập một cái, Tiểu Mễ nhanh lẹ tránh được, tiến vào nhà.
Tôi nhận lấy quà tặng trong tay Từ Quân:”Để anh phải phí sức rồi, thật ngại quá.”
“Không có gì. Tiểu Mễ muốn tặng anh và Lam Thiếu Bằng và A Triết vài thứ thôi. Thế mà chúng tôi lại mua nhiều như vậy.” Từ Quân cười nói
Tôi đưa Từ Quân vò nhà. Từ Quân dạo một vòng trong nhà, nói:”Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao anh lại muốn mua nhà. Các anh ở có hơi chen chúc.”
“Không sao. Chen chúc mới than thiết.” Tôi cười nói.
Từ Quân ngồi xuống sô-pha. Tôi ngồi ngay bên cạnh, đưa 1 điếu thuốc sang cho hắn, hắn khoát tay, nói:”Thân thể không tốt. Bác sĩ không cho hút thuốc,”
“Tôi đành tự hút một mình vậy.” Tôi tự lấy cho mình 1 điếu, phun khói phì phèo.
“Tiểu Mễ ngoan lắm. Ở ngoài nghe lời lắm. Tôi và mẹ tôi rất thích đứa nhỏ này.”Từ Quân nói.
Ơ? Câu này nghe sai sai. Hắn muốn đem đứa con về à! Tôi cực kỳ cảnh giác.
“Tiểu Mễ có chút nghịch ngợm, nhưng vẫn rất ngoan.” Tôi nói “Mọi người thích nó là may mắn của nó.”
“Sao lại nói thế được. Từ đầu tôi bỏ nghĩa vụ nuôi nấng đứa nhỏ, điều ấy thật sự có lỗi với các anh. Tôi nghĩ thế này, tôi sẽ không tùy tiện nói than thế của Tiểu Mễ, cũng sẽ không tự ý mang Tiểu Mễ đi khi chưa có sự đồng ý cua anh. Anh coi này, mẹ của tôi cũng lớn tuổi rồi, lại vừa mất đi một đứa cháu gái nên thương tâm khổ sở đã lâu, hiện tại bà biết bà còn có một đứa cháu trai, anh không biết bà vui như thế nào đau. Bà muốn Tiểu Mễ thường xuyên đến thăm bà. Bà rất muốn gặp cháu trai, anh xem có được không?” Từ Quân thương lượng vấn đề về Tiểu Mễ cùng tôi, hắn gần như là đang cầu xin tôi.
Ầy, vấn đề này sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt. Từ lúc Từ Quân xuất hiện trước mặt Tiểu Mễ tôi đã biết chuyện này sẽ không theo ý nguyện của tôi mà. Tôi chặt đứt liên quan giữa Tiểu Mễ và bố đẻ của nó cũng không tốt, mà Từ Quân còn có ân lớn với tôi nữa. Nhưng Từ Quân lại bỏ rơi đứa con của chị gái không quan tâm, từ cảm kích hắn thành tôi oán hận hắn. Vì thế ông đây bồi hồi giữa cảm xúc cảm kích và oán hận, không biết nên lựa chọn thế nào.
Mẹ Từ Quân cũng đã lớn tuổi, bà sống cũng không dễ dàng gì, tôi đành đồng ý “Được rồi, tôi sẽ đưa Tiểu Mễ đến nhà anh 2 ngày cuối tuần, nhưng không thể bỏ dở luyện đàn và học tập.”
“Được. Tôi sẽ mời giáo viên dạy đàn tốt nhất và gia sư tốt nhất đến. Anh hãy cứ yên tâm.” Từ Quân hớn hở mặt mày cam đoan.
Tôi cũng nghĩ như vậy. Trước hết cho Tiểu Mễ làm bà lão và Từ Quân vui đã, thế là gia sản tương lai của nhà Từ cũng có phần của tôi. Trời tru đất diệt, ông đây cũng phải ích kỷ 1 lần. Nếu nhà Từ phát hiện Tiểu Mễ rồi thì tôi cũng thẳng thể không tranh gì vì đứa nhỏ, cũng đâu phải diễn khổ diễn tình gì đâu. Thứ tôi nên có, thì tôi sẽ có.
Tôi mở đống quà cáp kia ra. Tiểu Mễ mua cho tôi một bộ quần áo. Bộ này nhìn cũng rất đẹp. Tôi lật qua lật lại nhìn, thấy cái nhãn tiếng anh ghi “Made in China”.
“Nhóc kia, về sau ra nước ngoài thì không cần mua quà cũng không cần mua quần áo gì cả. Nhãn toàn bộ đều là “Made in China”. Ba mở cửa hàng quần áo còn cần mua quần áo “Made in China” à.” Tôi muốn dạy lại đứa nhỏ.
Từ Quân đi xem phòng của Tiểu Mễ. Hai người trong phòng chơi máy tính cực kỳ tập trung, chẳng ai để ý đến tôi.
Tôi cầm quần áo vào phòng hỏi Tiểu Mễ:”Tiểu Mễ, con xem nhãn ghi “Made in China”, hàng ngoại lại là hàng trong nước…, ủa hai người đang xem cái gì thế?”
“Ba à, ba là người nổi tiếng trên internet rồi…. » Tiểu Mễ kinh ngạc chỉ vào máy tính nói.
“Người nổi tiếng gì trên mạng cơ? Đời này ông đây không muốn nổi trên mạng. Nổi trên mạng chẳng phải chuyện gì hay ho cả.” Tôi lại gần nhìn, xem xong cũng thấy choáng váng.
Trên màn hình là hình ảnh rõ ràng, đang hiện ảnh tôi mặc cái áo gió của sát thủ 47, cực kỳ nóng, mồ hôi ướt đẫm, đang cầu hôn, bên trên còn viết một hàng chữ nhỏ, màn cầu hôn trâu bò nhất từ trước tới giờ.
“Tên rùa con nào dám đăng màn cầu hôn của ông lên mạng thế, xóa nhanh đi!”Ông đây phải ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng.
“Ba và chú Lam kết hôn ạ?” Tiểu Mễ tò mò hỏi.
“Đúng thế.” Ủa, sao đứa nhỏ này bình tĩnh vậy, không ngạc nhiên tí nào cả.
“Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng có người có thể quản được ba rồi, về sau mà con làm sai cái gì có thể tìm được chỗ dựa, sẽ không bị ba đánh nữa.” Tiểu Mễ vui sướng như vừa được giải thưởng lớn vậy.
“Con trai, con không thấy lạ hả, ba và chú Lam đều là đàn ông mà>”
“Con đã lên mạng tra rồi, như hai người gọi là đồng tính luyến ái, là một loại bệnh không thể trị tận gốc***. Cho nên con nghĩ, nếu ba và chú Thúc không thể trị tận gốc thì tốt hơn hết nên cho 2 người cùng một chỗ để cùng nhau trị liệu, như vậy con sẽ có một người chú làm chỗ dựa cho con.” Tiểu Mễ tự nhận là mình thực thông minh, tôi cũng biết con tôi thông minh đến mức làm người đau long.
“Ba không bị bệnh, đồng tính luyến ái không phải bệnh….” Tôi rất muốn nói tôi không có bệnh mãn tính nào cả, nhưng Tiểu Mễ sẽ tin sao?
“Người có bệnh chưa bao giờ nói chính mình bị bệnh, con hiểu mà ba.” Tiểu Mễ thấm thía nói, vỗ vỗ bả vai để an ủi tôi.
……., mọe nó thằng nhóc hư đốn! Tôi có khổ mà không thể nói, chết mất thôi.
Từ Quân nhịn cười, nói với tôi « Thôi tôi về nhé, không ở lại được nữa. »
Tên này thực sự không thèm cho tôi tí thể diện nào. Hắn còn vừa chạy vừa cười. Từ Quân, còn là người thân của nhau không đây.
Tôi đi công trường thị sát một vòng, không có việc gì liền trở về cửa hàng trang phục ngồi đó lên mạng. Tôi lên nhóm chat gào thét, tôi sắp kết hôn rồi!
Trong nhóm toàn tiếng chúc mừng, tên nhóc Q tự dưng hỏi: kết hôn với ai cơ?
Tôi trả lời: một người đàn ông cực kỳ đẹp, ai nhìn cũng phải đố kị vận may của ông.
Tên nhóc phá đám tiếp tục nói: cầu cho xem.
Tôi nói: xem cũng được, mà phải thu tiền.
Tên nhóc phá đám chia sẻ một liên kết, tôi mở ra đã thấy tuyên truyền của công ty tổ chức hôn lễ, hình ảnh là một đôi nam đang kết hôn có sự chuẩn bị của công ty kia.
Tôi hỏi: cậu muốn tôi tìm công ty tổ chức hôn lễ này hả?
Tên nhóc dó trả lời lại: đúng vậy.
Tôi nói: được rồi, tôi thử gọi điện đến đó xem thế nào.
Tôi gọi cho công ty tổ chức hôn lễ. Điện thoại bên kia có người nhận luôn, bọn họ nói công ty họ ở thành phố B, tôi thấy cách nhà tôi cũng gần, tôi và Lam Thiếu Bằng có thể qua xem một chút.
Tiếp đó tôi mở ra nhóm của các ông chủ, nhóm này cực kỳ náo nhiệt. Mấy ông chủ này còn đang làm loạn ầm ĩ, bọn họ nói họ phải được hoàn trả tiền chênh leejchm nếu không họ không để yên đâu.
Tôi hô một câu, được bồi thường lại bãi đỗ xe, mấy người làm loạn cái gì, có tác dụng à.
Đám người kêu gào lại ngay lập tức, tên vừa kêu kia giờ lại nói tôi là gián điệp kinh tế, đổi trắng thay đen, rải tin đồn để mọi người tan rã, không đoàn kết lại được.
Ông là gián điệp kinh tế cái quần què. Mẹ nó, mày giả ngầu nữa đi, cẩn thận ông đây đập chết mày.
Sau đó thì tôi bị đá ra khỏi nhóm của mấy ông chủ, từng trải sự đời nhắn cho tôi.
Từng trải nói: Hiện tại anh bị đám kia nói là gián điệp kinh tế, tên kia còn đang lừa dối mọi người kìa. Lần trước tôi bảo anh đánh hắn mà không nghe, không thấy hắn thiếu đánh lắm à.
Tôi bảo: Đừng khích tôi, tôi không phải thằng đánh thuế cho mấy người.
Từng trải nói, anh đi đánh thuê mà không cẩn thận lại làm bạn với Chu Nghệ Thông ở đó đó luôn thì tôi cũng thấy tiếc nha.
Tôi mới trả lời: công ty mấy người không có ý định bồi thường à?
Từng trải nhắn lại: Có, bãi đỗ xe có thể giảm ba vạn cho mấy người, giữ bí mật nhé, không cần tùy tiện nói cho người khác.
Tôi nói: ông bị đá ra rồi còn đâu, nói được với ai. Tôi khuyên này, mấy người nên nói với đám người kia sớm đi, họ cũng sẽ chẳng tức thành thế kia, mỗi ngày đều phải làm loạn ở công ty.
Từng trải nói: trong tay chúng tôi còn lại một ít nhà không biết làm thế nào để tuyên truyền để bán đây. Dám ông chủ kia mỗi ngày làm loạn thì lại có thêm người biết chúng tôi đang có ưu đãi, người trả tiền nhà lại càng tăng thêm. Tôi còn đang mong bọn họ làm loạn một tháng liền đây này. Bọn họ quảng cáo miễn phí không cần trả tiền. Ở đây chúng tôi hoan nghênh những ai trả tiền luôn một lần, sẽ có chiết khấu.
Tôi hỏi: mấy người không định rao mấy tòa mới à?
Từng trải đáp: tạm thời thì không. Chúng tôi phải bán cửa hàng, anh mua không. Quản lí Từ nói rằng nếu anh muốn mua thì cho anh giá nội bộ công ty luôn.
Cửa hàng, ôi má, cửa hàng với giá nội bộ không thể để phí, tôi trả lời liền: phải.
Tiền á. Tiền gửi ngân hàng của ông đây quăng gần hết rồi, tiền công trình thì mới có 1 phần, cũng chả đủ tiền mua cửa hàng.
Tiền ơi tiền à, tao yêu mày như thế, mày có yêu tao không. Ong đây đau khổ ra mặt, răng nghiến ken két.
Điện thoại vang lên đúng lúc tôi đang phát sầu. Cuộc gọi đến là của Hoàng Đằng Đạt, nhất định lại muốn ông đầu tư cho hắn đây « Người an hem, nếu anh mà vẫn còn không liên lạc chắc tôi tưởng anh bị chó sói ăn thịt luôn rồi. »
“Anh Hùng, lúc này không phải là sói ăn ông mà là ông đây có thể giết được cả chó sói rồi.” Hoàng Đằng Đạt cười nói.
“Có chuyện gì không. Coi hành động của anh thì có vẻ như anh lại muốn tôi đầu tư dầu cho anh hả?” Tôi có một dự cảm, tên này tìm tôi chẳng có chuyện gì tốt cả.
« Anh Hùng à, phát tài rồi. Tìm ra dầu rồi, giếng dầu ra rồi.! Hoàng Đằng Đạt hét to như bị điên vậy.
“Mẹ nó, ôi con mẹ nó, ra dầu rồi, rốt cuộc cũng ra rồi! » Ông đây nghe được cái tin tức tốt thế, cao hứng như muốn khóc, không nghĩ tới có một ngày ông mày có thể giàu lên.
Dầu tư của ông cuối cũng cũng có hồi báo. Cái cửa hàng kia chứ gì, có tiền ai bảo tôi không mua được cửa hàng? Cuối cùng cũng có một ngày ông có thể dùng lỗ mũi nhìn người được rồi. Ra đường lái xe sang, ôm người đẹp trong ngực, không có việc gì thì đếm ngoại tệ, khi nào vui thì trám răng bằng vàng luôn.
Kế tiếp, chúng ta sẽ dung góc nhìn thứ ba để miêu tả lễ thanh hôn của Tôn Anh Hùng và Lam Thiếu Bằng*.
*lời tác giả
Kết hôn là việc lớn. Bên công ty tổ chức lễ thành hôn cực kỳ viên mãn.
Tôn Anh Hùng đội tóc giả, có trang điểm một chút, mặc lễ phục màu đen. Lam Thiếu Bằng không cần đội tóc giả, thợ trang điểm hết lời ca ngợi dung mạo của Lam Thiếu Bằng, nói rằng cậu không trở thành ngôi sao thật là phí của trời. Lam Thiếu bằng mặc lễ phục trắng.
Thợ chụp ảnh của công ty tổ chức hỏi Tôn Anh Hùng: « Anh có suy nghĩ gì đối với hôn nhân và người sắp trở thành gia đình với anh? »
Tôn Anh Hùng khó có khi không còn vẻ lưu manh mà trở nên nghiêm trang hơn, hào hoa phong nhã hơn. Anh ngồi trên ghế, có chút căng thẳng trả lời: « Tôi nghĩ rằng nếu thích một người thì sẽ muốn trải qua cả đời cùng người đó. Trước khi đi đến quyết định kết hôn, tôi đã cân nhắc rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cùng em ấy xây dựng tổ ấm. »
Thợ chụp ảnh quay máy ảnh sang Lam Thiếu Bằng, hắn hỏi Lam Thiếu Bằng: « Cậu sắp kết hôn rồi, cậu có căng thẳng không? »
Lam Thiếu Bằng không khẩn trương chút nào. Cậu mỉm cười nói: « Cũng có hơi căng thẳng, dù sao cả đời người chỉ kết hôn 1 lân, tôi cảm thấy tôi đã chọn được đúng người để kết hôn. Ngay sau đó chúng tôi đã quyết định kết hôn rồi. »
Tôn Anh Hùng cầm tay Lam Thiếu Bằng. Bọn họ cảm thấy đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, liền ra khỏi phòng trang điểm. Xe đã chờ họ ngay bên ngoài, nghênh đón họ bước vào cuộc sống hôn nhân.
Cadillac chở 2 người đi, trong tay họ đang cầm một bó hoa tươi. Lam Thiếu Bằng và Tôn Anh Hùng liếc nhau một cái liền cười ra tiếng « Anh đội tóc giả không đẹp trai bằng khi để đầu trọc. »
« Em để tóc dài đẹp hơn so với tóc ngắn. » Tôn Anh Hùng muốn gãi đầu, đụng đến bộ tóc giả rồi lại thôi. Đầu có ngứa cũng phải nhịn.
Dựa theo MC, bọn họ tiến vào nhà thờ, thề nguyện trước sự chứng kiến của chúa.
Ở thành phố B có một nhà thờ, nghe nói là giữ kiến trúc thời kỳ nhà Thanh, thuộc lại kiến trúc di vật. Cha sứ đã đứng bên trong. Bình thường nơi này không cho cử hành hôn lễ. Mĩ Vân đi cửa sau mới được, hơn nữa Tôn Anh Hùng cũng quyên tặng nhà thờ nhiều nên mới có ngoại lệ, hôn lễ mới được tổ chức ở đây.
Bên ngoài, dàn xe ô tô và mô tô dàn trải, trai gái có đều đủ, đều là bạn bè thân thiết của Lam Thiếu Bằng và Tôn Anh Hùng. Mĩ Vân ôm đứa nhỏ cùng ông chồng mới cưới chúc phúc cho đôi tân hôn. Giang Thụ Phong và Giang Hà tặng một phần lễ lớn. Hồng Đào và A Triết cũng mặc chính trang. Hai người tới chúc mừng anh trai của mình. Nếu nói về phương diện khác thì là tới lấy kinh nghiệm, bọn họ cũng muốn tổ chức hôn lễ.
Hồng Nghị kiên quyết muốn mang theo bọn nhỏ đến góp vui. Cả gia đình lão ngũ cũng đến. Thang Viên và Tiểu Mễ đi cùng đứa nhỏ nhà Hồng Nghị rải hoa hồng.
Hoàng Đằng Đạt do phơi nắng lâu ngày mà đen thui. Đi cùng là một cô nàng dân tộc ngây thơ hiền lành. Chẳng có vẻ gì là lo lắng Tôn Anh Hùng dùng 3 chén rượu cướp vợ hắn cả.
Vợ chồng em gái Hoằng Đằng Đạt đến trợ uy. Em rẻ hắn cai nghiện khá thành công, tuy nhìn ngoài cũng hơi giống người nghiện ma túy nhưng ít ra đã có chút thịt.
Nhóc hư hỏng thật ra là một cô gái đáng yêu, mang theo một đám con gái tự xưng là hủ nữ tham gia hôn lễ. Tiền biếu thì không mang nhưng camera thì lại có mang theo.
Từ Quân coi như là bậc đàn anh, dẫn 2 chú rể vào giáo đường. Âm nhạc vang lên, hai người cầm bó hoa tươi đi vào giáo đường.
Cha sứ tuyên bố hôn lễ bắt đầu, một chú rể kéo tay chú rể khác, nói:
“Con xin thề: nhận em ấy là vợ của con. Bắt đầu từ hôn may, họa hay phúc, phú quý hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu em, quý trọng em, cho đến khi cái chết tách lìa đôi ta.”
Bọn họ buông tay. Sau đó, người kia lại kéo tay chú rể nói: “Con xin thề: nhận anh ấy là vợ của con. Bắt đầu từ hôm nay, họa hay phúc, phú quý hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu anh, quý trọng anh, cho đến khi cái chết tách lìa đôi ta.”
Bọn họ buông tay, lấy ra nhẫn, đeo nhẫn lên tay nhau.
Sau đó, cha sứ kéo tay 2 người họ, nói:” Cô dâu chú rẻ, ặc, chú rể và chú rể đã thề nguyện và đeo nhẫn cho nhau. Ta xin tuyên bố, hai con đã là vợ chồng, ặc, là một đôi. Thượng đế đã gắn kết 2 con, bất luận kẻ nào cũng không thể chia rẽ.”
Hai chú rể đi ra khỏi nhà thờ, nam nữ 2 bên chờ 2 chú rể ném bó hoa. Tôn Anh Hùng và Lam Thiếu Bằng đều nhắm mắt, cùng nhau hô:” 1 2 3!” Hai người cùng tung bó hoa. Mọi người hô vang, muốn đón lấy bó hoa, ngay lúc này có một bóng đen phóng tới, há mồm ngậm bó hoa, xoay 360 độ trên không trung rồi mới tiếp đất.
Bé chó Người Yêu Nhỏ* mồm ngậm bó hoa, phe phẩy đuôi chạy đến bên cạnh A Triết, đưa bó hoa cho hắn, chờ hắn cho bé chó Sô cô la Dove. A Triết tựa vào con xe Porsche cười tít mắt, một tay cầm bó hoa một tay đút bé người yêu nhỏ một miếng sô cô la.
*tên con chó viết hoa, những chỗ khác mình sẽ sửa sau.
Đào ca vui mừng nói với A Triết và bé Người Yêu Nhỏ “Em yêu 2 người quá cơ.”
Tôn Anh Hùng và Lam Thiếu bằng đi đến trước xe mui trần kiểu dáng cổ xưa ngoài nhà thờ. 2 con người đẹp trai ngồi lên xe. Tôn Anh Hùng thật sự không chịu nổi, vò vò bộ tóc giả “Không chịu được nữa, ngứa quá. Anh phải tháo ra cho thoải mái.”
Trong nháy mắt, anh zai đẹp nho nhã lễ độ đã biến thanh anh zai đầu trọc, trơn bóng, sau gáy lại còn có con số 47, phía dưới còn có dòng mã vạch giả.
“Hôm nay là ngày kết hôn, anh chú ý hình tượng chút đi.” Lam Thiếu Bằng nhắc nhở Tôn Anh Hùng đang gãi đầu.
“Chờ đến khách sạn anh sẽ đội. Mẹ nó. Tóc này là hàng của công ty nào thế, hình như bị dị ứng rồi, ngứa chết mất…” Tôn Anh hung lại bắt đầu lẩm bẩm.
Raw đến đây đã hết rồi. mình nghe nói còn 3 phiên ngoại nữa, tìm thấy thì mình sẽ edit sau. Do phần lớn truyện mình cũng không đọc hết, với cả lâu ngày ko edit vì quá lười, lại ko giỏi văn vẻ nên vẫn còn khá nhiều lỗi. Sau này rảnh rang mình sẽ chỉnh sửa sau. Có gì không ổn mọi người cứ nhắc nhé.
***Okei, còn đoạn này không nói thì mình cáu không chịu được.Vì hết truyện rồi nên mình cũng bày tỏ luôn vì đoạn này tác giả viết như thế mà mình cáu quá. Nếu gặp truyện khác mà tác giả viết như thế này là mình drop rồi đấy nhưng may đây là chương cuối rồi, chả nhẽ edit còn vài dòng là xong mà lại bỏ.
Đồng tính KHÔNG PHẢI BỆNH, từ lâu đã được công nhận là không phải bệnh rồi. Theo y học thì phân tích là do gen, đẻ ra đã thế, sâu xa hơn thì mình không nói được vì không phải chuyên ngành của mình nhưng nói chung cũng không hẳn là do gen, vì đồng tính còn thuộc LGBTQ+ trong đó có cả song tính luyến, vô tính, toàn tính,… đa dạng. Nếu nói là do gen thì song tính và toàn tính yêu cả nam lẫn nữ là do thích thì chơi chán thì bỏ, yêu đồng tính để theo trend à. Thế nên không phải như thế. Chốt lại, LGBTQ+ 100% không phải bệnh, cũng không hẳn do gen. 2 người cùng giới yêu nhau, gay thì là 2 nam, lesbian thì là 2 nữ (chứ không phải công thì là nam, thụ thì là nữ) nói rõ ràng cho những ai đọc đam nhiều quá rồi không nắm rõ kiến thức cơ bản. Mình đã quá chán khi đi đâu cũng phải giải thích rồi. Nếu gặp bà tác giả này mình đập bả te tua rồi ))
Đây cũng chính là lí do nên dạy đầy đủ về sinh học, sinh lý con người và về LLGBTQ+ cho trẻ nhỏ từ bé, trải dài từ lớp 1 đến cấp 3 là được.
Buổi sáng, địa điểm, trại tạm giam. Khung cảnh, Chu Nghệ Thông ở trong song sắt, tôi và Lam Thiếu Bằng đứng ngoài.
Chu Nghệ Thông không còn phong thái ngày xưa nữa, bề ngoài lòe loẹt, mùi nước hoa như muốn bay ra khắp cả hệ mặt trời, hiện giờ người này mặc quần áo cực kỳ hợp, áo của trại tạm giam cực kỳ đặc sắc. Kiểu tóc giống y hệt kiểu tóc của ông đây, mỗi tội không cạo sạch đẹp bằng ông đây thôi.
Cảnh ngục của trại nhìn chằm chằm cái mã vạch đằng sau gáy, tôi đành phải giải thích:”Cái mã giả này là chạy theo xu hướng đó, vẽ lên chứ không phải hình xăm.”
Vẻ mặt cảnh ngục kiểu 囧
Nếu có hình xăm với mấy thứ tương tự thì sẽ không được vào trại tạm giam, may mà hàng này là giả, không thì thật sự không vào được.
Bây giờ thì tên mặt trắng Chu Nghệ Thông không đẹp trai bằng tôi, hắn ta cạo trọc nhìn rất xấu. Vừa đi vào hắn đã trừng trừng nhìn tôi, nhìn cái quái gì mà nhìn, bố cũng chẳng yêu mi đâu.
Lam Thiếu Bằng ngồi đối diện hắn, tóc dài che nửa mặt, khuôn mặt đẹp bị che đi, tay em đan chéo nhau, cái nhẫn to đùng tôi tặng em lộ ra rõ ràng.
“Thiếu Bằng à, em cùng tên lưu manh kia đã tốt hơn rồi à?” Chu Nghệ Thông hỏi Lam Thiếu Bằng.
“Đúng vậy, bọn tôi đã đính hôn.” Lam Thiếu Bằng cố ý quơ quơ nhẫn kim cương trên tay, Chu Nghệ Thông giận tái mặt.
“Hừm, em còn tin rằng có người đàn ông nào ở cùng em cả đời được à? Hiến pháp nước ta không thừa nhận hôn nhân đồng tình.” Chu Nghệ Thông nói.
“Cùng lắm thì chúng tôi ra nước ngoài nhận giấy kết hôn. Thật ra giấy kết hôn chỉ là một loại chứng mình thôi, chứng minh rằng có thể bầu bạn bên cạnh nhau cả đời. Hôn nhân gia đình muốn gắn bó còn phụ thuộc cả vào tình cảm nữa.” Lam Thiếu Bằng nói.
“Đúng thế. Tên lưu manh kia còn không có cha mẹ, hắn ta có thể cùng em sống cả đời. Nếu anh không có cha mẹ ràng buộc, em có sống cả đời cùng anh không? » Chu Nghệ Thông hỏi.
“Tôi không biết. Chẳng có cái gì gọi là ràng buộc cả. Anh cũng sẽ chẳng an phận mà sống cả đời với tôi đâu. Bản tính anh luôn thúc đẩy anh ở bên ngoài … Tôi chỉ muốn cùng người chỉ có tôi trong lòng để sống cùng cả đời thôi.” Lam Thiếu Bằng cười nói.
“Anh rất hối hận khi làm theo cha mẹ. Anh đã suy nghĩ rằng nếu lúc trước anh đấu tranh cùng bọn họ, làm ra lựa chọn giống em thì có lẽ bây giờ chúng ta đã khác.” Chu Nghệ Thông nắm chặt lan can kích động nói.
“Anh không phải Tôn Anh Hùng. Cuộc sống của anh ưu việt xa hoa, anh có thói quen sống như vậy ròi, nếu mất đi những điều đó chắc anh cũng suy sụp luôn. Cho dù anh lựa chọn tôi anh vẫn sẽ đau khổ thôi, đau khổ y hệt như anh hiện tại, khi lựa chọn không cùng tôi nữa. Trong lúc anh còn đang quanh quẩn trong sự suy sụp, tôi không chờ nổi.” Lam Thiếu Bằng thở dài một hơi.
“Mày có yêu Lam Thiếu Bằng sao? » Tôi hỏi Chu Nghệ Thông.
“Yêu chứ, tao so với mày còn yêu em ấy hơn. Chúng tao đã ở cùng nhau bao nhiêu năm, mày làm sao yêu sâu đậm bằng.” Chu Nghệ Thông nói.
“Vậy sao mày nghĩ gì lại muốn đâm chết tao và Lam Thiếu Bằng?” Tôi hỏi.
“Tao hận khi hai người hẹn hò. Tao không có được em ấy thì mày cũng đừng hòng. Mấy người đi chết đi!” Chu Nghệ Thông nháy mắt luống cuống đứng lên, tự dung to tiếng. Cảnh ngục cảnh cáo hắn ngoan ngoãn chút.
“Đây là tình yêu của mày ư? Tao cũng nghĩ như này, tình yêu là cho đi mà không cần đáp lại, không hối hận cũng chẳng oán hận. Còn cái thứ mày gọi là tình yêu chỉ là ích kỷ thôi. Như trử con khi có đồ chơi, không có được món đồ chơi đó thì phá hỏng. Tuổi của mày có thể lớn nhưng trong long thì chẳng được thế.” Tôi cười nói.
“Tao cần gì một thằng lưu manh không văn hóa không học thức bảo tao làm gì. Tôn Anh Hùng, đừng có nghĩ rằng mày đã thắng, đến lúc tao ra khỏi đây chúng ta lại gặp lại.” Chu Nghệ Thông nghiến rang nghiến lợi uy hiếp.
“Hừ, ông đây chờ mày.” Tôi chẳng hề để ý, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
“Thiếu Bằng, tạm thời anh thua. Thằng vô văn hóa kia, mày giúp tao chăm sóc Thiếu Bằng, chờ tao ra khỏi đây rồi lại giành lại người của tao.” Chu Nghệ Thông nói cực kỳ hào khí.
“Ha ha ha” Tay tôi khoác trên vai Lam Thiếu Bằng, cười cực kỳ vô lại,”Việc này chẳng cần mày nói. Hai ta là đôi đương nhiên tao sẽ cẩn thận chăm sóc vợ tao. Nhưng mày cũng phải cẩn thận, cơm tù cũng chẳng dễ ăn thế đâu. À đúng rồi, quên mất, bố mày cũng rất lợi hại. Mày cũng chẳng biết nhỉ, bố mày tham ô đã bị người ta đào ra rồi.”
“Thì làm sao, nhà tao căn cơ sâu, bố tao sẽ chẳng có việc gì đâu.” Chu Nghệ Thông nói mà tràn đầy tự tin.
Tôi gật đầu “Cũng đúng nhỉ. Nhưng mày cũng nên lớn dần đi là vừa. Ầy, thôi thì chúc mày may mắn.”
Chu Nghệ Thông chăm chú nhìn Lam Thiếu Bằng. Lam Thiếu Bằng nửa dựa vào trên người tôi mỉm cười hạnh phúc. Chu Nghệ Thông hỏi Lam Thiếu Bằng:”Trong thời gian tôi ngồi tù em có thể đến thăm tôi không?”
“Việc này chắc phải hỏi anh Hùng xem anh ấy có đồng ý hay không đã. Tôi sẽ tôn trọng ý kiến bạn đời của mình.”Lam Thiếu Bằng đơn giản đá vấn đề này cho tôi.
Thật ra tôi muốn nói bọn tao đếch muốn nhìn thấy mày lần nữa, nhưng mà tấm long ông đây mềm yếu lắm, lo lắng về tất cả mọi thứ, vì thế ậm ừ một lúc, đành nói:”Nếu em ấy muốn thăm mày tao cũng sẽ không ngăn cản, nhưng tao sẽ đi cùng.”
Đây là nhượng bộ cuối cùng tôi có thể làm. Dù sao ông cũng cực kỳ chán ghét Chu Nghệ Thông. Nhưng nếu Lam Thiếu Bằng muốn đến thăm thì tôi cũng sẽ đi cùng để khiêu khích thằng ngu này. Tôi muốn dung hạnh phúc của chúng tôi đả kích hắn.
Thời điểm sắp khai giảng thì Tiểu Mễ về. Tôi ở trong nhà cũ, từ trên ban công nhìn xuống. Từ Quân mở cửa xe, lưu luyến không rời đưa Tiểu Mễ. Tiểu Mễ phơi nắng nên hơi đen một chút, thoạt nhìn cũng thật sự vui vẻ.
Túi sách sau lưng Tiểu Mễ, còn Từ Quân thì lẽo đẽo xách một túi quà đi theo lên tầng. Tôi mở cửa, tự mình tiếp đón họ. Nói thật, thời gian Tiểu Mễ không ở nhà, tôi cảm thấy trong nhà thiêu thiếu cái gì đó. Khi nó về thì tôi cảm thấy thật yên tâm.
“Con trai, có nhớ ba không? » Tôi cười vui vẻ ôm chặt lấy Tiểu Mễ.
“Rất nha ba mà. Con ngồi tàu lượn ôm thùng rác nôn mửa cũng nhớ ba. » Tiểu Mễ nói một câu cực kỳ phá hoại khung cảnh tốt đẹp: « Ba, ba đổi kiểu tóc à? »
“Chạy theo mốt đó. Ai bảo chú Lam của con thích tên sát thủ 47 đó chứ.” Tôi oán giận nói.
“Thật sự giống lưu manh.”
“Cái đứa hư đốn này!” Tôi đập một cái, Tiểu Mễ nhanh lẹ tránh được, tiến vào nhà.
Tôi nhận lấy quà tặng trong tay Từ Quân:”Để anh phải phí sức rồi, thật ngại quá.”
“Không có gì. Tiểu Mễ muốn tặng anh và Lam Thiếu Bằng và A Triết vài thứ thôi. Thế mà chúng tôi lại mua nhiều như vậy.” Từ Quân cười nói
Tôi đưa Từ Quân vò nhà. Từ Quân dạo một vòng trong nhà, nói:”Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao anh lại muốn mua nhà. Các anh ở có hơi chen chúc.”
“Không sao. Chen chúc mới than thiết.” Tôi cười nói.
Từ Quân ngồi xuống sô-pha. Tôi ngồi ngay bên cạnh, đưa 1 điếu thuốc sang cho hắn, hắn khoát tay, nói:”Thân thể không tốt. Bác sĩ không cho hút thuốc,”
“Tôi đành tự hút một mình vậy.” Tôi tự lấy cho mình 1 điếu, phun khói phì phèo.
“Tiểu Mễ ngoan lắm. Ở ngoài nghe lời lắm. Tôi và mẹ tôi rất thích đứa nhỏ này.”Từ Quân nói.
Ơ? Câu này nghe sai sai. Hắn muốn đem đứa con về à! Tôi cực kỳ cảnh giác.
“Tiểu Mễ có chút nghịch ngợm, nhưng vẫn rất ngoan.” Tôi nói “Mọi người thích nó là may mắn của nó.”
“Sao lại nói thế được. Từ đầu tôi bỏ nghĩa vụ nuôi nấng đứa nhỏ, điều ấy thật sự có lỗi với các anh. Tôi nghĩ thế này, tôi sẽ không tùy tiện nói than thế của Tiểu Mễ, cũng sẽ không tự ý mang Tiểu Mễ đi khi chưa có sự đồng ý cua anh. Anh coi này, mẹ của tôi cũng lớn tuổi rồi, lại vừa mất đi một đứa cháu gái nên thương tâm khổ sở đã lâu, hiện tại bà biết bà còn có một đứa cháu trai, anh không biết bà vui như thế nào đau. Bà muốn Tiểu Mễ thường xuyên đến thăm bà. Bà rất muốn gặp cháu trai, anh xem có được không?” Từ Quân thương lượng vấn đề về Tiểu Mễ cùng tôi, hắn gần như là đang cầu xin tôi.
Ầy, vấn đề này sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt. Từ lúc Từ Quân xuất hiện trước mặt Tiểu Mễ tôi đã biết chuyện này sẽ không theo ý nguyện của tôi mà. Tôi chặt đứt liên quan giữa Tiểu Mễ và bố đẻ của nó cũng không tốt, mà Từ Quân còn có ân lớn với tôi nữa. Nhưng Từ Quân lại bỏ rơi đứa con của chị gái không quan tâm, từ cảm kích hắn thành tôi oán hận hắn. Vì thế ông đây bồi hồi giữa cảm xúc cảm kích và oán hận, không biết nên lựa chọn thế nào.
Mẹ Từ Quân cũng đã lớn tuổi, bà sống cũng không dễ dàng gì, tôi đành đồng ý “Được rồi, tôi sẽ đưa Tiểu Mễ đến nhà anh 2 ngày cuối tuần, nhưng không thể bỏ dở luyện đàn và học tập.”
“Được. Tôi sẽ mời giáo viên dạy đàn tốt nhất và gia sư tốt nhất đến. Anh hãy cứ yên tâm.” Từ Quân hớn hở mặt mày cam đoan.
Tôi cũng nghĩ như vậy. Trước hết cho Tiểu Mễ làm bà lão và Từ Quân vui đã, thế là gia sản tương lai của nhà Từ cũng có phần của tôi. Trời tru đất diệt, ông đây cũng phải ích kỷ 1 lần. Nếu nhà Từ phát hiện Tiểu Mễ rồi thì tôi cũng thẳng thể không tranh gì vì đứa nhỏ, cũng đâu phải diễn khổ diễn tình gì đâu. Thứ tôi nên có, thì tôi sẽ có.
Tôi mở đống quà cáp kia ra. Tiểu Mễ mua cho tôi một bộ quần áo. Bộ này nhìn cũng rất đẹp. Tôi lật qua lật lại nhìn, thấy cái nhãn tiếng anh ghi “Made in China”.
“Nhóc kia, về sau ra nước ngoài thì không cần mua quà cũng không cần mua quần áo gì cả. Nhãn toàn bộ đều là “Made in China”. Ba mở cửa hàng quần áo còn cần mua quần áo “Made in China” à.” Tôi muốn dạy lại đứa nhỏ.
Từ Quân đi xem phòng của Tiểu Mễ. Hai người trong phòng chơi máy tính cực kỳ tập trung, chẳng ai để ý đến tôi.
Tôi cầm quần áo vào phòng hỏi Tiểu Mễ:”Tiểu Mễ, con xem nhãn ghi “Made in China”, hàng ngoại lại là hàng trong nước…, ủa hai người đang xem cái gì thế?”
“Ba à, ba là người nổi tiếng trên internet rồi…. » Tiểu Mễ kinh ngạc chỉ vào máy tính nói.
“Người nổi tiếng gì trên mạng cơ? Đời này ông đây không muốn nổi trên mạng. Nổi trên mạng chẳng phải chuyện gì hay ho cả.” Tôi lại gần nhìn, xem xong cũng thấy choáng váng.
Trên màn hình là hình ảnh rõ ràng, đang hiện ảnh tôi mặc cái áo gió của sát thủ 47, cực kỳ nóng, mồ hôi ướt đẫm, đang cầu hôn, bên trên còn viết một hàng chữ nhỏ, màn cầu hôn trâu bò nhất từ trước tới giờ.
“Tên rùa con nào dám đăng màn cầu hôn của ông lên mạng thế, xóa nhanh đi!”Ông đây phải ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng.
“Ba và chú Lam kết hôn ạ?” Tiểu Mễ tò mò hỏi.
“Đúng thế.” Ủa, sao đứa nhỏ này bình tĩnh vậy, không ngạc nhiên tí nào cả.
“Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng có người có thể quản được ba rồi, về sau mà con làm sai cái gì có thể tìm được chỗ dựa, sẽ không bị ba đánh nữa.” Tiểu Mễ vui sướng như vừa được giải thưởng lớn vậy.
“Con trai, con không thấy lạ hả, ba và chú Lam đều là đàn ông mà>”
“Con đã lên mạng tra rồi, như hai người gọi là đồng tính luyến ái, là một loại bệnh không thể trị tận gốc***. Cho nên con nghĩ, nếu ba và chú Thúc không thể trị tận gốc thì tốt hơn hết nên cho 2 người cùng một chỗ để cùng nhau trị liệu, như vậy con sẽ có một người chú làm chỗ dựa cho con.” Tiểu Mễ tự nhận là mình thực thông minh, tôi cũng biết con tôi thông minh đến mức làm người đau long.
“Ba không bị bệnh, đồng tính luyến ái không phải bệnh….” Tôi rất muốn nói tôi không có bệnh mãn tính nào cả, nhưng Tiểu Mễ sẽ tin sao?
“Người có bệnh chưa bao giờ nói chính mình bị bệnh, con hiểu mà ba.” Tiểu Mễ thấm thía nói, vỗ vỗ bả vai để an ủi tôi.
……., mọe nó thằng nhóc hư đốn! Tôi có khổ mà không thể nói, chết mất thôi.
Từ Quân nhịn cười, nói với tôi « Thôi tôi về nhé, không ở lại được nữa. »
Tên này thực sự không thèm cho tôi tí thể diện nào. Hắn còn vừa chạy vừa cười. Từ Quân, còn là người thân của nhau không đây.
Tôi đi công trường thị sát một vòng, không có việc gì liền trở về cửa hàng trang phục ngồi đó lên mạng. Tôi lên nhóm chat gào thét, tôi sắp kết hôn rồi!
Trong nhóm toàn tiếng chúc mừng, tên nhóc Q tự dưng hỏi: kết hôn với ai cơ?
Tôi trả lời: một người đàn ông cực kỳ đẹp, ai nhìn cũng phải đố kị vận may của ông.
Tên nhóc phá đám tiếp tục nói: cầu cho xem.
Tôi nói: xem cũng được, mà phải thu tiền.
Tên nhóc phá đám chia sẻ một liên kết, tôi mở ra đã thấy tuyên truyền của công ty tổ chức hôn lễ, hình ảnh là một đôi nam đang kết hôn có sự chuẩn bị của công ty kia.
Tôi hỏi: cậu muốn tôi tìm công ty tổ chức hôn lễ này hả?
Tên nhóc dó trả lời lại: đúng vậy.
Tôi nói: được rồi, tôi thử gọi điện đến đó xem thế nào.
Tôi gọi cho công ty tổ chức hôn lễ. Điện thoại bên kia có người nhận luôn, bọn họ nói công ty họ ở thành phố B, tôi thấy cách nhà tôi cũng gần, tôi và Lam Thiếu Bằng có thể qua xem một chút.
Tiếp đó tôi mở ra nhóm của các ông chủ, nhóm này cực kỳ náo nhiệt. Mấy ông chủ này còn đang làm loạn ầm ĩ, bọn họ nói họ phải được hoàn trả tiền chênh leejchm nếu không họ không để yên đâu.
Tôi hô một câu, được bồi thường lại bãi đỗ xe, mấy người làm loạn cái gì, có tác dụng à.
Đám người kêu gào lại ngay lập tức, tên vừa kêu kia giờ lại nói tôi là gián điệp kinh tế, đổi trắng thay đen, rải tin đồn để mọi người tan rã, không đoàn kết lại được.
Ông là gián điệp kinh tế cái quần què. Mẹ nó, mày giả ngầu nữa đi, cẩn thận ông đây đập chết mày.
Sau đó thì tôi bị đá ra khỏi nhóm của mấy ông chủ, từng trải sự đời nhắn cho tôi.
Từng trải nói: Hiện tại anh bị đám kia nói là gián điệp kinh tế, tên kia còn đang lừa dối mọi người kìa. Lần trước tôi bảo anh đánh hắn mà không nghe, không thấy hắn thiếu đánh lắm à.
Tôi bảo: Đừng khích tôi, tôi không phải thằng đánh thuế cho mấy người.
Từng trải nói, anh đi đánh thuê mà không cẩn thận lại làm bạn với Chu Nghệ Thông ở đó đó luôn thì tôi cũng thấy tiếc nha.
Tôi mới trả lời: công ty mấy người không có ý định bồi thường à?
Từng trải nhắn lại: Có, bãi đỗ xe có thể giảm ba vạn cho mấy người, giữ bí mật nhé, không cần tùy tiện nói cho người khác.
Tôi nói: ông bị đá ra rồi còn đâu, nói được với ai. Tôi khuyên này, mấy người nên nói với đám người kia sớm đi, họ cũng sẽ chẳng tức thành thế kia, mỗi ngày đều phải làm loạn ở công ty.
Từng trải nói: trong tay chúng tôi còn lại một ít nhà không biết làm thế nào để tuyên truyền để bán đây. Dám ông chủ kia mỗi ngày làm loạn thì lại có thêm người biết chúng tôi đang có ưu đãi, người trả tiền nhà lại càng tăng thêm. Tôi còn đang mong bọn họ làm loạn một tháng liền đây này. Bọn họ quảng cáo miễn phí không cần trả tiền. Ở đây chúng tôi hoan nghênh những ai trả tiền luôn một lần, sẽ có chiết khấu.
Tôi hỏi: mấy người không định rao mấy tòa mới à?
Từng trải đáp: tạm thời thì không. Chúng tôi phải bán cửa hàng, anh mua không. Quản lí Từ nói rằng nếu anh muốn mua thì cho anh giá nội bộ công ty luôn.
Cửa hàng, ôi má, cửa hàng với giá nội bộ không thể để phí, tôi trả lời liền: phải.
Tiền á. Tiền gửi ngân hàng của ông đây quăng gần hết rồi, tiền công trình thì mới có 1 phần, cũng chả đủ tiền mua cửa hàng.
Tiền ơi tiền à, tao yêu mày như thế, mày có yêu tao không. Ong đây đau khổ ra mặt, răng nghiến ken két.
Điện thoại vang lên đúng lúc tôi đang phát sầu. Cuộc gọi đến là của Hoàng Đằng Đạt, nhất định lại muốn ông đầu tư cho hắn đây « Người an hem, nếu anh mà vẫn còn không liên lạc chắc tôi tưởng anh bị chó sói ăn thịt luôn rồi. »
“Anh Hùng, lúc này không phải là sói ăn ông mà là ông đây có thể giết được cả chó sói rồi.” Hoàng Đằng Đạt cười nói.
“Có chuyện gì không. Coi hành động của anh thì có vẻ như anh lại muốn tôi đầu tư dầu cho anh hả?” Tôi có một dự cảm, tên này tìm tôi chẳng có chuyện gì tốt cả.
« Anh Hùng à, phát tài rồi. Tìm ra dầu rồi, giếng dầu ra rồi.! Hoàng Đằng Đạt hét to như bị điên vậy.
“Mẹ nó, ôi con mẹ nó, ra dầu rồi, rốt cuộc cũng ra rồi! » Ông đây nghe được cái tin tức tốt thế, cao hứng như muốn khóc, không nghĩ tới có một ngày ông mày có thể giàu lên.
Dầu tư của ông cuối cũng cũng có hồi báo. Cái cửa hàng kia chứ gì, có tiền ai bảo tôi không mua được cửa hàng? Cuối cùng cũng có một ngày ông có thể dùng lỗ mũi nhìn người được rồi. Ra đường lái xe sang, ôm người đẹp trong ngực, không có việc gì thì đếm ngoại tệ, khi nào vui thì trám răng bằng vàng luôn.
Kế tiếp, chúng ta sẽ dung góc nhìn thứ ba để miêu tả lễ thanh hôn của Tôn Anh Hùng và Lam Thiếu Bằng*.
*lời tác giả
Kết hôn là việc lớn. Bên công ty tổ chức lễ thành hôn cực kỳ viên mãn.
Tôn Anh Hùng đội tóc giả, có trang điểm một chút, mặc lễ phục màu đen. Lam Thiếu Bằng không cần đội tóc giả, thợ trang điểm hết lời ca ngợi dung mạo của Lam Thiếu Bằng, nói rằng cậu không trở thành ngôi sao thật là phí của trời. Lam Thiếu bằng mặc lễ phục trắng.
Thợ chụp ảnh của công ty tổ chức hỏi Tôn Anh Hùng: « Anh có suy nghĩ gì đối với hôn nhân và người sắp trở thành gia đình với anh? »
Tôn Anh Hùng khó có khi không còn vẻ lưu manh mà trở nên nghiêm trang hơn, hào hoa phong nhã hơn. Anh ngồi trên ghế, có chút căng thẳng trả lời: « Tôi nghĩ rằng nếu thích một người thì sẽ muốn trải qua cả đời cùng người đó. Trước khi đi đến quyết định kết hôn, tôi đã cân nhắc rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cùng em ấy xây dựng tổ ấm. »
Thợ chụp ảnh quay máy ảnh sang Lam Thiếu Bằng, hắn hỏi Lam Thiếu Bằng: « Cậu sắp kết hôn rồi, cậu có căng thẳng không? »
Lam Thiếu Bằng không khẩn trương chút nào. Cậu mỉm cười nói: « Cũng có hơi căng thẳng, dù sao cả đời người chỉ kết hôn 1 lân, tôi cảm thấy tôi đã chọn được đúng người để kết hôn. Ngay sau đó chúng tôi đã quyết định kết hôn rồi. »
Tôn Anh Hùng cầm tay Lam Thiếu Bằng. Bọn họ cảm thấy đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, liền ra khỏi phòng trang điểm. Xe đã chờ họ ngay bên ngoài, nghênh đón họ bước vào cuộc sống hôn nhân.
Cadillac chở 2 người đi, trong tay họ đang cầm một bó hoa tươi. Lam Thiếu Bằng và Tôn Anh Hùng liếc nhau một cái liền cười ra tiếng « Anh đội tóc giả không đẹp trai bằng khi để đầu trọc. »
« Em để tóc dài đẹp hơn so với tóc ngắn. » Tôn Anh Hùng muốn gãi đầu, đụng đến bộ tóc giả rồi lại thôi. Đầu có ngứa cũng phải nhịn.
Dựa theo MC, bọn họ tiến vào nhà thờ, thề nguyện trước sự chứng kiến của chúa.
Ở thành phố B có một nhà thờ, nghe nói là giữ kiến trúc thời kỳ nhà Thanh, thuộc lại kiến trúc di vật. Cha sứ đã đứng bên trong. Bình thường nơi này không cho cử hành hôn lễ. Mĩ Vân đi cửa sau mới được, hơn nữa Tôn Anh Hùng cũng quyên tặng nhà thờ nhiều nên mới có ngoại lệ, hôn lễ mới được tổ chức ở đây.
Bên ngoài, dàn xe ô tô và mô tô dàn trải, trai gái có đều đủ, đều là bạn bè thân thiết của Lam Thiếu Bằng và Tôn Anh Hùng. Mĩ Vân ôm đứa nhỏ cùng ông chồng mới cưới chúc phúc cho đôi tân hôn. Giang Thụ Phong và Giang Hà tặng một phần lễ lớn. Hồng Đào và A Triết cũng mặc chính trang. Hai người tới chúc mừng anh trai của mình. Nếu nói về phương diện khác thì là tới lấy kinh nghiệm, bọn họ cũng muốn tổ chức hôn lễ.
Hồng Nghị kiên quyết muốn mang theo bọn nhỏ đến góp vui. Cả gia đình lão ngũ cũng đến. Thang Viên và Tiểu Mễ đi cùng đứa nhỏ nhà Hồng Nghị rải hoa hồng.
Hoàng Đằng Đạt do phơi nắng lâu ngày mà đen thui. Đi cùng là một cô nàng dân tộc ngây thơ hiền lành. Chẳng có vẻ gì là lo lắng Tôn Anh Hùng dùng 3 chén rượu cướp vợ hắn cả.
Vợ chồng em gái Hoằng Đằng Đạt đến trợ uy. Em rẻ hắn cai nghiện khá thành công, tuy nhìn ngoài cũng hơi giống người nghiện ma túy nhưng ít ra đã có chút thịt.
Nhóc hư hỏng thật ra là một cô gái đáng yêu, mang theo một đám con gái tự xưng là hủ nữ tham gia hôn lễ. Tiền biếu thì không mang nhưng camera thì lại có mang theo.
Từ Quân coi như là bậc đàn anh, dẫn 2 chú rể vào giáo đường. Âm nhạc vang lên, hai người cầm bó hoa tươi đi vào giáo đường.
Cha sứ tuyên bố hôn lễ bắt đầu, một chú rể kéo tay chú rể khác, nói:
“Con xin thề: nhận em ấy là vợ của con. Bắt đầu từ hôn may, họa hay phúc, phú quý hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu em, quý trọng em, cho đến khi cái chết tách lìa đôi ta.”
Bọn họ buông tay. Sau đó, người kia lại kéo tay chú rể nói: “Con xin thề: nhận anh ấy là vợ của con. Bắt đầu từ hôm nay, họa hay phúc, phú quý hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu anh, quý trọng anh, cho đến khi cái chết tách lìa đôi ta.”
Bọn họ buông tay, lấy ra nhẫn, đeo nhẫn lên tay nhau.
Sau đó, cha sứ kéo tay 2 người họ, nói:” Cô dâu chú rẻ, ặc, chú rể và chú rể đã thề nguyện và đeo nhẫn cho nhau. Ta xin tuyên bố, hai con đã là vợ chồng, ặc, là một đôi. Thượng đế đã gắn kết 2 con, bất luận kẻ nào cũng không thể chia rẽ.”
Hai chú rể đi ra khỏi nhà thờ, nam nữ 2 bên chờ 2 chú rể ném bó hoa. Tôn Anh Hùng và Lam Thiếu Bằng đều nhắm mắt, cùng nhau hô:” 1 2 3!” Hai người cùng tung bó hoa. Mọi người hô vang, muốn đón lấy bó hoa, ngay lúc này có một bóng đen phóng tới, há mồm ngậm bó hoa, xoay 360 độ trên không trung rồi mới tiếp đất.
Bé chó Người Yêu Nhỏ* mồm ngậm bó hoa, phe phẩy đuôi chạy đến bên cạnh A Triết, đưa bó hoa cho hắn, chờ hắn cho bé chó Sô cô la Dove. A Triết tựa vào con xe Porsche cười tít mắt, một tay cầm bó hoa một tay đút bé người yêu nhỏ một miếng sô cô la.
*tên con chó viết hoa, những chỗ khác mình sẽ sửa sau.
Đào ca vui mừng nói với A Triết và bé Người Yêu Nhỏ “Em yêu 2 người quá cơ.”
Tôn Anh Hùng và Lam Thiếu bằng đi đến trước xe mui trần kiểu dáng cổ xưa ngoài nhà thờ. 2 con người đẹp trai ngồi lên xe. Tôn Anh Hùng thật sự không chịu nổi, vò vò bộ tóc giả “Không chịu được nữa, ngứa quá. Anh phải tháo ra cho thoải mái.”
Trong nháy mắt, anh zai đẹp nho nhã lễ độ đã biến thanh anh zai đầu trọc, trơn bóng, sau gáy lại còn có con số 47, phía dưới còn có dòng mã vạch giả.
“Hôm nay là ngày kết hôn, anh chú ý hình tượng chút đi.” Lam Thiếu Bằng nhắc nhở Tôn Anh Hùng đang gãi đầu.
“Chờ đến khách sạn anh sẽ đội. Mẹ nó. Tóc này là hàng của công ty nào thế, hình như bị dị ứng rồi, ngứa chết mất…” Tôn Anh hung lại bắt đầu lẩm bẩm.
Raw đến đây đã hết rồi. mình nghe nói còn 3 phiên ngoại nữa, tìm thấy thì mình sẽ edit sau. Do phần lớn truyện mình cũng không đọc hết, với cả lâu ngày ko edit vì quá lười, lại ko giỏi văn vẻ nên vẫn còn khá nhiều lỗi. Sau này rảnh rang mình sẽ chỉnh sửa sau. Có gì không ổn mọi người cứ nhắc nhé.
***Okei, còn đoạn này không nói thì mình cáu không chịu được.Vì hết truyện rồi nên mình cũng bày tỏ luôn vì đoạn này tác giả viết như thế mà mình cáu quá. Nếu gặp truyện khác mà tác giả viết như thế này là mình drop rồi đấy nhưng may đây là chương cuối rồi, chả nhẽ edit còn vài dòng là xong mà lại bỏ.
Đồng tính KHÔNG PHẢI BỆNH, từ lâu đã được công nhận là không phải bệnh rồi. Theo y học thì phân tích là do gen, đẻ ra đã thế, sâu xa hơn thì mình không nói được vì không phải chuyên ngành của mình nhưng nói chung cũng không hẳn là do gen, vì đồng tính còn thuộc LGBTQ+ trong đó có cả song tính luyến, vô tính, toàn tính,… đa dạng. Nếu nói là do gen thì song tính và toàn tính yêu cả nam lẫn nữ là do thích thì chơi chán thì bỏ, yêu đồng tính để theo trend à. Thế nên không phải như thế. Chốt lại, LGBTQ+ 100% không phải bệnh, cũng không hẳn do gen. 2 người cùng giới yêu nhau, gay thì là 2 nam, lesbian thì là 2 nữ (chứ không phải công thì là nam, thụ thì là nữ) nói rõ ràng cho những ai đọc đam nhiều quá rồi không nắm rõ kiến thức cơ bản. Mình đã quá chán khi đi đâu cũng phải giải thích rồi. Nếu gặp bà tác giả này mình đập bả te tua rồi ))
Đây cũng chính là lí do nên dạy đầy đủ về sinh học, sinh lý con người và về LLGBTQ+ cho trẻ nhỏ từ bé, trải dài từ lớp 1 đến cấp 3 là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook