Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!
-
Chương 28
Đời là bể khổ, qua được bể khổ là qua đời. Người như ông đây mỗi ngày không biết bôn ba bốn phía làm quần quật như vậy là vì cái gì. Lúc ban đầu là vì để nuôi Tiểu Mễ và thằng đệ, còn bây giờ là để nuôi Tiểu Mễ và mua nhà cho thằng đệ. Không phải luật hôn nhân nói ai mua nhà thì khi ly hôn được căn nhà sao? Nếu ông mua nhà cho thằng đệ, vậy thì căn nhà kia thuộc về nó rồi.
Kế hoạch là như thế này: Tiều đâu đầu tiên. Ông nhẩm tính thử chi tiêu của cả nhà. Chỉ một năm học Tiểu Mễ thôi là đã tốn hết mấy chục nghìn rồi, tiết kiệm tiền vĩnh viễn là một chủ đề muôn thuở. Cho vay mua nhà không thể không cân nhắc. Ông hỏi Lam Thiếu Bằng, “Vậy vay mua nhà được không?”
“Anh hỏi về vay công quỹ hay vay công thương?” Lam Thiếu Bằng hỏi.
“Vay công quỹ và vay không thương có gì khác nhau?” Ông mù mờ về vụ này lắm. Hồi đầu làm kinh doanh thiếu tiền, ông không có vay, đại đa số tiền hàng đều là mượn anh em Hồng Đào hay mượn Phong ca thôi.
“Cách tính lãi suất của hai loại vay khác nhau. Vay công thương vay lãi suất cao, vay công quỹ lãi suất thấp. Nhưng cả hai đều phải trả cho ngân hàng rất nhiều tiền, mua nhà thì nên trả tiền một lần là tốt nhất.” Lam Thiếu Bằng giải thích.
“Vậy nếu anh vẫn vay đề mua nhà, nhưng sau khi anh phát tài thì trả ngân hàng một lần luôn, thế thì tiền lãi sẽ không cao nhỉ?”
Lam Thiếu Bằng chép miệng chậc lưỡi, nhìn ông như nhìn thằng não cá, “Khi vay anh sẽ phải kí hợp đồng với ngân hàng. Hợp đồng cho vay chia làm hai loại: bản ngạch tiền vốn và bản ngạch tiền vốn lẫn lãi. Bình thường vào thời điểm cho vay, họ sẽ đưa ra hợp đồng bản ngạch tiền vốn lẫn lãi cho anh ký. Nếu anh không biết gì hết mà cứ ký thì về sau sẽ phát hiện: Số tiền anh trả cho ngân hàng là tiền lãi, vài năm sau trả đủ tiền lãi thì anh mới bắt đầu trả lại tiền nợ cho ngân hàng. Nếu anh trả tiền sớm cho ngân hàng thì coi như anh vi phạm hợp đồng rồi.” Lam Thiếu Bằng tiếp tục giải thích.
“Vì sao chứ? Trả tiền trước là vi phạm hợp đồng sao?!” Ông không hiểu nổi. Trên thế giới này còn có nguyên tắc này nữa sao? Thế vẹo nào mà trả tiền trước thì vi phạm?
“Anh đã ký hợp đồng rồi, trên hợp đồng nói anh mười năm trả hết khoản nợ, mà anh trả tiền trước thời hạn là trái với hợp đồng. Bút sa gà chết mà.” Lam Thiếu Bằng kiên nhẫn dạy ông, thật trái với bình thường làm sao.
Ông suýt nữa đã phun toẹt ra hết sữa đậu nành. Trả nợ sớm mà lại trái với điều ước. Vậy mà gọi là ngân hàng cho dân vì ư? Vãi luyện~ người chịu thiệt mãi mãi là dân đen mà!
Sáng sớm, ông và Lam Thiếu Bằng đi ăn sáng hơi sớm một chút. Hôm nay ông nhập hàng, Lam Thiếu Bằng cứ nằng nặc vòi đi xem hàng với ông. Vì vậy ông mượn xe Lão Ngũ mà chạy như điên trong vòng hai giờ đến chợ sỉ ở thành phố B. Hiện tại thì cả hai đang ngồi trong một quán ăn gần đấy.
May là ông không có vay, đậu xanh rau má nếu mà vay thật và ông mà trả nợ sớm thì coi như vi phạm hợp cmn đồng rồi. Ông muốn tiền! Hoàng Đằng Đạt, cu ghẻ à! Lần này trên thảo nguyên Mông Cổ mà mày không đào ra dầu là ông thẳng tay nhúng thằng ranh mày xuống vạc dầu ép ra dầu à nha!! Tiền đầu tư của ông không thể đổ sông đổ bể được à nha…
Nuốt xuống nước mắt chua xót, ông cắn ngấu nghiến một miếng bánh quẩy một cái cho hả hận, cắn chết bọn ngân hàng luôn.
“Hàng anh nhập về đều lấy từ chợ sỉ này à?” Dáng vẻ của Lam Thiếu Bằng cho thấy hắn thường không tới nơi này. Hắn thầm đánh giá toà nhà hơi cũ trước mắt và còn lầm bầm lầu bầu bình luận, bệnh nghề nghiệp dâng lên đầy mình.
“Đúng thế, đừng thấy chỗ này cà tàn mà nhầm. Tất cả sản phẩm thời trang quần áo giày dép nón mũ đều tụ tập ở đây hết đấy.” Đây là nơi ông thường xuyên đến, phần lớn quần áo phụ kiện trong cửa hàng ông đều xuất phát từ đây. Ông không lấy loại rẻ tiền, hàng giá cao mới là lựa chọn đầu tiên của ông.
“Anh nhập hàng như thế nào?” Lam Thiếu Bằng hiếu kỳ hỏi, “Nghe nói những thứ kia rất rẻ. Mấy cô bé học trò cuối tuần chuyên môn đến nơi đây tìm quần áo đấy. Giá tiền thấp hơn rất nhiều.”
“Thì mấy ẻm chỉ mua hàng dỏm rẻ tiền thôi chứ có mua nổi hàng đắt tiền đâu.” Ông giơ chân lên cho Lam Thiếu Bằng xem giày da của mình, “Đố em đôi giày Chuột Túi* của anh bao nhiêu tiền đấy?”
Lam Thiếu Bằng nhìn cả buổi rồi hỏi, “Một nghìn?”
Ông lắc đầu, hắn lại hỏi, “Hơn một nghìn?”
Ông lại lắc đầu, duỗi ra năm ngón tay. Lam Thiếu Bằng hơi kinh ngạc, “Năm nghìn?”
“Em hạ giá xuống bớt đi.” Anh có phải đại gia đâu, Lam Lam thân yêu à!
“Năm trăm.” Lam Thiếu Bằng khẳng định.
“Năm mươi á.” Ông có chút đắc ý, lắc lắc chân mà đáp.
“Rẻ dữ vậy? Tìm ở đâu ra đấy? Là hàng thật sao? Tôi cũng đi mua luôn.” Lam Thiếu Bằng vừa thấy hàng rẻ là cặp mắt lòe lòe sáng lên. Hắn mới lắp đặt thiết bị phòng ở nên cũng tiết kiệm lại chút.
“Chỗ cửa hàng đó đó.” Ông chỉ một ngón tay, cách chợ sỉ không xa có một cửa hàng Chuột Túi. Lam Thiếu Bằng đặt đũa xuống rồi hứng thú đứng lên, “Tôi cũng đi mua một đôi giày.”
“Em đừng đi, lần trước chúng nó xả hàng lỗi. Đôi giày của anh là hàng lỗi, anh vừa mới trả năm mươi là chúng nó đã bán rồi.” Ông giữ chặt Lam Thiếu Bằng.
Lam Thiếu Bằng nhìn chằm chằm vào giày ông một hồi lâu, “Giày rất tốt mà, nhìn chỗ nào mà ra lỗi ấy nhỉ?”
“Đế của đôi giày này hơi bị lệch ra đấy. Chân chính không sợ giày lệch, anh của em chỉ cần sửa bậy lại một tí là ngay ngắn lại ngay.” Ông rung đùi đắc ý. Nói thế chứ sửa giày cũng tốn công lắm chứ bộ, may là chân ông cũng ngang ngửa cái giũa.
“… Vậy anh đi đi.” Lam Thiếu Bằng ngồi xuống ăn tiếp.
Nhớ lại lần đầu ông mày nhập hàng, đi lòng vòng ngắm đồ trong chợ sỉ mà không thấy đường xuống lầu luôn. Quầy hàng trong chợ sỉ nhiều cực kỳ khiến ông hoa cả mắt, hơn nữa không gian kín mít, không khí không lưu thông, áp bức vô cùng. Nếu đi chợ xong mà gặp lúc đông đúc, người không có kinh nghiệm đi chợ ở đây sẽ không thể nào đi ra được.
Ông mới đến cửa chợ liền cởi áo khoác ngoài ra. Lam Thiếu Bằng thấy thế liền hỏi, “Anh điên rồi à? Giờ tháng mấy mà ăn mặc thiếu vải vậy?”
“Em cũng cởi áo ra đi, ở đây đông đúc nóng nực gần chết. Không tin thì chút nữa là biết liền hà.” Ông vác theo hai bao quần áo cần đổi. Lam Thiếu Bằng giúp ông cầm quần áo đi theo sau. Trong lúc chờ thang máy đang dừng trên lầu hai, bọn ông tranh thủ nhìn quanh một chút. Mới đầu Lam Thiếu Bằng còn có hứng thú nhìn vòng quanh, nhìn một hồi không có gì hay liền mất hứng.
Kỳ thật lúc ông bắt đầu kinh doanh, khi tới nơi này cũng là như thế, cảm thấy chẳng có đồ nào đẹp ở đây cả, trông tệ hơn trong cửa hàng nhiều. Thật ra quần áo cửa hàng đều là từ chợ sỉ mà đến đấy, nhưng vì cách sắp xếp trưng bày khác nhau nên người ta dễ nghĩ rằng chợ sỉ không có hàng tốt như ở cửa hàng.
Ông quen đường tìm đến quầy hàng đại lý mình thường mua, đổi lại những mặt hàng bị lỗi, sẵn xem xem có hàng nào mới mẻ không để nhập về.
Lam Thiếu Bằng không nói một lời, đứng bên cạnh ông. Hắn nhìn ông đổi trao đổi hàng và cò kè mặc cả với đại lý bán hàng.
Sau khi thoả thuận ổn thoả, chủ đại lý nói, “Ông chủ Tôn, chút nữa tôi gọi người đem hàng đến cho ông, cách thức vẫn như cũ nhé.”
“Được, vậy tôi đi dạo vòng vòng chút.” Ông bắt đầu đổ mồ hôi rồi, Lam Thiếu Bằng cũng thấy hơi nóng, bèn cởi áo khoác ra.
Bọn ông nhởn nhơ trong chở sỉ, dạo qua từng tầng lầu, từng sạp hàng. Quay lại chỗ đại lý bán sỉ quần áo của mình, bọn ông thấy các cô gái đang mặc cả với chủ đại lý: “Bộ đồ này bao nhiêu tiền?”
“Một trăm tám.” Chủ đại lý nói.
“Bán rẻ chút đi.”
“Chị mua bao nhiêu?”
“Một bộ.” Một cô gái lên tiếng.
“Chị mặc size mấy?”
“Size L.”
“Size L hết hàng rồi. Hay lần sau chị hẵn quay lại nhé?” Chủ đại lý tươi cười chân thành.
Lam Thiếu Bằng kéo ông qua một bên hỏi, “Hồi nãy anh vừa nhập size L về kia mà, sao người chủ đại lý lại nói là hết hàng rồi?”
“Mấy cô kia đâu có đến mua sỉ quần áo mà chỉ đi dạo chơi chơi thôi. Chủ đại lý không muốn hạ giá để bán mỗi một bộ quần áo nên mới bảo rằng không có hàng để đuổi các cô ấy đi.”
“À.” Lam Thiếu Bằng gật gật đầu, “Nhìn không ra, các anh làm nghề này cũng có quy tắc ghê ha.”
“Chứ sao, em bán nhà, anh bán quần áo. Chúng ta đều là dân buôn, tất cả đều chung một đường thôi.”
“Đúng vậy, đều chung một đường. Bên trong chợ sỉ này nóng quá.” Lam Thiếu Bằng thoáng lau mồ hôi.
Sau đó, Lam Thiếu Bằng ưng một chiếc quần. Ông lại trả giá giúp hắn, chuyến đi hôm nay của hắn coi như không phí.
Đi thang máy xuống lầu, ông thấy quần áo đã được mang đến ở cửa ra vào. Người đưa hàng quen mặt ông, đưa cho ông mấy bọc quần áo to đùng. Ông và Lam Thiếu Bằng nhanh chóng vác quần áo ra bãi giữ xe.
Lam Thiếu Bằng chưa từng trải qua việc này, vậy mà hôm nay ẻm lại phải vác một bọc nhựa mấy chục kí lô chạy ra bãi đỗ xe như chạy nạn. Đi mười phút đến xe, em nó vứt bọc nhực trên mặt đất mà thở hồng hộc.
“Mệt chết đi được, mỗi lần anh nhập hàng là đều phải vác bọc lớn như vậy đó hả?” Lam Thiếu Bằng vịn nóc xe, thở ra đầy nặng nhọc.
“Ừa, nhờ người mang ra xe thì phải tốn thêm tiền, còn tự vác thì không tốn tiền.”
Ông vừa thở gấp thở ra một hơi, chợt nghe điện thoại di động của mình vang lên… Anh thật độc anh thật độc…
“A lô, Lão Ngũ hử… Cái gì? Dương Đại Vĩ dẫn người đến đập phá cửa hàng của tao á?! Đệt mợ, đồ con rùa chán sống!” Ông nhảy dựng lên. Đập phá cửa hàng của ông thì đứa chết mợ nào bồi thường? Được lắm, chúng bây cứ chờ đấy cho ông!!
Lam Thiếu Bằng không biết đã xảy ra chuyện gì bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Sao là sao?” Ông vội vã mở cửa xe nói, “Lên xe về nhà, trong nhà xảy ra chuyện rồi. Chu Nghệ Thông sai Dương Đại Vĩ dẫn người đến đập phá cửa hàng của anh. Chó chết! Xem ra nhà của anh cũng không an toàn rồi. Để anh gọi điện thoại bảo thằng đệ mang Tiểu Mễ qua nhà họ hàng ở vài ngày. Em cũng cẩn thận một chút nhé.”
Lam Thiếu Bằng lên xe. Ông gấp đến độ bốc hỏa, lấy điện thoại di động ra gọi thằng đệ, nhắn nó đến trường học xin phép cho Tiểu Mễ nghỉ học về quê quán mấy ngày này, chừng nào ông bảo quay lại thì tụi nó mới được quay lại.
“Về quê có an toàn không?” Lam Thiếu Bằng cũng có chút quan tâm.
“An toàn. Quê anh được xưng là Tôn gia phường tử, tất cả mọi người trong thôn họ đều Tôn, đều chung một dòng họ. Người ngoài muốn vào thôn quấy rối nào có dễ dàng như vậy.” Ông nổ máy ô tô rồi nói với Lam Thiếu Bằng, “Thắt chặt dây an toàn nhé. Anh sắp đua xe đấy!”
Lam Thiếu Bằng thắt dây an toàn. Ông lái ô tô thẳng ra đường cao tốc. Rời khỏi trạm thu phí, ông đạp ga phóng phiêu phiêu như điên.
Lam Thiếu Bằng nhìn sắc mặt ông cũng biết ông đang sốt ruột và giận dữ, bèn hơi áy náy mà nói, “Tôi liên luỵ đến anh rồi.”
Ông nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, “Cái gì mà liên lụy với không liên lụy? Anh đã đối địch với Dương Đại Vĩ và Chu Nghệ Thông từ lâu rồi. Dương Đại Vĩ là đối thủ một mất một còn của Đào ca. Lần này chúng nó ra tay trước. Hừ, cứ chờ xem.”
Kế hoạch là như thế này: Tiều đâu đầu tiên. Ông nhẩm tính thử chi tiêu của cả nhà. Chỉ một năm học Tiểu Mễ thôi là đã tốn hết mấy chục nghìn rồi, tiết kiệm tiền vĩnh viễn là một chủ đề muôn thuở. Cho vay mua nhà không thể không cân nhắc. Ông hỏi Lam Thiếu Bằng, “Vậy vay mua nhà được không?”
“Anh hỏi về vay công quỹ hay vay công thương?” Lam Thiếu Bằng hỏi.
“Vay công quỹ và vay không thương có gì khác nhau?” Ông mù mờ về vụ này lắm. Hồi đầu làm kinh doanh thiếu tiền, ông không có vay, đại đa số tiền hàng đều là mượn anh em Hồng Đào hay mượn Phong ca thôi.
“Cách tính lãi suất của hai loại vay khác nhau. Vay công thương vay lãi suất cao, vay công quỹ lãi suất thấp. Nhưng cả hai đều phải trả cho ngân hàng rất nhiều tiền, mua nhà thì nên trả tiền một lần là tốt nhất.” Lam Thiếu Bằng giải thích.
“Vậy nếu anh vẫn vay đề mua nhà, nhưng sau khi anh phát tài thì trả ngân hàng một lần luôn, thế thì tiền lãi sẽ không cao nhỉ?”
Lam Thiếu Bằng chép miệng chậc lưỡi, nhìn ông như nhìn thằng não cá, “Khi vay anh sẽ phải kí hợp đồng với ngân hàng. Hợp đồng cho vay chia làm hai loại: bản ngạch tiền vốn và bản ngạch tiền vốn lẫn lãi. Bình thường vào thời điểm cho vay, họ sẽ đưa ra hợp đồng bản ngạch tiền vốn lẫn lãi cho anh ký. Nếu anh không biết gì hết mà cứ ký thì về sau sẽ phát hiện: Số tiền anh trả cho ngân hàng là tiền lãi, vài năm sau trả đủ tiền lãi thì anh mới bắt đầu trả lại tiền nợ cho ngân hàng. Nếu anh trả tiền sớm cho ngân hàng thì coi như anh vi phạm hợp đồng rồi.” Lam Thiếu Bằng tiếp tục giải thích.
“Vì sao chứ? Trả tiền trước là vi phạm hợp đồng sao?!” Ông không hiểu nổi. Trên thế giới này còn có nguyên tắc này nữa sao? Thế vẹo nào mà trả tiền trước thì vi phạm?
“Anh đã ký hợp đồng rồi, trên hợp đồng nói anh mười năm trả hết khoản nợ, mà anh trả tiền trước thời hạn là trái với hợp đồng. Bút sa gà chết mà.” Lam Thiếu Bằng kiên nhẫn dạy ông, thật trái với bình thường làm sao.
Ông suýt nữa đã phun toẹt ra hết sữa đậu nành. Trả nợ sớm mà lại trái với điều ước. Vậy mà gọi là ngân hàng cho dân vì ư? Vãi luyện~ người chịu thiệt mãi mãi là dân đen mà!
Sáng sớm, ông và Lam Thiếu Bằng đi ăn sáng hơi sớm một chút. Hôm nay ông nhập hàng, Lam Thiếu Bằng cứ nằng nặc vòi đi xem hàng với ông. Vì vậy ông mượn xe Lão Ngũ mà chạy như điên trong vòng hai giờ đến chợ sỉ ở thành phố B. Hiện tại thì cả hai đang ngồi trong một quán ăn gần đấy.
May là ông không có vay, đậu xanh rau má nếu mà vay thật và ông mà trả nợ sớm thì coi như vi phạm hợp cmn đồng rồi. Ông muốn tiền! Hoàng Đằng Đạt, cu ghẻ à! Lần này trên thảo nguyên Mông Cổ mà mày không đào ra dầu là ông thẳng tay nhúng thằng ranh mày xuống vạc dầu ép ra dầu à nha!! Tiền đầu tư của ông không thể đổ sông đổ bể được à nha…
Nuốt xuống nước mắt chua xót, ông cắn ngấu nghiến một miếng bánh quẩy một cái cho hả hận, cắn chết bọn ngân hàng luôn.
“Hàng anh nhập về đều lấy từ chợ sỉ này à?” Dáng vẻ của Lam Thiếu Bằng cho thấy hắn thường không tới nơi này. Hắn thầm đánh giá toà nhà hơi cũ trước mắt và còn lầm bầm lầu bầu bình luận, bệnh nghề nghiệp dâng lên đầy mình.
“Đúng thế, đừng thấy chỗ này cà tàn mà nhầm. Tất cả sản phẩm thời trang quần áo giày dép nón mũ đều tụ tập ở đây hết đấy.” Đây là nơi ông thường xuyên đến, phần lớn quần áo phụ kiện trong cửa hàng ông đều xuất phát từ đây. Ông không lấy loại rẻ tiền, hàng giá cao mới là lựa chọn đầu tiên của ông.
“Anh nhập hàng như thế nào?” Lam Thiếu Bằng hiếu kỳ hỏi, “Nghe nói những thứ kia rất rẻ. Mấy cô bé học trò cuối tuần chuyên môn đến nơi đây tìm quần áo đấy. Giá tiền thấp hơn rất nhiều.”
“Thì mấy ẻm chỉ mua hàng dỏm rẻ tiền thôi chứ có mua nổi hàng đắt tiền đâu.” Ông giơ chân lên cho Lam Thiếu Bằng xem giày da của mình, “Đố em đôi giày Chuột Túi* của anh bao nhiêu tiền đấy?”
Lam Thiếu Bằng nhìn cả buổi rồi hỏi, “Một nghìn?”
Ông lắc đầu, hắn lại hỏi, “Hơn một nghìn?”
Ông lại lắc đầu, duỗi ra năm ngón tay. Lam Thiếu Bằng hơi kinh ngạc, “Năm nghìn?”
“Em hạ giá xuống bớt đi.” Anh có phải đại gia đâu, Lam Lam thân yêu à!
“Năm trăm.” Lam Thiếu Bằng khẳng định.
“Năm mươi á.” Ông có chút đắc ý, lắc lắc chân mà đáp.
“Rẻ dữ vậy? Tìm ở đâu ra đấy? Là hàng thật sao? Tôi cũng đi mua luôn.” Lam Thiếu Bằng vừa thấy hàng rẻ là cặp mắt lòe lòe sáng lên. Hắn mới lắp đặt thiết bị phòng ở nên cũng tiết kiệm lại chút.
“Chỗ cửa hàng đó đó.” Ông chỉ một ngón tay, cách chợ sỉ không xa có một cửa hàng Chuột Túi. Lam Thiếu Bằng đặt đũa xuống rồi hứng thú đứng lên, “Tôi cũng đi mua một đôi giày.”
“Em đừng đi, lần trước chúng nó xả hàng lỗi. Đôi giày của anh là hàng lỗi, anh vừa mới trả năm mươi là chúng nó đã bán rồi.” Ông giữ chặt Lam Thiếu Bằng.
Lam Thiếu Bằng nhìn chằm chằm vào giày ông một hồi lâu, “Giày rất tốt mà, nhìn chỗ nào mà ra lỗi ấy nhỉ?”
“Đế của đôi giày này hơi bị lệch ra đấy. Chân chính không sợ giày lệch, anh của em chỉ cần sửa bậy lại một tí là ngay ngắn lại ngay.” Ông rung đùi đắc ý. Nói thế chứ sửa giày cũng tốn công lắm chứ bộ, may là chân ông cũng ngang ngửa cái giũa.
“… Vậy anh đi đi.” Lam Thiếu Bằng ngồi xuống ăn tiếp.
Nhớ lại lần đầu ông mày nhập hàng, đi lòng vòng ngắm đồ trong chợ sỉ mà không thấy đường xuống lầu luôn. Quầy hàng trong chợ sỉ nhiều cực kỳ khiến ông hoa cả mắt, hơn nữa không gian kín mít, không khí không lưu thông, áp bức vô cùng. Nếu đi chợ xong mà gặp lúc đông đúc, người không có kinh nghiệm đi chợ ở đây sẽ không thể nào đi ra được.
Ông mới đến cửa chợ liền cởi áo khoác ngoài ra. Lam Thiếu Bằng thấy thế liền hỏi, “Anh điên rồi à? Giờ tháng mấy mà ăn mặc thiếu vải vậy?”
“Em cũng cởi áo ra đi, ở đây đông đúc nóng nực gần chết. Không tin thì chút nữa là biết liền hà.” Ông vác theo hai bao quần áo cần đổi. Lam Thiếu Bằng giúp ông cầm quần áo đi theo sau. Trong lúc chờ thang máy đang dừng trên lầu hai, bọn ông tranh thủ nhìn quanh một chút. Mới đầu Lam Thiếu Bằng còn có hứng thú nhìn vòng quanh, nhìn một hồi không có gì hay liền mất hứng.
Kỳ thật lúc ông bắt đầu kinh doanh, khi tới nơi này cũng là như thế, cảm thấy chẳng có đồ nào đẹp ở đây cả, trông tệ hơn trong cửa hàng nhiều. Thật ra quần áo cửa hàng đều là từ chợ sỉ mà đến đấy, nhưng vì cách sắp xếp trưng bày khác nhau nên người ta dễ nghĩ rằng chợ sỉ không có hàng tốt như ở cửa hàng.
Ông quen đường tìm đến quầy hàng đại lý mình thường mua, đổi lại những mặt hàng bị lỗi, sẵn xem xem có hàng nào mới mẻ không để nhập về.
Lam Thiếu Bằng không nói một lời, đứng bên cạnh ông. Hắn nhìn ông đổi trao đổi hàng và cò kè mặc cả với đại lý bán hàng.
Sau khi thoả thuận ổn thoả, chủ đại lý nói, “Ông chủ Tôn, chút nữa tôi gọi người đem hàng đến cho ông, cách thức vẫn như cũ nhé.”
“Được, vậy tôi đi dạo vòng vòng chút.” Ông bắt đầu đổ mồ hôi rồi, Lam Thiếu Bằng cũng thấy hơi nóng, bèn cởi áo khoác ra.
Bọn ông nhởn nhơ trong chở sỉ, dạo qua từng tầng lầu, từng sạp hàng. Quay lại chỗ đại lý bán sỉ quần áo của mình, bọn ông thấy các cô gái đang mặc cả với chủ đại lý: “Bộ đồ này bao nhiêu tiền?”
“Một trăm tám.” Chủ đại lý nói.
“Bán rẻ chút đi.”
“Chị mua bao nhiêu?”
“Một bộ.” Một cô gái lên tiếng.
“Chị mặc size mấy?”
“Size L.”
“Size L hết hàng rồi. Hay lần sau chị hẵn quay lại nhé?” Chủ đại lý tươi cười chân thành.
Lam Thiếu Bằng kéo ông qua một bên hỏi, “Hồi nãy anh vừa nhập size L về kia mà, sao người chủ đại lý lại nói là hết hàng rồi?”
“Mấy cô kia đâu có đến mua sỉ quần áo mà chỉ đi dạo chơi chơi thôi. Chủ đại lý không muốn hạ giá để bán mỗi một bộ quần áo nên mới bảo rằng không có hàng để đuổi các cô ấy đi.”
“À.” Lam Thiếu Bằng gật gật đầu, “Nhìn không ra, các anh làm nghề này cũng có quy tắc ghê ha.”
“Chứ sao, em bán nhà, anh bán quần áo. Chúng ta đều là dân buôn, tất cả đều chung một đường thôi.”
“Đúng vậy, đều chung một đường. Bên trong chợ sỉ này nóng quá.” Lam Thiếu Bằng thoáng lau mồ hôi.
Sau đó, Lam Thiếu Bằng ưng một chiếc quần. Ông lại trả giá giúp hắn, chuyến đi hôm nay của hắn coi như không phí.
Đi thang máy xuống lầu, ông thấy quần áo đã được mang đến ở cửa ra vào. Người đưa hàng quen mặt ông, đưa cho ông mấy bọc quần áo to đùng. Ông và Lam Thiếu Bằng nhanh chóng vác quần áo ra bãi giữ xe.
Lam Thiếu Bằng chưa từng trải qua việc này, vậy mà hôm nay ẻm lại phải vác một bọc nhựa mấy chục kí lô chạy ra bãi đỗ xe như chạy nạn. Đi mười phút đến xe, em nó vứt bọc nhực trên mặt đất mà thở hồng hộc.
“Mệt chết đi được, mỗi lần anh nhập hàng là đều phải vác bọc lớn như vậy đó hả?” Lam Thiếu Bằng vịn nóc xe, thở ra đầy nặng nhọc.
“Ừa, nhờ người mang ra xe thì phải tốn thêm tiền, còn tự vác thì không tốn tiền.”
Ông vừa thở gấp thở ra một hơi, chợt nghe điện thoại di động của mình vang lên… Anh thật độc anh thật độc…
“A lô, Lão Ngũ hử… Cái gì? Dương Đại Vĩ dẫn người đến đập phá cửa hàng của tao á?! Đệt mợ, đồ con rùa chán sống!” Ông nhảy dựng lên. Đập phá cửa hàng của ông thì đứa chết mợ nào bồi thường? Được lắm, chúng bây cứ chờ đấy cho ông!!
Lam Thiếu Bằng không biết đã xảy ra chuyện gì bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Sao là sao?” Ông vội vã mở cửa xe nói, “Lên xe về nhà, trong nhà xảy ra chuyện rồi. Chu Nghệ Thông sai Dương Đại Vĩ dẫn người đến đập phá cửa hàng của anh. Chó chết! Xem ra nhà của anh cũng không an toàn rồi. Để anh gọi điện thoại bảo thằng đệ mang Tiểu Mễ qua nhà họ hàng ở vài ngày. Em cũng cẩn thận một chút nhé.”
Lam Thiếu Bằng lên xe. Ông gấp đến độ bốc hỏa, lấy điện thoại di động ra gọi thằng đệ, nhắn nó đến trường học xin phép cho Tiểu Mễ nghỉ học về quê quán mấy ngày này, chừng nào ông bảo quay lại thì tụi nó mới được quay lại.
“Về quê có an toàn không?” Lam Thiếu Bằng cũng có chút quan tâm.
“An toàn. Quê anh được xưng là Tôn gia phường tử, tất cả mọi người trong thôn họ đều Tôn, đều chung một dòng họ. Người ngoài muốn vào thôn quấy rối nào có dễ dàng như vậy.” Ông nổ máy ô tô rồi nói với Lam Thiếu Bằng, “Thắt chặt dây an toàn nhé. Anh sắp đua xe đấy!”
Lam Thiếu Bằng thắt dây an toàn. Ông lái ô tô thẳng ra đường cao tốc. Rời khỏi trạm thu phí, ông đạp ga phóng phiêu phiêu như điên.
Lam Thiếu Bằng nhìn sắc mặt ông cũng biết ông đang sốt ruột và giận dữ, bèn hơi áy náy mà nói, “Tôi liên luỵ đến anh rồi.”
Ông nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, “Cái gì mà liên lụy với không liên lụy? Anh đã đối địch với Dương Đại Vĩ và Chu Nghệ Thông từ lâu rồi. Dương Đại Vĩ là đối thủ một mất một còn của Đào ca. Lần này chúng nó ra tay trước. Hừ, cứ chờ xem.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook