Tế Thế
-
Chương 63: Thời cơ gặp lại 2
Ôn Cố không về căn cứ Thế Thanh. Thứ nhất, hiện tại người làm chủ căn cứ Thế Thanh là Cảnh Tụng Bình, điều ấy chứng tỏ Trọng Thế Hoàng vẫn chưa trở về. Thứ hai, cậu không biết đối mặt với bọn Cảnh Tụng Bình thế nào. Trọng Thế Hoàng mất tích lúc đi chung với cậu, mấy tháng vừa qua, chính mình chỉ biết hắn đang chịu khổ, nhưng lại không biết hắn chịu khổ ở đâu, thật sự cảm thấy thẹn với bọn họ.
Cậu để mặc cho bản thân đi khắp nơi một cách không mục đích, hết đêm đến ngày, hết ngày này qua ngày khác. Cậu thậm chí còn nghĩ: Nếu dăm ba tháng và một hai năm khác nhau ở chỗ quãng đường đi dài hay ngắn, vậy giả như mình đi nhiều hơn một chút, có phải sẽ sớm gặp hơn không.
Cho dù chỉ sớm hơn được một cái nháy mắt.
Bắt đầu thì lòng nóng như lửa đốt, sau này không có cách phân thân, tới bây giờ là yên tĩnh, trống vắng, cậu mới biết thế nào là tương tư thành họa.
Mặt trời vừa mọc, cậu ngồi trên đỉnh núi ngắm bình minh lộng lẫy, trong lòng phản chiếu hình bóng Trọng Thế Hoàng.
"Ôn tiểu ca!"
Má Tôn lắc lư thân hình gần tám mươi kg gian nan trèo lên. Bà là người của căn cứ nhỏ gần đây, mấy hôm trước Ôn Cố đi ngang qua chỗ nghỉ chân của bọn họ, giải cứu cho con trai của bà từ tay thây ma, sau đó liền được cung phụng như ân nhân cứu mạng. Ngày ấy, tâm sự với Bạch Tu Đại Tiên xong cậu mới biết, trừ phi biết trước tiên cơ, bằng không thần tiên cũng rất khó thay đổi thiên mệnh, vì họ không thể đoán được thay đổi bản thân tự cho là đúng có nằm trong thiên ý hay không.
Vì thế, Ôn Cố cũng buông tha cho mọi dự tính, nên cứu người thì cứu người, lỡ như bất cẩn sửa lại... Dù sao cậu cũng thuộc Thương Thiên nha, cùng lắm thì tăng ca để thay đổi lại là được — không biết như vậy có tính là đặc quyền không.
Cậu tự giễu cợt mình, rồi đứng lên đón má Tôn: "Tôi ở đây."
Má Tôn leo núi đến mệt bã cả người, vừa thấy cậu thì lập tức lấy lại tinh thần, nửa chạy nửa lao tiến lên, nằm sấp trước mặt cậu, sờ giày cậu, hô to: "Có rất nhiều thây ma đến đây, đám Tôn Chương không chống lại được!"
"..."
Ôn Cố bị nội dung trong lời nói dời lực chú ý, không để ý tư thế lúc này của bà kỳ quái đến mức nào, đáp một tiếng, rồi vòng qua bà chạy xuống núi.
Má Tôn hét to, bò dậy muốn chạy theo, nhưng chỉ mới chớp mắt mà ngay cả cái bóng Ôn Cố cũng không bắt được.
Núi tuy không cao, nhưng dựa vào hình thể của má Tôn, tất nhiên tốn không ít thời gian trèo lên. Ôn Cố sợ mình đi chậm quá, dốc toàn lực lên đường. Đến chân núi, một trận kêu khóc dường như đang xác minh suy đoán xấu nhất trong lòng cậu.
Khi cậu nhảy vào tiệm cơm dùng làm nơi nghỉ chân tạm thời, liền trông thấy một bàn tay chậm rãi từ rút khỏi cơ thể một người. Ôn Cố không kịp xem người nọ là ai, lập tức rút kiếm chém tay.
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, chủ nhân bàn tay ngẩng đầu liếc nhìn cậu.
Ôn Cố chỉ cảm thấy trong đầu nổ bùm một tiếng, tai mũi miệng đều mất tri giác, chỉ có mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt bị tóc tai và râu ria che khuất cả đôi mắt này.
Đối phương cũng sửng sốt, nhưng tức khắc ném thi thể qua, xoay người chạy đi.
Ôn Cố không chút nghĩ ngợi chém thi thể thành hai nửa, đuổi sát theo.
Tôn Chương mới vừa hoàn hồn từ một loạt biến cố, đang định giải thích là quái nhân kia tới giúp bọn họ giết thây ma, nhưng mới đó mà cả quái nhân lẫn Ôn Cố đã biến đi đâu mất, chỉ để lại cho mọi người một dấu chấm hỏi.
Bóng dáng đằng trước cũng chạy không nhanh.
Ôn Cố không cần cưỡi mây, chỉ cần thả người nhảy là có thể chặn trước mặt đối phương, nhưng cậu không làm vậy. So với vô số lần mải miết chạy theo ảo ảnh giả dối dựa theo trí nhớ và phán đoán, thì giờ khắc này, có thể trông thấy hắn thật sự xuất hiện trước mặt mình đã là ban ân rồi. Nếu hắn không muốn gặp mình, vậy mình sẵn lòng chờ hắn.
Quái nhân vọt vào một tòa kiến trúc cổ, lúc cậu đuổi theo vào, đối phương nhảy xuống bể nước.
Bể nước rất cạn, chỉ tới ngực quái nhân. Quái nhân quay lưng với cậu, lẳng lặng ngồi trong nước.
Ôn Cố dựa vào rào chắn, cúi đầu nhìn bóng lưng cô độc trong bể, cố gắng mấy lần mới mở được miệng: "Tôi rất nhớ anh."
"Tôi muốn ở bên anh."
"Bất kể anh có thành tiên hay không."
Thấy người ấy vẫn không phản ứng, cậu dứt khoát nhảy luôn vào bể, chậm rãi đến phía sau, thử thăm dò vươn tay ôm hắn. Người đối phương khẽ run lên, nhưng không phản đối. Ôn Cố lập tức siết chặt cánh tay, để mình dán sát vào người ta.
"Tôi thích anh."
"Trọng Thế Hoàng."
Xúc cảm nóng ướt sau lưng rốt cuộc cũng khiến lớp ngụy trang lạnh lùng của Trọng Thế Hoàng thoáng tan rã. Hắn nói bằng giọng khàn khàn: "Vừa nãy cậu còn định chém tôi."
Ôn Cố không chút do dự lấy Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm nhét vào tay hắn: "Cho anh chém lại đó."
Trọng Thế Hoàng cầm kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn cổ xưa trên thân kiếm, nhớ lại ngày bọn họ đụng phải Triệu Minh.
Ngày đó, Triệu Minh bóc trần thân phận Ôn Cố, khiến bí ẩn chắn ngang giữa hai người rốt cuộc minh bạch. Hắn đã tưởng tượng qua rất nhiều khả năng, tỷ như trong ba năm Triệu Thụ Thanh và mình xa cách, cậu thích người khác nhưng người đó lại chết, rồi cậu nhớ mãi không quên; Cũng từng nghĩ cậu vẫn còn hận phát súng lúc trước của mình, lần này về có lẽ là muốn trả thù, trước tiên khiến mình sa chân hãm sâu, sau đó đẩy vào địa ngục; Thậm chí còn nghĩ cậu không quên mối hận của Lương Bính Trì, muốn tìm mình báo thù. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Triệu Thụ Thanh chính là Ôn Cố, người mình một lòng yêu thương lại chính là vị thần tiên thần thông quảng đại kéo dài tính mệnh cho ông nội, là vị sư phụ luôn tận tình khuyên mình thành tiên!
Hắn cảm thấy không thể tin nổi, nhưng nghĩ tới một đống sự việc có thể chứng tỏ cho thực tế này.
Thì ra, vụ tai nạn giao thông hắn cho là cùng trải qua sinh tử kia, thì với người ấy, cùng lắm chỉ là trò chơi ngồi cáp treo chán ngắt!
Thì ra, phát súng của hắn thật sự không phải sẩy tay, mà là âm mưu từ trước!
Thì ra, quyến luyến của mình với ông nội đối với người ấy chỉ là một cuộc giao dịch!
Thì ra, trong mắt người ấy, mình chẳng là gì cả.
Giây phút đó, niềm hạnh phúc xây đắp trong đáy lòng dần sụp đổ, bóng dáng oai hùng soái khí đang múa kiếm thi pháp trước mắt cao không thể chạm, mà bản thân chỉ giống như con kiến phủ phục tại dưới chân cậu, nhỏ bé mà hèn mọn.
Cậu là thần tiên, hắn là người phàm.
Khoảng cách giữa hai người cũng như hoàn cảnh sinh hoạt của họ, là khoảng cách giữa trời và đất.
Thời điểm bị Ông Vu Kiều bắt đi, phản ứng đầu tiên của hắn là nhẹ nhàng thở ra. Hắn biết Ôn Cố muốn giải thích, nhưng không biết đáp án có giống như mình muốn hay không. Nếu không phải, hắn nên làm gì bây giờ?
Tu tiên? Giả sử Ôn Cố thừa nhận tất cả chuyện lúc trước đều là lừa gạt, đều là thủ đoạn để hắn tu tiên, vậy tình cảm của hắn làm sao thừa nhận nổi?
Không tu tiên? Vậy khoảng cách giữa họ không phải càng ngày càng xa ư?
Nhưng ngay sau đó hắn liền hối hận.
Vì mặc kệ lý do Ôn Cố quan tâm hắn là gì, hắn vẫn rất để ý đến cậu. Việc mình mất tích tất nhiên sẽ khiến cậu lòng nóng như lửa đốt, nếu Ông Vu Kiều mượn việc này để gây chuyện, Ôn Cố nhất định sẽ rất bị động.
Về sau, bị Ông Vu Kiều tra tấn và nỗi nhớ dành cho Ôn Cố khiến thể xác và tinh thần hắn đều chịu giày vò.
Hắn bắt đầu nhớ cậu, nhớ da diết.
Từng ngày dài đằng đẵng trôi qua, nỗi nhớ ngày càng sâu sắc, sự giày vò cũng ngày càng trở nên khó chịu đựng.
Hắn nghĩ: Chỉ cần Ôn Cố xuất hiện, mình sẵn sàng đặt xuống tất cả tự tôn và kiêu ngạo, cầu xin cậu ở lại bên mình.
Nhưng, cầu nguyện của hắn không thành hiện thực.
Về sau nữa, hắn ăn yêu đan, ma công đại thành, Ông Vu Kiều nhanh chóng thả hắn đi, nhưng hắn lại không có chỗ để đi.
Vì Ông Vu Kiều cho hắn biết, linh căn của hắn đã triệt để chuyển hóa thành ma căn, tuyệt đối không có khả năng đi vào chính đạo. Những lời này đã phá nát hi vọng của hắn. Nhìn thái độ Ôn Cố với Triệu Minh là biết cậu đối với ma tu thế nào, lúc này đây, Trọng Thế Hoàng biết rõ hắn với Ôn Cố không có khả năng.
Lại không có khả năng.
Bốn chữ này giống như cây kim đâm vào tim Trọng Thế Hoàng, khiến toàn thân hắn run rẩy.
"Sao vậy?" Ôn Cố khẩn trương xoay người hắn lại.
Trọng Thế Hoàng từ từ ngẩng đầu, không hề che giấu vẻ khổ sở: "Tôi là... ma tu."
"Tôi biết." Ôn Cố ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói, "Tôi biết mà."
Trọng Thế Hoàng kinh ngạc nhìn cậu.
Ôn Cố vuốt mặt hắn, mỉm cười nói: "Tôi chưa nói cho anh biết đúng không, ma tu cũng có thể tu luyện thành tiên."
Trọng Thế Hoàng biến sắc. Cho dù râu đã che khuất vẻ mặt hắn, nhưng sự lạnh lẽo và chán ghét vẫn hiện rõ trong đáy mắt.
Ôn Cố vội bảo: "Nếu anh không muốn tu luyện cũng không sao, tôi cùng anh."
"Vì cái gì?"
"Mình đã bảo..." Ôn Cố ôm hắn, đầu dựa vào vai hắn, "sẽ không xa rời nhau."
Tim Trọng Thế Hoàng run nhè nhẹ, cảm thụ vừa chua vừa ngọt khiến hắn chỉ muốn hung hăng vò Ôn Cố thành một cục rồi nhét vào người mình. Hắn nghĩ vậy và cũng làm vậy thật.
Ôn Cố cảm giác lực ôm của hắn gần như muốn bóp nát mình, hai người dính chặt vào nhau như hòa làm một.
"Trọng Thế Hoàng..."
Cậu vừa mới nói một câu, khuôn mặt đầy râu của Trọng Thế Hoàng đã đâm vào mặt cậu, sau đó chà lên như cái bàn chải. Tuy môi hắn rất mềm mại, nhưng Ôn Cố vẫn cảm thấy kỳ kỳ.
Trọng Thế Hoàng thấy cậu không tập trung, cả người mạnh mẽ ép qua, dồn cậu đến cạnh bể, cố gắng chống lên người cậu, trầm giọng hỏi: "Cậu đang nghĩ cái gì?" Cho dù dục vọng đối với cậu cơ hồ muốn phá thân thể lao ra, nhưng hắn vẫn lưu tâm đến đối phương từng chút một.
Ôn Cố dở khóc dở cười: "Râu của anh."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Một lần nữa, râu lại phát huy tác dụng làm tấm chắn, nhưng ánh mắt vẫn cứ để lộ cảm xúc xúc chân thật của chủ nhân — ngượng ngùng và xấu hổ.
Ôn Cố cảm thấy tay đang ôm eo mình lại bắt đầu siết chặt, nghi hoặc gọi: "Trọng Thế Hoàng?"
Trọng Thế Hoàng tiếp tục đè qua, há miệng gặm cổ cậu, vừa gặm vừa mút. Ôn Cố không nhìn cũng biết chỗ đó nhất định vừa sưng vừa đỏ.
"Anh sao vậy?" Cậu chú ý thấy cảm xúc của hắn có gì đó bất thường.
Môi Trọng Thế Hoàng dán lên da thịt cậu, giọng hơi run: "Tôi không khống chế được chính mình."
"Tôi muốn cậu."
...
Cả người Ôn Cố dần đỏ bừng.
Cậu hiểu ý Trọng Thế Hoàng, thực ra đối với tu chân giả, chuyện này cũng không là gì. Các tiền bối tu chân đã nghiên cứu ra Song Tu Công Pháp từ lâu, chính cậu cũng may mắn có được một bộ và đã nghiên cứu qua. Càng không cần phải nói trước khi thành thân với Trương Kỳ, cậu còn đặc biệt chuẩn bị một phen.
Nhưng tất cả điều ấy hoàn toàn không giống với hiện tại.
Khi đó, lòng cậu chỉ biết đến tu luyện, không pha tạp bất cứ tạp niệm gì, mà giờ phút này, cậu lại có chút... nhộn nhạo.
Cậu để mặc cho bản thân đi khắp nơi một cách không mục đích, hết đêm đến ngày, hết ngày này qua ngày khác. Cậu thậm chí còn nghĩ: Nếu dăm ba tháng và một hai năm khác nhau ở chỗ quãng đường đi dài hay ngắn, vậy giả như mình đi nhiều hơn một chút, có phải sẽ sớm gặp hơn không.
Cho dù chỉ sớm hơn được một cái nháy mắt.
Bắt đầu thì lòng nóng như lửa đốt, sau này không có cách phân thân, tới bây giờ là yên tĩnh, trống vắng, cậu mới biết thế nào là tương tư thành họa.
Mặt trời vừa mọc, cậu ngồi trên đỉnh núi ngắm bình minh lộng lẫy, trong lòng phản chiếu hình bóng Trọng Thế Hoàng.
"Ôn tiểu ca!"
Má Tôn lắc lư thân hình gần tám mươi kg gian nan trèo lên. Bà là người của căn cứ nhỏ gần đây, mấy hôm trước Ôn Cố đi ngang qua chỗ nghỉ chân của bọn họ, giải cứu cho con trai của bà từ tay thây ma, sau đó liền được cung phụng như ân nhân cứu mạng. Ngày ấy, tâm sự với Bạch Tu Đại Tiên xong cậu mới biết, trừ phi biết trước tiên cơ, bằng không thần tiên cũng rất khó thay đổi thiên mệnh, vì họ không thể đoán được thay đổi bản thân tự cho là đúng có nằm trong thiên ý hay không.
Vì thế, Ôn Cố cũng buông tha cho mọi dự tính, nên cứu người thì cứu người, lỡ như bất cẩn sửa lại... Dù sao cậu cũng thuộc Thương Thiên nha, cùng lắm thì tăng ca để thay đổi lại là được — không biết như vậy có tính là đặc quyền không.
Cậu tự giễu cợt mình, rồi đứng lên đón má Tôn: "Tôi ở đây."
Má Tôn leo núi đến mệt bã cả người, vừa thấy cậu thì lập tức lấy lại tinh thần, nửa chạy nửa lao tiến lên, nằm sấp trước mặt cậu, sờ giày cậu, hô to: "Có rất nhiều thây ma đến đây, đám Tôn Chương không chống lại được!"
"..."
Ôn Cố bị nội dung trong lời nói dời lực chú ý, không để ý tư thế lúc này của bà kỳ quái đến mức nào, đáp một tiếng, rồi vòng qua bà chạy xuống núi.
Má Tôn hét to, bò dậy muốn chạy theo, nhưng chỉ mới chớp mắt mà ngay cả cái bóng Ôn Cố cũng không bắt được.
Núi tuy không cao, nhưng dựa vào hình thể của má Tôn, tất nhiên tốn không ít thời gian trèo lên. Ôn Cố sợ mình đi chậm quá, dốc toàn lực lên đường. Đến chân núi, một trận kêu khóc dường như đang xác minh suy đoán xấu nhất trong lòng cậu.
Khi cậu nhảy vào tiệm cơm dùng làm nơi nghỉ chân tạm thời, liền trông thấy một bàn tay chậm rãi từ rút khỏi cơ thể một người. Ôn Cố không kịp xem người nọ là ai, lập tức rút kiếm chém tay.
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, chủ nhân bàn tay ngẩng đầu liếc nhìn cậu.
Ôn Cố chỉ cảm thấy trong đầu nổ bùm một tiếng, tai mũi miệng đều mất tri giác, chỉ có mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt bị tóc tai và râu ria che khuất cả đôi mắt này.
Đối phương cũng sửng sốt, nhưng tức khắc ném thi thể qua, xoay người chạy đi.
Ôn Cố không chút nghĩ ngợi chém thi thể thành hai nửa, đuổi sát theo.
Tôn Chương mới vừa hoàn hồn từ một loạt biến cố, đang định giải thích là quái nhân kia tới giúp bọn họ giết thây ma, nhưng mới đó mà cả quái nhân lẫn Ôn Cố đã biến đi đâu mất, chỉ để lại cho mọi người một dấu chấm hỏi.
Bóng dáng đằng trước cũng chạy không nhanh.
Ôn Cố không cần cưỡi mây, chỉ cần thả người nhảy là có thể chặn trước mặt đối phương, nhưng cậu không làm vậy. So với vô số lần mải miết chạy theo ảo ảnh giả dối dựa theo trí nhớ và phán đoán, thì giờ khắc này, có thể trông thấy hắn thật sự xuất hiện trước mặt mình đã là ban ân rồi. Nếu hắn không muốn gặp mình, vậy mình sẵn lòng chờ hắn.
Quái nhân vọt vào một tòa kiến trúc cổ, lúc cậu đuổi theo vào, đối phương nhảy xuống bể nước.
Bể nước rất cạn, chỉ tới ngực quái nhân. Quái nhân quay lưng với cậu, lẳng lặng ngồi trong nước.
Ôn Cố dựa vào rào chắn, cúi đầu nhìn bóng lưng cô độc trong bể, cố gắng mấy lần mới mở được miệng: "Tôi rất nhớ anh."
"Tôi muốn ở bên anh."
"Bất kể anh có thành tiên hay không."
Thấy người ấy vẫn không phản ứng, cậu dứt khoát nhảy luôn vào bể, chậm rãi đến phía sau, thử thăm dò vươn tay ôm hắn. Người đối phương khẽ run lên, nhưng không phản đối. Ôn Cố lập tức siết chặt cánh tay, để mình dán sát vào người ta.
"Tôi thích anh."
"Trọng Thế Hoàng."
Xúc cảm nóng ướt sau lưng rốt cuộc cũng khiến lớp ngụy trang lạnh lùng của Trọng Thế Hoàng thoáng tan rã. Hắn nói bằng giọng khàn khàn: "Vừa nãy cậu còn định chém tôi."
Ôn Cố không chút do dự lấy Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm nhét vào tay hắn: "Cho anh chém lại đó."
Trọng Thế Hoàng cầm kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn cổ xưa trên thân kiếm, nhớ lại ngày bọn họ đụng phải Triệu Minh.
Ngày đó, Triệu Minh bóc trần thân phận Ôn Cố, khiến bí ẩn chắn ngang giữa hai người rốt cuộc minh bạch. Hắn đã tưởng tượng qua rất nhiều khả năng, tỷ như trong ba năm Triệu Thụ Thanh và mình xa cách, cậu thích người khác nhưng người đó lại chết, rồi cậu nhớ mãi không quên; Cũng từng nghĩ cậu vẫn còn hận phát súng lúc trước của mình, lần này về có lẽ là muốn trả thù, trước tiên khiến mình sa chân hãm sâu, sau đó đẩy vào địa ngục; Thậm chí còn nghĩ cậu không quên mối hận của Lương Bính Trì, muốn tìm mình báo thù. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Triệu Thụ Thanh chính là Ôn Cố, người mình một lòng yêu thương lại chính là vị thần tiên thần thông quảng đại kéo dài tính mệnh cho ông nội, là vị sư phụ luôn tận tình khuyên mình thành tiên!
Hắn cảm thấy không thể tin nổi, nhưng nghĩ tới một đống sự việc có thể chứng tỏ cho thực tế này.
Thì ra, vụ tai nạn giao thông hắn cho là cùng trải qua sinh tử kia, thì với người ấy, cùng lắm chỉ là trò chơi ngồi cáp treo chán ngắt!
Thì ra, phát súng của hắn thật sự không phải sẩy tay, mà là âm mưu từ trước!
Thì ra, quyến luyến của mình với ông nội đối với người ấy chỉ là một cuộc giao dịch!
Thì ra, trong mắt người ấy, mình chẳng là gì cả.
Giây phút đó, niềm hạnh phúc xây đắp trong đáy lòng dần sụp đổ, bóng dáng oai hùng soái khí đang múa kiếm thi pháp trước mắt cao không thể chạm, mà bản thân chỉ giống như con kiến phủ phục tại dưới chân cậu, nhỏ bé mà hèn mọn.
Cậu là thần tiên, hắn là người phàm.
Khoảng cách giữa hai người cũng như hoàn cảnh sinh hoạt của họ, là khoảng cách giữa trời và đất.
Thời điểm bị Ông Vu Kiều bắt đi, phản ứng đầu tiên của hắn là nhẹ nhàng thở ra. Hắn biết Ôn Cố muốn giải thích, nhưng không biết đáp án có giống như mình muốn hay không. Nếu không phải, hắn nên làm gì bây giờ?
Tu tiên? Giả sử Ôn Cố thừa nhận tất cả chuyện lúc trước đều là lừa gạt, đều là thủ đoạn để hắn tu tiên, vậy tình cảm của hắn làm sao thừa nhận nổi?
Không tu tiên? Vậy khoảng cách giữa họ không phải càng ngày càng xa ư?
Nhưng ngay sau đó hắn liền hối hận.
Vì mặc kệ lý do Ôn Cố quan tâm hắn là gì, hắn vẫn rất để ý đến cậu. Việc mình mất tích tất nhiên sẽ khiến cậu lòng nóng như lửa đốt, nếu Ông Vu Kiều mượn việc này để gây chuyện, Ôn Cố nhất định sẽ rất bị động.
Về sau, bị Ông Vu Kiều tra tấn và nỗi nhớ dành cho Ôn Cố khiến thể xác và tinh thần hắn đều chịu giày vò.
Hắn bắt đầu nhớ cậu, nhớ da diết.
Từng ngày dài đằng đẵng trôi qua, nỗi nhớ ngày càng sâu sắc, sự giày vò cũng ngày càng trở nên khó chịu đựng.
Hắn nghĩ: Chỉ cần Ôn Cố xuất hiện, mình sẵn sàng đặt xuống tất cả tự tôn và kiêu ngạo, cầu xin cậu ở lại bên mình.
Nhưng, cầu nguyện của hắn không thành hiện thực.
Về sau nữa, hắn ăn yêu đan, ma công đại thành, Ông Vu Kiều nhanh chóng thả hắn đi, nhưng hắn lại không có chỗ để đi.
Vì Ông Vu Kiều cho hắn biết, linh căn của hắn đã triệt để chuyển hóa thành ma căn, tuyệt đối không có khả năng đi vào chính đạo. Những lời này đã phá nát hi vọng của hắn. Nhìn thái độ Ôn Cố với Triệu Minh là biết cậu đối với ma tu thế nào, lúc này đây, Trọng Thế Hoàng biết rõ hắn với Ôn Cố không có khả năng.
Lại không có khả năng.
Bốn chữ này giống như cây kim đâm vào tim Trọng Thế Hoàng, khiến toàn thân hắn run rẩy.
"Sao vậy?" Ôn Cố khẩn trương xoay người hắn lại.
Trọng Thế Hoàng từ từ ngẩng đầu, không hề che giấu vẻ khổ sở: "Tôi là... ma tu."
"Tôi biết." Ôn Cố ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói, "Tôi biết mà."
Trọng Thế Hoàng kinh ngạc nhìn cậu.
Ôn Cố vuốt mặt hắn, mỉm cười nói: "Tôi chưa nói cho anh biết đúng không, ma tu cũng có thể tu luyện thành tiên."
Trọng Thế Hoàng biến sắc. Cho dù râu đã che khuất vẻ mặt hắn, nhưng sự lạnh lẽo và chán ghét vẫn hiện rõ trong đáy mắt.
Ôn Cố vội bảo: "Nếu anh không muốn tu luyện cũng không sao, tôi cùng anh."
"Vì cái gì?"
"Mình đã bảo..." Ôn Cố ôm hắn, đầu dựa vào vai hắn, "sẽ không xa rời nhau."
Tim Trọng Thế Hoàng run nhè nhẹ, cảm thụ vừa chua vừa ngọt khiến hắn chỉ muốn hung hăng vò Ôn Cố thành một cục rồi nhét vào người mình. Hắn nghĩ vậy và cũng làm vậy thật.
Ôn Cố cảm giác lực ôm của hắn gần như muốn bóp nát mình, hai người dính chặt vào nhau như hòa làm một.
"Trọng Thế Hoàng..."
Cậu vừa mới nói một câu, khuôn mặt đầy râu của Trọng Thế Hoàng đã đâm vào mặt cậu, sau đó chà lên như cái bàn chải. Tuy môi hắn rất mềm mại, nhưng Ôn Cố vẫn cảm thấy kỳ kỳ.
Trọng Thế Hoàng thấy cậu không tập trung, cả người mạnh mẽ ép qua, dồn cậu đến cạnh bể, cố gắng chống lên người cậu, trầm giọng hỏi: "Cậu đang nghĩ cái gì?" Cho dù dục vọng đối với cậu cơ hồ muốn phá thân thể lao ra, nhưng hắn vẫn lưu tâm đến đối phương từng chút một.
Ôn Cố dở khóc dở cười: "Râu của anh."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Một lần nữa, râu lại phát huy tác dụng làm tấm chắn, nhưng ánh mắt vẫn cứ để lộ cảm xúc xúc chân thật của chủ nhân — ngượng ngùng và xấu hổ.
Ôn Cố cảm thấy tay đang ôm eo mình lại bắt đầu siết chặt, nghi hoặc gọi: "Trọng Thế Hoàng?"
Trọng Thế Hoàng tiếp tục đè qua, há miệng gặm cổ cậu, vừa gặm vừa mút. Ôn Cố không nhìn cũng biết chỗ đó nhất định vừa sưng vừa đỏ.
"Anh sao vậy?" Cậu chú ý thấy cảm xúc của hắn có gì đó bất thường.
Môi Trọng Thế Hoàng dán lên da thịt cậu, giọng hơi run: "Tôi không khống chế được chính mình."
"Tôi muốn cậu."
...
Cả người Ôn Cố dần đỏ bừng.
Cậu hiểu ý Trọng Thế Hoàng, thực ra đối với tu chân giả, chuyện này cũng không là gì. Các tiền bối tu chân đã nghiên cứu ra Song Tu Công Pháp từ lâu, chính cậu cũng may mắn có được một bộ và đã nghiên cứu qua. Càng không cần phải nói trước khi thành thân với Trương Kỳ, cậu còn đặc biệt chuẩn bị một phen.
Nhưng tất cả điều ấy hoàn toàn không giống với hiện tại.
Khi đó, lòng cậu chỉ biết đến tu luyện, không pha tạp bất cứ tạp niệm gì, mà giờ phút này, cậu lại có chút... nhộn nhạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook