Tế Thế
-
Chương 45: Cái đỉnh thanh lọc 2
Ôn Cố lạnh nhạt đảo mắt qua đèn chùm, "Tối nay ăn cơm chan canh được không?"
Trọng Thế Hoàng nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cậu: "Cái gì?"
Ôn Cố: "Canh rau. Cho cơm với rau vào chén, đổ nước vào."
Trọng Thế Hoàng chăm chú nhìn vào mắt cậu, muốn tìm một chút gợn sóng trong hai tròng mắt bình tĩnh kia: "... Được."
Ôn Cố gật đầu, đi hai bước lại quay đầu nhìn đèn chùm đang bốc hơi một cách kỳ lạ: "Trả đèn trở về chỗ cũ, rồi thu dọn sạch phòng khách."
Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng.
Mùi vị canh rau rất quái lạ, Ôn Cố vừa cau mày vừa quan sát phản ứng của Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng rõ ràng không yên lòng, đừng nói canh rau, cho dù trong chén là tảng kim loại, chắc hắn cũng mặt không đổi sắc mà ăn vào.
Ôn Cố: "Tôi mới làm lần đầu."
Trọng Thế Hoàng ngẩng đầu liếc nhìn cậu, cười cười, muỗng để sát vào miệng, chậm rãi đưa vào giữa môi.
"..." Ôn Cố ăn hai ba miếng hết chỗ cơm còn lại, đứng lên, "Anh rửa chén."
Trọng Thế Hoàng nhìn bóng lưng cậu hoảng hốt đi xa, thu hồi nụ cười, trán u ám hẳn đi. Hắn ý thức được tình huống bất thường của mình. Từ lúc ông nội qua đời, hắn hoàn toàn chìm đắm chìm trong cực độ bi thương và phẫn nộ, không biết giãi bày nơi đâu. Triệu Thụ Thanh giống như tia sáng cuối cùng chiếu rọi sinh mệnh của hắn. Chỉ khi xác nhận cậu vẫn ở bên mình, hắn mới thanh thản được chốc lát. Nhưng thái độ lảng tránh như gần như xa của Triệu Thụ Thanh khiến sự thanh thản này biến thành thuốc phiện, lúc thì hưng phấn, khi thì trống vắng, lúc thì bình tĩnh, khi thì kích động.
Hắn đột nhiên đặt muỗng xuống, âm thanh mảnh sứ vỡ vụn thoáng bình ổn lửa giận trong lòng hắn.
"Mảnh muỗng vỡ rất dễ gây thương tích." Giọng nói bất ngờ vang lên tại cửa nhà bếp.
Trọng Thế Hoàng tức khắc đứng dậy, cảnh giác nhìn Ôn Cố đột ngột xuất hiện.
Ôn Cố vuốt vuốt chòm râu trắng: "Ta xin lỗi chuyện ông nội ngươi."
Trọng Thế Hoàng trừng cậu, cười lạnh: "Phải không? Ta cứ tưởng ông sẽ nói rằng sinh tử có mệnh, phú quý do trời, hôm nay tử vong là vì ngày mai sống lại, khuyên ta hãy nén bi thương."
"... Nếu như thế có thể khiến ngươi thoải mái hơn thì đúng vậy."
"Ông nội ta chết rồi, ta không còn ông nữa. Đây là cảm giác hiện tại của ta!" Trọng Thế Hoàng gầm nhẹ.
Ôn Cố trầm mặc.
"Ông tới làm gì?"
"Thực hiện ước định của chúng ta."
Trọng Thế Hoàng như con mèo bị đạp phải đuôi, lập tức xù lông: "Ông mau nói thật cho ta biết, ông nội mất có phải do ông sắp xếp không? Ông sắp đặt vụ mưu sát này để ta sớm thực hiện lời hứa đúng không!"
Ôn Cố: "Với ta, ba năm hay ba mươi năm đều không khác nhau."
Trọng Thế Hoàng run giọng: "Vậy tại sao không cho ông của ta sống thêm ba mươi năm?"
Ôn Cố: "Việc này không phải do ta."
"Vậy do ai? Ai nắm giữ vận mệnh của nhân loại? Ai cho hắn cái quyền đó?!" Hắn quăng bàn đi, đấm một phát vào bếp lò trên bệ.
"Ngươi đã đáp ứng ta." Ôn Cố buồn bã nói.
"Ta muốn đổi ý!"
"Vì sao?"
Trọng Thế Hoàng vốn định bảo trước đây ta đồng ý là kế tạm thời, chỉ nói lấy lệ với ông, nhưng ánh mắt thân thiết của Ôn Cố khiến tim hắn xúc động, cảm giác quen thuộc khó hiểu khiến hắn không thể cất lời hung ác, lời đến bên miệng trở nên thành thực, "Ta có lý do không muốn rời đi."
Ôn Cố: "Lý do gì?"
"Mắc mớ gì tới ông?"
"Ngươi không nói, ta làm sao giúp ngươi?"
Trọng Thế Hoàng giật mình, cười nhạo: "Giúp ta? Giúp kiểu gì? Ta muốn kết hôn sinh con ông cũng giúp sao?"
Ôn Cố trấn định hỏi: "Ai?"
"Ông hỏi cái này làm chi?" Trọng Thế Hoàng như con nhím võ trang đầy đủ, "Ông muốn làm gì?"
Ôn Cố: "Tu chân giả có thể có đạo lữ."
"Nghĩa là sao?"
"Các ngươi có thể cùng nhau tu tiên." Ôn Cố dịu dàng nói: "Sau khi tu tiên, các ngươi sẽ thoát khỏi chuyện sinh tử, thiên trường địa cửu."
Trọng Thế Hoàng ngây người hồi lâu, lệ khí trong ngực chậm rãi tiêu tán, mừng rỡ nói: "Phải tu bao lâu?"
"Phải xem tư chất của ngươi."
"Là tư chất của chúng ta." Trọng Thế Hoàng không vui bắt bẻ.
Ôn Cố: "Ta có niềm tin với cậu ta."
Trọng Thế Hoàng nheo mắt: "Ông biết rõ cậu ấy là ai sao?"
Ôn Cố mất tự nhiên né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn: "Ta là thần tiên."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Tu luyện thế nào?"
Ôn Cố thấy hắn đồng ý, âm thầm thở phào, "Ta trước khi thành tiên chính là môn hạ của Nguyên Dương Chính Tông, bái tổ sư khai sơn của Nguyên Dương Chính Tông là Vân Dương đạo nhân làm sư phụ..."
"Khoan đã." Trọng Thế Hoàng ngắt lời cậu, "Để ta gọi Thụ Thanh tới, chúng ta học chung." Chưa đợi cậu đồng ý, hắn đã hào hứng chạy tới gõ cửa phòng cho khách.
Ôn Cố: "..."
Ôn Cố vừa mở cửa phòng liền bị Trọng Thế Hoàng bắt lấy cánh tay: "Thụ Thanh, bọn mình có thể ở bên nhau mãi mãi, rốt cuộc không còn ai chia lìa hai ta được nữa."
Ôn Cố làm bộ kinh ngạc: "Sao... sao tự dưng lại nói thế?"
"Trước đây cậu nói muốn trường sinh bất lão mà phải không? Hiện tại có cơ hội rồi." Trọng Thế Hoàng cười khẽ, liếm liếm môi, "Tôi nói nhanh quá. Không phải cậu muốn biết chuyện của tôi với thần tiên kia sao? Thực ra ông ta chính là một thần tiên, ông ta tìm tôi mấy lần vì muốn độ tôi thành tiên, tôi đồng ý rồi, nhưng phải đợi ông nội tôi... Ông ta lại mới tới đây tìm tôi nữa, ông ta bằng lòng để tôi với cậu tu luyện chung. Cậu đồng ý không?" Hắn thấp thỏm nhìn cậu.
Ôn Cố chớp mắt: "Anh nói thật?"
"Thật mà, tu tiên xong là có thể trường sinh bất lão. Cậu không tin sao?"
"Không phải, tôi chỉ hơi bất ngờ."
Trọng Thế Hoàng thấy cậu không phản đối, kéo cậu chạy vào bếp: "Để tôi đưa cậu đi... Người đâu rồi? Ông ta mới ở đây mà."
Ôn Cố gãi gãi cổ: "Chắc có việc đi trước rồi?"
Trọng Thế Hoàng nhíu mày: "Vậy cũng nên báo một tiếng chứ."
Ôn Cố: "Anh bảo ông ta rất hay tìm anh mà đúng không? Chắc là sẽ đến nữa thôi."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Cậu tin tôi?"
"Đương nhiên."
Trọng Thế Hoàng ôm cậu: "Mình sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau."
Ôn Cố vỗ nhẹ lên lưng hắn, lặng lẽ thở phào.
Đêm đến.
Trọng Thế Hoàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Sau khi Trọng Đôn Thiện qua đời, chất lượng giấc ngủ của hắn lại trở về thời còn cho rằng chính mình bắn chết Triệu Thụ Thanh, ngủ hơn mười phút tỉnh vài tiếng.
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi dậy, lần tìm cái ly uống nước. Một bóng đen bất động ngồi bên cửa sổ, nếu không phải hắn biết rõ vị trí đồ vật trong phòng mình, suýt nữa tưởng rằng ở đó đặt một pho tượng.
"Ai đó?"
Đèn sáng lên, Ôn Cố cười với hắn: "Xin lỗi đã quấy rầy."
Trọng Thế Hoàng đặt ly xuống: "Ông nhất định cứ phải xuất quỷ nhập thần như vậy hả?"
Ôn Cố: "Ta là thần."
"Ta biết, ông không cần cứ mỗi lần xuất hiện lại cường điệu thêm." Hắn dừng một chút, "Tại sao lại bỏ đi không nói gì?"
Ôn Cố: "Ta chỉ thu một mình ngươi làm đồ đệ, chỉ truyền thụ tâm pháp bổn môn cho ngươi."
Trọng Thế Hoàng biến sắc: "Ông đồng ý dạy Thụ Thanh tu tiên rồi mà?"
Ôn Cố: "Ngươi có thể tự thu đệ tử, ta không can thiệp. Cậu ta có thể học thành hay không hoàn toàn dựa vào ngươi."
Trọng Thế Hoàng bừng tỉnh: "Ông muốn mượn chuyện này ép buộc ta chăm chỉ học tập?"
Ôn Cố buông tay: "Ngươi nghĩ thế thì ta cũng đành chịu."
Trọng Thế Hoàng hừ lạnh: "Không chừng thiên phú của Thụ Thanh còn cao hơn ta."
Ôn Cố cười nói: "Thế thì còn gì bằng, hi vọng cậu ta có thể thông hiểu đạo lý, tự học thành tài, tránh ngươi dạy hư đệ tử."
"... Ông có tính dạy hay không?"
Ôn Cố: "Trước khi dạy, chúng ta phổ cập một ít thường thức đã."
"Phổ cập?" Trọng Thế Hoàng nhướn mày, "Ta tưởng ông chỉ nói là giỏi, ôn cố tri tân, khả dĩ vi sư hĩ*."
*ôn lại điều cũ mà biết điều mới thì có thể làm thầy thiên hạ
Ôn Cố ra vẻ không nghe thấy hắn trêu chọc, tiếp tục nói: "Con đường tu chân có muôn ngàn vạn, dù đi khác lối nhưng cũng có thể về cùng một nơi. Nguyên Dương Chính Tông ta tu hành chính là kiếm, không liên quan nhiều đến linh căn trong cơ thể. Nhưng ngươi là linh căn hệ kim, với loại kiếm này, tu luyện làm chơi ăn thật."
"Thụ Thanh là hệ trị liệu, tính là linh căn gì?"
"... Ngươi là sư phụ cậu ta, cái này phải hỏi ngươi."
"Xét về vai vế, ông chính là sư tổ còn gì?"
Ôn Cố nghẹn họng, ho khan: "Đừng lạc đề."
Trọng Thế Hoàng suy một ra ba, liên tưởng đến dị năng giả và tận thế, buột miệng nói: "Ta là linh căn hệ kim, thế nên có thể thao túng kim loại, dị năng của các dị năng giả khác có phải cũng đến từ chính linh căn trong người bọn họ hay không?"
Ôn Cố nhìn hắn tán thưởng: "Không sai."
"Vậy thây ma thì sao?"
Ôn Cố phân loại dị năng giả, người không mang dị năng, thây ma và người chết ra, rồi giải thích chi tiết từng cái một, còn bổ sung một câu: "Nếu linh căn ngưng tụ ma nguyên kim đan trong đầu, dị năng giả sẽ biến thành thây ma."
Trọng Thế Hoàng nói: "Chẳng lẽ không có biện pháp giải cứu?"
"Vẫn chưa nghĩ ra phương pháp nhất lao vĩnh dật*, tạm thời chỉ có thể dựa vào dị năng giả hệ trị liệu dùng dị năng áp chế ma khí trong cơ thể họ." Ôn Cố thấy hắn buồn bực, cất lời an ủi, "Chúng ta đang nghĩ biện pháp, tin rằng không lâu nữa, nhất định có thể giúp thế gian khôi phục lại vinh quang ngày xưa."
*làm một lần mà nhà nhã cả đời, ở đây là phương pháp giải quyết triệt để
"Điển hình của hứa hẹn rỗng tuếch, cực kỳ thiếu tính thuyết phục, rất khó khiến người ta tin tưởng." Trọng Thế Hoàng lười biếng duỗi eo, hất chăn đứng lên, "Xem ra, vì sự hòa bình và phồn vinh của thế giới, ta phải mau mau gia nhập với các người mới được."
"... Rất hoan nghênh."
Không thể không nói, năng lực lĩnh hội của Trọng Thế Hoàng so với Ôn Cố năm đó chỉ hơn chứ không kém. Ôn Cố mới dạy hắn nửa buổi tối, hắn đã bước nửa bàn chân vào cổng lớn tu chân.
Ôn Cố âm thầm bội phục. Xem ra thiên đạo cố chấp muốn hắn thành tiên cũng không phải không có đạo lý.
Trọng Thế Hoàng tu luyện lần đầu tiên, nhanh thì hai ba canh giờ, chậm thì hai ba ngày mới tỉnh dậy. Ôn Cố làm lại nghề cũ, đảm nhiệm chức vụ vệ sĩ, không bước chân ra khỏi nhà, một tấc cũng không rời.
Cảnh Tụng Bình và Mạnh Cẩn lần lượt tới thăm hai lần, nghe nói Trọng Thế Hoàng nói chuyện với cậu xong, rốt cuộc cũng ngủ say được một giấc, thì đều yên lòng.
Đến ngày thứ ba, Cảnh Tụng Bình với Mạnh Cẩn lại đến, sắc mặt nghiêm trọng tỏ vẻ nhất định phải gặp Trọng Thế Hoàng.
Mạnh Cẩn nói: "Chuyện này liên quan rất lớn, dù cậu ta ngủ tới hôn mê cũng phải chích điện cho tỉnh."
Ôn Cố: "Anh ấy khó khăn lắm mới ngủ say được như vậy..."
Cảnh Tụng Bình bảo: "Ngủ được say như vậy thì chứng tỏ đã bước qua được cái hố trong lòng kia, không cần lo lắng quá. Trước tiên cứ gọi cậu ta dậy, chuyện này rất quan trọng."
Ôn Cố không lay chuyển được họ, đành phải đi gọi người dậy.
Trong phòng ngủ, Trọng Thế Hoàng sắc mặt hồng hào đang ngồi khoanh chân, ma khí an phận bám vào trong linh căn, chân khí trong đan điền như có như không, rõ ràng Tẩy Tủy Đan Ôn Cố cho hắn đã có tác dụng.
"Trọng tiểu tiên sinh?" Cảnh Tụng Bình nôn nóng gọi một tiếng.
Ôn Cố nghĩ nghĩ, áp tay lên lưng Trọng Thế Hoàng, chậm rãi độ qua một đạo tiên khí, gia tăng tốc độ vận hành của chân khí.
Chân khí gặp được tiên khí, lập tức leo lên, hai khí hợp làm một như cá gặp nước, một đường thông suốt trong kỳ kinh bát mạch.
Trọng Thế Hoàng từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mở ra, buồn bã trở thành hư không, cả người dễ chịu nói không nên lời.
"Mạnh Cẩn với Cảnh Tụng Bình bảo có việc quan trọng tìm anh, đang đợi trong phòng khách." Ôn Cố nhắc nhở hắn.
Trọng Thế Hoàng quay đầu, mỉm cười với cậu.
Ôn Cố thấy hắn cười quái gở, đang nghi hoặc thì bị đè ngã lên giường, Trọng Thế Hoàng hung hăng dán môi vào, cắn đủ rồi mới lười biếng ngồi dậy: "Thật thoải mái."
Ôn Cố mặt không chút thay đổi ngồi dậy, sửa sang quần áo: "Anh tốt nhất nên đi tắm đi."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Tôi ngủ mấy ngày rồi?"
"Ba ngày."
Trọng Thế Hoàng lại gần, Ôn Cố dịch ra đằng sau, hắn cười nói: "Không ngờ cũng có ngày cậu ghét bỏ tôi không tắm rửa."
Ôn Cố nâng tay chà một phát lên cổ hắn, đen thui.
Mặt Trọng Thế Hoàng lần này đỏ thật, phi như bay vào phòng tắm.
"Cốc cốc cốc." Cảnh Tụng Bình gõ cửa.
Ôn Cố mở cửa.
"Trọng tiểu tiên sinh đâu?"
Ôn Cố chỉ vào cửa phòng tắm, đúng lúc bên trong truyền ra tiếng nước.
Cảnh Tụng Bình cười nói: "May mà không cắt ngang cái gì."
Mạnh Cẩn sau lưng hắn ló ra, thấy trên cổ Ôn Cố có thêm một dấu vết đen đen, cất lời sâu xa: "Có lẽ là bỏ lỡ thời cơ cắt ngang."
Trọng Thế Hoàng tắm xong đi ra, cả Mạnh Cẩn lẫn Cảnh Tụng Bình đều sửng sốt.
Mạnh Cẩn cười cười: "Xem ra chất lượng giấc ngủ hai ngày nay của cậu không tồi."
Cảnh Tụng Bình nói: "Tôi nghĩ tôi cũng nên xin hai ngày nghỉ để ngủ một giấc cho đã."
Ôn Cố cũng chú ý thấy Trọng Thế Hoàng tinh thần phơi phới, thần thái sáng láng, cả người cứ như muốn phát quang. Cậu biết đây là công hiệu của tu luyện và Tẩy Tủy Đan, nên không cảm thấy kỳ lạ.
Trọng Thế Hoàng vân vê tay Ôn Cố, "Các cậu bảo có chuyện quan trọng mà?"
Mạnh Cẩn nghiêm mặt: "Đặc phái viên của chính phủ đang ở tòa thị chính, anh ta nói có biện pháp ngăn chặn thây ma biến dị."
Trước tận thế, Mạnh gia đã có quan hệ mật thiết với các quan chức cấp cao của chính phủ. Sau tận thế, mối quan hệ hợp tác của hai bên càng trở nên chặt chẽ, có thể nói, căn cứ Thế Thanh phát triển tới ngày hôm nay, chính phủ có công không nhỏ trong việc cung ứng vật tư và vũ khí.
Có qua có lại, Mạnh Cẩn và Trọng Thế Hoàng cũng sớm quyết định, một khi thế cục ổn định, liền trả căn cứ về cho chính phủ.
Vì vậy, bọn họ cực kỳ hoan nghênh đặc phái viên này.
Vị đặc phái viên này thường xuyên qua lại với họ nên hai bên đã quen biết từ lâu, chỉ tán gẫu vài câu rồi vào vấn đề chính. "Cục Ứng đối Dị năng đã xác nhận dị năng giả và thây ma đều bị một loại vật chất hóa học không biết tên lây nhiễm, vật chất hóa học này lây truyền qua đường không khí, tạm thời vẫn chưa có biện pháp phòng ngừa, chỉ có thể thông qua thanh lọc để dần dần loại bỏ ảnh hưởng của nó đối với cơ thể."
Trọng Thế Hoàng nghĩ thầm: Lời này hóa ra không hẹn mà giống với lời Ôn Cố. Chỉ khác nhau ở chỗ vật chất hóa học với ma khí.
Đặc phái viên trịnh trọng lấy ra một cái hòm, bê cái đỉnh (1) bên trong ra: "Đây là... thiết bị thanh lọc do Cục Ứng đối Dị năng chế tạo ra." Anh ta đại khái cũng thấy tạo hình của thiết bị thanh lọc này rất buồn cười, có chút không nói nổi, giật giật khóe miệng một lúc mới nói tiếp, "Đặt tại nơi quan trọng nhất của căn cứ, hấp thu nhật nguyệt... Hoạt động dựa vào năng lượng mặt trời." Mấy câu như "hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt" anh ta thực sự không thể thốt ra lời.
Cảnh Tụng Bình tò mò cầm lên nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trong ra ngoài một lượt, nghi hoặc hỏi: "Dùng nguyên lý gì vậy?" Trông thế nào cũng giống một cái đỉnh bình thường mà ta?
Đặc phái viên gãi mặt: "Chủ yếu, chủ yếu là ở... chất liệu!"
"Phải không?" Trịnh Thịnh Vũ cũng sáp lại gần.
Đặc phái viên kinh hồn táng đảm nhìn bọn họ xoay tới xoay lui cái đỉnh, nhịn không được nói: "Cẩn thận một chút."
Trọng Thế Hoàng nhìn Ôn Cố hỏi ý kiến.
Ôn Cố nhẹ nhàng gật đầu. Dù cậu mới thấy cái đỉnh này lần đầu, nhưng tiên khí lưu chuyển trong đỉnh không phải giả, nghĩ thầm tuy có cách làm khác với đỉnh thanh lọc trời đất nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Trọng Thế Hoàng tiếp nhận đỉnh: "Cám ơn. Chúng tôi nhất định sẽ sử dụng nghiêm túc." Nếu ma khí tạo nên tận thế, vậy việc dùng đỉnh thanh lọc chắc cũng được nhắc qua rồi. Hình như Ôn Cố bảo thần tiên vẫn đang suy nghĩ cách mà nhỉ? Nói không chừng, đây chính là sản phẩm của thần tiên. Suy cho cùng, nhìn kiểu gì cũng không thấy nó giống sản phẩm của khoa học kỹ thuật.
Đặc phái viên dặn dò: "Nhớ kỹ, phải thường xuyên phơi nắng và ánh trăng."
Cảnh Tụng Bình hiếu kỳ: "Trời mưa cũng phải dựng lều che à?"
Ôn Cố nghĩ thầm: Không cần.
Đặc phái viên đáp: "Phải, nhất định phải dựng."
Ôn Cố: "..."
Trọng Thế Hoàng nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cậu: "Cái gì?"
Ôn Cố: "Canh rau. Cho cơm với rau vào chén, đổ nước vào."
Trọng Thế Hoàng chăm chú nhìn vào mắt cậu, muốn tìm một chút gợn sóng trong hai tròng mắt bình tĩnh kia: "... Được."
Ôn Cố gật đầu, đi hai bước lại quay đầu nhìn đèn chùm đang bốc hơi một cách kỳ lạ: "Trả đèn trở về chỗ cũ, rồi thu dọn sạch phòng khách."
Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng.
Mùi vị canh rau rất quái lạ, Ôn Cố vừa cau mày vừa quan sát phản ứng của Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng rõ ràng không yên lòng, đừng nói canh rau, cho dù trong chén là tảng kim loại, chắc hắn cũng mặt không đổi sắc mà ăn vào.
Ôn Cố: "Tôi mới làm lần đầu."
Trọng Thế Hoàng ngẩng đầu liếc nhìn cậu, cười cười, muỗng để sát vào miệng, chậm rãi đưa vào giữa môi.
"..." Ôn Cố ăn hai ba miếng hết chỗ cơm còn lại, đứng lên, "Anh rửa chén."
Trọng Thế Hoàng nhìn bóng lưng cậu hoảng hốt đi xa, thu hồi nụ cười, trán u ám hẳn đi. Hắn ý thức được tình huống bất thường của mình. Từ lúc ông nội qua đời, hắn hoàn toàn chìm đắm chìm trong cực độ bi thương và phẫn nộ, không biết giãi bày nơi đâu. Triệu Thụ Thanh giống như tia sáng cuối cùng chiếu rọi sinh mệnh của hắn. Chỉ khi xác nhận cậu vẫn ở bên mình, hắn mới thanh thản được chốc lát. Nhưng thái độ lảng tránh như gần như xa của Triệu Thụ Thanh khiến sự thanh thản này biến thành thuốc phiện, lúc thì hưng phấn, khi thì trống vắng, lúc thì bình tĩnh, khi thì kích động.
Hắn đột nhiên đặt muỗng xuống, âm thanh mảnh sứ vỡ vụn thoáng bình ổn lửa giận trong lòng hắn.
"Mảnh muỗng vỡ rất dễ gây thương tích." Giọng nói bất ngờ vang lên tại cửa nhà bếp.
Trọng Thế Hoàng tức khắc đứng dậy, cảnh giác nhìn Ôn Cố đột ngột xuất hiện.
Ôn Cố vuốt vuốt chòm râu trắng: "Ta xin lỗi chuyện ông nội ngươi."
Trọng Thế Hoàng trừng cậu, cười lạnh: "Phải không? Ta cứ tưởng ông sẽ nói rằng sinh tử có mệnh, phú quý do trời, hôm nay tử vong là vì ngày mai sống lại, khuyên ta hãy nén bi thương."
"... Nếu như thế có thể khiến ngươi thoải mái hơn thì đúng vậy."
"Ông nội ta chết rồi, ta không còn ông nữa. Đây là cảm giác hiện tại của ta!" Trọng Thế Hoàng gầm nhẹ.
Ôn Cố trầm mặc.
"Ông tới làm gì?"
"Thực hiện ước định của chúng ta."
Trọng Thế Hoàng như con mèo bị đạp phải đuôi, lập tức xù lông: "Ông mau nói thật cho ta biết, ông nội mất có phải do ông sắp xếp không? Ông sắp đặt vụ mưu sát này để ta sớm thực hiện lời hứa đúng không!"
Ôn Cố: "Với ta, ba năm hay ba mươi năm đều không khác nhau."
Trọng Thế Hoàng run giọng: "Vậy tại sao không cho ông của ta sống thêm ba mươi năm?"
Ôn Cố: "Việc này không phải do ta."
"Vậy do ai? Ai nắm giữ vận mệnh của nhân loại? Ai cho hắn cái quyền đó?!" Hắn quăng bàn đi, đấm một phát vào bếp lò trên bệ.
"Ngươi đã đáp ứng ta." Ôn Cố buồn bã nói.
"Ta muốn đổi ý!"
"Vì sao?"
Trọng Thế Hoàng vốn định bảo trước đây ta đồng ý là kế tạm thời, chỉ nói lấy lệ với ông, nhưng ánh mắt thân thiết của Ôn Cố khiến tim hắn xúc động, cảm giác quen thuộc khó hiểu khiến hắn không thể cất lời hung ác, lời đến bên miệng trở nên thành thực, "Ta có lý do không muốn rời đi."
Ôn Cố: "Lý do gì?"
"Mắc mớ gì tới ông?"
"Ngươi không nói, ta làm sao giúp ngươi?"
Trọng Thế Hoàng giật mình, cười nhạo: "Giúp ta? Giúp kiểu gì? Ta muốn kết hôn sinh con ông cũng giúp sao?"
Ôn Cố trấn định hỏi: "Ai?"
"Ông hỏi cái này làm chi?" Trọng Thế Hoàng như con nhím võ trang đầy đủ, "Ông muốn làm gì?"
Ôn Cố: "Tu chân giả có thể có đạo lữ."
"Nghĩa là sao?"
"Các ngươi có thể cùng nhau tu tiên." Ôn Cố dịu dàng nói: "Sau khi tu tiên, các ngươi sẽ thoát khỏi chuyện sinh tử, thiên trường địa cửu."
Trọng Thế Hoàng ngây người hồi lâu, lệ khí trong ngực chậm rãi tiêu tán, mừng rỡ nói: "Phải tu bao lâu?"
"Phải xem tư chất của ngươi."
"Là tư chất của chúng ta." Trọng Thế Hoàng không vui bắt bẻ.
Ôn Cố: "Ta có niềm tin với cậu ta."
Trọng Thế Hoàng nheo mắt: "Ông biết rõ cậu ấy là ai sao?"
Ôn Cố mất tự nhiên né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn: "Ta là thần tiên."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Tu luyện thế nào?"
Ôn Cố thấy hắn đồng ý, âm thầm thở phào, "Ta trước khi thành tiên chính là môn hạ của Nguyên Dương Chính Tông, bái tổ sư khai sơn của Nguyên Dương Chính Tông là Vân Dương đạo nhân làm sư phụ..."
"Khoan đã." Trọng Thế Hoàng ngắt lời cậu, "Để ta gọi Thụ Thanh tới, chúng ta học chung." Chưa đợi cậu đồng ý, hắn đã hào hứng chạy tới gõ cửa phòng cho khách.
Ôn Cố: "..."
Ôn Cố vừa mở cửa phòng liền bị Trọng Thế Hoàng bắt lấy cánh tay: "Thụ Thanh, bọn mình có thể ở bên nhau mãi mãi, rốt cuộc không còn ai chia lìa hai ta được nữa."
Ôn Cố làm bộ kinh ngạc: "Sao... sao tự dưng lại nói thế?"
"Trước đây cậu nói muốn trường sinh bất lão mà phải không? Hiện tại có cơ hội rồi." Trọng Thế Hoàng cười khẽ, liếm liếm môi, "Tôi nói nhanh quá. Không phải cậu muốn biết chuyện của tôi với thần tiên kia sao? Thực ra ông ta chính là một thần tiên, ông ta tìm tôi mấy lần vì muốn độ tôi thành tiên, tôi đồng ý rồi, nhưng phải đợi ông nội tôi... Ông ta lại mới tới đây tìm tôi nữa, ông ta bằng lòng để tôi với cậu tu luyện chung. Cậu đồng ý không?" Hắn thấp thỏm nhìn cậu.
Ôn Cố chớp mắt: "Anh nói thật?"
"Thật mà, tu tiên xong là có thể trường sinh bất lão. Cậu không tin sao?"
"Không phải, tôi chỉ hơi bất ngờ."
Trọng Thế Hoàng thấy cậu không phản đối, kéo cậu chạy vào bếp: "Để tôi đưa cậu đi... Người đâu rồi? Ông ta mới ở đây mà."
Ôn Cố gãi gãi cổ: "Chắc có việc đi trước rồi?"
Trọng Thế Hoàng nhíu mày: "Vậy cũng nên báo một tiếng chứ."
Ôn Cố: "Anh bảo ông ta rất hay tìm anh mà đúng không? Chắc là sẽ đến nữa thôi."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Cậu tin tôi?"
"Đương nhiên."
Trọng Thế Hoàng ôm cậu: "Mình sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau."
Ôn Cố vỗ nhẹ lên lưng hắn, lặng lẽ thở phào.
Đêm đến.
Trọng Thế Hoàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Sau khi Trọng Đôn Thiện qua đời, chất lượng giấc ngủ của hắn lại trở về thời còn cho rằng chính mình bắn chết Triệu Thụ Thanh, ngủ hơn mười phút tỉnh vài tiếng.
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi dậy, lần tìm cái ly uống nước. Một bóng đen bất động ngồi bên cửa sổ, nếu không phải hắn biết rõ vị trí đồ vật trong phòng mình, suýt nữa tưởng rằng ở đó đặt một pho tượng.
"Ai đó?"
Đèn sáng lên, Ôn Cố cười với hắn: "Xin lỗi đã quấy rầy."
Trọng Thế Hoàng đặt ly xuống: "Ông nhất định cứ phải xuất quỷ nhập thần như vậy hả?"
Ôn Cố: "Ta là thần."
"Ta biết, ông không cần cứ mỗi lần xuất hiện lại cường điệu thêm." Hắn dừng một chút, "Tại sao lại bỏ đi không nói gì?"
Ôn Cố: "Ta chỉ thu một mình ngươi làm đồ đệ, chỉ truyền thụ tâm pháp bổn môn cho ngươi."
Trọng Thế Hoàng biến sắc: "Ông đồng ý dạy Thụ Thanh tu tiên rồi mà?"
Ôn Cố: "Ngươi có thể tự thu đệ tử, ta không can thiệp. Cậu ta có thể học thành hay không hoàn toàn dựa vào ngươi."
Trọng Thế Hoàng bừng tỉnh: "Ông muốn mượn chuyện này ép buộc ta chăm chỉ học tập?"
Ôn Cố buông tay: "Ngươi nghĩ thế thì ta cũng đành chịu."
Trọng Thế Hoàng hừ lạnh: "Không chừng thiên phú của Thụ Thanh còn cao hơn ta."
Ôn Cố cười nói: "Thế thì còn gì bằng, hi vọng cậu ta có thể thông hiểu đạo lý, tự học thành tài, tránh ngươi dạy hư đệ tử."
"... Ông có tính dạy hay không?"
Ôn Cố: "Trước khi dạy, chúng ta phổ cập một ít thường thức đã."
"Phổ cập?" Trọng Thế Hoàng nhướn mày, "Ta tưởng ông chỉ nói là giỏi, ôn cố tri tân, khả dĩ vi sư hĩ*."
*ôn lại điều cũ mà biết điều mới thì có thể làm thầy thiên hạ
Ôn Cố ra vẻ không nghe thấy hắn trêu chọc, tiếp tục nói: "Con đường tu chân có muôn ngàn vạn, dù đi khác lối nhưng cũng có thể về cùng một nơi. Nguyên Dương Chính Tông ta tu hành chính là kiếm, không liên quan nhiều đến linh căn trong cơ thể. Nhưng ngươi là linh căn hệ kim, với loại kiếm này, tu luyện làm chơi ăn thật."
"Thụ Thanh là hệ trị liệu, tính là linh căn gì?"
"... Ngươi là sư phụ cậu ta, cái này phải hỏi ngươi."
"Xét về vai vế, ông chính là sư tổ còn gì?"
Ôn Cố nghẹn họng, ho khan: "Đừng lạc đề."
Trọng Thế Hoàng suy một ra ba, liên tưởng đến dị năng giả và tận thế, buột miệng nói: "Ta là linh căn hệ kim, thế nên có thể thao túng kim loại, dị năng của các dị năng giả khác có phải cũng đến từ chính linh căn trong người bọn họ hay không?"
Ôn Cố nhìn hắn tán thưởng: "Không sai."
"Vậy thây ma thì sao?"
Ôn Cố phân loại dị năng giả, người không mang dị năng, thây ma và người chết ra, rồi giải thích chi tiết từng cái một, còn bổ sung một câu: "Nếu linh căn ngưng tụ ma nguyên kim đan trong đầu, dị năng giả sẽ biến thành thây ma."
Trọng Thế Hoàng nói: "Chẳng lẽ không có biện pháp giải cứu?"
"Vẫn chưa nghĩ ra phương pháp nhất lao vĩnh dật*, tạm thời chỉ có thể dựa vào dị năng giả hệ trị liệu dùng dị năng áp chế ma khí trong cơ thể họ." Ôn Cố thấy hắn buồn bực, cất lời an ủi, "Chúng ta đang nghĩ biện pháp, tin rằng không lâu nữa, nhất định có thể giúp thế gian khôi phục lại vinh quang ngày xưa."
*làm một lần mà nhà nhã cả đời, ở đây là phương pháp giải quyết triệt để
"Điển hình của hứa hẹn rỗng tuếch, cực kỳ thiếu tính thuyết phục, rất khó khiến người ta tin tưởng." Trọng Thế Hoàng lười biếng duỗi eo, hất chăn đứng lên, "Xem ra, vì sự hòa bình và phồn vinh của thế giới, ta phải mau mau gia nhập với các người mới được."
"... Rất hoan nghênh."
Không thể không nói, năng lực lĩnh hội của Trọng Thế Hoàng so với Ôn Cố năm đó chỉ hơn chứ không kém. Ôn Cố mới dạy hắn nửa buổi tối, hắn đã bước nửa bàn chân vào cổng lớn tu chân.
Ôn Cố âm thầm bội phục. Xem ra thiên đạo cố chấp muốn hắn thành tiên cũng không phải không có đạo lý.
Trọng Thế Hoàng tu luyện lần đầu tiên, nhanh thì hai ba canh giờ, chậm thì hai ba ngày mới tỉnh dậy. Ôn Cố làm lại nghề cũ, đảm nhiệm chức vụ vệ sĩ, không bước chân ra khỏi nhà, một tấc cũng không rời.
Cảnh Tụng Bình và Mạnh Cẩn lần lượt tới thăm hai lần, nghe nói Trọng Thế Hoàng nói chuyện với cậu xong, rốt cuộc cũng ngủ say được một giấc, thì đều yên lòng.
Đến ngày thứ ba, Cảnh Tụng Bình với Mạnh Cẩn lại đến, sắc mặt nghiêm trọng tỏ vẻ nhất định phải gặp Trọng Thế Hoàng.
Mạnh Cẩn nói: "Chuyện này liên quan rất lớn, dù cậu ta ngủ tới hôn mê cũng phải chích điện cho tỉnh."
Ôn Cố: "Anh ấy khó khăn lắm mới ngủ say được như vậy..."
Cảnh Tụng Bình bảo: "Ngủ được say như vậy thì chứng tỏ đã bước qua được cái hố trong lòng kia, không cần lo lắng quá. Trước tiên cứ gọi cậu ta dậy, chuyện này rất quan trọng."
Ôn Cố không lay chuyển được họ, đành phải đi gọi người dậy.
Trong phòng ngủ, Trọng Thế Hoàng sắc mặt hồng hào đang ngồi khoanh chân, ma khí an phận bám vào trong linh căn, chân khí trong đan điền như có như không, rõ ràng Tẩy Tủy Đan Ôn Cố cho hắn đã có tác dụng.
"Trọng tiểu tiên sinh?" Cảnh Tụng Bình nôn nóng gọi một tiếng.
Ôn Cố nghĩ nghĩ, áp tay lên lưng Trọng Thế Hoàng, chậm rãi độ qua một đạo tiên khí, gia tăng tốc độ vận hành của chân khí.
Chân khí gặp được tiên khí, lập tức leo lên, hai khí hợp làm một như cá gặp nước, một đường thông suốt trong kỳ kinh bát mạch.
Trọng Thế Hoàng từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mở ra, buồn bã trở thành hư không, cả người dễ chịu nói không nên lời.
"Mạnh Cẩn với Cảnh Tụng Bình bảo có việc quan trọng tìm anh, đang đợi trong phòng khách." Ôn Cố nhắc nhở hắn.
Trọng Thế Hoàng quay đầu, mỉm cười với cậu.
Ôn Cố thấy hắn cười quái gở, đang nghi hoặc thì bị đè ngã lên giường, Trọng Thế Hoàng hung hăng dán môi vào, cắn đủ rồi mới lười biếng ngồi dậy: "Thật thoải mái."
Ôn Cố mặt không chút thay đổi ngồi dậy, sửa sang quần áo: "Anh tốt nhất nên đi tắm đi."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Tôi ngủ mấy ngày rồi?"
"Ba ngày."
Trọng Thế Hoàng lại gần, Ôn Cố dịch ra đằng sau, hắn cười nói: "Không ngờ cũng có ngày cậu ghét bỏ tôi không tắm rửa."
Ôn Cố nâng tay chà một phát lên cổ hắn, đen thui.
Mặt Trọng Thế Hoàng lần này đỏ thật, phi như bay vào phòng tắm.
"Cốc cốc cốc." Cảnh Tụng Bình gõ cửa.
Ôn Cố mở cửa.
"Trọng tiểu tiên sinh đâu?"
Ôn Cố chỉ vào cửa phòng tắm, đúng lúc bên trong truyền ra tiếng nước.
Cảnh Tụng Bình cười nói: "May mà không cắt ngang cái gì."
Mạnh Cẩn sau lưng hắn ló ra, thấy trên cổ Ôn Cố có thêm một dấu vết đen đen, cất lời sâu xa: "Có lẽ là bỏ lỡ thời cơ cắt ngang."
Trọng Thế Hoàng tắm xong đi ra, cả Mạnh Cẩn lẫn Cảnh Tụng Bình đều sửng sốt.
Mạnh Cẩn cười cười: "Xem ra chất lượng giấc ngủ hai ngày nay của cậu không tồi."
Cảnh Tụng Bình nói: "Tôi nghĩ tôi cũng nên xin hai ngày nghỉ để ngủ một giấc cho đã."
Ôn Cố cũng chú ý thấy Trọng Thế Hoàng tinh thần phơi phới, thần thái sáng láng, cả người cứ như muốn phát quang. Cậu biết đây là công hiệu của tu luyện và Tẩy Tủy Đan, nên không cảm thấy kỳ lạ.
Trọng Thế Hoàng vân vê tay Ôn Cố, "Các cậu bảo có chuyện quan trọng mà?"
Mạnh Cẩn nghiêm mặt: "Đặc phái viên của chính phủ đang ở tòa thị chính, anh ta nói có biện pháp ngăn chặn thây ma biến dị."
Trước tận thế, Mạnh gia đã có quan hệ mật thiết với các quan chức cấp cao của chính phủ. Sau tận thế, mối quan hệ hợp tác của hai bên càng trở nên chặt chẽ, có thể nói, căn cứ Thế Thanh phát triển tới ngày hôm nay, chính phủ có công không nhỏ trong việc cung ứng vật tư và vũ khí.
Có qua có lại, Mạnh Cẩn và Trọng Thế Hoàng cũng sớm quyết định, một khi thế cục ổn định, liền trả căn cứ về cho chính phủ.
Vì vậy, bọn họ cực kỳ hoan nghênh đặc phái viên này.
Vị đặc phái viên này thường xuyên qua lại với họ nên hai bên đã quen biết từ lâu, chỉ tán gẫu vài câu rồi vào vấn đề chính. "Cục Ứng đối Dị năng đã xác nhận dị năng giả và thây ma đều bị một loại vật chất hóa học không biết tên lây nhiễm, vật chất hóa học này lây truyền qua đường không khí, tạm thời vẫn chưa có biện pháp phòng ngừa, chỉ có thể thông qua thanh lọc để dần dần loại bỏ ảnh hưởng của nó đối với cơ thể."
Trọng Thế Hoàng nghĩ thầm: Lời này hóa ra không hẹn mà giống với lời Ôn Cố. Chỉ khác nhau ở chỗ vật chất hóa học với ma khí.
Đặc phái viên trịnh trọng lấy ra một cái hòm, bê cái đỉnh (1) bên trong ra: "Đây là... thiết bị thanh lọc do Cục Ứng đối Dị năng chế tạo ra." Anh ta đại khái cũng thấy tạo hình của thiết bị thanh lọc này rất buồn cười, có chút không nói nổi, giật giật khóe miệng một lúc mới nói tiếp, "Đặt tại nơi quan trọng nhất của căn cứ, hấp thu nhật nguyệt... Hoạt động dựa vào năng lượng mặt trời." Mấy câu như "hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt" anh ta thực sự không thể thốt ra lời.
Cảnh Tụng Bình tò mò cầm lên nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trong ra ngoài một lượt, nghi hoặc hỏi: "Dùng nguyên lý gì vậy?" Trông thế nào cũng giống một cái đỉnh bình thường mà ta?
Đặc phái viên gãi mặt: "Chủ yếu, chủ yếu là ở... chất liệu!"
"Phải không?" Trịnh Thịnh Vũ cũng sáp lại gần.
Đặc phái viên kinh hồn táng đảm nhìn bọn họ xoay tới xoay lui cái đỉnh, nhịn không được nói: "Cẩn thận một chút."
Trọng Thế Hoàng nhìn Ôn Cố hỏi ý kiến.
Ôn Cố nhẹ nhàng gật đầu. Dù cậu mới thấy cái đỉnh này lần đầu, nhưng tiên khí lưu chuyển trong đỉnh không phải giả, nghĩ thầm tuy có cách làm khác với đỉnh thanh lọc trời đất nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Trọng Thế Hoàng tiếp nhận đỉnh: "Cám ơn. Chúng tôi nhất định sẽ sử dụng nghiêm túc." Nếu ma khí tạo nên tận thế, vậy việc dùng đỉnh thanh lọc chắc cũng được nhắc qua rồi. Hình như Ôn Cố bảo thần tiên vẫn đang suy nghĩ cách mà nhỉ? Nói không chừng, đây chính là sản phẩm của thần tiên. Suy cho cùng, nhìn kiểu gì cũng không thấy nó giống sản phẩm của khoa học kỹ thuật.
Đặc phái viên dặn dò: "Nhớ kỹ, phải thường xuyên phơi nắng và ánh trăng."
Cảnh Tụng Bình hiếu kỳ: "Trời mưa cũng phải dựng lều che à?"
Ôn Cố nghĩ thầm: Không cần.
Đặc phái viên đáp: "Phải, nhất định phải dựng."
Ôn Cố: "..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook