Tế Thế
Chương 39: Hành trình rời khỏi thành phố 1

Trọng Thế Hoàng thong thả rửa chén, tâm trạng không hề bị tin tức này ảnh hưởng: "Vậy cứ cho hắn đến."

Mạnh Cẩn liếc nhìn bóng lưng vui vẻ của hắn: "Cậu tương tư thành họa rồi trả lời hay nhỉ?"

Trọng Thế Hoàng vô thức nhìn lướt sang phòng khách, "Đừng dùng thành ngữ linh tinh."

"Thế nên dùng ôm cây đợi thỏ hay gậy ông đập lưng ông?"

Trọng Thế Hoàng không để ý anh ta trêu chọc, "Hổ Thành là địa bàn của hắn, giờ mọi chuyện đều bị chúng ta chèn ép, hắn trở mặt là chuyện sớm muộn."

Mạnh Cẩn nói: "Hắn không đơn thương độc mã tấn công, còn có viện trợ mạnh từ bên ngoài nữa."

Hai người trao nhau một ánh mắt ngầm hiểu.

Mạnh Cẩn nói tiếp: "Luyến tiếc con mọn không tóm được lang sói*. Bằng không, kẹt xỉ như hắn ta sao có chuyện chịu dùng vũ khí xịn đổi lấy thuốc quá hạn?"

*muốn đạt được mục đích thì phải trả một cái giá xứng đáng

Trọng Thế Hoàng lên tiếng: "Dặn dò bệnh viện, bảo họ đặc biệt cung cấp thuốc quá hạn cho bọn chúng."

"Yên tâm, tôi còn nhắc họ đổi bao bì nữa cơ mà. Tiếc là bọn chúng không chịu được bao lâu."

Trọng Thế Hoàng tiếc hận: "Sao bọn chúng không rớt sông cả lũ đi."

Mạnh Cẩn gật đầu: "Thời tiết này rất dễ bị cảm."

Hai người âm thầm cầu cho Hứa Trường Sinh bị bệnh nặng một trận, mỗi ngày uống năm lần thuốc quá hạn.

Mạnh Cẩn bảo: "Tiếc đám vũ khí kia quá."

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Nghe bảo cậu động tay động chân gì rồi mà?"

"Vậy nên mới tiếc."

Trọng Thế Hoàng nói: "Sắp vận chuyển vũ khí mới đến rồi đúng không?"

Mạnh Cẩn khoanh tay, đáp: "Trước đây cậu có quan tâm đến vấn đề này đâu."

"Trước đây tôi chỉ muốn chăm sóc ông nội." Trọng Đôn Thiện tuổi tác đã cao, dưỡng lão ở đâu cũng được, mà mình đã đồng ý với Ôn Cố sẽ tu tiên, nên không cần thu xếp tương lai. Nhưng hiện tại khác rồi, hắn đã có vướng bận mới.

Mạnh Cẩn: "Cậu không nhận lầm chứ?"

Trọng Thế Hoàng cười cười.

Mạnh Cẩn hơi hoảng hốt. Trọng Thế Hoàng và Trịnh Thịnh Vũ vốn có vài phần giống nhau, lúc cười rộ lên lại càng giống.

Khi hai người đi ra, Trịnh Thịnh Vũ đang tán dóc với Ôn Cố. Bảo là tán dóc, thực ra là một người nói, một người nghe. Tính cách Trịnh Thịnh Vũ hướng nội, không dễ trò chuyện với người lạ, nhưng lại nhất kiến như cố* với "người câm" Ôn Cố, thao thao bất tuyệt đến mức Mạnh Cẩn có chút phát ghen.

*mới gặp đã thân thiết

"Hai người đang nói chuyện gì thế?" Mạnh Cẩn đi tới, kéo Trịnh Thịnh Vũ vào lòng.

Trịnh Thịnh Vũ theo thói quen lui vào lòng anh ta, mặc anh ta nắm tay: "Nói về Hổ Thành, cho cậu ấy biết nơi lĩnh vật tư và phòng ở."

Nghe thấy phòng ở, Trọng Thế Hoàng nhướn mày.

Mạnh Cẩn biết vợ mình chạm đúng cái chân đau của đối phương, vội nói: "Giai đoạn trước có tới mấy trăm người kéo đến, phòng ở rất khan hiếm, tạm thời chưa thể bố trí được."

Phải không? Trịnh Thịnh Vũ hoài nghi nhìn anh ta. Cậu nhớ rõ khu phố phía Bắc có ít nhất ba khu nhà cơ mà? Nhưng cậu tin Mạnh Cẩn nói vậy là có đạo lý của anh ta, nên chỉ im lặng.

Trọng Thế Hoàng nắm lấy cơ hội: "Dù sao chỗ tôi cũng nhiều phòng, để trống cũng vậy, nên cứ ở đây đi."

Ôn Cố nghe thế, quay đầu nhìn hắn một cái.

Một cái nhìn mang hàm ý sâu xa.

Một cái nhìn vô cùng phức tạp.

Nhìn đến mức Trọng Thế Hoàng nơm nớp lo sợ trong lòng*, vất vả tiễn bước Mạnh Cẩn và Trịnh Thịnh Vũ xong, hắn lập tức đuổi theo sau cậu, hỏi: "Không khỏe chỗ nào hả? Hồi sáng cậu cũng ăn ít lắm."

*nguyên văn là "thập ngũ cá điếu dũng thất thượng bát hạ (15 cái gàu múc nước, bảy cái còn treo, 8 cái rơi xuống giếng)

Bị hắn truy hỏi, Ôn Cố không biết nên trả lời thế nào. Nếu trước đó chỉ nghi ngờ, thì tới lúc ăn cơm nghe hắn hỏi Trịnh Thịnh Vũ có biết làm bánh nướng không, là có thể khẳng định Trọng Thế Hoàng đoán được thân phận của cậu rồi. Bởi thế, hắn đối đãi đặc biệt với mình cũng có thể giải thích được. Vì Trọng Thế Hoàng hoàn toàn không xem cậu là người lạ mới gặp lần đầu, mà là...

Mà là cái gì đây?

Ôn Cố nhìn tình ý miên man trong mắt Trọng Thế Hoàng, vừa cảm động vừa có chút không chắc chắn.

Sư phụ bảo, tình yêu của nhân gian là thứ tình cảm đẹp nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất. Khi nở rộ thì rực rỡ như phong cảnh bốn mùa cùng khoe sắc. Lúc héo tàn, tất thảy rực rỡ về lại hồng hoang*, toàn bộ tốt đẹp trở về hỗn độn, chỉ còn ký ức ghi lòng tạc dạ, nhưng người trong hồi ức lại không còn bên mình nữa.

*thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, mang nghĩa sơ khai

Khi sư phụ nói, không buồn không vui, nhưng một tiếng thở dài lúc quay người nhập thẳng vào đáy lòng cậu.

Tu đạo có đạo lữ, thành tiên có tiên lữ, họ vốn không kiêng kỵ tình yêu nhân gian, chỉ cần không vì tình sinh ra dục vọng, vì dục vọng sinh ma là tốt rồi. Hơn nữa, thân thể cậu siêu phàm thoát tục, muốn nhập ma cũng không dễ, càng không cố kỵ việc này, lời sư phụ nói không áp dụng cho hiện tại. Băn khoăn duy nhất là cục diện hỗn loạn trước mắt, không hiểu vì sao Trọng Thế Hoàng biết rõ mà lại không vạch trần cậu.

Cậu suy nghĩ một lát, quyết định quăng băn khoăn ra sau đầu. Trọng Thế Hoàng vừa có cơ duyên lại bằng lòng tu tiên, nay mai sẽ phi thăng, mình cần gì nóng vội nhất thời, quấy rầy đến sự thanh tịnh lúc tu hành của hắn. Không bằng chờ tới lúc hắn phi thăng rồi, hai người kết thành một đôi tiên lữ tiêu dao. Khi ấy, thiên trường địa cửu, chân trời góc biển, chẳng phải càng vui sướng tự tại hay sao?

Nghĩ tới đây, cậu lập tức thông suốt, không lảng tránh ánh mắt thăm dò của Trọng Thế Hoàng nữa, mà còn chủ động vỗ về tay hắn.

Trọng Thế Hoàng thở dài: "Cậu không nói gì thì tôi an tâm thế nào được?"

Ôn Cố nghĩ chờ tới khi Trọng Đôn Thiện trăm tuổi, Trọng Thế Hoàng liền có thể nhập đạo nên không muốn phức tạp nữa, chỉ chính mình, rồi lại chỉ ra bên ngoài.

"Tôi đưa cậu đi." Trọng Thế Hoàng thầm thở dài, trở về đổi giày và lấy chìa khóa.

Ôn Cố đảo tròng mắt, trước tiên ngoan ngoãn theo hắn đến bãi đậu xe, tới lúc lên xe thì vọt nhanh giành lấy ghế lái, rồi xòe tay ý bảo hắn đưa chìa khóa.

Trọng Thế Hoàng: "..."

Ôn Cố dùng ngón tay chọt chọt cánh tay hắn.

Trọng Thế Hoàng như cười như không: "Có bằng lái chưa?"

Ôn Cố cứng ngắc cả người, thành thật lắc đầu, nhưng mông vẫn dính chặt trên ghế không chịu dời đi.

Trọng Thế Hoàng đưa chìa khóa cho cậu, dặn dò: "Đừng vượt quá 40km/h."

Ôn Cố đóng cửa xe, chỉ vào dây an toàn của hắn, đợi Trọng Thế Hoàng thắt xong thì gật đầu, tay thuần thục đặt lên cần số, sau đó... đạp mạnh chân ga!

Xe vèo một cái lùi lại hai mét để quay đầu, dừng một chút, rồi lại phóng vù ra ngoài.

Trạm điều trị có nhân viên chuyên phụ trách sắp xếp danh sách chữa trị và thông báo các hạng mục công việc có liên quan, Ôn Cố chỉ việc ngồi trong văn phòng chờ bệnh nhân tới cửa, sau đó tiến hành khám và chữa bệnh. Thông thường,bệnh nhân của cậu chia làm ba loại: trường kỳ chưa đi kiểm tra, có dấu hiệu biến thành thây ma và bị thương nặng đến mức bệnh viện cũng bó tay. Hai loại sau chiếm số lượng rất ít, hiện tại chủ yếu vẫn là loại đầu tiên.

Ôn Cố là người mới, khám cho dạng người thứ nhất lại rất khó nhìn ra hiệu quả, rất nhiều người hãy còn bán tin bán nghi với cậu. Chẳng những thế, Ôn Cố còn bị câm và mang mặt nạ, khám xong chỉ dùng mỗi động tác – mời đi, như thế càng khiến người ta có cảm giác mờ ám, khó tín nhiệm.

Bởi vậy, người khám xong lại ra phàn nàn với kẻ chưa khám, kẻ chưa khám nghe người khám xong phàn nàn cũng phàn nàn theo.

Người khám xong và người đến xếp hàng ngày càng nhiều, thì người than phiền cũng ngày càng nhiều. Trong đó có một người mất kiên nhẫn, dứt khoát dùng dao rạch một vết trên cánh tay rồi vọt tới trước mặt Ôn Cố.

Ôn Cố ngẩn ngơ, đưa tay vuốt vết thương của người kia, rồi tiếp tục kiểm tra.

"..."

Người nọ thỏa mãn mang cánh tay lành lặn như cũ về cho quần chúng kiểm chứng.

Quần chúng xem xong cũng tỏ vẻ rất hài lòng, bèn về cứ về, xếp cứ xếp.

Thế nên, khi Trọng Thế Hoàng nhận được tin Ôn Cố bị trách cứ, phi như bay chạy tới, tình thế đã được dẹp loạn trong im lặng.

Ôn Cố giải quyết xong số bệnh nhân buổi sáng, vừa ra ngoài thì trông thấy Trọng Thế Hoàng đang ngồi trên ghế đợi, cầm một khối sắt quăng lên quăng xuống chơi đùa.

Trọng Thế Hoàng thấy cậu đi ra, lập tức đứng lên, đưa sắt cho cậu, "Tặng cậu đó."

Ôn Cố ngẩn ra, cầm khối sắt lật qua lật lại, nom kiểu gì cũng thấy chỉ là... sắt bình thường.

Trọng Thế Hoàng nắm cổ tay cậu, mở bàn tay ra, đặt khối sắt trong lòng bàn tay, "Đừng chớp mắt." Hắn ấn nhẹ lên một điểm trên khối sắt, khối sặt tự động chuyển động, không đến một khắc đã biến thành mô hình xe thể thao bằng kim loại.

"..." Ôn Cố giật mình nhìn hắn.

Trọng Thế Hoàng nói: "Tặng cậu."

Ôn Cố cầm mô hình, gật đầu thật mạnh tỏ ý cảm ơn.

"Thích không?"

Tiếp tục gật đầu thật mạnh.

"Vậy hôn tôi một cái được không?"

Ôn Cố dừng lại, ngước mắt nhìn hắn.

Trọng Thế Hoàng cố gắng mở to mắt: "Đây là cách biểu đạt lòng biết ơn ở Hổ Thành."

Ôn Cố chỉ vào hàng ghế chờ, lại chỉ vào mặt mình, xua xua tay.

Trọng Thế Hoàng nói: "Cậu bảo bệnh nhân không hôn cậu sao? Bọn họ không lịch sự gì cả. Là người đứng đầu Thế Thanh, tôi cảm thấy nên thay họ giải thích, nhân tiện bồi thường toàn bộ cho cậu."

Ôn Cố trơ mắt nhìn đầu hắn ngày càng áp sát...

Trọng Thế Hoàng trơ mắt nhìn mình cách mặt nạ ngày càng gần, ngày càng gần, gần đến mức hơi lạnh truyền đến môi, đôi con ngươi tối như mực phóng đại trong tầm mắt.

Hai người đều ngây dại.

Cửa trạm điều trị đột nhiên bị đụng vào.

Ôn Cố hoảng hốt lui về phía sau.

Trọng Thế Hoàng nuốt nước miếng, tầm mắt loạn xạ dời đi, sờ môi, nói: "Kiểu kiểu vậy đấy. Bình thường chúng tôi đều làm thế để... cám ơn. Cậu có chuyện gì?" Câu cuối cùng là hỏi Cảnh Tụng Bình tới không đúng lúc.

Cảnh Tụng Bình đã không còn hơi sức gào thét, thế giới nội tâm của hắn đang bị từng đợt từng đợt vật thể bay không xác định (UFO) cuồng oanh loạn tạc.

Hôm qua mới gặp, hôm nay đã có nụ hôn đầu tiên, cứ tiếp tục với tốc độ như thế, sẽ không ngay đêm nay động phòng, ngày mai kết hôn, ngày mốt cả con cũng có đó chứ? Thế giới tinh thần của Cảnh Tụng Bình bị bóp méo, suy nghĩ không thể khống chế lao đi như điên.

"Nếu hai người... không còn chuyện gì khác, tôi muốn nói chuyện với Trọng tiểu tiên sinh một lát." Hắn gian nan mở miệng.

Ôn Cố lắc đầu, quay người về văn phòng.

Cửa văn phòng vừa đóng lại, Trọng Thế Hoàng liền trưng ra nụ cười, thoải mái khoác vai Cảnh Tụng Bình: "Chuyện gì?"

Cảnh Tụng Bình quăng chuyện ban đầu muốn nói ra sau ót, hỏi nghiêm túc: "Cậu nghiêm túc đấy hả?"

Trọng Thế Hoàng bảo: "Tôi không nghiêm túc bao giờ chưa?"

"Trước đây cậu cũng nghiêm túc với Triệu Thụ Thanh."

"Giờ cũng thế."

"Sau cậu biết chắc cậu ta là Triệu Thụ Thanh?"

Trọng Thế Hoàng mất kiên nhẫn: "Tôi nói rồi mà, hơi thở, hương vị, cảm giác..."

"Cậu thấy mặt mũi cậu ta chưa?" Cảnh Tụng Bình ngắt lời hắn.

Trọng Thế Hoàng đáp: "Không quan trọng. Tôi khẳng định đó là Thụ Thanh."

"Tôi thấy rồi." Cảnh Tụng Bình hơi dừng lại, "Tôi chắc chắn cậu ta không phải Triệu Thụ Thanh."

Nếu Trọng Thế Hoàng và Cố Tích lấy tốc độ bình thường dần dần nảy sinh tình cảm, chậm rãi nói chuyện yêu đương, có lẽ hắn sẽ làm theo đề nghị của Hạ Quý Phong, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nhưng họ tiến triển quá nhanh. Chưa nói đến Trọng Thế Hoàng, hắn mang tình cảm dành cho Triệu Thụ Thanh trao hết cho Cố Tích, ba năm thương nhớ một khi bùng nổ, nhanh như chớp là đương nhiên. Nhưng thái độ Cố Tích rất kỳ quặc, cứ cho cậu ta là đồng tính, thì cũng không thể mới có một ngày đã tiếp nhận Trọng Thế Hoàng. Điều này khiến Cảnh Tụng Bình không thể không nghi ngờ Cố Tích đang giấu giếm âm mưu.

Trọng Thế Hoàng là trụ cột của Thế Thanh, là cố chủ và là bạn của hắn, hắn quyết không không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội bào mòn cậu ta.

Con ngươi Trọng Thế Hoàng hơi co lại, chăm chú nhìn hắn: "Cậu thấy được cái gì?"

Cảnh Tụng Bình nói: "Một khuôn mặt bị thiêu hủy."

Trọng Thế Hoàng hít thở không thông, vô thức liếc về nơi Ôn Cố đang ở, qua một lát, hai mắt trở nên đỏ rực, hắn nói: "Tôi biết rồi."

Cảnh Tụng Bình: "Ý tôi là, cậu ta không thể là Triệu Thụ Thanh. Cậu nhớ không? Triệu Thụ Thanh rời khỏi cục cảnh sát trong tình trạng bị trúng đạn, lúc ấy chúng ta nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra cậu ta làm thế nào, giờ ngẫm lại, có lẽ là thức tỉnh dị năng! Dị năng của cậu ta có thể chính là hệ trị liệu. Nếu khi đó cậu ta thức tỉnh dị năng, sao lại không trị được vết bỏng trên mặt? Cách giải thích duy nhất là Cố Tích không phải Triệu Thụ Thanh, dị năng của Cố Tích thức tỉnh sau khi cậu ta bị bỏng."

Trọng Thế Hoàng nói: "Cậu bỏ sót một khả năng nữa."

"Khả năng gì?"

"Cậu ấy không muốn trị."

"Cậu chưa thấy mặt cậu ta đâu, tôi không tin có người chịu đựng được vết thương như thế."

"Có lẽ vết thương trong lòng cậu ấy còn lớn hơn."

"..." Cảnh Tụng Bình hết nói nổi. Phân rõ phải trái với người rúc vào sừng trâu chả khác gì kéo co với bò tót, dốc hết sức lực cũng chỉ uổng công.

Trọng Thế Hoàng không muốn tiếp tục đề tài này, tưởng tượng đến cảnh ngộ ba năm nay của Triệu Thụ Thanh, ngực hắn như bị xuyên thủng, cả trong lẫn ngoài đều vô cùng lạnh lẽo. Hắn hi vọng một ngày nào đó, Triệu Thụ Thanh sẽ sẵn lòng kể lại cho hắn biết cuộc sống ba năm nay của cậu, hai người cùng hợp lại tu bổ quá khứ cho hoàn chỉnh, sau đó cùng nhau sáng tạo tương lai.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Cảnh Tụng Bình vẫn chưa hoàn hồn khỏi đề tài vừa nãy, đáp cho có lệ: "Tìm thấy Nhất Dũng rồi, gã ở chung với Lạt Thủ Hắc."

Theo lời khai của Đại Quỷ, sau khi tận thế xảy ra, gã và Nhất Dũng bất đồng ý kiến nên tách nhau ra. Nhất Dũng chạy tới xin vào tổ chức, gã vốn muốn gia nhập căn cứ, nhưng khi biết Trọng Thế Hoàng thành lập Thế Thanh và đang truy lùng tung tích gã và Nhất Dũng, gã đành từ bỏ ý định, một mình lang bạt khắp nơi, cuối cùng bị bắt.

Không ngờ bắt được Đại Quỷ rồi, vẫn không có tin tức về Nhất Dũng.

Trọng Thế Hoàng cười lạnh: "Vừa lúc một lưới bắt hết." Khổ sở mấy năm nay Thụ Thanh phải gánh chịu, hắn muốn bọn chúng phải bồi thường gấp bội!

Cảnh Tụng Bình nói: "Lạt Thủ Hắc xuất quỷ nhập thần, mười mấy thủ hạ đều là dị năng giả, mà tên nào cũng thân kinh bách chiến, đối phó với hắn ta không dễ đâu."

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Lệnh truy nã hắn vẫn chưa hủy bỏ đúng không?"

"Chưa."

"Còn có thể đòi chút vật tư." Trọng Thế Hoàng rất hài lòng.

Lúc tận thế mới bắt đầu, trật tự tan vỡ, không ít dị năng giả ỷ có dị năng làm loạn khắp nơi, phóng hỏa giết người cướp của không từ bất cứ việc xấu nào, so với thây ma còn đáng sợ hơn. Lạt Thủ Hắc chính là kẻ tiêu biểu trong số đó. Hắn ta tự xem mình là anh hùng loạn thế, vừa thu nhận dị năng giả có năng lực, vừa chiếm núi xưng vương, muốn thành lập thế lực riêng của mình, âm mưu thống trị thế giới. Nhưng thủ đoạn độc ác của hắn ta đã sớm khiến người người phẫn nộ, nếu không phải lâm vào bước đường cùng, không ai tình nguyện gia nhập với hắn ta. Hơn nữa, tư cách của những kẻ lâm vào đường cùng thường cao thấp không đều, khiến tiếng xấu của Lạt Thủ Hắc càng lan xa. Sau khi ba căn cứ lớn thành lập, trật tự dần được khôi phục, Lạt Thủ Hắc trở thành chuột chạy qua đường nhà nhà hô đánh. Nếu những người khác không thiếu vũ khí tốt, chỉ sở trường đánh du kích, ba căn cứ lớn lại đang ở giai đoạn đầu thành lập, bên nào cũng bận bịu với đủ loại nội vụ, không rảnh để ý đến hắn ta, thì hắn ta đã bị diệt mấy trăm lần từ lâu rồi.

"Cậu đi ban bố nhiệm vụ, triệu tập đội ngũ, ngày mai xuất phát!"

Trọng Thế Hoàng gấp gáp muốn bắt Nhất Dũng đưa đến trước mặt Triệu Thụ Thanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương