Tế Hồn Câu
-
Chương 16: Quần ma nhiếp anh hào
Độc Phách nhường mày hỏi :
- Ngay cả Diêm Tứ Cô, Thương đầu nhi cũng không báo cho một tiếng sao?
Thương Ba phân tích lý lẽ rất tỉ mỉ, trung thực như đang nói với bằng hữu của hắn vậy :
- Làm sao có thể thông tri với Diêm Tứ Cô được. Các hạ nên biết Diêm Tứ Cô trước nay thô lỗ nóng nảy, tính tình xung động, quyết không phải là người trầm tĩnh, mà lần hành động này mụ chính là nhân vật chủ chốt, hoàn toàn dựa vào mụ mới dụ Độc huynh xuất hiện. Nếu để mụ biết rõ sự tình, tất nhiên không tránh khỏi cử chỉ khẩn trương tinh thần thất thường. Nói không chừng lúc lâm trận sợ hãi co rút lại mà Độc huynh lại là người tinh khôn, lão luyện, lộ chút khe hở tất không thoát được nhãn quang sắc bén của huynh. Nếu trong lòng huynh hoài nghi còn có thể hiện thân mắc bẫy sao? Phương pháp thỏa đáng nhất là không để Diêm Tứ Cô liên quan đến sự việc này. Đặc biệt là không để cho mụ biết tính chất trọng yếu trong việc làm của mụ. Mụ không biết gì cả nên khi biểu diễn lên, tất nhiên lưu loát tự nhiên.
Độc Phách không nén được thở dài :
- Các người, tại sao không đi gần phía sau hoặc ẩn thân cạnh bên bảo hộ mụ. Điều này cũng có thể dẫn ta xuất hiện?
Mỉm cười Thương Ba nói :
- Không được, Độc huynh! Bọn ta không thể mạo hiểm như vậy. Bất luận là truy theo tông tích mụ cao minh đến đâu hoặc âm thầm bảo hộ mụ cẩn mật thế nào, ở cự ly gần đều bị lộ hình tích, bọn ta không quên đối thủ của bọn ta là ai. Bọn ta phải đánh giá cao đối thủ của mình nên ta mới chọn phương pháp vạn toàn chỉ đành phải ở chỗ thật xa an toàn mà theo dõi Diêm Tứ Cô, dùng Thiên Địa thuật giám sát tiếng chân mụ cưỡi, nhờ đó mà dự đoán tình hình hành trình của mụ. Ta thừa nhận đây không phải là phương pháp chính xác nhất nhưng tương đối hiệu quả. Sự thực chứng minh khổ tâm vạch sách lược của bọn ta cũng không uổng phí.
Độc Phách nói :
- Trừ một mạng của Diêm Tứ Cô?
Thương Ba cười lớn nói :
- Mạng của mụ coi như bọn ta tặng cho huynh, hơn nữa Diêm Tứ Cô cũng là hy sinh mạng nhỏ của mình để hoàn thành đại sự. Công lao của mụ, Quỷ Vương kỳ sẽ ghi nhớ.
Độc Phách thấp giọng nói :
- Không ngờ Thương đầu nhi đúng là một nhân vật...
Cung tay Thương Ba nói :
- Nói hay! Nói hay!
Tế Hồn Câu đang chúc xuống, chậm rãi cử lên, tia nhìn của Độc Phách di động theo ánh đao phong. Chàng cơ hồ rất chú ý đến phương vị và tư thế xuất thủ dường như đang chính thức giao đầu một cách chính xác.
Nụ cười trên môi Thương Ba không đổi, nhưng cũng nhìn ra sự cảnh giới nằm ẩn sau nụ cười Bình thân, nho nhã chỉ là bề mặt bên ngoài của hắn. Thương Ba chân chính cũng là một người tâm kế ác độc cực kỳ.
Độc Phách lạnh nhạt nói :
- Thương đầu nhi dùng hình thái nào bắt đầu?
Thương Ba văn nhã, lễ nghĩa nói :
- Người của ta đều ở đây. Độc huynh, huynh thích người nào tùy ý lựa chọn ra?
Độc Phách hiểu rõ một sự thật, mặc cho Thương Ba ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng nhất đán bắt đầu quyết đấu dù chàng chọn một người nào hoặc chọn toàn bộ không có gì khác nhau. Đến lúc đối đầu, đối phương nhất định sẽ chen vai xông lên thành một đấu trường hỗn đấu. Vì vậy chàng khẳng khái nói :
- Thương đầu nhi, ta không tiện vượt giới hạn hay là do Đầu nhi sai phái nhân mã của quý phương xuất trận, đương nhiên nhân số bất tất hạn chế, nhiều hơn hai người, ít hơn hai người đều được.
Thương Ba nhìn Độc Phách cười :
- Độc huynh, ta không thể không thừa nhận huynh là một người thức thời.
Độc Phách bắt chước giọng khách sáo của Thương Ba :
- Nói hay! Nói hay!
Ngoảnh đầu lại, Thương Ba cao giọng nói :
- Lời của ta và Độc huynh các ngươi đều nghe cả chứ? Người nào có dũng khí mau đứng ra lãnh giáo cao chiêu của Độc huynh.
Sáu người đứng thành một hàng, cơ hồ đã sớm âm thầm giao hẹn trước nên không cần Thương Ba gọi lần thứ hai thì tiểu lão đầu vừa ốm vừa gầy, da mặt khô khốc đã cười hi hi bước ra.
Thương Ba chớp mắt nói :
- Vô Ảnh, lão niên kỷ như vậy, trừ phi hết muốn sống mới dám chạm đến cây cổ thụ này.
Tiểu đầu nhi nghiến răng nói :
- Xin đáp lời của Đầu nhi, là bất luận việc gì, đều phải có người đi làm, dây dưa mãi thế này không phải là biện pháp.
Thương Ba nghiêng nửa người nói với Độc Phách :
- Vị này cũng là một miêu thủ trong Báo phòng của bọn ta, hiệu xưng Nguyệt Hạ Phong tên gọi Nguyễn Vô Ảnh...
Độc Phách quan sát đối phương không nói lời nào. Từ hình thể và danh hiệu của người này chàng có thể đoán định đây là một cao thủ đặc biệt.
Nguyễn Vô Ảnh phất tay áo dài, ôm quyền nói với Độc Phách :
- Nếu có mạo phạm xin thứ lỗi.
Độc Phách nói :
- Đừng khách sáo.
Lúc này, người trẻ tuổi nhất sãi bước đi trên thanh âm oang oang :
- Không phải đã nói là thêm hai bớt hai đều không quan hệ gì sao. Đầu nhi, xin cho thuộc hạ tham gia.
Thương Ba cười nói :
- Ta biết không thể thiếu mi đến tham gia náo nhiệt. Trang Liệt, mi nên hiểu rằng đây không giống như những trận đấu thường khi.
Tên được gọi là Trang Liệt ưỡn ngực nói :
- Đầu nhi an tâm, thuộc hạ tự biết.
Con ngươi của Thương Ba chuyển về hướng của Độc Phách :
- Độc huynh, thấy thế nào?
Độc Phách thản nhiên nói :
- Ta đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, Thương đầu nhi.
Bước tránh sang một bên, Thương Ba lại cẩn thận dặn dò hai tên thuộc hạ :
- Đối thủ của các ngươi không phải là bình thường. Diêm Tứ Cô là một thí dụ, phát huy sở trường, lâm nguy ứng biến thế nào đều phải dựa vào mình...
Nguyễn Vô Ảnh cười gian giảo :
- Vạn nhất đánh không lại, tránh cũng phải tránh được, Đầu nhi đừng lo.
Trang Liệt một lời không nói, hai tay cho vào một túi bố máng nghênh ở bên đìu. Khi tay hắn rút ra, trên tay đã mang bao tay bằng da trâu chế thành. Trên mặt bao tay da chế thành gắn đầy đầu đinh màu bạc lấp lánh, xem ra vô cùng bá đạo.
Thương Ba đứng bên cạnh mở miệng giới thiệu :
- Đây là Hắc Thủ Ấn Trang Liệt.
Nguyễn Vô Ảnh cười hi hi, từ dưới ống giầy rút ra một cây chủy thủ hình độc xà. Chủy thủ mỏng dẹp nhưng rất sắc bén, ánh sáng lóe ra thành những tia xanh loét đầy ma quái.
Độc Phách chăm chú nhìn chủy thủ hình độc xà trên tay Nguyễn Vô Ảnh, chàng gật đầu nói :
- Người nhỏ bé lại thêm binh khí nhỏ nhẹ tinh xảo hai thứ hợp lại tạo nên cảm giác âm độc.
Gật đầu Nguyễn Vô Ảnh nói :
- Độc lão huynh, hảo nhãn lực. Không sai, ta độc mà binh khí ta cũng độc. Loại độc này, ha... ha... còn độc hơn cả Độc huynh.
Độc Phách cứng rắn nói :
- Binh khí độc không kể làm gì. Ta muốn xem ngươi sừ dụng binh khí đủ độc hay không, Nguyễn lão huynh.
Thương Ba đứng cạnh một bên, ngẩng mặt nhìn bầu trời, lớn tiếng gọi :
- Đã trễ rồi, Độc huynh. Có thể bắt đầu được rồi chứ?
Độc Phách lạnh nhạt nói :
- Đương nhiên, Thương đầu nhi.
Nguyễn Vô Ảnh vòng qua bên trái. Thương Ba đứng ở chỗ cũ. Bốn người còn lại cũng âm thầm chia ra bốn phía, vô hình trung một trận thế bao vây đã được thành lập.
Độc Phách vẫn đứng nguyên với tư thế cũ. Ánh mắt chàng không di động theo đối thủ. Chàng nhìn thẳng phía trước. Cảm ứng dưới đáy mắt cũng đủ cho chàng hiểu phương hướng, động tác của địch nhân. Kẻ phát động đầu tiên chính là Hắc Thủ Ấn Trang Liệt.
Hắn đập hai tay vào nhau vang lên một tiếng như sấm nổ nhưng tiếng sấm nổ chỉ là thủ đoạn dương đông kích tây, thân hình trùng xuống, thủ chưởng đã như khoái đao vỗ nghiêng vào hai bắp chân của Độc Phách.
Lúc này, Nguyễn Vô Ảnh không có động tác gì mà chỉ đi vòng quanh.
Độc Phách lui một bước chân nhưng chỉ một bước cũng đủ để thân hình hơi trùng xuống của Trang Liệt mượn thế chưởng rơi vào khoảng không mà bật dậy đột ngột, cánh tay vung thành hai nửa vòng cung, lực đạo mãnh liệt, phân ra mà kích vào cổ và ngực của Độc Phách.
Lần này, Độc Phách lại lướt sang phải một thước và cũng chỉ có một thước.
Chưởng lực tung ra của Trang Liệt vừa sượt ngang. Độc Phách đã cảm xúc được một luồng khí khác từ sau lưng xông tới, thế đến cực nhanh cơ hồ cùng lúc với chàng lướt tránh thế của Trang Liệt, nhưng Tế Hồn Câu đang nằm ở sườn trái của Độc Phách lập tức thốc ra sau với một lực đạo thần tốc, đập vào mắt người chỉ là ánh chớp.
Quang ảnh lóe lên cùng với tiếng kêu thảm của Nguyễn Vô Ảnh. Tế Hồn Câu của Độc Phách lại trở về vị trí cũ, cơ hồ như nó chưa tìm di động vậy.
Thân người của Nguyễn Vô Ảnh đang ở ngoài một trượng, sắc mặt trắng bệch, thân hình hơi lắc lư từ trên vai trái xuống ngực một vết máu rách kéo dài gần nửa thước, máu tươi vọt ra khỏi áo mà rơi xuống đất.
Chờ đến lúc Trang Liệt quay lại, đối mặt với hắn vẫn là tư thế không biến đổi của Độc Phách.
Hiện giờ, hắn đã cảm giác được một áp lực trầm trọng. Thanh đao cong cong của Độc Phách cử nghiêng khiến lạnh mắt. Dựa vào góc độ như thế hàn khí bao trùm từng tấc không gian phụ cận. Đáng sợ nhất thế xuất chiêu của nó, huyền hư khó đoán.
Đến giờ nụ cười của Nguyễn Vô Ảnh vẫn không đổi, dù lão đang thở hổn hển lại nghiến răng bước lên. Bước chân hơi lảo đảo, chủy thủ trong tay có chút run rẩy, hiển nhiên vết thương của lão không nhẹ.
Thương Ba sầm mặt hỏi :
- Còn gắng được sao, Vô Ảnh?
Hít một hơi không khí, Nguyễn Vô Ảnh cứng rắn nói :
- Không sao, Đầu nhi. Vết thương nhỏ kể làm gì.
Thương Ba không nói mà đưa mắt ra hiệu cho bốn tên còn lại.
Độc Phách vẫn đứng vững như núi, thần sắc ngưng đọng lạnh lẽo. Không ai biết chàng đang nghĩ gì, tính toán kiểu gì.
Đột ngột, Trang Liệt vọt lên không trung, song chưởng vun vút tung ra tạo thành một rừng chưởng ảnh giống như một đàn dơi đang bay mang theo kình lực bén nhọn từ trên phủ xuồng.
Tế Hồn Câu đột ngột nhảy lên.
Cái nhảy nhẹ nhàng như vậy mà đao quang như sóng nước cuồn cuộn trùng trùng điệp điệp phủ thành một màng lóng lánh vô thanh vô tiếng.
Thế công của Trang Liệt tuy mạnh, tuy nhanh nhưng không xuyên vào được hàn quang trùng trùng đó Hắn tự biết bóng quang loang loáng đó không thành sự uy hiếp. Sự uy hiếp chí mạng chính là người điều khiển bóng quang ảnh đó.
Hai tay vũ động, uốn lưng sãi chân, Trang Liệt hét lên một tiếng, toàn thân bắn ngược ra sau.
Ứng biến của hắn không phải không nhanh, nhưng động tác của Độc Phách càng nhanh hơn.
Hàn phong ngưng tụ phía trên, mọi người chỉ thấy chàng đơn thuần là thế thủ, sự thực là một cạm bẫy mà Độc Phách đã bố trí. Chàng đã dự liệu, địch nhân gặp phải tình hình như vậy có thể chọn lựa mấy loại động tác.
Biểu hiện của Trang Liệt chính là một kết quả mà chàng đã phán đoán.
Chàng đã định chủ ý dùng tên này mà tế Tế Hồn Câu.
Chính lúc thân hình Trang Liệt bắn ngược ra sau thì luồng sáng lấp lánh đang ngưng tụ phía trên bất ngờ biến thành như cầu vồng phát ra tiếng gió xé không khí cuộn một vòng bắn ra, cơ hồ lãnh quang còn chưa dứt thì mưa máu đã bắn đầy trời thành một đám sương, tanh mà những giọt máu bắn vào da còn cảm thấy nóng hổi. Thân thể của Trang Liệt bị cắt thành hai đoạn không khác gì cái chết của con lừa xanh mà Diêm Tứ Cô đã cưỡi, nửa thân trên rơi giữa lộ nửa thân dưới lăn đến ven lộ. Lục phủ ngũ tạng văng đầy dưới đất.
Không ai biết Nguyễn Vô Ảnh đã vọt lên từ độ cao ba trượng từ lúc nào. Lúc mọi người phát hiện thì bóng lão đã từ ba trượng giữa không trung bổ xuống không khác gì ác điểu vồ mồi. Áo màu tro bay phấp phới, tay áo bào cuộn gió chớp mắt đã bổ đến gần kề.
Theo ánh lướt của thân hình Nguyễn Vô Ảnh một luồng lửa lạnh bung ra. Ánh lửa sáng lóe chụp xuống Độc Phách.
Tế Hồn Câu còn nhuộm đầy vết máu vừa đang trên đường thu hồi trở lại.
Lại “vù” một tiếng, thân đao như nửa vầng trăng thần tốc vung ra, biến thành từng vòng rồi từng vòng ánh nguyệt quang. Tiêu điểm ứng chiến của nguyệt quang là lấy Nguyễn Vô Ảnh đang từ trên không bổ xuống.
Hốt nhiên có một luồng kình đạo từ bên phải quét vào Độc Phách đồng thời pha lẫn tiếng kêu lớn của Thương Ba :
- Vô Ảnh tránh mau!
Biến hóa của tình thế cực kỳ thần tốc nhưng dư âm của tiếng kêu còn chưa tan thì tiếng sắt thép chạm nhau pha lẫn tiếng kêu thảm thiết của Nguyễn Vô Ảnh. Lại thấy mưa máu đầy trời lại thấy một thân người bị đoạn làm hai.
Đồng thời với việc đoạn thân hình của Vô Ảnh thì thân của Độc Phách đã cuộn thành một vòng tròn. Lực đạo vừa đến lướt sát bên sườn của chàng tuy không đánh trúng nhưng cũng khiến chàng thoái lui hai bước, huyết khí nhộn nhạo.
Thương Ba vẫn đứng nguyên vị trí cũ. Trên tay cầm một đôi Long đầu trượng màu vàng vừa ngắn vừa nặng, phía trước có chạm trổ hình đầu rồng.
Thần sắc như tượng gỗ, hai mắt trân trân chú mục nhìn mấy đoạn thi thể dưới đất, hắn lúc này không còn dáng vẻ nho nhã, anh tú.
Độc Phách nhìn Long đầu trượng vàng rực trong tay Thương Ba, thanh âm bình thản nói :
- Một kích vừa rồi phải chăng Thương đầu nhi ban cho?
Định thần Thương Ba trầm trọng nói :
- Vì cứu người không thể không ra hạ sách này nhưng vẫn chậm một bước. Độc huynh, huynh quá nhanh.
Độc Phách nói :
- Huynh đã nói qua “đương quyền bất nhượng phụ”. Hạ thủ không cần khách sáo, bất lưu tình.
Thương Ba cười gượng nói :
- Độc huynh bản lãnh cao siêu. Hai thủ hạ này của ta, huynh có thể một chiêu mà lấy mạng.
Dùng ngón tay phải vuốt lên mặt Tế Hồn Câu sau đó Độc Phách co tay búng ra một làn máu rồi mới nhìn thẳng Thương Ba thanh âm lạnh lẽo :
- Thương đầu nhi. Các hạ cùng ta đều minh bạch: Việc này vừa bắt đầu lập tức vong mạng.
Thương Ba gắng gượng nói :
- Không sai! Vừa bắt đầu lập tức vong mạng. Không ngờ hậu quả đùa với mạng của bọn ta lại ác liệt như vậy.
Độc Phách nói :
- Thương đầu nhi hà tất than thở. Đây mới là trận thứ nhất, tại hạ không tin các vị nguyện ý kết thúc ở đây.
Thương Ba âm lạnh nói :
- Không thể kết thúc ở đây. Độc huynh. Thực tế khi bọn ta bao vây huynh, dù không có kết quả cũng hết cách dừng lại.
Cười cổ quái Độc Phách nói :
- Ta hiểu, Thương đầu nhi! Bọn ta đều có tính toán trong lòng.
Trên gương mặt anh tuấn đã phủ lên một chút cau có, phong độ “quân tử” ở Thương Ba đã không còn thấy nữa.
- Độc Phách huynh, lúc này là tỉ thí trận thứ hai, theo tại hạ chúng ta vẫn chọn phương thức trận thứ nhất.
Độc Phách nói :
- Xin thuận theo tôn kiến, Thương đầu nhi.
Thương Ba hơi quay mặt lại, lạnh lùng lên tiếng :
- Các ngươi kẻ nào lên lãnh giáo Độc huynh thì nhớ kỹ thi thể nằm trên lộ, thi thể nằm dưới đáy cốc đều là đồng bạn của các ngươi. Chúng không nắm chắc được mấy phần đã tặng luôn mạng mình cho người ta.
Bốn người đứng xung quanh đưa mắt nhìn nhau. Lại Xà Thôi Tú chậm rãi bước ra hơi khom người nói với Thương Ba :
- Đầu nhi thuộc hạ đến diễn tấu một phen.
“Hừ” một tiếng Thương Ba nói :
- Mi lưu thần, bảo toàn tính mạng. Thôi Tú, người ta chủ yếu là nhắm vào mi đó.
Thôi Tú thản nhiên nói :
- Đầu nhi cũng biết muốn lấy mạng thuộc hạ không dễ vậy đâu. Hắn đã thử qua một lần rồi.
Độc Phách không đưa mắt nhìn Thôi Tú. Chàng đối với khuôn mặt này có một nỗi thống hận xuất phát từ nơi sâu thẳm của tâm hồn. Giả như có thể chỉ cần một tia có thể, chàng đã không để khuân mặt này tồn tại trên thế gian. Chàng muốn dùng sức mà xé nát nó, xé nát nó...
Lại có một tên lướt ra, chính là tên to lớn như nửa tòa thiết giáp.
- Sơn Sư Bùi Chiến Cửu.
Thương Ba nói :
- Mi cũng muốn diễn tấu một phen, lão Cửu?
Bùi Chiến Cửu gật đầu, mười ngón tay đan chéo nhau vặn vẹo phát ra những tiếng răng rắc của khớp xương nhìn thấy thật đáng sợ.
Ánh mắt Thương Ba nhìn về Độc Phách :
- Trận này Độc huynh cùng với hai người họ chứ?
Độc Phách cười lạnh lẽo nói :
- Tốt lắm! Có đôi có bạn.
Sắc mặt Thương Ba hơi đổi nhưng không nói gì. Hắn giắt nghiêng nghiêng Long đầu trượng lấp lánh trên vai. Hắn phát ra một tiếng ho nhẹ cũng không biết là với Thôi Tú hay với Bùi Chiến Cửu.
Ai cũng hiểu tiếng ho này hàm chứa sự ám thị. Còn họ Thương đang ám thị điều gì thì Độc Phách và địch nhân của chàng đều có cách suy nghĩ như nhau.
- Ngay cả Diêm Tứ Cô, Thương đầu nhi cũng không báo cho một tiếng sao?
Thương Ba phân tích lý lẽ rất tỉ mỉ, trung thực như đang nói với bằng hữu của hắn vậy :
- Làm sao có thể thông tri với Diêm Tứ Cô được. Các hạ nên biết Diêm Tứ Cô trước nay thô lỗ nóng nảy, tính tình xung động, quyết không phải là người trầm tĩnh, mà lần hành động này mụ chính là nhân vật chủ chốt, hoàn toàn dựa vào mụ mới dụ Độc huynh xuất hiện. Nếu để mụ biết rõ sự tình, tất nhiên không tránh khỏi cử chỉ khẩn trương tinh thần thất thường. Nói không chừng lúc lâm trận sợ hãi co rút lại mà Độc huynh lại là người tinh khôn, lão luyện, lộ chút khe hở tất không thoát được nhãn quang sắc bén của huynh. Nếu trong lòng huynh hoài nghi còn có thể hiện thân mắc bẫy sao? Phương pháp thỏa đáng nhất là không để Diêm Tứ Cô liên quan đến sự việc này. Đặc biệt là không để cho mụ biết tính chất trọng yếu trong việc làm của mụ. Mụ không biết gì cả nên khi biểu diễn lên, tất nhiên lưu loát tự nhiên.
Độc Phách không nén được thở dài :
- Các người, tại sao không đi gần phía sau hoặc ẩn thân cạnh bên bảo hộ mụ. Điều này cũng có thể dẫn ta xuất hiện?
Mỉm cười Thương Ba nói :
- Không được, Độc huynh! Bọn ta không thể mạo hiểm như vậy. Bất luận là truy theo tông tích mụ cao minh đến đâu hoặc âm thầm bảo hộ mụ cẩn mật thế nào, ở cự ly gần đều bị lộ hình tích, bọn ta không quên đối thủ của bọn ta là ai. Bọn ta phải đánh giá cao đối thủ của mình nên ta mới chọn phương pháp vạn toàn chỉ đành phải ở chỗ thật xa an toàn mà theo dõi Diêm Tứ Cô, dùng Thiên Địa thuật giám sát tiếng chân mụ cưỡi, nhờ đó mà dự đoán tình hình hành trình của mụ. Ta thừa nhận đây không phải là phương pháp chính xác nhất nhưng tương đối hiệu quả. Sự thực chứng minh khổ tâm vạch sách lược của bọn ta cũng không uổng phí.
Độc Phách nói :
- Trừ một mạng của Diêm Tứ Cô?
Thương Ba cười lớn nói :
- Mạng của mụ coi như bọn ta tặng cho huynh, hơn nữa Diêm Tứ Cô cũng là hy sinh mạng nhỏ của mình để hoàn thành đại sự. Công lao của mụ, Quỷ Vương kỳ sẽ ghi nhớ.
Độc Phách thấp giọng nói :
- Không ngờ Thương đầu nhi đúng là một nhân vật...
Cung tay Thương Ba nói :
- Nói hay! Nói hay!
Tế Hồn Câu đang chúc xuống, chậm rãi cử lên, tia nhìn của Độc Phách di động theo ánh đao phong. Chàng cơ hồ rất chú ý đến phương vị và tư thế xuất thủ dường như đang chính thức giao đầu một cách chính xác.
Nụ cười trên môi Thương Ba không đổi, nhưng cũng nhìn ra sự cảnh giới nằm ẩn sau nụ cười Bình thân, nho nhã chỉ là bề mặt bên ngoài của hắn. Thương Ba chân chính cũng là một người tâm kế ác độc cực kỳ.
Độc Phách lạnh nhạt nói :
- Thương đầu nhi dùng hình thái nào bắt đầu?
Thương Ba văn nhã, lễ nghĩa nói :
- Người của ta đều ở đây. Độc huynh, huynh thích người nào tùy ý lựa chọn ra?
Độc Phách hiểu rõ một sự thật, mặc cho Thương Ba ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng nhất đán bắt đầu quyết đấu dù chàng chọn một người nào hoặc chọn toàn bộ không có gì khác nhau. Đến lúc đối đầu, đối phương nhất định sẽ chen vai xông lên thành một đấu trường hỗn đấu. Vì vậy chàng khẳng khái nói :
- Thương đầu nhi, ta không tiện vượt giới hạn hay là do Đầu nhi sai phái nhân mã của quý phương xuất trận, đương nhiên nhân số bất tất hạn chế, nhiều hơn hai người, ít hơn hai người đều được.
Thương Ba nhìn Độc Phách cười :
- Độc huynh, ta không thể không thừa nhận huynh là một người thức thời.
Độc Phách bắt chước giọng khách sáo của Thương Ba :
- Nói hay! Nói hay!
Ngoảnh đầu lại, Thương Ba cao giọng nói :
- Lời của ta và Độc huynh các ngươi đều nghe cả chứ? Người nào có dũng khí mau đứng ra lãnh giáo cao chiêu của Độc huynh.
Sáu người đứng thành một hàng, cơ hồ đã sớm âm thầm giao hẹn trước nên không cần Thương Ba gọi lần thứ hai thì tiểu lão đầu vừa ốm vừa gầy, da mặt khô khốc đã cười hi hi bước ra.
Thương Ba chớp mắt nói :
- Vô Ảnh, lão niên kỷ như vậy, trừ phi hết muốn sống mới dám chạm đến cây cổ thụ này.
Tiểu đầu nhi nghiến răng nói :
- Xin đáp lời của Đầu nhi, là bất luận việc gì, đều phải có người đi làm, dây dưa mãi thế này không phải là biện pháp.
Thương Ba nghiêng nửa người nói với Độc Phách :
- Vị này cũng là một miêu thủ trong Báo phòng của bọn ta, hiệu xưng Nguyệt Hạ Phong tên gọi Nguyễn Vô Ảnh...
Độc Phách quan sát đối phương không nói lời nào. Từ hình thể và danh hiệu của người này chàng có thể đoán định đây là một cao thủ đặc biệt.
Nguyễn Vô Ảnh phất tay áo dài, ôm quyền nói với Độc Phách :
- Nếu có mạo phạm xin thứ lỗi.
Độc Phách nói :
- Đừng khách sáo.
Lúc này, người trẻ tuổi nhất sãi bước đi trên thanh âm oang oang :
- Không phải đã nói là thêm hai bớt hai đều không quan hệ gì sao. Đầu nhi, xin cho thuộc hạ tham gia.
Thương Ba cười nói :
- Ta biết không thể thiếu mi đến tham gia náo nhiệt. Trang Liệt, mi nên hiểu rằng đây không giống như những trận đấu thường khi.
Tên được gọi là Trang Liệt ưỡn ngực nói :
- Đầu nhi an tâm, thuộc hạ tự biết.
Con ngươi của Thương Ba chuyển về hướng của Độc Phách :
- Độc huynh, thấy thế nào?
Độc Phách thản nhiên nói :
- Ta đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, Thương đầu nhi.
Bước tránh sang một bên, Thương Ba lại cẩn thận dặn dò hai tên thuộc hạ :
- Đối thủ của các ngươi không phải là bình thường. Diêm Tứ Cô là một thí dụ, phát huy sở trường, lâm nguy ứng biến thế nào đều phải dựa vào mình...
Nguyễn Vô Ảnh cười gian giảo :
- Vạn nhất đánh không lại, tránh cũng phải tránh được, Đầu nhi đừng lo.
Trang Liệt một lời không nói, hai tay cho vào một túi bố máng nghênh ở bên đìu. Khi tay hắn rút ra, trên tay đã mang bao tay bằng da trâu chế thành. Trên mặt bao tay da chế thành gắn đầy đầu đinh màu bạc lấp lánh, xem ra vô cùng bá đạo.
Thương Ba đứng bên cạnh mở miệng giới thiệu :
- Đây là Hắc Thủ Ấn Trang Liệt.
Nguyễn Vô Ảnh cười hi hi, từ dưới ống giầy rút ra một cây chủy thủ hình độc xà. Chủy thủ mỏng dẹp nhưng rất sắc bén, ánh sáng lóe ra thành những tia xanh loét đầy ma quái.
Độc Phách chăm chú nhìn chủy thủ hình độc xà trên tay Nguyễn Vô Ảnh, chàng gật đầu nói :
- Người nhỏ bé lại thêm binh khí nhỏ nhẹ tinh xảo hai thứ hợp lại tạo nên cảm giác âm độc.
Gật đầu Nguyễn Vô Ảnh nói :
- Độc lão huynh, hảo nhãn lực. Không sai, ta độc mà binh khí ta cũng độc. Loại độc này, ha... ha... còn độc hơn cả Độc huynh.
Độc Phách cứng rắn nói :
- Binh khí độc không kể làm gì. Ta muốn xem ngươi sừ dụng binh khí đủ độc hay không, Nguyễn lão huynh.
Thương Ba đứng cạnh một bên, ngẩng mặt nhìn bầu trời, lớn tiếng gọi :
- Đã trễ rồi, Độc huynh. Có thể bắt đầu được rồi chứ?
Độc Phách lạnh nhạt nói :
- Đương nhiên, Thương đầu nhi.
Nguyễn Vô Ảnh vòng qua bên trái. Thương Ba đứng ở chỗ cũ. Bốn người còn lại cũng âm thầm chia ra bốn phía, vô hình trung một trận thế bao vây đã được thành lập.
Độc Phách vẫn đứng nguyên với tư thế cũ. Ánh mắt chàng không di động theo đối thủ. Chàng nhìn thẳng phía trước. Cảm ứng dưới đáy mắt cũng đủ cho chàng hiểu phương hướng, động tác của địch nhân. Kẻ phát động đầu tiên chính là Hắc Thủ Ấn Trang Liệt.
Hắn đập hai tay vào nhau vang lên một tiếng như sấm nổ nhưng tiếng sấm nổ chỉ là thủ đoạn dương đông kích tây, thân hình trùng xuống, thủ chưởng đã như khoái đao vỗ nghiêng vào hai bắp chân của Độc Phách.
Lúc này, Nguyễn Vô Ảnh không có động tác gì mà chỉ đi vòng quanh.
Độc Phách lui một bước chân nhưng chỉ một bước cũng đủ để thân hình hơi trùng xuống của Trang Liệt mượn thế chưởng rơi vào khoảng không mà bật dậy đột ngột, cánh tay vung thành hai nửa vòng cung, lực đạo mãnh liệt, phân ra mà kích vào cổ và ngực của Độc Phách.
Lần này, Độc Phách lại lướt sang phải một thước và cũng chỉ có một thước.
Chưởng lực tung ra của Trang Liệt vừa sượt ngang. Độc Phách đã cảm xúc được một luồng khí khác từ sau lưng xông tới, thế đến cực nhanh cơ hồ cùng lúc với chàng lướt tránh thế của Trang Liệt, nhưng Tế Hồn Câu đang nằm ở sườn trái của Độc Phách lập tức thốc ra sau với một lực đạo thần tốc, đập vào mắt người chỉ là ánh chớp.
Quang ảnh lóe lên cùng với tiếng kêu thảm của Nguyễn Vô Ảnh. Tế Hồn Câu của Độc Phách lại trở về vị trí cũ, cơ hồ như nó chưa tìm di động vậy.
Thân người của Nguyễn Vô Ảnh đang ở ngoài một trượng, sắc mặt trắng bệch, thân hình hơi lắc lư từ trên vai trái xuống ngực một vết máu rách kéo dài gần nửa thước, máu tươi vọt ra khỏi áo mà rơi xuống đất.
Chờ đến lúc Trang Liệt quay lại, đối mặt với hắn vẫn là tư thế không biến đổi của Độc Phách.
Hiện giờ, hắn đã cảm giác được một áp lực trầm trọng. Thanh đao cong cong của Độc Phách cử nghiêng khiến lạnh mắt. Dựa vào góc độ như thế hàn khí bao trùm từng tấc không gian phụ cận. Đáng sợ nhất thế xuất chiêu của nó, huyền hư khó đoán.
Đến giờ nụ cười của Nguyễn Vô Ảnh vẫn không đổi, dù lão đang thở hổn hển lại nghiến răng bước lên. Bước chân hơi lảo đảo, chủy thủ trong tay có chút run rẩy, hiển nhiên vết thương của lão không nhẹ.
Thương Ba sầm mặt hỏi :
- Còn gắng được sao, Vô Ảnh?
Hít một hơi không khí, Nguyễn Vô Ảnh cứng rắn nói :
- Không sao, Đầu nhi. Vết thương nhỏ kể làm gì.
Thương Ba không nói mà đưa mắt ra hiệu cho bốn tên còn lại.
Độc Phách vẫn đứng vững như núi, thần sắc ngưng đọng lạnh lẽo. Không ai biết chàng đang nghĩ gì, tính toán kiểu gì.
Đột ngột, Trang Liệt vọt lên không trung, song chưởng vun vút tung ra tạo thành một rừng chưởng ảnh giống như một đàn dơi đang bay mang theo kình lực bén nhọn từ trên phủ xuồng.
Tế Hồn Câu đột ngột nhảy lên.
Cái nhảy nhẹ nhàng như vậy mà đao quang như sóng nước cuồn cuộn trùng trùng điệp điệp phủ thành một màng lóng lánh vô thanh vô tiếng.
Thế công của Trang Liệt tuy mạnh, tuy nhanh nhưng không xuyên vào được hàn quang trùng trùng đó Hắn tự biết bóng quang loang loáng đó không thành sự uy hiếp. Sự uy hiếp chí mạng chính là người điều khiển bóng quang ảnh đó.
Hai tay vũ động, uốn lưng sãi chân, Trang Liệt hét lên một tiếng, toàn thân bắn ngược ra sau.
Ứng biến của hắn không phải không nhanh, nhưng động tác của Độc Phách càng nhanh hơn.
Hàn phong ngưng tụ phía trên, mọi người chỉ thấy chàng đơn thuần là thế thủ, sự thực là một cạm bẫy mà Độc Phách đã bố trí. Chàng đã dự liệu, địch nhân gặp phải tình hình như vậy có thể chọn lựa mấy loại động tác.
Biểu hiện của Trang Liệt chính là một kết quả mà chàng đã phán đoán.
Chàng đã định chủ ý dùng tên này mà tế Tế Hồn Câu.
Chính lúc thân hình Trang Liệt bắn ngược ra sau thì luồng sáng lấp lánh đang ngưng tụ phía trên bất ngờ biến thành như cầu vồng phát ra tiếng gió xé không khí cuộn một vòng bắn ra, cơ hồ lãnh quang còn chưa dứt thì mưa máu đã bắn đầy trời thành một đám sương, tanh mà những giọt máu bắn vào da còn cảm thấy nóng hổi. Thân thể của Trang Liệt bị cắt thành hai đoạn không khác gì cái chết của con lừa xanh mà Diêm Tứ Cô đã cưỡi, nửa thân trên rơi giữa lộ nửa thân dưới lăn đến ven lộ. Lục phủ ngũ tạng văng đầy dưới đất.
Không ai biết Nguyễn Vô Ảnh đã vọt lên từ độ cao ba trượng từ lúc nào. Lúc mọi người phát hiện thì bóng lão đã từ ba trượng giữa không trung bổ xuống không khác gì ác điểu vồ mồi. Áo màu tro bay phấp phới, tay áo bào cuộn gió chớp mắt đã bổ đến gần kề.
Theo ánh lướt của thân hình Nguyễn Vô Ảnh một luồng lửa lạnh bung ra. Ánh lửa sáng lóe chụp xuống Độc Phách.
Tế Hồn Câu còn nhuộm đầy vết máu vừa đang trên đường thu hồi trở lại.
Lại “vù” một tiếng, thân đao như nửa vầng trăng thần tốc vung ra, biến thành từng vòng rồi từng vòng ánh nguyệt quang. Tiêu điểm ứng chiến của nguyệt quang là lấy Nguyễn Vô Ảnh đang từ trên không bổ xuống.
Hốt nhiên có một luồng kình đạo từ bên phải quét vào Độc Phách đồng thời pha lẫn tiếng kêu lớn của Thương Ba :
- Vô Ảnh tránh mau!
Biến hóa của tình thế cực kỳ thần tốc nhưng dư âm của tiếng kêu còn chưa tan thì tiếng sắt thép chạm nhau pha lẫn tiếng kêu thảm thiết của Nguyễn Vô Ảnh. Lại thấy mưa máu đầy trời lại thấy một thân người bị đoạn làm hai.
Đồng thời với việc đoạn thân hình của Vô Ảnh thì thân của Độc Phách đã cuộn thành một vòng tròn. Lực đạo vừa đến lướt sát bên sườn của chàng tuy không đánh trúng nhưng cũng khiến chàng thoái lui hai bước, huyết khí nhộn nhạo.
Thương Ba vẫn đứng nguyên vị trí cũ. Trên tay cầm một đôi Long đầu trượng màu vàng vừa ngắn vừa nặng, phía trước có chạm trổ hình đầu rồng.
Thần sắc như tượng gỗ, hai mắt trân trân chú mục nhìn mấy đoạn thi thể dưới đất, hắn lúc này không còn dáng vẻ nho nhã, anh tú.
Độc Phách nhìn Long đầu trượng vàng rực trong tay Thương Ba, thanh âm bình thản nói :
- Một kích vừa rồi phải chăng Thương đầu nhi ban cho?
Định thần Thương Ba trầm trọng nói :
- Vì cứu người không thể không ra hạ sách này nhưng vẫn chậm một bước. Độc huynh, huynh quá nhanh.
Độc Phách nói :
- Huynh đã nói qua “đương quyền bất nhượng phụ”. Hạ thủ không cần khách sáo, bất lưu tình.
Thương Ba cười gượng nói :
- Độc huynh bản lãnh cao siêu. Hai thủ hạ này của ta, huynh có thể một chiêu mà lấy mạng.
Dùng ngón tay phải vuốt lên mặt Tế Hồn Câu sau đó Độc Phách co tay búng ra một làn máu rồi mới nhìn thẳng Thương Ba thanh âm lạnh lẽo :
- Thương đầu nhi. Các hạ cùng ta đều minh bạch: Việc này vừa bắt đầu lập tức vong mạng.
Thương Ba gắng gượng nói :
- Không sai! Vừa bắt đầu lập tức vong mạng. Không ngờ hậu quả đùa với mạng của bọn ta lại ác liệt như vậy.
Độc Phách nói :
- Thương đầu nhi hà tất than thở. Đây mới là trận thứ nhất, tại hạ không tin các vị nguyện ý kết thúc ở đây.
Thương Ba âm lạnh nói :
- Không thể kết thúc ở đây. Độc huynh. Thực tế khi bọn ta bao vây huynh, dù không có kết quả cũng hết cách dừng lại.
Cười cổ quái Độc Phách nói :
- Ta hiểu, Thương đầu nhi! Bọn ta đều có tính toán trong lòng.
Trên gương mặt anh tuấn đã phủ lên một chút cau có, phong độ “quân tử” ở Thương Ba đã không còn thấy nữa.
- Độc Phách huynh, lúc này là tỉ thí trận thứ hai, theo tại hạ chúng ta vẫn chọn phương thức trận thứ nhất.
Độc Phách nói :
- Xin thuận theo tôn kiến, Thương đầu nhi.
Thương Ba hơi quay mặt lại, lạnh lùng lên tiếng :
- Các ngươi kẻ nào lên lãnh giáo Độc huynh thì nhớ kỹ thi thể nằm trên lộ, thi thể nằm dưới đáy cốc đều là đồng bạn của các ngươi. Chúng không nắm chắc được mấy phần đã tặng luôn mạng mình cho người ta.
Bốn người đứng xung quanh đưa mắt nhìn nhau. Lại Xà Thôi Tú chậm rãi bước ra hơi khom người nói với Thương Ba :
- Đầu nhi thuộc hạ đến diễn tấu một phen.
“Hừ” một tiếng Thương Ba nói :
- Mi lưu thần, bảo toàn tính mạng. Thôi Tú, người ta chủ yếu là nhắm vào mi đó.
Thôi Tú thản nhiên nói :
- Đầu nhi cũng biết muốn lấy mạng thuộc hạ không dễ vậy đâu. Hắn đã thử qua một lần rồi.
Độc Phách không đưa mắt nhìn Thôi Tú. Chàng đối với khuôn mặt này có một nỗi thống hận xuất phát từ nơi sâu thẳm của tâm hồn. Giả như có thể chỉ cần một tia có thể, chàng đã không để khuân mặt này tồn tại trên thế gian. Chàng muốn dùng sức mà xé nát nó, xé nát nó...
Lại có một tên lướt ra, chính là tên to lớn như nửa tòa thiết giáp.
- Sơn Sư Bùi Chiến Cửu.
Thương Ba nói :
- Mi cũng muốn diễn tấu một phen, lão Cửu?
Bùi Chiến Cửu gật đầu, mười ngón tay đan chéo nhau vặn vẹo phát ra những tiếng răng rắc của khớp xương nhìn thấy thật đáng sợ.
Ánh mắt Thương Ba nhìn về Độc Phách :
- Trận này Độc huynh cùng với hai người họ chứ?
Độc Phách cười lạnh lẽo nói :
- Tốt lắm! Có đôi có bạn.
Sắc mặt Thương Ba hơi đổi nhưng không nói gì. Hắn giắt nghiêng nghiêng Long đầu trượng lấp lánh trên vai. Hắn phát ra một tiếng ho nhẹ cũng không biết là với Thôi Tú hay với Bùi Chiến Cửu.
Ai cũng hiểu tiếng ho này hàm chứa sự ám thị. Còn họ Thương đang ám thị điều gì thì Độc Phách và địch nhân của chàng đều có cách suy nghĩ như nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook