Tây Song Trúc
-
Chương 11: Hoài Thai
Bên bờ sông lạnh lẽo, tháng mười một sương giăng tiêu điều, nơi bọn họ tới là khu vực đồng bằng cạnh dãy núi, ở tạm phía tây Phượng Linh thành.
Lúc này đã quen biết hơn hai tháng, quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật, gắn bó không rời, tựa như một đôi phu thê mới tân hôn. Mỗi lúc rảnh rỗi, Lục Hoàn Thành chưa bao giờ để Yến Sâm ngồi một mình trên ghế, luôn ôm vào lòng, nắm hai tay hắn ủ ấm trong ngực. Yến Sâm đưa mắt nhìn y, đầu mày khóe mắt đều dạt dào tình ý, vẫn luôn dõi theo, khuôn mặt kề cận, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, muốn nhịn cũng không được.
Tình ý sâu đậm như vậy nhiều ngày, Yến Sâm dần dần phát hiện thân thể hắn có gì đó không ổn.
Đầu tiên là gặp cản trở khi phụ linh.
Sáng sớm ngày nào đó, Lục Hoàn Thành quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, Yến Sâm như mọi khi muốn phụ linh đi theo, như có một linh tức nào đó dùng sức mạnh ngoan cố ngăn lại, đấu tranh mấy lần cũng không nhập vào quạt được. Quạt cách xa hơn ba mươi thước, hắn cuối cùng phải từ bỏ, lo lắng vô cùng trở về trong ổ chăn.
Một ngày như vậy thì thôi, liên tiếp mấy ngày sau chẳng những không có chuyển biến tốt, trái lại càng tồi tệ hơn.
Yến Sâm thật sự một khắc cũng không muốn rời xa Lục Hoàn Thành, một mình trong phòng lạnh lẽo, hắn sợ cô đơn, buộc chính mình phải nhào vào trong chiếc quạt kia. Nhưng càng muốn phụ linh, thân thể càng không chịu nổi, sau khi thử vài lần, đầu óc bị lăn qua lăn lại đến nỗi đầu váng mắt hoa, một trận hơi chua trong dạ dày dâng lên cổ họng. Hắn cuống quýt che miệng lại, nằm úp sấp bên giường há miệng nôn mửa.
Nôn mửa mãi không hết, dạ dày chưa trống rỗng thì vẫn chưa ngừng lại. Nôn được một lúc, đến phủ tạng Yến Sâm cũng bị ép ra nước, tinh thần uể oải, bò cũng không bò dậy được.
Hắn yếu ớt lau sạch uế vật bên môi, thầm nghĩ đại khái là đã lâu chưa thu nạp linh khí, linh thể thiếu hụt mới thành ra như vậy, liền ra ngoài tìm một mảnh rừng trúc, phụ linh đến khi linh khí dồi dào mới miễn cưỡng quay lại. Vốn nghĩ có thể thoải mái hơn một chút, ai ngờ tình huống càng trầm trọng hơn, mỗi ngày đều nôn ói nhiều lần. Cảm giác kia không đến thì thôi, vừa đến thì không thu lại được, nhiều lần nôn đến trời đất đảo lộn, sắc mặt trắng bệch, vuốt tay từ thái dưỡng qua trán, đều là mồ hôi chảy ròng ròng.
Yến Sâm không dám để cho Lục Hoàn Thành biết việc này, gắng gượng chịu đựng sự khó chịu, mỗi sáng gà gáy đều lặng lẽ rời giường, dùng khăn gối che miệng, lảo đảo vọt đến góc sân nôn, nôn sạch sẽ mới dám trở về, rón rén nằm trên giường như kẻ trộm.
Đợi đến tháng mười hai, Yếm Sâm ngay cả thừa hoan cũng không chịu nổi.
Lúc đầu là xương cốt đau mỏi, eo mềm nhũn vô lực, hầu hạ một lần nằm một chỗ bốn năm ngày. Về sau đó, dù Lục Hoàn Thành hầu hạ săn sóc thế nào, trong huyệt ướt trơn thế nào, chỉ cần dương căn vừa vào, bụng dưới lập tức đau âm ỉ. Nhẹ nhàng đưa đẩy vài lần, đau đớn càng lúc càng kịch liệt. Nếu dùng sức tiến vào sâu hơn, lập tức đau đến nỗi hắn phải ôm bụng lăn lộn, ngất tại chỗ.
Lục Hoàn Thành thấy thân thể hắn có bệnh, dù thế nào cũng không dám tiếp tục, nhịn dục vọng xuống, ôm hắn an ổn đi ngủ.
Yến Sâm hôm đó ngủ đến nửa đêm, trong đầu mơ màng nhớ lại một câu nói – chớ nên hoan hảo, xương cốt đau đớn. Ý nói phàm là chuyện mây mưa, thì ắt sẽ chịu đau đớn hành hạ, cùng tình huống của hắn mấy ngày gần đây vừa vặn giống nhau.
Lời này mới chỉ có một nửa, đằng sau còn một câu khác, lờ mờ hiện ra một đáp án vô cùng sống động.
Lông mày Yến Sâm nhíu chặt, tìm tòi trong kí ức mơ hồ, một lát sau liền mở mắt tỉnh táo, hơi thở bỗng nhiên dồn dập.
Nửa câu sau chính là – phôi thai hình thành.
Giống như để xác minh cho suy đoán này, một câu nói khác cũng vừa đúng lúc hiện ra – phàm là có thai, đầu tiên nôn mửa, chúa thích đồ chua, mệt mỏi muốn nằm.
Yến Sâm ôm bụng, bắt đầu so sánh với bệnh trạng của bản thân, thân thể dần run rẩy kịch liệt không ngừng.
Hắn không phải bị bệnh, mà là.....mang thai.
Là hài tử của Lục Hoàn Thành.
Ba trăm năm chưa từng sinh sôi nảy nở, Yến Sâm gần như đã quên mất, lúc hắn gặp gỡ Lục Hoàn Thành, đúng là thời điểm cuối thu, thích hợp nhất cho loài măng sinh trưởng. Hắn là linh thể biến thành, cơ thể được linh khí ngày đêm hun đúc, tự nhiên có thể dựng dục thai linh, sinh ra măng con. Lúc trước mấy lần liên tiếp phụ vào quạt tre không thành, hắn phải sớm nghĩ đến nguyên nhân này mới phải – quạt chính là trúc chết, không sinh ra linh tức, thai nhi vẫn đang sinh trưởng, sao có thể ngừng hấp thu, làm sao có thể nhập vào những vật thể đã chết?
Yến Sâm bấm ngón tay tính toán một chút, nếu tính từ ngày hắn không thể phụ linh, hài tử trong bụng.... đã tầm một tháng.
Hắn mừng rỡ như điên, ôm lấy cánh tay Lục Hoàn Thành, kề sát bên tai nam nhân vẫn đang say ngủ nói nhỏ: “Lục ca ca, chúng ta..... Chúng ta sắp có hài tử.”
Đương nhiên, Lục Hoàn Thành lúc này cũng không tỉnh dậy, lúc y nghe được Yến Sâm nói câu này, là ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao.
Chén sứ rơi xuống, nước trà để súc miệng toàn bộ rót xuống cuống họng. Lục Hoàn Thành một bên vỗ ngực ho sù sụ, một bên quay đầu nhìn chằm chằm Yến Sâm, ánh mắt chăm chú sít sao, ước chừng mười hơi thở vẫn không nói gì.
Một khắc đó, linh khí quanh thân Yến Sâm bỗng nhiên cuồn cuộn tỏa ra, như sóng triều dâng cao, ầm ầm vỗ lên đá ngầm.
Hắn không biết một người phải có cảm xúc kịch liệt đến đâu mới có thể khiến linh khí của hắn cũng bị ảnh hưởng, chỉ biết đến khi linh khí cuối cùng lắng xuống, ánh mắt Lục Hoàn Thành chính là nóng rực mà vui mừng, hóa thành một luồng thủy triều ấm áp, bao bọc xung quanh hắn.
Lục Hoàn Thành ôm lấy hắn, đặt trên giường, không kìm được mà cúi xuống hôn lên môi. Bàn tay đặt trên bụng vẫn còn bằng phẳng, cũng không dám dùng sức, cũng không dám buông tay, chỉ là cẩn thận mà quyến luyến vuốt ve.
“A Sâm, A Sâm.....” Y trầm thấp nói, “Ta yêu ngươi.”
Từ khi có thằng nhóc Yến Sâm liền bị Lục Hoàn Thành sử dụng thiết quân luật*, nghiêm cấm chuyện phòng the, cho dù ba tháng đầu bất ổn đã qua cũng vẫn như cũ không cho.
(Bản gốc: Tam lệnh ngũ thân [三令五申]=mệnh lệnh bắt buộc phải tuân theo)
Ban đầu Yến Sâm thân thể không khỏe, nôn đến quay cuồng, không nghĩ tới chuyện giường chiếu. Sau đó dần dần không sợ nữa, kiều mị ướt át giống như làn sóng lại nhào trở về mãnh liệt hơn trước, khuôn mặt đỏ bừng hướng tới Lục Hoàn Thành cầu hoan. Lục Hoàn Thành cũng không từ chối, cười khẽ, lột quần của hắn, dùng ngón tay đâm đến khi hắn khóc lóc xin tha, phải tránh đến góc giường ngồi ôm chân bó gối, nước mắt lưng tròng không dám quấy rối nữa.
Hai người mặc dù không thích hợp hoan hảo, nhưng cũng không đến nỗi giương mắt nhìn nhau, giống hòa thượng nhập thiền, vẫn thường trùm chăn ôm nhau, tán gẫu mấy chuyện liên quan đến đứa nhỏ.
Yến Sâm muốn một bé trai, tương lai dạy hắn đọc sách viết chữ, kế thừa sự nghiệp Lục gia. Lục Hoàn Thành ngược lại không quan tâm điều này, nói muốn có một tiểu nữ nhi, quấn quýt gắn bó*, trắng trẻo mũm mĩm, túm hai búi tóc tròn tròn, mềm mại nhào vào trong ngực làm nũng. Yến Sâm nhớ lại Lục Hoàn Thành Từng có một người muội muội, gọi là Ninh Ninh, lúc ba tuổi bất hạnh chết non, liền sửa lại lời nói, nói trong bụng chắc là một nữ nhi ngoan ngoãn, nếu như không phải, say này lại có thể sinh tiếp một đứa.
*Cái khúc này tác giả viết là “một tiểu nhi nữ như áo bông ôm sát cơ thể”, đại để nói đến sự kề cận thân thiết giữa con cái và cha mẹ.
Mang thai không dễ, Lục Hoàn Thành thương hắn như thế, làm sao cam lòng để hắn sinh nữa. Bé gái cũng tốt, bé trai cũng tốt, chỉ cần là Yến Sâm sinh ra, chính là con cháu quý giá nhất Lục gia.
Yến Sâm chóng mặt nôn mửa hơn hai tháng, bụng một chút cũng không thấy lớn, lại càng không biết đến năm nào mới có thể nhô ra một quả dưa nhỏ, luôn cảm thấy buồn nôn. Lúc không có chuyện gì thì nhéo nhéo eo thịt, ngón tay di trên bụng viết “chớ có biếng nhác”, giục Duẩn Nhi lớn nhanh một chút, tốt nhất trong một đêm liền lớn thật nhanh, để cho Lục Hoàn Thành nhìn thấy.
Duẩn Nhi là một hài tử thông minh, từ trong bụng đã nhớ kĩ lời cha dặn. Đêm đó ở Giang Châu cuối cùng cũng có cơ hội, liền hướng lên trời điên cuồng lớn lên, lớn đến nỗi Yến Sâm không ngừng kêu khổ, hối hận cũng không kịp, bấy giờ chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến việc thúc giục, chỉ mong hài tử mỗi ngày lười biếng, lớn càng chậm càng tốt, ngàn vạn lần phải nhịn đến đủ tháng mới đi ra.
Lúc này đã quen biết hơn hai tháng, quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật, gắn bó không rời, tựa như một đôi phu thê mới tân hôn. Mỗi lúc rảnh rỗi, Lục Hoàn Thành chưa bao giờ để Yến Sâm ngồi một mình trên ghế, luôn ôm vào lòng, nắm hai tay hắn ủ ấm trong ngực. Yến Sâm đưa mắt nhìn y, đầu mày khóe mắt đều dạt dào tình ý, vẫn luôn dõi theo, khuôn mặt kề cận, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, muốn nhịn cũng không được.
Tình ý sâu đậm như vậy nhiều ngày, Yến Sâm dần dần phát hiện thân thể hắn có gì đó không ổn.
Đầu tiên là gặp cản trở khi phụ linh.
Sáng sớm ngày nào đó, Lục Hoàn Thành quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, Yến Sâm như mọi khi muốn phụ linh đi theo, như có một linh tức nào đó dùng sức mạnh ngoan cố ngăn lại, đấu tranh mấy lần cũng không nhập vào quạt được. Quạt cách xa hơn ba mươi thước, hắn cuối cùng phải từ bỏ, lo lắng vô cùng trở về trong ổ chăn.
Một ngày như vậy thì thôi, liên tiếp mấy ngày sau chẳng những không có chuyển biến tốt, trái lại càng tồi tệ hơn.
Yến Sâm thật sự một khắc cũng không muốn rời xa Lục Hoàn Thành, một mình trong phòng lạnh lẽo, hắn sợ cô đơn, buộc chính mình phải nhào vào trong chiếc quạt kia. Nhưng càng muốn phụ linh, thân thể càng không chịu nổi, sau khi thử vài lần, đầu óc bị lăn qua lăn lại đến nỗi đầu váng mắt hoa, một trận hơi chua trong dạ dày dâng lên cổ họng. Hắn cuống quýt che miệng lại, nằm úp sấp bên giường há miệng nôn mửa.
Nôn mửa mãi không hết, dạ dày chưa trống rỗng thì vẫn chưa ngừng lại. Nôn được một lúc, đến phủ tạng Yến Sâm cũng bị ép ra nước, tinh thần uể oải, bò cũng không bò dậy được.
Hắn yếu ớt lau sạch uế vật bên môi, thầm nghĩ đại khái là đã lâu chưa thu nạp linh khí, linh thể thiếu hụt mới thành ra như vậy, liền ra ngoài tìm một mảnh rừng trúc, phụ linh đến khi linh khí dồi dào mới miễn cưỡng quay lại. Vốn nghĩ có thể thoải mái hơn một chút, ai ngờ tình huống càng trầm trọng hơn, mỗi ngày đều nôn ói nhiều lần. Cảm giác kia không đến thì thôi, vừa đến thì không thu lại được, nhiều lần nôn đến trời đất đảo lộn, sắc mặt trắng bệch, vuốt tay từ thái dưỡng qua trán, đều là mồ hôi chảy ròng ròng.
Yến Sâm không dám để cho Lục Hoàn Thành biết việc này, gắng gượng chịu đựng sự khó chịu, mỗi sáng gà gáy đều lặng lẽ rời giường, dùng khăn gối che miệng, lảo đảo vọt đến góc sân nôn, nôn sạch sẽ mới dám trở về, rón rén nằm trên giường như kẻ trộm.
Đợi đến tháng mười hai, Yếm Sâm ngay cả thừa hoan cũng không chịu nổi.
Lúc đầu là xương cốt đau mỏi, eo mềm nhũn vô lực, hầu hạ một lần nằm một chỗ bốn năm ngày. Về sau đó, dù Lục Hoàn Thành hầu hạ săn sóc thế nào, trong huyệt ướt trơn thế nào, chỉ cần dương căn vừa vào, bụng dưới lập tức đau âm ỉ. Nhẹ nhàng đưa đẩy vài lần, đau đớn càng lúc càng kịch liệt. Nếu dùng sức tiến vào sâu hơn, lập tức đau đến nỗi hắn phải ôm bụng lăn lộn, ngất tại chỗ.
Lục Hoàn Thành thấy thân thể hắn có bệnh, dù thế nào cũng không dám tiếp tục, nhịn dục vọng xuống, ôm hắn an ổn đi ngủ.
Yến Sâm hôm đó ngủ đến nửa đêm, trong đầu mơ màng nhớ lại một câu nói – chớ nên hoan hảo, xương cốt đau đớn. Ý nói phàm là chuyện mây mưa, thì ắt sẽ chịu đau đớn hành hạ, cùng tình huống của hắn mấy ngày gần đây vừa vặn giống nhau.
Lời này mới chỉ có một nửa, đằng sau còn một câu khác, lờ mờ hiện ra một đáp án vô cùng sống động.
Lông mày Yến Sâm nhíu chặt, tìm tòi trong kí ức mơ hồ, một lát sau liền mở mắt tỉnh táo, hơi thở bỗng nhiên dồn dập.
Nửa câu sau chính là – phôi thai hình thành.
Giống như để xác minh cho suy đoán này, một câu nói khác cũng vừa đúng lúc hiện ra – phàm là có thai, đầu tiên nôn mửa, chúa thích đồ chua, mệt mỏi muốn nằm.
Yến Sâm ôm bụng, bắt đầu so sánh với bệnh trạng của bản thân, thân thể dần run rẩy kịch liệt không ngừng.
Hắn không phải bị bệnh, mà là.....mang thai.
Là hài tử của Lục Hoàn Thành.
Ba trăm năm chưa từng sinh sôi nảy nở, Yến Sâm gần như đã quên mất, lúc hắn gặp gỡ Lục Hoàn Thành, đúng là thời điểm cuối thu, thích hợp nhất cho loài măng sinh trưởng. Hắn là linh thể biến thành, cơ thể được linh khí ngày đêm hun đúc, tự nhiên có thể dựng dục thai linh, sinh ra măng con. Lúc trước mấy lần liên tiếp phụ vào quạt tre không thành, hắn phải sớm nghĩ đến nguyên nhân này mới phải – quạt chính là trúc chết, không sinh ra linh tức, thai nhi vẫn đang sinh trưởng, sao có thể ngừng hấp thu, làm sao có thể nhập vào những vật thể đã chết?
Yến Sâm bấm ngón tay tính toán một chút, nếu tính từ ngày hắn không thể phụ linh, hài tử trong bụng.... đã tầm một tháng.
Hắn mừng rỡ như điên, ôm lấy cánh tay Lục Hoàn Thành, kề sát bên tai nam nhân vẫn đang say ngủ nói nhỏ: “Lục ca ca, chúng ta..... Chúng ta sắp có hài tử.”
Đương nhiên, Lục Hoàn Thành lúc này cũng không tỉnh dậy, lúc y nghe được Yến Sâm nói câu này, là ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao.
Chén sứ rơi xuống, nước trà để súc miệng toàn bộ rót xuống cuống họng. Lục Hoàn Thành một bên vỗ ngực ho sù sụ, một bên quay đầu nhìn chằm chằm Yến Sâm, ánh mắt chăm chú sít sao, ước chừng mười hơi thở vẫn không nói gì.
Một khắc đó, linh khí quanh thân Yến Sâm bỗng nhiên cuồn cuộn tỏa ra, như sóng triều dâng cao, ầm ầm vỗ lên đá ngầm.
Hắn không biết một người phải có cảm xúc kịch liệt đến đâu mới có thể khiến linh khí của hắn cũng bị ảnh hưởng, chỉ biết đến khi linh khí cuối cùng lắng xuống, ánh mắt Lục Hoàn Thành chính là nóng rực mà vui mừng, hóa thành một luồng thủy triều ấm áp, bao bọc xung quanh hắn.
Lục Hoàn Thành ôm lấy hắn, đặt trên giường, không kìm được mà cúi xuống hôn lên môi. Bàn tay đặt trên bụng vẫn còn bằng phẳng, cũng không dám dùng sức, cũng không dám buông tay, chỉ là cẩn thận mà quyến luyến vuốt ve.
“A Sâm, A Sâm.....” Y trầm thấp nói, “Ta yêu ngươi.”
Từ khi có thằng nhóc Yến Sâm liền bị Lục Hoàn Thành sử dụng thiết quân luật*, nghiêm cấm chuyện phòng the, cho dù ba tháng đầu bất ổn đã qua cũng vẫn như cũ không cho.
(Bản gốc: Tam lệnh ngũ thân [三令五申]=mệnh lệnh bắt buộc phải tuân theo)
Ban đầu Yến Sâm thân thể không khỏe, nôn đến quay cuồng, không nghĩ tới chuyện giường chiếu. Sau đó dần dần không sợ nữa, kiều mị ướt át giống như làn sóng lại nhào trở về mãnh liệt hơn trước, khuôn mặt đỏ bừng hướng tới Lục Hoàn Thành cầu hoan. Lục Hoàn Thành cũng không từ chối, cười khẽ, lột quần của hắn, dùng ngón tay đâm đến khi hắn khóc lóc xin tha, phải tránh đến góc giường ngồi ôm chân bó gối, nước mắt lưng tròng không dám quấy rối nữa.
Hai người mặc dù không thích hợp hoan hảo, nhưng cũng không đến nỗi giương mắt nhìn nhau, giống hòa thượng nhập thiền, vẫn thường trùm chăn ôm nhau, tán gẫu mấy chuyện liên quan đến đứa nhỏ.
Yến Sâm muốn một bé trai, tương lai dạy hắn đọc sách viết chữ, kế thừa sự nghiệp Lục gia. Lục Hoàn Thành ngược lại không quan tâm điều này, nói muốn có một tiểu nữ nhi, quấn quýt gắn bó*, trắng trẻo mũm mĩm, túm hai búi tóc tròn tròn, mềm mại nhào vào trong ngực làm nũng. Yến Sâm nhớ lại Lục Hoàn Thành Từng có một người muội muội, gọi là Ninh Ninh, lúc ba tuổi bất hạnh chết non, liền sửa lại lời nói, nói trong bụng chắc là một nữ nhi ngoan ngoãn, nếu như không phải, say này lại có thể sinh tiếp một đứa.
*Cái khúc này tác giả viết là “một tiểu nhi nữ như áo bông ôm sát cơ thể”, đại để nói đến sự kề cận thân thiết giữa con cái và cha mẹ.
Mang thai không dễ, Lục Hoàn Thành thương hắn như thế, làm sao cam lòng để hắn sinh nữa. Bé gái cũng tốt, bé trai cũng tốt, chỉ cần là Yến Sâm sinh ra, chính là con cháu quý giá nhất Lục gia.
Yến Sâm chóng mặt nôn mửa hơn hai tháng, bụng một chút cũng không thấy lớn, lại càng không biết đến năm nào mới có thể nhô ra một quả dưa nhỏ, luôn cảm thấy buồn nôn. Lúc không có chuyện gì thì nhéo nhéo eo thịt, ngón tay di trên bụng viết “chớ có biếng nhác”, giục Duẩn Nhi lớn nhanh một chút, tốt nhất trong một đêm liền lớn thật nhanh, để cho Lục Hoàn Thành nhìn thấy.
Duẩn Nhi là một hài tử thông minh, từ trong bụng đã nhớ kĩ lời cha dặn. Đêm đó ở Giang Châu cuối cùng cũng có cơ hội, liền hướng lên trời điên cuồng lớn lên, lớn đến nỗi Yến Sâm không ngừng kêu khổ, hối hận cũng không kịp, bấy giờ chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến việc thúc giục, chỉ mong hài tử mỗi ngày lười biếng, lớn càng chậm càng tốt, ngàn vạn lần phải nhịn đến đủ tháng mới đi ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook