Trác Tình cùng Cố Vân đi ở trên đường phố vắng vẻ, gió đêm mát mẻ khiến người ta rất thoải mái, ánh trăng sáng ngời bao phủ các nàng, xinh đẹp có chút say mê, thật lâu không nói gì, Trác Tình bỗng nhiên thấp giọng nói :“Vân.”

” Hử?” Cố Vân hừ nhẹ, đợi nàng nói.

Lại im lặng một lúc, Trác Tình rốt cục khẽ cười nói :”Ta …chuẩn bị cùng Lâu Tịch Nhan kết hôn.”

“Thực sự?” Cố Vân bước chân dừng lại, sau đó cười nói :”Còn không đến ba tháng, ngươi kết hôn tốc độ thật đúng là rất nhanh.”

Trác Tình nhẹ nhướng mày, nàng cũng thật không ngờ, sẽ nhanh như vậy, có thể là bởi vì người kia là Lâu Tịch Nhan đi.

Trác Tình giữa đôi lông mày khó có thể che giấu vui mừng nhượng Cố Vân sáng tỏ, nàng ấy là thật rơi vào bể tình, Lâu Tịch Nhan tốt cùng Tình cũng rất xứng đôi, thế nhưng lại có một vấn đề, không muốn dập tắt sự vui vẻ của Trác Tình, thế nhưng Cố Vân vẫn phải hỏi :”Có một vấn đề, ngươi có nghĩ tới hay không ? Nếu như ta tìm được rồi bát quái bàn, chúng ta liền có cơ hội trở về, ngươi muốn lưu lại sao? Đến lúc đó có thế lựa chọn hay không , chỉ sợ lại giống như lần trước như vậy mặc danh kỳ diệu đem ngươi mang về đến cuộc sống vốn có của ngươi . Ngươi hiểu rõ rồi chứ?”

Tình bình thường có thể là thói quen công tác, làm cho người ta cảm thấy có chút lãnh, kỳ thật nàng là một người rất trọng tình hơn nữa nhẹ dạ, nếu như nàng cùng Lâu Tịch Nhan yêu nhau kết hôn, sau đó lại bỗng nhiên bị cách xa nhau, chỉ sợ…..

Trác Tình hơi nghiêng đầu, nhìn về khuôn mặt lo lắng của Cố Vân, kiên định trả lời :”Vân, chuyện tương lai, có nhiều lắm không thể xác định , ta không muốn bởi vì này không xác định mà mất đi hiện tại ta có thể nắm chặt hạnh phúc.”

Đúng sao? Mà thôi, nàng này con người tình thương khá thấp, ở trên vấn đề cảm tình, Tình so với nàng muốn dũng cảm thành thục nhiều lắm , nếu Tình đã suy nghĩ cẩn thận, kia nàng có thể làm chỉ có chúc phúc.

Khẽ nắm vai Trác Tình, Cố Vân ôn nhu cười nói :”Tân hôn vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Có thể được đến Vân chúc phúc, nàng rất thỏa mãn, Vân là bằng hữu tốt nhất của nàng, nàng hy vọng có thể cùng nàng chia sẻ phần vui sướng này.

Hai người cười nói cùng nhau hướng phương hướng tướng phủ đi đến, đã thấy trên đường phố vắng lặng đứng một thân ảnh cao lớn,Cố Vân đề phòng nhìn chằm chằm phía trước, Trác Tình híp mắt nhìn, người nọ là….

“Mặc Bạch?” Hắn thế nào sẽ ở đây?

Mặc Bạch đến trước mặt nàng, như trước là khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có thanh âm có chút vội vàng :“Chủ tử lại phát bệnh .”

Nghĩ đến Lâu Tịch Nhan phát bệnh thì thở gấp cùng khuôn mặt tái nhợt, Trác Tình trong lòng hoảng hốt, quay sang Cố Vân nói :”Ta đi trước.”

“Được.”

Nhìn bóng lưng vội vã của Trác Tình, Cố Vân thầm than Tình lần này chỉ sợ là hãm sâu vào ….

Cũng may cách tướng phủ cũng không xa, một đường chạy nhanh, một lúc sau Trác Tình đi tới Lâu Tịch Nhan Lãm Nguyệt Lâu, trước tiểu viện đứng một đám người, lần này có thể là bởi vì Lâu Mục Hải đã ở, Lâu Tịch Vũ cùng Tiết Nhàn Tâm mới không có lại ầm ĩ .

Chạy thẳng vào Lãm nguyệt lâu Trác Tình trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, Tiết Nhàn Tâm hài lòng thấy trong mắt Lâu Mục Hải thật sâu hiện lên chán ghét, trong lòng âm thầm vui vẻ, lúc này Trác Tình đang muốn bước qua nàng tiến vào trong phòng, Tiết Nhàn Tâm vươn tay, ngăn cản lối đi của nàng kêu lên :”Ngự y đang ở bên trong trị liệu, ngươi ít thêm phiền.”

Một lòng nghĩ đến Lâu Tịch Nhan bên trong, Trác Tình không có tâm tình để ý tới này nữ nhân thích gây chuyện thị phi(gây rắc rối), lạnh giọng nói :”Buông tay, ta hiện tại không có thời gian cùng ngươi nói lời vô ích.”

Mím môi, Tiết Nhàn Tâm vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Lâu Mục Hải nói :”Lão gia, ngươi xem nàng, quả thực là không có giáo dưỡng!” Nàng tuyệt đối không thể để cái này dã nữ nhân ngồi trên vị trí chính thê, nếu không nàng về sau còn có thể có ngày lành sao!

Hiện tại cũng không phải thời gian thảo luận giáo dưỡng, Trác Tình đánh rơi tay nàng ta, thẳng tắp hướng vào trong phòng, Tiết Nhàn Tâm còn muốn kêu gào, Mặc Bạch cao to thân ảnh đã che ở trước người nàng.

“Nhị phu nhân, nàng có thể trị chủ tử bệnh.” Thanh âm lạnh lùng , hàn mâu màu lam, làm cho Tiết Nhàn Tâm bất giác sợ hãi, lùi lại bên cạnh Lâu Mục Hải.

Lâu Mục Hải nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh phía trước, nữ tử này rốt cuộc có cái gì đặc biệt, cư nhiên để Mặc Bạch đối nàng cũng cung kính như vậy?

Trác Tình nhẹ mở cửa, đi vào bên trong, sợ quấy rối ngự y chữa bệnh nàng chỉ đứng ở ngoài bình phong quan sát tình huống của Lâu Tịch Nhan.

Hắn nửa dựa vào mép giường, hai mắt híp lại, chỉ mặc một kiện áo mỏng, trước ngực cùng sau lưng đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, trước ngực phập phồng không ổn định, hơi thở như trước hỗn loạn.

Ngự y đang ở thu thập dụng cụ, hẳn là vừa vì hắn trị liệu xong, Trác Tình chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, cũng không dám quấy rầy hắn.

Lúc này Lâu Tịch Nhan chậm rãi mở mắt, thấy rõ bên giường nữ tữ sắc mặt ngưng trọng, Lâu Tịch Nhan vươn tay nắm lấy tay nàng.

Lòng bàn tay đều là mồ hôi ẩm ướt, đầu ngón tay cũng lạnh lẽo không có độ ấm, hai tay gắt gao đem mười ngón thon dài nắm ở trong lòng bàn tay, Trác Tình nhìn nam tử trước mắt bị bệnh hành hạ đến tái nhợt tiều tụy , ở sâu trong lòng truyền đến từng đợt xa lạ đau đớn.

“Hạ quan đi trước, Lâu tướng ngài ít nói chuyện, cố gắng nghỉ ngơi.” Ngự y nhìn thoáng qua trước giường hai người mười ngón tay giao nhau, thức thời lui ra ngoài.

Trác Tình lo lắng cùng đau lòng nắm chặt tay, truyền đến trong lòng Lâu Tịch Nhan, nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, Lâu Tịch Nhan hít sâu một hơi, mới khó khăn mở miệng :”Ta..không có việc gì.”

Dưới ánh nến, hắn mắt ôn nhu như nước, khuôn mặt lại tái nhợt như tờ giấy, thu lại trong mắt hoảng hốt, lúc này nàng không cần Lâu Tịch Nhan tới an ủi nàng.

Như trước nắm chặt tay hắn, Trác Tình sắc mặt đã khôi phục như thường, thấp giọng kêu lên :“Mặc Bạch.”

Cửa nhẹ -vang lên một tiếng, Mặc Bạch thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trong phòng.

“Cần đem mấy cây bông gòn trong viện chặt đi.” Nàng sớm nên giải quyết này mấy cây bông gòn, thế nhưng gần đây vội vàng xử lý hoàng kim án, là nàng sơ sót, cây bông gòn ở thời kỳ ra hoa chính là bay đầy trời, loại sợi nhỏ này rất dễ dẫn phát hen suyễn, là nàng sơ ý.

Mặc Bạch cũng không có động, mà là nhìn về phía Lâu Tịch Nhan nửa nằm trên giường, Lâu Tịch Nhan trầm ngâm một lúc, mới thấp giọng nói :“Đó là Tây thái hậu ban cho .”

Ban cho thì làm sao? Trác Tình giận, tức giận nói :”Này cây bông gòn mùa hoa sẽ muốn mạng của ngươi.”

Bởi vì tức giận, Trác Tình sắc mặt có chút ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp trừng hắn, giữa đôi mắt cũng khó nén tia hoảng sợ, nắm chặt mười ngón tay, lòng bàn tay không ngừng truyền đến tình cảm ấm áp, nàng là vì hắn lo lắng.

Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên cười, giọng điệu mang theo nhàn nhạt sủng nịnh thấp giọng nói :”Nữ chủ nhân đều mở miệng, vậy chặt đi.” Nhiều năm như vậy, nên tới để nó tới đi, thân thể hắn càng ngày càng không chịu nổi bệnh tình mỗi lần phát tác lại nghiêm trọng hơn , hắn cũng không đành lòng, hắn Linh nhi mỗi ngày vì hắn lo lắng, hắn nhượng bộ đã quá nhiều.

Lâu Tịch Nhan đều nói như vậy, Mặc Bạch xoay người chuẩn bị đi chặt cây, mới bước vài bước, Trác Tình lần nữa kêu lên :”Chờ một chút.”

Mặc Bạch không hiểu nhìn về phía nàng, Lâu Tịch Nhan cũng ôn nhu nhìn nàng, Trác Tình suy nghĩ một chút, mới nói :”Không cần chặt, ngươi đi tìm người đem hoa bông gòn hái hết, sau đó hằng năm hoa nở, liền đem hoa hái xuống là được.”

“Dạ.” Mặc Bạch do dự một chút, cuối cùng vẫn lĩnh mệnh rời đi.

Cái gọi là được phong thưởng, ý nghĩa như thế nào, đối nàng một người hiện đại mà nói , chẳng hề trọng yếu, thế nhưng đối Lâu gia mà nói có thể rất trọng yếu, quan hệ phức tạp trong triều đình , đấu đá lẫn nhau, âm mưu quỷ kế, nàng mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết nếu làm sai một bước liền có khả năng vạn kiếp bất phục.

Tức giận qua đi lý trí trở lại, dùng ống tay áo nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, Trác Tình nhẹ giọng thở dài :”Ngươi giữ lại này hoa, nhất định có của ngươi dụng ý, chỉ là ta không thể nhìn chúng nó uy hiếp đến sinh mệnh của ngươi.”

Lão thiên gia đối hắn không tệ, đem nàng đưa đến bên người hắn, cầm lấy đôi tay bận rộn lần nữa nắm chặt trong lòng bàn tay, Lâu Tịch Nhan vẻ mặt nghiêm túc nói :”Lễ cầu phúc gần bắt đầu rồi, trong khoảng thời gian này ta có chút bận, chờ qua ngày lễ, chúng ta liền thành thân, ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng.”

Trác Tình cười nhẹ lắc đầu, trả lời :”Long trọng hay không ta không sao cả, ngươi nhớ rõ hứa hẹn của mình là được.”

Mười ngón nắm chặt, đầu ngón tay giao triền, Lâu Tịch Nhan trầm giọng nói :“Ta nguyện cùng nàng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân*” (* một đời một thế một đôi người )

Tiếng nói mát lạnh như đàn cổ vang lên hứa hẹn, là nàng nghe qua lời thề đẹp nhất,phượng mâu ẩn chứa thâm tình đủ để bất cứ nữ nhân nào cũng chìm đắm vào. Trái tim nàng lại nhảy lên, cánh môi tuy không thủy nhuận nhưng gần ngay trước mắt, lần nữa hấp dẫn Trác Tình tiến lên.

“Mặc dù…Ta rất muốn, thế nhưng ta hiện tại cái dạng này, phỏng chừng không thể cùng nàng …lãng mạn.”Mỹ nhân hiến hôn, Lâu Tịch Nhan mừng rỡ hưởng thụ, chỉ là nàng mới tới gần, mùi thơm tươi mát khiến hắn hô hấp vốn hỗn loạn càng phát ra khàn khàn, nhất là nàng thân thể mềm mại dựa vào trong lòng hắn, trong đầu không ngừng thoáng hiện lên hình ảnh bên cạnh ôn tuyền, thân hình làm cho huyết mạch phun trào ..Này sẽ làm hắn lần nữa hít thở không thông ……

“Ngươi….” Nhìn mình khẽ dựa vào hắn trong lòng, một bộ dáng muốn hôn, Trác Tình sắc mặt ửng hồng, nhịn không được ở trong lòng mắng chửi, nam sắc quả nhiên là tai họa ! Nghe rõ Lâu Tịch Nhan ngắt quảng nói, Trác Tình nhất thời liền dở khóc dở cười..Hắn sẽ không cho rằng, lãng mạn ý tứ chính là hôn môi chứ!! Trời ạ…nàng phải như thế nào giải thích cái này mỹ lệ hiểu lầm ….Ô ô ô…..

Ngay khi Trác Tình xấu hổ không thôi, thanh âm âm trầm của Cảnh Táp vang lên ngoài cửa :“Chủ tử.”

Lâu Tịch Nhan tiếc nuối buông ra tay đang ôm vai Trác Tình, lần đầu tiên căm hận Cảnh Táp không thức thời, suy yếu trả lời :”Vào đi.”

Không có tiến vào bên trong, chỉ ở ngoài bình phong dừng lại bước chân, Cảnh Táp trả lời :”Tây thái hậu ý chỉ, thỉnh người vào cung một chuyến.”

“Trong cung xẩy ra chuyện gì?” Lâu Tịch Nhan mày kiếm khẽ nhíu, hiện tại đã là giờ hợi (21h-23h), vì sao thái hậu còn có thể hạ chỉ triệu kiến, vả lại hắn vừa mới phát bệnh nếu như không phải chuyện trọng yếu, Cảnh Táp sẽ không đến làm phiền hắn.

Cách bình phong, Cảnh Táp nhìn thoáng qua Trác Tình ngồi ở mép giường cùng chủ tử mười ngón giao nhau, một lúc sau mới có chút nghi hoặc trả lời :”Triều Vân công chúa…đêm nay treo cổ tự sát.”

“Cái gì?!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương