Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai
-
Chương 4: Đội năm người hình thành
Thế là tổ đội năm người: Thế Di Thiên, Đề Hạnh Tâm, Hà Vũ Triết, Lục Hy, Trịnh An Khuê được hình thành. Ba nhân vật kỳ cựu về kiến thức văn hóa đều nằm trong đội, còn hai kẻ kia, coi bộ cũng rất hiền hòa. Hạnh Tâm gật gù hài lòng.
Bước lên xe bus của trường, nhìn lượt qua một lần, trong đầu thì ý chí kiên cường tự bảo nhất định không để tâm đến Thế Di Thiên, nhất định không để tâm, không để tâm, nhưng đôi chân thì vẫn cứ bước về vị trí ngồi của cậu ta. Thế Di Thiên cố tình ngồi ghế bên ngoài, hai mắt nhắm nghiền, tay khoanh trước ngực, đeo tai nghe, chắc chắn là không muốn cho ai lại gần mình để ngồi rồi, đang đứng nhìn chăm chăm vào chiếc ghế bên trong cậu ta thì Di Thiên chẳng thèm mở mắt ra, lạnh nhạt nói.
"Tôi sớm biết cậu sẽ không cam tâm buông tha cho tôi"
Đề Hạnh Tâm bặm môi, chắp hai tay lên như bái phật, hạ giọng "Vậy làm phiền thánh tăng rồi, a di đà phật"
Di Thiên mở mắt ra nhìn hành động chẳng ra đâu của Hạnh Tâm, mặt không chút biến sắc, đứng lên cho cô chen người bước vào ghế bên trong. Cậu ta ngồi xuống, lại tiếp tục nghe nhạc, hình thức là như vậy, nhưng thật ra là nhạc hòa tấu không lời, âm lượng vừa phải dễ nghe, cho nên ai nói gì, cậu ta đều nghe sạch sành sanh, thói quen này Hạnh Tâm quá rõ, cô quay sang nhìn thấy nửa gương mặt nghiêng của Di Thiên, hồn phách hình như đã bay lên mây, thật sự người này làm phàm nhân sao?
"Đừng có nhìn chăm chăm như vậy rồi liên tưởng đến những cảnh tượng hoan đường" Di Thiên chậm rãi từng chữ.
Hạnh Tâm liếc một cái rồi quay sang chỗ khác "Cậu nghĩ tôi sẽ liên tưởng cái gì chứ?"
"Cảnh tượng tôi sẽ mở mắt ra, vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu, đôi bên nhìn nhau quyến luyến không muốn rời, từ đó nảy sinh tình cảm nam nữ, rồi có một mối tình gặp biến cố không ngừng, cuối cùng phải xa nhau nhưng vì tình yêu khắc cốt ghi tâm nên đi một vòng trái đất, cuối cùng cũng quay về bên nhau" Thế Di Thiên vẫn luôn trong tư thế cũ, nhắm mắt, nhàn nhạt nói như tường thuật lại tình tiết trong những cậu chuyện ngôn tình.
Đề Hạnh Tâm tròn mắt, cậu ta từ bao giờ đã đọc truyện, chẳng phải là rất ghét đọc sách, đọc truyện càng ghét sao?
"Tôi bảo, cậu sống thực tế đi, đừng suốt ngày mơ mộng đến những tình tiết trong ngôn tình sẽ xảy đến với mình, cậu có là nữ chính thì các soái ca ngôn tình của cậu cũng không có thực đâu"
"Ai bảo tôi mơ tưởng như vậy chứ? Cậu đừng có mà suy bụng ta ra bụng người" Hạnh Tâm chống chế, lấy đồ che mắt lại, dựa người lên lưng ghế ngủ. Vũ Triết và Lục Hy ngồi sau lưng vui vẻ bắt chuyện với An Khuê, bọn họ làm thân nhanh chóng. Sau khi thân rồi mới biết, Lục Hy thật ra cũng rất bá đạo, còn An Khuê thì không rụt rè như vẻ tiểu thơ bên ngoài, Vũ Triết thì rất nhiều chuyện và hay kiếm trò vô lại.
Lục Hy hắng giọng gọi Di Thiên mãi nhưng không thấy động tĩnh gì, biết chắc là cậu ta đã ngủ nên thôi.
Nhưng xin thưa, Lục Hy đã lầm, hoàn toàn đã lầm to. Cậu ta chỉ giả điếc coi như đã ngủ thôi. Khi xe bus đi đường dằng, đầu Hạnh Tâm đập vào cửa kính xe, Di Thiên nâng mí mắt lên nhìn, một lúc vẫn không thấy Hạnh Tâm trở mình, cậu ta muốn làm ngơ nhưng đầu cô ấy lại đập một lần nữa, cậu thở dài, đành phải vươn cánh tay trái ra, đặt bàn tay to rộng của cậu lên thành kính, giữ không cho đầu Hạnh Tâm đập vào kính nữa.
Xe bus đến điểm thì dừng lại, các sinh viên lần lượt xuống xe, nghe tiếng động, Hạnh Tâm tỉnh dậy, mở túi che mắt xuống, mơ hồ nhìn người đang ngồi bất động với cánh tay đang vươn về phía mình. Hạnh Tâm quay sang nhìn thấy bàn tay trắng bệch không một giọt máu của Di Thiên đang đặt trên cửa kính, hiểu ra vấn đề, Hạnh Tâm há hốc mồm to đủ nhét quả trứng gà. Di Thiên thu cánh tay mình lại, cảm thấy bàn tay không còn cảm giác, cánh tay mỏi nhừ, bả vai ê ẩm, máu bắt đầu lưu thông, cánh tay tê rần khó chịu.
"Tại sao cậu không gọi tôi dậy?" Hạnh Tâm lo lắng hỏi.
Vẻ mặt tĩnh lặng của Di Thiên nhìn thẳng Hạnh Tâm, cậu ta không hề nhúc nhích, thư thái nói chậm rãi "Tôi không phải chuông báo thức của cậu"
Hạnh Tâm xoay người, định ra ngoài, vô tình chạm ba lô vào tay trái của Di Thiên, cậu ta khẽ hít một hơi thật sâu, có lẽ cánh tay đã tê cứng đang dần dần chuyển sang cảm giác có hàng vạn con kiến đang bò rất khó chịu. Cậu đứng lên bước xuống xe đi thẳng một mạch theo đoàn người.
Các sinh viên hầu như chỉ mang theo một ba lô lớn, ngoài ra không cầm theo những thứ rờm rà nào khác, tập hợp trên một vùng đất trống cỏ xanh mơn mởn, giáo quan mặc đồng phục xanh lá cây đứng ở trên cùng, thông báo các hạng mục: "phạm vi hoạt động của mọi người nằm trong đường cảnh giới đã được đánh dấu, không được bước ra ngoài nửa bước, tuyệt đối phải chú ý an toàn, có việc gì cần thì tìm giáo quan phụ trách, mỗi ngày sẽ kiểm tra thí điểm từng đội về giường chiếu và đồ dùng sinh hoạt, mỗi khi có tín hiệu tập hợp bằng tiếng còi, dù đang làm việc gì cũng phải chạy tới tập hợp đúng quy định, hôm nay các đội tự tìm vị trí để dựng lều, ngày mai chính thức bắt đầu tập luyện, hãy giữ kỷ luật nghiêm ngặt, nghe theo sự chỉ dẫn của quản lý, rõ chưa?"
Cả đội hình đứng nghiêm, đồng thanh hô to "RÕ" rồi tản ra theo từng đội. Lớp học thưa thớt người thì đương nhiên người trong khoa cũng khá ít, mỗi đội chỉ có năm người, vì thế phải phân chia công việc cụ thể.
Thế Di Thiên, Lục Hy và Hà Vũ Triết đi chọn vị trí bắt đầu dựng lều, Trịnh An Khuê đem đồ của các thành viên xếp ngay ngắn trên bãi đất. Cả một đời sinh viên chỉ có một lần học quân sự, đương nhiên Đề Hạnh Tâm không thể bỏ sót khoảnh khắc này. Cô lấy máy ảnh chụp rửa liền ra, đưa về phía của ba chàng trai đang dựng lều kia để chụp.
Sau khi xong hết mọi chuyện thì cũng đã tới giờ chiều, mọi người trong đội không phải là quý tử thì cũng là tiểu thơ, làm sao có thể tự nấu ăn được. Khi gia nhập tiểu đội, các thành viên cũng đã biết về gia cảnh xuất thân của nhau, bây giờ là lúc trông mong vào hai người có cha làm đầu bếp trong đội này. Các ánh mắt đổ đồn về Di Thiên đang đeo tai nghe và Hạnh Tâm đang đọc truyện. Di Thiên và Hạnh Tâm cảm nhận có luồng khí bất ổn, ngước lên nhìn lại bọn họ bằng ánh mắt vô tội, vô tình đồng thanh "Đừng có nhìn tôi"
"Chẳng lẽ hai cậu tính để cả đội phải ngủ đói à?" Vũ Triết ủ rũ nói.
"Tôi không biết nấu" Di Thiên nhàn nhạt nói.
"Tôi cũng không" Hạnh Tâm hờ hững đáp.
Các ánh mắt ngơ ngác lại nhìn hai người bọn họ. Làm sao có thể tin được điều mà hai người nói? Hai người đều là con của vua đầu bếp, có ma mới tin là không được truyền dạy chút ít.
"Thế Di Thiên có cha là đầu bếp trứ danh kiêm giảng viên dạy nấu ăn, kiêm nhà biên soạn sách nấu ăn. Đề Hạnh Tâm có cha là vua đầu bếp kiêm chuyên gia dinh dưỡng, mẹ là chuyên gia ẩm thực" Lục Hy cầm tờ giấy đọc sơ qua rồi nhìn hai người bọn họ "Hai cậu nói xem, bao nhiêu nhân tài ẩm thực tập trung vào nhà hai cậu, nói không biết nấu ăn, ai mà tin được cơ chứ?"
Di Thiên gỡ tai nghe ra, ngồi bật dậy duỗi một chân còn một chân co lên, hai tay chống ra sau, đầu hơi ngẩng lên, người hơi ngửa góc 45 độ, lên tiếng.
"Các cậu thật ấu trĩ, từ khi nào lại có chuyện con của đầu bếp là phải biết nấu ăn?"
Hạnh Tâm cũng bồi thêm một câu "Nấu ăn được, tôi đã không ngồi đây với các cậu"
"Vậy... Vậy bây giờ phải làm sao?" Lục Hy lúng túng.
Cuối cùng thì Trịnh An Khuê cũng nêu lên được một ý kiến "Tự lực cánh sinh, chia nhau ra làm, cùng nấu, cùng ăn, ngon dở không ai phàn nàn"
Bước lên xe bus của trường, nhìn lượt qua một lần, trong đầu thì ý chí kiên cường tự bảo nhất định không để tâm đến Thế Di Thiên, nhất định không để tâm, không để tâm, nhưng đôi chân thì vẫn cứ bước về vị trí ngồi của cậu ta. Thế Di Thiên cố tình ngồi ghế bên ngoài, hai mắt nhắm nghiền, tay khoanh trước ngực, đeo tai nghe, chắc chắn là không muốn cho ai lại gần mình để ngồi rồi, đang đứng nhìn chăm chăm vào chiếc ghế bên trong cậu ta thì Di Thiên chẳng thèm mở mắt ra, lạnh nhạt nói.
"Tôi sớm biết cậu sẽ không cam tâm buông tha cho tôi"
Đề Hạnh Tâm bặm môi, chắp hai tay lên như bái phật, hạ giọng "Vậy làm phiền thánh tăng rồi, a di đà phật"
Di Thiên mở mắt ra nhìn hành động chẳng ra đâu của Hạnh Tâm, mặt không chút biến sắc, đứng lên cho cô chen người bước vào ghế bên trong. Cậu ta ngồi xuống, lại tiếp tục nghe nhạc, hình thức là như vậy, nhưng thật ra là nhạc hòa tấu không lời, âm lượng vừa phải dễ nghe, cho nên ai nói gì, cậu ta đều nghe sạch sành sanh, thói quen này Hạnh Tâm quá rõ, cô quay sang nhìn thấy nửa gương mặt nghiêng của Di Thiên, hồn phách hình như đã bay lên mây, thật sự người này làm phàm nhân sao?
"Đừng có nhìn chăm chăm như vậy rồi liên tưởng đến những cảnh tượng hoan đường" Di Thiên chậm rãi từng chữ.
Hạnh Tâm liếc một cái rồi quay sang chỗ khác "Cậu nghĩ tôi sẽ liên tưởng cái gì chứ?"
"Cảnh tượng tôi sẽ mở mắt ra, vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu, đôi bên nhìn nhau quyến luyến không muốn rời, từ đó nảy sinh tình cảm nam nữ, rồi có một mối tình gặp biến cố không ngừng, cuối cùng phải xa nhau nhưng vì tình yêu khắc cốt ghi tâm nên đi một vòng trái đất, cuối cùng cũng quay về bên nhau" Thế Di Thiên vẫn luôn trong tư thế cũ, nhắm mắt, nhàn nhạt nói như tường thuật lại tình tiết trong những cậu chuyện ngôn tình.
Đề Hạnh Tâm tròn mắt, cậu ta từ bao giờ đã đọc truyện, chẳng phải là rất ghét đọc sách, đọc truyện càng ghét sao?
"Tôi bảo, cậu sống thực tế đi, đừng suốt ngày mơ mộng đến những tình tiết trong ngôn tình sẽ xảy đến với mình, cậu có là nữ chính thì các soái ca ngôn tình của cậu cũng không có thực đâu"
"Ai bảo tôi mơ tưởng như vậy chứ? Cậu đừng có mà suy bụng ta ra bụng người" Hạnh Tâm chống chế, lấy đồ che mắt lại, dựa người lên lưng ghế ngủ. Vũ Triết và Lục Hy ngồi sau lưng vui vẻ bắt chuyện với An Khuê, bọn họ làm thân nhanh chóng. Sau khi thân rồi mới biết, Lục Hy thật ra cũng rất bá đạo, còn An Khuê thì không rụt rè như vẻ tiểu thơ bên ngoài, Vũ Triết thì rất nhiều chuyện và hay kiếm trò vô lại.
Lục Hy hắng giọng gọi Di Thiên mãi nhưng không thấy động tĩnh gì, biết chắc là cậu ta đã ngủ nên thôi.
Nhưng xin thưa, Lục Hy đã lầm, hoàn toàn đã lầm to. Cậu ta chỉ giả điếc coi như đã ngủ thôi. Khi xe bus đi đường dằng, đầu Hạnh Tâm đập vào cửa kính xe, Di Thiên nâng mí mắt lên nhìn, một lúc vẫn không thấy Hạnh Tâm trở mình, cậu ta muốn làm ngơ nhưng đầu cô ấy lại đập một lần nữa, cậu thở dài, đành phải vươn cánh tay trái ra, đặt bàn tay to rộng của cậu lên thành kính, giữ không cho đầu Hạnh Tâm đập vào kính nữa.
Xe bus đến điểm thì dừng lại, các sinh viên lần lượt xuống xe, nghe tiếng động, Hạnh Tâm tỉnh dậy, mở túi che mắt xuống, mơ hồ nhìn người đang ngồi bất động với cánh tay đang vươn về phía mình. Hạnh Tâm quay sang nhìn thấy bàn tay trắng bệch không một giọt máu của Di Thiên đang đặt trên cửa kính, hiểu ra vấn đề, Hạnh Tâm há hốc mồm to đủ nhét quả trứng gà. Di Thiên thu cánh tay mình lại, cảm thấy bàn tay không còn cảm giác, cánh tay mỏi nhừ, bả vai ê ẩm, máu bắt đầu lưu thông, cánh tay tê rần khó chịu.
"Tại sao cậu không gọi tôi dậy?" Hạnh Tâm lo lắng hỏi.
Vẻ mặt tĩnh lặng của Di Thiên nhìn thẳng Hạnh Tâm, cậu ta không hề nhúc nhích, thư thái nói chậm rãi "Tôi không phải chuông báo thức của cậu"
Hạnh Tâm xoay người, định ra ngoài, vô tình chạm ba lô vào tay trái của Di Thiên, cậu ta khẽ hít một hơi thật sâu, có lẽ cánh tay đã tê cứng đang dần dần chuyển sang cảm giác có hàng vạn con kiến đang bò rất khó chịu. Cậu đứng lên bước xuống xe đi thẳng một mạch theo đoàn người.
Các sinh viên hầu như chỉ mang theo một ba lô lớn, ngoài ra không cầm theo những thứ rờm rà nào khác, tập hợp trên một vùng đất trống cỏ xanh mơn mởn, giáo quan mặc đồng phục xanh lá cây đứng ở trên cùng, thông báo các hạng mục: "phạm vi hoạt động của mọi người nằm trong đường cảnh giới đã được đánh dấu, không được bước ra ngoài nửa bước, tuyệt đối phải chú ý an toàn, có việc gì cần thì tìm giáo quan phụ trách, mỗi ngày sẽ kiểm tra thí điểm từng đội về giường chiếu và đồ dùng sinh hoạt, mỗi khi có tín hiệu tập hợp bằng tiếng còi, dù đang làm việc gì cũng phải chạy tới tập hợp đúng quy định, hôm nay các đội tự tìm vị trí để dựng lều, ngày mai chính thức bắt đầu tập luyện, hãy giữ kỷ luật nghiêm ngặt, nghe theo sự chỉ dẫn của quản lý, rõ chưa?"
Cả đội hình đứng nghiêm, đồng thanh hô to "RÕ" rồi tản ra theo từng đội. Lớp học thưa thớt người thì đương nhiên người trong khoa cũng khá ít, mỗi đội chỉ có năm người, vì thế phải phân chia công việc cụ thể.
Thế Di Thiên, Lục Hy và Hà Vũ Triết đi chọn vị trí bắt đầu dựng lều, Trịnh An Khuê đem đồ của các thành viên xếp ngay ngắn trên bãi đất. Cả một đời sinh viên chỉ có một lần học quân sự, đương nhiên Đề Hạnh Tâm không thể bỏ sót khoảnh khắc này. Cô lấy máy ảnh chụp rửa liền ra, đưa về phía của ba chàng trai đang dựng lều kia để chụp.
Sau khi xong hết mọi chuyện thì cũng đã tới giờ chiều, mọi người trong đội không phải là quý tử thì cũng là tiểu thơ, làm sao có thể tự nấu ăn được. Khi gia nhập tiểu đội, các thành viên cũng đã biết về gia cảnh xuất thân của nhau, bây giờ là lúc trông mong vào hai người có cha làm đầu bếp trong đội này. Các ánh mắt đổ đồn về Di Thiên đang đeo tai nghe và Hạnh Tâm đang đọc truyện. Di Thiên và Hạnh Tâm cảm nhận có luồng khí bất ổn, ngước lên nhìn lại bọn họ bằng ánh mắt vô tội, vô tình đồng thanh "Đừng có nhìn tôi"
"Chẳng lẽ hai cậu tính để cả đội phải ngủ đói à?" Vũ Triết ủ rũ nói.
"Tôi không biết nấu" Di Thiên nhàn nhạt nói.
"Tôi cũng không" Hạnh Tâm hờ hững đáp.
Các ánh mắt ngơ ngác lại nhìn hai người bọn họ. Làm sao có thể tin được điều mà hai người nói? Hai người đều là con của vua đầu bếp, có ma mới tin là không được truyền dạy chút ít.
"Thế Di Thiên có cha là đầu bếp trứ danh kiêm giảng viên dạy nấu ăn, kiêm nhà biên soạn sách nấu ăn. Đề Hạnh Tâm có cha là vua đầu bếp kiêm chuyên gia dinh dưỡng, mẹ là chuyên gia ẩm thực" Lục Hy cầm tờ giấy đọc sơ qua rồi nhìn hai người bọn họ "Hai cậu nói xem, bao nhiêu nhân tài ẩm thực tập trung vào nhà hai cậu, nói không biết nấu ăn, ai mà tin được cơ chứ?"
Di Thiên gỡ tai nghe ra, ngồi bật dậy duỗi một chân còn một chân co lên, hai tay chống ra sau, đầu hơi ngẩng lên, người hơi ngửa góc 45 độ, lên tiếng.
"Các cậu thật ấu trĩ, từ khi nào lại có chuyện con của đầu bếp là phải biết nấu ăn?"
Hạnh Tâm cũng bồi thêm một câu "Nấu ăn được, tôi đã không ngồi đây với các cậu"
"Vậy... Vậy bây giờ phải làm sao?" Lục Hy lúng túng.
Cuối cùng thì Trịnh An Khuê cũng nêu lên được một ý kiến "Tự lực cánh sinh, chia nhau ra làm, cùng nấu, cùng ăn, ngon dở không ai phàn nàn"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook