Tây Hồ Nhị Nhân Chuyển
-
Chương 56: The end
“Nữ thần, anh đến đây vậy công việc của anh làm sao?” Cố Thần vừa dọn đồ vừa hỏi.
Đại học Z sắp cho nghỉ đông, cậu phải sắp xếp chút đồ mang về nhàđể bắt đầu kỳ nghỉ đông của mình. Nghỉ đông năm nay không thể có chuyện ngồi nhà một mình xem phim truyền hình rồi, mình có nên qua Úc chơi không nhỉ? Nhưng hình như ba mẹ nói năm nay sẽ đón Tết ở đây, phải đi thăm bà con họ hàng.
Cố Thần dẫn Quân Nhất Nặc về ký túc xá của mình, anh trai cậu đã dọn đi rồi, giờ trong phòng rất trống trải.
Quân Nhất Nặc nhìn Cố Thần dọn dẹp đồ, anh cũng không có ý định giúp cậu, khi nào thấy cậu cần người vịn túi thì vịn giúp để cậu dễ bỏ đồ vào thôi.
“Gặp ba mẹ vợ quan trọng hơn.” Quân Nhất Nặc nói.
Cố Thần nghe thế suýt nữa đã đập đầu vô tủ, cậu tức giận quay đầu nói, “Gì mà ba mẹ vợ, rõ ràng là ba mẹ chồng!”
“Hửm?” Quân Nhất Nặc nhướn mày, anh đặt đồ trong tay lên bàn, ánh mắt ấy khiến Cố Thần run bần bật, đáng sợ quá…
“Anh, anh muốn làm gì?” Cố Thần lùi vài bước, trông y như cô gái nhà lành gặp phải tên dê xồm.
Quân Nhất Nặc nâng đôi chân dài sải một bước đến ngay trước mặt Cố Thần, anh đè cậu lên chiếc tủ đằng sau, ánh mắt nhìn Cố Thần như sói đói thấy thỏ…
Hai ngón tay nắm cằm cậu, Quân Nhất Nặc mỉm cười, chậm rãi hỏi: “Quả Cam, nghe nói em muốn làm công?”
Nghe nói? Nghe ai nói?
Cố Thần luôn chú ý không đúng trọng tâm, ngay khi cậu đang ngơ ngác, mặt Quân Nhất Nặc đã kề sát vào chỉ còn cách mặt cậu không đến năm cm, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau.
“Không, không được sao?” Cố Thần muốn đẩy anh ra, nhưng chân ai kia như bị đóng đinh, đẩy mãi mà chẳng nhúc nhích.
Ánh mắt Quân Nhất Nặc khiến cậu chỉ muốn chui xuống đất luôn cho rồi, cậu rất rất là sợ đó. Cậu chỉ đành thừa nhận là… khí chất của mình hoàn toàn không bằng nữ thần!
“Quả Cam, hôm nay đến nhà tôi.” Một lúc lâu sau, Quân Nhất Nặc mới nói.
“… Hả?” Cố Thần có dự cảm xấu.
“Tôi cảm thấy, phải để em biết…” Những chữ sau anh nói khá nhỏ, chỉ để mình Cố Thần nghe được. Nghe xong mặt Cố Thần trắng bệch, rồi thoắt cái đỏ như trái cà chua chín.
……
Cố Thần thật sự muốn chạy trốn lắm, nhưng Quân Nhất Nặc không để cậu có cơ hội chạy trốn, cậu lấy cớ dọn đồ để kéo dài hơn hai tiếng, Quân Nhất Nặc cũng kiên nhẫn chờ cậu.
Đầu Cố Thần lóe lên một tia hy vọng, cậu bèn gọi điện thoại cho ba mẹ mình, nếu không về nhà thì cũng phải nói một tiếng với họ chứ. Thật ra nguyên nhân chủ yếu cậu gọi điện về nhà đó là muốn cầu cứu, ai ngờ mẹ Cố chỉ để lại một câu “chơi vui nhé” rồi cúp máy luôn.
Mẹ Cố đang mua sắm vô cùng vui vẻ với mấy bà mẹ khác.
Cố Thần tuyệt vọng muốn nhảy xe thì chợt nghe Quân Nhất Nặc nói, “Té gãy tay gãy chân rất đau.”
Cố Thần: “………………………..”
Suốt cả đoạn đường, Cố Thần nghĩ đủ mọi cách chạy trốn, nhưng cho đến tận khi tới nhà Quân Nhất Nặc rồi, cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào, mà lúc này thì người đã bị Quân Nhất Nặc kéo vào cửa.
“Nữ thần, bụng tôi đau quá, tôi muốn đi bệnh viện.” Cố Thần cắn răng, vứt luôn mặt mũi.
“Sao lại đau bụng?” Quân Nhất Nặc bình tĩnh hỏi.
“Tôi tới tháng!!!”
Quân Nhất Nặc: “…………”
Cố Thần cảm thấy tiết tháo của mình đã rớt đến độ này rồi, chắc nữ thần cũng sẽ từ bi tha cho cậu chứ nhỉ, nhưng, cậu đã quá xem thường sự cố chấp của Quân Nhất Nặc.
Ban đầu Quân Nhất Nặc nghĩ mấy chuyện giữa người yêu với nhau như vậy thì cứ để từ từ, nhưng con gà vàng ngốc này cứ liên tục nhảy ra khiêu chiến sức chịu đựng của anh, làm anh muốn nhịn cũng không được.
Vì thế, Cố Thần bị Quân Nhất Nặc đẩy vào phòng, bị đè nằm lên chiếc giường khổng lồ đủ cho tám người nằm.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Thần vào phòng Quân Nhất Nặc, hồi qua đêm ở biệt thự lúc trước, sáng hôm sau cậu có vào phòng của Quân Nhất Nặc rồi, lúc đó cậu đứng gần cửa nhìn vào trong, nhưng không để ý lắm đến độ rộng của chiếc giường.
Lúc trước Quân Nhất Nặc có nói giường mình rất lớn, bây giờ… Cố Thần xem như đã hiểu độ “lớn” của chiếc giường này.
Nè nè, lại lạc đề nữa…
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị khóa, Cố Thần trở về với hiện thực, tức thì tóc cậu dựng đứng cả lên.
Đây là lần đầu tiên Quân Nhất Nặc thấy tóc một người dựng đứng lên như thế, à có thể gọi cái này là “xù lông”.
Quân Nhất Nặc bật cười, Cố Thần chưa từng nghe qua tiếng cười của anh, phải công nhận là tiếng cười ấy rất hay, toát ravẻ quyến rũ khó nói nên lời.
Tim Cố Thần đập mạnh theo từng bước chân của Quân Nhất Nặc, không phải vì sợ, mà là vì cậu đang mong đợi.
Khi đôi môi nóng bỏng ấy chạm vào môi cậu, hồn phách cậu tức thì thoát xác bởi nụ cười của Quân Nhất Nặc, chỉ còn biết ngơ ngác cảm nhận nhiệt độ từ đôi môi truyền đến.
“Không giãy ra, nghĩa là em đã đồng ý.” Một lúc sau, Quân Nhất Nặc chấm dứt nụ hôn, rồi khẽ giọng thì thầm bên tai cậu.
Giọng trầm khàn đầy cám dỗ, như tiếng ca của người cá.
Cố Thần ngơ ngác gật đầu, vừa gật xong thì đã bị một sức mạnh cực lớn đè thẳng xuống giường. Giường rất êm nên cậu chẳng thấy đau chút nào.
“Một mình anh nằm chiếc giường lớn như vậy sao?” Cố Thần chợt hỏi.
Quân Nhất Nặc nghe vậy sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Đừng lo, ngoài tôi ra thì em là người đầu tiên nằm lên nó đấy.”
Cố Thần hơi thẹn thùng vì bị ai đó đoán trúng tim đen, dáng vẻ cậu đỏ mặt khiến nhiệt độ cơ thể của Quân Nhất Nặc tăng cao. Đặc biệt là khi lấy đi chiếc kính trên mặt Cố Thần, đôi mắt xinh đẹp ấy đãphá vỡ phòng tuyến cuối cùng, xông thẳng vào rồi cư ngụ trong trái tim anh.
Quân Nhất Nặc chợt nghĩ tới từ: cám dỗ.
Thôi được, đây chỉ là cảm giác của anh thôi, anh tuyệt đối không nói với Cố Thần đâu, nếu không chắc Cố Thần sẽ tức hộc máu mất.
Cố Thần thấy Quân Nhất Nặc mở ngăn tủ đầu giường, sau khi lần mò vài cái thì lấy ra vài thứ, nói thật Cố Thần bất mãn lắm, giờ phút nào rồi mà anh còn phân tâm vậy hả… nhưng khi thấy rõ thứ đó, cậu lại có khao khát được chạy trốn.
Nút áo bị cởi để lộ mảng ngực rắn chắc. Cởi kính ra trông Cố Thần như công tử bột, đó là vì cậu được di truyền từ mẹ Cố một làn da phơi nắng thế nào cũng không đen nổi, dù cho có phải đứng tập quân sự cả ngày dưới nắng hè gay gắt, cậu vẫn có thể bộc lộ năng lực “phơi hoài không đen” của mình.
Lần đầu tiên Quân Nhất Nặc phát hiện, thì ra cơ thể của đàn ông cũng quyến rũ như thế.
Tựa như một thứ đồ quý, khiến anh không nỡ làm hư.
Ban đầu Cố Thần căng thẳng lắm nhưng dần dà cũng chấp nhận, cả quá trình cậu tựa như mất hết sức lực, hầu như không hề phản kháng chút nào, chỉ có lúc anh đi vào cậu mới sợ hãi ngừng thở thôi.
Đó là một quá trình sung sướng xen lẫn với đau đớn, Cố Thần không tài nào diễn tả được, có điều lúc ngủ mê cậu đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng cậu bị một con quái thú đè bẹp dí không thở nổi.
……
Hôm sau tỉnh lại, Cố Thần mới biết thì ra thứ gì đó đang ôm chặt mình không phải quái thú, mà là Quân Nhất Nặc.
Quân Nhất Nặc chưa dậy, anh nằm cạnh cậu, Cố Thần mở trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, cậu phát hiện gương mặt say ngủ của nữ thần khá dịu dàng, không hề lạnh lùng như khi tỉnh táo.
Tuy Quân Nhất Nặc mang đến cho người khác cảm giác anh rất lạnh lùng, nhưng nếu thân với anh rồi, bạn sẽ nhận ra anh là một người đàn ông rất nhiệt tình, có thể chứng minh điểm này bằng việc anh đã hì hục cày cấy từ chiều đến tối khuya hôm qua.
Tất cả những chuyện xảy ra tối qua khiến Cố Thần vừa hạnh phúc vừa phiền muộn, hôm qua hai chân cậu dang rộng quá nên giờ nhức gần chết, eo cũng đau tới không thẳng nỗi.
Vậy mà tên tội phạm kia còn đang ngủ say như heo chết, Cố Thần tức giận!
Vươn tay – NHÉO!
“… Quả Cam em làm gì vậy?” Bị kéo phăng từ trong mộng đẹp ra ngoài, dù cho có tốt tính cỡ nào thì Quân Nhất Nặc cũng chẳng thể bình tĩnh nổi.
“Tôi đói rồi, làm đồ ăn cho tôi ăn!” Cố Thần kéo chăn đắp kín người, giật luôn phần chăn trên người Quân Nhất Nặc.
Cũng vì hành động này nên nửa người của Quân Nhất Nặc lộ ra ngoài. Dù có điều hòa nhưng dù sao giờ vẫn đang là mùa đông, hơi lạnh thấm vào da khiến Quân Nhất Nặc rùng mình.
Quân Nhất Nặc cướp chăn về, Cố Thần trừng anh, và rồi bàn tay của ai đó vươn qua vỗ một cái thật kêu lên mông cậu… Cố Thần nằm im luôn.
“Muốn nói gì?” Quân Nhất Nặc hỏi.
Cố Thần xoay người đi, chờ một lát thì nói, “Hình như chúng ta tiến triển quá nhanh?” Tuy cậu rất thích nữ thần, muốn ở bên anh cả đời, nhưng cậu cứ thấy sao sao ấy, đặc biệt là chuyện chưa gì đã cùng lăn giường kiểu này, cảm giác như thiếu thứ gì đó.
Quân Nhất Nặc nhìn cậu, một lúc sau mới trả lời, “Tôi biết là do tôi nóng vội, nhưng Quả Cam, tôi không phải người giỏi biểu đạt suy nghĩ của mình, có một số lời tôi không nói ra được. Nhưng nếu em thấy thiếu, tôi mong em hãy cứ để thời gian chứng minh tất cả đi.”
Không phải ngôn từ hàm súc gì, nhưng vẫn khiến Cố Thần rung động không thôi.
Có lẽ giống trong trò chơi, qua thời gian dài tiếp xúc, cậu dần yêu cái người tên Họa Cốt luôn tỏ ra lạnh lùng này, chỉ là khoảng thời gian hai người gặp nhau ngoài đời thực quá ít, nó khiến cậu cảm thấy bất an.
Dù hai người đã có những tiếp xúc thân mật nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, nếu để thời gian chứng minh… họ còn trẻ, chẳng phải còn nhiều thời gian lắm sao?
“Thấy nữ thần cầu xin chân thành như vậy, tôi cũng đành miễn cưỡng đồng ý!” Cố Thần vờ nghiêm mặt.
“……”
“Nhưng bây giờ tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm, anh đi làm cơm đi!” Cố Thần vui sướng khi thấy dáng vẻ lúc này của Quân Nhất Nặc, lá gan cũng theo đó lớn dần, thế là cậu chỉ tay năm ngón sai nữ thần đi làm cơm… chẳng phải trong tiểu thuyết đều viết vậy sao!
Tiếc là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình không bao giờ hợp lẽ thường, nếu không chắc thế giới này điên hết rồi.
Quân Nhất Nặc âm thầm nghiến răng, anh nở nụ cười đầy thâm ý, “Được, tôi làm cho em.” Nói đoạn xốc chăn đứng lên.
Cố Thần bị dọa bởi nụ cười đó, cậu lập tức chữa cháy, “Không, không cần đâu nữ thần, cứ kêu đầu bếp nhà anh làm là được…”
Quân Nhất Nặc lại mỉm cười, anh nói với Cố Thần bằng giọng dịu dàng đến nỗi chảy cả nước, “Là ‘công’, sao có thể để thụ của mình mới sáng sớm đã đói bụng được, tất nhiên tôi phải tự vào bếp rồi.”
Cố Thần đáng thương, bấy giờ cậu mới biết cái gì gọi là tự cầm đá đập chân mình. Với lại, anh có cần nhấn mạnh từ “công” và “thụ” như vậy không?
Cố Thần: Nữ thần bị ác quỷ nhập đáng sợ quá đi ┭┮﹏┭┮
_____HẾT_____
Đại học Z sắp cho nghỉ đông, cậu phải sắp xếp chút đồ mang về nhàđể bắt đầu kỳ nghỉ đông của mình. Nghỉ đông năm nay không thể có chuyện ngồi nhà một mình xem phim truyền hình rồi, mình có nên qua Úc chơi không nhỉ? Nhưng hình như ba mẹ nói năm nay sẽ đón Tết ở đây, phải đi thăm bà con họ hàng.
Cố Thần dẫn Quân Nhất Nặc về ký túc xá của mình, anh trai cậu đã dọn đi rồi, giờ trong phòng rất trống trải.
Quân Nhất Nặc nhìn Cố Thần dọn dẹp đồ, anh cũng không có ý định giúp cậu, khi nào thấy cậu cần người vịn túi thì vịn giúp để cậu dễ bỏ đồ vào thôi.
“Gặp ba mẹ vợ quan trọng hơn.” Quân Nhất Nặc nói.
Cố Thần nghe thế suýt nữa đã đập đầu vô tủ, cậu tức giận quay đầu nói, “Gì mà ba mẹ vợ, rõ ràng là ba mẹ chồng!”
“Hửm?” Quân Nhất Nặc nhướn mày, anh đặt đồ trong tay lên bàn, ánh mắt ấy khiến Cố Thần run bần bật, đáng sợ quá…
“Anh, anh muốn làm gì?” Cố Thần lùi vài bước, trông y như cô gái nhà lành gặp phải tên dê xồm.
Quân Nhất Nặc nâng đôi chân dài sải một bước đến ngay trước mặt Cố Thần, anh đè cậu lên chiếc tủ đằng sau, ánh mắt nhìn Cố Thần như sói đói thấy thỏ…
Hai ngón tay nắm cằm cậu, Quân Nhất Nặc mỉm cười, chậm rãi hỏi: “Quả Cam, nghe nói em muốn làm công?”
Nghe nói? Nghe ai nói?
Cố Thần luôn chú ý không đúng trọng tâm, ngay khi cậu đang ngơ ngác, mặt Quân Nhất Nặc đã kề sát vào chỉ còn cách mặt cậu không đến năm cm, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau.
“Không, không được sao?” Cố Thần muốn đẩy anh ra, nhưng chân ai kia như bị đóng đinh, đẩy mãi mà chẳng nhúc nhích.
Ánh mắt Quân Nhất Nặc khiến cậu chỉ muốn chui xuống đất luôn cho rồi, cậu rất rất là sợ đó. Cậu chỉ đành thừa nhận là… khí chất của mình hoàn toàn không bằng nữ thần!
“Quả Cam, hôm nay đến nhà tôi.” Một lúc lâu sau, Quân Nhất Nặc mới nói.
“… Hả?” Cố Thần có dự cảm xấu.
“Tôi cảm thấy, phải để em biết…” Những chữ sau anh nói khá nhỏ, chỉ để mình Cố Thần nghe được. Nghe xong mặt Cố Thần trắng bệch, rồi thoắt cái đỏ như trái cà chua chín.
……
Cố Thần thật sự muốn chạy trốn lắm, nhưng Quân Nhất Nặc không để cậu có cơ hội chạy trốn, cậu lấy cớ dọn đồ để kéo dài hơn hai tiếng, Quân Nhất Nặc cũng kiên nhẫn chờ cậu.
Đầu Cố Thần lóe lên một tia hy vọng, cậu bèn gọi điện thoại cho ba mẹ mình, nếu không về nhà thì cũng phải nói một tiếng với họ chứ. Thật ra nguyên nhân chủ yếu cậu gọi điện về nhà đó là muốn cầu cứu, ai ngờ mẹ Cố chỉ để lại một câu “chơi vui nhé” rồi cúp máy luôn.
Mẹ Cố đang mua sắm vô cùng vui vẻ với mấy bà mẹ khác.
Cố Thần tuyệt vọng muốn nhảy xe thì chợt nghe Quân Nhất Nặc nói, “Té gãy tay gãy chân rất đau.”
Cố Thần: “………………………..”
Suốt cả đoạn đường, Cố Thần nghĩ đủ mọi cách chạy trốn, nhưng cho đến tận khi tới nhà Quân Nhất Nặc rồi, cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào, mà lúc này thì người đã bị Quân Nhất Nặc kéo vào cửa.
“Nữ thần, bụng tôi đau quá, tôi muốn đi bệnh viện.” Cố Thần cắn răng, vứt luôn mặt mũi.
“Sao lại đau bụng?” Quân Nhất Nặc bình tĩnh hỏi.
“Tôi tới tháng!!!”
Quân Nhất Nặc: “…………”
Cố Thần cảm thấy tiết tháo của mình đã rớt đến độ này rồi, chắc nữ thần cũng sẽ từ bi tha cho cậu chứ nhỉ, nhưng, cậu đã quá xem thường sự cố chấp của Quân Nhất Nặc.
Ban đầu Quân Nhất Nặc nghĩ mấy chuyện giữa người yêu với nhau như vậy thì cứ để từ từ, nhưng con gà vàng ngốc này cứ liên tục nhảy ra khiêu chiến sức chịu đựng của anh, làm anh muốn nhịn cũng không được.
Vì thế, Cố Thần bị Quân Nhất Nặc đẩy vào phòng, bị đè nằm lên chiếc giường khổng lồ đủ cho tám người nằm.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Thần vào phòng Quân Nhất Nặc, hồi qua đêm ở biệt thự lúc trước, sáng hôm sau cậu có vào phòng của Quân Nhất Nặc rồi, lúc đó cậu đứng gần cửa nhìn vào trong, nhưng không để ý lắm đến độ rộng của chiếc giường.
Lúc trước Quân Nhất Nặc có nói giường mình rất lớn, bây giờ… Cố Thần xem như đã hiểu độ “lớn” của chiếc giường này.
Nè nè, lại lạc đề nữa…
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị khóa, Cố Thần trở về với hiện thực, tức thì tóc cậu dựng đứng cả lên.
Đây là lần đầu tiên Quân Nhất Nặc thấy tóc một người dựng đứng lên như thế, à có thể gọi cái này là “xù lông”.
Quân Nhất Nặc bật cười, Cố Thần chưa từng nghe qua tiếng cười của anh, phải công nhận là tiếng cười ấy rất hay, toát ravẻ quyến rũ khó nói nên lời.
Tim Cố Thần đập mạnh theo từng bước chân của Quân Nhất Nặc, không phải vì sợ, mà là vì cậu đang mong đợi.
Khi đôi môi nóng bỏng ấy chạm vào môi cậu, hồn phách cậu tức thì thoát xác bởi nụ cười của Quân Nhất Nặc, chỉ còn biết ngơ ngác cảm nhận nhiệt độ từ đôi môi truyền đến.
“Không giãy ra, nghĩa là em đã đồng ý.” Một lúc sau, Quân Nhất Nặc chấm dứt nụ hôn, rồi khẽ giọng thì thầm bên tai cậu.
Giọng trầm khàn đầy cám dỗ, như tiếng ca của người cá.
Cố Thần ngơ ngác gật đầu, vừa gật xong thì đã bị một sức mạnh cực lớn đè thẳng xuống giường. Giường rất êm nên cậu chẳng thấy đau chút nào.
“Một mình anh nằm chiếc giường lớn như vậy sao?” Cố Thần chợt hỏi.
Quân Nhất Nặc nghe vậy sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Đừng lo, ngoài tôi ra thì em là người đầu tiên nằm lên nó đấy.”
Cố Thần hơi thẹn thùng vì bị ai đó đoán trúng tim đen, dáng vẻ cậu đỏ mặt khiến nhiệt độ cơ thể của Quân Nhất Nặc tăng cao. Đặc biệt là khi lấy đi chiếc kính trên mặt Cố Thần, đôi mắt xinh đẹp ấy đãphá vỡ phòng tuyến cuối cùng, xông thẳng vào rồi cư ngụ trong trái tim anh.
Quân Nhất Nặc chợt nghĩ tới từ: cám dỗ.
Thôi được, đây chỉ là cảm giác của anh thôi, anh tuyệt đối không nói với Cố Thần đâu, nếu không chắc Cố Thần sẽ tức hộc máu mất.
Cố Thần thấy Quân Nhất Nặc mở ngăn tủ đầu giường, sau khi lần mò vài cái thì lấy ra vài thứ, nói thật Cố Thần bất mãn lắm, giờ phút nào rồi mà anh còn phân tâm vậy hả… nhưng khi thấy rõ thứ đó, cậu lại có khao khát được chạy trốn.
Nút áo bị cởi để lộ mảng ngực rắn chắc. Cởi kính ra trông Cố Thần như công tử bột, đó là vì cậu được di truyền từ mẹ Cố một làn da phơi nắng thế nào cũng không đen nổi, dù cho có phải đứng tập quân sự cả ngày dưới nắng hè gay gắt, cậu vẫn có thể bộc lộ năng lực “phơi hoài không đen” của mình.
Lần đầu tiên Quân Nhất Nặc phát hiện, thì ra cơ thể của đàn ông cũng quyến rũ như thế.
Tựa như một thứ đồ quý, khiến anh không nỡ làm hư.
Ban đầu Cố Thần căng thẳng lắm nhưng dần dà cũng chấp nhận, cả quá trình cậu tựa như mất hết sức lực, hầu như không hề phản kháng chút nào, chỉ có lúc anh đi vào cậu mới sợ hãi ngừng thở thôi.
Đó là một quá trình sung sướng xen lẫn với đau đớn, Cố Thần không tài nào diễn tả được, có điều lúc ngủ mê cậu đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng cậu bị một con quái thú đè bẹp dí không thở nổi.
……
Hôm sau tỉnh lại, Cố Thần mới biết thì ra thứ gì đó đang ôm chặt mình không phải quái thú, mà là Quân Nhất Nặc.
Quân Nhất Nặc chưa dậy, anh nằm cạnh cậu, Cố Thần mở trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, cậu phát hiện gương mặt say ngủ của nữ thần khá dịu dàng, không hề lạnh lùng như khi tỉnh táo.
Tuy Quân Nhất Nặc mang đến cho người khác cảm giác anh rất lạnh lùng, nhưng nếu thân với anh rồi, bạn sẽ nhận ra anh là một người đàn ông rất nhiệt tình, có thể chứng minh điểm này bằng việc anh đã hì hục cày cấy từ chiều đến tối khuya hôm qua.
Tất cả những chuyện xảy ra tối qua khiến Cố Thần vừa hạnh phúc vừa phiền muộn, hôm qua hai chân cậu dang rộng quá nên giờ nhức gần chết, eo cũng đau tới không thẳng nỗi.
Vậy mà tên tội phạm kia còn đang ngủ say như heo chết, Cố Thần tức giận!
Vươn tay – NHÉO!
“… Quả Cam em làm gì vậy?” Bị kéo phăng từ trong mộng đẹp ra ngoài, dù cho có tốt tính cỡ nào thì Quân Nhất Nặc cũng chẳng thể bình tĩnh nổi.
“Tôi đói rồi, làm đồ ăn cho tôi ăn!” Cố Thần kéo chăn đắp kín người, giật luôn phần chăn trên người Quân Nhất Nặc.
Cũng vì hành động này nên nửa người của Quân Nhất Nặc lộ ra ngoài. Dù có điều hòa nhưng dù sao giờ vẫn đang là mùa đông, hơi lạnh thấm vào da khiến Quân Nhất Nặc rùng mình.
Quân Nhất Nặc cướp chăn về, Cố Thần trừng anh, và rồi bàn tay của ai đó vươn qua vỗ một cái thật kêu lên mông cậu… Cố Thần nằm im luôn.
“Muốn nói gì?” Quân Nhất Nặc hỏi.
Cố Thần xoay người đi, chờ một lát thì nói, “Hình như chúng ta tiến triển quá nhanh?” Tuy cậu rất thích nữ thần, muốn ở bên anh cả đời, nhưng cậu cứ thấy sao sao ấy, đặc biệt là chuyện chưa gì đã cùng lăn giường kiểu này, cảm giác như thiếu thứ gì đó.
Quân Nhất Nặc nhìn cậu, một lúc sau mới trả lời, “Tôi biết là do tôi nóng vội, nhưng Quả Cam, tôi không phải người giỏi biểu đạt suy nghĩ của mình, có một số lời tôi không nói ra được. Nhưng nếu em thấy thiếu, tôi mong em hãy cứ để thời gian chứng minh tất cả đi.”
Không phải ngôn từ hàm súc gì, nhưng vẫn khiến Cố Thần rung động không thôi.
Có lẽ giống trong trò chơi, qua thời gian dài tiếp xúc, cậu dần yêu cái người tên Họa Cốt luôn tỏ ra lạnh lùng này, chỉ là khoảng thời gian hai người gặp nhau ngoài đời thực quá ít, nó khiến cậu cảm thấy bất an.
Dù hai người đã có những tiếp xúc thân mật nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, nếu để thời gian chứng minh… họ còn trẻ, chẳng phải còn nhiều thời gian lắm sao?
“Thấy nữ thần cầu xin chân thành như vậy, tôi cũng đành miễn cưỡng đồng ý!” Cố Thần vờ nghiêm mặt.
“……”
“Nhưng bây giờ tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm, anh đi làm cơm đi!” Cố Thần vui sướng khi thấy dáng vẻ lúc này của Quân Nhất Nặc, lá gan cũng theo đó lớn dần, thế là cậu chỉ tay năm ngón sai nữ thần đi làm cơm… chẳng phải trong tiểu thuyết đều viết vậy sao!
Tiếc là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình không bao giờ hợp lẽ thường, nếu không chắc thế giới này điên hết rồi.
Quân Nhất Nặc âm thầm nghiến răng, anh nở nụ cười đầy thâm ý, “Được, tôi làm cho em.” Nói đoạn xốc chăn đứng lên.
Cố Thần bị dọa bởi nụ cười đó, cậu lập tức chữa cháy, “Không, không cần đâu nữ thần, cứ kêu đầu bếp nhà anh làm là được…”
Quân Nhất Nặc lại mỉm cười, anh nói với Cố Thần bằng giọng dịu dàng đến nỗi chảy cả nước, “Là ‘công’, sao có thể để thụ của mình mới sáng sớm đã đói bụng được, tất nhiên tôi phải tự vào bếp rồi.”
Cố Thần đáng thương, bấy giờ cậu mới biết cái gì gọi là tự cầm đá đập chân mình. Với lại, anh có cần nhấn mạnh từ “công” và “thụ” như vậy không?
Cố Thần: Nữ thần bị ác quỷ nhập đáng sợ quá đi ┭┮﹏┭┮
_____HẾT_____
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook