Tay Chơi
-
Chương 1
Yến Vũ thề rằng mình chỉ đi toilét, không hề có ý nghe lén. Thế nhưng cái đôi hứng tình không biết kiêng dè, làm bậy trời long đất lở ngay trong WC thì anh biết phải làm sao.
Kẻ kêu muốn tắt thở kia thì anh chẳng biết, nhưng còn người lâu lâu mới thở dốc một tiếng, gợi tình như muốn tan ra thành nước thì anh không xa lạ.
Văn Diên.
Anh nghe Tống Kiếm cho hay rằng Văn Diên thất tình rồi, thuần túy làm chỉ để trút, còn bây giờ anh có thể đoan chắc rằng Văn Diên thất con mẹ nó tình thật rồi.
Bằng không, chỉ với cái tính không chịu nổi bụi vương vào mắt của cái vị ‘chân ái’ kia nhà Văn Diên, hôm nay Văn Diên lang chạ với tiểu yêu tinh khác, ngày mai đảm bảo tổ-cúc-cu của bọn họ sẽ banh chành, người đi lầu vắng.
Nửa năm trước, Văn Diên nhậu nhẹt với đám bạn đã tuyên bố rằng mình gặp được tình yêu đích thực, từ nay về sau tu thân dưỡng tính, gác kiếm giang hồ.
Yến Vũ còn lấy làm hơi tiếc, suy cho cùng bọn họ cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì, chủ yếu là nghe tiếng tăm chơi bời của nhau nhiều hơn.
Cái sự nghe tiếng này cũng chẳng trong sáng gì mấy, chỉ là ngủ với nhiều người quá rồi, khó tránh khỏi đụng hàng nhau.
Yến Vũ kỹ thuật cao, Văn Diên hàng khủng. Trong cái giới 0 nhiều 1 ít này, hai người họ đúng là hàng hiếm.
Đàn ông khó tránh khỏi có chút hiếu thắng, đặc biệt là người này lại chẳng quen người kia, nhưng tên đối phương cứ nghe ầm ầm trong giới, nghe riết lờn tai. Huống hồ, ví dụ như bạn tình hôm nay còn quằn quại tê tái dưới thân Yến Vũ, ngày mai chưa chắc đã hẹn lại được. Khi Yến Vũ ôm bồ mới bước ra khỏi khách sạn, lại thấy bạn tình bảo nhà có việc đang rúc trong lòng Văn Diên, chưa kể còn đi ra cùng một khách sạn, mặt mày rạo rực, mắt dán chặt vào phần dưới của Văn Diên.
Tuy chỉ là bạn tình thôi, không cần phải câu nệ làm gì. Thế nhưng cảm giác bị đạp xuống dưới rất giày xéo lòng tự trọng của Yến Vũ, anh thật sự tò mò về củ khoai to trong truyền thuyết của Văn Diên.
Anh có suy nghĩ đó, bèn nửa hở nửa kín tìm kèo so kè cao thấp với Văn Diên. Còn Văn Diên nghe ai đó mách lại, hắn ta búng thuốc trong tay, rồi nhả một vòng khói rất chi ngạo nghễ, “Cần gì 3P, cứ đến đây để ‘gia’ xoạc cho một trận, ‘gia’ to đến mức nào, có thể tự lấy thân kiểm nghiệm.”
Yến Vũ nghe vậy cũng chẳng giận, chỉ cười ngược, tối đó bèn đến khách sạn Văn Diên hay đóng quân.
Nguyên con đường toàn là khách sạn, bình thường anh hay đứng cuối đường săn trai, Văn Diên thì ở đầu đường. Hai người họ vô tình hoặc hữu ý, không xâm phạm địa bàn nhau, rất có cảm giác vi diệu kiểu “vương bất kiến vương”.
Yến Vũ đã từng gặp Văn Diên mấy bận, nhưng lần nào cũng chỉ một thoáng lướt qua. Tối nay anh nghiêm túc quan sát đối thủ trong lời đồn cả buổi, cảm thấy đối phương quả thực có vốn liếng để xưng là “gia”.
Bằng kinh nghiệm ‘duyệt trai’ của mình, không thể phủ nhận Văn Diên có bờ hông cực phẩm, phối hợp với thân trên săn chắc hình tam giác, không hổ là vòng eo ngựa đực chiến mã lực cao trong truyền thuyết.
Ngồi phất phơ còn chưa phát hiện ra, lúc đứng lên rồi thì chiều cao quả thực có thể cười ngạo thiên hạ.
Khuôn mặt thôi miễn bàn, mày kiếm mắt sâu, không biết có lai hay không, nhưng sâu hơn người bình thường nhiều. Cộng thêm quả cằm đầy đặn nam tính, nếu Yến Vũ là 0, phỏng chừng cũng muốn xoạc một trận với người này thật.
Thế nhưng đồng tính khắc số nhau, cộng thêm một câu ‘lấy thân kiểm nghiệm’ trước đó của Văn Diên, Yến Vũ hứng xoạc không có, nhưng hứng tẩn thì thừa.
Tuy trong lòng ghim ghút đối phương sâu sắc, nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra ôn hòa như gió xuân, dịu dàng tựa mưa phùn.
Không biết có phải vì người bên cạnh bỏ nhỏ mấy câu với Văn Diên hay không, Văn Diên nhướng mắt lên nhìn qua chỗ anh.
Khách quan mà nói, Yến Vũ lúc nào cũng chỉn chu vun vén hình tượng của mình, đeo mắt kính, khoác áo vest, lịch sự trí thức. Có điều trên giường thì đúng kiểu mặt người dạ thú, có chút tương phản. Anh có thể ung dung vờn bạn tình cả đêm, chơi cho đến khi partner chân không thể khép, lưng không thể thẳng, hôm sau mới áo xống tươm tất, rút chim ra đi.
Ánh mắt Văn Diên nóng bỏng rực lửa, chỉ quét từ trên xuống dưới một cái thôi mà đã trắng trợn như muốn lột trần Yến Vũ. Vẻ mặt Yến Vũ điềm tĩnh quay về đối phương mời rượu, mỉm cười khẽ phun ra một câu, “Ra chỉ có vậy.”
Lần đầu tiên đôi bên giáp mặt, trong vô số ánh chớp, chặt chém nhau không thấy máu một hồi, nhưng không kẻ nào tiện động thủ.
Không bàn đến chuyện cả hai đều là top, Yến Vũ, Văn Diên, đều là những tay chơi sành sỏi.
Không ai phục ai.
Chẳng bao lâu dân tình đều đồn ầm lên rằng, bọn họ bỉ bai nhau, một câu “lấy thân kiểm nghiệm”, một lời “ra chỉ có vậy”. Đám bạn trong giới bàn tán rôm rả, coi đó là chuyện cười.
Dân tình cười vậy thôi, chứ thành phố C lớn có bằng này, Văn Diên ngủ khắp nửa đông thành phố, Yến Vũ ngủ khắp nửa tây thành phố. Nếu bọn họ ngủ chung một chỗ, đám 0 bốn phương tám hướng có mà khóc thét.
Có người hiểu chuyện muốn giới thiệu cả hai làm quen, biết đâu còn có thể “giao lưu học hỏi”, trong số những người hiểu chuyện ấy có Tống Kiếm.
Tống Kiếm chơi với Yến Vũ đã năm năm, thuộc dạng 0.5, tức là chưa từng ngủ với Yến Vũ, mà cũng chưa từng qua đêm với Văn Diên. Thật hiếm có gay nào quen tận hai cực phẩm trong giới mà lại chẳng đụng chạm cái khỉ khô gì hết như vậy.
Cậu ta giữ thân vô cùng trong sạch, tin tưởng vào tình yêu thuần khiết, một lòng một dạ hướng về mối tình đầu đã bay qua đất nước của Tây lông du học.
Lúc mới quen, Yến Vũ còn định phát triển tình bạn trong sáng với Tống Kiếm lên thành giai cấp chịch chọac, kết quả là bị từ chối thẳng thừng. Anh còn ôm bụng hóng kịch vui đợi xem chừng nào Tống Kiếm với mối tình đầu đường ai nấy đi, nào ngờ quen nhau năm năm rồi, Tống Kiếm với người kia vẫn gắn bó keo sơn, khiến một kẻ luôn chơi bời qua đường như Yến Vũ cũng không khỏi có chút cảm động.
Về sau, anh thật lòng hy vọng Tống Kiếm hạnh phúc, Tống Kiếm và mối tình đầu của cậu ấy thật sự rất tốt.
Tống Kiếm biết Yến Vũ thích chơi, cậu cũng biết đám bạn đang giật dây Yến Vũ đi gạ Văn Diên, biết đâu có thể biến trai tráng hừng hực mềm như cọng bún. Ánh mắt bừng bừng muốn thử cộng thêm hóc-môn rục rịch trên người Yến Vũ cho thấy anh thực sự có hứng thú, song Tống Kiếm lại khuyên nhủ, “Cẩn thận rước lửa vào người.”
Yến Vũ còn chưa kịp châm lửa, Văn Diên đã bị người khác đập chậu cướp hoa mất rồi. Thật đúng là con mẹ nó biến thành cọng bún, từ đó trở thành người đàn ông tốt của gia đình.
Nghe nói tình yêu đích thực của Văn Diên là một giảng viên đại học, vốn thẳng, vì lo cho học trò mình lầm đường lạc lối, kết quả là theo đến tận gay-bar, đối phương ngây thơ như thỏ trắng, có lẽ vì vậy mới bị theo dõi, bỏ thuốc.
Văn Diên lập tức sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, đưa người lên khách sạn làm rồi lại làm.
Yến Vũ nghe vậy chỉ cười khinh bỉ, lại còn anh hùng cứu mỹ nhân, từ quán bar quất một cuốc taxi đến bệnh viện nhân dân thành phố C có năm phút, đừng nói là thuốc kích dục vớ vẩn, coi như thuốc trừ sâu súc ruột cũng được vậy.
Đã muốn xoạc con người ta, còn ráng tô vẽ đẹp đẽ như phim ngôn lù, beep.
Anh thật sự thấy khó chịu, ngọn lửa mới nhen nhúm đã bị hất cho một xô tuyết, còn bốc khói xì xì, nuốt thế nào trôi.
Có điều một chút khó chịu ấy liền được giải quyết ngay trong đêm, bạn tình của anh vừa khéo cũng là thầy giáo, mặc đồ vest chơi trò vờ nghiêm túc quỳ xuống, đối phương bị Yến Vũ bắn đầy mặt xong kéo lên giường, mông đùi bị trói bằng dây thừng đỏ, nện đến mức lỗ hậu không khép lại nổi.
Yến Vũ còn vuốt khuôn mặt đỏ gay đờ đẫn của đối phương, không ngừng hỏi, “Thầy ơi, có sướng không? Em chơi thầy sướng hơn hay Văn Diên sướng hơn?”
Nói ra rồi Yến Vũ cũng thấy buồn cười, anh làm sao thế này, lẽ nào lại còn trẻ trâu đến mức ấy?
Để chứng minh bản thân mình không trẩu, anh và Tống Kiếm tham gia tiệc từ giã kiếp độc thân do đám bạn Văn Diên tổ chức cho anh ta.
Khi đi Yến Vũ là người lái xe, anh nhìn cảnh giao thông ùn tắc đằng trước, nghiêng mặt nói với Tống Kiếm, “Hay thôi đừng đi, tắc đường ghê quá.”
Tống Kiếm đang nghịch di động, không ngẩng đầu lên đáp, “Tùy mày.”
Yến Vũ im lặng, lát sau lại nói, “Thôi cứ đi đi vậy, cũng được nửa đường rồi.”
Lúc này Tống Kiếm mới dời mắt khỏi di động ngó Yến Vũ, thấy bản mặt Yến Vũ vẫn nhởn nhơ mới thở phào nhẹ nhõm, “Mày đừng làm chuyện điên rồ đấy.”
Yến Vũ móc hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu ngậm trong miệng, mặt nhơn nhơn, “Không thể nào, tao là ai, tao là Yến Vũ!”
Đến nơi rồi anh mới phát hiện ra tiệc từ giã độc thân cái gì, là tiệc trụy lạc quy mô lớn thì có, cũng may mấy người này còn giữ lý trí, vẫn còn mặc quần áo, bằng không nhìn chẳng khác gì tiệc sex tập thể cả.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, có ngồi lên đùi, có ôm hôn, có thổi kèn, có chỗ thậm chí quần còn chưa cởi đã bắt đầu nhún nhún.
Phối hợp biểu diễn còn có một vũ công ở trần, nước da màu đồng, đứng trên quầy bar, túi quần da nhét đầy những tiền boa.
Yến Vũ hít sâu một hơi mùi vị dâm loạn trong không khí, tim một thoáng đập dồn, khóe môi khẽ cong lên, “Thích thật, chơi thôi.”
Kẻ kêu muốn tắt thở kia thì anh chẳng biết, nhưng còn người lâu lâu mới thở dốc một tiếng, gợi tình như muốn tan ra thành nước thì anh không xa lạ.
Văn Diên.
Anh nghe Tống Kiếm cho hay rằng Văn Diên thất tình rồi, thuần túy làm chỉ để trút, còn bây giờ anh có thể đoan chắc rằng Văn Diên thất con mẹ nó tình thật rồi.
Bằng không, chỉ với cái tính không chịu nổi bụi vương vào mắt của cái vị ‘chân ái’ kia nhà Văn Diên, hôm nay Văn Diên lang chạ với tiểu yêu tinh khác, ngày mai đảm bảo tổ-cúc-cu của bọn họ sẽ banh chành, người đi lầu vắng.
Nửa năm trước, Văn Diên nhậu nhẹt với đám bạn đã tuyên bố rằng mình gặp được tình yêu đích thực, từ nay về sau tu thân dưỡng tính, gác kiếm giang hồ.
Yến Vũ còn lấy làm hơi tiếc, suy cho cùng bọn họ cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì, chủ yếu là nghe tiếng tăm chơi bời của nhau nhiều hơn.
Cái sự nghe tiếng này cũng chẳng trong sáng gì mấy, chỉ là ngủ với nhiều người quá rồi, khó tránh khỏi đụng hàng nhau.
Yến Vũ kỹ thuật cao, Văn Diên hàng khủng. Trong cái giới 0 nhiều 1 ít này, hai người họ đúng là hàng hiếm.
Đàn ông khó tránh khỏi có chút hiếu thắng, đặc biệt là người này lại chẳng quen người kia, nhưng tên đối phương cứ nghe ầm ầm trong giới, nghe riết lờn tai. Huống hồ, ví dụ như bạn tình hôm nay còn quằn quại tê tái dưới thân Yến Vũ, ngày mai chưa chắc đã hẹn lại được. Khi Yến Vũ ôm bồ mới bước ra khỏi khách sạn, lại thấy bạn tình bảo nhà có việc đang rúc trong lòng Văn Diên, chưa kể còn đi ra cùng một khách sạn, mặt mày rạo rực, mắt dán chặt vào phần dưới của Văn Diên.
Tuy chỉ là bạn tình thôi, không cần phải câu nệ làm gì. Thế nhưng cảm giác bị đạp xuống dưới rất giày xéo lòng tự trọng của Yến Vũ, anh thật sự tò mò về củ khoai to trong truyền thuyết của Văn Diên.
Anh có suy nghĩ đó, bèn nửa hở nửa kín tìm kèo so kè cao thấp với Văn Diên. Còn Văn Diên nghe ai đó mách lại, hắn ta búng thuốc trong tay, rồi nhả một vòng khói rất chi ngạo nghễ, “Cần gì 3P, cứ đến đây để ‘gia’ xoạc cho một trận, ‘gia’ to đến mức nào, có thể tự lấy thân kiểm nghiệm.”
Yến Vũ nghe vậy cũng chẳng giận, chỉ cười ngược, tối đó bèn đến khách sạn Văn Diên hay đóng quân.
Nguyên con đường toàn là khách sạn, bình thường anh hay đứng cuối đường săn trai, Văn Diên thì ở đầu đường. Hai người họ vô tình hoặc hữu ý, không xâm phạm địa bàn nhau, rất có cảm giác vi diệu kiểu “vương bất kiến vương”.
Yến Vũ đã từng gặp Văn Diên mấy bận, nhưng lần nào cũng chỉ một thoáng lướt qua. Tối nay anh nghiêm túc quan sát đối thủ trong lời đồn cả buổi, cảm thấy đối phương quả thực có vốn liếng để xưng là “gia”.
Bằng kinh nghiệm ‘duyệt trai’ của mình, không thể phủ nhận Văn Diên có bờ hông cực phẩm, phối hợp với thân trên săn chắc hình tam giác, không hổ là vòng eo ngựa đực chiến mã lực cao trong truyền thuyết.
Ngồi phất phơ còn chưa phát hiện ra, lúc đứng lên rồi thì chiều cao quả thực có thể cười ngạo thiên hạ.
Khuôn mặt thôi miễn bàn, mày kiếm mắt sâu, không biết có lai hay không, nhưng sâu hơn người bình thường nhiều. Cộng thêm quả cằm đầy đặn nam tính, nếu Yến Vũ là 0, phỏng chừng cũng muốn xoạc một trận với người này thật.
Thế nhưng đồng tính khắc số nhau, cộng thêm một câu ‘lấy thân kiểm nghiệm’ trước đó của Văn Diên, Yến Vũ hứng xoạc không có, nhưng hứng tẩn thì thừa.
Tuy trong lòng ghim ghút đối phương sâu sắc, nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra ôn hòa như gió xuân, dịu dàng tựa mưa phùn.
Không biết có phải vì người bên cạnh bỏ nhỏ mấy câu với Văn Diên hay không, Văn Diên nhướng mắt lên nhìn qua chỗ anh.
Khách quan mà nói, Yến Vũ lúc nào cũng chỉn chu vun vén hình tượng của mình, đeo mắt kính, khoác áo vest, lịch sự trí thức. Có điều trên giường thì đúng kiểu mặt người dạ thú, có chút tương phản. Anh có thể ung dung vờn bạn tình cả đêm, chơi cho đến khi partner chân không thể khép, lưng không thể thẳng, hôm sau mới áo xống tươm tất, rút chim ra đi.
Ánh mắt Văn Diên nóng bỏng rực lửa, chỉ quét từ trên xuống dưới một cái thôi mà đã trắng trợn như muốn lột trần Yến Vũ. Vẻ mặt Yến Vũ điềm tĩnh quay về đối phương mời rượu, mỉm cười khẽ phun ra một câu, “Ra chỉ có vậy.”
Lần đầu tiên đôi bên giáp mặt, trong vô số ánh chớp, chặt chém nhau không thấy máu một hồi, nhưng không kẻ nào tiện động thủ.
Không bàn đến chuyện cả hai đều là top, Yến Vũ, Văn Diên, đều là những tay chơi sành sỏi.
Không ai phục ai.
Chẳng bao lâu dân tình đều đồn ầm lên rằng, bọn họ bỉ bai nhau, một câu “lấy thân kiểm nghiệm”, một lời “ra chỉ có vậy”. Đám bạn trong giới bàn tán rôm rả, coi đó là chuyện cười.
Dân tình cười vậy thôi, chứ thành phố C lớn có bằng này, Văn Diên ngủ khắp nửa đông thành phố, Yến Vũ ngủ khắp nửa tây thành phố. Nếu bọn họ ngủ chung một chỗ, đám 0 bốn phương tám hướng có mà khóc thét.
Có người hiểu chuyện muốn giới thiệu cả hai làm quen, biết đâu còn có thể “giao lưu học hỏi”, trong số những người hiểu chuyện ấy có Tống Kiếm.
Tống Kiếm chơi với Yến Vũ đã năm năm, thuộc dạng 0.5, tức là chưa từng ngủ với Yến Vũ, mà cũng chưa từng qua đêm với Văn Diên. Thật hiếm có gay nào quen tận hai cực phẩm trong giới mà lại chẳng đụng chạm cái khỉ khô gì hết như vậy.
Cậu ta giữ thân vô cùng trong sạch, tin tưởng vào tình yêu thuần khiết, một lòng một dạ hướng về mối tình đầu đã bay qua đất nước của Tây lông du học.
Lúc mới quen, Yến Vũ còn định phát triển tình bạn trong sáng với Tống Kiếm lên thành giai cấp chịch chọac, kết quả là bị từ chối thẳng thừng. Anh còn ôm bụng hóng kịch vui đợi xem chừng nào Tống Kiếm với mối tình đầu đường ai nấy đi, nào ngờ quen nhau năm năm rồi, Tống Kiếm với người kia vẫn gắn bó keo sơn, khiến một kẻ luôn chơi bời qua đường như Yến Vũ cũng không khỏi có chút cảm động.
Về sau, anh thật lòng hy vọng Tống Kiếm hạnh phúc, Tống Kiếm và mối tình đầu của cậu ấy thật sự rất tốt.
Tống Kiếm biết Yến Vũ thích chơi, cậu cũng biết đám bạn đang giật dây Yến Vũ đi gạ Văn Diên, biết đâu có thể biến trai tráng hừng hực mềm như cọng bún. Ánh mắt bừng bừng muốn thử cộng thêm hóc-môn rục rịch trên người Yến Vũ cho thấy anh thực sự có hứng thú, song Tống Kiếm lại khuyên nhủ, “Cẩn thận rước lửa vào người.”
Yến Vũ còn chưa kịp châm lửa, Văn Diên đã bị người khác đập chậu cướp hoa mất rồi. Thật đúng là con mẹ nó biến thành cọng bún, từ đó trở thành người đàn ông tốt của gia đình.
Nghe nói tình yêu đích thực của Văn Diên là một giảng viên đại học, vốn thẳng, vì lo cho học trò mình lầm đường lạc lối, kết quả là theo đến tận gay-bar, đối phương ngây thơ như thỏ trắng, có lẽ vì vậy mới bị theo dõi, bỏ thuốc.
Văn Diên lập tức sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, đưa người lên khách sạn làm rồi lại làm.
Yến Vũ nghe vậy chỉ cười khinh bỉ, lại còn anh hùng cứu mỹ nhân, từ quán bar quất một cuốc taxi đến bệnh viện nhân dân thành phố C có năm phút, đừng nói là thuốc kích dục vớ vẩn, coi như thuốc trừ sâu súc ruột cũng được vậy.
Đã muốn xoạc con người ta, còn ráng tô vẽ đẹp đẽ như phim ngôn lù, beep.
Anh thật sự thấy khó chịu, ngọn lửa mới nhen nhúm đã bị hất cho một xô tuyết, còn bốc khói xì xì, nuốt thế nào trôi.
Có điều một chút khó chịu ấy liền được giải quyết ngay trong đêm, bạn tình của anh vừa khéo cũng là thầy giáo, mặc đồ vest chơi trò vờ nghiêm túc quỳ xuống, đối phương bị Yến Vũ bắn đầy mặt xong kéo lên giường, mông đùi bị trói bằng dây thừng đỏ, nện đến mức lỗ hậu không khép lại nổi.
Yến Vũ còn vuốt khuôn mặt đỏ gay đờ đẫn của đối phương, không ngừng hỏi, “Thầy ơi, có sướng không? Em chơi thầy sướng hơn hay Văn Diên sướng hơn?”
Nói ra rồi Yến Vũ cũng thấy buồn cười, anh làm sao thế này, lẽ nào lại còn trẻ trâu đến mức ấy?
Để chứng minh bản thân mình không trẩu, anh và Tống Kiếm tham gia tiệc từ giã kiếp độc thân do đám bạn Văn Diên tổ chức cho anh ta.
Khi đi Yến Vũ là người lái xe, anh nhìn cảnh giao thông ùn tắc đằng trước, nghiêng mặt nói với Tống Kiếm, “Hay thôi đừng đi, tắc đường ghê quá.”
Tống Kiếm đang nghịch di động, không ngẩng đầu lên đáp, “Tùy mày.”
Yến Vũ im lặng, lát sau lại nói, “Thôi cứ đi đi vậy, cũng được nửa đường rồi.”
Lúc này Tống Kiếm mới dời mắt khỏi di động ngó Yến Vũ, thấy bản mặt Yến Vũ vẫn nhởn nhơ mới thở phào nhẹ nhõm, “Mày đừng làm chuyện điên rồ đấy.”
Yến Vũ móc hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu ngậm trong miệng, mặt nhơn nhơn, “Không thể nào, tao là ai, tao là Yến Vũ!”
Đến nơi rồi anh mới phát hiện ra tiệc từ giã độc thân cái gì, là tiệc trụy lạc quy mô lớn thì có, cũng may mấy người này còn giữ lý trí, vẫn còn mặc quần áo, bằng không nhìn chẳng khác gì tiệc sex tập thể cả.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, có ngồi lên đùi, có ôm hôn, có thổi kèn, có chỗ thậm chí quần còn chưa cởi đã bắt đầu nhún nhún.
Phối hợp biểu diễn còn có một vũ công ở trần, nước da màu đồng, đứng trên quầy bar, túi quần da nhét đầy những tiền boa.
Yến Vũ hít sâu một hơi mùi vị dâm loạn trong không khí, tim một thoáng đập dồn, khóe môi khẽ cong lên, “Thích thật, chơi thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook