Tay Chơi Bá Đạo
-
Chương 1: Cá voi chìm
Dịch: Chu Nguyên
***
Cuối hè, đêm đã khuya dần. Một chiếc xe mang biển số cảnh sát dừng ngay bên dưới một tòa nhà bảy tầng trong khu dân cư Vạn Hòa. Sau khi dựng lên một vòng cách ly màu xanh - trắng đan xen xung quanh cổng vào, hai người cảnh sát hình sự bèn đứng canh gác ngay đó, chặn lại những ánh mắt tò mò của người dân xung quanh.
Trong căn phòng số 208 trên tầng hai, nhân viên Phòng Kỹ thuật Hình sự đã tập trung đông đủ. Thợ nhiếp ảnh hình sự đang quay, chụp lại tổng quan hiện trường; Đội Giám định dấu vết đang lấy dấu vân tay và những dấu vết đặc biệt khác, trong khi Đội Giám định lý, hóa, sinh đang phụ trách tác vụ lấy máu, nghiên cứu hình dạng tử thi và tìm tòi những manh mối sinh học còn lại.
Nhằm tránh phá hư những chứng cứ tiềm tàng, các đồng chí cảnh sát đã dựng một lối đi tạm thời bằng hàng chục "khối tạo đường" to bằng bàn tay, bắt đầu từ vị trí không có dấu chân, kéo dài đến vị trí xác chết bên trong phòng khách.
Hai người bác sỹ pháp y trong bộ quần áo cách ly bèn ngồi xổm xuống cạnh thi thể. Một người nghiệm thi, người còn lại tiến hành ghi chép lại hình dạng của cơ thể, đồng thời tự ghi âm.
“Trương Thúy Liên, nữ 67 tuổi, xác dài 162 cm, phát triển bình thường, dinh dưỡng trung bình. Da vàng sẫm, thi ban đỏ tím, xuất hiện tại đầu gối, gáy, lưng, eo, vùng kín và bên dưới tay, chân. Dùng ngón tay ấn vào vẫn không bị phai màu, nơi vị trí bụng có hoen tử thi* màu xanh lục...”
(*Chú thích: Vết Hoen Tử Thi là hiện tượng ứ máu tĩnh mạch tại những vùng trũng trên cơ thể, tiếp theo có hiện tượng thoát mạch, tan máu rồi thẩm thấu vào các mô xung quanh tạo nên những vết những mảng màu đặc biệt như hồng,tím hồng hay tím nhìn thấy được bằng mắt xuất hiện sau khi ngừng thở,tim ngừng đập. Đó là dấu hiệu của sự chết.)
“Meo meo meo!!!”
“Gâu gâu gâu!!!”
Người pháp y ghi lại luôn những tiếng chó mèo tru tréo dồn dập xung quanh.
Trương Thúy Liên nuôi 3 con mèo, 4 con chó. Sau 2 ngày, tính từ ngày nạn nhân tử vong, bầy chó, mèo này đã phá hỏng hết hiện trường. Đội Giám Định lý – hóa – sinh trẻ tuổi phải vất vả lắm mới có thể tóm gọn bọn chúng để nhốt vào lồng – vì bọn thú cưng này cũng được xem như là “chứng cứ sinh học.”
Sĩ quan Vương, người đã có 20 năm kinh nghiệm trong ngành cảnh sát, phớt lờ tiếng ồn ào của hiện trường. Gã đứng trước kệ sách trong phòng, cầm nhẹ một khung ảnh lên.
Trong hình là Trương Thúy Liên đang đứng cùng chồng, con. Bà ta cười điềm đạm, tóc ngắn được uốn cẩn thận, bạc hơn một nửa, mặc áo sơ mi xanh lam có họa tiết hình chim và bông hoa, phối cùng quần tây ống suông và đeo trên người các loại hoa tay, vòng cổ, nhẫn...
Một bà cụ có dáng dấp đẹp lão nhưng không may, mất chồng cách đây mấy năm vì ông cụ bị nhồi máu cơ tim, mất con trong một vụ tai nạn, và giờ cả bản thân cũng đi đời nhà ma...
Cảnh sát Vương đặt khung ảnh xuống, xoay người nhìn vào trong phòng khách.
Cái xác đã từng là “thân thể của Trương Thúy Liên” đang nằm thành hình chữ “Đại” trên mặt đất, vết máu khô từ xác chết trung tâm lan đầy ở bốn phía. Hơn một nửa sàn phòng đều là màu đỏ sậm, y hệt một bức tranh thủy mặc xấu xí.
Tứ chi của xác chết bị mất một phần cơ thịt khá lớn, bàn tay và bàn chân chỉ còn lại xương trắng hếu trong khi chẳng thể tìm ra ngón tay và ngón chân đâu cả.
Có chuyện còn quỷ dị hơn, toàn bộ khuôn mặt và cả tròng mắt của nạn nhân đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại xương trán, xương gò má và xương hàm dưới kết nối vào nhau cùng một lớp cơ mỏng. Tại nơi ấy, chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cái đầu này không hề có lỗ mũi, cũng không có lớp da.
Cảnh sát Vương thở hắt ra, chợt nhớ đến một hình ảnh khác lạ khi quan sát cổ thi thể khuyết thiếu này.
Đó là cánh gà ngâm xã ớt.
Vừa liên tưởng thế, gã cảm giác bụng mình nhộn nhạo, bèn bước lên cầu thang tạm thời, ra khỏi phòng 208, xuống tầng dưới để rít một hơi thuốc.
Đa phần cư dân trong khu Vạn Hòa này đều là những cụ ông, cụ bà được tái định cư do quy hoạch. Bọn họ đang tập trung bên ngoài, chẳng khác gì cỏ mọc sau mưa, đuổi hoài không đi, cứ đứng dòm ngó vì tò mò.
“Nghe nói nạn nhân là chị Trương ở tầng hai hỹ?”
“Đúng vậy, bà ấy cũng tội nghiệp lắm. Một thân một mình hà. Nếu không nhờ nhà hàng xóm đối diện ngửi thấy mùi hôi rồi khiếu nại với bên nhà đất, e là đến bây giờ cũng chưa có ai biết bà ấy đi rồi...”
“Haizaaa... Đúng là đời, vừa gặp đã mất. Trước đó, tôi còn đi chợ cùng bà ấy. Lúc đó, bà ta khỏe lắm, thế nào lại chết đột ngột như thế? Hổng biết do đâu luôn ak...”
Bên trong vòng cách ly, cảnh sát Vương vừa cúi đầu mồi thuốc lá, vừa yên lặng lắng nghe người dân bàn tán, cảm thấy hơi thất vọng.
Khi còn sống, nạn nhân không quan hệ nhiều với hàng xóm, phạm vi giao tiếp hẹp, tần suất xã giao thấp; người dân xung quanh không biết rõ về đời sống của bà ta.
“Coi chừng do bệnh tiểu đường đấy.”
Trong đám người, có một thiếu niên đeo cặp sách, cầm một hộp tỏi tây trong tay, nói nhỏ: “Chính xác là bệnh tiểu đường tuýp 2, vì như thế mới dẫn đến nhiều biến chứng.”
Hở?
Cảnh sát Vương chợt ngẩng đầu lên: “Em là ai?”
Cậu bé tên Lý Ngang, một học sinh trường phổ thung trung học, vừa cười vừa nói: “Em là người nối nghiệp của chủ nghĩa Cộng sản, là đóa hoa tươi đẹp của Tổ quốc, là một Đội viên khăn quàng đỏ làm việc tốt nhưng không hề báo tên ra.”
Ai hỏi mày mấy thứ này đâu?
Cảnh sát Vương nhức nhói cõi lòng, liếc mắt nhìn Lý Ngang, “Em biết bà ấy à?”
Lý Ngang đáp: “Em không quen, nhưng em gặp bà ấy dắt chó đi dạo khi đánh cầu lông ở dưới khu dân cư.”
“Vậy sao em biết bà ấy bị bệnh tiểu đường?”
“Em đoán.”
Lý Ngang thuận miệng kể: “Lúc đó, em thấy bà ấy mập mạp, sắc mặt hồng hào, da khô, bước đi chậm chạp, chân tay phù nề, ngón tay sưng đỏ, cánh tay có vết loét, mí mắt sụp xuống và sưng tấy nhiều nơi. Từ đó, em đoán là bà ấy bị tiểu đường, còn đề nghị bà ấy ăn uống cẩn thận, uống thuốc đúng giờ, cố gắng vận động thể chất rồi nhanh chóng nhập viện điều trị. Nhưng đáng tiếc thay...”
Nói xong, Lý Ngang lắc đầu.
Những người xung quanh đều nhìn Lý Ngang bằng ánh mắt kỳ lạ. Cảnh sát Vương cũng khó mà nhịn được, thổi ra một làn khói rồi hỏi, “Cậu nhóc này đang học ngành Y à?”
“Hồi nhỏ, em bị táo bón. Bác sĩ nói chỉ cần nhỏ một giọt Kaiserol sẽ không sao. Nhưng thậm chí, em uống cả bình lúc đi ị luôn mà vẫn không trị được.”
Lý Ngang bình tĩnh nói: “Sau vụ đó, em đành tự nghiên cứu tài liệu về Y học, rồi biết luôn tới giờ.”
Thằng nhóc này xuất sắc quá nhỉ? Chẳng lẽ là thiên tài đầu thai à?
Lý Ngang nhìn chằm chằm cảnh sát Vương trong bộ đồng phục, nói bằng một thái độ ganh tị: “Chú cảnh sát à, thật ra em vẫn luôn muốn trở thành một người công an nhân dân quang vinh đó. Thế nên em hay đi đọc ké truyện Conan ở nhà sách để tự rèn luyện năng lực trinh thám của mình. Thậm chí, em còn dùng bút chì tự đánh dấu hung thủ là ai khi đọc truyện nữa.
Gần đây nhất, là em ra tay làm việc tốt, bắt ăn trộm trong một khu vui chơi giải trí. Em với nghi phạm giằng co hơn 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng bị quản lý công viên đến đuổi cổ khỏi trò vòng quanh ngựa gỗ."
Cảnh sát Vương giật nhẹ mí mắt, mặt dù điếu thuốc vẫn còn dài nhưng chẳng biết nhả khói vào đâu, đành giẫm tắt cả điếu. Sau đó, gã xoay người, quay về tòa nhà bảy tầng.
“Dường như cửa sổ phòng 208 trên tầng hai không có mở ra.” Lý Ngang ngẩng đầu lên, tùy ý nói: “Cũng không biết bầy chó, mèo mà bà Trương nuôi có thể ăn gì trong hai ngày nay nhỉ? Thế mà bọn chúng vẫn sống khỏe nha.”
What?
Cảnh sát Vương chợt dừng chân lại.
Lý Ngang vẫn giữ thái độ ngông cuồng như thế, nói tiếp: “Nếu bà Trương ngất xỉu trên mặt đất do biến chứng của bệnh tiểu đường, thì bầy thú cưng sẽ nhận ra chủ nhân của mình gặp vấn đề, sẽ bu lại liếm láp da của bà ta để đánh thức bà ta tỉnh dậy.
Đáng tiếc, chúng nó không thể nào giúp bà tỉnh giấc. Ngược lại, do bọn chúng liếm quá nhiều, có khả năng gây rách da, ngửi thấy mùi máu rồi phát cuồng lên. Hơn nữa, vì không được cho ăn, nên chắc chắn bọn chúng sẽ tự tìm kiếm thức ăn theo bản năng.
Ví dụ như, thức ăn đến từ... chủ nhân của chúng.
Tóm lại, những vị trí không bị quần áo che phủ như khuôn mặt mềm mại không xương sẽ bị ăn đầu tiên. Ngón tay, ngón chân, cẳng tay, bắp chân vừa miệng cũng sẽ là mục tiêu gặm nhấm của bọn chúng.”
Lý Ngang phớt lờ những ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh, vừa cười vừa nói tiếp:
“Khi một con cá voi chết trong đại dương, xác của nó sẽ tiếp tục chìm xuống đáy biển. Cuối cùng, nó sẽ là nguồn cung cấp thức ăn cho các sinh vật biển như lươn nhớt, trai và tôm mù. Các nhà sinh vật học đặt tên cho quá trình này là "cá voi chìm." Đây là sự dịu dàng cuối cùng mà cá voi để lại cho biển cả.”
“Luân hồi trong đạo Trời, sống chết là thế...”
***
Cuối hè, đêm đã khuya dần. Một chiếc xe mang biển số cảnh sát dừng ngay bên dưới một tòa nhà bảy tầng trong khu dân cư Vạn Hòa. Sau khi dựng lên một vòng cách ly màu xanh - trắng đan xen xung quanh cổng vào, hai người cảnh sát hình sự bèn đứng canh gác ngay đó, chặn lại những ánh mắt tò mò của người dân xung quanh.
Trong căn phòng số 208 trên tầng hai, nhân viên Phòng Kỹ thuật Hình sự đã tập trung đông đủ. Thợ nhiếp ảnh hình sự đang quay, chụp lại tổng quan hiện trường; Đội Giám định dấu vết đang lấy dấu vân tay và những dấu vết đặc biệt khác, trong khi Đội Giám định lý, hóa, sinh đang phụ trách tác vụ lấy máu, nghiên cứu hình dạng tử thi và tìm tòi những manh mối sinh học còn lại.
Nhằm tránh phá hư những chứng cứ tiềm tàng, các đồng chí cảnh sát đã dựng một lối đi tạm thời bằng hàng chục "khối tạo đường" to bằng bàn tay, bắt đầu từ vị trí không có dấu chân, kéo dài đến vị trí xác chết bên trong phòng khách.
Hai người bác sỹ pháp y trong bộ quần áo cách ly bèn ngồi xổm xuống cạnh thi thể. Một người nghiệm thi, người còn lại tiến hành ghi chép lại hình dạng của cơ thể, đồng thời tự ghi âm.
“Trương Thúy Liên, nữ 67 tuổi, xác dài 162 cm, phát triển bình thường, dinh dưỡng trung bình. Da vàng sẫm, thi ban đỏ tím, xuất hiện tại đầu gối, gáy, lưng, eo, vùng kín và bên dưới tay, chân. Dùng ngón tay ấn vào vẫn không bị phai màu, nơi vị trí bụng có hoen tử thi* màu xanh lục...”
(*Chú thích: Vết Hoen Tử Thi là hiện tượng ứ máu tĩnh mạch tại những vùng trũng trên cơ thể, tiếp theo có hiện tượng thoát mạch, tan máu rồi thẩm thấu vào các mô xung quanh tạo nên những vết những mảng màu đặc biệt như hồng,tím hồng hay tím nhìn thấy được bằng mắt xuất hiện sau khi ngừng thở,tim ngừng đập. Đó là dấu hiệu của sự chết.)
“Meo meo meo!!!”
“Gâu gâu gâu!!!”
Người pháp y ghi lại luôn những tiếng chó mèo tru tréo dồn dập xung quanh.
Trương Thúy Liên nuôi 3 con mèo, 4 con chó. Sau 2 ngày, tính từ ngày nạn nhân tử vong, bầy chó, mèo này đã phá hỏng hết hiện trường. Đội Giám Định lý – hóa – sinh trẻ tuổi phải vất vả lắm mới có thể tóm gọn bọn chúng để nhốt vào lồng – vì bọn thú cưng này cũng được xem như là “chứng cứ sinh học.”
Sĩ quan Vương, người đã có 20 năm kinh nghiệm trong ngành cảnh sát, phớt lờ tiếng ồn ào của hiện trường. Gã đứng trước kệ sách trong phòng, cầm nhẹ một khung ảnh lên.
Trong hình là Trương Thúy Liên đang đứng cùng chồng, con. Bà ta cười điềm đạm, tóc ngắn được uốn cẩn thận, bạc hơn một nửa, mặc áo sơ mi xanh lam có họa tiết hình chim và bông hoa, phối cùng quần tây ống suông và đeo trên người các loại hoa tay, vòng cổ, nhẫn...
Một bà cụ có dáng dấp đẹp lão nhưng không may, mất chồng cách đây mấy năm vì ông cụ bị nhồi máu cơ tim, mất con trong một vụ tai nạn, và giờ cả bản thân cũng đi đời nhà ma...
Cảnh sát Vương đặt khung ảnh xuống, xoay người nhìn vào trong phòng khách.
Cái xác đã từng là “thân thể của Trương Thúy Liên” đang nằm thành hình chữ “Đại” trên mặt đất, vết máu khô từ xác chết trung tâm lan đầy ở bốn phía. Hơn một nửa sàn phòng đều là màu đỏ sậm, y hệt một bức tranh thủy mặc xấu xí.
Tứ chi của xác chết bị mất một phần cơ thịt khá lớn, bàn tay và bàn chân chỉ còn lại xương trắng hếu trong khi chẳng thể tìm ra ngón tay và ngón chân đâu cả.
Có chuyện còn quỷ dị hơn, toàn bộ khuôn mặt và cả tròng mắt của nạn nhân đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại xương trán, xương gò má và xương hàm dưới kết nối vào nhau cùng một lớp cơ mỏng. Tại nơi ấy, chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cái đầu này không hề có lỗ mũi, cũng không có lớp da.
Cảnh sát Vương thở hắt ra, chợt nhớ đến một hình ảnh khác lạ khi quan sát cổ thi thể khuyết thiếu này.
Đó là cánh gà ngâm xã ớt.
Vừa liên tưởng thế, gã cảm giác bụng mình nhộn nhạo, bèn bước lên cầu thang tạm thời, ra khỏi phòng 208, xuống tầng dưới để rít một hơi thuốc.
Đa phần cư dân trong khu Vạn Hòa này đều là những cụ ông, cụ bà được tái định cư do quy hoạch. Bọn họ đang tập trung bên ngoài, chẳng khác gì cỏ mọc sau mưa, đuổi hoài không đi, cứ đứng dòm ngó vì tò mò.
“Nghe nói nạn nhân là chị Trương ở tầng hai hỹ?”
“Đúng vậy, bà ấy cũng tội nghiệp lắm. Một thân một mình hà. Nếu không nhờ nhà hàng xóm đối diện ngửi thấy mùi hôi rồi khiếu nại với bên nhà đất, e là đến bây giờ cũng chưa có ai biết bà ấy đi rồi...”
“Haizaaa... Đúng là đời, vừa gặp đã mất. Trước đó, tôi còn đi chợ cùng bà ấy. Lúc đó, bà ta khỏe lắm, thế nào lại chết đột ngột như thế? Hổng biết do đâu luôn ak...”
Bên trong vòng cách ly, cảnh sát Vương vừa cúi đầu mồi thuốc lá, vừa yên lặng lắng nghe người dân bàn tán, cảm thấy hơi thất vọng.
Khi còn sống, nạn nhân không quan hệ nhiều với hàng xóm, phạm vi giao tiếp hẹp, tần suất xã giao thấp; người dân xung quanh không biết rõ về đời sống của bà ta.
“Coi chừng do bệnh tiểu đường đấy.”
Trong đám người, có một thiếu niên đeo cặp sách, cầm một hộp tỏi tây trong tay, nói nhỏ: “Chính xác là bệnh tiểu đường tuýp 2, vì như thế mới dẫn đến nhiều biến chứng.”
Hở?
Cảnh sát Vương chợt ngẩng đầu lên: “Em là ai?”
Cậu bé tên Lý Ngang, một học sinh trường phổ thung trung học, vừa cười vừa nói: “Em là người nối nghiệp của chủ nghĩa Cộng sản, là đóa hoa tươi đẹp của Tổ quốc, là một Đội viên khăn quàng đỏ làm việc tốt nhưng không hề báo tên ra.”
Ai hỏi mày mấy thứ này đâu?
Cảnh sát Vương nhức nhói cõi lòng, liếc mắt nhìn Lý Ngang, “Em biết bà ấy à?”
Lý Ngang đáp: “Em không quen, nhưng em gặp bà ấy dắt chó đi dạo khi đánh cầu lông ở dưới khu dân cư.”
“Vậy sao em biết bà ấy bị bệnh tiểu đường?”
“Em đoán.”
Lý Ngang thuận miệng kể: “Lúc đó, em thấy bà ấy mập mạp, sắc mặt hồng hào, da khô, bước đi chậm chạp, chân tay phù nề, ngón tay sưng đỏ, cánh tay có vết loét, mí mắt sụp xuống và sưng tấy nhiều nơi. Từ đó, em đoán là bà ấy bị tiểu đường, còn đề nghị bà ấy ăn uống cẩn thận, uống thuốc đúng giờ, cố gắng vận động thể chất rồi nhanh chóng nhập viện điều trị. Nhưng đáng tiếc thay...”
Nói xong, Lý Ngang lắc đầu.
Những người xung quanh đều nhìn Lý Ngang bằng ánh mắt kỳ lạ. Cảnh sát Vương cũng khó mà nhịn được, thổi ra một làn khói rồi hỏi, “Cậu nhóc này đang học ngành Y à?”
“Hồi nhỏ, em bị táo bón. Bác sĩ nói chỉ cần nhỏ một giọt Kaiserol sẽ không sao. Nhưng thậm chí, em uống cả bình lúc đi ị luôn mà vẫn không trị được.”
Lý Ngang bình tĩnh nói: “Sau vụ đó, em đành tự nghiên cứu tài liệu về Y học, rồi biết luôn tới giờ.”
Thằng nhóc này xuất sắc quá nhỉ? Chẳng lẽ là thiên tài đầu thai à?
Lý Ngang nhìn chằm chằm cảnh sát Vương trong bộ đồng phục, nói bằng một thái độ ganh tị: “Chú cảnh sát à, thật ra em vẫn luôn muốn trở thành một người công an nhân dân quang vinh đó. Thế nên em hay đi đọc ké truyện Conan ở nhà sách để tự rèn luyện năng lực trinh thám của mình. Thậm chí, em còn dùng bút chì tự đánh dấu hung thủ là ai khi đọc truyện nữa.
Gần đây nhất, là em ra tay làm việc tốt, bắt ăn trộm trong một khu vui chơi giải trí. Em với nghi phạm giằng co hơn 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng bị quản lý công viên đến đuổi cổ khỏi trò vòng quanh ngựa gỗ."
Cảnh sát Vương giật nhẹ mí mắt, mặt dù điếu thuốc vẫn còn dài nhưng chẳng biết nhả khói vào đâu, đành giẫm tắt cả điếu. Sau đó, gã xoay người, quay về tòa nhà bảy tầng.
“Dường như cửa sổ phòng 208 trên tầng hai không có mở ra.” Lý Ngang ngẩng đầu lên, tùy ý nói: “Cũng không biết bầy chó, mèo mà bà Trương nuôi có thể ăn gì trong hai ngày nay nhỉ? Thế mà bọn chúng vẫn sống khỏe nha.”
What?
Cảnh sát Vương chợt dừng chân lại.
Lý Ngang vẫn giữ thái độ ngông cuồng như thế, nói tiếp: “Nếu bà Trương ngất xỉu trên mặt đất do biến chứng của bệnh tiểu đường, thì bầy thú cưng sẽ nhận ra chủ nhân của mình gặp vấn đề, sẽ bu lại liếm láp da của bà ta để đánh thức bà ta tỉnh dậy.
Đáng tiếc, chúng nó không thể nào giúp bà tỉnh giấc. Ngược lại, do bọn chúng liếm quá nhiều, có khả năng gây rách da, ngửi thấy mùi máu rồi phát cuồng lên. Hơn nữa, vì không được cho ăn, nên chắc chắn bọn chúng sẽ tự tìm kiếm thức ăn theo bản năng.
Ví dụ như, thức ăn đến từ... chủ nhân của chúng.
Tóm lại, những vị trí không bị quần áo che phủ như khuôn mặt mềm mại không xương sẽ bị ăn đầu tiên. Ngón tay, ngón chân, cẳng tay, bắp chân vừa miệng cũng sẽ là mục tiêu gặm nhấm của bọn chúng.”
Lý Ngang phớt lờ những ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh, vừa cười vừa nói tiếp:
“Khi một con cá voi chết trong đại dương, xác của nó sẽ tiếp tục chìm xuống đáy biển. Cuối cùng, nó sẽ là nguồn cung cấp thức ăn cho các sinh vật biển như lươn nhớt, trai và tôm mù. Các nhà sinh vật học đặt tên cho quá trình này là "cá voi chìm." Đây là sự dịu dàng cuối cùng mà cá voi để lại cho biển cả.”
“Luân hồi trong đạo Trời, sống chết là thế...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook