Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo
-
Chương 44: Biểu tình phản đối
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Sarajevo, ngày 27 tháng 2 năm 1992.
Hôm nay là một ngày rất quan trọng, giống như tôi chuẩn bị chào đón buổi lễ trưởng thành vậy. Nếu hôm nay trôi qua suôn sẻ, có lẽ tôi sẽ thực sự có thể nghênh đón một tương lai tốt đẹp, nhưng nếu không--- tôi đã chuẩn bị tâm lý hy sinh, tôi nghĩ phải nói rõ một số chuyện trước để đề phòng lỡ như. Tôi viết bức di thư này trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo và chủ động, nếu chẳng may tôi gặp nạn trên chiến trường, xin thẩm phán hãy tiếp nhận và chấp hành theo nguyện vọng cá nhân trong phần di chúc này.
Thứ nhất, tài sản cá nhân quan trọng của tôi gồm có ngôi nhà gỗ ở dãy Carpathians, căn hộ chung cư ở thành phố Novi Sad, hơn 13 hecta đất ở quận Nam Bačka và khoảng 6000 bảng Anh tiền tiết kiệm trong ngân hàng ở Anh quốc. Xin hãy quyên góp tất cả tài sản này cho Hội Chữ Thập Đỏ của Liên Hợp Quốc để giúp đỡ những người cần sự hỗ trợ trong chiến tranh, đảm bảo rằng người của bất cứ dân tộc hay mang quốc tịch nào cũng nhận được giúp đỡ. Tiền tiết kiệm trong tài khoản hãy giao về dưới danh nghĩa cô Holly Makovetsky.
Thứ hai, tôi từng mua một gói bảo hiểm tai nạn trị giá 1.000.000 ở Belgrade, điều khoản hợp đồng quy định, nếu tôi gặp nạn trong chiến tranh thì công ty bảo hiểm phải chi trả 1.000.000 tiền bồi thường cho người thừa kế chỉ định. Tôi tự nguyện chỉ định người thừa kế bảo hiểm là Reto Fabrizi Solonazarov. Nếu chẳng may người đó gặp nạn, xin hãy quyên góp tiền bồi thường cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Thứ ba, tôi tự nguyện tiếp nhận nghi thức hỏa táng, xin hãy chụp một bức ảnh cho tôi và khẩu súng ngắm M82 tùy thân của tôi rồi cùng hoả táng. Tro cốt xin hãy giao cho Reto Fabrizi Solonazarov bảo quản, nếu chẳng may người đó gặp nạn, vậy thì cứ xử lý theo quy trình hỏa táng thông thường.
Reto, người em yêu nhất, duyên phận của chúng ta thật kỳ diệu, thú vị và đầy lãng mạn, đặc biệt là khi sống trong giai đoạn đầy nguy nan thế này, có thể gặp được anh và yêu anh, đó là do vận mệnh đã ban tặng cho em. Em muốn nói với anh rằng em vẫn luôn tự hào về anh. Nhưng em cũng rất lo lắng, nếu em không thể ở bên anh được nữa, xin anh hãy chăm sóc tốt cho chính mình, đừng tự sa ngã vào nỗi khổ đau, cũng đừng tự trách móc, càng không nên tự trừng phạt ngược đãi bản thân. Xin anh hãy vững tin rằng, em vẫn luôn yêu anh, bất kể khi nào em đều cảm thấy hạnh phúc vì đã yêu anh. Chờ đến ngày hoà bình lập lại, chúng ta sẽ gặp nhau lần thứ hai.
......
............
"Xuất phát thôi, Linne!" Valter đứng ở cửa gọi: "Anh viết cái gì vậy?"
Linne đứng lên khỏi bàn đọc sách, cất phong thư vào túi: "Không có gì, đi thôi."
Reto chờ cậu ở cửa, hai người trao đổi một ánh mắt, Reto cúi xuống hôn Linne. Bên ngoài không có một cơn gió nào, mây và sương mù dày đặc, Sarajevo bỗng biến thành dáng hình của một cơn khí lạnh ẩm thấp thổi vào khung cửa sổ buốt giá, một vết loang của giọt nước mắt người tình rơi trên trang giấy viết thư. Nhân loại xây dựng thành phố dựa trên ý muốn của mình, cuối cùng chính thành phố ấy lại tượng trưng cho tình yêu và nỗi đau của nhân loại.
"Tôi yêu em. Điều này sẽ vĩnh viễn không thay đổi." Reo khẽ nói vào tai cậu, hắn đưa Linne lên xe.
Vị trí công tác của họ không giống nhau. Linne phải xuất phát trước, cậu chỉ kịp hôn nhẹ lên má Reto: "Em cũng yêu anh."
Xe của đội bắn tỉa sẽ xuất phát trước vào lúc sáng sớm để đến khu vực dân cư gần giáo đường. Tất cả tầng hầm, đường sắt dưới lòng đất và hệ thống cống thoát nước đều được sắp xếp binh lính trông coi. Tiểu đội bắn tỉa vừa tới nơi thì lập tức chiếm lĩnh tất cả các nóc nhà, đảm bảo lính bắn tỉa của quân địch không chiếm được lợi thế.
Giao lộ buổi sáng sớm thưa thớt xe, chỉ thỉnh thoảng có xe buýt chạy qua. Linne đi tuần tra tầng hầm xung quanh xong thì tập hợp với Valter. Lần thứ hai Valter hợp tác với Linne với thân phận quan sát viên, cậu lính cần vụ nhỏ đã chững chạc hơn nhiều, trang bị sắp xếp rất ngăn nắp, chạy theo Linne suốt dọc đường mà không thấy thở dốc.
"Thời tiết quái quỷ, chẳng nhìn thấy gì bên ngoài 200 mét, bắn thế nào đây?" Valter hít mũi, vừa quan sát bằng ống nhòm vừa lắc đầu: "Linne, anh chắc chắn thầy của anh sẽ ám sát theo cách đó chứ? Đừng nói nghị sĩ, bây giờ tôi còn chẳng nhìn thấy giáo đường. Dù ông ta có là thần thánh thì cũng đâu thể bắn bằng cảm giác?"
Cậu chàng nói có lý, Linne phải chuẩn bị thật đầy đủ, có thể Grenkins sẽ đột nhiên thay đổi phương án mới: "Cứ chờ đi, hai tiếng nữa nghị sĩ mới xuất phát, để xem lát nữa mặt trời có xua tan bớt sương mù không. Cậu liên hệ với bên khách sạn dặn họ chú ý đảm bảo an toàn, nghị sĩ nhất định phải mặc áo chống đạn, người của chúng ta phải vào vị trí hết thì ông ấy mới được ra khỏi khách sạn."
Khách sạn cũng sắp xếp nhân viên an ninh, để đảm bảo nghị sĩ Croatia được an toàn đi trên đường phố, quân chính phủ Bosnia lại huy động Cầy Vằn, lính đặc chủng trang bị súng ống đầy đủ thoạt nhìn vô cùng có lực uy hiếp, hơn nữa Cầy Vằn đã nổi như cồn sau chiến dịch ở sân bay, có vẻ phía Bosnia thực sự để tâm đến nhiệm vụ lần này, bộ đội đặc chủng đứng thẳng hàng khiến người ta có cảm giác an toàn.
Từ sáng sớm, Reto đã bắt đầu đến kiểm tra tình hình của nghị sĩ, xác định trang phục, thiết bị thông tin, bản thảo diễn thuyết và nhân viên an ninh của nghị sĩ. Có vẻ hôm nay tinh thần nghị sĩ không tốt lắm, dường như là không ngủ đủ, thợ trang điểm phải dặm ít phấn đỏ lên má thì trông mới có sức sống hơn một chút.
"Mấy ngày nay bên kia đường cứ liên tục tu sửa, ngày nào cũng thi công đến rạng sáng, nói là thành phố phải trùng tu định kỳ. Tiếng máy móc rất ồn, tôi không thể ngủ được." Nghị sĩ oán trách.
Reto đã quen với tác phong làm việc của ban quản lý thành phố Sarajevo: "Đây là thời điểm kết toán tài chính, báo cáo tài chính dự toán hàng năm đều tiêu không hết nên cuối năm đầu năm cứ liên tục trùng tu đường phố, cho đến khi tiêu hết ngân sách mới thôi, như vậy thì dự toán tài chính năm sau mới nhận được nhiều tiền hơn. Đường trong thành phố cứ như vậy suốt, lấp xong lại đào, đào xong lại lấp, có dừng bao giờ đâu."
Nghị sĩ lắc đầu cười. Reto ra cửa sổ kiểm tra nhân viên an ninh bên dưới, đám người đang tụ tập ở phía xa khiến hắn chú ý, Reto gọi đội an ninh đầu phố---
"G11, đám người tụ tập ở giao lộ thứ hai là sao vậy?"
Đội an ninh đã đi kiểm tra: "Thượng tá, đều là người Serb, họ nghe nói nghị sĩ ở khách sạn này nên tập hợp rất nhiều người tới để chuẩn bị biểu tình phản đối. Cầm đầu là một gã trung niên, hẳn chính là Četnici, họ đang hô khẩu hiệu của Četnici, trước mắt đã lên tới gần 200 người, hơn nữa đang có xu hướng tăng nhanh."
Reto nổi giận: "Ai cho họ vào đây? Đã thống nhất là tập hợp ở khu vực gần giáo đường rồi mà? Ai tiết lộ địa chỉ của nghị sĩ ra ngoài?"
Vì để đảm bảo an toàn của nghị sĩ, địa chỉ khách sạn mà ông nghỉ ngơi cũng được giữ bí mật, chỉ thông báo với bên ngoài về địa chỉ cử hành buổi diễn thuyết, ngay cả lộ trình diễu hành cũng không được công khai, chính vì để người phản đối và ủng hộ đều tập hợp lại ở giáo đường, không cần đến khách sạn. Nhưng không ngờ địa chỉ khách sạn cuối cùng vẫn bị lộ.
Reto mơ hồ có linh cảm không lành. Nhóm người phản đối cách khách sạn quá gần, số lượng lại đông, rất khó đảm bảo không xảy ra chuyện bất trắc. Hắn mang hai tên Cầy Vằn vội vàng xuống tầng đi ra xem xét tình hình, ân thanh của làn sóng phản đối đã dấy lên, cho dù cách một con phố vẫn cảm nhận được khí thế đáng sợ của người Serb.
Hai tên Cầy Vằn theo sát hai bên trái phải của Reto: "Thượng tá, hay là ngài về khách sạn trước đi, bên ngoài không an toàn, để chúng tôi đi kiểm tra là được rồi."
Reto không nghe, đi tiếp 50 mét, họ đã nhìn thấy biểu ngữ mà thủ lĩnh đám người Serb giơ lên, trên đó viết: "Quốc gia thống nhất, tách rời là có tội". May mà cả ba người đều mặc thường phục, cho nên không ai biết họ là quân chính phủ Bosnia. Cho dù người Serb đi lướt qua họ thì cũng không liếc mắt nhìn lấy một cái, trái lại có rất nhiều cô gái trẻ và đám con nít nhét truyền đơn vào tay họ, giận dữ nói rằng họ phải bầu phiếu chống, thoạt nhìn những cô gái này vừa mới thành niên, trong tay còn ôm sách vở, có lẽ là trốn học đi ra biểu tình. Reto nhìn thật kỹ, sinh viên chiếm số lượng không nhỏ trong đám đông.
Tình hình không ổn. Sinh viên đều là những người dễ bị kích động, thậm chí có thể có những người còn chưa thành niên, nếu tùy tiện bắt họ, chính phủ Bosnia sẽ bị quy chụp tội danh làm hại sinh viên và phần tử trí thức, không chỉ vậy, nếu có đứa trẻ nào bị bắt, phụ huynh chắc chắn không ngồi yên, nếu một bà mẹ bị kích động và đến ăn vạ ở trại tạm giam, không làm gì chỉ khóc lóc, đuổi cũng không chịu đi, khuyên bảo cũng chẳng nổi, đừng nói cảnh sát bình thường, Cầy Vằn cũng không chịu được.
"Lão già khốn kiếp Milošević," Cầy Vằn càng thêm khinh thường: "Một lũ già khú đế núp sau lưng rồi đổ dầu vào lửa, cố tình tạo ra mâu thuẫn dân tộc, sau đó ngồi trên văn phòng xa hoa để học sinh sinh viên thay mấy lão đi náo loạn trên đường phố. Có ngon thì tổng thống tự xuống đường biểu tình đi! Tìm mấy cô gái mới lớn đến để phát truyền đơn lúc tờ mờ sáng và chống lại cảnh sát, vậy mà là đàn ông chân chính sao!"
Reto cười lạnh lùng: "Ông ta không phải đàn ông chân chính, nhóm học sinh lại dễ bị kích động, ông ta nghĩ không dùng thì phí đây mà."
Đám người phản đối không ngừng tiếp cận, cuối cùng tụ tập trước cửa khách sạn để hô to kháng nghị. Cầy Vằn phối hợp với đội an ninh bắt đầu kéo dải ngăn cách, ngăn nhóm người biểu tình ở bên đường đối diện, người đông tới nỗi gần như kín cả con phố. Lúc này sắp tới giờ đi làm buổi sáng, xe trên đường dần đông đúc hơn cho nên vẫn đoàn người biểu tình vẫn chưa đến mức chật kín đường phố.
"Nơi này là khu buôn bán, nhiều người như vậy rất dễ xảy ra nguy hiểm." Reto nhíu mày: "Cố gắng đừng phong tỏa phương tiện giao thông ở con phố này, báo cho các thương hộ không mở cửa buổi sáng, miễn cho đám người này kích động lên rồi đập phá cửa hàng. Tổn thất kinh tế là một phần, quan trọng là đừng để xảy ra thương vong. Đi chào hỏi chính quyền thành phố một chút, phát thông báo đề nghị nhân dân không phận sự đừng đến nơi này. Tìm người trà trộn vào rồi dò hỏi xem vì sao họ tụ tập ở đây, tôi phải biết được tên khốn nào đã tiết lộ địa chỉ khách sạn!"
Hiệu suất làm việc của Cầy Vằn rất cao, mười phút sau đã trở lại: "Chúng tôi giả dạng thành người qua đường dò hỏi tình hình, đa số người ở đây đều là sinh viên và người đi làm, họ chỉ mù quáng đi theo thủ lĩnh. Có người nói là, anh ta biết tin tức nghị sĩ ở khách sạn này từ một công nhân sửa điện. Anh ta cam đoan tin tức này rất đáng tin cậy."
Reto lạnh mặt xuống, quay lại khách sạn: "Gọi tất cả nhân viên sửa điện trong khách sạn đến cho tôi."
Phía khách sạn biết mình sơ hở trong việc quản lý nhân viên nên không dám không phối hợp, Cầy vằn không chỉ tập hợp đủ người mà còn bắt được đầu sỏ rất nhanh.
"Chưa từng thấy ai ngu ngốc đến thế, mới nói phải tập hợp nhân viên thì gã ta đã bỏ chạy, không phải mày thì là ai? Mày không chột dạ thì mày chạy làm gì?" Lính đặc chủng đá một cước vào tên nhân viên sửa điện, hắn ta rống lên rồi ngã quỵ xuống đất. Cầy Vằn nói: "Gã ta là người mới làm việc ở đây nửa tháng trước, bình thường thích uống rượu trong giờ làm, bị bắt vài lần rồi, suýt nữa bị đuổi việc, sau nhờ quan hệ nên mới được ở lại. Thượng tá, đây là một âm mưu rất rõ ràng, có người muốn giữ tên này ở khách sạn để gã ta thăm dò tin tức."
Quản lý khách sạn cũng bị gọi ra, xúi quẩy nói: "Nếu không có người đảm bảo thì tôi cũng chẳng muốn thuê tên xui xẻo này."
Reto mỉa mai thẳng mặt: "Một kẻ như vậy mà vẫn có người tình nguyện đảm bảo cho gã ta?"
Không ngờ quản lý lại nói: "Là một sĩ quan, có lẽ vận may cả đời của gã đều dành cho việc này rồi."
"Sĩ quan nào?" Reto không thể không hỏi thêm: "Tên là gì?"
"Tên là...gì ấy nhỉ? Ôi, ngài ấy chỉ nói một lần, tôi không nhớ nữa."
"Quân đội nào?"
"Bộ quốc phòng Croatia, chính miệng ngài ấy nói vậy."
Reto trao đổi một ánh mắt với Cầy Vằn. Croatia lại tham gia?
Quản lý khách sạn vỗ trán: "Đúng rồi! Bronravo! Tôi nhớ rồi, là Bronravo. Cha ngài ấy là người viết hiến pháp Liên bang, lúc ấy tôi đã thấy cái họ này sao mà quá quen thuộc. Là người tai to mặt lớn đây mà. Lúc tên vô lại kia nói quen biết với Bronravo tôi còn không tin, người ta sao có thể quen biết một tên công nhân sửa điện quèn được." Quản lý là một người đàn ông trung niên đã trải qua thời kỳ Liên bang mới thành lập, khá hiểu biết về những người quan trọng của Liên bang.
Lông mày Reto càng nhíu chặt, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên vọt lên yết hầu hắn, hắn bước lên túm lấy tay của gã công nhân sửa điện đang say khướt: "Vì sao lại quen Bronravo? Vì sao lại người đó lại nhờ tiết lộ địa chỉ của nghị sĩ cho tộc Serb?"
Tên công nhân kia không hề tỉnh táo, miệng lẩm bầm: "Đừng dọa tôi! Tôi quen biết sĩ quan! Anh ta sẽ giúp tôi.....A!"
Nói chưa dứt lời, Reto đã đấm mạnh vào bụng gã ta, dạ dày quặn lên, toàn bộ rượu đều phun ra ngoài, hắn ta nôn ra đầy đất. Reto không dừng tay, tiếp tục đấm hai cú thẳng mặt khiến mũi gã công nhân gãy vụn, rốt cuộc gã ta cũng biết tình thế không ổn, bắt đầu xin tha,, nước mũi nước mắt nhem nhuốc đầy mặt. Reto ngại bẩn, ra hiệu cho Cầy Vằn nâng hắn ta dậy.
"Trả lời câu hỏi đi. Nếu nói thêm bất cứ câu nào vô nghĩa thì tôi sẽ cắt bỏ phần dưới của cậu và ngâm rượu, cho cậu được thưởng thức hương vị của chính mình." Thượng tá bình tĩnh nắm lấy đũng quần của hắn ta và vặn mạnh, tên công nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết như thể muốn nứt luôn trần nhà.
Ai nấy chứng kiến đều thấy đau thay, gã công nhân run rẩy lắp bắp đáp: "Là, là Bronravo bảo tôi nói tin tức ấy cho những người phản đối, anh ta bảo tôi cứ làm theo lời anh ta, tôi chỉ nhận duy nhất việc này! Việc khác tôi không biết gì cả!"
Còn có việc khác? Reto tiếp tục ép hỏi: "Suy nghĩ kỹ lại xem, còn biết gì nữa?"
Gã công nhân khóc rống lên như một tên thiểu năng trí tuệ: "Tôi thật sự không biết, tôi chỉ được giao việc này. Tôi không nói sai gì cả, tôi thực sự không biết..."
Gã ta không giống đang nói dối. Sắc mặt Reto lạnh đi, manh mối tới đây lại tiếp tục bị chặt đứt.
Cầy Vằn đứng cạnh nói: "Bây giờ làm sao đây? Chẳng phải hôm nay Bronravo sẽ về Croatia sao? Anh ta định chạy trốn, chúng ta có cần tới nha ga bắt người không?"
Reto còn đang sắp xếp lại suy nghĩ. Vì sao Eric phải kích động người Serb đến khách sạn? Eric hận người Serb thấu xương nên chỉ muốn trả thù người Serb, tuyệt đối không mong muốn Serbia phản đối thành công. Nhưng người phản đối biểu tình ở đâu thì cũng không thể hoàn toàn quyết định thành bại, ở khách sạn hay ở giáo đường thực chất không khác nhau là bao. Cho nên dẫn người về khách sạn hẳn là có mục đích khác, nếu muốn thành công thì phải dẫn đám đông đến khách sạn, địa điểm này đã được lựa chọn kỹ lưỡng.
Gián điệp hai mang, trả thù, kích động biểu tình, khách sạn nằm trong khu buôn bán, đường phố trùng tu... Tất cả manh mối dần liên kết lại, một ý nghĩ nguy hiểm dần hiện lên trong đầu Reto, ánh mắt hắn xuyên qua lớp kính cửa sổ sát đất của khách sạn và nhìn thẳng về phía đám đông, đám người vẫn không ngừng tụ tập lại, tim hắn hẫng mất một nhịp vì phỏng đoán tiếp theo của mình.
Cầy Vằn phát hiện ra sắc mặt của thượng tá không ổn: "Thượng tá?"
Reto nổi giận đùng đùng: "Cậu ta định thảm sát hàng loạt. Tất cả người Serb ở đây đều không thể chạy thoát, đuổi mọi người đi ngay! Nhanh lên! Nhanh! Gọi đội chống khủng bố về đây, kiểm tra phụ cận xem có thuốc nổ, bom xăng hay các vũ khí hóa học khác không, thùng rác, bụi cây, hòm thư, trạm điện thoại, chỗ đào đường vừa lấp, khả năng cao là bên dưới có chôn thứ gì đó, lật từng viên gạch lên cho tôi!"
Trước hết, sắp xếp công nhân sửa điện vào khách sạn để tìm hiểu tin tức rồi tiết lộ cho những người phản đối, mục đích là để họ tụ tập về khách sạn trong ngày cử hành diễn thuyết vận động bầu cử. Bởi vì tất cả những hoạt động tuyên truyền ủng hộ đều xác định địa điểm là ở giáo đường, cho nên những người đến khách sạn đều là người Serb, không có người Croat và Bosniak, tránh gây thương vong cho hai dân tộc còn lại. Sau đó lấy danh nghĩa chính quyền thành phố để trùng tu đường phố trước khi diễn ra vận động bầu cử, mục đích là để chôn thuốc nổ, chờ dòng người phản đối tụ tập về gần khách sạn thì sẽ diệt trừ tất cả.
Một khi thảm sát thành công, Bronravo không chỉ hoàn thành mục đích trả thù Serbia mà còn thoát khỏi tội danh làm gián điệp cho Serbia. Cho dù sự việc có bị bại lộ thì cũng là do người Serb đã ngược đãi cưỡng bức tù binh, tự chuốc lấy họa, dư luận sẽ không đồng cảm với người Serb, chưa biết chừng còn ủng hộ Bronravo, coi anh ta là anh hùng dân tộc. Hơn ba trăm mạng người vô tội, thậm chí có không ít trẻ vị thành niên sẽ hoàn toàn biến thành công cụ hy sinh để Bronravo thực hiện ý đồ cá nhân.
Nghĩ đến việc Eric đang ở đâu đó và cầm nút kích hoạt bom, trong tích tắc nơi này sẽ máu chảy thành sông, Reto toát mồ hôi đầy hai lòng bàn tay.
"Cậu ta không ở nhà ga, cũng không đến nhà ga, cậu ta không hề định quay về Croatia, lúc này hẳn là đang ở gần đây, cậu ta muốn tự tay bấm kích hoạt, tận mắt chứng kiến những người Serb mà cậu ta căm thù nhất phải chết mà không có chỗ chôn." Reto quay lại, xách gã công nhân ngã dưới sàn lên một lần nữa: "Bây giờ Bronravo đang ở đâu?"
Hôm nay là một ngày rất quan trọng, giống như tôi chuẩn bị chào đón buổi lễ trưởng thành vậy. Nếu hôm nay trôi qua suôn sẻ, có lẽ tôi sẽ thực sự có thể nghênh đón một tương lai tốt đẹp, nhưng nếu không--- tôi đã chuẩn bị tâm lý hy sinh, tôi nghĩ phải nói rõ một số chuyện trước để đề phòng lỡ như. Tôi viết bức di thư này trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo và chủ động, nếu chẳng may tôi gặp nạn trên chiến trường, xin thẩm phán hãy tiếp nhận và chấp hành theo nguyện vọng cá nhân trong phần di chúc này.
Thứ nhất, tài sản cá nhân quan trọng của tôi gồm có ngôi nhà gỗ ở dãy Carpathians, căn hộ chung cư ở thành phố Novi Sad, hơn 13 hecta đất ở quận Nam Bačka và khoảng 6000 bảng Anh tiền tiết kiệm trong ngân hàng ở Anh quốc. Xin hãy quyên góp tất cả tài sản này cho Hội Chữ Thập Đỏ của Liên Hợp Quốc để giúp đỡ những người cần sự hỗ trợ trong chiến tranh, đảm bảo rằng người của bất cứ dân tộc hay mang quốc tịch nào cũng nhận được giúp đỡ. Tiền tiết kiệm trong tài khoản hãy giao về dưới danh nghĩa cô Holly Makovetsky.
Thứ hai, tôi từng mua một gói bảo hiểm tai nạn trị giá 1.000.000 ở Belgrade, điều khoản hợp đồng quy định, nếu tôi gặp nạn trong chiến tranh thì công ty bảo hiểm phải chi trả 1.000.000 tiền bồi thường cho người thừa kế chỉ định. Tôi tự nguyện chỉ định người thừa kế bảo hiểm là Reto Fabrizi Solonazarov. Nếu chẳng may người đó gặp nạn, xin hãy quyên góp tiền bồi thường cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Thứ ba, tôi tự nguyện tiếp nhận nghi thức hỏa táng, xin hãy chụp một bức ảnh cho tôi và khẩu súng ngắm M82 tùy thân của tôi rồi cùng hoả táng. Tro cốt xin hãy giao cho Reto Fabrizi Solonazarov bảo quản, nếu chẳng may người đó gặp nạn, vậy thì cứ xử lý theo quy trình hỏa táng thông thường.
Reto, người em yêu nhất, duyên phận của chúng ta thật kỳ diệu, thú vị và đầy lãng mạn, đặc biệt là khi sống trong giai đoạn đầy nguy nan thế này, có thể gặp được anh và yêu anh, đó là do vận mệnh đã ban tặng cho em. Em muốn nói với anh rằng em vẫn luôn tự hào về anh. Nhưng em cũng rất lo lắng, nếu em không thể ở bên anh được nữa, xin anh hãy chăm sóc tốt cho chính mình, đừng tự sa ngã vào nỗi khổ đau, cũng đừng tự trách móc, càng không nên tự trừng phạt ngược đãi bản thân. Xin anh hãy vững tin rằng, em vẫn luôn yêu anh, bất kể khi nào em đều cảm thấy hạnh phúc vì đã yêu anh. Chờ đến ngày hoà bình lập lại, chúng ta sẽ gặp nhau lần thứ hai.
......
............
"Xuất phát thôi, Linne!" Valter đứng ở cửa gọi: "Anh viết cái gì vậy?"
Linne đứng lên khỏi bàn đọc sách, cất phong thư vào túi: "Không có gì, đi thôi."
Reto chờ cậu ở cửa, hai người trao đổi một ánh mắt, Reto cúi xuống hôn Linne. Bên ngoài không có một cơn gió nào, mây và sương mù dày đặc, Sarajevo bỗng biến thành dáng hình của một cơn khí lạnh ẩm thấp thổi vào khung cửa sổ buốt giá, một vết loang của giọt nước mắt người tình rơi trên trang giấy viết thư. Nhân loại xây dựng thành phố dựa trên ý muốn của mình, cuối cùng chính thành phố ấy lại tượng trưng cho tình yêu và nỗi đau của nhân loại.
"Tôi yêu em. Điều này sẽ vĩnh viễn không thay đổi." Reo khẽ nói vào tai cậu, hắn đưa Linne lên xe.
Vị trí công tác của họ không giống nhau. Linne phải xuất phát trước, cậu chỉ kịp hôn nhẹ lên má Reto: "Em cũng yêu anh."
Xe của đội bắn tỉa sẽ xuất phát trước vào lúc sáng sớm để đến khu vực dân cư gần giáo đường. Tất cả tầng hầm, đường sắt dưới lòng đất và hệ thống cống thoát nước đều được sắp xếp binh lính trông coi. Tiểu đội bắn tỉa vừa tới nơi thì lập tức chiếm lĩnh tất cả các nóc nhà, đảm bảo lính bắn tỉa của quân địch không chiếm được lợi thế.
Giao lộ buổi sáng sớm thưa thớt xe, chỉ thỉnh thoảng có xe buýt chạy qua. Linne đi tuần tra tầng hầm xung quanh xong thì tập hợp với Valter. Lần thứ hai Valter hợp tác với Linne với thân phận quan sát viên, cậu lính cần vụ nhỏ đã chững chạc hơn nhiều, trang bị sắp xếp rất ngăn nắp, chạy theo Linne suốt dọc đường mà không thấy thở dốc.
"Thời tiết quái quỷ, chẳng nhìn thấy gì bên ngoài 200 mét, bắn thế nào đây?" Valter hít mũi, vừa quan sát bằng ống nhòm vừa lắc đầu: "Linne, anh chắc chắn thầy của anh sẽ ám sát theo cách đó chứ? Đừng nói nghị sĩ, bây giờ tôi còn chẳng nhìn thấy giáo đường. Dù ông ta có là thần thánh thì cũng đâu thể bắn bằng cảm giác?"
Cậu chàng nói có lý, Linne phải chuẩn bị thật đầy đủ, có thể Grenkins sẽ đột nhiên thay đổi phương án mới: "Cứ chờ đi, hai tiếng nữa nghị sĩ mới xuất phát, để xem lát nữa mặt trời có xua tan bớt sương mù không. Cậu liên hệ với bên khách sạn dặn họ chú ý đảm bảo an toàn, nghị sĩ nhất định phải mặc áo chống đạn, người của chúng ta phải vào vị trí hết thì ông ấy mới được ra khỏi khách sạn."
Khách sạn cũng sắp xếp nhân viên an ninh, để đảm bảo nghị sĩ Croatia được an toàn đi trên đường phố, quân chính phủ Bosnia lại huy động Cầy Vằn, lính đặc chủng trang bị súng ống đầy đủ thoạt nhìn vô cùng có lực uy hiếp, hơn nữa Cầy Vằn đã nổi như cồn sau chiến dịch ở sân bay, có vẻ phía Bosnia thực sự để tâm đến nhiệm vụ lần này, bộ đội đặc chủng đứng thẳng hàng khiến người ta có cảm giác an toàn.
Từ sáng sớm, Reto đã bắt đầu đến kiểm tra tình hình của nghị sĩ, xác định trang phục, thiết bị thông tin, bản thảo diễn thuyết và nhân viên an ninh của nghị sĩ. Có vẻ hôm nay tinh thần nghị sĩ không tốt lắm, dường như là không ngủ đủ, thợ trang điểm phải dặm ít phấn đỏ lên má thì trông mới có sức sống hơn một chút.
"Mấy ngày nay bên kia đường cứ liên tục tu sửa, ngày nào cũng thi công đến rạng sáng, nói là thành phố phải trùng tu định kỳ. Tiếng máy móc rất ồn, tôi không thể ngủ được." Nghị sĩ oán trách.
Reto đã quen với tác phong làm việc của ban quản lý thành phố Sarajevo: "Đây là thời điểm kết toán tài chính, báo cáo tài chính dự toán hàng năm đều tiêu không hết nên cuối năm đầu năm cứ liên tục trùng tu đường phố, cho đến khi tiêu hết ngân sách mới thôi, như vậy thì dự toán tài chính năm sau mới nhận được nhiều tiền hơn. Đường trong thành phố cứ như vậy suốt, lấp xong lại đào, đào xong lại lấp, có dừng bao giờ đâu."
Nghị sĩ lắc đầu cười. Reto ra cửa sổ kiểm tra nhân viên an ninh bên dưới, đám người đang tụ tập ở phía xa khiến hắn chú ý, Reto gọi đội an ninh đầu phố---
"G11, đám người tụ tập ở giao lộ thứ hai là sao vậy?"
Đội an ninh đã đi kiểm tra: "Thượng tá, đều là người Serb, họ nghe nói nghị sĩ ở khách sạn này nên tập hợp rất nhiều người tới để chuẩn bị biểu tình phản đối. Cầm đầu là một gã trung niên, hẳn chính là Četnici, họ đang hô khẩu hiệu của Četnici, trước mắt đã lên tới gần 200 người, hơn nữa đang có xu hướng tăng nhanh."
Reto nổi giận: "Ai cho họ vào đây? Đã thống nhất là tập hợp ở khu vực gần giáo đường rồi mà? Ai tiết lộ địa chỉ của nghị sĩ ra ngoài?"
Vì để đảm bảo an toàn của nghị sĩ, địa chỉ khách sạn mà ông nghỉ ngơi cũng được giữ bí mật, chỉ thông báo với bên ngoài về địa chỉ cử hành buổi diễn thuyết, ngay cả lộ trình diễu hành cũng không được công khai, chính vì để người phản đối và ủng hộ đều tập hợp lại ở giáo đường, không cần đến khách sạn. Nhưng không ngờ địa chỉ khách sạn cuối cùng vẫn bị lộ.
Reto mơ hồ có linh cảm không lành. Nhóm người phản đối cách khách sạn quá gần, số lượng lại đông, rất khó đảm bảo không xảy ra chuyện bất trắc. Hắn mang hai tên Cầy Vằn vội vàng xuống tầng đi ra xem xét tình hình, ân thanh của làn sóng phản đối đã dấy lên, cho dù cách một con phố vẫn cảm nhận được khí thế đáng sợ của người Serb.
Hai tên Cầy Vằn theo sát hai bên trái phải của Reto: "Thượng tá, hay là ngài về khách sạn trước đi, bên ngoài không an toàn, để chúng tôi đi kiểm tra là được rồi."
Reto không nghe, đi tiếp 50 mét, họ đã nhìn thấy biểu ngữ mà thủ lĩnh đám người Serb giơ lên, trên đó viết: "Quốc gia thống nhất, tách rời là có tội". May mà cả ba người đều mặc thường phục, cho nên không ai biết họ là quân chính phủ Bosnia. Cho dù người Serb đi lướt qua họ thì cũng không liếc mắt nhìn lấy một cái, trái lại có rất nhiều cô gái trẻ và đám con nít nhét truyền đơn vào tay họ, giận dữ nói rằng họ phải bầu phiếu chống, thoạt nhìn những cô gái này vừa mới thành niên, trong tay còn ôm sách vở, có lẽ là trốn học đi ra biểu tình. Reto nhìn thật kỹ, sinh viên chiếm số lượng không nhỏ trong đám đông.
Tình hình không ổn. Sinh viên đều là những người dễ bị kích động, thậm chí có thể có những người còn chưa thành niên, nếu tùy tiện bắt họ, chính phủ Bosnia sẽ bị quy chụp tội danh làm hại sinh viên và phần tử trí thức, không chỉ vậy, nếu có đứa trẻ nào bị bắt, phụ huynh chắc chắn không ngồi yên, nếu một bà mẹ bị kích động và đến ăn vạ ở trại tạm giam, không làm gì chỉ khóc lóc, đuổi cũng không chịu đi, khuyên bảo cũng chẳng nổi, đừng nói cảnh sát bình thường, Cầy Vằn cũng không chịu được.
"Lão già khốn kiếp Milošević," Cầy Vằn càng thêm khinh thường: "Một lũ già khú đế núp sau lưng rồi đổ dầu vào lửa, cố tình tạo ra mâu thuẫn dân tộc, sau đó ngồi trên văn phòng xa hoa để học sinh sinh viên thay mấy lão đi náo loạn trên đường phố. Có ngon thì tổng thống tự xuống đường biểu tình đi! Tìm mấy cô gái mới lớn đến để phát truyền đơn lúc tờ mờ sáng và chống lại cảnh sát, vậy mà là đàn ông chân chính sao!"
Reto cười lạnh lùng: "Ông ta không phải đàn ông chân chính, nhóm học sinh lại dễ bị kích động, ông ta nghĩ không dùng thì phí đây mà."
Đám người phản đối không ngừng tiếp cận, cuối cùng tụ tập trước cửa khách sạn để hô to kháng nghị. Cầy Vằn phối hợp với đội an ninh bắt đầu kéo dải ngăn cách, ngăn nhóm người biểu tình ở bên đường đối diện, người đông tới nỗi gần như kín cả con phố. Lúc này sắp tới giờ đi làm buổi sáng, xe trên đường dần đông đúc hơn cho nên vẫn đoàn người biểu tình vẫn chưa đến mức chật kín đường phố.
"Nơi này là khu buôn bán, nhiều người như vậy rất dễ xảy ra nguy hiểm." Reto nhíu mày: "Cố gắng đừng phong tỏa phương tiện giao thông ở con phố này, báo cho các thương hộ không mở cửa buổi sáng, miễn cho đám người này kích động lên rồi đập phá cửa hàng. Tổn thất kinh tế là một phần, quan trọng là đừng để xảy ra thương vong. Đi chào hỏi chính quyền thành phố một chút, phát thông báo đề nghị nhân dân không phận sự đừng đến nơi này. Tìm người trà trộn vào rồi dò hỏi xem vì sao họ tụ tập ở đây, tôi phải biết được tên khốn nào đã tiết lộ địa chỉ khách sạn!"
Hiệu suất làm việc của Cầy Vằn rất cao, mười phút sau đã trở lại: "Chúng tôi giả dạng thành người qua đường dò hỏi tình hình, đa số người ở đây đều là sinh viên và người đi làm, họ chỉ mù quáng đi theo thủ lĩnh. Có người nói là, anh ta biết tin tức nghị sĩ ở khách sạn này từ một công nhân sửa điện. Anh ta cam đoan tin tức này rất đáng tin cậy."
Reto lạnh mặt xuống, quay lại khách sạn: "Gọi tất cả nhân viên sửa điện trong khách sạn đến cho tôi."
Phía khách sạn biết mình sơ hở trong việc quản lý nhân viên nên không dám không phối hợp, Cầy vằn không chỉ tập hợp đủ người mà còn bắt được đầu sỏ rất nhanh.
"Chưa từng thấy ai ngu ngốc đến thế, mới nói phải tập hợp nhân viên thì gã ta đã bỏ chạy, không phải mày thì là ai? Mày không chột dạ thì mày chạy làm gì?" Lính đặc chủng đá một cước vào tên nhân viên sửa điện, hắn ta rống lên rồi ngã quỵ xuống đất. Cầy Vằn nói: "Gã ta là người mới làm việc ở đây nửa tháng trước, bình thường thích uống rượu trong giờ làm, bị bắt vài lần rồi, suýt nữa bị đuổi việc, sau nhờ quan hệ nên mới được ở lại. Thượng tá, đây là một âm mưu rất rõ ràng, có người muốn giữ tên này ở khách sạn để gã ta thăm dò tin tức."
Quản lý khách sạn cũng bị gọi ra, xúi quẩy nói: "Nếu không có người đảm bảo thì tôi cũng chẳng muốn thuê tên xui xẻo này."
Reto mỉa mai thẳng mặt: "Một kẻ như vậy mà vẫn có người tình nguyện đảm bảo cho gã ta?"
Không ngờ quản lý lại nói: "Là một sĩ quan, có lẽ vận may cả đời của gã đều dành cho việc này rồi."
"Sĩ quan nào?" Reto không thể không hỏi thêm: "Tên là gì?"
"Tên là...gì ấy nhỉ? Ôi, ngài ấy chỉ nói một lần, tôi không nhớ nữa."
"Quân đội nào?"
"Bộ quốc phòng Croatia, chính miệng ngài ấy nói vậy."
Reto trao đổi một ánh mắt với Cầy Vằn. Croatia lại tham gia?
Quản lý khách sạn vỗ trán: "Đúng rồi! Bronravo! Tôi nhớ rồi, là Bronravo. Cha ngài ấy là người viết hiến pháp Liên bang, lúc ấy tôi đã thấy cái họ này sao mà quá quen thuộc. Là người tai to mặt lớn đây mà. Lúc tên vô lại kia nói quen biết với Bronravo tôi còn không tin, người ta sao có thể quen biết một tên công nhân sửa điện quèn được." Quản lý là một người đàn ông trung niên đã trải qua thời kỳ Liên bang mới thành lập, khá hiểu biết về những người quan trọng của Liên bang.
Lông mày Reto càng nhíu chặt, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên vọt lên yết hầu hắn, hắn bước lên túm lấy tay của gã công nhân sửa điện đang say khướt: "Vì sao lại quen Bronravo? Vì sao lại người đó lại nhờ tiết lộ địa chỉ của nghị sĩ cho tộc Serb?"
Tên công nhân kia không hề tỉnh táo, miệng lẩm bầm: "Đừng dọa tôi! Tôi quen biết sĩ quan! Anh ta sẽ giúp tôi.....A!"
Nói chưa dứt lời, Reto đã đấm mạnh vào bụng gã ta, dạ dày quặn lên, toàn bộ rượu đều phun ra ngoài, hắn ta nôn ra đầy đất. Reto không dừng tay, tiếp tục đấm hai cú thẳng mặt khiến mũi gã công nhân gãy vụn, rốt cuộc gã ta cũng biết tình thế không ổn, bắt đầu xin tha,, nước mũi nước mắt nhem nhuốc đầy mặt. Reto ngại bẩn, ra hiệu cho Cầy Vằn nâng hắn ta dậy.
"Trả lời câu hỏi đi. Nếu nói thêm bất cứ câu nào vô nghĩa thì tôi sẽ cắt bỏ phần dưới của cậu và ngâm rượu, cho cậu được thưởng thức hương vị của chính mình." Thượng tá bình tĩnh nắm lấy đũng quần của hắn ta và vặn mạnh, tên công nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết như thể muốn nứt luôn trần nhà.
Ai nấy chứng kiến đều thấy đau thay, gã công nhân run rẩy lắp bắp đáp: "Là, là Bronravo bảo tôi nói tin tức ấy cho những người phản đối, anh ta bảo tôi cứ làm theo lời anh ta, tôi chỉ nhận duy nhất việc này! Việc khác tôi không biết gì cả!"
Còn có việc khác? Reto tiếp tục ép hỏi: "Suy nghĩ kỹ lại xem, còn biết gì nữa?"
Gã công nhân khóc rống lên như một tên thiểu năng trí tuệ: "Tôi thật sự không biết, tôi chỉ được giao việc này. Tôi không nói sai gì cả, tôi thực sự không biết..."
Gã ta không giống đang nói dối. Sắc mặt Reto lạnh đi, manh mối tới đây lại tiếp tục bị chặt đứt.
Cầy Vằn đứng cạnh nói: "Bây giờ làm sao đây? Chẳng phải hôm nay Bronravo sẽ về Croatia sao? Anh ta định chạy trốn, chúng ta có cần tới nha ga bắt người không?"
Reto còn đang sắp xếp lại suy nghĩ. Vì sao Eric phải kích động người Serb đến khách sạn? Eric hận người Serb thấu xương nên chỉ muốn trả thù người Serb, tuyệt đối không mong muốn Serbia phản đối thành công. Nhưng người phản đối biểu tình ở đâu thì cũng không thể hoàn toàn quyết định thành bại, ở khách sạn hay ở giáo đường thực chất không khác nhau là bao. Cho nên dẫn người về khách sạn hẳn là có mục đích khác, nếu muốn thành công thì phải dẫn đám đông đến khách sạn, địa điểm này đã được lựa chọn kỹ lưỡng.
Gián điệp hai mang, trả thù, kích động biểu tình, khách sạn nằm trong khu buôn bán, đường phố trùng tu... Tất cả manh mối dần liên kết lại, một ý nghĩ nguy hiểm dần hiện lên trong đầu Reto, ánh mắt hắn xuyên qua lớp kính cửa sổ sát đất của khách sạn và nhìn thẳng về phía đám đông, đám người vẫn không ngừng tụ tập lại, tim hắn hẫng mất một nhịp vì phỏng đoán tiếp theo của mình.
Cầy Vằn phát hiện ra sắc mặt của thượng tá không ổn: "Thượng tá?"
Reto nổi giận đùng đùng: "Cậu ta định thảm sát hàng loạt. Tất cả người Serb ở đây đều không thể chạy thoát, đuổi mọi người đi ngay! Nhanh lên! Nhanh! Gọi đội chống khủng bố về đây, kiểm tra phụ cận xem có thuốc nổ, bom xăng hay các vũ khí hóa học khác không, thùng rác, bụi cây, hòm thư, trạm điện thoại, chỗ đào đường vừa lấp, khả năng cao là bên dưới có chôn thứ gì đó, lật từng viên gạch lên cho tôi!"
Trước hết, sắp xếp công nhân sửa điện vào khách sạn để tìm hiểu tin tức rồi tiết lộ cho những người phản đối, mục đích là để họ tụ tập về khách sạn trong ngày cử hành diễn thuyết vận động bầu cử. Bởi vì tất cả những hoạt động tuyên truyền ủng hộ đều xác định địa điểm là ở giáo đường, cho nên những người đến khách sạn đều là người Serb, không có người Croat và Bosniak, tránh gây thương vong cho hai dân tộc còn lại. Sau đó lấy danh nghĩa chính quyền thành phố để trùng tu đường phố trước khi diễn ra vận động bầu cử, mục đích là để chôn thuốc nổ, chờ dòng người phản đối tụ tập về gần khách sạn thì sẽ diệt trừ tất cả.
Một khi thảm sát thành công, Bronravo không chỉ hoàn thành mục đích trả thù Serbia mà còn thoát khỏi tội danh làm gián điệp cho Serbia. Cho dù sự việc có bị bại lộ thì cũng là do người Serb đã ngược đãi cưỡng bức tù binh, tự chuốc lấy họa, dư luận sẽ không đồng cảm với người Serb, chưa biết chừng còn ủng hộ Bronravo, coi anh ta là anh hùng dân tộc. Hơn ba trăm mạng người vô tội, thậm chí có không ít trẻ vị thành niên sẽ hoàn toàn biến thành công cụ hy sinh để Bronravo thực hiện ý đồ cá nhân.
Nghĩ đến việc Eric đang ở đâu đó và cầm nút kích hoạt bom, trong tích tắc nơi này sẽ máu chảy thành sông, Reto toát mồ hôi đầy hai lòng bàn tay.
"Cậu ta không ở nhà ga, cũng không đến nhà ga, cậu ta không hề định quay về Croatia, lúc này hẳn là đang ở gần đây, cậu ta muốn tự tay bấm kích hoạt, tận mắt chứng kiến những người Serb mà cậu ta căm thù nhất phải chết mà không có chỗ chôn." Reto quay lại, xách gã công nhân ngã dưới sàn lên một lần nữa: "Bây giờ Bronravo đang ở đâu?"
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook