Tẩu Thác Lộ (Tập 1)
-
Chương 66: Phiên ngoại: Cuộc sống tính phúc
Kiều Khả Nam thích rượu, tửu lượng tốt, rượu phẩm cũng tốt.
Tuy nhiên, nhờ tính cách không thích rắc rối trời cho, trước giờ hắn uống rất hạn chế, biết được khi nào nên dừng, nếu chạm giới hạn rồi, thì stop!
Cho dù gặp phải tình huống không thể không uống, hắn cũng sẽ chờ cảm giác say giảm bớt, mới tiếp tục hiệp hai.
Đó là lí do, mọi người chưa từng thấy bộ dạng say rượu của Kiều Khả Nam.
Chưa ai từng thấy … Nhưng mà, Lục Hành Chi nhớ rất rõ.
Một ngày nọ, Lục Hành Chi được người ta biếu một chai Whisky nồng độ cao, Kiều Khả Nam vừa thấy, hai mắt lập tức sáng trưng, sáp lại gần, lộ ra vẻ mặt puppy thèm thuồng, Lục Hành Chi đề nghị thẳng thắn: “Em uống say cho anh xem.”
“Hử?” Kiều Khả Nam không hiểu ra sao. “Uống say có gì đẹp mà nhìn … Em nói anh nghe, anh chắc chắn không muốn chăm sóc một con ma men đâu, khủng khiếp lắm, có yêu nhau trăm năm cũng không muốn chịu tội.”
Nói cũng có lý. Nếu có kẻ dám cả gan vứt một con ma men cho anh “chăm sóc”, anh đảm bảo, sẽ khiến ngày mai của gã không còn nhìn thấy ánh thái dương, suốt đời bị quay như đèn cù. “Không sao, anh muốn nhìn, đã dự tính yêu em trăm năm, chút chuyện nhỏ đó chỉ như chín con trâu mất một sợi lông*.”
*Chuyện quá nhỏ, không đáng kể
Cái kiểu giọng điệu “anh mày là đại gia, cả đời tiêu pha không hết” khiến Kiều Khả Nam đỏ mặt, thở dài: “Anh à …”
Con người này có biết mình vừa nói gì không hả? Yêu nhau trăm năm chút chuyện cỏn con này chỉ như chín trâu mất sợi lông, không ngượng à … Ai. “Thích thì chiều, nhưng em không chưa xỉn bao giờ đâu, xảy ra chuyện em còn lâu mới chịu trách nhiệm, anh tự chịu đó.”
“OK.”
Hai người đạt thành giao ước, để phòng ngừa vạn nhất, còn ký tên đóng dấu.
Đến tối cuối tuần, Lục Hành Chi mang về rất nhiều chủng loại rượu: có vang, bia, rượu Nhật Bản, rượu Vodka … Chỉ vì một câu của Kiều Khả Nam: “Không muốn đâu, chỉ bằng một chai Whisky, mà anh đòi chuốc em say phỏng? Em sẽ chỉ có thể giả say cho anh xem.”
Lục Hành Chi: “…” Chỉ có thế giả say … Nồng độ cồn chai kia cao lắm, ít nhất phải hơn năm mươi, say là bất tỉnh luôn.
Quay lại chuyện chính, muốn say nhanh thì cứ trộn lẫn rượu với nhau, bản thân Kiều Khả Nam yêu rượu, một lần được nhìn cả đống như thế, tâm tình siêu vui vẻ: “Bắt đầu từ chai bia và rượu Whisky ha?”
“Ừ”. Tửu lượng Lục Hành Chi cũng trâu bò, tuy phải bồi Kiều Khả Nam, nhưng âm mưu dương mưu trong đầu vẫn chạy ầm ầm.
Đảo mắt một cái, mười chai bia và một chai Whisky đã bốc hơi, vòng thứ nhất kết thúc, hai người vẫn còn tỉnh táo. Kiều Khả Nam không nhịn được, hỏi anh: “Nhìn người khác say có gì vui?”
Lục Hành Chi mím môi không đáp.
Bất cứ dáng vẻ nào của cậu, anh cũng đều muốn thấy, hơn nữa … Kiều Khả Nam cực kỳ độc lập, có cái ô dù là anh, nhưng chưa bao giờ vịn vào, mặc dù phần lớn chuyện quan trọng anh luôn là người giải quyết, người yêu cũng vui vẻ chấp nhận, nhưng Lục Hành Chi không ngốc, sao lại không nhận ra, chẳng qua là cậu không đành lòng khước từ tâm tư chăm sóc của mình?
Nhìn bên ngoài, anh là trụ cột của cậu, nhưng thực tế, chính Kiều Khả Nam mới là người nắm giữ tất cả tùy hứng và mong muốn của anh.
Anh không thích nói, cũng không muốn nói, tình cảnh như vậy, lại làm anh mơ hồ sợ hãi.
Sợ bị từ chối, sợ bị cậu không cho phép, sợ cậu sẽ bỏ đi, nếu ngày đó xảy ra, anh không biết mình liệu sẽ ra sao. Nếu mình có thể biết tất cả các mặt của người yêu, dù là gì mình cũng chấp nhận, có thể một ngày nào đó, có thể biến nó thành lợi thế của mình không chừng.
Thế là, “bộ dạng bí ẩn” được tìm hiểu.
Lục Hành Chi nhướn môi, đem ly rượu uống cạn.
Kiều Khả Nam liếc mắt sang bên, dễ dàng đoán được, anh nhà hẳn đang vì âm mưu của mình, tự rúc đầu vào sừng trâu, lười không muốn hỏi.
Cái tính cách kỳ cục, không nắm chắc cái gì liền cự nự chẳng phải mới có ngày một ngày hai, bất kì ngõ ngách nào cũng muốn tìm hiểu đến cùng, mà cuộc sống đâu thể mệt não mãi, lại nhớ về chuyện cũ, lúc bị Lục Hành Chi đuổi theo như giặc, hắn đã nói sẽ không bỏ anh đi, thời gian sẽ chứng minh tất cả, cần gì thề non hẹn biển, chỉ biết nói những câu sáo rỗng, nghe cũng nhàm tai, nhưng có vẻ anh vẫn không yên tâm.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng muốn cười, tiếp tục uống rượu,
Ai, đáng nhẽ phải suy nghĩ kĩ chứ, uống say thật khó chịu ~ chỉ muốn ói, lúc say quắc cần câu rồi, hắn còn chẳng biết mình sẽ biến thành dạng gì, nguy hiểm nhất là không kìm được máu liều. Kiều Khả Nam từng phải chăm sóc mấy tên ma men, đúng là ác mộng … Hắn đồng ý với anh, say cho anh nhìn, ít nhiều cũng có chút tâm cơ a.
Hừ hừ.
Kiều Khả Nam không vừa, coi rượu như nước uống cạn một hơi, lại rót một chén.
Hiệp thứ hai, ba bình Whisky, một chai vang, hai bình rượu Nhật Bản đã thấy đáy, Lục Hành Chi bắt đầu chuếnh choáng. Anh tạm cắt rượu, đổi sang uống trà, hỏi Kiều Khả Nam: “Em say chưa?”
Kiều Khả Nam: “Say sao không say.” Hắn cầm ly rượu, ngón trỏ xoay vòng vòng bên thái dương. “Chỗ này, choáng váng, bình thường em uống đến lúc này, sẽ ngừng.”
Lục Hành Chi nhìn số rượu ít ỏi còn lại trên bàn, không biết nên khóc hay cười, uống đến mức này mới có men say, đến voi cũng thua tửu lượng của vợ mình a….
“Ư ~ nóng.” Uống xong ly rượu đỏ, Kiều Khả Nam đột nhiên thoát quần áo, khuôn ngực trắng nõn lập tức bại lộ trong không khí, trên đó đã đỏ ửng một mảng, vài dấu ô mai lờ mờ ngày trước, thấp thoáng như đang dụ dỗ.
Quai hàm Lục Hành Chi bành ra, phản ứng tự nhiên lúc đánh hơi thấy mùi thức ăn ưa thích, thật muốn liếm láp, hút mạnh, xoay một cái ( bánh Oreo à?). Anh tin chắc, Kiều Khả Nam sẽ rất vui vẻ đáp lại, em yêu vốn là người thích bị chơi đùa đầu v*, bất kể anh có làm gì, cậu cũng thích, cực kỳ đáng yêu.
Kiều Khả Nam uống thêm một chén. Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lục Hành Chi, hắn nhếch mép cười, nhúng đầu ngón tay vào ly rượu lạnh lẽo, chầm chập vẽ một đường từ cổ xuống xương quai xanh, chạm đến ngực, dừng lại vân vê nhũ hoa: “… Muốn không?”
Lục Hành Chi nuốt nước miếng, hầu kết di chuyển liên tục.
“A…” Kiều Khả Nam nhỏ giọng rên rỉ, khác xa âm thanh trong trẻo ngày thường, ngón tay phóng túng tự xoa đầu v*, đến khi hai hạt đậu run rẩy đứng thẳng, hắn đổi sang dùng cả hai tay, nhu niết ngắt nhéo, ngón cái ma sát từ trên xuống dưới, càng rên to hơn: “Ư…”
Chàng trai hít thở dồn dập, con ngươi mờ mịt ẩm ướt, hắn liếc về phía Lục Hành Chi, ánh mắt của anh nóng rẫy, không thể rời mắt khỏi cảnh đẹp. Kiều Khả Nam thích phản ứng này, trời đất bao la, giống như chỉ còn bọn họ, họ hiểu biết từng tấc trên cơ thể nhau, tuy rằng rất mắc cỡ, nhưng cũng rất hưởng thụ, có cảm giác mình giống một thanh nam châm, tràn đầy lực hấp dẫn, ôm lấy người kia, cảm nhận nhịp đập của anh vì mình, còn phản ứng….
Hắn cười, tạm gác tiết mục chơi đùa đầu v* lại, cúi người xuống, đứng lên tao nhã như một chú mèo, di chuyển đến trước mặt đối phương, hất cằm lên: “Anh … cứng rồi, đúng không?”
Lục Hành Chi nghe cậu nói xong, bây giờ mới kịp hoàn hồn, khi nhận ra bản thân vừa rồi ngơ ngác ngắm nhìn Kiều Khả Nam … quyến rũ … như vậy, anh giống như bị ếm bùa bất động, không thể nhúc nhích.
Nhưng phản ứng nửa người dưới hoàn toàn là thật.
Lục Hành Chi không trả lời, nhưng chỉ cần ánh mắt ngày càng nóng bỏng của anh, Kiều Khả Nam đã biết đáp án.
Hắn kéo quần lót của anh, nhìn bộ lông rậm rạp đen sẫm, không thèm nghĩ ngợi vùi vào cắn, môi và mặt hơi ngưa ngứa … dương v*t cương cứng còn nằm trong quần lót, chỗ đó đã gồ thành một khối, chọc chọc yết hầu Kiều Khả Nam. Kiều Khả Nam dùng cả khuôn mặt mình, lấy hầu kết ma sát, cọ vào túp lều căng trướng, đến khi không cương được nữa, mới kéo quần lót của anh xuống.
dương v*t tím đen của Lục Hành Chi lập tức bật ra, quét trên mặt Kiều Khả Nam, hắn xoa xoa má, tủi thân nói: “Đau quá …”
Chỗ ấy ấy là bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông, làm gì có chuyện làm đau ai được, Lục Hành Chi cũng chả thèm nghĩ, vợ anh kêu đau, anh còn đau hơn … chỗ nào cũng thế.
Dáng vẻ làm nũng của cậu nghìn năm mới có một lần, Lục Hành Chi yêu thương xoa khuôn mặt vừa bị quẹt của cậu, dịu dàng an ủi: “Đau không? Anh thổi giúp em.”
Kiều Khả Nam cười hì hì: “Được.”
Hắn rướn người, vòng hai tay ôm cổ Lục Hành Chi, dâng gò má đến gần miệng anh.
Lục Hành Chi hít thở, lập tức hôn liếm khuôn mặt cậu, đến mức ánh đèn chiếu thấy cả một mảng ẩm ướt, tay không nhàn rỗi, kéo quần dài của người dưới thân.
Động tác của anh nhanh gọn dứt khoát, quần dài cùng quần lót giống nhau, trực tiếp xoa nắn vật cứng của cậu, hô hấp Kiều Khả Nam rối loạn, bị huấn luyện bao lâu nay, hắn đã có cảm giác, liên tục thở dốc gấp gáp, càng ngày càng phóng đãng: “Ư … Ha a … Dễ chịu quá … Tiếp tục xoa xoa đi …”
Tất nhiên là được, sao lại không chứ?
Tay Lục Hành Chi càng thêm ra sức, hàm trụ lỗ tai mềm mại của cậu, nhẹ nhàng gặm cắn, Kiều Khả Nam xoa loạn lưng anh, ôm cần cổ của Lục Hành Chi, vẻ mặt say mê, con ngươi ướt át phủ đầy tình dục, lấp lánh rất động lòng người.
Lục Hành Chi thấy thế, quay đầu hôn, môi lưỡi quấn quít khiêu vũ, liếm hàm trên nhạy cảm của cậu.
Cơ thể Kiều Khả Nam run rẩy: “A…”
Tay trái Lục Hành Chi giúp cậu cao trào, còn tay phải xoa nắn cái mông mẩy thịt, anh cực yêu cảm giác mềm mại này.
Mỗi một góc ngách trên cơ thể người này, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, tất cả, đều có thể khiến anh say tận trong xương, mỗi lần làm tình, anh đều muốn xâm chiếm cậu toàn bộ, dùng miệng, dùng lưỡi, dùng tay, dùng bất cứ thủ thuật nào có thể giúp anh cảm thụ đầy đủ mĩ vị, thăm dò cậu, khám phá cậu, chỉ hận không thể đem người nhai nuốt.
Nói thêm, vị huynh đệ phía dưới lại càng yêu thích tìm tòi, khiến nó được sung sướng.
“Ừ a!” Kiều Khả Nam kêu lên sợ hãi, ngón tay Lục Hành Chi đang thăm dò bắp đùi trong của hắn, lần mò đến miệng huyệt còn khép chặt, đâm vào một ngón tay, tìm kiếm điểm G.
Chưa bôi trơn, nơi ấy không thể trực tiếp cắm vào, anh nhìn xung quanh, bôi trơn đặt cạnh tivi ( để chỗ hay ha …), khoảng cách không xa, anh do dự không biết có nên đứng lên lấy không, ngày thường thì chả sao, anh sẽ giúp cậu mở rộng kĩ, khiến chỗ đó ẩm ướt mềm mại, nhưng hôm nay … Bị cảm giác say xâm chiếm, anh thực sự rất lười, dù khoảng cách có gần hơn nữa, anh cũng không muốn động, luyến tiếc buông xuống người trong lòng.
Quyết định xong, anh rút tay ra, đặt cậu dưới thân, rút hết quần áo trói buộc cậu thanh niên, cúi người liếm láp hậu huyện khép chặt, dương v*t Kiều Khả Nam dựng đứng, sượt qua trán Lục Hành Chi, kêu lên một tiếng.
“Ư ….” Miệng huyệt tê tê ngứa ngứa, bị đầu lưỡi lão luyện trêu chọc, toàn bộ thắt lưng Kiều Khả Nam mềm nhũn như đồ ngọt bị tan chảy.
Đây là cảm giác Kiều Khả Nam thích nhất, cho dù bị anh liếm chỗ nào, hắn đều rất thích, vô cùng thích, thích tận xương tủy, cảm giác tê tái lan từ lồng ngực lan đến toàn thân. Hắn nhịn không được xoa bấm đầu v* bên trái, tim đập bình bịch, cảm giác hơi đau đớn, không biết làm sao để giảm bớt …
“Anh … nhanh lên … vào trong em …” Muốn bị đâm vào, thật nhớ cảm giác được đâm vào, rõ ràng chuyện này đã làm nhiều đến mức phải phiền chán, nhưng khát khao có được người này chưa bao giờ tắt, vì sao lại thế?
“Anh … anh yêu …” Tiếng thở gấp liên tục, như đã chịu đến cực hạn, biến thành lời khẩn cầu.
Đến nước này còn nhịn xuống, thì không phải đàn ông, Lục Hành Chi thực sự không muốn cậu bị thương, kiên trì bôi trơn đầy đủ: “Chịu một chút, ưm?”
“Ư …..” Kiều Khả Nam ư ư rền rĩ, đầu óc nóng như một ấm nước sôi, sùng sục sùng sục, hơi nước reo ing ỏi, hoàn toàn mất ý thức.
Lục Hành Chi không thỏa mãn mình, được, vậy ông đây tự túc. Kiều Khả Nam lật người, cưỡi trên người anh, hắn giữ lấy côn th*t thẳng đứng chờ sức phát nổ, tấm tắc mút, với tay mò một chai rượu trên bàn trà, rót vào lòng bàn tay, đưa vào miệng huyệt của mình.
Lục Hành Chi kinh hãi: “Cưng à …”
“Ư~~” Kiều Khả Nam đỏ bừng mặt, nhả dương v*t, nước miếng kéo dài thành một sợi chỉ, dính trên thân gậy của anh, hắn ưỡn người, từ từ bỏ dương v*t vào cúc hoa của mình.
Hắn thở phì phò, há to miệng, từ từ nuốt hết dương v*t của anh. Lục Hành Chi điều chỉnh tư thế, đỡ lấy thắt lưng hắn, hai người cực kì ăn ý phối hợp động tác với nhau, không còn kẽ hở, dương v*t hơi cong chạm vào tuyến tiền liệt của hắn, Kiều Khả Nam hét lên, vòng eo mềm nhũn, thoáng cái hút toàn bộ vào.
“Á…”
Cảm giác chướng bụng rất khó chịu, khóe mắt Kiều Khả Nam đong đầy nước, miệng huyệt co rút, hôn miệng anh, thắt lưng lên xuống nhịp nhàng. “Em yêu anh … em yêu anh lắm … em thực sự yêu anh…”
Lục Hành Chi sửng sốt, phủng khuôn mặt của cậu trong tay, thấy hai mắt cậu đỏ hồng, mơ màng mê loạn, gò má đỏ ửng, rõ ràng là say quên trời đất … Kiều Khả Nam như lột xác hoàn toàn, những lời này, cậu chưa bao giờ nói, tham ăn quá thì nát, nói quá nhiều thành sáo rỗng, phải đặc biệt như lễ hay tết mới có thể nghe những lời này.
Không ngờ lúc vợ uống say, mình có thể nhận được kinh hỉ như vậy, anh ôm cậu vừa hôn vừa cắn, hạ thân càng đâm mạnh mẽ hơn: “Nói nữa đi …”
“Ưm a … Em yêu anh… Em yêu anh … Anh …Đúng chỗ đó, sâu thêm một chút…”
Lục Hành Chi nghe xong. Anh nâng cao cơ thể, nắm chặt vòng eo cậu thanh niên, dương v*t đâm thẳng lên, mạnh mẽ đỉnh lộng, liên tục tấn công tuyến tiền liệt, khéo léo đâm rút.
Kiều Khả Nam lập tức thất thủ, hắn ôm chặt đầu Lục Hành Chi, cả người kịch liệt run rẩy, nước miếng không ngừng tràn ra, dính ướt cằm.
Lục Hành Chi liếm láp tất cả, ngậm đầu v* của hắn, thỉnh thoảng dùng răng cà cà, nhẹ nhàng cắn mút, nơi ấy còn nhạy cảm hơn dương v*t, miệng huyệt theo quán tính co rút.
Quy đầu của hắn cọ vào hạ phúc của Lục Hành Chi, vừa lên xuống cái mông vừa chà xát dương v*t vào anh, chất lỏng trong suốt chảy xuống khe rãnh trên cơ bụng người kia.
Lục Hành Chi ôm cậu trong ngực, đầu v* cứng rắn của cậu cọ vào cơ ngực anh, cảm giác này vừa dâm mỹ vừa nhộn nhạo, anh hôn môi Kiều Khả Nam, môi lưỡi quấn quít vào nhau, hai túi tinh bên dưới vang lên tiếng ba ba, lúc làm tình, là lúc họ hòa hợp nhất, toàn bộ ở cùng một chỗ, có lẽ có rượu trợ hứng, Lục Hành Chi cảm giác mình đang say, triệt để say đắm người này, không thể cai nghiện được…
Không thể rời xa, dù phải dùng hết các thủ đoạn, cũng phải giữ cậu bên mình, đợi lúc có thời gian, anh chắc chắn lên kế hoạch ra nước ngoài kết hôn cùng cậu … Bạn đời của Kiều Khả Nam, mặc dù chỉ có trên danh nghĩa, nhưng đó cũng là một minh chứng, nếu cậu có thể sinh con thì càng tốt, suy nghĩ ngông cuồng của anh tự nhiên bộc phát, không nhịn được nói: “Cục cưng, sinh cho anh một đứa con đi … Được không?”
Nếu đổi về ngày bình thường, Kiều Khả Nam hẳn sẽ ha ha cười nhạo anh ngu ngốc, nhưng hôm nay thì khác, say rượu loạn tính, hắn ôm cánh tay Lục Hành Chi nỉ non nói: “Được … Để em mang thai … Bắn hết cho em…”
Dù thực tế điều đó là không tưởng hay có thể, thân là đàn ông, nghe xong câu này ai có thể không kích động? Lục Hành Chi xoay người đặt cậu dưới thân, dương v*t ở trong hậu huyệt ướt đẫm, tiến công thần tốc.
“A… a …a” Kiều Khả Nam đè bụng dươi, nơi đó đang cực kì trướng, kể cả linh khẩu, đều cực kì khó chịu, chua xót bủn rủn, lúc làm tình, hắn rất hạn chế kích thích dương v*t, cũng có thể bắn tinh. Ban đầu nhẫn nhịn rất khó chịu, nhưng sau khi thân thể học được cách lấy khoái cảm từ hậu huyệt, thực tủy biết vị, thỉnh thoảng lấy tay giúp mình thư giải, vẫn không thấy thỏa mãn.
Làm sao rời xa người này được? Cái bo – đì ấy, dù sau này có mỏi mắt tìm kiếm, cũng không thể tìm ra người thứ hai, đôi khi, hắn lại không nhịn được nghĩ, ai bảo chỉ có Lục Hành Chi sợ? Hai người cứ như yên lặng đấu đá, xem ai cưng chiều ai hơn, tốt nhất là đem người kia ngâm trong hũ mật, không phải có ý khác, cái này chính là tình thú vợ chồng a…
“A ── “
Kiều Khả Nam không nhịn nổi nữa, xoay đầu rên rỉ, linh khẩu bắn ra tinh dịch.
Lần đầu tiên bị thao bắn, tinh dịch phóng ra như mở van nước, văng tung tóe lên bụng của anh.
Trải qua cao trào, miệng huyệt mẫn cảm liên tục bị xâm lấn, hắn ư ư a a, không nhịn được thở dốc, miệng huyệt co rút liên tục. dương v*t Lục Hành Chi bị ép chặt, anh giang rộng bắp đùi Kiều Khả Nam, làm hậu huyệt thả lỏng một chút, bây giờ mới thuận lợi ra vào.
dương v*t của anh càng cứng rắn, độ cứng này Kiều Khả Nam rất quen thuộc, là lúc anh sắp bắn.
Lục Hành Chi thở dài một tiếng, côn th*t chôn sâu trong cơ thể Kiều Khả Nam, bắn rất thư sướng, lần này bắn rất sâu, dạ dày Kiều Khả Nam một trận bủn rủn, khoái cảm nhuộm khắp toàn thân. Hắn không tự chủ ôm chặt thân thể, giống như … mình thực sự có tử cung, tiếp nhận tinh dịch của anh, dựng dục thành thai.
Bình thường Lục Hành Chi bắn tinh không chỉ một cỗ, anh vừa rút vừa bắn, nhồi đầy dũng đạo Kiều Khả Nam, lúc dương v*t hoàn toàn rút ra, tinh dịch ồ ồ chảy xuống, cúc hoa Kiều Khả Nam đỏ hồng, chất lỏng trong suốt lẫn cùng tinh dịch trắng đục, chảy thành dòng trên bắp đùi cậu.
Ngực Kiều Khả Nam phập phồng, a a liên tục thở dốc, miệng huyệt hé ra hợp lại, giống như muốn hút tinh dịch vào. Kiều Khả Nam chạm vào nơi đó, đầu ngón tay dính tinh dịch của anh, phát hiện thứ kia vẫn không ngừng chảy, mặt hắn đỏ bừng, cười thành tiếng: “Anh bắn nhiều thật …”
Lục Hành Chi cũng cười, hôn môi cậu. “Có đủ cho em mang thai không?”
Kiều Khả Nam hút đầu lưỡi anh, mơ hồ đáp: “Ừ … Anh bắn nhiều hơn thì càng tốt.”
Bà xã đã ra lệnh, thân là công tất nhiên vui vẻ tuân theo, quay lại chính sự … bắn chứ gì, nhìn tình trạng của Kiều Khả Nam, chắc chắn không phản đối, Lục Hành Chi rất sung sướng, anh muốn cho cậu ăn no mầm mống của mình, cứ như ác ý thú vị không thể từ bỏ.
Muốn đem tất cả mọi thứ bắn vào thân thể người này.
Để cậu tiếp nhận anh, bất luận tốt xấu, sáng chói hay âm u, sạch sẽ hay bẩn thỉu.
Anh sẽ dùng hết khả năng cưng cậu, thương cậu, yêu cậu, ôm chặt cậu cả đời, một kiếp này, Kiều Khả Nam đã bị anh vây chặt trong tay.
Quấn quít một đời, đến chết không buông tha … Chấp niệm vặn vẹo cố chấp đến tiêu cực, anh không phải người tốt, cậu cưng chiều làm anh nhiễm nghiện, không muốn buông tha, không thể buông tha, dù sau này cậu có khóc lóc cầu xin rời khỏi anh, anh cũng không đồng ý.
Cho nên … Để ngày đó không đến, anh sẽ cưng chiều em thật nhiều.
Lục Hành Chi một bên nghĩ, một bên hôn cậu, đem dương v*t cương cứng lần thứ hai, chậm rãi đâm sâu vào thân thể đối phương.
◎ ◎ ◎
Sáng ngày hôm sau, Kiều Khả Nam trở mình trên giường, toàn thân đau xót, đặc biệt là thắt lưng, dường như mất sạch cảm giác, giống như người hư thận.
Hắn mơ mơ màng màng, ký ức dừng lại ở một ly rượu đỏ, hắn chẳng nhớ được tí gì, chỉ chắc chắn đã cùng Lục Hành Chi làm, còn không thèm tiết chế, hậu huyệt còn đang nóng rát. Mặt hắn đỏ bừng bừng, chuẩn bị một bài phê bình, không ngờ vừa quay đầu lại, đã bị dọa hết hồn: “Lục Hành Chi? Anh làm sao vậy?!”
“…” Lục Hành Chi mặt mày trắng bệch, cùng người chết trôi giống nhau, hắn bất động trợn mắt hồi lâu, Lục Hành Chi nhìn bộ dạng cuống quít lo lắng của cậu, nửa ngày mới phun ra một câu: “Cục cưng, từ nay về sau, đừng uống say nữa…”
“???” Lục Hành Chi nói xong câu này, xoay người: ngủ, Kiều Khả Nam ù ù cạc cạc, lẽ nào lúc mình uống say … Kinh khủng lắm sao?
Tội nghiệp Kiều Khả Nam tự ngồi kiểm điểm, vẫn không nhớ được gì, một lúc sau, người trên giường vẫn không nhúc nhích, hắn đành quay về giường, ôm thắt lưng bồi anh ngủ.
Mà Lục Hành Chi đang rất đau khổ, còn khổ không thể nói, ai mà ngờ được, anh cũng có ngày bị hút khô! Kiều Khả Nam say xỉn, liền biến thành một yêu tinh ngàn năm, muốn hết lần này đến lần khác, không chịu ngừng lại! Lúc đầu Lục Hành Chi rất hưởng thụ, về sau … Thôi đừng nghĩ, thật đáng sợ.
Anh liều mình lấy thân bồi vợ, bắn tinh quá nhiều, chít chít đau buốt, loại chuyện này, dù có kéo rách miệng Lục Hành Chi, anh còn lâu mới nói.
Để nó chôn vùi thành một bí mật đi … Uống rượu quá liều, tổn hại sức khỏe.
Hajzzz!
《 Hết 》
Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày trước mải cày Tiên Võng, suýt quên khuấy mất … ||||||
Hình như tui rất thích tình tiết uống rượu … Lúc đặt bút, chi tiết này thường xuất hiện đâu đó, nhưng thực tế là tui không uống được, nhấp một tí mặt đã đỏ, tim đập liên hồi, đây có lẽ là nhược điểm của tác giả, chính vì không làm được, nên mới thích bê vào tiểu thuyết. XD
Trên thực tế, tui đang tính viết càng trần hơn, còn trần trụi thế nào, người ta không nói đâu ( Bị đánh), bởi vì viết xong rồi, cảm thấy phần kết cục cũng đơn giản lãng mạn (?????)
Lòng dạ của Lục GG thực đáng sợ ( Run), but, nếu Kiều Khả Nam thực sự khóc lóc muốn rời xa ổng, ổng cũng sẽ đồng ý ( sau đó yên lặng tìm một nơi đi tự sát) ( Á, đừng nói bậy ||||||), nhưng mà mọi người yên tâm, không có ngày đó đâu, hai người đó từ nay về sau ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái ~ nói giỡn chứ, nếu mỗi người đi mỗi ngả, 2X vạn chữ trước đây tui đã viết từ lâu rồi! Thế cho nên, các người có chết cũng phải cùng một chỗ!!!!! ( Quả nhiên, đáng sợ nhất chính là chấp niệm của tác giả…)
Tui hướng tới mối quan hệ hỗ sủng, dùng cưng chiều kiềm chế đối phương, tui cảm thấy rất vui vẻ, viết xôi thịt rất sướng, đặc biệt là mấy ngày nay tui sắp thành tăng sư rồi, sinh hoạt cực kì thanh tâm quả dục (?????), lâu lâu tui sẽ vọc bọn họ ra xôi thịt một hồi, dù sao bàn tay này cũng không sợ tiền căn hậu quả ( thích viết mà XD), có thể lập tức thịt luôn, cũng chỉ có hai người họ, mọi người nhẫn nhịn một chút ha …
Tuy nhiên, nhờ tính cách không thích rắc rối trời cho, trước giờ hắn uống rất hạn chế, biết được khi nào nên dừng, nếu chạm giới hạn rồi, thì stop!
Cho dù gặp phải tình huống không thể không uống, hắn cũng sẽ chờ cảm giác say giảm bớt, mới tiếp tục hiệp hai.
Đó là lí do, mọi người chưa từng thấy bộ dạng say rượu của Kiều Khả Nam.
Chưa ai từng thấy … Nhưng mà, Lục Hành Chi nhớ rất rõ.
Một ngày nọ, Lục Hành Chi được người ta biếu một chai Whisky nồng độ cao, Kiều Khả Nam vừa thấy, hai mắt lập tức sáng trưng, sáp lại gần, lộ ra vẻ mặt puppy thèm thuồng, Lục Hành Chi đề nghị thẳng thắn: “Em uống say cho anh xem.”
“Hử?” Kiều Khả Nam không hiểu ra sao. “Uống say có gì đẹp mà nhìn … Em nói anh nghe, anh chắc chắn không muốn chăm sóc một con ma men đâu, khủng khiếp lắm, có yêu nhau trăm năm cũng không muốn chịu tội.”
Nói cũng có lý. Nếu có kẻ dám cả gan vứt một con ma men cho anh “chăm sóc”, anh đảm bảo, sẽ khiến ngày mai của gã không còn nhìn thấy ánh thái dương, suốt đời bị quay như đèn cù. “Không sao, anh muốn nhìn, đã dự tính yêu em trăm năm, chút chuyện nhỏ đó chỉ như chín con trâu mất một sợi lông*.”
*Chuyện quá nhỏ, không đáng kể
Cái kiểu giọng điệu “anh mày là đại gia, cả đời tiêu pha không hết” khiến Kiều Khả Nam đỏ mặt, thở dài: “Anh à …”
Con người này có biết mình vừa nói gì không hả? Yêu nhau trăm năm chút chuyện cỏn con này chỉ như chín trâu mất sợi lông, không ngượng à … Ai. “Thích thì chiều, nhưng em không chưa xỉn bao giờ đâu, xảy ra chuyện em còn lâu mới chịu trách nhiệm, anh tự chịu đó.”
“OK.”
Hai người đạt thành giao ước, để phòng ngừa vạn nhất, còn ký tên đóng dấu.
Đến tối cuối tuần, Lục Hành Chi mang về rất nhiều chủng loại rượu: có vang, bia, rượu Nhật Bản, rượu Vodka … Chỉ vì một câu của Kiều Khả Nam: “Không muốn đâu, chỉ bằng một chai Whisky, mà anh đòi chuốc em say phỏng? Em sẽ chỉ có thể giả say cho anh xem.”
Lục Hành Chi: “…” Chỉ có thế giả say … Nồng độ cồn chai kia cao lắm, ít nhất phải hơn năm mươi, say là bất tỉnh luôn.
Quay lại chuyện chính, muốn say nhanh thì cứ trộn lẫn rượu với nhau, bản thân Kiều Khả Nam yêu rượu, một lần được nhìn cả đống như thế, tâm tình siêu vui vẻ: “Bắt đầu từ chai bia và rượu Whisky ha?”
“Ừ”. Tửu lượng Lục Hành Chi cũng trâu bò, tuy phải bồi Kiều Khả Nam, nhưng âm mưu dương mưu trong đầu vẫn chạy ầm ầm.
Đảo mắt một cái, mười chai bia và một chai Whisky đã bốc hơi, vòng thứ nhất kết thúc, hai người vẫn còn tỉnh táo. Kiều Khả Nam không nhịn được, hỏi anh: “Nhìn người khác say có gì vui?”
Lục Hành Chi mím môi không đáp.
Bất cứ dáng vẻ nào của cậu, anh cũng đều muốn thấy, hơn nữa … Kiều Khả Nam cực kỳ độc lập, có cái ô dù là anh, nhưng chưa bao giờ vịn vào, mặc dù phần lớn chuyện quan trọng anh luôn là người giải quyết, người yêu cũng vui vẻ chấp nhận, nhưng Lục Hành Chi không ngốc, sao lại không nhận ra, chẳng qua là cậu không đành lòng khước từ tâm tư chăm sóc của mình?
Nhìn bên ngoài, anh là trụ cột của cậu, nhưng thực tế, chính Kiều Khả Nam mới là người nắm giữ tất cả tùy hứng và mong muốn của anh.
Anh không thích nói, cũng không muốn nói, tình cảnh như vậy, lại làm anh mơ hồ sợ hãi.
Sợ bị từ chối, sợ bị cậu không cho phép, sợ cậu sẽ bỏ đi, nếu ngày đó xảy ra, anh không biết mình liệu sẽ ra sao. Nếu mình có thể biết tất cả các mặt của người yêu, dù là gì mình cũng chấp nhận, có thể một ngày nào đó, có thể biến nó thành lợi thế của mình không chừng.
Thế là, “bộ dạng bí ẩn” được tìm hiểu.
Lục Hành Chi nhướn môi, đem ly rượu uống cạn.
Kiều Khả Nam liếc mắt sang bên, dễ dàng đoán được, anh nhà hẳn đang vì âm mưu của mình, tự rúc đầu vào sừng trâu, lười không muốn hỏi.
Cái tính cách kỳ cục, không nắm chắc cái gì liền cự nự chẳng phải mới có ngày một ngày hai, bất kì ngõ ngách nào cũng muốn tìm hiểu đến cùng, mà cuộc sống đâu thể mệt não mãi, lại nhớ về chuyện cũ, lúc bị Lục Hành Chi đuổi theo như giặc, hắn đã nói sẽ không bỏ anh đi, thời gian sẽ chứng minh tất cả, cần gì thề non hẹn biển, chỉ biết nói những câu sáo rỗng, nghe cũng nhàm tai, nhưng có vẻ anh vẫn không yên tâm.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng muốn cười, tiếp tục uống rượu,
Ai, đáng nhẽ phải suy nghĩ kĩ chứ, uống say thật khó chịu ~ chỉ muốn ói, lúc say quắc cần câu rồi, hắn còn chẳng biết mình sẽ biến thành dạng gì, nguy hiểm nhất là không kìm được máu liều. Kiều Khả Nam từng phải chăm sóc mấy tên ma men, đúng là ác mộng … Hắn đồng ý với anh, say cho anh nhìn, ít nhiều cũng có chút tâm cơ a.
Hừ hừ.
Kiều Khả Nam không vừa, coi rượu như nước uống cạn một hơi, lại rót một chén.
Hiệp thứ hai, ba bình Whisky, một chai vang, hai bình rượu Nhật Bản đã thấy đáy, Lục Hành Chi bắt đầu chuếnh choáng. Anh tạm cắt rượu, đổi sang uống trà, hỏi Kiều Khả Nam: “Em say chưa?”
Kiều Khả Nam: “Say sao không say.” Hắn cầm ly rượu, ngón trỏ xoay vòng vòng bên thái dương. “Chỗ này, choáng váng, bình thường em uống đến lúc này, sẽ ngừng.”
Lục Hành Chi nhìn số rượu ít ỏi còn lại trên bàn, không biết nên khóc hay cười, uống đến mức này mới có men say, đến voi cũng thua tửu lượng của vợ mình a….
“Ư ~ nóng.” Uống xong ly rượu đỏ, Kiều Khả Nam đột nhiên thoát quần áo, khuôn ngực trắng nõn lập tức bại lộ trong không khí, trên đó đã đỏ ửng một mảng, vài dấu ô mai lờ mờ ngày trước, thấp thoáng như đang dụ dỗ.
Quai hàm Lục Hành Chi bành ra, phản ứng tự nhiên lúc đánh hơi thấy mùi thức ăn ưa thích, thật muốn liếm láp, hút mạnh, xoay một cái ( bánh Oreo à?). Anh tin chắc, Kiều Khả Nam sẽ rất vui vẻ đáp lại, em yêu vốn là người thích bị chơi đùa đầu v*, bất kể anh có làm gì, cậu cũng thích, cực kỳ đáng yêu.
Kiều Khả Nam uống thêm một chén. Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lục Hành Chi, hắn nhếch mép cười, nhúng đầu ngón tay vào ly rượu lạnh lẽo, chầm chập vẽ một đường từ cổ xuống xương quai xanh, chạm đến ngực, dừng lại vân vê nhũ hoa: “… Muốn không?”
Lục Hành Chi nuốt nước miếng, hầu kết di chuyển liên tục.
“A…” Kiều Khả Nam nhỏ giọng rên rỉ, khác xa âm thanh trong trẻo ngày thường, ngón tay phóng túng tự xoa đầu v*, đến khi hai hạt đậu run rẩy đứng thẳng, hắn đổi sang dùng cả hai tay, nhu niết ngắt nhéo, ngón cái ma sát từ trên xuống dưới, càng rên to hơn: “Ư…”
Chàng trai hít thở dồn dập, con ngươi mờ mịt ẩm ướt, hắn liếc về phía Lục Hành Chi, ánh mắt của anh nóng rẫy, không thể rời mắt khỏi cảnh đẹp. Kiều Khả Nam thích phản ứng này, trời đất bao la, giống như chỉ còn bọn họ, họ hiểu biết từng tấc trên cơ thể nhau, tuy rằng rất mắc cỡ, nhưng cũng rất hưởng thụ, có cảm giác mình giống một thanh nam châm, tràn đầy lực hấp dẫn, ôm lấy người kia, cảm nhận nhịp đập của anh vì mình, còn phản ứng….
Hắn cười, tạm gác tiết mục chơi đùa đầu v* lại, cúi người xuống, đứng lên tao nhã như một chú mèo, di chuyển đến trước mặt đối phương, hất cằm lên: “Anh … cứng rồi, đúng không?”
Lục Hành Chi nghe cậu nói xong, bây giờ mới kịp hoàn hồn, khi nhận ra bản thân vừa rồi ngơ ngác ngắm nhìn Kiều Khả Nam … quyến rũ … như vậy, anh giống như bị ếm bùa bất động, không thể nhúc nhích.
Nhưng phản ứng nửa người dưới hoàn toàn là thật.
Lục Hành Chi không trả lời, nhưng chỉ cần ánh mắt ngày càng nóng bỏng của anh, Kiều Khả Nam đã biết đáp án.
Hắn kéo quần lót của anh, nhìn bộ lông rậm rạp đen sẫm, không thèm nghĩ ngợi vùi vào cắn, môi và mặt hơi ngưa ngứa … dương v*t cương cứng còn nằm trong quần lót, chỗ đó đã gồ thành một khối, chọc chọc yết hầu Kiều Khả Nam. Kiều Khả Nam dùng cả khuôn mặt mình, lấy hầu kết ma sát, cọ vào túp lều căng trướng, đến khi không cương được nữa, mới kéo quần lót của anh xuống.
dương v*t tím đen của Lục Hành Chi lập tức bật ra, quét trên mặt Kiều Khả Nam, hắn xoa xoa má, tủi thân nói: “Đau quá …”
Chỗ ấy ấy là bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông, làm gì có chuyện làm đau ai được, Lục Hành Chi cũng chả thèm nghĩ, vợ anh kêu đau, anh còn đau hơn … chỗ nào cũng thế.
Dáng vẻ làm nũng của cậu nghìn năm mới có một lần, Lục Hành Chi yêu thương xoa khuôn mặt vừa bị quẹt của cậu, dịu dàng an ủi: “Đau không? Anh thổi giúp em.”
Kiều Khả Nam cười hì hì: “Được.”
Hắn rướn người, vòng hai tay ôm cổ Lục Hành Chi, dâng gò má đến gần miệng anh.
Lục Hành Chi hít thở, lập tức hôn liếm khuôn mặt cậu, đến mức ánh đèn chiếu thấy cả một mảng ẩm ướt, tay không nhàn rỗi, kéo quần dài của người dưới thân.
Động tác của anh nhanh gọn dứt khoát, quần dài cùng quần lót giống nhau, trực tiếp xoa nắn vật cứng của cậu, hô hấp Kiều Khả Nam rối loạn, bị huấn luyện bao lâu nay, hắn đã có cảm giác, liên tục thở dốc gấp gáp, càng ngày càng phóng đãng: “Ư … Ha a … Dễ chịu quá … Tiếp tục xoa xoa đi …”
Tất nhiên là được, sao lại không chứ?
Tay Lục Hành Chi càng thêm ra sức, hàm trụ lỗ tai mềm mại của cậu, nhẹ nhàng gặm cắn, Kiều Khả Nam xoa loạn lưng anh, ôm cần cổ của Lục Hành Chi, vẻ mặt say mê, con ngươi ướt át phủ đầy tình dục, lấp lánh rất động lòng người.
Lục Hành Chi thấy thế, quay đầu hôn, môi lưỡi quấn quít khiêu vũ, liếm hàm trên nhạy cảm của cậu.
Cơ thể Kiều Khả Nam run rẩy: “A…”
Tay trái Lục Hành Chi giúp cậu cao trào, còn tay phải xoa nắn cái mông mẩy thịt, anh cực yêu cảm giác mềm mại này.
Mỗi một góc ngách trên cơ thể người này, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, tất cả, đều có thể khiến anh say tận trong xương, mỗi lần làm tình, anh đều muốn xâm chiếm cậu toàn bộ, dùng miệng, dùng lưỡi, dùng tay, dùng bất cứ thủ thuật nào có thể giúp anh cảm thụ đầy đủ mĩ vị, thăm dò cậu, khám phá cậu, chỉ hận không thể đem người nhai nuốt.
Nói thêm, vị huynh đệ phía dưới lại càng yêu thích tìm tòi, khiến nó được sung sướng.
“Ừ a!” Kiều Khả Nam kêu lên sợ hãi, ngón tay Lục Hành Chi đang thăm dò bắp đùi trong của hắn, lần mò đến miệng huyệt còn khép chặt, đâm vào một ngón tay, tìm kiếm điểm G.
Chưa bôi trơn, nơi ấy không thể trực tiếp cắm vào, anh nhìn xung quanh, bôi trơn đặt cạnh tivi ( để chỗ hay ha …), khoảng cách không xa, anh do dự không biết có nên đứng lên lấy không, ngày thường thì chả sao, anh sẽ giúp cậu mở rộng kĩ, khiến chỗ đó ẩm ướt mềm mại, nhưng hôm nay … Bị cảm giác say xâm chiếm, anh thực sự rất lười, dù khoảng cách có gần hơn nữa, anh cũng không muốn động, luyến tiếc buông xuống người trong lòng.
Quyết định xong, anh rút tay ra, đặt cậu dưới thân, rút hết quần áo trói buộc cậu thanh niên, cúi người liếm láp hậu huyện khép chặt, dương v*t Kiều Khả Nam dựng đứng, sượt qua trán Lục Hành Chi, kêu lên một tiếng.
“Ư ….” Miệng huyệt tê tê ngứa ngứa, bị đầu lưỡi lão luyện trêu chọc, toàn bộ thắt lưng Kiều Khả Nam mềm nhũn như đồ ngọt bị tan chảy.
Đây là cảm giác Kiều Khả Nam thích nhất, cho dù bị anh liếm chỗ nào, hắn đều rất thích, vô cùng thích, thích tận xương tủy, cảm giác tê tái lan từ lồng ngực lan đến toàn thân. Hắn nhịn không được xoa bấm đầu v* bên trái, tim đập bình bịch, cảm giác hơi đau đớn, không biết làm sao để giảm bớt …
“Anh … nhanh lên … vào trong em …” Muốn bị đâm vào, thật nhớ cảm giác được đâm vào, rõ ràng chuyện này đã làm nhiều đến mức phải phiền chán, nhưng khát khao có được người này chưa bao giờ tắt, vì sao lại thế?
“Anh … anh yêu …” Tiếng thở gấp liên tục, như đã chịu đến cực hạn, biến thành lời khẩn cầu.
Đến nước này còn nhịn xuống, thì không phải đàn ông, Lục Hành Chi thực sự không muốn cậu bị thương, kiên trì bôi trơn đầy đủ: “Chịu một chút, ưm?”
“Ư …..” Kiều Khả Nam ư ư rền rĩ, đầu óc nóng như một ấm nước sôi, sùng sục sùng sục, hơi nước reo ing ỏi, hoàn toàn mất ý thức.
Lục Hành Chi không thỏa mãn mình, được, vậy ông đây tự túc. Kiều Khả Nam lật người, cưỡi trên người anh, hắn giữ lấy côn th*t thẳng đứng chờ sức phát nổ, tấm tắc mút, với tay mò một chai rượu trên bàn trà, rót vào lòng bàn tay, đưa vào miệng huyệt của mình.
Lục Hành Chi kinh hãi: “Cưng à …”
“Ư~~” Kiều Khả Nam đỏ bừng mặt, nhả dương v*t, nước miếng kéo dài thành một sợi chỉ, dính trên thân gậy của anh, hắn ưỡn người, từ từ bỏ dương v*t vào cúc hoa của mình.
Hắn thở phì phò, há to miệng, từ từ nuốt hết dương v*t của anh. Lục Hành Chi điều chỉnh tư thế, đỡ lấy thắt lưng hắn, hai người cực kì ăn ý phối hợp động tác với nhau, không còn kẽ hở, dương v*t hơi cong chạm vào tuyến tiền liệt của hắn, Kiều Khả Nam hét lên, vòng eo mềm nhũn, thoáng cái hút toàn bộ vào.
“Á…”
Cảm giác chướng bụng rất khó chịu, khóe mắt Kiều Khả Nam đong đầy nước, miệng huyệt co rút, hôn miệng anh, thắt lưng lên xuống nhịp nhàng. “Em yêu anh … em yêu anh lắm … em thực sự yêu anh…”
Lục Hành Chi sửng sốt, phủng khuôn mặt của cậu trong tay, thấy hai mắt cậu đỏ hồng, mơ màng mê loạn, gò má đỏ ửng, rõ ràng là say quên trời đất … Kiều Khả Nam như lột xác hoàn toàn, những lời này, cậu chưa bao giờ nói, tham ăn quá thì nát, nói quá nhiều thành sáo rỗng, phải đặc biệt như lễ hay tết mới có thể nghe những lời này.
Không ngờ lúc vợ uống say, mình có thể nhận được kinh hỉ như vậy, anh ôm cậu vừa hôn vừa cắn, hạ thân càng đâm mạnh mẽ hơn: “Nói nữa đi …”
“Ưm a … Em yêu anh… Em yêu anh … Anh …Đúng chỗ đó, sâu thêm một chút…”
Lục Hành Chi nghe xong. Anh nâng cao cơ thể, nắm chặt vòng eo cậu thanh niên, dương v*t đâm thẳng lên, mạnh mẽ đỉnh lộng, liên tục tấn công tuyến tiền liệt, khéo léo đâm rút.
Kiều Khả Nam lập tức thất thủ, hắn ôm chặt đầu Lục Hành Chi, cả người kịch liệt run rẩy, nước miếng không ngừng tràn ra, dính ướt cằm.
Lục Hành Chi liếm láp tất cả, ngậm đầu v* của hắn, thỉnh thoảng dùng răng cà cà, nhẹ nhàng cắn mút, nơi ấy còn nhạy cảm hơn dương v*t, miệng huyệt theo quán tính co rút.
Quy đầu của hắn cọ vào hạ phúc của Lục Hành Chi, vừa lên xuống cái mông vừa chà xát dương v*t vào anh, chất lỏng trong suốt chảy xuống khe rãnh trên cơ bụng người kia.
Lục Hành Chi ôm cậu trong ngực, đầu v* cứng rắn của cậu cọ vào cơ ngực anh, cảm giác này vừa dâm mỹ vừa nhộn nhạo, anh hôn môi Kiều Khả Nam, môi lưỡi quấn quít vào nhau, hai túi tinh bên dưới vang lên tiếng ba ba, lúc làm tình, là lúc họ hòa hợp nhất, toàn bộ ở cùng một chỗ, có lẽ có rượu trợ hứng, Lục Hành Chi cảm giác mình đang say, triệt để say đắm người này, không thể cai nghiện được…
Không thể rời xa, dù phải dùng hết các thủ đoạn, cũng phải giữ cậu bên mình, đợi lúc có thời gian, anh chắc chắn lên kế hoạch ra nước ngoài kết hôn cùng cậu … Bạn đời của Kiều Khả Nam, mặc dù chỉ có trên danh nghĩa, nhưng đó cũng là một minh chứng, nếu cậu có thể sinh con thì càng tốt, suy nghĩ ngông cuồng của anh tự nhiên bộc phát, không nhịn được nói: “Cục cưng, sinh cho anh một đứa con đi … Được không?”
Nếu đổi về ngày bình thường, Kiều Khả Nam hẳn sẽ ha ha cười nhạo anh ngu ngốc, nhưng hôm nay thì khác, say rượu loạn tính, hắn ôm cánh tay Lục Hành Chi nỉ non nói: “Được … Để em mang thai … Bắn hết cho em…”
Dù thực tế điều đó là không tưởng hay có thể, thân là đàn ông, nghe xong câu này ai có thể không kích động? Lục Hành Chi xoay người đặt cậu dưới thân, dương v*t ở trong hậu huyệt ướt đẫm, tiến công thần tốc.
“A… a …a” Kiều Khả Nam đè bụng dươi, nơi đó đang cực kì trướng, kể cả linh khẩu, đều cực kì khó chịu, chua xót bủn rủn, lúc làm tình, hắn rất hạn chế kích thích dương v*t, cũng có thể bắn tinh. Ban đầu nhẫn nhịn rất khó chịu, nhưng sau khi thân thể học được cách lấy khoái cảm từ hậu huyệt, thực tủy biết vị, thỉnh thoảng lấy tay giúp mình thư giải, vẫn không thấy thỏa mãn.
Làm sao rời xa người này được? Cái bo – đì ấy, dù sau này có mỏi mắt tìm kiếm, cũng không thể tìm ra người thứ hai, đôi khi, hắn lại không nhịn được nghĩ, ai bảo chỉ có Lục Hành Chi sợ? Hai người cứ như yên lặng đấu đá, xem ai cưng chiều ai hơn, tốt nhất là đem người kia ngâm trong hũ mật, không phải có ý khác, cái này chính là tình thú vợ chồng a…
“A ── “
Kiều Khả Nam không nhịn nổi nữa, xoay đầu rên rỉ, linh khẩu bắn ra tinh dịch.
Lần đầu tiên bị thao bắn, tinh dịch phóng ra như mở van nước, văng tung tóe lên bụng của anh.
Trải qua cao trào, miệng huyệt mẫn cảm liên tục bị xâm lấn, hắn ư ư a a, không nhịn được thở dốc, miệng huyệt co rút liên tục. dương v*t Lục Hành Chi bị ép chặt, anh giang rộng bắp đùi Kiều Khả Nam, làm hậu huyệt thả lỏng một chút, bây giờ mới thuận lợi ra vào.
dương v*t của anh càng cứng rắn, độ cứng này Kiều Khả Nam rất quen thuộc, là lúc anh sắp bắn.
Lục Hành Chi thở dài một tiếng, côn th*t chôn sâu trong cơ thể Kiều Khả Nam, bắn rất thư sướng, lần này bắn rất sâu, dạ dày Kiều Khả Nam một trận bủn rủn, khoái cảm nhuộm khắp toàn thân. Hắn không tự chủ ôm chặt thân thể, giống như … mình thực sự có tử cung, tiếp nhận tinh dịch của anh, dựng dục thành thai.
Bình thường Lục Hành Chi bắn tinh không chỉ một cỗ, anh vừa rút vừa bắn, nhồi đầy dũng đạo Kiều Khả Nam, lúc dương v*t hoàn toàn rút ra, tinh dịch ồ ồ chảy xuống, cúc hoa Kiều Khả Nam đỏ hồng, chất lỏng trong suốt lẫn cùng tinh dịch trắng đục, chảy thành dòng trên bắp đùi cậu.
Ngực Kiều Khả Nam phập phồng, a a liên tục thở dốc, miệng huyệt hé ra hợp lại, giống như muốn hút tinh dịch vào. Kiều Khả Nam chạm vào nơi đó, đầu ngón tay dính tinh dịch của anh, phát hiện thứ kia vẫn không ngừng chảy, mặt hắn đỏ bừng, cười thành tiếng: “Anh bắn nhiều thật …”
Lục Hành Chi cũng cười, hôn môi cậu. “Có đủ cho em mang thai không?”
Kiều Khả Nam hút đầu lưỡi anh, mơ hồ đáp: “Ừ … Anh bắn nhiều hơn thì càng tốt.”
Bà xã đã ra lệnh, thân là công tất nhiên vui vẻ tuân theo, quay lại chính sự … bắn chứ gì, nhìn tình trạng của Kiều Khả Nam, chắc chắn không phản đối, Lục Hành Chi rất sung sướng, anh muốn cho cậu ăn no mầm mống của mình, cứ như ác ý thú vị không thể từ bỏ.
Muốn đem tất cả mọi thứ bắn vào thân thể người này.
Để cậu tiếp nhận anh, bất luận tốt xấu, sáng chói hay âm u, sạch sẽ hay bẩn thỉu.
Anh sẽ dùng hết khả năng cưng cậu, thương cậu, yêu cậu, ôm chặt cậu cả đời, một kiếp này, Kiều Khả Nam đã bị anh vây chặt trong tay.
Quấn quít một đời, đến chết không buông tha … Chấp niệm vặn vẹo cố chấp đến tiêu cực, anh không phải người tốt, cậu cưng chiều làm anh nhiễm nghiện, không muốn buông tha, không thể buông tha, dù sau này cậu có khóc lóc cầu xin rời khỏi anh, anh cũng không đồng ý.
Cho nên … Để ngày đó không đến, anh sẽ cưng chiều em thật nhiều.
Lục Hành Chi một bên nghĩ, một bên hôn cậu, đem dương v*t cương cứng lần thứ hai, chậm rãi đâm sâu vào thân thể đối phương.
◎ ◎ ◎
Sáng ngày hôm sau, Kiều Khả Nam trở mình trên giường, toàn thân đau xót, đặc biệt là thắt lưng, dường như mất sạch cảm giác, giống như người hư thận.
Hắn mơ mơ màng màng, ký ức dừng lại ở một ly rượu đỏ, hắn chẳng nhớ được tí gì, chỉ chắc chắn đã cùng Lục Hành Chi làm, còn không thèm tiết chế, hậu huyệt còn đang nóng rát. Mặt hắn đỏ bừng bừng, chuẩn bị một bài phê bình, không ngờ vừa quay đầu lại, đã bị dọa hết hồn: “Lục Hành Chi? Anh làm sao vậy?!”
“…” Lục Hành Chi mặt mày trắng bệch, cùng người chết trôi giống nhau, hắn bất động trợn mắt hồi lâu, Lục Hành Chi nhìn bộ dạng cuống quít lo lắng của cậu, nửa ngày mới phun ra một câu: “Cục cưng, từ nay về sau, đừng uống say nữa…”
“???” Lục Hành Chi nói xong câu này, xoay người: ngủ, Kiều Khả Nam ù ù cạc cạc, lẽ nào lúc mình uống say … Kinh khủng lắm sao?
Tội nghiệp Kiều Khả Nam tự ngồi kiểm điểm, vẫn không nhớ được gì, một lúc sau, người trên giường vẫn không nhúc nhích, hắn đành quay về giường, ôm thắt lưng bồi anh ngủ.
Mà Lục Hành Chi đang rất đau khổ, còn khổ không thể nói, ai mà ngờ được, anh cũng có ngày bị hút khô! Kiều Khả Nam say xỉn, liền biến thành một yêu tinh ngàn năm, muốn hết lần này đến lần khác, không chịu ngừng lại! Lúc đầu Lục Hành Chi rất hưởng thụ, về sau … Thôi đừng nghĩ, thật đáng sợ.
Anh liều mình lấy thân bồi vợ, bắn tinh quá nhiều, chít chít đau buốt, loại chuyện này, dù có kéo rách miệng Lục Hành Chi, anh còn lâu mới nói.
Để nó chôn vùi thành một bí mật đi … Uống rượu quá liều, tổn hại sức khỏe.
Hajzzz!
《 Hết 》
Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày trước mải cày Tiên Võng, suýt quên khuấy mất … ||||||
Hình như tui rất thích tình tiết uống rượu … Lúc đặt bút, chi tiết này thường xuất hiện đâu đó, nhưng thực tế là tui không uống được, nhấp một tí mặt đã đỏ, tim đập liên hồi, đây có lẽ là nhược điểm của tác giả, chính vì không làm được, nên mới thích bê vào tiểu thuyết. XD
Trên thực tế, tui đang tính viết càng trần hơn, còn trần trụi thế nào, người ta không nói đâu ( Bị đánh), bởi vì viết xong rồi, cảm thấy phần kết cục cũng đơn giản lãng mạn (?????)
Lòng dạ của Lục GG thực đáng sợ ( Run), but, nếu Kiều Khả Nam thực sự khóc lóc muốn rời xa ổng, ổng cũng sẽ đồng ý ( sau đó yên lặng tìm một nơi đi tự sát) ( Á, đừng nói bậy ||||||), nhưng mà mọi người yên tâm, không có ngày đó đâu, hai người đó từ nay về sau ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái ~ nói giỡn chứ, nếu mỗi người đi mỗi ngả, 2X vạn chữ trước đây tui đã viết từ lâu rồi! Thế cho nên, các người có chết cũng phải cùng một chỗ!!!!! ( Quả nhiên, đáng sợ nhất chính là chấp niệm của tác giả…)
Tui hướng tới mối quan hệ hỗ sủng, dùng cưng chiều kiềm chế đối phương, tui cảm thấy rất vui vẻ, viết xôi thịt rất sướng, đặc biệt là mấy ngày nay tui sắp thành tăng sư rồi, sinh hoạt cực kì thanh tâm quả dục (?????), lâu lâu tui sẽ vọc bọn họ ra xôi thịt một hồi, dù sao bàn tay này cũng không sợ tiền căn hậu quả ( thích viết mà XD), có thể lập tức thịt luôn, cũng chỉ có hai người họ, mọi người nhẫn nhịn một chút ha …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook