Tẩu Hôn
-
Chương 2: Trừng phạt
1
Khi Cẩm Tú và Kỷ Viễn đang đắm chìm trong không gian không khí êm đềm và dịu dàng đến tuyệt đối, bỗng nhiên cửa phòng bật mở, mấy người xộc vào phòng.
Trong số họ có mấy người mặc đồng phục cảnh sát, có mấy người mặc đồng phục dân phòng.
Kỷ Viễn nhanh chóng khoác vội chiếc áo lên người, nhưng cùng lúc đó, Cẩm Tú thấy ánh đèn nháy lên.
Kỷ Viễn bật dậy, hậu quả là anh và Cẩm Tú đều bị họ nhìn thấy toàn bộ.
Những người xông vào còn thấy anh ta chạy nhanh hơn thỏ, họ cho rằng hai người đang thực hiện hành vi mua bán dâm.
“Anh chị muốn theo chúng tôi về đồn hay trực tiếp nộp phạt đây?” Người mặc đồng phục cảnh sát dáng người cao lớn, nhìn tròng trọc vào hai người, hai tay đút túi quần, không biết mắt anh ta đang nhìn gì nữa, nhưng chắc chắn không phải đang nhìn vào Cẩm Tú và Kỷ Viễn.
“Về đồn ấy à, tôi lên giường với vợ tôi ảnh hưởng gì vương pháp nhà các anh chứ?” Kỷ Viễn bực tức vừa mặt quần áo vừa nói. “Lại còn bắt chúng tôi nộp phạt, các anh có bị làm sao không vậy, tôi còn muốn tố cáo các anh tội xông vào phòng riêng của người khác ấy chứ….” Kỷ Viễn chưa nói hết, hai người mặc đồng phục dân phòng đã xông vào đánh Kỷ Viễn.
Kỷ Viễn vẫn chưa thắt được thắt lưng, hai tay anh ta còn đang kéo quần, khiến anh ta thất thế, không đánh lại được người kia, huống hồ vừa “tác chiến” với Cẩm Tú trong gần một tiếng đồng hồ liền, đã đủ mệt rồi, vì vậy chịu bị đánh là chuyện đương nhiên.
“Một người mua dâm, một người bán dâm, không phải là mua bán dâm thì là gì? Hai người cũng thật to gan, mua dâm mà còn dám lớn tiếng hô hào, nếu chúng tôi mà không đến ngăn lại thì cả khu phố này đều nghe thấy tiếng của anh rồi”. Một trong số những người dân phòng xông lên đến nói với Kỷ Viễn, một mắt thì liếc nhìn Cẩm Tú.
Thực ra cảnh sát và dân phòng không phải đến để bắt kẻ mua dâm. Có người cung cấp thông tin rằng có hai kẻ tội phạm đang bị truy nã xuất hiện ở đây, nên họ tới đây để tìm bắt tội phạm. Nhưng không ngờ rằng Kỷ Viễn phát ra tiếng động quá mạnh, kết quả là không tìm được tội phạm mà lại phá hỏng “cuộc yêu” của hai người.
Viên cảnh sát có dáng người cao lớn không tiếp lời Kỷ Viễn, anh ta lấy ngón tay móc cái váy lên, ném lên chăn Cẩm Tú. Trong lúc rối loạn cô đã kéo cả ga trải giường làm lá chắn che cho mình.
Cẩm Tú rất cảm kích trước hành động của anh cảnh sát, không dám nhìn vào anh ta, vội vàng cúi đầu mặc váy, lấy tay vuốt lại mái tóc rồi bù, rồi kẹp lại.
Lúc này mái tóc cô đã gọn gàng, quần áo cũng đã mặc lên người, cô không còn gì để phải xấu hổ nữa, cô ngẩng đầu lên, chuẩn bị cùng Kỷ Viễn đấu tranh cho “quyền riêng tư” của mình. Cho dù có phải đổ máu cô cũng kiên cường đấu tranh, bởi vì cái người dân phòng kia nói thật quá đáng, cái gì mà mua bán dâm cơ chứ?
Cô nghiêm giọng nói với người cảnh sát cao lớn kia: “Tôi với anh ấy là vợ chồng, chúng tôi có giấy đăng ký kết hôn, đây là quyền riêng tư của chúng tôi, các người đã tự tiện xông vào, tôi phải kiện các người”.
“Làm gì có vợ chồng lại vào cái nhà nghỉ rách nát này, kiểu nhà nghỉ này đều cho thuê theo giờ, ai chẳng biết?” Viên cảnh sát cao lớn kia nói, vẻ mặt cao ngạo quay ra nhìn Cẩm Tú.
Cẩm Tú cảm thấy trong đầu cô dường như toàn đậu tương chiên, kêu tanh tách tanh tách. Cô quen người cảnh sát này, anh ta là hàng xóm, là kẻ thù, là bạn học của Cẩm Tú thời mẫu giáo, tiểu học, trung học, rồi đến cấp ba. Cũng có thể nói họ là kẻ thù của nhau từ bé đến bây giờ
Tên anh ta là Quách Trường An.
Anh ta tròn mắt nhìn Cẩm Tú, dường như bây giờ mới nhận ra cô, ngạc nhiên nói: “Sao lại là cô? Sau khi tốt nghiệp không phải là cô đã tìm việc trong tòa soạn rồi hay sao? Sao vậy? mất việc rồi ra ngoài tìm đàn ông kiếm cơm à?”
Quách Trường An lộ rõ vẻ khing bỉ, hai mắt anh ta nhìn lướt qua Cẩm Tú, chỉ còn thiếu nước để cô dưới chân hắn xoay đi xoay lại.
Cô thấy hăn ta không xứng làm cảnh sát chút nào. Những cái xấu của cô sao có thể để hắn nhìn thấy được? Cô ân hận phản bác lại hắn: “Anh nói những lời vô ích đó để làm gì, tôi với anh ấy là vợ chồng, nếu anh không tin tôi sẽ lấy giấy đăng ký kết hôn cho anh xem.” Vừa nói Cẩm Tú vừa rút điện thoại ra.
Đăng ký kết hôn không thể lúc nào cũng để trong túi được. Cẩm Tú phải gọi điện nhờ cô bạn cùng phòng mang đến hộ.
Nhưng Quách Trường An liền giằng lấy điện thoại của cô, bình thản nói: “Cô đừng có nghĩ cách trốn nộp phạt, cũng chỉ có ba nghìn nhân dân tệ thôi mà, còn phải tìm cách nọ cách kia sao, cô không thấy xấu hổ à, làm thì đã làm rồi, nộp chút tiền không đáng sao?”
Cẩm Tú đang muốn nói lại anh ta thì Tả Thi Giao bước vào, theo sau cô còn có một người đàn ông, lão Hắc.
Hai người này đúng là không sợ phiền phức.
“Thật là đen đủi, lại còn có người theo đến nữa à?” Kỷ Viễn hậm hực.
Sự xuất hiện của Tả Thi Giao và lão Hắc khiến Cẩm Tú phải nuốt những lời định nói vào cổ họng. Cô không thể nói là cô đã kết hôn, cô phải giấu Thi Giao và lão Hắc, nếu không thì cái tin cô giả mạo gái chưa chồng đi xem mắt mà lan truyền ra ngoài thì hậu quả cũng không khác gì với cái tội cô hẹn hò bất chính với đàn ông.
Kỷ Viễn còn đang muốn biện bạch nhưng nhìn thấy ánh mắt Cẩm Tú nên đành nuốt tức giận vào lòng.
“Không phải chỉ có ba nghìn thôi sao, nộp thì nộp. Nhưng bây giờ tôi không có tiền ở đây”. Cẩm Tú nói với Quách Trường An.
“Ai cũng có thể không mang theo ba nghìn trên người, bởi vì không ai nghĩ rằng mình sẽ đi thuê phòng nhà nghỉ, hoặc bị cảnh sát bắt được và phải nộp phạt”. Quách Trường An dài giọng nói. “Cũng không sao, cô không cần phải vội, anh chị điền vào giấy nộp phạt, ngày mai mang tiền đến trụ sở cảnh sát, nếu qua chín giờ mà anh chị không đến, tôi sẽ dẫn người đến cơ quan anh chị thu tiền”.
Quách Trường An lên giọng thử Cẩm Tú, ánh mắt anh ta dừng lại trước ngực cô. Cẩm Tú thấy ánh mắt anh ta thật đồi bại, không khác gì hồi nhỏ.
Lúc nhỏ, anh ta trèo cầu thang lên nóc nhà Cẩm Tú, còn làm vỡ ngói nhà cô, khi bố cô biết anh ta nhìn trộm cô tắm suýt chút nữa ông đã đá nát mông anh ta. Trên mặt anh ta cũng hằn đỏ năm ngón tay của cô.
Khi xưa Cẩm Tú còn có thể xông lên đấm đá anh ta nhưng bây giờ thì không thể. Trên người anh ta mặc bộ đồ có sức mạnh bảo vệ hắn, cô không dám động vào hắn. Hay nói cách khác, Cẩm Tú không thể làm gì ngoài việc ưỡn cao ngực.
Anh không sợ đau mắt thì cứ nhìn đi.
“Các anh dựa vào cái gì mà phạt người ta chứ, họ đều độc thân, đều tự nguyện, tại sao lại bắt họ nộp phạt cơ chứ?” Tả Thi Giao xông lên, bộ dạng cô đúng là con gái miền Bắc, không sợ đánh nhau, đầy khí phách, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho người chị em.
“Ở đây không có chỗ cho cô nói, nếu không phục thì đừng đến nhà nghỉ thuê phòng, cô có vào phòng tổng thống thì may ra tôi không theo cô, cũng phải nói thật với cô rằng chỗ đó tôi cũng không thể đến được”. Quách Trường An hoàn toàn không nhìn Tả Thi Giao, nói một cách bình thả. Xem ra Cẩm Tú còn vinh dự hơn Thi Giao vì ít nhất cũng được anh ta nhìn thẳng khi nói chuyện.
“A, a, trời ơi, tưởng ai chứ, để tôi xem nào, anh chẳng phải là hàng xóm của Cẩm Tú sao?” Thi Giao vui mừng vì phát hiện của mình, nói một cách rất tự nhiên: “Quách Trường An, anh làm gì mà giả vờ mãi thế? Không nhận ra chúng tôi à? Lại còn đòi phạt chúng tôi nữa, tôi là Tả Thi Giao đây mà, cô ấy là Cẩm Tú, hồi còn nhỏ anh còn treo lên cửa sổ sau nhà Cẩm Tú đây mà.”
Trường An hơi nheo mày, liếc qua Thi Giao: “Đã là người quen thì càng phải tạo điều kiện cho công việc của nhau chứ, phải không?” Thi Giao nói hết câu, anh ta quay sang nhìn Cẩm Tú, rồi lại liếc qua Kỷ Viễn nói: “Thế nào? Nếu không giải quyết được ở đây thì theo tôi về đồn.”
Thi Giao tức đến mức tưởng không thở được, nhưng vẫn hạ giọng xin Quách Trường AN. Trong mắt cô, thế nào cũng được nhưng nhất định không được động đến tiền.
Lão Hắc đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, quay ra nói với Trường An: “Nếu tiền có thể giải quyết được thì dễ thôi, tiền tôi có.” Anh ta vừa nói vừa định lấy tiền ra.
Nhưng lời nói của anh ta đã gặp phải cái nhìn “giết người” của Thi Giao.
“Nộp gì mà nộp, nhắc nhở là được rồi, nhất định chúng tôi sẽ sửa chữa, sau này đến hẳn phủ tổng thống”. Tả Thi Giao đứng chắn ngang lão Hắc, không cho anh ta nộp tiền, khăng khăng một lời với Quách Trường An.
Trong lòng Cẩm Tú rất khó chịu, nếu cô và Kỷ Viễn có tiền thì đã không đến chỗ rách nát này, họ sẽ mua được nhà, sẽ không phải tẩu hôn thế này, sẽ không để Quách Trường An ăn hiếp cô thế này.
Kỷ Viễn cũng đoán biết là Cẩm Tú đang bị ép, bỗng nhiên anh ta rút tiền từ trong túi áo ra, đếm từng đồng một đưa cho Quách Trường An. Dường như anh ta cũng không muốn để người khác viết cho mình một tờ giấy với tội danh “mua dâm”.
Nhưng anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ, điều này đáng để Cẩm Tú nghi ngờ. Từ khi mối quan hệ giữa hai người được xác lập thì mọi việc thu chi trong nhà đều do cô một tay quản lý, chỉ còn thiếu nước cô đem cả thẻ ATM của Kỷ Viễn đến công ty trực tiếp thu chi. Ví tiền của anh ta thậm chí còn sạch hơn cả cái mặt anh ta nữa, sao tự nhiên lại có ba nghìn như vậy? khoản tiền này tương đối lớn, gần bằng nửa tháng lương của anh ta rồi, huống hô trong túi anh ta vẫn còn tiền chứ không chỉ có ba nghìn.
Nếu biết trước trong túi anh ta có nhiều tiền thế này thì cô đã tìm một nhà nghỉ dù không được xếp hạng sao thì cũng sạch sẽ hơn một chút rồi. lúc đó sẽ không phải gặp tên Quách Trường An xấu xa này.
Cẩm Tú véo Kỷ Viễn một cái, ra ý bắt anh ta lấy tiền lại. Ngày mai cô mang giấy đăng ký kết hôn đến gặp Quách Trường An thu lại biên bản nộp phạt là được. Nhưng Kỷ Viễn rất cứng đầu, không có cách nào có thể làm anh ta chuyển ý được. Cẩm Tú chỉ biết véo cho anh ta thêm mấy cái nữa, chắc cánh tay anh ta đã bị cô véo tím lại rồi, nhưng anh ta vẫn không lên tiếng, đếm số tiền trong tay, lấy ra ba mươi tờ đưa cho Quách Trường An.
“Này tiền đây, ông mày có, đếm cẩn thận vào, xem có thiếu đồng nào không.” Kỷ Viễn nói với mấy người công an và dân phòng: “Tiền đã cầm rồi thì biến đi, tôi còn chưa xong việc”.
Cẩm Tú không nghĩ rằng Kỷ Viễn lại nói như vậy. Cô thấy trên mặt Thi Giao và Quách Trường An đang hiện lên những biểu hiện khó hiểu không thể diễn tả được bằng lời.
Tả Thi Giao quay đầu bỏ đi, trước khi đi còn để lại cho Cẩm Tú một cái nhìn sắc như dao, tỏ ý thất vọng. Lão Hắc cũng đi theo. Cẩm Tú bị xấu mặt trước người khác, nhất là lại trước mặt một người đã lớn lên từ nhỏ cùng cô, một người tự nhận là người quen của cô. Đúng là không ra làm sao cả.
Quách Trường An lạnh lùng nói: “Các người nói rõ rồi nhé, các người vẫn muốn tiếp tục vậy thì tôi sẽ tiếp tục xử phạt, phạt cho đến lúc các người rời đi mới thôi”.
Kết quả cuối cùng trong ngày hôm đó là Cẩm Tú và Kỷ Viễn rời khỏi đó, khi họ đi khỏi, hội người của Quách Trường An cũng rời đi. Kỷ Viễn bỗng nhiên quay người lại, đấm mạnh vào ngực Trường An.
Quách Trường An trong tư thế không phòng bị gì, gặp phải cú đấm của Kỷ Viễn trong chốc lát không thể gượng dậy được. hai người mặc đồng phục dân phòng giả bộ định xông lên nhưng lại mang bộ dạng chuẩn bị bỏ chạy.
Kỷ Viễn chỉ vào ba người nói: “Tôi cũng không có ý gì, chỉ là lúc nãy trong phòng các người đánh tôi, bây giờ tôi trả lại thôi”.
Ba người không nói gì. Lời nói có trọng lượng thì chắc như đinh đóng cột, ngược lại thì có nói ra cũng chỉ mình nghe, vì vậy họ không lên tiếng.
Cẩm Tú tưởng rằng chuyện này như vậy là kết thúc, họ không đòi Quách Trường An ba nghìn tệ, Quách Trường An cũng không thể chủ động trả lại họ. Nhưng buổi chiều hôm sau, Cẩm Tú gọi điện cho Kỷ Viễn thì cô nghe thấy giọng nói vừa quen vừa lạ, nhưng nhất định không phải là giọng của Kỷ Viễn.
“Cô tìm Kỷ Viễn phải không?” Bên kia nói. Cái cách kết thúc câu nói khiến cô nhận ra đó là giọng Quách Trường An. Giọng anh ta thỏ thẻ, có chút gì kiêu ngạo lạnh lùng trong đó.
“Điện thoại của Kỷ Viễn sao lại ở trong tay anh?” Cẩm Tú hơi ngạc nhiên, Kỷ Viễn sao lại ở bên TRường An được?
“Điều này thì phải hỏi Kỷ Viễn.” Quách Trường An lạnh lùng, “nhưng tạm thời anh ta không thể nói chuyện với cô được”.
“Anh ấy sao rồi? Anh bắt anh ấy rồi à?” Khẩu khí của Cẩm Tú lúc này không còn thiện cảm như câu trước.
“Nếu anh ta phạm pháp nhất định tôi sẽ bắt anh ta.” Quách Trường An nói: “Anh ta đánh nhau, nên bị bắt”.
Cẩm Tú nhanh chóng hiểu ra cục diện trước mắt, không biết rốt cụộc vì lí do gì mà Kỷ Viễn bị bắt vào đồn, nhưng tóm lại bây giờ Kỷ Viễn đang trong tay Quách Trường An.
“Cô tìm Kỷ Viễn có việc gì, khi nào thuận tiện tôi sẽ nói lại với anh ta.” Giọng Quách trường An vẫn từ cao xuống thấp.
“Tôi không tìm anh ta, tôi tìm anh.” Cẩm Tú nói, nói xong cô mới cảm thấy câu này có chút ngờ nghệch, nhưng cô nhanh chóng tự vệ cho mình. Đúng, phải tìm Trường An, ít nhất là cô có ba việc phải nói rõ ràng với anh ta.
“Tìm tôi à, cô có việc gì thì nói đi.”
“Chuyện này không nói qua điện thoại được, anh ra ngoài rồi chúng ta nói chuyện.”
“Nhưng tôi vẫn còn phải làm việc….” Quách trường An cố ý kéo dài giọng, khiến Cẩm Tú cảm Thấy dường như anh ta đang rất khó xử, không có thời gian tiếp chuyện cô.
“Vậy thì tôi đến đồn tìm anh”. Cẩm Tú nói.
“Nhưng tôi sắp hết giờ làm việc rồi.” Anh ta nói, rõ ràng là anh ta không đồng ý để Cẩm Tú đến chỗ làm việc của anh ta thăm dò.
“Vậy anh thử nói xem nên làm thế nào, dù gì thì lúc này tôi phải gặp anh.”
“Tôi vẫn chưa ăn cơm.” Anh ta đáp lại.
Cẩm Tú nói rất hồ hởi: “Tôi mời anh, anh muốn đi đâu ăn?”
Quách Trường An nói đến một cái tên, khách sạn Tam Giang. Nếu như ở Bắc Kinh, có khi anh ta dám nói đến cả Trung nam Hải.
Cẩm Tú nói: “Hai mươi phút sau chúng ta gặp nhau tại đó, tôi sẽ đặt phòng.”
Cẩm Tú nghĩ kỹ rồi, cho dù Quách Trường An có muốn đến nơi tiếp đón khách cấp quốc gia thì cô cũng sẽ đáp ứng. Trong bữa ăn, sau khi đã nói hết những việc cần nói, nhất định sẽ không tìm chỗ thoát thân. Bữa ăn cô cũng sẽ không gọi nhiều món, cô sẽ gọi đủ ba nghìn tệ, cô muốn xem trong túi của anh cảnh sát này có ba nghìn tệ hay không.
2
Trong khi đó, trong nhà vệ sinh ở góc trong cùng của hành lang Kỷ Viễn đang hút thuốc, hai chân dựa vào bờ tường, hai tay chống xuống nền nhà màu vàng, đầu cách mặt đất ba tấc, trong tư thế “trồng chuối”. Nhưng khi khói thuốc còn chưa bay hết thì làn khói khác từ trong mũi Kỷ Viễn đã bay ra.
Kỷ Viễn đổi tư thế, hai chân đụng phải bóng đèn trên tường. Tiếng kêu không to lắm nhưng vẫn khiến những cảnh sát tuần tra bên ngoài hành lang chú ý, nhìn thấy bộ dạng Kỷ Viễn kỳ lạ, anh ta lắc đầu, nói vọng vào bên trong: “Nghiêm chỉnh một chút đi, đừng có làm vỡ đèn đấy”.
Kỷ Viễn bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, thì thầm: “Ông mày tự đến đây, không muốn ở lại nữa, sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ”.
Bỗng dưới giày của anh vang lên tiếng “bíp bíp”, hình như là tiếng điện thoại rung. Mắt anh ta sáng lên.
Một chiếc đã nộp cho Quách Trường An, vẫn còn chiếc này, không thể cứ ngồi trong đồn mà không liên lạc gì với thế giới bên ngoài, thế thì buồn chết mất.
Anh thò tay kéo chiếc giày lại, vừa liếc qua cửa sổ, vừa rút chiếc điện thoại ra, vỏ chiếc điện thoại như sắp rơi ra vậy. Con số hiển thị trên màn hình khiến Kỷ Viễn cảm thấy rất kỳ lạ. Anh nghe máy thì là của một cô gái.
“Anh đang ở đâu đấy?” Cô gái hỏi.
“Tôi đang trong đồn cảnh sát, cô tin không?” Kỷ Viễn hạ giọng.
“Không tin”.
“Không tin mà cô còn nghe tôi nói à?”
“Nhưng tôi thích nghe anh nói dối.”
Kỷ Viễn cười. “Tôi đang tập “trồng cây chuối”, cô tin không?”
“Tôi không tin, nghe anh thở hổn hển như vậy, anh không làm chuyện gì hay ho đấy chứ?” Cô gái cười, rõ ràng là cô đang đùa.
“À tôi đang làm chuyện hay ho đấy, tập thế nghiêng người, lần này thì cô tin chứ?” Kỷ Viễn cười.
“Trời ạ, định lừa ai chứ, vợ anh đang đi làm, anh có thời gian nhưng cô ấy không có thời gian để ý đến anh đâu.” Cô gái kia vẫn tiếp tục ý bậy bạ. Mặc dù miệng nói là không tin nhưng cô bắt đầu lên giọng, trong lòng đã có chút ghen tỵ.
“Tưởng cô có học vấn, thế mà lại hạ thấp bản thân thế à. Tôi tập thế nghiêng mình thì sao nhất thiết phải luyện cùng vợ tôi chứ, chỉ cần cô gái nào đẹp hơn cô tôi đều có thể đưa đến đây để luyện cùng.” Kỷ Viễn nói.
“Kỷ Viễn, anh sẽ không được chết yên ổn đâu.” Có tiếng gì đó vang lên, kèm theo là lời nguyền rủa đầy tức giận, bên kia cúp điện thoại. Kỷ Viễn không nhịn được cười khúc khích, anh ta giữ nguyên tư thế cho đến khi hai tay mỏi như rồi ngã xuống đất.
Tiếng động trong phòng to quá, cảnh sát ngoài hành lang ngó qua cửa nhìn Kỷ Viễn, gõ cửa nói: “Nghiêm túc đi, anh tưởng đây là khách sạn à, làm gì mà ầm ĩ thế?”
Kỷ Viễn nhanh chóng giấu điện thoại vào trong tay áo, vẫn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta liếc mắt nhìn ra phía cửa, thấy cảnh sát đi khỏi liền lấy điện thoại ra xem giờ, thì thầm, “Đến lúc rồi”. Sau đó anh ta lấy số của một người tên là Đâò Tự từ danh bạ đen, và bấm nút gọi.
Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại.
“Kỷ Viễn à, chuyện gì vậy? Mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau, thôi ngoan ngoãn ở trong đó đi. Mày cũng biết hưởng hạnh phúc đấy nhỉ, vào đấy một mình, bỏ rơi tao bên ngoài, mày có thấy vui không? Không có việc gì làm thì đánh nhau à? Tám tuổi còn tè dầm, nghịch bùn đất? đánh nhau à? Sao không đánh cho rơi đầu ra?” Tiếng một người đàn ông thô bạo vang lên.
Kỷ Viễn xoa mép, hạ giọng: “Mắng như thế đã hết giận chưa? Nếu chưa hết thì tiếp tục mắng đi.”
Bên kia vẫn bực tức nói: “Tao nói cho mày biết, nếu như chuyện làm ăn lần này có vấn đền gì, thì đừng có trách tao lấy mày ra chết thay.”
Kỷ Viễn vẫn nói nhỏ: “Mày cứ vui vẻ một mình đi, tao không giành miếng cơm của mày đâu, bao nhiêu mày ăn hết, sướng thế còn gì. Nói vào chuyện chính đi, tao đang nói dối cảnh sát đi vệ sinh để gọi điện cho mày đấy, nhanh lên, không có thời gian nghe mày lèm nhèm giọng đàn bà thế đâu.”
“mày vào trong ấy rồi thì ai phối hợp với tao chứ?” Đào Tử vẫn chưa nguôi giận.
“Nếu sợ thì đừng có đi nữa, lằng nhằng cái gì. KHông có tài cán gì thì đừng có làm cái gì cả, không có gan lại còn đòi làm chuyện động trời, Đào Tử, mày hám tiền đến hoa mắt rồi, hay là nhanh chóng gióng la thu binh.” Kỷ Viễn tức giận nói.
Đào Tử không nói gì nữa.
“Nhanh chóng nói chuyện chính đi, mày tưởng tao vào đồn cảnh sát để nghỉ ngơi à? Tao sắp giải quyết xong “nỗi buồn” rồi, nếu không chui ra cảnh sát lại đến gõ cửa.” Kỷ Viễn tự tạo ra không khí căng thẳng. bên ngoài hành lang có tiếng bước chân cảnh sát đang tiến lại gần.
“Ông nội à, ông nói xem nên làm thế nào bây giờ?” Đào Tử nói, “Đã cưỡi trên lưng hổ rồi, nếu tao có thể xuống được thì đã xuống từ lâu rồi, còn tìm mày giúp à?”
Kỷ Viễn nói: “Thì mày cứ giả vờ là chưa góp đủ tiền, anh chị em gì đó bị tai nạn, phải dùng đến.”
“Cái ý này của mày cũng ác thật đấy, anh chị em nhà mày mới bị tai nạ ấy.” Đào Tử phẫn nộ, lúc sau lại nói: “Có lẽ cũng chỉ còn có chiêu này thôi.”
Cúp máy, Kỷ Viễn ngồi trên mặt đất, tựa vào tường, trong lòng sung sướng nghĩ, thằng khờ, việc này mà cũng tìm tao à, tưởng là tao cũng ngốc giống mày sao, đi tìm tổ tiên nhà mày ấy.
Cảnh sát bên ngoài đá đá vào cánh cửa nói: “Nghiêm túc đi, đừng có làm ồn nữa.”
Kỷ Viễn hừm lên một tiếng, hai tiếng nữa, cho dù đây có là Khai Quốc Yến đi chăng nữa thì cũng không giữ nổi ông đâu.
3
Tại khách sạn Tam Giang, Quách TRường An đến chỗ hẹn đúng giờ.
Cẩm Tú tính toán đúng, anh ta sẽ đến. Bây giờ anh ta đã là cảnh sát rồi, bắt được Cẩm Tú “mua bán dâm” có thể làm cho anh ta mở mày mở mặt, và cũng khiến cô mất mặt, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quách TRường An lại không gọi món nào quá đắt trong thực đơn, Cẩm Tú vì muốn gọi đủ ba nghìn tệ nên đặc biệt gọi một chai Mao Đài.
“Rượu này đắt thật…” Quách Trường An nhìn chai rượu.
“Tôi nhớ khi còn nhỏ, anh uống trộm rượu của bố anh, bị ông phạt quỳ trong tuyết lớn”. Cẩm Tú gợi nhớ đến chuyện ngày xưa.
Quách Trường An cười, ánh mắt không còn vẻ cao ngạo bình thản nữa, thay vào đó là sự ngại ngùng, nhưng cái khoảnh khắc chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Quách Trường An khi cười còn khó coi hơn lúc anh khi không cười nữa. Anh ta cao 1m85. Cẩm Tú đứng trước mặt anh ta trông thấp hơn nhiều, khi nói chuyện cô phải ngẩng mặt lên mới có thể tiếp lời được với anh ta. Cẩm Tú không hiểu tại sao, khi tốt nghiệp phổ thông anh ta không cao như vậy, sau mấy năm học cảnh sát anh ta đã cao hơn rất nhiều, đúng thật là “dị nhân”
Cẩm Tú cũng biết uống chút rượu, nhưng cô uống được đến mức nào? Kỷ Viễn uống rượu trắng được nửa lít không thấy say, còn Cẩm Tú khi uống với Kỷ Viễn, Kỷ Viễn say rồi nhưng Cẩm Tú chưa hề say.
Vì vậy chai Mao Đài này vừa uống hết một nửa thì cô đã thấy lưỡi Trường An đã cứng lại, mắt bắt đầu khô, dường như sắp say rồi, Cẩm Tú liền nói ra mục đích mà cô đến tìm anh ta.
“Thứ nhất, những người đi cùng anh ngày hôm qua đã lấy máy ảnh chụp ảnh khỏa thân của tôi. Thứ hai, đây là giấy đăng ký kết hôn của tôi và Kỷ Viễn, ba nghìn tệ kia tôi mong rằng các anh có thể trả lại nguyên vẹn. Thứ ba, nếu anh muốn báo thù ân oán lúc nhỏ giữa chúng ta thì cứ tìm tôi, đừng tìm đến đối phó với chồng tôi, hôm qua các anh đánh Kỷ Viễn, Kỷ Viễn đánh lại anh, như vậy là công bằng, không ai nợ ai cả, sao hôm nay anh ấy vẫn bị giam trong đồn?”
Quách Trường An không cầm giấy chứng nhận kết hôn mà Cẩm Tú đưa cho, anh ta ngước mắt nhìn cô, uống nốt chỗ rượu còn lại, chẹp chẹp cái miệng, coi như vẫn chưa uống đủ.
Con người này vẫn như ngày còn nhỏ, cái thân hình to lớn kia, cứ nhìn thấy rượu là quên hết tất cả.
Cẩm Tú tưởng rằng Trường An sẽ còn gọi thêm rượu, nhưng không, anh ta châm điếu thuốc hút, quay lại với ba vấn đề của Cẩm Tú.
“Thứ nhất, ánh đèn flash hôn qua chỉ để dọa người khác, sợ các người không chịu nộp phạt. Thứ hai, ba nghìn tệ đã xung công quỹ, có biên lai, cô có thể đến đồn xem. Thứ ba, lúc nhỏ chúng ta có ân oán gì không nhỉ? Tôi thấy tình cảm giữa hai nhà chúng ta rất sâu nặng, tết năm nay mẹ tôi còn nhắc đến cô đấy, nói cô năm nay chắc là hai lăm rồi, mùng một tết là sinh nhật cô, số cô cũng nghiệt ngã thật đấy, khắc chết mẹ cô khi vừa mới sinh ra. À thôi chúng ta nói chuyện nào vui vậy, không nói những chuyện buồn nữa. Có phải cô nói đến chuyện Kỷ Viễn bị bắt vào đồn phải không, anh ta đánh nhau ở công ty, tự mình đầu thú với cảnh sát, không liến quan gì đến sự việc ngày hôm qua.”
Cẩm Tú đã hiểu. Kỷ Viễn sao lại hồ đồ như vậy? tự mình đánh nhau, đánh nhau xong rồi lại tự đầu thú với cảnh sát, mà chỉ là đã ăn no đòn. Cẩm Tú phát hiện ra rằng ngoài hiểu Kỷ Viễn lúc trên giường thì những mặt khác cô vẫn chưa thực sự hiểu anh ta. Cẩm Tú muốn hỏi Trường An, Kỷ Viễn bị giữ mấy ngày, khi nào có thể được thả. Quách trường An nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói với Cẩm Tú: “Kỷ Viễn đã được bảo lãnh rồi, ở đồn có chút việc, tôi phải về gấp, cô ở lại ăn ngon miệng nhé.” Nói xong, Quách Trường An đứng dậy đi mất.
Anh ta đi một cách rất dứt khoát và nhanh chóng, thế là nước cờ mà Cẩm Tú nghĩ ra anh ta đã đi mất, khiến cô không còn đường nào để đi nữa, khiến cô bực hết chỗ nói.
Quách Trường An là đồn phó của đồn cảnh sát gần công ty Kỷ Viễn làm thêm, trên anh ta là đồn trưởng, dưới là ba nhân viên. Trong ba người đó thì có một người phụ trách hộ tịch, hai người lo việc bên ngoài, sau này khi Cẩm Tú đến phòng làm việc của đồn phó thì trà cũng phải tự mình rót, còn không bằng cả trưởng tòa soạn Ngưu nữa. Nhưng văn phòng của năm người bọn họ cứ như là văn phòng của đội tư lệnh vậy.
Quách Trường An đi được một lúc, Cẩm Tú mới phản ứng lại, còn ba nghìn tệ của bữa ăn cơm thì làm thế nào đây? Cô còn chưa nghĩ đến là cô sẽ phải thanh toán, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Ba nghìn tệ, cả tiền lương và thưởng của cô còn chưa đủ , Kỷ Viễn lại vừa mất ba nghìn tệ, bây giờ cô lại bỏ vào đây ba nghìn. Hai người đều mất tiền, đủ để phá sạch nhà cửa ra rồi. Sáu nghìn tệ, gần bằng tiền thuê căn nhà mười mét vuông trong một năm rồi. Làm thế nào bây giờ, hay mượn tiền trả? Mất mặt quá.
Cẩm Tú không định mượn tiền, việc này mà truyền ra ngoài thì cô không còn mặt mũi nhìn người khác nữa. Việc mình làm, mình giải quyết. Cô đến quầy thu ngân đưa cho nhân viên thẻ phóng viên, sau đó lại rút ra chứng minh thư. Cuối cùng chủ quán đi đến, mỉm cười nhìn Cẩm Tú, nói: “Phóng viên báo đời sống nhân dân à?” Thấy Cẩm Tú gật đầu, chủ quán cũng gật đầu, sự việc đã được giải quyết thuận lợi ngoài sự mong đợi của cô.
Ông chủ Tam Giang nghe nói đã có tuổi, cho phép Cẩm Tú dùng thẻ phóng viên đặt cọc tiền cơm, đến khi gặp lại thì lại là một ông chủ chưa đến ba mươi tuổi, lúc chưa cười thì còn không thấy gì, nhưng khi hắn vừa cười thì trên mặt hắn biểu hiện đầy vẻ gian thương.
Cẩm Tú hỏi anh ta tên tuổi, anh ta đưa cho cô một tờ danh thiếp. “Phó giám đốc khách sạn Tam Giang Âu Thế Hằng.” Âu Thế Hằng? Cẩm Tú nhìn ba chữ trên danh thiếp.
“Năm ngoái chúng tôi có đăng tin một tên buôn lậu xe cũng tên là Âu Thế Hoàn, không phải là anh đấy chứ?” Cẩm Tú đùa.
Tên phó giám đốc tên Âu Thế Hằng kia cười ngọt, nói: “Còn mong cô quan tâm hơn nữa, Tam Giang có những người có văn hóa như các cô đến sẽ ngày một phát triển”.
Cẩm Tú được tính là giới văn hóa chứ, chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên biên tập nhỏ bé của tờ báo gần năm nay.
4
Nhìn Cẩm Tú xuống cầu thang, nét mặt Âu thế Hằng từ từ thay đổi, anh ta gọi một cuộc điện thoại.
“Người anh em, là tôi đây, cô ta đi rồi, đúng vậy, đặt lại thẻ phóng viên và chứng minh thư.” Âu Thế Hằng nói rất khách khí với người bên kia.
Vừa cúp điện thoại, vẻ mặt tươi cười của Âu Thế Hằng dần dần biến mất.
Nhân viên thu ngân hơi lo lắng, hỏi Âu Thế Hằng: “Đặt cọc những thứ này không đúng quy định”.
Âu Thế Hằng quay người lại nhìn cô ta.
Cô nhân viên đó tầm hai mươi tuổi, bị ánh mắt của Âu Thế Hằng dọa đến nỗi tái mặt.
“Những thứ đó cô không phải lo, nếu ông chủ có hỏi thì cứ bảo là tôi giải quyết, tôi chịu trách nhiệm.” Âu Thế Hằng nói.
“Em chỉ sợ anh thiệt thôi, anh tưởng em sợ ông chủ trách mắng em à?” Trên mặt cô nhân viên thu ngân bỗng ửng đỏ. “Người ta có ý gì với anh, anh đừng có nói là không nhận ra đấy.”
Âu Thế Hằng liền đùa theo, ghé sát tai cô ta nói: “Nếu như tôi không biết ai tốt với mình thì tôi đã không trèo lên cái chức phó giám đốc ngày hôm nay rồi. Hôm nay giao cho cô một việc, nhớ đấy, những thứ cầm ở đây còn đáng tiền hơn là tiền tệ ấy”.
Cô gái ngạc nhiên: “Đô la Mỹ à?”
Âu Thế Hằng nói: “Là Euro đấy, cô không phải quản, đừng có làm mất là lập công lớn rồi.”
5
Ra khỏi Tam Giang, Cẩm Tú gọi điện cho Kỷ Viễn, hỏi anh ta việc bị giữ trong đồn. Chỗ Kỷ Viễn rất ồn, anh liền bảo ngày mai khi ăn trưa cùng cô sẽ nói. Nhưng trưa hôm sau, Kỷ Viễn không đến, có việc gấp, anh nói tối sẽ đến đón Cẩm Tú.
Cơm hộp cho bữa trưa ở tòa soạn gồm cần tây xào bách hợp, kèm theo hai chiếc bánh. Cẩm Tú ăn hết thức ăn, nhưng chỉ ăn một chiếc bánh, còn lại một chiếc, tối mang về chung cư hâm nóng lại làm bữa tối. Bữa sáng của cô bình thường là trứng gà và đậu nành, hoặc là hai chiếc bánh bao, nói chung không vượt quá hai tệ, như vậy tiền ăn cơm, tiền ăn hoa quả của cô mỗi ngày không quá năm tệ. Khu chung cư cô ở gần tòa soạn, tiết kiệm được tiền đi lại, từ trước đến giò cô cũng không ăn quà vặt. Bây giờ càng phải tiết kiệm hơn nữa, suýt nữa thì cô phải bỏ luôn cả ăn hoa quả. Cô cũng không phải vì cái gì khác, mà chỉ là vì cô đang cùng Kỷ Viễn tiết kiệm tiền mua nhà.
Có nhà rồi, họ có thể danh chính ngôn thuận công khai với bố mẹ Kỷ Viễn, bố mẹ Cẩm Tú, với tả Thi Giao, với tất cả bạn bè rằng họ đã kết hôn, họ sẽ không phải tẩu hôn nữa, ngày ngày có thể ở bên nhau, ngủ trên một chiếc giường, nói như Kỷ Viễn, có thể ôm nhau mà ngủ.
Buổi tối, Kỷ Viễn không đến đón Cẩm Tú, gọi điện đến bảo cô rằng chưa xong việc.
Cẩm Tú trở về phòng trọ, ba cô bạn cùng phòng vẫn chưa về, hai mươi mét vuông trừ đi diện tích bốn chiếc giường, đột nhiên trở nên rộng rãi. Ánh đèn phản chiếu bốn bức tường trắng, khiến cô rất không thích không khí im lặng này. Cô lấy ra chiếc bánh còn lại của bữa trưa, vỏ bánh không còn giòn nữa, cô cũng không muốn ăn. Cô lại lấy ra một túi rau, nhúng nước sôi, nhìn những chiếc lá dần dần nở ra, hi vọng trong lòng cô cũng được nhân lên, chỉ cần cố gắng, kế hoạch mua nhà của họ sẽ được biến thành hiện thực.
Tiền lương của Cẩm Tú, cộng thêm với tiền thưởng, tiền làm quảng cáo, mỗi tháng cũng được ba nghìn tệ. Lương Kỷ Viễn gấp đôi của Cẩm Tú, nếu họ không ăn không uống, mỗi tháng có thể có mười nghìn tệ. Nếu trừ tiền ăn mặc, hẹn hò, thuê phòng, mỗi tháng còn lại bảy tám nghìn. Bây giờ giá nhà trong khu đô thị là sáu nghìn một mét vuông, số tiền mà họ để ra mỗi tháng chỉ mua được căn nhà hơn một mét vuông. Mỗi năm có thể mua được 15 mét vuông, một năm sau vay tiền thế chấp có thể mua được căn nhà 50 mét vuông, nếu vay thì phải trả trong vòng 4, 5 năm.
Cô và Kỷ Viễn cũng đã từng nghĩ đến việc kết thúc cuộc sống tẩu hôn, thuê nhà ở, nhưng nếu vậy các khoản chi phí sẽ càng tăng lên. Ít nhất là tiền đi lại đã chiếm một khoản lớn. Tòa soạn của cô và công ty Kỷ Viễn, một nơi thuộc thành Nam, một nơi ở thành Bắc, mua nhà cho dù là ở gần tòa soạn hay công ty thì một trong hai người sẽ phải đi tàu điện hơn hai tiếng đồng hồ. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến họ không thể không tẩu hôn.
Hơn nữa Kỷ Viễn còn phải thi công chức, Cẩm Tú phải tăng ca viết thêm vài bài, vài câu chuyện, tất cả những điều đó đều cần có thời gian. Nếu như thuê phòng sống chung, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thu nhập của họ, cũng là ảnh hưởng đến thu nhập gia đình, mua nhà sẽ không dễ dàng nữa. Thôi thì cứ tẩu hôn trước, cuối tuần gặp nhau, ăn cơm uống rượu và yêu, sống trong thế giới của hai người đầy ngọt ngào. Đợi khi Kỷ Viễn thi được bằng bác sĩ thì tiền lương sẽ tăng ba mươi phần trăm, họ cũng sẽ thêm được một khoản mua nhà.
Thực ra người yêu ở đâu, nhà ở đó, có nhà hay không đều không ngăn cản được tình yêu và hôn nhân.
Nghĩ đi nghĩ lại, tẩu hôn cũng có ích lợi của nó, chỉ là có lúc sẽ cô đơn, tương tư. Đã hơn tám giờ tối mà Kỷ Viễn vẫn chưa gọi điện, lẽ nào vẫn chưa xong việc? Cẩm Tú bất giác lấy điện thoại ra, gọi cho Kỷ Viễn.
Nhưng anh ta lại tắt máy.
Tắt máy vào giờ này, anh ta lại giở trò gì vậy, Cẩm Tú tự nhiên cảm thấy nghi ngờ.
Suốt cả buổi tối hôm đó, Kỷ Viễn không gọi điện thoại, cũng không mở máy. Không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Cẩm Tú hơi lo lắng. Nhưng vừa nghĩ rằng anh ta đã trưởng thành như vậy rồi, có thể là chưa xong việc, điện thoại hết pin chưa sạc nên mới tắt máy? Trong lòng cô không vui nhưng vẫn nghĩ thay lý do cho Kỷ Viễn.
Nếu Kỷ Viễn đến thì chỉ có một lý do, anh ta rất để tâm tới lời thề với Cẩm Tú. Còn nếu anh ta không đến thì sẽ có vô khối lý do khác
Khi Cẩm Tú và Kỷ Viễn đang đắm chìm trong không gian không khí êm đềm và dịu dàng đến tuyệt đối, bỗng nhiên cửa phòng bật mở, mấy người xộc vào phòng.
Trong số họ có mấy người mặc đồng phục cảnh sát, có mấy người mặc đồng phục dân phòng.
Kỷ Viễn nhanh chóng khoác vội chiếc áo lên người, nhưng cùng lúc đó, Cẩm Tú thấy ánh đèn nháy lên.
Kỷ Viễn bật dậy, hậu quả là anh và Cẩm Tú đều bị họ nhìn thấy toàn bộ.
Những người xông vào còn thấy anh ta chạy nhanh hơn thỏ, họ cho rằng hai người đang thực hiện hành vi mua bán dâm.
“Anh chị muốn theo chúng tôi về đồn hay trực tiếp nộp phạt đây?” Người mặc đồng phục cảnh sát dáng người cao lớn, nhìn tròng trọc vào hai người, hai tay đút túi quần, không biết mắt anh ta đang nhìn gì nữa, nhưng chắc chắn không phải đang nhìn vào Cẩm Tú và Kỷ Viễn.
“Về đồn ấy à, tôi lên giường với vợ tôi ảnh hưởng gì vương pháp nhà các anh chứ?” Kỷ Viễn bực tức vừa mặt quần áo vừa nói. “Lại còn bắt chúng tôi nộp phạt, các anh có bị làm sao không vậy, tôi còn muốn tố cáo các anh tội xông vào phòng riêng của người khác ấy chứ….” Kỷ Viễn chưa nói hết, hai người mặc đồng phục dân phòng đã xông vào đánh Kỷ Viễn.
Kỷ Viễn vẫn chưa thắt được thắt lưng, hai tay anh ta còn đang kéo quần, khiến anh ta thất thế, không đánh lại được người kia, huống hồ vừa “tác chiến” với Cẩm Tú trong gần một tiếng đồng hồ liền, đã đủ mệt rồi, vì vậy chịu bị đánh là chuyện đương nhiên.
“Một người mua dâm, một người bán dâm, không phải là mua bán dâm thì là gì? Hai người cũng thật to gan, mua dâm mà còn dám lớn tiếng hô hào, nếu chúng tôi mà không đến ngăn lại thì cả khu phố này đều nghe thấy tiếng của anh rồi”. Một trong số những người dân phòng xông lên đến nói với Kỷ Viễn, một mắt thì liếc nhìn Cẩm Tú.
Thực ra cảnh sát và dân phòng không phải đến để bắt kẻ mua dâm. Có người cung cấp thông tin rằng có hai kẻ tội phạm đang bị truy nã xuất hiện ở đây, nên họ tới đây để tìm bắt tội phạm. Nhưng không ngờ rằng Kỷ Viễn phát ra tiếng động quá mạnh, kết quả là không tìm được tội phạm mà lại phá hỏng “cuộc yêu” của hai người.
Viên cảnh sát có dáng người cao lớn không tiếp lời Kỷ Viễn, anh ta lấy ngón tay móc cái váy lên, ném lên chăn Cẩm Tú. Trong lúc rối loạn cô đã kéo cả ga trải giường làm lá chắn che cho mình.
Cẩm Tú rất cảm kích trước hành động của anh cảnh sát, không dám nhìn vào anh ta, vội vàng cúi đầu mặc váy, lấy tay vuốt lại mái tóc rồi bù, rồi kẹp lại.
Lúc này mái tóc cô đã gọn gàng, quần áo cũng đã mặc lên người, cô không còn gì để phải xấu hổ nữa, cô ngẩng đầu lên, chuẩn bị cùng Kỷ Viễn đấu tranh cho “quyền riêng tư” của mình. Cho dù có phải đổ máu cô cũng kiên cường đấu tranh, bởi vì cái người dân phòng kia nói thật quá đáng, cái gì mà mua bán dâm cơ chứ?
Cô nghiêm giọng nói với người cảnh sát cao lớn kia: “Tôi với anh ấy là vợ chồng, chúng tôi có giấy đăng ký kết hôn, đây là quyền riêng tư của chúng tôi, các người đã tự tiện xông vào, tôi phải kiện các người”.
“Làm gì có vợ chồng lại vào cái nhà nghỉ rách nát này, kiểu nhà nghỉ này đều cho thuê theo giờ, ai chẳng biết?” Viên cảnh sát cao lớn kia nói, vẻ mặt cao ngạo quay ra nhìn Cẩm Tú.
Cẩm Tú cảm thấy trong đầu cô dường như toàn đậu tương chiên, kêu tanh tách tanh tách. Cô quen người cảnh sát này, anh ta là hàng xóm, là kẻ thù, là bạn học của Cẩm Tú thời mẫu giáo, tiểu học, trung học, rồi đến cấp ba. Cũng có thể nói họ là kẻ thù của nhau từ bé đến bây giờ
Tên anh ta là Quách Trường An.
Anh ta tròn mắt nhìn Cẩm Tú, dường như bây giờ mới nhận ra cô, ngạc nhiên nói: “Sao lại là cô? Sau khi tốt nghiệp không phải là cô đã tìm việc trong tòa soạn rồi hay sao? Sao vậy? mất việc rồi ra ngoài tìm đàn ông kiếm cơm à?”
Quách Trường An lộ rõ vẻ khing bỉ, hai mắt anh ta nhìn lướt qua Cẩm Tú, chỉ còn thiếu nước để cô dưới chân hắn xoay đi xoay lại.
Cô thấy hăn ta không xứng làm cảnh sát chút nào. Những cái xấu của cô sao có thể để hắn nhìn thấy được? Cô ân hận phản bác lại hắn: “Anh nói những lời vô ích đó để làm gì, tôi với anh ấy là vợ chồng, nếu anh không tin tôi sẽ lấy giấy đăng ký kết hôn cho anh xem.” Vừa nói Cẩm Tú vừa rút điện thoại ra.
Đăng ký kết hôn không thể lúc nào cũng để trong túi được. Cẩm Tú phải gọi điện nhờ cô bạn cùng phòng mang đến hộ.
Nhưng Quách Trường An liền giằng lấy điện thoại của cô, bình thản nói: “Cô đừng có nghĩ cách trốn nộp phạt, cũng chỉ có ba nghìn nhân dân tệ thôi mà, còn phải tìm cách nọ cách kia sao, cô không thấy xấu hổ à, làm thì đã làm rồi, nộp chút tiền không đáng sao?”
Cẩm Tú đang muốn nói lại anh ta thì Tả Thi Giao bước vào, theo sau cô còn có một người đàn ông, lão Hắc.
Hai người này đúng là không sợ phiền phức.
“Thật là đen đủi, lại còn có người theo đến nữa à?” Kỷ Viễn hậm hực.
Sự xuất hiện của Tả Thi Giao và lão Hắc khiến Cẩm Tú phải nuốt những lời định nói vào cổ họng. Cô không thể nói là cô đã kết hôn, cô phải giấu Thi Giao và lão Hắc, nếu không thì cái tin cô giả mạo gái chưa chồng đi xem mắt mà lan truyền ra ngoài thì hậu quả cũng không khác gì với cái tội cô hẹn hò bất chính với đàn ông.
Kỷ Viễn còn đang muốn biện bạch nhưng nhìn thấy ánh mắt Cẩm Tú nên đành nuốt tức giận vào lòng.
“Không phải chỉ có ba nghìn thôi sao, nộp thì nộp. Nhưng bây giờ tôi không có tiền ở đây”. Cẩm Tú nói với Quách Trường An.
“Ai cũng có thể không mang theo ba nghìn trên người, bởi vì không ai nghĩ rằng mình sẽ đi thuê phòng nhà nghỉ, hoặc bị cảnh sát bắt được và phải nộp phạt”. Quách Trường An dài giọng nói. “Cũng không sao, cô không cần phải vội, anh chị điền vào giấy nộp phạt, ngày mai mang tiền đến trụ sở cảnh sát, nếu qua chín giờ mà anh chị không đến, tôi sẽ dẫn người đến cơ quan anh chị thu tiền”.
Quách Trường An lên giọng thử Cẩm Tú, ánh mắt anh ta dừng lại trước ngực cô. Cẩm Tú thấy ánh mắt anh ta thật đồi bại, không khác gì hồi nhỏ.
Lúc nhỏ, anh ta trèo cầu thang lên nóc nhà Cẩm Tú, còn làm vỡ ngói nhà cô, khi bố cô biết anh ta nhìn trộm cô tắm suýt chút nữa ông đã đá nát mông anh ta. Trên mặt anh ta cũng hằn đỏ năm ngón tay của cô.
Khi xưa Cẩm Tú còn có thể xông lên đấm đá anh ta nhưng bây giờ thì không thể. Trên người anh ta mặc bộ đồ có sức mạnh bảo vệ hắn, cô không dám động vào hắn. Hay nói cách khác, Cẩm Tú không thể làm gì ngoài việc ưỡn cao ngực.
Anh không sợ đau mắt thì cứ nhìn đi.
“Các anh dựa vào cái gì mà phạt người ta chứ, họ đều độc thân, đều tự nguyện, tại sao lại bắt họ nộp phạt cơ chứ?” Tả Thi Giao xông lên, bộ dạng cô đúng là con gái miền Bắc, không sợ đánh nhau, đầy khí phách, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho người chị em.
“Ở đây không có chỗ cho cô nói, nếu không phục thì đừng đến nhà nghỉ thuê phòng, cô có vào phòng tổng thống thì may ra tôi không theo cô, cũng phải nói thật với cô rằng chỗ đó tôi cũng không thể đến được”. Quách Trường An hoàn toàn không nhìn Tả Thi Giao, nói một cách bình thả. Xem ra Cẩm Tú còn vinh dự hơn Thi Giao vì ít nhất cũng được anh ta nhìn thẳng khi nói chuyện.
“A, a, trời ơi, tưởng ai chứ, để tôi xem nào, anh chẳng phải là hàng xóm của Cẩm Tú sao?” Thi Giao vui mừng vì phát hiện của mình, nói một cách rất tự nhiên: “Quách Trường An, anh làm gì mà giả vờ mãi thế? Không nhận ra chúng tôi à? Lại còn đòi phạt chúng tôi nữa, tôi là Tả Thi Giao đây mà, cô ấy là Cẩm Tú, hồi còn nhỏ anh còn treo lên cửa sổ sau nhà Cẩm Tú đây mà.”
Trường An hơi nheo mày, liếc qua Thi Giao: “Đã là người quen thì càng phải tạo điều kiện cho công việc của nhau chứ, phải không?” Thi Giao nói hết câu, anh ta quay sang nhìn Cẩm Tú, rồi lại liếc qua Kỷ Viễn nói: “Thế nào? Nếu không giải quyết được ở đây thì theo tôi về đồn.”
Thi Giao tức đến mức tưởng không thở được, nhưng vẫn hạ giọng xin Quách Trường AN. Trong mắt cô, thế nào cũng được nhưng nhất định không được động đến tiền.
Lão Hắc đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, quay ra nói với Trường An: “Nếu tiền có thể giải quyết được thì dễ thôi, tiền tôi có.” Anh ta vừa nói vừa định lấy tiền ra.
Nhưng lời nói của anh ta đã gặp phải cái nhìn “giết người” của Thi Giao.
“Nộp gì mà nộp, nhắc nhở là được rồi, nhất định chúng tôi sẽ sửa chữa, sau này đến hẳn phủ tổng thống”. Tả Thi Giao đứng chắn ngang lão Hắc, không cho anh ta nộp tiền, khăng khăng một lời với Quách Trường An.
Trong lòng Cẩm Tú rất khó chịu, nếu cô và Kỷ Viễn có tiền thì đã không đến chỗ rách nát này, họ sẽ mua được nhà, sẽ không phải tẩu hôn thế này, sẽ không để Quách Trường An ăn hiếp cô thế này.
Kỷ Viễn cũng đoán biết là Cẩm Tú đang bị ép, bỗng nhiên anh ta rút tiền từ trong túi áo ra, đếm từng đồng một đưa cho Quách Trường An. Dường như anh ta cũng không muốn để người khác viết cho mình một tờ giấy với tội danh “mua dâm”.
Nhưng anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ, điều này đáng để Cẩm Tú nghi ngờ. Từ khi mối quan hệ giữa hai người được xác lập thì mọi việc thu chi trong nhà đều do cô một tay quản lý, chỉ còn thiếu nước cô đem cả thẻ ATM của Kỷ Viễn đến công ty trực tiếp thu chi. Ví tiền của anh ta thậm chí còn sạch hơn cả cái mặt anh ta nữa, sao tự nhiên lại có ba nghìn như vậy? khoản tiền này tương đối lớn, gần bằng nửa tháng lương của anh ta rồi, huống hô trong túi anh ta vẫn còn tiền chứ không chỉ có ba nghìn.
Nếu biết trước trong túi anh ta có nhiều tiền thế này thì cô đã tìm một nhà nghỉ dù không được xếp hạng sao thì cũng sạch sẽ hơn một chút rồi. lúc đó sẽ không phải gặp tên Quách Trường An xấu xa này.
Cẩm Tú véo Kỷ Viễn một cái, ra ý bắt anh ta lấy tiền lại. Ngày mai cô mang giấy đăng ký kết hôn đến gặp Quách Trường An thu lại biên bản nộp phạt là được. Nhưng Kỷ Viễn rất cứng đầu, không có cách nào có thể làm anh ta chuyển ý được. Cẩm Tú chỉ biết véo cho anh ta thêm mấy cái nữa, chắc cánh tay anh ta đã bị cô véo tím lại rồi, nhưng anh ta vẫn không lên tiếng, đếm số tiền trong tay, lấy ra ba mươi tờ đưa cho Quách Trường An.
“Này tiền đây, ông mày có, đếm cẩn thận vào, xem có thiếu đồng nào không.” Kỷ Viễn nói với mấy người công an và dân phòng: “Tiền đã cầm rồi thì biến đi, tôi còn chưa xong việc”.
Cẩm Tú không nghĩ rằng Kỷ Viễn lại nói như vậy. Cô thấy trên mặt Thi Giao và Quách Trường An đang hiện lên những biểu hiện khó hiểu không thể diễn tả được bằng lời.
Tả Thi Giao quay đầu bỏ đi, trước khi đi còn để lại cho Cẩm Tú một cái nhìn sắc như dao, tỏ ý thất vọng. Lão Hắc cũng đi theo. Cẩm Tú bị xấu mặt trước người khác, nhất là lại trước mặt một người đã lớn lên từ nhỏ cùng cô, một người tự nhận là người quen của cô. Đúng là không ra làm sao cả.
Quách Trường An lạnh lùng nói: “Các người nói rõ rồi nhé, các người vẫn muốn tiếp tục vậy thì tôi sẽ tiếp tục xử phạt, phạt cho đến lúc các người rời đi mới thôi”.
Kết quả cuối cùng trong ngày hôm đó là Cẩm Tú và Kỷ Viễn rời khỏi đó, khi họ đi khỏi, hội người của Quách Trường An cũng rời đi. Kỷ Viễn bỗng nhiên quay người lại, đấm mạnh vào ngực Trường An.
Quách Trường An trong tư thế không phòng bị gì, gặp phải cú đấm của Kỷ Viễn trong chốc lát không thể gượng dậy được. hai người mặc đồng phục dân phòng giả bộ định xông lên nhưng lại mang bộ dạng chuẩn bị bỏ chạy.
Kỷ Viễn chỉ vào ba người nói: “Tôi cũng không có ý gì, chỉ là lúc nãy trong phòng các người đánh tôi, bây giờ tôi trả lại thôi”.
Ba người không nói gì. Lời nói có trọng lượng thì chắc như đinh đóng cột, ngược lại thì có nói ra cũng chỉ mình nghe, vì vậy họ không lên tiếng.
Cẩm Tú tưởng rằng chuyện này như vậy là kết thúc, họ không đòi Quách Trường An ba nghìn tệ, Quách Trường An cũng không thể chủ động trả lại họ. Nhưng buổi chiều hôm sau, Cẩm Tú gọi điện cho Kỷ Viễn thì cô nghe thấy giọng nói vừa quen vừa lạ, nhưng nhất định không phải là giọng của Kỷ Viễn.
“Cô tìm Kỷ Viễn phải không?” Bên kia nói. Cái cách kết thúc câu nói khiến cô nhận ra đó là giọng Quách Trường An. Giọng anh ta thỏ thẻ, có chút gì kiêu ngạo lạnh lùng trong đó.
“Điện thoại của Kỷ Viễn sao lại ở trong tay anh?” Cẩm Tú hơi ngạc nhiên, Kỷ Viễn sao lại ở bên TRường An được?
“Điều này thì phải hỏi Kỷ Viễn.” Quách Trường An lạnh lùng, “nhưng tạm thời anh ta không thể nói chuyện với cô được”.
“Anh ấy sao rồi? Anh bắt anh ấy rồi à?” Khẩu khí của Cẩm Tú lúc này không còn thiện cảm như câu trước.
“Nếu anh ta phạm pháp nhất định tôi sẽ bắt anh ta.” Quách Trường An nói: “Anh ta đánh nhau, nên bị bắt”.
Cẩm Tú nhanh chóng hiểu ra cục diện trước mắt, không biết rốt cụộc vì lí do gì mà Kỷ Viễn bị bắt vào đồn, nhưng tóm lại bây giờ Kỷ Viễn đang trong tay Quách Trường An.
“Cô tìm Kỷ Viễn có việc gì, khi nào thuận tiện tôi sẽ nói lại với anh ta.” Giọng Quách trường An vẫn từ cao xuống thấp.
“Tôi không tìm anh ta, tôi tìm anh.” Cẩm Tú nói, nói xong cô mới cảm thấy câu này có chút ngờ nghệch, nhưng cô nhanh chóng tự vệ cho mình. Đúng, phải tìm Trường An, ít nhất là cô có ba việc phải nói rõ ràng với anh ta.
“Tìm tôi à, cô có việc gì thì nói đi.”
“Chuyện này không nói qua điện thoại được, anh ra ngoài rồi chúng ta nói chuyện.”
“Nhưng tôi vẫn còn phải làm việc….” Quách trường An cố ý kéo dài giọng, khiến Cẩm Tú cảm Thấy dường như anh ta đang rất khó xử, không có thời gian tiếp chuyện cô.
“Vậy thì tôi đến đồn tìm anh”. Cẩm Tú nói.
“Nhưng tôi sắp hết giờ làm việc rồi.” Anh ta nói, rõ ràng là anh ta không đồng ý để Cẩm Tú đến chỗ làm việc của anh ta thăm dò.
“Vậy anh thử nói xem nên làm thế nào, dù gì thì lúc này tôi phải gặp anh.”
“Tôi vẫn chưa ăn cơm.” Anh ta đáp lại.
Cẩm Tú nói rất hồ hởi: “Tôi mời anh, anh muốn đi đâu ăn?”
Quách Trường An nói đến một cái tên, khách sạn Tam Giang. Nếu như ở Bắc Kinh, có khi anh ta dám nói đến cả Trung nam Hải.
Cẩm Tú nói: “Hai mươi phút sau chúng ta gặp nhau tại đó, tôi sẽ đặt phòng.”
Cẩm Tú nghĩ kỹ rồi, cho dù Quách Trường An có muốn đến nơi tiếp đón khách cấp quốc gia thì cô cũng sẽ đáp ứng. Trong bữa ăn, sau khi đã nói hết những việc cần nói, nhất định sẽ không tìm chỗ thoát thân. Bữa ăn cô cũng sẽ không gọi nhiều món, cô sẽ gọi đủ ba nghìn tệ, cô muốn xem trong túi của anh cảnh sát này có ba nghìn tệ hay không.
2
Trong khi đó, trong nhà vệ sinh ở góc trong cùng của hành lang Kỷ Viễn đang hút thuốc, hai chân dựa vào bờ tường, hai tay chống xuống nền nhà màu vàng, đầu cách mặt đất ba tấc, trong tư thế “trồng chuối”. Nhưng khi khói thuốc còn chưa bay hết thì làn khói khác từ trong mũi Kỷ Viễn đã bay ra.
Kỷ Viễn đổi tư thế, hai chân đụng phải bóng đèn trên tường. Tiếng kêu không to lắm nhưng vẫn khiến những cảnh sát tuần tra bên ngoài hành lang chú ý, nhìn thấy bộ dạng Kỷ Viễn kỳ lạ, anh ta lắc đầu, nói vọng vào bên trong: “Nghiêm chỉnh một chút đi, đừng có làm vỡ đèn đấy”.
Kỷ Viễn bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, thì thầm: “Ông mày tự đến đây, không muốn ở lại nữa, sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ”.
Bỗng dưới giày của anh vang lên tiếng “bíp bíp”, hình như là tiếng điện thoại rung. Mắt anh ta sáng lên.
Một chiếc đã nộp cho Quách Trường An, vẫn còn chiếc này, không thể cứ ngồi trong đồn mà không liên lạc gì với thế giới bên ngoài, thế thì buồn chết mất.
Anh thò tay kéo chiếc giày lại, vừa liếc qua cửa sổ, vừa rút chiếc điện thoại ra, vỏ chiếc điện thoại như sắp rơi ra vậy. Con số hiển thị trên màn hình khiến Kỷ Viễn cảm thấy rất kỳ lạ. Anh nghe máy thì là của một cô gái.
“Anh đang ở đâu đấy?” Cô gái hỏi.
“Tôi đang trong đồn cảnh sát, cô tin không?” Kỷ Viễn hạ giọng.
“Không tin”.
“Không tin mà cô còn nghe tôi nói à?”
“Nhưng tôi thích nghe anh nói dối.”
Kỷ Viễn cười. “Tôi đang tập “trồng cây chuối”, cô tin không?”
“Tôi không tin, nghe anh thở hổn hển như vậy, anh không làm chuyện gì hay ho đấy chứ?” Cô gái cười, rõ ràng là cô đang đùa.
“À tôi đang làm chuyện hay ho đấy, tập thế nghiêng người, lần này thì cô tin chứ?” Kỷ Viễn cười.
“Trời ạ, định lừa ai chứ, vợ anh đang đi làm, anh có thời gian nhưng cô ấy không có thời gian để ý đến anh đâu.” Cô gái kia vẫn tiếp tục ý bậy bạ. Mặc dù miệng nói là không tin nhưng cô bắt đầu lên giọng, trong lòng đã có chút ghen tỵ.
“Tưởng cô có học vấn, thế mà lại hạ thấp bản thân thế à. Tôi tập thế nghiêng mình thì sao nhất thiết phải luyện cùng vợ tôi chứ, chỉ cần cô gái nào đẹp hơn cô tôi đều có thể đưa đến đây để luyện cùng.” Kỷ Viễn nói.
“Kỷ Viễn, anh sẽ không được chết yên ổn đâu.” Có tiếng gì đó vang lên, kèm theo là lời nguyền rủa đầy tức giận, bên kia cúp điện thoại. Kỷ Viễn không nhịn được cười khúc khích, anh ta giữ nguyên tư thế cho đến khi hai tay mỏi như rồi ngã xuống đất.
Tiếng động trong phòng to quá, cảnh sát ngoài hành lang ngó qua cửa nhìn Kỷ Viễn, gõ cửa nói: “Nghiêm túc đi, anh tưởng đây là khách sạn à, làm gì mà ầm ĩ thế?”
Kỷ Viễn nhanh chóng giấu điện thoại vào trong tay áo, vẫn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta liếc mắt nhìn ra phía cửa, thấy cảnh sát đi khỏi liền lấy điện thoại ra xem giờ, thì thầm, “Đến lúc rồi”. Sau đó anh ta lấy số của một người tên là Đâò Tự từ danh bạ đen, và bấm nút gọi.
Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại.
“Kỷ Viễn à, chuyện gì vậy? Mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau, thôi ngoan ngoãn ở trong đó đi. Mày cũng biết hưởng hạnh phúc đấy nhỉ, vào đấy một mình, bỏ rơi tao bên ngoài, mày có thấy vui không? Không có việc gì làm thì đánh nhau à? Tám tuổi còn tè dầm, nghịch bùn đất? đánh nhau à? Sao không đánh cho rơi đầu ra?” Tiếng một người đàn ông thô bạo vang lên.
Kỷ Viễn xoa mép, hạ giọng: “Mắng như thế đã hết giận chưa? Nếu chưa hết thì tiếp tục mắng đi.”
Bên kia vẫn bực tức nói: “Tao nói cho mày biết, nếu như chuyện làm ăn lần này có vấn đền gì, thì đừng có trách tao lấy mày ra chết thay.”
Kỷ Viễn vẫn nói nhỏ: “Mày cứ vui vẻ một mình đi, tao không giành miếng cơm của mày đâu, bao nhiêu mày ăn hết, sướng thế còn gì. Nói vào chuyện chính đi, tao đang nói dối cảnh sát đi vệ sinh để gọi điện cho mày đấy, nhanh lên, không có thời gian nghe mày lèm nhèm giọng đàn bà thế đâu.”
“mày vào trong ấy rồi thì ai phối hợp với tao chứ?” Đào Tử vẫn chưa nguôi giận.
“Nếu sợ thì đừng có đi nữa, lằng nhằng cái gì. KHông có tài cán gì thì đừng có làm cái gì cả, không có gan lại còn đòi làm chuyện động trời, Đào Tử, mày hám tiền đến hoa mắt rồi, hay là nhanh chóng gióng la thu binh.” Kỷ Viễn tức giận nói.
Đào Tử không nói gì nữa.
“Nhanh chóng nói chuyện chính đi, mày tưởng tao vào đồn cảnh sát để nghỉ ngơi à? Tao sắp giải quyết xong “nỗi buồn” rồi, nếu không chui ra cảnh sát lại đến gõ cửa.” Kỷ Viễn tự tạo ra không khí căng thẳng. bên ngoài hành lang có tiếng bước chân cảnh sát đang tiến lại gần.
“Ông nội à, ông nói xem nên làm thế nào bây giờ?” Đào Tử nói, “Đã cưỡi trên lưng hổ rồi, nếu tao có thể xuống được thì đã xuống từ lâu rồi, còn tìm mày giúp à?”
Kỷ Viễn nói: “Thì mày cứ giả vờ là chưa góp đủ tiền, anh chị em gì đó bị tai nạn, phải dùng đến.”
“Cái ý này của mày cũng ác thật đấy, anh chị em nhà mày mới bị tai nạ ấy.” Đào Tử phẫn nộ, lúc sau lại nói: “Có lẽ cũng chỉ còn có chiêu này thôi.”
Cúp máy, Kỷ Viễn ngồi trên mặt đất, tựa vào tường, trong lòng sung sướng nghĩ, thằng khờ, việc này mà cũng tìm tao à, tưởng là tao cũng ngốc giống mày sao, đi tìm tổ tiên nhà mày ấy.
Cảnh sát bên ngoài đá đá vào cánh cửa nói: “Nghiêm túc đi, đừng có làm ồn nữa.”
Kỷ Viễn hừm lên một tiếng, hai tiếng nữa, cho dù đây có là Khai Quốc Yến đi chăng nữa thì cũng không giữ nổi ông đâu.
3
Tại khách sạn Tam Giang, Quách TRường An đến chỗ hẹn đúng giờ.
Cẩm Tú tính toán đúng, anh ta sẽ đến. Bây giờ anh ta đã là cảnh sát rồi, bắt được Cẩm Tú “mua bán dâm” có thể làm cho anh ta mở mày mở mặt, và cũng khiến cô mất mặt, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quách TRường An lại không gọi món nào quá đắt trong thực đơn, Cẩm Tú vì muốn gọi đủ ba nghìn tệ nên đặc biệt gọi một chai Mao Đài.
“Rượu này đắt thật…” Quách Trường An nhìn chai rượu.
“Tôi nhớ khi còn nhỏ, anh uống trộm rượu của bố anh, bị ông phạt quỳ trong tuyết lớn”. Cẩm Tú gợi nhớ đến chuyện ngày xưa.
Quách Trường An cười, ánh mắt không còn vẻ cao ngạo bình thản nữa, thay vào đó là sự ngại ngùng, nhưng cái khoảnh khắc chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Quách Trường An khi cười còn khó coi hơn lúc anh khi không cười nữa. Anh ta cao 1m85. Cẩm Tú đứng trước mặt anh ta trông thấp hơn nhiều, khi nói chuyện cô phải ngẩng mặt lên mới có thể tiếp lời được với anh ta. Cẩm Tú không hiểu tại sao, khi tốt nghiệp phổ thông anh ta không cao như vậy, sau mấy năm học cảnh sát anh ta đã cao hơn rất nhiều, đúng thật là “dị nhân”
Cẩm Tú cũng biết uống chút rượu, nhưng cô uống được đến mức nào? Kỷ Viễn uống rượu trắng được nửa lít không thấy say, còn Cẩm Tú khi uống với Kỷ Viễn, Kỷ Viễn say rồi nhưng Cẩm Tú chưa hề say.
Vì vậy chai Mao Đài này vừa uống hết một nửa thì cô đã thấy lưỡi Trường An đã cứng lại, mắt bắt đầu khô, dường như sắp say rồi, Cẩm Tú liền nói ra mục đích mà cô đến tìm anh ta.
“Thứ nhất, những người đi cùng anh ngày hôm qua đã lấy máy ảnh chụp ảnh khỏa thân của tôi. Thứ hai, đây là giấy đăng ký kết hôn của tôi và Kỷ Viễn, ba nghìn tệ kia tôi mong rằng các anh có thể trả lại nguyên vẹn. Thứ ba, nếu anh muốn báo thù ân oán lúc nhỏ giữa chúng ta thì cứ tìm tôi, đừng tìm đến đối phó với chồng tôi, hôm qua các anh đánh Kỷ Viễn, Kỷ Viễn đánh lại anh, như vậy là công bằng, không ai nợ ai cả, sao hôm nay anh ấy vẫn bị giam trong đồn?”
Quách Trường An không cầm giấy chứng nhận kết hôn mà Cẩm Tú đưa cho, anh ta ngước mắt nhìn cô, uống nốt chỗ rượu còn lại, chẹp chẹp cái miệng, coi như vẫn chưa uống đủ.
Con người này vẫn như ngày còn nhỏ, cái thân hình to lớn kia, cứ nhìn thấy rượu là quên hết tất cả.
Cẩm Tú tưởng rằng Trường An sẽ còn gọi thêm rượu, nhưng không, anh ta châm điếu thuốc hút, quay lại với ba vấn đề của Cẩm Tú.
“Thứ nhất, ánh đèn flash hôn qua chỉ để dọa người khác, sợ các người không chịu nộp phạt. Thứ hai, ba nghìn tệ đã xung công quỹ, có biên lai, cô có thể đến đồn xem. Thứ ba, lúc nhỏ chúng ta có ân oán gì không nhỉ? Tôi thấy tình cảm giữa hai nhà chúng ta rất sâu nặng, tết năm nay mẹ tôi còn nhắc đến cô đấy, nói cô năm nay chắc là hai lăm rồi, mùng một tết là sinh nhật cô, số cô cũng nghiệt ngã thật đấy, khắc chết mẹ cô khi vừa mới sinh ra. À thôi chúng ta nói chuyện nào vui vậy, không nói những chuyện buồn nữa. Có phải cô nói đến chuyện Kỷ Viễn bị bắt vào đồn phải không, anh ta đánh nhau ở công ty, tự mình đầu thú với cảnh sát, không liến quan gì đến sự việc ngày hôm qua.”
Cẩm Tú đã hiểu. Kỷ Viễn sao lại hồ đồ như vậy? tự mình đánh nhau, đánh nhau xong rồi lại tự đầu thú với cảnh sát, mà chỉ là đã ăn no đòn. Cẩm Tú phát hiện ra rằng ngoài hiểu Kỷ Viễn lúc trên giường thì những mặt khác cô vẫn chưa thực sự hiểu anh ta. Cẩm Tú muốn hỏi Trường An, Kỷ Viễn bị giữ mấy ngày, khi nào có thể được thả. Quách trường An nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói với Cẩm Tú: “Kỷ Viễn đã được bảo lãnh rồi, ở đồn có chút việc, tôi phải về gấp, cô ở lại ăn ngon miệng nhé.” Nói xong, Quách Trường An đứng dậy đi mất.
Anh ta đi một cách rất dứt khoát và nhanh chóng, thế là nước cờ mà Cẩm Tú nghĩ ra anh ta đã đi mất, khiến cô không còn đường nào để đi nữa, khiến cô bực hết chỗ nói.
Quách Trường An là đồn phó của đồn cảnh sát gần công ty Kỷ Viễn làm thêm, trên anh ta là đồn trưởng, dưới là ba nhân viên. Trong ba người đó thì có một người phụ trách hộ tịch, hai người lo việc bên ngoài, sau này khi Cẩm Tú đến phòng làm việc của đồn phó thì trà cũng phải tự mình rót, còn không bằng cả trưởng tòa soạn Ngưu nữa. Nhưng văn phòng của năm người bọn họ cứ như là văn phòng của đội tư lệnh vậy.
Quách Trường An đi được một lúc, Cẩm Tú mới phản ứng lại, còn ba nghìn tệ của bữa ăn cơm thì làm thế nào đây? Cô còn chưa nghĩ đến là cô sẽ phải thanh toán, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Ba nghìn tệ, cả tiền lương và thưởng của cô còn chưa đủ , Kỷ Viễn lại vừa mất ba nghìn tệ, bây giờ cô lại bỏ vào đây ba nghìn. Hai người đều mất tiền, đủ để phá sạch nhà cửa ra rồi. Sáu nghìn tệ, gần bằng tiền thuê căn nhà mười mét vuông trong một năm rồi. Làm thế nào bây giờ, hay mượn tiền trả? Mất mặt quá.
Cẩm Tú không định mượn tiền, việc này mà truyền ra ngoài thì cô không còn mặt mũi nhìn người khác nữa. Việc mình làm, mình giải quyết. Cô đến quầy thu ngân đưa cho nhân viên thẻ phóng viên, sau đó lại rút ra chứng minh thư. Cuối cùng chủ quán đi đến, mỉm cười nhìn Cẩm Tú, nói: “Phóng viên báo đời sống nhân dân à?” Thấy Cẩm Tú gật đầu, chủ quán cũng gật đầu, sự việc đã được giải quyết thuận lợi ngoài sự mong đợi của cô.
Ông chủ Tam Giang nghe nói đã có tuổi, cho phép Cẩm Tú dùng thẻ phóng viên đặt cọc tiền cơm, đến khi gặp lại thì lại là một ông chủ chưa đến ba mươi tuổi, lúc chưa cười thì còn không thấy gì, nhưng khi hắn vừa cười thì trên mặt hắn biểu hiện đầy vẻ gian thương.
Cẩm Tú hỏi anh ta tên tuổi, anh ta đưa cho cô một tờ danh thiếp. “Phó giám đốc khách sạn Tam Giang Âu Thế Hằng.” Âu Thế Hằng? Cẩm Tú nhìn ba chữ trên danh thiếp.
“Năm ngoái chúng tôi có đăng tin một tên buôn lậu xe cũng tên là Âu Thế Hoàn, không phải là anh đấy chứ?” Cẩm Tú đùa.
Tên phó giám đốc tên Âu Thế Hằng kia cười ngọt, nói: “Còn mong cô quan tâm hơn nữa, Tam Giang có những người có văn hóa như các cô đến sẽ ngày một phát triển”.
Cẩm Tú được tính là giới văn hóa chứ, chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên biên tập nhỏ bé của tờ báo gần năm nay.
4
Nhìn Cẩm Tú xuống cầu thang, nét mặt Âu thế Hằng từ từ thay đổi, anh ta gọi một cuộc điện thoại.
“Người anh em, là tôi đây, cô ta đi rồi, đúng vậy, đặt lại thẻ phóng viên và chứng minh thư.” Âu Thế Hằng nói rất khách khí với người bên kia.
Vừa cúp điện thoại, vẻ mặt tươi cười của Âu Thế Hằng dần dần biến mất.
Nhân viên thu ngân hơi lo lắng, hỏi Âu Thế Hằng: “Đặt cọc những thứ này không đúng quy định”.
Âu Thế Hằng quay người lại nhìn cô ta.
Cô nhân viên đó tầm hai mươi tuổi, bị ánh mắt của Âu Thế Hằng dọa đến nỗi tái mặt.
“Những thứ đó cô không phải lo, nếu ông chủ có hỏi thì cứ bảo là tôi giải quyết, tôi chịu trách nhiệm.” Âu Thế Hằng nói.
“Em chỉ sợ anh thiệt thôi, anh tưởng em sợ ông chủ trách mắng em à?” Trên mặt cô nhân viên thu ngân bỗng ửng đỏ. “Người ta có ý gì với anh, anh đừng có nói là không nhận ra đấy.”
Âu Thế Hằng liền đùa theo, ghé sát tai cô ta nói: “Nếu như tôi không biết ai tốt với mình thì tôi đã không trèo lên cái chức phó giám đốc ngày hôm nay rồi. Hôm nay giao cho cô một việc, nhớ đấy, những thứ cầm ở đây còn đáng tiền hơn là tiền tệ ấy”.
Cô gái ngạc nhiên: “Đô la Mỹ à?”
Âu Thế Hằng nói: “Là Euro đấy, cô không phải quản, đừng có làm mất là lập công lớn rồi.”
5
Ra khỏi Tam Giang, Cẩm Tú gọi điện cho Kỷ Viễn, hỏi anh ta việc bị giữ trong đồn. Chỗ Kỷ Viễn rất ồn, anh liền bảo ngày mai khi ăn trưa cùng cô sẽ nói. Nhưng trưa hôm sau, Kỷ Viễn không đến, có việc gấp, anh nói tối sẽ đến đón Cẩm Tú.
Cơm hộp cho bữa trưa ở tòa soạn gồm cần tây xào bách hợp, kèm theo hai chiếc bánh. Cẩm Tú ăn hết thức ăn, nhưng chỉ ăn một chiếc bánh, còn lại một chiếc, tối mang về chung cư hâm nóng lại làm bữa tối. Bữa sáng của cô bình thường là trứng gà và đậu nành, hoặc là hai chiếc bánh bao, nói chung không vượt quá hai tệ, như vậy tiền ăn cơm, tiền ăn hoa quả của cô mỗi ngày không quá năm tệ. Khu chung cư cô ở gần tòa soạn, tiết kiệm được tiền đi lại, từ trước đến giò cô cũng không ăn quà vặt. Bây giờ càng phải tiết kiệm hơn nữa, suýt nữa thì cô phải bỏ luôn cả ăn hoa quả. Cô cũng không phải vì cái gì khác, mà chỉ là vì cô đang cùng Kỷ Viễn tiết kiệm tiền mua nhà.
Có nhà rồi, họ có thể danh chính ngôn thuận công khai với bố mẹ Kỷ Viễn, bố mẹ Cẩm Tú, với tả Thi Giao, với tất cả bạn bè rằng họ đã kết hôn, họ sẽ không phải tẩu hôn nữa, ngày ngày có thể ở bên nhau, ngủ trên một chiếc giường, nói như Kỷ Viễn, có thể ôm nhau mà ngủ.
Buổi tối, Kỷ Viễn không đến đón Cẩm Tú, gọi điện đến bảo cô rằng chưa xong việc.
Cẩm Tú trở về phòng trọ, ba cô bạn cùng phòng vẫn chưa về, hai mươi mét vuông trừ đi diện tích bốn chiếc giường, đột nhiên trở nên rộng rãi. Ánh đèn phản chiếu bốn bức tường trắng, khiến cô rất không thích không khí im lặng này. Cô lấy ra chiếc bánh còn lại của bữa trưa, vỏ bánh không còn giòn nữa, cô cũng không muốn ăn. Cô lại lấy ra một túi rau, nhúng nước sôi, nhìn những chiếc lá dần dần nở ra, hi vọng trong lòng cô cũng được nhân lên, chỉ cần cố gắng, kế hoạch mua nhà của họ sẽ được biến thành hiện thực.
Tiền lương của Cẩm Tú, cộng thêm với tiền thưởng, tiền làm quảng cáo, mỗi tháng cũng được ba nghìn tệ. Lương Kỷ Viễn gấp đôi của Cẩm Tú, nếu họ không ăn không uống, mỗi tháng có thể có mười nghìn tệ. Nếu trừ tiền ăn mặc, hẹn hò, thuê phòng, mỗi tháng còn lại bảy tám nghìn. Bây giờ giá nhà trong khu đô thị là sáu nghìn một mét vuông, số tiền mà họ để ra mỗi tháng chỉ mua được căn nhà hơn một mét vuông. Mỗi năm có thể mua được 15 mét vuông, một năm sau vay tiền thế chấp có thể mua được căn nhà 50 mét vuông, nếu vay thì phải trả trong vòng 4, 5 năm.
Cô và Kỷ Viễn cũng đã từng nghĩ đến việc kết thúc cuộc sống tẩu hôn, thuê nhà ở, nhưng nếu vậy các khoản chi phí sẽ càng tăng lên. Ít nhất là tiền đi lại đã chiếm một khoản lớn. Tòa soạn của cô và công ty Kỷ Viễn, một nơi thuộc thành Nam, một nơi ở thành Bắc, mua nhà cho dù là ở gần tòa soạn hay công ty thì một trong hai người sẽ phải đi tàu điện hơn hai tiếng đồng hồ. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến họ không thể không tẩu hôn.
Hơn nữa Kỷ Viễn còn phải thi công chức, Cẩm Tú phải tăng ca viết thêm vài bài, vài câu chuyện, tất cả những điều đó đều cần có thời gian. Nếu như thuê phòng sống chung, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thu nhập của họ, cũng là ảnh hưởng đến thu nhập gia đình, mua nhà sẽ không dễ dàng nữa. Thôi thì cứ tẩu hôn trước, cuối tuần gặp nhau, ăn cơm uống rượu và yêu, sống trong thế giới của hai người đầy ngọt ngào. Đợi khi Kỷ Viễn thi được bằng bác sĩ thì tiền lương sẽ tăng ba mươi phần trăm, họ cũng sẽ thêm được một khoản mua nhà.
Thực ra người yêu ở đâu, nhà ở đó, có nhà hay không đều không ngăn cản được tình yêu và hôn nhân.
Nghĩ đi nghĩ lại, tẩu hôn cũng có ích lợi của nó, chỉ là có lúc sẽ cô đơn, tương tư. Đã hơn tám giờ tối mà Kỷ Viễn vẫn chưa gọi điện, lẽ nào vẫn chưa xong việc? Cẩm Tú bất giác lấy điện thoại ra, gọi cho Kỷ Viễn.
Nhưng anh ta lại tắt máy.
Tắt máy vào giờ này, anh ta lại giở trò gì vậy, Cẩm Tú tự nhiên cảm thấy nghi ngờ.
Suốt cả buổi tối hôm đó, Kỷ Viễn không gọi điện thoại, cũng không mở máy. Không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Cẩm Tú hơi lo lắng. Nhưng vừa nghĩ rằng anh ta đã trưởng thành như vậy rồi, có thể là chưa xong việc, điện thoại hết pin chưa sạc nên mới tắt máy? Trong lòng cô không vui nhưng vẫn nghĩ thay lý do cho Kỷ Viễn.
Nếu Kỷ Viễn đến thì chỉ có một lý do, anh ta rất để tâm tới lời thề với Cẩm Tú. Còn nếu anh ta không đến thì sẽ có vô khối lý do khác
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook