Tẩu Hôn
-
Chương 14: Quên mình
1
Cẩm Tú chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì, thì thân hình to lớn của Quách Trường An đã vụt qua chỗ cô, chồm lên người đang ngồi bàn bên cạnh, làm cho người đó ngã bổ nhào xuống đất.
Người bị xô ngã là Tiền Cảnh!
Hai người họ xô đổ cả bàn ghế, túm lấy nhau, lộn đi lộn lại trên sàn. Tiền Cảnh bất ngờ rút từ trong người ra một con dao nhỏ, rồi đâm vào ngực Quách Trường An.
Cẩm Tú đứng bên cạnh khiếp sợ đến đờ đẫn cả người. Cô không thể ngờ được mọi việc lại thay đổi nhanh đến thế. Trong đầu cô không còn nghĩ tới việc gì nữa, khi nhìn thấy máu từ ngực Quách Trường An chảy ra, cô hét lên kinh hãi, rồi cô như người điên lao về phía trước.
Cẩm Tú không phải cảnh sát, cũng chưa từng trải qua huấn luyện, thậm chí khi cô lao lên, trong đầu cô không nghĩ tới hành động của mình có nguy hiểm hay không, dường như Cẩm Tú không nghĩ gì cả. Khi nhìn thấy máu của Quách Trường An rỉ ra, cô lao lên phía trước như một quả pháo. Cô đã hành động, một việc làm mà không ai ngờ tới, hai tay cô tóm lấy con dao găm của Tiền Cảnh đang đâm tới Quách Trường An.
Cẩm Tú chân yếu tay mềm, mà lại dám xông lên nắm lấy con dao trên ngực Quách Trường An. Nếu như lúc này Cẩm Tú đang cầm một thứ vũ khí nào đó để có thể tấn công tên sát nhân kia, thì chắc chắn sẽ hiệu quả hơn việc giằng lấy con dao ấy bằng tay không.
Nhưng cũng chính bởi vì Cẩm Tú đã xông lên cướp lấy con dao…
Sau này, Tiền Cảnh kể lại rằng, hắn nhìn thấy một bóng người lao lên, theo bản năng, hắn cho rằng đối phương sẽ tấn công hắn, thế nên hắn chuẩn bị sẵn sang, nhưng đối phương lại hành động trái với suy nghĩ của hắn.
“Mẹ ơi, tôi đã từng giết một người phụ nữ, tôi không muốn giết ai nữa. Khi ấy tôi đã nhận ra người đã túm lấy tôi là anh Trường An, trước đó bố tôi đã gọi điện cho tôi, nói anh Trường An đã nộp tiền viện phí cho ông, anh ấy là ân nhân của tôi, khi ấy tôi đã sững sờ hết cả người…” Tên tội phạm khai.
Quách Trường An đã nhân lúc Tiền Cảnh sững sờ, anh đá hắn ngã sõng soài, rồi rút còng tay khóa hai tay hắn lại.
Khi quay đầu nhìn Cẩm Tú, anh thấy Cẩm Tú đang ngồi thất thần trên mặt đất, trên tay đầy máu, trên tay cô vẫn nắm chặt con dao găm vừa giằng được.
Có những nỗi đau bắt nguồn từ thể xác, cũng có những nỗi đau xuất phát từ tâm hồn.
Nỗi đau của Cẩm Tú là nỗi đau thể xác, còn nỗi đau của Quách Trường An lại bắt nguồn từ trái tim. Anh đã hoàn toàn quên mình đã bị tên tội phạm chạy trốn đâm, ngực vẫn đang chảy máu, anh chỉ biết một điều là cần phải đưa Cẩm Tú tới bệnh viện ngay lập tức, thấy tay Cẩm Tú chảy máu, tim anh đau đớn khôn cùng.
Quách Trường An ôm Cẩm tú dìu vội vào bệnh viện. Cẩm Tú dường như không cảm nhận được sự đau đớn trên tay, bởi Quách Trường An ôm cô quá chặt, cánh tay Trường An ghì chặt vào cánh tay cô.
Cô nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch, rồi đột nhiên mọi thứ xung quanh chìm vào im lặng. Hình ảnh của những ngày tháng ấu thơ như những thước phim hiện về, từng bức, từng bức hiện ra trước mắt cô. Cô nhắm mắt chìm vào cơn mơ, khi tỉnh lại cô thấy dường như thời gian đã trôi qua mười năm rồi. Bác sĩ khâu vết thương ở tay cho Cẩm Tú, cũng may là vẫn chưa bị tổn thương tới gân. Sauk hi cô y tá đưa Cẩm Tú vào giường bệnh, họ trở ra, Trường An liền chạy ngay tới giường Cẩm Tú.
Vết thương của anh cũng đã được băng bó, bị khâu vài mũi. Nhưng với anh một chút thương tích này có nhắm nhò gì, đàn ông mà, da dày lắm, có bị đâm một nhát dao, máu có chảy ra, càng giúp cho việc tuần hoàn máu tốt hơn, huống chi lúc này Trường An chỉ quan tâm tới Cẩm Tú nên dường như anh cảm thấy mình rất khỏe, không hề hấn gì. Nhìn đôi môi khô của cẩm Tú, Trường An đỡ lấy chai nước đưa cho cô. Cẩm Tú muốn đưa tay cầm chai nước, nhưng vừa cử động tay, cô đã cảm thấy đau đớn, may mà vẫn còn thuốc mê nên Cẩm Tú không cảm thấy đau, nhưng bàn tay cô bây giờ đã tê dại cả, cô có cảm giác bàn tay này không còn là tay của mình nữa.
“Để anh giúp em!” Trường An nói, rồi anh mở nút chai, đưa chai nước lên gần miệng Cẩm Tú giúp cô uống.
“Em có đói không, nếu em đói thì anh sẽ mua đồ ăn cho em, em muốn ăn gì?” Thái độ của Quách Trường An đầy quan tâm.
Cẩm Tú lắc đầu, cô không đáp lại.
“Em cảm thấy không thoải mái à?” Trường An đi ra phía sau hạ thấp giường cho cẩm Tú, rồi kéo chăn đắp ngang chân cho cô. “Em nằm ngủ một lát đi, bây giờ không còn sớm nữa, anh sẽ ngồi đây với em, nếu em cần gì thì cứ nói với anh, tay em vẫn còn đau đấy.”
Cẩm Tú lắc đầu, cô không đáp lại và cũng không chịu nằm xuống, thực ra là giờ Cẩm Tú đang muốn vào nhà vệ sinh. Nhưng nếu muốn đi vệ sinh thì rất bất tiện, hai tay cô bây giờ đếu không cử động được, không thể gỡ nổi thắt lưng nữa, thế thì phải làm thế nào, cô quay sang nhìn Quách Trường An, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể nhờ Quách Trường An giúp cô việc này được, có lẽ cô chờ y tá vậy.
Cô cảm thấy đúng là phụ nữ thật phiền toái, nếu có Kỷ Viễn ở đây thì tốt biết bao. Nhưng cô không muốn gọi điện cho Kỷ Viễn, cô sợ Kỷ Viễn lo lắng, và cũng sợ cơn ghen của Kỷ Viễn. Nếu Kỷ Viễn biết tay Cẩm Tú bị thương như thế này là vì Quách Trường An, thì không biết chừng Kỷ Viễn còn đánh nhau với Quách trường An nữa.
Cô nhịn đi vệ sinh tới mức không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng đành phải nhờ Trường An gọi y tá tới.
“Tay em khó chịu à?” Quách Trường An căng thẳng.
“Không phải, em có việc phải nhờ chị y tá giúp.” Cẩm Tú tỏ ra hơi xấu hổ, cô không thể nói với Quách Trường An, nếu nói ra thì đúng là sẽ khiến cả hai khó xử.
Quách Trường An bèn chạy ra ngoài gọi y tá, mười phút sau anh mới quay trở lại. Nhưng người mà anh đưa tới không phải là y tá mà là một cô gái.
“Các y tá đều về cả rồi, còn y tá trực ban thì đang ở phòng cấp cứu để giúp bác sĩ cấp cứu một bệnh nhân.” Trường An giới thiệu cô gái đi cùng với Cẩm Tú. “Đây là người nhà bệnh nhân phòng bên cạnh, nếu em muốn đi vệ sinh, thì cô ấy đi cùng em có được không?”
Quách Trường An đã thay đổi rồi, câu nói của anh trở nên dễ nghe hơn, không còn chối tai như trước nữa. Cẩm Tú nhìn Trường An bằng ánh mắt đầy cảm kích, Trường An thật chu đáo biết bao. Nếu như những lời anh nói ra không đen đủi, thì anh sẽ không đáng ghét như vậy nữa.
Trời về khuya, không gia trở nên tĩnh lặng, Cẩm Tú mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Giấc mơ nối tiếp giấc mơ, cô mơ thấy mẹ, rồi cô lại mơ thấy mẹ kế, lại mơ thấy hình ảnh bố cô đang đánh Quách Trường An. Cẩm Tú cảm thấy như mình vẫn đang thức, bởi cô có cảm giác có ai đó ngồi bên, vỗ vỗ vào vai cô, người ấy còn kéo chăn cho cô, dém lại góc chăn nữa.
Hay là Kỷ Viễn đang ở bên cạnh mình? Cô cảm thấy rất nhớ, rất nhớ Kỷ Viễn. Cô đã không còn hận Kỷ Viễn, cho dù trong công ty ấy không có Kỷ Viễn, dù cho Kỷ Viễn không làm việc ở nơi đó thì có sao đâu, chẳng qua cũng chỉ là một công việc, đúng không nào. Có điều gì có thể ngăn được trái tim yêu đương thật lòng của hai người? ổ, đúng rồi, lại còn chuyện về cô gái mặc váy đỏ đi cùng Kỷ Viễn nữa. Chắc chắn hai việc đó hoàn toàn khác nhau, nếu như Kỷ Viễn thích cô ta thì cứ đi theo cô ta, sao lại phải kết hôn cùng Cẩm Tú?
Tất cả những điều có liên quan tới việc Kỷ Viễn nói dối cô mà cô vẫn đau đáu suy nghĩ trước đây, thì trong giấc mơ này, đều không còn là vấn đề gì to tát nữa. Thậm chí cô còn nghĩ rằng vì sao lúc ấy cô lại nhỏ nhen đến thế.
Cô trở mình, dựa vào người bên cạnh, lần này cô ngủ say hơn. Nhưng cô vẫn mơ, trong giấc mơ cô luôn nhìn thấy Kỷ Viễn. Anh đang đánh nhau với ai đó, rồi Kỷ Viễn kéo tay cô chạy, chạy mãi, chạy mãi cho tới khi người mệt lả. cẩm Tú chợt tỉnh giấc, bởi có điện thoại của Kỷ Viễn gọi tới. Tiếng điện thoại trong túi sách cô vang lên liên hồi. Cô vừa nhổm người dậy thì người bên cạnh cô cũng đứng dậy, đó là Quách Trường An
Từ nãy tới giờ Quách Trường An không hề ngủ, anh chỉ dựa vào cạnh giường của Cẩm Tú. Trường An không cảm thấy buồn ngủ, cũng không cảm thấy mệt mỏi, càng không cảm thấy sự đau đớn từ vết thương. Khi bác sĩ khâu vết thương, anh cũng không cần tiêm thuốc mê, bởi nếu dùng thuốc mê, vết thương sẽ lâu lành hơn, dù sao cũng chỉ có hai ba mũi tiêm thôi mà, chỉ cần cắn răng chịu đau một lúc sẽ xong cả thôi.
Quách Trường An ngồi bên đầu giường của Cẩm Tú, ngắm nhìn cô đang chìm trong giấc ngủ, cuộn tròn mình như một đứa trẻ, một cảm giác thương mến xen lẫn xót xa trào lên trong anh. Anh muốn ôm Cẩm Tú vào lòng nhưng anh biết, ước mơ này không bao giờ trở thành hiện thực.
Trong giấc mơ, Cẩm Tú cứ nhầm tường Trường An là Kỷ Viễn, khi Cẩm Tú dựa lưng vào Trường An, anh không thể kìm nén được cảm xúc của bản thân, cả người anh run lên.
Cảm giác run lên của Quách Trường An rốt cuộc là cảm giác như thế nào, Trường An cảm giác như máu trong cơ thể anh đang reo lên, các thớ thịt nhảy nhót như muốn kéo Trường An bay lên tận mây xanh, Trường An thấy dường như đôi tay mình nóng ran, mặt cũng nóng bừng bừng, cả cơ thể cũng nóng lên, thậm chí anh còn cảm thấy một số bộ phận trên cơ thể mình cũng cứng đờ.
Mọi việc diễn ra không như dự kiến ban đầu của Trường An. Cũng may là lúc này cẩm Tú đang mơ, cô không trông thấy sự ngượng ngùng của anh. trường An thôi không suy nghĩ miên man nữa, anh muốn ra ngoài hành lang hút thuốc, nhưng lại sợ nếu không có anh bên cạnh, nhỡ Cẩm Tú trở mình lại ngã xuống giường thì làm thế nào? Nên anh đành cứ ngồi như vậy, ngồi yên lặng cho tới khi Cẩm Tú tỉnh giấc.
Thoạt nhìn thấy Quách Trường An trong phòng, Cẩm Tú sững người, rồi cô đột nhiên nhớ ra tối qua, khi cô chìm vào giấc mơ, cô đã dựa lưng vào ai đó, người đó chắc không phải là Quách Trường An đấy chứ, thật là xấu hổ. Lúc đó tiếng điện thoại trong túi xách của Cẩm Tú cũng vang lên
Quách trường AN mang điện thoại tới bên giường cho cô. Cẩm Tú đưa tay nhận chiếc điện thoại, tay cô đau tới mức cô kêu “á!” một tiếng. Bây giờ chỗ vết thương đã không còn tác dụng của thuốc tê, chỉ cần cử động một chút thôi là lại đau như có kim châm. Quách Trường An đứng bên cạnh nhìn thấy thế, anh giật mình, trái tim anh như bị dao cứa. Nếu như lúc đó, con dao của Tiền Cảnh vẫn cứ đâm ở ngực anh, thì Cẩm Tú sẽ không nắm lấy con dao ấy rồi.
Quách Trường An bèn ấn nút nghe trên điện thoại rồi áp vào tai của Cẩm Tú, còn anh thì cố đứng xa hơn một chút. Cẩm Tú đành phải dùng cách này để nói chuyện với Kỷ Viễn.
“Vợ ơi! Em đang làm gì đấy? sao anh gọi mãi mà em mới chịu nghe điện thoại thế? Có phải đang ở cùng anh chàng đẹp trai nào không?” Giữa không gian thanh tĩnh, tiếng của Kỷ Viễn vang lên rất to. Cẩm tú ngước mắt nhìn Quách Trường An đang đứng gần cầm điện thoại, chắc chắn là Trường An đã nghe thấy nhưng vẫn tỏ ra không nghe thấy gì.
“Em…em ngủ say quá ấy mà.” Cẩm Tú nói ngập ngừng. Cô đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, bầu trời tối đen, cô không nghe thấy tiếng xe cộ từ bên ngoài vọng vào, cô nghĩ bây giờ chắc đã là nửa đêm. “Bây giờ mấy giờ rồi, sao anh lại nhớ tới việc gọi điện cho em thế? Có việc gì à?”
“Anh nằm ngủ gặp ác mộng, anh mơ thấy người em toàn là máu, anh sợ quá, nên gọi điện cho em xem thế nào.”
“Em có sao đâu, anh đừng lo.” Cẩm Tú cảm thấy giữa cô và Kỷ Viễn có thần giao cách cảm. Cẩm Tú thấy hình như mũi mình cay cay, cô rất muốn Kỷ Viễn tới đây với cô, nhưng cô nghĩ tới việc sáng hôm sau chồng cô còn đi làm, thì cô không nỡ bảo anh tới rồi sáng sớm lại về, đi đi lại lại vất vả như thế. Hơn nữa, Cẩm Tú cũng không muốn Kỷ Viễn biết cô bị thương nằm trong bệnh viện.
“Anh nhớ em lắm vợ ơi, có đúng là em không sao không? Anh rất muốn ôm em.” Giọng Kỷ Viễn nhõng nhẽo khiến Cẩm Tú mỉm cười, cô đang hình dung ra hình ảnh Kỷ Viễn lúc này. Nếu như lúc này hai người ở bên nhau thì chắc chắn Kỷ Viễn sẽ không chỉ nói suông những câu nhõng nhẽo như thế, chắc chắn lúc ấy anh giống như chú sói hoang, vồ lấy cô và nuốt chửng cô…
Lúc này, Quách Trường An đang đứng bên cạnh Cẩm Tú không nói gì. Cô cũng sợ Kỷ Viễn lại nói ra những chuyện chăn gối, bí mật riêng của hai người khiến Quách trường An cười nhạo. Do đó Cẩm Tú bảo Kỷ Viễn là cô buồn ngủ lắm, rồi tạm biệt Kỷ Viễn.
Thấy Trường An ở trong phòng chăm sóc cho mình mãi, Cẩm Tú cũng thấy ái ngại. hơn nữa nam nữ ở chung một phòng thế này cũng không hay chút nào. Cẩm Tú liền bảo Quách trường An hãy về phòng của anh, Trường An do dự một lúc rồi cuối cùng cũng trở về phòng mình.
Quách Trường An đi khỏi rồi Cẩm Tú mới nằm xuống. tay cô lại bắt đầu đau, nhưng cũng may là không đau đến mức không thể chịu đựng được. Cẩm Tú muốn uống nước, nhưng nghĩ tới việc đôi tay đau của mình lại phải cử động, nên cô đành từ bỏ ý nghĩ đó. Khi ấy cẩm Tú mới hiểu được lòng tốt của Quách trường An, đồng thời cô cũng nhớ tới những cử chỉ ân cần của Kỷ Viễn.
Cô bị thương nằm trong bệnh viện mà Kỷ Viễn đã cảm nhận được ngay. Điều này chứng minh được gì? Nó chứng minh được rằng Kỷ Viễn rất yêu cô, anh đặt hình ảnh cô trong trái tim anh. Cho dù có che dấu cô vài điều gì đó cũng không quan trọng, chỉ cần thực lòng Kỷ Viễn yêu cô là cô thấy hạnh phúc rồi. Nhưng những sự việc sáng nay một lần nữa lại hiện lên trong đầu. Vì sao trong công ty của Kỷ Viễn làm lại không có người nào tên là Kỷ Viễn? rốt cuộc giữa Kỷ Viễn và cô gái mặc váy đỏ có quan hệ gì với nhau? Những câu hỏi ấy cứ hiện lên trong suy nghĩ của cô, cho tới khi cô chìm vào giấc ngủ, những câu hỏi ấy dường như theo cô cả vào trong giấc mơ.
Đêm ấy, Quách Trường An ngủ không yên giấc. Những sự việc sáng nay cứ hiện lên trước mắt anh. Anh đưa tay lên sờ vết thương trên ngực mình. Có lẽ bởi vì trái tim anh đang cảm thấy thổn thức vì hạnh phúc nên anh không cảm thấy đau. Anh châm một điếu thuốc, nhớ về Cẩm Tú, lúc ấy Cẩm Tú như một tia chớp lao tới, dùng đôi bàn tay của cô chạm vào anh, trái tim anh nóng bừng lên, reo vui không ngớt.
Cẩm Tú không phải là cô gái ngốc nghếch, chắc Cẩm Tú biết con dao ấy sắc như thế nào, nếu cô ấy nắm vào nó thì sẽ thế nào. Nhưng vì sao Cẩm Tú vẫn làm điều ngốc nghếch ấy? rõ ràng là cẩm Tú lo lắng cho anh, cô sợ anh gặp điều không hay, chắc chắn lúc ấy Cẩm Tú sợ con dao ấy sẽ tiếp tục đâm vào ngực anh nên cô mới hành động như thế.
Điều đó có nghĩa là Cẩm Tú lo lắng cho Quách Trường An, sợ Quách Trường An bị thương, sợ Quách trường An chết.
Người như thế nào thì sẽ lo lắng, sợ anh bị thương, sợ anh chết? ngoài bố mẹ anh thì chỉ còn người yêu anh. Nhưng anh tin rằng chắc chắn vợ anh sẽ không dám dùng đôi tay không cướp dao như thế, cũng chỉ có mỗi mình Lý Cẩm Tú vì anh mà tay không cướp dao.
Quách Trường An cứ suy nghĩ mãi, anh đã hút hết cả một bao thuốc. Sau một hồi suy nghĩ anh đã đi tới kết luận, Cẩm Tú không hề có ác cảm với anh như cô vẫn thể hiện. Chắc chắn trong sâu thẳm trái tim, Cẩm Tú thích anh, thậm chí còn vì anh mà không tiếc hi sinh bản thân mình.
Ý nghĩ ấy khiến trái tim Trường An xốn xang, không thể lấy lại trạng thái bình tĩnh. ANh đi đi lại lại trong phòng, đợi tới khi trời sáng để tới phòng Cẩm Tú, nói cho Cẩm Tú biết về công việc của Kỷ Viễn. Anh hy vọng Cẩm Tú sẽ suy nghĩ lại chuyện hôn nhân giữa cô và Kỷ Viễn. Cuộc hôn nhân ấy, đến nhà để ở cũng chẳng có, chẳng khác gì trò chơi gia đình của bọn trẻ. Ban ngày chơi trò thành thân, bái đường, nhưng tới buổi tối thì ai về nhà nấy. Trong mắt Quách trường An, cuộc hôn nhân của Kỷ Viễn và Cẩm Tú chỉ là trò chơi của con nít mà thôi.
Nhưng sáng ra, tỉnh dậy, tới phòng của Cẩm Tú, Quách Trường An không hề nói những điều mà anh đã nghĩ cả đêm với cô. Bởi anh nhìn thấy Cẩm Tú đặt điện thoại ở đầu giường, ngay bên cạnh miệng mình, cô đang nói chuyện rất vui vẻ với Kỷ Viễn. Khuôn mặt Cẩm Tú ửng hồng, không còn màu trắng bệch vì sợ hãi và mất máu tối qua nữa. Vì những câu nói của người cô yêu thương mà gương mặt cô đỏ bừng lên, hình như Cẩm Tú còn đang nghĩ tới chuyện tình tứ riêng tư gì đó thì phải?
2
Sáng sớm Kỷ Viễn đã gọi điện cho Cẩm Tú là vì việc hôm qua Cẩm Tú tới công ty của Kỷ Viễn nhưng không gặp được anh.
“Hôm nay sếp lớn và sếp bé đều lên tổng công ty họp rồi, anh trở thành người đứng đầu ở đây. Em tới nơi anh chiến đấu để tham quan đi. Anh sẽ cho em được mở mang tầm mắt.” Kỷ Viễn nói với giọng huênh hoang. “Hay là anh lái xe tới đón em nhé? Em là tiểu thư lá ngọc cành vàng, không có kiệu tám người khiêng, à không đúng, là không có Porsche là không đi đâu nhỉ, nhưng mong tiểu thư hãy hạ cố tới nơi nhỏ bé này của tại hạ.”
“Không phải đâu, em muốn đi lắm, rất muốn tới chỗ anh. Lúc nào em cũng muốn tới tham quan công ty anh, nhưng mà bận quá nên chẳng tới được.” Cẩm Tú đang nói thật lòng mình, cô rất muốn đi, thực sự rất muốn đi, trước đây cô muốn tới xem nơi Kỷ Viễn làm việc, bây giờ Cẩm Tú muốn đồng nghiệp của Kỷ Viễn biết rằng, cô là người của Kỷ Viễn, để họ đừng tán tỉnh anh. “hoa thơm đã có chủ”, Kỷ Viễn đã là đàn ông có vợ rồi. Nhưng bây giờ, sợ rằng cô không thể làm gì được. Vết khâu trên tay cô trông như hai con rết thế này, cô không muốn để Kỷ Viễn biết, đợi khi nào vết thương lành hẳn, khi ấy nói cho anh cũng không muộn.
“Có việc gì mà to tát thế, quan trọng hơn cả việc tới chỗ anh cơ à?” Kỷ Viễn rất muốn Cẩm Tú tới. Cẩm Tú càng nói không thể tới thì Kỷ Viễn lại càng muốn cô tới. Bởi lần này anh đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa cả, nếu lần này mọi chuyện thuận lợi, Cẩm Tú sẽ không thể nghi ngờ về công việc của anh được nữa. Không phải lần nào Kỷ Viễn cũng có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa như thế, nếu lần này Cẩm Tú không tới, không biết chừng lúc nào hứng lên lại chạy tới công ty tìm Kỷ Viễn, thì hỏng hết mọi việc! bởi thế mà Kỷ Viễn cứ nhất mực kéo bằng được Cẩm Tú tới.
“Cũng không phải là vì em phải đi họp, mà là việc lên kế hoạch cho chuyên mục. Em kể ra anh cũng không thích nghe đâu.” Cẩm Tú sợ Kỷ Viễn tới đón cô thật, cuối cùng cô đành nói: “Thế này nhé, chiều nay, nếu em xong việc sớm, em sẽ gọi điện cho anh.”
Kỷ Viễn đành miễn cưỡng cúp máy.
Trong lòng Cẩm Tú cảm thấy không vui, khi bị thương, dường như trái tim người ta cũng trở nên mềm yếu hơn, cô muốn có người yêu thương bên cạnh mình lúc này. Nhưng cô không thể làm như thế, vì cô sợ Kỷ Viễn lo lắng. Cẩm Tú quay đầu lại thì thấy Quách Trường An, tự nhiên cô cảm thấy bực mình khôn xiết, đều là vì Quách Trường An, nếu không cô đã chẳng phải tội thế này
“không phải là em muốn đi gặp Kỷ Viễn sao, lại còn không muốn hắn ta biết vết thương trên tay em nữa à?” Lúc này Trường An đóng vai một người nhỏ nhen, đứng ở cửa nghe gần như toàn bộ cuộc điện thoại của Cẩm Tú. Rõ ràng đã biết hai người họ yêu thương nhau, mà lúc này lại còn nói ra sự thật về công việc của Kỷ Viễn, thì đúng là nhỏ nhen thật. Những điều mà Quách Trường An đã chuẩn bị cả buổi tối đều bị gạt đi.
“Anh không thể làm thế nào để em vừa có thể tới tham quan công ty của Kỷ Viễn, vừa để cho anh ta không phát hiện ra vết thương trên tay em.” Quách Trường An nói, “Nhưng, em phải nghe những gì anh nói.”
Cẩm Tú bán tín bán nghi gật đầu
Chiếc xe Jeep cũ kĩ của Quách Trường An lại băng băng trên đường, Cẩm Tú nằm cuộn mình trên ghế phụ lái. Điều làm cô tin Quách Trường An không phải vì tâm tư của Kỷ Viễn, mà còn vì cô rất hiếu kì, muốn xem Quách Trường An có thể đưa ra ý tưởng tồi tệ nào không?
Khi Cẩm Tú tới tòa nhà Khai Thác và Phát triển, từ xa đã trông thấy Kỷ Viễn đang đứng đợi ở ngoài cửa. Cẩm tú không muốn để chiếc xe Jeep cũ kĩ của Quách Trường An xuất hiện, để tránh Kỷ Viễn nổi máu ghen. Khi còn cách tòa nhà một đoạn, Cẩm Tú bèn xuống xe. Trường An đứng đợi cô ở chỗ rẽ, còn một mình cô đi về phía Kỷ Viễn.
Kỷ Viễn cứ nhìn về phía đường trước mặt, nhưng Cẩm Tú lại đến từ phía sau. Cô đưa khuỷu tay huých nhẹ vào Kỷ Viễn, lúc ấy Kỷ Viễn mới quay người lại ôm chầm lấy Cẩm Tú. Kỷ Viễn nheo nheo mắt nhìn Cẩm Tú một hồi lâu rồi mới yên tâm nói: “Ừ, không thiếu gì cả, vẫn là vợ của anh. Đi thôi, chúng ta lên lầu tham quan nào.”
Kỷ Viễn muốn kéo tay cẩm Tú, nhưng Cẩm Tú lại khom người đưa khuỷu tay về phía anh, Kỷ Viễn hiểu ý, anh bèn khoác tay Cẩm Tú, hai người cùng bước vào tòa nhà. Anh bảo vệ mà trước đây đã từng chặn không cho Cẩm Tú vào tòa nhà lần này đang gật đầu với Kỷ Viễn và để Cẩm Tú đi lên tầng trên. Hai người bước vào thang máy, Kỷ Viễn bắt đầu muốn ôm ấp vợ.
Không gian của chiếc thang máy không rộng nhưng đủ cho hai người. Kỷ Viễn dùng đùi của mình cọ vào đùi của Cẩm Tú, đưa tay ôm eo Cẩm Tú, Cẩm Tú cảm thấy hơi ngượng.
ở không gian riêng của hai người, Kỷ Viễn muốn làm gì cô cũng chiều. Nhưng khi ngoài đường thì Cẩm Tú cảm thấy nếu hai người quá thân mật với nhau sẽ không được hay cho lắm. Dù sao cũng không thoải mái, cả người nổi da gà. Khuôn mặt Cẩm Tú lúc ấy trông không dễ nhìn cho lắm.
“Có gì mà phải khó xử, anh là chồng em cơ mà, em là vợ anh, có phải gái bán hoa đâu.” Kỷ Viễn nói mà không hề suy nghĩ gì, càng không để ý đến Cẩm tú đang không vui.
“Vợ ơi, em sao thế? Đến các cô gái còn tôn trọng anh mà vợ anh lại không tôn trọng anh thế à?” Cẩm Tú đưa chân đá Kỷ Viễn một cái. Kỷ Viễn cười rồi cất giọng trêu đùa, “Chạm vào em thì không phải tôn trọng em à, anh có phải là chồng em không đấy?” Kỷ Viễn ngước mắt nghiêm túc hỏi Cẩm Tú.
Cẩm Tú đáp: “Đúng thế đấy, chồng yêu vợ lắm đúng không?” Cẩm Tú vừa nói vừa vùng vằng, cô không muốn để ánh mắt nghịch ngợm của Kỷ Viễn nhìn xoáy vào cô.
“Chồng có một cách để yêu vợ, đó là chạm vào người vợ, vợ không thích điều đó à?” Vừa nói Kỷ Viễn vừa nháy mắt với Cẩm Tú. Ánh mắt đầy tình ý ấy là Cẩm Tú hiểu ngay. Trên giường, sự yêu đương vuốt ve của Kỷ Viễn thực sự làm cho cẩm Tú phấn khích. Bởi thế mà cô không thể không gật đầu đồng ý
“Thôi nào!” Cẩm Tú nói, “Anh không thể tùy lúc tùy chỗ được à?”
“Anh chỉ đợi câu nói này của em thôi đấy. Nếu mà anh biết tùy lúc tùy chỗ thì chỉ là diễn kịch thôi, còn nếu không, lúc nào cũng thân mật không kể ở bất cứ nơi đâu mới là biểu hiện của tình yêu thực sự.” Kỷ Viễn áp sát vào người cẩm Tú, đôi tay của Kỷ Viễn vuốt ve cẩm Tú.
Cẩm Tú bắt đầu hơi hoảnh hốt. Hai tay cô từ nãy tới giờ vẫn bỏ trong túi áo không cho ra ngoài. Nếu để lâu quá Kỷ Viễn sẽ nghi ngờ. đang lúc Cẩm Tú lo lắng, thì tiếng điện thoại trong túi cô vang lên, Kỷ Viễn tỏ vẻ không vui.
“Ai mà vô ý vô tứ thế, đúng lúc ông đang vui lại quấy rầy ông?” Kỷ Viễn không đợi Cẩm Tú lấy điện thoại mà từ thò tay vào túi xách của Cẩm Tú lôi chiếc điện thoại ra rồi nghe luôn thay cho Cẩm Tú: “Ai thế?” Kỷ Viễn không khách sáo, hét to vào điện thoại.
“Xin lỗi, tôi tìm Lý Cẩm Tú có việc gấp, ông Tổng nói tôi tìm cô ấy có một chuyên mục quảng cáo bị nhầm số liệu phải đổi sang số liệu khác. Anh là thế nào của Cẩm Tú, sao điện thoại của Cẩm Tú lại trong tay anh?” Trong điện thoại vang lên tiếng của một người đàn ông.
Kỷ Viễn nguôi ngoai cơn giận, đưa điện thoại cho Cẩm Tú.
Cẩm Tú không thèm nghe điện thoại mà hất hàm ra hiệu cho Kỷ Viễn tắt điện thoại bỏ vào trong túi xách.
“Không nghe điện thoại không có nghĩa là em không phải về tòa soạn đâu, nhấc điện thoại lên chắc chắn là sẽ bị lên lớp nữa rồi.” Cẩm Tú nói: “Để hôm khác em tới, hôm nay em phải về tòa soạn thôi.” Thực tế Cẩm Tú cũng cảm thấy yên tâm phần nào, nhìn thấy bên trong tòa nhà khang trang tiện nghi thế này, lại toàn những người mặc vest tay cầm tài liệu, đi ra đi vào tòa nhà, đúng là hình mẫu của dân văn phòng, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn về Kỷ Viễn. Mục đích của chuyến đi lần này cô cũng đạt được rồi.
Kỷ Viễn cũng không giữ Cẩm Tú ở lại nữa mà tiễn cô xuống tầng rồi gọi x echo Cẩm Tú. Nhìn theo Cẩm Tú đi rồi, Kỷ Viễn mới thở phào nhẹ nhõm. Kỷ Viễn quay gót bước vào tòa nhà nhét hai tấm séc vào tay anh bảo vệ lúc trước đã gật đầu với Kỷ Viễn rồi khách sáo nói: “Cám ơn sự giúp đỡ của người an hem, đây là chút lòng thành của tớ, cảm ơn, cảm ơn nhiều.” Anh bảo vệ không nói gì, nhận hai tấm séc từ tay Kỷ Viễn.
Khi Kỷ Viễn bước ra từ tòa nhà, Tiểu Ngư chạy lại
“Vẫn chưa diễn hết phải không anh?” Giọng nói của Tiểu Ngư có phần chế giễu.
Kỷ Viễn quay sang nhìn Tiểu Ngư, anh ta không nói gì chỉ nhoẻn miệng cười. Đây là ý tưởng Kỷ Viễn nghĩ ra. Mọi việc anh ta đã thu xếp ổn thỏa từ trước, đợi khi Cẩm Tú tới văn phòng ở tầng chín, dẫn Cẩm Tú đi thăm một vòng xong, tiểu Ngư sẽ gọi điện cho anh, nói lãnh đạo có việc gấp cần tìm anh, rồi sau đó Kỷ Viễn sẽ tiễn Cẩm Tú về. Đâu ngờ anh vẫn chưa sử dụng chiêu cuối cùng thì Cẩm Tú đã bị sếp gọi về.
“Có đáng phải như thế không?” Tiểu Ngư cùng bước đi với Kỷ Viễn, vừa đi vừa nói.
“Đáng chứ, rất đáng là đằng khác.”
“Em không hỏi chuyện diễn kịch vừa nãy, ý em muốn hỏi chuyện làm ăn với bọn Đào Tử cơ. Nếu lần này có muốn kiếm tiền thì cũng phải kiếm tiền một cách an toàn chứ.” Tiểu Ngư còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ của Kỷ Viễn, cô nén lại không nói ra.
Kỷ Viễn quay người bỏ đi, không nghe những lời Tiểu Ngư nói. Kỷ Viễn cũng có cách tính của anh. Cuộc hôn nhân của anh và Cẩm Tú nếu cứ mãi thế này thì không phải là kế sách lâu dài. Ngộ nhỡ nếu anh không có thời gian ở bên vợ mình, tới đêm vợ anh lại nhớ tới đàn ông, cần một người để dựa vào, muốn một cái chăn ấm áp, thì biết làm thế nào? Tuy Kỷ Viễn biết Cẩm Tú không coi trọng chuyện giường chiếu, nhưng ngộ nhỡ gặp phải một tên đàn ông như Kỷ Viễn, hắn sẽ gợi ý, sẽ quyến rũ cẩm Tú thì Kỷ Viễn không dám tưởng tượng tới hậu quả lúc đó như thế nào nữa. Kỷ Viễn nhoẻn miệng cười, anh cảm thấy lấy ý nghĩ này làm động lực để kiếm tiền đúng là có tác dụng thật.
Cuộc làm ăn lần này của Kỷ Viễn có liên quan tới việc ngày hôm đó Kỷ Viễn theo dõi Tống Đoạt
3
Công trình của lão Hắc đã được phê duyệt, công trình này gồm ba tòa nhà. Trong đó có hai vị trí phải tiến hành giải phóng mặt bằng, công việc tuy rất vất vả nhưng dù sao thì mọi việc cũng đã thu xếp xong xuôi. Bây giờ chỉ còn thiếu việc giải phóng mặt bằng của mảnh đất cuối cùng nữa là xong.
Những tòa nhà cũ kĩ ở khu vực này đều có lịch sử tám, chín mươi năm. Ngoài ra còn có những ngôi nhà tạm bợ. Những căn nhà lớn bên trong lại có những căn nhà nhỏ, bên trong những căn nhà nhỏ lại có những mái hiên cũ kĩ. Nhìn bề ngoài có thể thấy khối kiến trúc này không lớn lắm, nhưng thực tế khi đo đạc, diện tích bồi thường cũng rất lớn. bây giờ đất đang lên giá, diện tích phải bồi thường lại nhiều, những khoản phải nộp lên trên cũng nhiều, tiền cho bên trên chắc chắn là phải nộp, bên khai thác chỉ có thể tiết kiệm từ những chi phí rất nhỏ.
Nếu tiết kiệm bằng cách trả tiền đền bù cho người dân thấp, thì mâu thuẫn sẽ càng lớn hơn. Dân không chịu chuyển đi thì không thể khởi công xây dựng được. Lãi vay ngân hàng sẽ dồn dập đè nén người đi vay, ép người đi vay ra bã. Hơn nữa, việc xây dựng ở miền Bắc lại còn chịu ảnh hưởng của thời tiết, chỉ cần tới mùa đông là không thể làm được gì, nên phải tận dụng cơ hội thời tiết đang lúc là mùa thu để san bằng diện tích ở đây, khởi công, làm móng xong, tới mùa xuân sang năm mới có thể tiến hành xây dựng được.
Để thực hiện được mục tiêu này, một loạt các chiêu bài được đưa ra. Tốt cũng có, xâu xa cũng có.
Tống Đoạt nhìn lão Hắc, đã mấy đêm nay vì việc này mà lão Hắc không sao chợp mắt được, hai mắt đỏ ngầu cả lên, đầu óc căng ra, không thể nào nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, Tống Đoạt đã tự mình nhận sẽ giúp lão Hắc giải quyết vấn đề này.
“Tôi có an em giúp đỡ, anh cứ yên tâm, chắc chắn một tuần sẽ giải quyết ổn thảo cho anh” Tống Đoạt nói.
“Cậu đừng làm liều. Người anh em đó của cậu là…” Lão Hắc nói tới đây rồi không nói gì nữa.
Tống Đoạt cũng chẳng nói gì thêm.
Nhưng trong lòng Tống Đoạt đã xác định rõ mục tiêu. Việc của lão Hắc cũng là việc của anh ta, khó khăn của lão Hắc cũng là khó khăn của anh ta. Tống Đoạt giúp lão Hắc giải quyết khó khăn cũng là lẽ đương nhiên, nên anh ta không nói gì thêm với lão Hắc, nếu nói ra, có thể lão hắc sẽ không đồng ý.
Tống Đoạt tới hộp đêm tìm vài người bạn quen, trong số đó có Đào tử.
Có tiền thì ai chẳng muốn làm, đặc biệt là đối với đàn ông. Đào tử vỗ ngực, dương dương tự đắc. trong ánh đèn mờ ảo của hộp đêm, nhìn dáng vẻ của Đào tử, Tống Đoạt cảm thấy không yên tâm cho lắm
Mấy người bạn thân với anh chêm vào: “Yên tâm đi, Đào Tử có người anh em thân thiết lắm. Đào Tử có việc gì đều có thể nhờ người anh em đó giúp đỡ. Việc này chúng ta cứ làm theo Đào Tử, chắc chắn sẽ thành công.”
Người anh em của Đào Tử mà họ nhắc tới chính là Kỷ Viễn.
Món hời mà Kỷ Viễn muốn kiếm là cuộc mua bán lần này của Đào Tử.
Phải nghĩ ra cách, dồn những hộ khó giải quyết lại, còn lại mới dễ động viên. Nhưng nếu làm theo cách này chắc chắn sẽ khó, thậm chí là nguy hiểm.
Điều Tiểu Ngư lo lắng chính là những hộ khó di dời này. Ngày nào trên ti vi cũng đưa tin những vụ người chết vì giải phóng mặt bằng, rồi lại cả đánh người thi hành công vụ nữa. Lần này Kỷ Viễn bị cuốn vào vụ này rồi, Tiểu Ngư không dám nghĩ tới hậu quả. Cô nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không nghĩ ra phương pháp nào vẹn toàn. Trong lúc lo lắng, Tiểu Ngư đã gọi điện cho người dẫn chương trình chuyên mục tâm tình của tòa soạn – Cẩm Tú. Khi ấy, Tiểu Ngư đã tâm sự với Cẩm Tú là cô đã thích một người đàn ông đã có vợ, nhưng cô cho rằng người vợ của anh ấy không làm tròn trách nhiệm. Vợ anh ta hoàn toàn không hiểu anh, cũng không trân trọng tình yêu của anh.
“Anh ấy vì muốn mua nhà đã không tiếc thân mình lao vào nguy hiểm, còn vợ anh ta lại chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, dồn hết mọi gánh nặng lên vai anh. Em rất thương anh ấy.” Tiểu Ngư nói, giọng nghẹn ngào. Tiểu Ngư rất muốn nói ra tên của Kỷ Viễn, để Cẩm Tú khuyên nhủ Kỷ Viễn hãy trân trọng bản thân anh hơn. Nhưng cô biết, nếu tiết lộ thân phận thật của Kỷ Viễn cho tòa soạn báo thì Kỷ Viễn sẽ rất hận cô.
4
Cẩm Tú ngồi trên giường bệnh trong bệnh viện, nghe Tiểu Ngư tâm sự về người đàn ông mà Tiểu Ngư yêu, và còn người vợ của anh ta nữa, đột nhiên cô thấy người mình lạnh toát.
Cẩm Tú nhớ lại, giọng nói đó, giọng nói này là giọng của cô gái đêm hôm đó đã gọi điện cho Kỷ Viễn, hôm ấy Cẩm Tú đã nghe thấy tiếng của cô gái đó từ điện thoại.
Sao lại có thể thế này? Sao giọng nói ấy lại là tiếng của độc giả đang vang lên bên tai cô lúc này? Những dự cảm không lành cứ trào lên trong cô, Cẩm Tú nhận ra chính là giọng nói ấy. Cẩm Tú hoàn toàn như thất thần, rồi cô đột nhiên cất tiếng lạnh lùng hỏi Tiểu Ngư: “Người đàn ông mà em yêu có phải tên là Kỷ Viễn không?”
Tiểu Ngư đột ngột cúp máy.
Cẩm Tú như rơi vào khoảng không tĩnh lặng, trước mắt cô là cả một khoảng không đen kịt. Tiểu Ngư chính là người con gái đã thầm yêu Kỷ Viễn. Không đúng, người đàn ông mà Tiểu Ngư thầm yêu mở quán bar đấy chứ, không phải là nhân viên văn phòng. Cẩm Tú càng nghĩ càng thấy không đúng chút nào, càng nghĩ cô càng cảm thấy cô phải xác minh một vài điều.
Cẩm Tú không còn để ý tới giờ có phải là đêm tối hay không, mà chỉ biết cô phải nhanh chóng rời bệnh viện. Cô muốn bắt xe đi tới tòa nhà Khai thác và Phát triển. Chỉ cần Kỷ Viễn không làm việc ở đó, thì chắc chắn Kỷ Viễn là người tình trong mộng của Tiểu Ngư. Anh lại còn làm việc ở quán bar cơ à? Lại còn làm việc gì nguy hiểm nữa? cẩm Tú không dàm nghĩ nữa, cô vội và chạy ra ngoài. Không ngờ ra tới cửa là gặp người quen.
Đó là Tả Thi Giao.
Tả Thi Giao vừa quay đầu là nhận ran gay Cẩm Tú. Cẩm Tú đi về phía Tả Thi Giao, Tả Thi Giao nghiêng đầu, muốn tránh Cẩm tú, sắc mặt của Tả Thi Giao không được tốt lắm, Tả Thi Giao dùng khăn che nửa khuôn mặt, làm cho Cẩm Tú nhìn đã cảm thấy chán nản.
“Sao thế, cậu tới khám bệnh à?” Cẩm Tú vội vàng chạy về phía Tả Thi Giao.
Tả Thi Giao vừa quay đầu lại, chiếc khăn trùm trên đầu cô rơi xuống. Nửa khuôn mặt bên trái của cô lộ ra, tím bầm
“Cậu sao thế? Ai đánh cậu đến nông nỗi này?” Cẩm Tú lo lắng hỏi.
“Chẳng ai đánh tớ cả, là do tớ…uống rượu say rồi bị ngã đấy.” Tả Thi Giao ấp úng.
“Thật hay giả đấy, không phải là bạo hành gia đình đấy chứ?” Cẩm Tú buột miệng nói ra những điều mà cô nghĩ trong lòng.
“Cậu muốn cuộc hôn nhân của tớ không hạnh phúc, muốn tớ bị bạo hành sao?” Khuôn mặt Tả Thi Giao đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Sao cậu lại nghĩ thế, tớ hỏi vậy cũng vì tớ quan tâm tới cậu mà.” Cẩm Tú giải thích.
“Tớ nói đùa thế mà cậu tưởng thật à?” Tả Thi Giao cười rồi tạm biệt Cẩm Tú. Tả Thi Giao nói tới đây là để thăm một người bạn, nói xong Tả Thi Giao vội vàng bỏ đi.
Cẩm Tú thấy Tả Thi Giao không muốn nói nhiều về chuyện vừa rồi nên cô cũng không gặng hỏi nữa. dù bạn bè thân thiết tới mức nào thì cũng nên giữ một khoảng cách nhất định, nhưng thực lòng Cẩm Tú rất lo cho Tả Thi Giao, sợ Tả thi Giao gặp chuyện gì không lành. Cô đột nhiên nhớ lại những điều mà Tô Gia Văn nói với cô, Tống Đoạt là một người đồng tính. Lần đầu tiên cùng Tô Gia Văn tới thần Mật Thạch massage, không phải là Cẩm Tú đã trông thấy Tống Đoạt ở cùng với lão Hắc sao. Họ cười nói rất vui vẻ, nhìn họ, rất giống một đôi tình nhân. Cẩm Tú giật mình, cô thấy lạnh cả sống lưng, chẳng lẽ lão Hắc lại là người tình của Tống Đoạt?
Cẩm Tú lo lắng nhìn theo bóng của Tả Thi Giao khuất dần phía cuối hành lang, thôi chẳng có thời gian để lo chuyện người khác, nghĩ tới đây cẩm Tú vội vã đi ra khỏi bệnh viện, cô gọi một chiếc taxi rồi đi thẳng tới tòa nhà Khai thác và Phát triển.
Ngoài trời đã bắt đầu mưa. Những hạt mưa hắt vào cửa kính ô tô, mưa lớn dần, nước mưa không còn là những hạt nhỏ li ti nữa mà thành từng hạt lớn, gió tạt nước mưa vào thành xe nghe lộp độp.
Lần này, Cẩm Tú nhanh chóng biết được trong tòa nhà này không có người nào tên Kỷ Viễn. Anh bảo vệ trong phong quản lý tòa nhà đã đưa danh sách các nhân viên trong tòa nhà này cho Cẩm Tú xem. Đương nhiên, người bảo vệ có thể cho cô xem những tư liệu này vì cô nói cô là phóng viên, đang làm tin tức và phải đên đối chiếu một số vấn đề.
Kỷ Viễn đã lừa cô, thậm chí sáng nay lại còn diễn kịch với cô. Nghĩa là khi cô đang diễn kịch với Kỷ Viễn thì Kỷ Viễn cũng diễn kịch cho cô xem.
Cẩm Tú bực tức, lấy điện thoại gọi cho Kỷ Viễn. Nhưng máy Kỷ Viễn cứ bận mãi. Cẩm Tú đột nhiên nhớ tới những lời Tiểu Ngư nói lúc nãy “…anh ấy vì muốn mua nhà mà không tiếc thân mình lao vào nguy hiểm, nhưng vợ anh ấy chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, cô ấy dồn hết mọi gánh nặng lên vai anh ấy, em rất thương anh ấy.”
Cẩm Tú nhìn những giọt mưa bên ngoài cửa kính ô tô, đột nhiên cô có cảm giác bất an.
5
Một chiếc xe con lao đi trong màn mưa. Trong xe là Kỷ Viễn, Đào Tử, còn có cả Tiểu Ngư.
Chiếc xe của Cẩm Tú cùng lúc đó chạy theo hướng ngược lại.
Hai chiếc xe lướt qua nhau nhưng vì lúc này trời đã tối, và mưa cũng khá dày nên họ không nhận ra nhau.
Tiểu Ngư không khỏi lo lắng, cô lên tiếng: “Anh à, hay là chúng ta đừng đi nữa. Nghĩ cách khác xem.”
“Được cho em năm phút, nếu em nghĩ ra cách gì thì anh sẽ không đi nữa.” Kỷ Viễn nghiêm mặt, không buồn quay sang nhìn Tiểu Ngư.
Điện thoại trong túi Kỷ Viễn rung lên không ngừng, là Cẩm Tú gọi tới. Kỷ Viễn nhìn ra bên ngoài, trời mưa rất to, rồi nhấn nút từ chối cuộc gọi. Sau đó, Kỷ Viễn mở chức năng chụp ảnh của điện thoại, anh chụp lại khung cảnh lúc này. Kỷ Viễn làm như thế là vì Tống Đoạt nhắc anh khi hành động phải chụp ảnh lại. Làm như vậy không có ý gì, chỉ là muốn để lại con đường sống sau này.
“Nói đi, sao lại không nói, câm à?” Kỷ Viễn giậm chân trên sàn xe.
Mọi người trong xe đều im lặng.
Kỷ Viễn không thích khi anh hành động lại có người chen vào bàn lùi, đặc biệt là những chuyện quan trọng, người thân hay bạn bè của anh lại còn nói những câu ủy mị, làm lung lay tinh thần của anh, thì cho dù là Cẩm Tú anh cũng tức giận chứ huống hồ là Tiểu Ngư.
“Đã tính toán hết cả rồi, phải chờ đến tận hôm nay mới ra tay, thời cơ tốt như thế này, nghe xem, bên ngoài tiếng sấm to như thế, đúng là trời chiều lòng người.” Kỷ Viễn hét lên.
Nước mắt Tiểu Ngư trào ra. Nếu như có cách nào tốt hơn, thì cô sẽ làm không tiếc thân mình. Chỉ cần Kỷ Viễn được an toàn, thì điều gì cô cũng dám làm.
Vài phút sau, chiếc xe dừng lại. vừa nhìn thấy xe của Kỷ Viễn tới, một vài người chạy lại vây quanh. Kỷ Viễn xuống xe hỏi nhỏ: “Đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
Tên dẫn đầu trong đám người đưa tay gạt nước mưa trên mặt và đáp: “Anh yên tâm, bọn em đang đợi lệnh anh.”
“Mọi người trong nhà đều đã kéo cả ra rồi chứ?” Kỷ Viễn ngẩng đầu nhìn khoảng sân đang chìm trong màn mưa trước mặt, “Đừng để xảy ra sai sót gì đấy.”
“Anh yên tâm, anh xem đã được chưa?” Người kia nói, “Mưa to thế này, dù có xảy ra chuyện gì thì những người xung quanh đây cũng không ra xem đâu.”
“Tốt, cứ làm thế nhé. Nói với người của anh là tôi đợi đấy!” Kỷ Viễn rút một điếu thuốc, châm thuốc lên và rít một hơi thật sâu.
Một vài người nhanh chóng chạy vào khoảng sân trước mặt, sau đó, họ lại lao vội trở ra.
Kỷ Viễn dựa vào cửa xe, anh không ở trong xe, mà cứ để mưa to táp ướt hết người. Anh nhắm mắt lắng nghe, chờ đợi tiếng nổ long trời lở đất. Tiếng sấm, tiếng mưa như thế này thì tiếng nổ chắc không vang xa được. Nhưng đột nhiên Kỷ Viễn nghe thấy một âm thanh kì lạ, âm thanh ấy vang ra từ khoảng sân đang chìm trong bóng đêm trước mặt, đó là tiếng trẻ con khóc.
“Sao trong đó lại có người, chẳng phải là không có ai ở trong đó sao?” Kỷ Viễn kinh ngạc hỏi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ đến sững sờ. Lúc này nếu có ai còn ở trong đó thì chắc chắn không còn hi vọng sống sót.
Chính trong giây phút mà mọi người đều hoảng hốt lo sợ ấy. Kỷ Viễn đột ngột lao vào khoảng sân đang bị màn mưa bao vây phía trước mặt.
Cẩm Tú chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì, thì thân hình to lớn của Quách Trường An đã vụt qua chỗ cô, chồm lên người đang ngồi bàn bên cạnh, làm cho người đó ngã bổ nhào xuống đất.
Người bị xô ngã là Tiền Cảnh!
Hai người họ xô đổ cả bàn ghế, túm lấy nhau, lộn đi lộn lại trên sàn. Tiền Cảnh bất ngờ rút từ trong người ra một con dao nhỏ, rồi đâm vào ngực Quách Trường An.
Cẩm Tú đứng bên cạnh khiếp sợ đến đờ đẫn cả người. Cô không thể ngờ được mọi việc lại thay đổi nhanh đến thế. Trong đầu cô không còn nghĩ tới việc gì nữa, khi nhìn thấy máu từ ngực Quách Trường An chảy ra, cô hét lên kinh hãi, rồi cô như người điên lao về phía trước.
Cẩm Tú không phải cảnh sát, cũng chưa từng trải qua huấn luyện, thậm chí khi cô lao lên, trong đầu cô không nghĩ tới hành động của mình có nguy hiểm hay không, dường như Cẩm Tú không nghĩ gì cả. Khi nhìn thấy máu của Quách Trường An rỉ ra, cô lao lên phía trước như một quả pháo. Cô đã hành động, một việc làm mà không ai ngờ tới, hai tay cô tóm lấy con dao găm của Tiền Cảnh đang đâm tới Quách Trường An.
Cẩm Tú chân yếu tay mềm, mà lại dám xông lên nắm lấy con dao trên ngực Quách Trường An. Nếu như lúc này Cẩm Tú đang cầm một thứ vũ khí nào đó để có thể tấn công tên sát nhân kia, thì chắc chắn sẽ hiệu quả hơn việc giằng lấy con dao ấy bằng tay không.
Nhưng cũng chính bởi vì Cẩm Tú đã xông lên cướp lấy con dao…
Sau này, Tiền Cảnh kể lại rằng, hắn nhìn thấy một bóng người lao lên, theo bản năng, hắn cho rằng đối phương sẽ tấn công hắn, thế nên hắn chuẩn bị sẵn sang, nhưng đối phương lại hành động trái với suy nghĩ của hắn.
“Mẹ ơi, tôi đã từng giết một người phụ nữ, tôi không muốn giết ai nữa. Khi ấy tôi đã nhận ra người đã túm lấy tôi là anh Trường An, trước đó bố tôi đã gọi điện cho tôi, nói anh Trường An đã nộp tiền viện phí cho ông, anh ấy là ân nhân của tôi, khi ấy tôi đã sững sờ hết cả người…” Tên tội phạm khai.
Quách Trường An đã nhân lúc Tiền Cảnh sững sờ, anh đá hắn ngã sõng soài, rồi rút còng tay khóa hai tay hắn lại.
Khi quay đầu nhìn Cẩm Tú, anh thấy Cẩm Tú đang ngồi thất thần trên mặt đất, trên tay đầy máu, trên tay cô vẫn nắm chặt con dao găm vừa giằng được.
Có những nỗi đau bắt nguồn từ thể xác, cũng có những nỗi đau xuất phát từ tâm hồn.
Nỗi đau của Cẩm Tú là nỗi đau thể xác, còn nỗi đau của Quách Trường An lại bắt nguồn từ trái tim. Anh đã hoàn toàn quên mình đã bị tên tội phạm chạy trốn đâm, ngực vẫn đang chảy máu, anh chỉ biết một điều là cần phải đưa Cẩm Tú tới bệnh viện ngay lập tức, thấy tay Cẩm Tú chảy máu, tim anh đau đớn khôn cùng.
Quách Trường An ôm Cẩm tú dìu vội vào bệnh viện. Cẩm Tú dường như không cảm nhận được sự đau đớn trên tay, bởi Quách Trường An ôm cô quá chặt, cánh tay Trường An ghì chặt vào cánh tay cô.
Cô nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch, rồi đột nhiên mọi thứ xung quanh chìm vào im lặng. Hình ảnh của những ngày tháng ấu thơ như những thước phim hiện về, từng bức, từng bức hiện ra trước mắt cô. Cô nhắm mắt chìm vào cơn mơ, khi tỉnh lại cô thấy dường như thời gian đã trôi qua mười năm rồi. Bác sĩ khâu vết thương ở tay cho Cẩm Tú, cũng may là vẫn chưa bị tổn thương tới gân. Sauk hi cô y tá đưa Cẩm Tú vào giường bệnh, họ trở ra, Trường An liền chạy ngay tới giường Cẩm Tú.
Vết thương của anh cũng đã được băng bó, bị khâu vài mũi. Nhưng với anh một chút thương tích này có nhắm nhò gì, đàn ông mà, da dày lắm, có bị đâm một nhát dao, máu có chảy ra, càng giúp cho việc tuần hoàn máu tốt hơn, huống chi lúc này Trường An chỉ quan tâm tới Cẩm Tú nên dường như anh cảm thấy mình rất khỏe, không hề hấn gì. Nhìn đôi môi khô của cẩm Tú, Trường An đỡ lấy chai nước đưa cho cô. Cẩm Tú muốn đưa tay cầm chai nước, nhưng vừa cử động tay, cô đã cảm thấy đau đớn, may mà vẫn còn thuốc mê nên Cẩm Tú không cảm thấy đau, nhưng bàn tay cô bây giờ đã tê dại cả, cô có cảm giác bàn tay này không còn là tay của mình nữa.
“Để anh giúp em!” Trường An nói, rồi anh mở nút chai, đưa chai nước lên gần miệng Cẩm Tú giúp cô uống.
“Em có đói không, nếu em đói thì anh sẽ mua đồ ăn cho em, em muốn ăn gì?” Thái độ của Quách Trường An đầy quan tâm.
Cẩm Tú lắc đầu, cô không đáp lại.
“Em cảm thấy không thoải mái à?” Trường An đi ra phía sau hạ thấp giường cho cẩm Tú, rồi kéo chăn đắp ngang chân cho cô. “Em nằm ngủ một lát đi, bây giờ không còn sớm nữa, anh sẽ ngồi đây với em, nếu em cần gì thì cứ nói với anh, tay em vẫn còn đau đấy.”
Cẩm Tú lắc đầu, cô không đáp lại và cũng không chịu nằm xuống, thực ra là giờ Cẩm Tú đang muốn vào nhà vệ sinh. Nhưng nếu muốn đi vệ sinh thì rất bất tiện, hai tay cô bây giờ đếu không cử động được, không thể gỡ nổi thắt lưng nữa, thế thì phải làm thế nào, cô quay sang nhìn Quách Trường An, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể nhờ Quách Trường An giúp cô việc này được, có lẽ cô chờ y tá vậy.
Cô cảm thấy đúng là phụ nữ thật phiền toái, nếu có Kỷ Viễn ở đây thì tốt biết bao. Nhưng cô không muốn gọi điện cho Kỷ Viễn, cô sợ Kỷ Viễn lo lắng, và cũng sợ cơn ghen của Kỷ Viễn. Nếu Kỷ Viễn biết tay Cẩm Tú bị thương như thế này là vì Quách Trường An, thì không biết chừng Kỷ Viễn còn đánh nhau với Quách trường An nữa.
Cô nhịn đi vệ sinh tới mức không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng đành phải nhờ Trường An gọi y tá tới.
“Tay em khó chịu à?” Quách Trường An căng thẳng.
“Không phải, em có việc phải nhờ chị y tá giúp.” Cẩm Tú tỏ ra hơi xấu hổ, cô không thể nói với Quách Trường An, nếu nói ra thì đúng là sẽ khiến cả hai khó xử.
Quách Trường An bèn chạy ra ngoài gọi y tá, mười phút sau anh mới quay trở lại. Nhưng người mà anh đưa tới không phải là y tá mà là một cô gái.
“Các y tá đều về cả rồi, còn y tá trực ban thì đang ở phòng cấp cứu để giúp bác sĩ cấp cứu một bệnh nhân.” Trường An giới thiệu cô gái đi cùng với Cẩm Tú. “Đây là người nhà bệnh nhân phòng bên cạnh, nếu em muốn đi vệ sinh, thì cô ấy đi cùng em có được không?”
Quách Trường An đã thay đổi rồi, câu nói của anh trở nên dễ nghe hơn, không còn chối tai như trước nữa. Cẩm Tú nhìn Trường An bằng ánh mắt đầy cảm kích, Trường An thật chu đáo biết bao. Nếu như những lời anh nói ra không đen đủi, thì anh sẽ không đáng ghét như vậy nữa.
Trời về khuya, không gia trở nên tĩnh lặng, Cẩm Tú mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Giấc mơ nối tiếp giấc mơ, cô mơ thấy mẹ, rồi cô lại mơ thấy mẹ kế, lại mơ thấy hình ảnh bố cô đang đánh Quách Trường An. Cẩm Tú cảm thấy như mình vẫn đang thức, bởi cô có cảm giác có ai đó ngồi bên, vỗ vỗ vào vai cô, người ấy còn kéo chăn cho cô, dém lại góc chăn nữa.
Hay là Kỷ Viễn đang ở bên cạnh mình? Cô cảm thấy rất nhớ, rất nhớ Kỷ Viễn. Cô đã không còn hận Kỷ Viễn, cho dù trong công ty ấy không có Kỷ Viễn, dù cho Kỷ Viễn không làm việc ở nơi đó thì có sao đâu, chẳng qua cũng chỉ là một công việc, đúng không nào. Có điều gì có thể ngăn được trái tim yêu đương thật lòng của hai người? ổ, đúng rồi, lại còn chuyện về cô gái mặc váy đỏ đi cùng Kỷ Viễn nữa. Chắc chắn hai việc đó hoàn toàn khác nhau, nếu như Kỷ Viễn thích cô ta thì cứ đi theo cô ta, sao lại phải kết hôn cùng Cẩm Tú?
Tất cả những điều có liên quan tới việc Kỷ Viễn nói dối cô mà cô vẫn đau đáu suy nghĩ trước đây, thì trong giấc mơ này, đều không còn là vấn đề gì to tát nữa. Thậm chí cô còn nghĩ rằng vì sao lúc ấy cô lại nhỏ nhen đến thế.
Cô trở mình, dựa vào người bên cạnh, lần này cô ngủ say hơn. Nhưng cô vẫn mơ, trong giấc mơ cô luôn nhìn thấy Kỷ Viễn. Anh đang đánh nhau với ai đó, rồi Kỷ Viễn kéo tay cô chạy, chạy mãi, chạy mãi cho tới khi người mệt lả. cẩm Tú chợt tỉnh giấc, bởi có điện thoại của Kỷ Viễn gọi tới. Tiếng điện thoại trong túi sách cô vang lên liên hồi. Cô vừa nhổm người dậy thì người bên cạnh cô cũng đứng dậy, đó là Quách Trường An
Từ nãy tới giờ Quách Trường An không hề ngủ, anh chỉ dựa vào cạnh giường của Cẩm Tú. Trường An không cảm thấy buồn ngủ, cũng không cảm thấy mệt mỏi, càng không cảm thấy sự đau đớn từ vết thương. Khi bác sĩ khâu vết thương, anh cũng không cần tiêm thuốc mê, bởi nếu dùng thuốc mê, vết thương sẽ lâu lành hơn, dù sao cũng chỉ có hai ba mũi tiêm thôi mà, chỉ cần cắn răng chịu đau một lúc sẽ xong cả thôi.
Quách Trường An ngồi bên đầu giường của Cẩm Tú, ngắm nhìn cô đang chìm trong giấc ngủ, cuộn tròn mình như một đứa trẻ, một cảm giác thương mến xen lẫn xót xa trào lên trong anh. Anh muốn ôm Cẩm Tú vào lòng nhưng anh biết, ước mơ này không bao giờ trở thành hiện thực.
Trong giấc mơ, Cẩm Tú cứ nhầm tường Trường An là Kỷ Viễn, khi Cẩm Tú dựa lưng vào Trường An, anh không thể kìm nén được cảm xúc của bản thân, cả người anh run lên.
Cảm giác run lên của Quách Trường An rốt cuộc là cảm giác như thế nào, Trường An cảm giác như máu trong cơ thể anh đang reo lên, các thớ thịt nhảy nhót như muốn kéo Trường An bay lên tận mây xanh, Trường An thấy dường như đôi tay mình nóng ran, mặt cũng nóng bừng bừng, cả cơ thể cũng nóng lên, thậm chí anh còn cảm thấy một số bộ phận trên cơ thể mình cũng cứng đờ.
Mọi việc diễn ra không như dự kiến ban đầu của Trường An. Cũng may là lúc này cẩm Tú đang mơ, cô không trông thấy sự ngượng ngùng của anh. trường An thôi không suy nghĩ miên man nữa, anh muốn ra ngoài hành lang hút thuốc, nhưng lại sợ nếu không có anh bên cạnh, nhỡ Cẩm Tú trở mình lại ngã xuống giường thì làm thế nào? Nên anh đành cứ ngồi như vậy, ngồi yên lặng cho tới khi Cẩm Tú tỉnh giấc.
Thoạt nhìn thấy Quách Trường An trong phòng, Cẩm Tú sững người, rồi cô đột nhiên nhớ ra tối qua, khi cô chìm vào giấc mơ, cô đã dựa lưng vào ai đó, người đó chắc không phải là Quách Trường An đấy chứ, thật là xấu hổ. Lúc đó tiếng điện thoại trong túi xách của Cẩm Tú cũng vang lên
Quách trường AN mang điện thoại tới bên giường cho cô. Cẩm Tú đưa tay nhận chiếc điện thoại, tay cô đau tới mức cô kêu “á!” một tiếng. Bây giờ chỗ vết thương đã không còn tác dụng của thuốc tê, chỉ cần cử động một chút thôi là lại đau như có kim châm. Quách Trường An đứng bên cạnh nhìn thấy thế, anh giật mình, trái tim anh như bị dao cứa. Nếu như lúc đó, con dao của Tiền Cảnh vẫn cứ đâm ở ngực anh, thì Cẩm Tú sẽ không nắm lấy con dao ấy rồi.
Quách Trường An bèn ấn nút nghe trên điện thoại rồi áp vào tai của Cẩm Tú, còn anh thì cố đứng xa hơn một chút. Cẩm Tú đành phải dùng cách này để nói chuyện với Kỷ Viễn.
“Vợ ơi! Em đang làm gì đấy? sao anh gọi mãi mà em mới chịu nghe điện thoại thế? Có phải đang ở cùng anh chàng đẹp trai nào không?” Giữa không gian thanh tĩnh, tiếng của Kỷ Viễn vang lên rất to. Cẩm tú ngước mắt nhìn Quách Trường An đang đứng gần cầm điện thoại, chắc chắn là Trường An đã nghe thấy nhưng vẫn tỏ ra không nghe thấy gì.
“Em…em ngủ say quá ấy mà.” Cẩm Tú nói ngập ngừng. Cô đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, bầu trời tối đen, cô không nghe thấy tiếng xe cộ từ bên ngoài vọng vào, cô nghĩ bây giờ chắc đã là nửa đêm. “Bây giờ mấy giờ rồi, sao anh lại nhớ tới việc gọi điện cho em thế? Có việc gì à?”
“Anh nằm ngủ gặp ác mộng, anh mơ thấy người em toàn là máu, anh sợ quá, nên gọi điện cho em xem thế nào.”
“Em có sao đâu, anh đừng lo.” Cẩm Tú cảm thấy giữa cô và Kỷ Viễn có thần giao cách cảm. Cẩm Tú thấy hình như mũi mình cay cay, cô rất muốn Kỷ Viễn tới đây với cô, nhưng cô nghĩ tới việc sáng hôm sau chồng cô còn đi làm, thì cô không nỡ bảo anh tới rồi sáng sớm lại về, đi đi lại lại vất vả như thế. Hơn nữa, Cẩm Tú cũng không muốn Kỷ Viễn biết cô bị thương nằm trong bệnh viện.
“Anh nhớ em lắm vợ ơi, có đúng là em không sao không? Anh rất muốn ôm em.” Giọng Kỷ Viễn nhõng nhẽo khiến Cẩm Tú mỉm cười, cô đang hình dung ra hình ảnh Kỷ Viễn lúc này. Nếu như lúc này hai người ở bên nhau thì chắc chắn Kỷ Viễn sẽ không chỉ nói suông những câu nhõng nhẽo như thế, chắc chắn lúc ấy anh giống như chú sói hoang, vồ lấy cô và nuốt chửng cô…
Lúc này, Quách Trường An đang đứng bên cạnh Cẩm Tú không nói gì. Cô cũng sợ Kỷ Viễn lại nói ra những chuyện chăn gối, bí mật riêng của hai người khiến Quách trường An cười nhạo. Do đó Cẩm Tú bảo Kỷ Viễn là cô buồn ngủ lắm, rồi tạm biệt Kỷ Viễn.
Thấy Trường An ở trong phòng chăm sóc cho mình mãi, Cẩm Tú cũng thấy ái ngại. hơn nữa nam nữ ở chung một phòng thế này cũng không hay chút nào. Cẩm Tú liền bảo Quách trường An hãy về phòng của anh, Trường An do dự một lúc rồi cuối cùng cũng trở về phòng mình.
Quách Trường An đi khỏi rồi Cẩm Tú mới nằm xuống. tay cô lại bắt đầu đau, nhưng cũng may là không đau đến mức không thể chịu đựng được. Cẩm Tú muốn uống nước, nhưng nghĩ tới việc đôi tay đau của mình lại phải cử động, nên cô đành từ bỏ ý nghĩ đó. Khi ấy cẩm Tú mới hiểu được lòng tốt của Quách trường An, đồng thời cô cũng nhớ tới những cử chỉ ân cần của Kỷ Viễn.
Cô bị thương nằm trong bệnh viện mà Kỷ Viễn đã cảm nhận được ngay. Điều này chứng minh được gì? Nó chứng minh được rằng Kỷ Viễn rất yêu cô, anh đặt hình ảnh cô trong trái tim anh. Cho dù có che dấu cô vài điều gì đó cũng không quan trọng, chỉ cần thực lòng Kỷ Viễn yêu cô là cô thấy hạnh phúc rồi. Nhưng những sự việc sáng nay một lần nữa lại hiện lên trong đầu. Vì sao trong công ty của Kỷ Viễn làm lại không có người nào tên là Kỷ Viễn? rốt cuộc giữa Kỷ Viễn và cô gái mặc váy đỏ có quan hệ gì với nhau? Những câu hỏi ấy cứ hiện lên trong suy nghĩ của cô, cho tới khi cô chìm vào giấc ngủ, những câu hỏi ấy dường như theo cô cả vào trong giấc mơ.
Đêm ấy, Quách Trường An ngủ không yên giấc. Những sự việc sáng nay cứ hiện lên trước mắt anh. Anh đưa tay lên sờ vết thương trên ngực mình. Có lẽ bởi vì trái tim anh đang cảm thấy thổn thức vì hạnh phúc nên anh không cảm thấy đau. Anh châm một điếu thuốc, nhớ về Cẩm Tú, lúc ấy Cẩm Tú như một tia chớp lao tới, dùng đôi bàn tay của cô chạm vào anh, trái tim anh nóng bừng lên, reo vui không ngớt.
Cẩm Tú không phải là cô gái ngốc nghếch, chắc Cẩm Tú biết con dao ấy sắc như thế nào, nếu cô ấy nắm vào nó thì sẽ thế nào. Nhưng vì sao Cẩm Tú vẫn làm điều ngốc nghếch ấy? rõ ràng là cẩm Tú lo lắng cho anh, cô sợ anh gặp điều không hay, chắc chắn lúc ấy Cẩm Tú sợ con dao ấy sẽ tiếp tục đâm vào ngực anh nên cô mới hành động như thế.
Điều đó có nghĩa là Cẩm Tú lo lắng cho Quách Trường An, sợ Quách Trường An bị thương, sợ Quách trường An chết.
Người như thế nào thì sẽ lo lắng, sợ anh bị thương, sợ anh chết? ngoài bố mẹ anh thì chỉ còn người yêu anh. Nhưng anh tin rằng chắc chắn vợ anh sẽ không dám dùng đôi tay không cướp dao như thế, cũng chỉ có mỗi mình Lý Cẩm Tú vì anh mà tay không cướp dao.
Quách Trường An cứ suy nghĩ mãi, anh đã hút hết cả một bao thuốc. Sau một hồi suy nghĩ anh đã đi tới kết luận, Cẩm Tú không hề có ác cảm với anh như cô vẫn thể hiện. Chắc chắn trong sâu thẳm trái tim, Cẩm Tú thích anh, thậm chí còn vì anh mà không tiếc hi sinh bản thân mình.
Ý nghĩ ấy khiến trái tim Trường An xốn xang, không thể lấy lại trạng thái bình tĩnh. ANh đi đi lại lại trong phòng, đợi tới khi trời sáng để tới phòng Cẩm Tú, nói cho Cẩm Tú biết về công việc của Kỷ Viễn. Anh hy vọng Cẩm Tú sẽ suy nghĩ lại chuyện hôn nhân giữa cô và Kỷ Viễn. Cuộc hôn nhân ấy, đến nhà để ở cũng chẳng có, chẳng khác gì trò chơi gia đình của bọn trẻ. Ban ngày chơi trò thành thân, bái đường, nhưng tới buổi tối thì ai về nhà nấy. Trong mắt Quách trường An, cuộc hôn nhân của Kỷ Viễn và Cẩm Tú chỉ là trò chơi của con nít mà thôi.
Nhưng sáng ra, tỉnh dậy, tới phòng của Cẩm Tú, Quách Trường An không hề nói những điều mà anh đã nghĩ cả đêm với cô. Bởi anh nhìn thấy Cẩm Tú đặt điện thoại ở đầu giường, ngay bên cạnh miệng mình, cô đang nói chuyện rất vui vẻ với Kỷ Viễn. Khuôn mặt Cẩm Tú ửng hồng, không còn màu trắng bệch vì sợ hãi và mất máu tối qua nữa. Vì những câu nói của người cô yêu thương mà gương mặt cô đỏ bừng lên, hình như Cẩm Tú còn đang nghĩ tới chuyện tình tứ riêng tư gì đó thì phải?
2
Sáng sớm Kỷ Viễn đã gọi điện cho Cẩm Tú là vì việc hôm qua Cẩm Tú tới công ty của Kỷ Viễn nhưng không gặp được anh.
“Hôm nay sếp lớn và sếp bé đều lên tổng công ty họp rồi, anh trở thành người đứng đầu ở đây. Em tới nơi anh chiến đấu để tham quan đi. Anh sẽ cho em được mở mang tầm mắt.” Kỷ Viễn nói với giọng huênh hoang. “Hay là anh lái xe tới đón em nhé? Em là tiểu thư lá ngọc cành vàng, không có kiệu tám người khiêng, à không đúng, là không có Porsche là không đi đâu nhỉ, nhưng mong tiểu thư hãy hạ cố tới nơi nhỏ bé này của tại hạ.”
“Không phải đâu, em muốn đi lắm, rất muốn tới chỗ anh. Lúc nào em cũng muốn tới tham quan công ty anh, nhưng mà bận quá nên chẳng tới được.” Cẩm Tú đang nói thật lòng mình, cô rất muốn đi, thực sự rất muốn đi, trước đây cô muốn tới xem nơi Kỷ Viễn làm việc, bây giờ Cẩm Tú muốn đồng nghiệp của Kỷ Viễn biết rằng, cô là người của Kỷ Viễn, để họ đừng tán tỉnh anh. “hoa thơm đã có chủ”, Kỷ Viễn đã là đàn ông có vợ rồi. Nhưng bây giờ, sợ rằng cô không thể làm gì được. Vết khâu trên tay cô trông như hai con rết thế này, cô không muốn để Kỷ Viễn biết, đợi khi nào vết thương lành hẳn, khi ấy nói cho anh cũng không muộn.
“Có việc gì mà to tát thế, quan trọng hơn cả việc tới chỗ anh cơ à?” Kỷ Viễn rất muốn Cẩm Tú tới. Cẩm Tú càng nói không thể tới thì Kỷ Viễn lại càng muốn cô tới. Bởi lần này anh đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa cả, nếu lần này mọi chuyện thuận lợi, Cẩm Tú sẽ không thể nghi ngờ về công việc của anh được nữa. Không phải lần nào Kỷ Viễn cũng có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa như thế, nếu lần này Cẩm Tú không tới, không biết chừng lúc nào hứng lên lại chạy tới công ty tìm Kỷ Viễn, thì hỏng hết mọi việc! bởi thế mà Kỷ Viễn cứ nhất mực kéo bằng được Cẩm Tú tới.
“Cũng không phải là vì em phải đi họp, mà là việc lên kế hoạch cho chuyên mục. Em kể ra anh cũng không thích nghe đâu.” Cẩm Tú sợ Kỷ Viễn tới đón cô thật, cuối cùng cô đành nói: “Thế này nhé, chiều nay, nếu em xong việc sớm, em sẽ gọi điện cho anh.”
Kỷ Viễn đành miễn cưỡng cúp máy.
Trong lòng Cẩm Tú cảm thấy không vui, khi bị thương, dường như trái tim người ta cũng trở nên mềm yếu hơn, cô muốn có người yêu thương bên cạnh mình lúc này. Nhưng cô không thể làm như thế, vì cô sợ Kỷ Viễn lo lắng. Cẩm Tú quay đầu lại thì thấy Quách Trường An, tự nhiên cô cảm thấy bực mình khôn xiết, đều là vì Quách Trường An, nếu không cô đã chẳng phải tội thế này
“không phải là em muốn đi gặp Kỷ Viễn sao, lại còn không muốn hắn ta biết vết thương trên tay em nữa à?” Lúc này Trường An đóng vai một người nhỏ nhen, đứng ở cửa nghe gần như toàn bộ cuộc điện thoại của Cẩm Tú. Rõ ràng đã biết hai người họ yêu thương nhau, mà lúc này lại còn nói ra sự thật về công việc của Kỷ Viễn, thì đúng là nhỏ nhen thật. Những điều mà Quách Trường An đã chuẩn bị cả buổi tối đều bị gạt đi.
“Anh không thể làm thế nào để em vừa có thể tới tham quan công ty của Kỷ Viễn, vừa để cho anh ta không phát hiện ra vết thương trên tay em.” Quách Trường An nói, “Nhưng, em phải nghe những gì anh nói.”
Cẩm Tú bán tín bán nghi gật đầu
Chiếc xe Jeep cũ kĩ của Quách Trường An lại băng băng trên đường, Cẩm Tú nằm cuộn mình trên ghế phụ lái. Điều làm cô tin Quách Trường An không phải vì tâm tư của Kỷ Viễn, mà còn vì cô rất hiếu kì, muốn xem Quách Trường An có thể đưa ra ý tưởng tồi tệ nào không?
Khi Cẩm Tú tới tòa nhà Khai Thác và Phát triển, từ xa đã trông thấy Kỷ Viễn đang đứng đợi ở ngoài cửa. Cẩm tú không muốn để chiếc xe Jeep cũ kĩ của Quách Trường An xuất hiện, để tránh Kỷ Viễn nổi máu ghen. Khi còn cách tòa nhà một đoạn, Cẩm Tú bèn xuống xe. Trường An đứng đợi cô ở chỗ rẽ, còn một mình cô đi về phía Kỷ Viễn.
Kỷ Viễn cứ nhìn về phía đường trước mặt, nhưng Cẩm Tú lại đến từ phía sau. Cô đưa khuỷu tay huých nhẹ vào Kỷ Viễn, lúc ấy Kỷ Viễn mới quay người lại ôm chầm lấy Cẩm Tú. Kỷ Viễn nheo nheo mắt nhìn Cẩm Tú một hồi lâu rồi mới yên tâm nói: “Ừ, không thiếu gì cả, vẫn là vợ của anh. Đi thôi, chúng ta lên lầu tham quan nào.”
Kỷ Viễn muốn kéo tay cẩm Tú, nhưng Cẩm Tú lại khom người đưa khuỷu tay về phía anh, Kỷ Viễn hiểu ý, anh bèn khoác tay Cẩm Tú, hai người cùng bước vào tòa nhà. Anh bảo vệ mà trước đây đã từng chặn không cho Cẩm Tú vào tòa nhà lần này đang gật đầu với Kỷ Viễn và để Cẩm Tú đi lên tầng trên. Hai người bước vào thang máy, Kỷ Viễn bắt đầu muốn ôm ấp vợ.
Không gian của chiếc thang máy không rộng nhưng đủ cho hai người. Kỷ Viễn dùng đùi của mình cọ vào đùi của Cẩm Tú, đưa tay ôm eo Cẩm Tú, Cẩm Tú cảm thấy hơi ngượng.
ở không gian riêng của hai người, Kỷ Viễn muốn làm gì cô cũng chiều. Nhưng khi ngoài đường thì Cẩm Tú cảm thấy nếu hai người quá thân mật với nhau sẽ không được hay cho lắm. Dù sao cũng không thoải mái, cả người nổi da gà. Khuôn mặt Cẩm Tú lúc ấy trông không dễ nhìn cho lắm.
“Có gì mà phải khó xử, anh là chồng em cơ mà, em là vợ anh, có phải gái bán hoa đâu.” Kỷ Viễn nói mà không hề suy nghĩ gì, càng không để ý đến Cẩm tú đang không vui.
“Vợ ơi, em sao thế? Đến các cô gái còn tôn trọng anh mà vợ anh lại không tôn trọng anh thế à?” Cẩm Tú đưa chân đá Kỷ Viễn một cái. Kỷ Viễn cười rồi cất giọng trêu đùa, “Chạm vào em thì không phải tôn trọng em à, anh có phải là chồng em không đấy?” Kỷ Viễn ngước mắt nghiêm túc hỏi Cẩm Tú.
Cẩm Tú đáp: “Đúng thế đấy, chồng yêu vợ lắm đúng không?” Cẩm Tú vừa nói vừa vùng vằng, cô không muốn để ánh mắt nghịch ngợm của Kỷ Viễn nhìn xoáy vào cô.
“Chồng có một cách để yêu vợ, đó là chạm vào người vợ, vợ không thích điều đó à?” Vừa nói Kỷ Viễn vừa nháy mắt với Cẩm Tú. Ánh mắt đầy tình ý ấy là Cẩm Tú hiểu ngay. Trên giường, sự yêu đương vuốt ve của Kỷ Viễn thực sự làm cho cẩm Tú phấn khích. Bởi thế mà cô không thể không gật đầu đồng ý
“Thôi nào!” Cẩm Tú nói, “Anh không thể tùy lúc tùy chỗ được à?”
“Anh chỉ đợi câu nói này của em thôi đấy. Nếu mà anh biết tùy lúc tùy chỗ thì chỉ là diễn kịch thôi, còn nếu không, lúc nào cũng thân mật không kể ở bất cứ nơi đâu mới là biểu hiện của tình yêu thực sự.” Kỷ Viễn áp sát vào người cẩm Tú, đôi tay của Kỷ Viễn vuốt ve cẩm Tú.
Cẩm Tú bắt đầu hơi hoảnh hốt. Hai tay cô từ nãy tới giờ vẫn bỏ trong túi áo không cho ra ngoài. Nếu để lâu quá Kỷ Viễn sẽ nghi ngờ. đang lúc Cẩm Tú lo lắng, thì tiếng điện thoại trong túi cô vang lên, Kỷ Viễn tỏ vẻ không vui.
“Ai mà vô ý vô tứ thế, đúng lúc ông đang vui lại quấy rầy ông?” Kỷ Viễn không đợi Cẩm Tú lấy điện thoại mà từ thò tay vào túi xách của Cẩm Tú lôi chiếc điện thoại ra rồi nghe luôn thay cho Cẩm Tú: “Ai thế?” Kỷ Viễn không khách sáo, hét to vào điện thoại.
“Xin lỗi, tôi tìm Lý Cẩm Tú có việc gấp, ông Tổng nói tôi tìm cô ấy có một chuyên mục quảng cáo bị nhầm số liệu phải đổi sang số liệu khác. Anh là thế nào của Cẩm Tú, sao điện thoại của Cẩm Tú lại trong tay anh?” Trong điện thoại vang lên tiếng của một người đàn ông.
Kỷ Viễn nguôi ngoai cơn giận, đưa điện thoại cho Cẩm Tú.
Cẩm Tú không thèm nghe điện thoại mà hất hàm ra hiệu cho Kỷ Viễn tắt điện thoại bỏ vào trong túi xách.
“Không nghe điện thoại không có nghĩa là em không phải về tòa soạn đâu, nhấc điện thoại lên chắc chắn là sẽ bị lên lớp nữa rồi.” Cẩm Tú nói: “Để hôm khác em tới, hôm nay em phải về tòa soạn thôi.” Thực tế Cẩm Tú cũng cảm thấy yên tâm phần nào, nhìn thấy bên trong tòa nhà khang trang tiện nghi thế này, lại toàn những người mặc vest tay cầm tài liệu, đi ra đi vào tòa nhà, đúng là hình mẫu của dân văn phòng, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn về Kỷ Viễn. Mục đích của chuyến đi lần này cô cũng đạt được rồi.
Kỷ Viễn cũng không giữ Cẩm Tú ở lại nữa mà tiễn cô xuống tầng rồi gọi x echo Cẩm Tú. Nhìn theo Cẩm Tú đi rồi, Kỷ Viễn mới thở phào nhẹ nhõm. Kỷ Viễn quay gót bước vào tòa nhà nhét hai tấm séc vào tay anh bảo vệ lúc trước đã gật đầu với Kỷ Viễn rồi khách sáo nói: “Cám ơn sự giúp đỡ của người an hem, đây là chút lòng thành của tớ, cảm ơn, cảm ơn nhiều.” Anh bảo vệ không nói gì, nhận hai tấm séc từ tay Kỷ Viễn.
Khi Kỷ Viễn bước ra từ tòa nhà, Tiểu Ngư chạy lại
“Vẫn chưa diễn hết phải không anh?” Giọng nói của Tiểu Ngư có phần chế giễu.
Kỷ Viễn quay sang nhìn Tiểu Ngư, anh ta không nói gì chỉ nhoẻn miệng cười. Đây là ý tưởng Kỷ Viễn nghĩ ra. Mọi việc anh ta đã thu xếp ổn thỏa từ trước, đợi khi Cẩm Tú tới văn phòng ở tầng chín, dẫn Cẩm Tú đi thăm một vòng xong, tiểu Ngư sẽ gọi điện cho anh, nói lãnh đạo có việc gấp cần tìm anh, rồi sau đó Kỷ Viễn sẽ tiễn Cẩm Tú về. Đâu ngờ anh vẫn chưa sử dụng chiêu cuối cùng thì Cẩm Tú đã bị sếp gọi về.
“Có đáng phải như thế không?” Tiểu Ngư cùng bước đi với Kỷ Viễn, vừa đi vừa nói.
“Đáng chứ, rất đáng là đằng khác.”
“Em không hỏi chuyện diễn kịch vừa nãy, ý em muốn hỏi chuyện làm ăn với bọn Đào Tử cơ. Nếu lần này có muốn kiếm tiền thì cũng phải kiếm tiền một cách an toàn chứ.” Tiểu Ngư còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ của Kỷ Viễn, cô nén lại không nói ra.
Kỷ Viễn quay người bỏ đi, không nghe những lời Tiểu Ngư nói. Kỷ Viễn cũng có cách tính của anh. Cuộc hôn nhân của anh và Cẩm Tú nếu cứ mãi thế này thì không phải là kế sách lâu dài. Ngộ nhỡ nếu anh không có thời gian ở bên vợ mình, tới đêm vợ anh lại nhớ tới đàn ông, cần một người để dựa vào, muốn một cái chăn ấm áp, thì biết làm thế nào? Tuy Kỷ Viễn biết Cẩm Tú không coi trọng chuyện giường chiếu, nhưng ngộ nhỡ gặp phải một tên đàn ông như Kỷ Viễn, hắn sẽ gợi ý, sẽ quyến rũ cẩm Tú thì Kỷ Viễn không dám tưởng tượng tới hậu quả lúc đó như thế nào nữa. Kỷ Viễn nhoẻn miệng cười, anh cảm thấy lấy ý nghĩ này làm động lực để kiếm tiền đúng là có tác dụng thật.
Cuộc làm ăn lần này của Kỷ Viễn có liên quan tới việc ngày hôm đó Kỷ Viễn theo dõi Tống Đoạt
3
Công trình của lão Hắc đã được phê duyệt, công trình này gồm ba tòa nhà. Trong đó có hai vị trí phải tiến hành giải phóng mặt bằng, công việc tuy rất vất vả nhưng dù sao thì mọi việc cũng đã thu xếp xong xuôi. Bây giờ chỉ còn thiếu việc giải phóng mặt bằng của mảnh đất cuối cùng nữa là xong.
Những tòa nhà cũ kĩ ở khu vực này đều có lịch sử tám, chín mươi năm. Ngoài ra còn có những ngôi nhà tạm bợ. Những căn nhà lớn bên trong lại có những căn nhà nhỏ, bên trong những căn nhà nhỏ lại có những mái hiên cũ kĩ. Nhìn bề ngoài có thể thấy khối kiến trúc này không lớn lắm, nhưng thực tế khi đo đạc, diện tích bồi thường cũng rất lớn. bây giờ đất đang lên giá, diện tích phải bồi thường lại nhiều, những khoản phải nộp lên trên cũng nhiều, tiền cho bên trên chắc chắn là phải nộp, bên khai thác chỉ có thể tiết kiệm từ những chi phí rất nhỏ.
Nếu tiết kiệm bằng cách trả tiền đền bù cho người dân thấp, thì mâu thuẫn sẽ càng lớn hơn. Dân không chịu chuyển đi thì không thể khởi công xây dựng được. Lãi vay ngân hàng sẽ dồn dập đè nén người đi vay, ép người đi vay ra bã. Hơn nữa, việc xây dựng ở miền Bắc lại còn chịu ảnh hưởng của thời tiết, chỉ cần tới mùa đông là không thể làm được gì, nên phải tận dụng cơ hội thời tiết đang lúc là mùa thu để san bằng diện tích ở đây, khởi công, làm móng xong, tới mùa xuân sang năm mới có thể tiến hành xây dựng được.
Để thực hiện được mục tiêu này, một loạt các chiêu bài được đưa ra. Tốt cũng có, xâu xa cũng có.
Tống Đoạt nhìn lão Hắc, đã mấy đêm nay vì việc này mà lão Hắc không sao chợp mắt được, hai mắt đỏ ngầu cả lên, đầu óc căng ra, không thể nào nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, Tống Đoạt đã tự mình nhận sẽ giúp lão Hắc giải quyết vấn đề này.
“Tôi có an em giúp đỡ, anh cứ yên tâm, chắc chắn một tuần sẽ giải quyết ổn thảo cho anh” Tống Đoạt nói.
“Cậu đừng làm liều. Người anh em đó của cậu là…” Lão Hắc nói tới đây rồi không nói gì nữa.
Tống Đoạt cũng chẳng nói gì thêm.
Nhưng trong lòng Tống Đoạt đã xác định rõ mục tiêu. Việc của lão Hắc cũng là việc của anh ta, khó khăn của lão Hắc cũng là khó khăn của anh ta. Tống Đoạt giúp lão Hắc giải quyết khó khăn cũng là lẽ đương nhiên, nên anh ta không nói gì thêm với lão Hắc, nếu nói ra, có thể lão hắc sẽ không đồng ý.
Tống Đoạt tới hộp đêm tìm vài người bạn quen, trong số đó có Đào tử.
Có tiền thì ai chẳng muốn làm, đặc biệt là đối với đàn ông. Đào tử vỗ ngực, dương dương tự đắc. trong ánh đèn mờ ảo của hộp đêm, nhìn dáng vẻ của Đào tử, Tống Đoạt cảm thấy không yên tâm cho lắm
Mấy người bạn thân với anh chêm vào: “Yên tâm đi, Đào Tử có người anh em thân thiết lắm. Đào Tử có việc gì đều có thể nhờ người anh em đó giúp đỡ. Việc này chúng ta cứ làm theo Đào Tử, chắc chắn sẽ thành công.”
Người anh em của Đào Tử mà họ nhắc tới chính là Kỷ Viễn.
Món hời mà Kỷ Viễn muốn kiếm là cuộc mua bán lần này của Đào Tử.
Phải nghĩ ra cách, dồn những hộ khó giải quyết lại, còn lại mới dễ động viên. Nhưng nếu làm theo cách này chắc chắn sẽ khó, thậm chí là nguy hiểm.
Điều Tiểu Ngư lo lắng chính là những hộ khó di dời này. Ngày nào trên ti vi cũng đưa tin những vụ người chết vì giải phóng mặt bằng, rồi lại cả đánh người thi hành công vụ nữa. Lần này Kỷ Viễn bị cuốn vào vụ này rồi, Tiểu Ngư không dám nghĩ tới hậu quả. Cô nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không nghĩ ra phương pháp nào vẹn toàn. Trong lúc lo lắng, Tiểu Ngư đã gọi điện cho người dẫn chương trình chuyên mục tâm tình của tòa soạn – Cẩm Tú. Khi ấy, Tiểu Ngư đã tâm sự với Cẩm Tú là cô đã thích một người đàn ông đã có vợ, nhưng cô cho rằng người vợ của anh ấy không làm tròn trách nhiệm. Vợ anh ta hoàn toàn không hiểu anh, cũng không trân trọng tình yêu của anh.
“Anh ấy vì muốn mua nhà đã không tiếc thân mình lao vào nguy hiểm, còn vợ anh ta lại chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, dồn hết mọi gánh nặng lên vai anh. Em rất thương anh ấy.” Tiểu Ngư nói, giọng nghẹn ngào. Tiểu Ngư rất muốn nói ra tên của Kỷ Viễn, để Cẩm Tú khuyên nhủ Kỷ Viễn hãy trân trọng bản thân anh hơn. Nhưng cô biết, nếu tiết lộ thân phận thật của Kỷ Viễn cho tòa soạn báo thì Kỷ Viễn sẽ rất hận cô.
4
Cẩm Tú ngồi trên giường bệnh trong bệnh viện, nghe Tiểu Ngư tâm sự về người đàn ông mà Tiểu Ngư yêu, và còn người vợ của anh ta nữa, đột nhiên cô thấy người mình lạnh toát.
Cẩm Tú nhớ lại, giọng nói đó, giọng nói này là giọng của cô gái đêm hôm đó đã gọi điện cho Kỷ Viễn, hôm ấy Cẩm Tú đã nghe thấy tiếng của cô gái đó từ điện thoại.
Sao lại có thể thế này? Sao giọng nói ấy lại là tiếng của độc giả đang vang lên bên tai cô lúc này? Những dự cảm không lành cứ trào lên trong cô, Cẩm Tú nhận ra chính là giọng nói ấy. Cẩm Tú hoàn toàn như thất thần, rồi cô đột nhiên cất tiếng lạnh lùng hỏi Tiểu Ngư: “Người đàn ông mà em yêu có phải tên là Kỷ Viễn không?”
Tiểu Ngư đột ngột cúp máy.
Cẩm Tú như rơi vào khoảng không tĩnh lặng, trước mắt cô là cả một khoảng không đen kịt. Tiểu Ngư chính là người con gái đã thầm yêu Kỷ Viễn. Không đúng, người đàn ông mà Tiểu Ngư thầm yêu mở quán bar đấy chứ, không phải là nhân viên văn phòng. Cẩm Tú càng nghĩ càng thấy không đúng chút nào, càng nghĩ cô càng cảm thấy cô phải xác minh một vài điều.
Cẩm Tú không còn để ý tới giờ có phải là đêm tối hay không, mà chỉ biết cô phải nhanh chóng rời bệnh viện. Cô muốn bắt xe đi tới tòa nhà Khai thác và Phát triển. Chỉ cần Kỷ Viễn không làm việc ở đó, thì chắc chắn Kỷ Viễn là người tình trong mộng của Tiểu Ngư. Anh lại còn làm việc ở quán bar cơ à? Lại còn làm việc gì nguy hiểm nữa? cẩm Tú không dàm nghĩ nữa, cô vội và chạy ra ngoài. Không ngờ ra tới cửa là gặp người quen.
Đó là Tả Thi Giao.
Tả Thi Giao vừa quay đầu là nhận ran gay Cẩm Tú. Cẩm Tú đi về phía Tả Thi Giao, Tả Thi Giao nghiêng đầu, muốn tránh Cẩm tú, sắc mặt của Tả Thi Giao không được tốt lắm, Tả Thi Giao dùng khăn che nửa khuôn mặt, làm cho Cẩm Tú nhìn đã cảm thấy chán nản.
“Sao thế, cậu tới khám bệnh à?” Cẩm Tú vội vàng chạy về phía Tả Thi Giao.
Tả Thi Giao vừa quay đầu lại, chiếc khăn trùm trên đầu cô rơi xuống. Nửa khuôn mặt bên trái của cô lộ ra, tím bầm
“Cậu sao thế? Ai đánh cậu đến nông nỗi này?” Cẩm Tú lo lắng hỏi.
“Chẳng ai đánh tớ cả, là do tớ…uống rượu say rồi bị ngã đấy.” Tả Thi Giao ấp úng.
“Thật hay giả đấy, không phải là bạo hành gia đình đấy chứ?” Cẩm Tú buột miệng nói ra những điều mà cô nghĩ trong lòng.
“Cậu muốn cuộc hôn nhân của tớ không hạnh phúc, muốn tớ bị bạo hành sao?” Khuôn mặt Tả Thi Giao đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Sao cậu lại nghĩ thế, tớ hỏi vậy cũng vì tớ quan tâm tới cậu mà.” Cẩm Tú giải thích.
“Tớ nói đùa thế mà cậu tưởng thật à?” Tả Thi Giao cười rồi tạm biệt Cẩm Tú. Tả Thi Giao nói tới đây là để thăm một người bạn, nói xong Tả Thi Giao vội vàng bỏ đi.
Cẩm Tú thấy Tả Thi Giao không muốn nói nhiều về chuyện vừa rồi nên cô cũng không gặng hỏi nữa. dù bạn bè thân thiết tới mức nào thì cũng nên giữ một khoảng cách nhất định, nhưng thực lòng Cẩm Tú rất lo cho Tả Thi Giao, sợ Tả thi Giao gặp chuyện gì không lành. Cô đột nhiên nhớ lại những điều mà Tô Gia Văn nói với cô, Tống Đoạt là một người đồng tính. Lần đầu tiên cùng Tô Gia Văn tới thần Mật Thạch massage, không phải là Cẩm Tú đã trông thấy Tống Đoạt ở cùng với lão Hắc sao. Họ cười nói rất vui vẻ, nhìn họ, rất giống một đôi tình nhân. Cẩm Tú giật mình, cô thấy lạnh cả sống lưng, chẳng lẽ lão Hắc lại là người tình của Tống Đoạt?
Cẩm Tú lo lắng nhìn theo bóng của Tả Thi Giao khuất dần phía cuối hành lang, thôi chẳng có thời gian để lo chuyện người khác, nghĩ tới đây cẩm Tú vội vã đi ra khỏi bệnh viện, cô gọi một chiếc taxi rồi đi thẳng tới tòa nhà Khai thác và Phát triển.
Ngoài trời đã bắt đầu mưa. Những hạt mưa hắt vào cửa kính ô tô, mưa lớn dần, nước mưa không còn là những hạt nhỏ li ti nữa mà thành từng hạt lớn, gió tạt nước mưa vào thành xe nghe lộp độp.
Lần này, Cẩm Tú nhanh chóng biết được trong tòa nhà này không có người nào tên Kỷ Viễn. Anh bảo vệ trong phong quản lý tòa nhà đã đưa danh sách các nhân viên trong tòa nhà này cho Cẩm Tú xem. Đương nhiên, người bảo vệ có thể cho cô xem những tư liệu này vì cô nói cô là phóng viên, đang làm tin tức và phải đên đối chiếu một số vấn đề.
Kỷ Viễn đã lừa cô, thậm chí sáng nay lại còn diễn kịch với cô. Nghĩa là khi cô đang diễn kịch với Kỷ Viễn thì Kỷ Viễn cũng diễn kịch cho cô xem.
Cẩm Tú bực tức, lấy điện thoại gọi cho Kỷ Viễn. Nhưng máy Kỷ Viễn cứ bận mãi. Cẩm Tú đột nhiên nhớ tới những lời Tiểu Ngư nói lúc nãy “…anh ấy vì muốn mua nhà mà không tiếc thân mình lao vào nguy hiểm, nhưng vợ anh ấy chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, cô ấy dồn hết mọi gánh nặng lên vai anh ấy, em rất thương anh ấy.”
Cẩm Tú nhìn những giọt mưa bên ngoài cửa kính ô tô, đột nhiên cô có cảm giác bất an.
5
Một chiếc xe con lao đi trong màn mưa. Trong xe là Kỷ Viễn, Đào Tử, còn có cả Tiểu Ngư.
Chiếc xe của Cẩm Tú cùng lúc đó chạy theo hướng ngược lại.
Hai chiếc xe lướt qua nhau nhưng vì lúc này trời đã tối, và mưa cũng khá dày nên họ không nhận ra nhau.
Tiểu Ngư không khỏi lo lắng, cô lên tiếng: “Anh à, hay là chúng ta đừng đi nữa. Nghĩ cách khác xem.”
“Được cho em năm phút, nếu em nghĩ ra cách gì thì anh sẽ không đi nữa.” Kỷ Viễn nghiêm mặt, không buồn quay sang nhìn Tiểu Ngư.
Điện thoại trong túi Kỷ Viễn rung lên không ngừng, là Cẩm Tú gọi tới. Kỷ Viễn nhìn ra bên ngoài, trời mưa rất to, rồi nhấn nút từ chối cuộc gọi. Sau đó, Kỷ Viễn mở chức năng chụp ảnh của điện thoại, anh chụp lại khung cảnh lúc này. Kỷ Viễn làm như thế là vì Tống Đoạt nhắc anh khi hành động phải chụp ảnh lại. Làm như vậy không có ý gì, chỉ là muốn để lại con đường sống sau này.
“Nói đi, sao lại không nói, câm à?” Kỷ Viễn giậm chân trên sàn xe.
Mọi người trong xe đều im lặng.
Kỷ Viễn không thích khi anh hành động lại có người chen vào bàn lùi, đặc biệt là những chuyện quan trọng, người thân hay bạn bè của anh lại còn nói những câu ủy mị, làm lung lay tinh thần của anh, thì cho dù là Cẩm Tú anh cũng tức giận chứ huống hồ là Tiểu Ngư.
“Đã tính toán hết cả rồi, phải chờ đến tận hôm nay mới ra tay, thời cơ tốt như thế này, nghe xem, bên ngoài tiếng sấm to như thế, đúng là trời chiều lòng người.” Kỷ Viễn hét lên.
Nước mắt Tiểu Ngư trào ra. Nếu như có cách nào tốt hơn, thì cô sẽ làm không tiếc thân mình. Chỉ cần Kỷ Viễn được an toàn, thì điều gì cô cũng dám làm.
Vài phút sau, chiếc xe dừng lại. vừa nhìn thấy xe của Kỷ Viễn tới, một vài người chạy lại vây quanh. Kỷ Viễn xuống xe hỏi nhỏ: “Đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
Tên dẫn đầu trong đám người đưa tay gạt nước mưa trên mặt và đáp: “Anh yên tâm, bọn em đang đợi lệnh anh.”
“Mọi người trong nhà đều đã kéo cả ra rồi chứ?” Kỷ Viễn ngẩng đầu nhìn khoảng sân đang chìm trong màn mưa trước mặt, “Đừng để xảy ra sai sót gì đấy.”
“Anh yên tâm, anh xem đã được chưa?” Người kia nói, “Mưa to thế này, dù có xảy ra chuyện gì thì những người xung quanh đây cũng không ra xem đâu.”
“Tốt, cứ làm thế nhé. Nói với người của anh là tôi đợi đấy!” Kỷ Viễn rút một điếu thuốc, châm thuốc lên và rít một hơi thật sâu.
Một vài người nhanh chóng chạy vào khoảng sân trước mặt, sau đó, họ lại lao vội trở ra.
Kỷ Viễn dựa vào cửa xe, anh không ở trong xe, mà cứ để mưa to táp ướt hết người. Anh nhắm mắt lắng nghe, chờ đợi tiếng nổ long trời lở đất. Tiếng sấm, tiếng mưa như thế này thì tiếng nổ chắc không vang xa được. Nhưng đột nhiên Kỷ Viễn nghe thấy một âm thanh kì lạ, âm thanh ấy vang ra từ khoảng sân đang chìm trong bóng đêm trước mặt, đó là tiếng trẻ con khóc.
“Sao trong đó lại có người, chẳng phải là không có ai ở trong đó sao?” Kỷ Viễn kinh ngạc hỏi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ đến sững sờ. Lúc này nếu có ai còn ở trong đó thì chắc chắn không còn hi vọng sống sót.
Chính trong giây phút mà mọi người đều hoảng hốt lo sợ ấy. Kỷ Viễn đột ngột lao vào khoảng sân đang bị màn mưa bao vây phía trước mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook