Tất Cả Vì Độ Thiện Cảm
Chương 16: Vấn đề cưới gả

Chuyện Vạn Mai sơn trang có thêm một ‘Nhị trang chủ’ cũng chẳng có bao nhiêu người biết.

Tuy rằng Tây Môn Xuy Tuyết chuẩn bị tiệc rượu ăn mừng, thế nhưng người được mời chỉ có Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu và Tư Không Trích Tinh ăn theo hai người.

Bạch Lưu rất vừa lòng với chuyện này, dưới cái nhìn của hắn, nếu chuyện này bị tuyên dương rộng rãi thì hậu quả sẽ không ổn lắm.

Tuy nói hắn đã lừa gạt được vấn đề thân thế với mấy người Lục Tiểu Phụng… Nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, chưa biết chừng sẽ gặp phải người nhận ra thân phận ‘Ngọc Thiên Bảo’ này của của hắn.

Được rồi, nói cho cùng, cũng do lúc trước mới nhìn một cái Ngọc La Sát đã nhận ra hắn, cho nên hắn hơi có tâm lý bóng ma.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, lúc Bạch Lưu bưng chén rượu chuẩn bị chúc rượu Tây Môn Xuy Tuyết, hệ thống đã lên tiếng nhắc nhở Ngọc La Sát lại tới nữa rồi.

Đương nhiên lần này vẫn dịch dung thành hạ nhân.

Bàn tay nâng chén rượu hơi run lên, Bạch Lưu câm nín giật giật khóe miệng, thật sự đoán không ra rốt cuộc Ngọc La Sát này có ý gì, chỉ làm bộ như không phát hiện đối phương, tiếp tục chúc rượu Tây Môn Xuy Tuyết.

“Tiểu Bạch à, có phải sau này chúng ta nên gọi đệ là Tây Môn Tiểu Bạch không?”

Lục Tiểu Phụng ngồi bên uống hớp rượu, trong giọng nói mang theo trêu ghẹo xáp một câu.

Bạch Lưu tức giận trừng đối phương: “Vậy có phải đệ cũng đổi gọi huynh là Hoa Tiểu Kê không?”

Lời vừa nói ra, vẻ mặt người đang ngồi lập tức đặc sắc hẳn.

Lúc trước dưới sự ‘chỉ điểm’ của Bạch Lưu, Lục Tiểu Phụng rất nam nhân mà thừa nhận tâm tư của chính mình, hiện nay đang đứng ở giai đoạn theo đuổi.

Chuyện này người đang ngồi đều biết, cho nên khi nghe thế Hoa Mãn Lâu mới lộ ra vẻ mặt lúng túng, còn Lục Tiểu Phụng muốn phản bác lại không biết phản bác thế nào, riêng Tư Không Trích Tinh thì lộ ra nụ cười gian khen ngợi Bạch Lưu làm rất khá.

Chỉ có Tây Môn Xuy Tuyết vẫn treo vẻ mặt lạnh như núi băng như cũ, không hề động dung.

Lục Tiểu Phụng hiếm thấy mà đỏ mặt một hồi, thẹn quá thành giận trừng Bạch Lưu, nín nửa ngày mới mở miệng nói: “Đây là một chuyện sao?!”

“Sao không phải, chờ ngươi gả cho Hoa Mãn Lâu, dựa theo lệ không phải phải đổi sang họ trượng phu sao? Đến lúc đó, chúng ta nên gọi ngươi là Hoa Tiểu Kê nhoa~” Tư Không Trích Tinh cấu kết làm việc xấu với Bạch Lưu, mở miệng đớp ngay.

Lục Tiểu Phụng lập tức phản bác: “Nên là ta cưới Thất Đồng mới đúng!”

Sau đó… Bạch Lưu và Tư Không Trích Tinh cười, Lục Tiểu Phụng khóc.

“Hoa Mãn Lâu, ngươi nghe ta nói, vừa rồi ta chỉ nhất thời lỡ lời thôi mà à à à, là do hai tên kia kết phường hãm hại ta!” Lục Tiểu Phụng hoang mang rối loạn giải thích với Hoa Mãn Lâu, thuận tiện còn trừng hai cái kẻ đang vỗ tay hoan hô nào đó.

Tiệc rượu hôm nay đã kết thúc dưới loại không khí nào nhiệt này, ngoại trừ Lục Tiểu Phụng mang tâm tình không tốt ra thì nhìn qua những người khác đều rất khoái trá.

Từ sau câu ‘Nên là ta cưới Thất Đồng’ ấy, Hoa Mãn Lâu chưa hề cho Lục Tiểu Phụng sắc mặt tốt, tuy rằng tâm tình rất buồn rầu, nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn chưa quên bản thân còn có chính sự muốn làm.

Cho nên sau khi tiệc rượu kết thúc, y lập tức tìm đến Bạch Lưu, chuẩn bị giải quyết chính sự.

Bạn bè của Lục Tiểu Phụng bị liên lụy vào sự kiện La Sát Bài, y muốn tìm Bạch Lưu dò hỏi một ít chuyện liên quan đến Ma giáo, nhưng mãi đến lúc này, thời cơ vẫn không đúng.

Bởi Ngọc La Sát còn đứng một bên giả dạng hạ nhân kìa!

Bạch Lưu một tay đỡ trán, một bộ uống nhiều không thoải mái, một tay khác thì gác lên vai Lục Tiểu Phụng, không ngừng lẩm bẩm: “Lục Tiểu Kê, vừa nãy vẻ mặt huynh quá thú vị ~”

“Còn không phải do đệ!” Quả nhiên Lục Tiểu Phụng lập tức xù lông, căm giận đưa tay vỗ Bạch Lưu một cái.

“Nhóc con, ngoài miệng đệ nói thê tử của bạn không thể động, thế nhưng vẫn còn chưa hết hi vọng đối với Hoa Mãn Lâu đúng không, cố ý để Hoa Mãn Lâu giận ta, hù hừ.”

Ngày XX tháng XX năm XX, Lục Tiểu Kê nhân lúc ta say rượu bắt nạt ta. Bạch Lưu âm thầm ghi sổ, quyết định chờ cơ hội sẽ trả thù lại, sau đó dựa vào cái đề tài này, làm bộ không vui, vỗ bỏ Lục Tiểu Phụng, đi về phòng mình.

Đương nhiên, hắn còn nhớ tận lực khiến bước chân hỗn loạn, phù phiếm, cố giả vờ say rượu thật giống!

Hành động của Bạch Lưu vô cùng tự nhiên, đến ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng bị hắn lừa, cho rằng đối phương thật sự uống say, vội vàng đứng dậy đỡ Bạch Lưu về phòng, quyết định chờ ngày mai đối phương tỉnh rượu mới nói chuyện chính sự.

Lần này khi đi ngang qua Ngọc La Sát, Bạch lưu không biểu hiện ra một tia dị dạng nào, sợ bị Ngọc La Sát phát hiện mình đang giả bộ say, chờ xác định Ngọc La Sát không ở gần đó, mới thở phào một hơi.

“Hữm?” Lục Tiểu Phụng ngay lập tức phát hiện Bạch Lưu tỉnh táo.

Kinh ngạc hai giây, y nhướng mày, đưa tay vỗ Bạch Lưu một cái: “Nhóc con, vừa rồi giả say để đùa ta hả!”

Ai rảnh đùa huynh.

Bạch Lưu hừ một tiếng, đưa tay phản kích lại. Chờ đùa giỡn đủ, Bạch Lưu mới tìm một chỗ yên tĩnh, nói rõ những chuyện Lục Tiểu Phụng muốn biết.

Thì ra bạn của Lục Tiểu Phụng là một con ma đen đuổi, lúc trước La Sát Lệnh hắn làm giả tùy tiện ném vào sòng bạc, cũng không biết rơi vào tay người nào, sau đó qua tay nhiều lần, rơi vào tay một phương thế lực khác.

Còn người kia thì vừa vặn đụng phải hiện trường ‘giết người đoạt bảo’, sau đó bị người tóm gọn.

La Sát Lệnh giả không biết tung tích, hiện trường chỉ có một mình gã chứng kiến, cho nên đối phương một mực chắc chắn gã biết tung tích La Sát Lệnh, trực tiếp bắt người đi, có điều lúc bị bắt có để lại manh mối cầu cứu.

Lục Tiểu Phụng phát hiện manh mối, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên mới quyết định đi cứu người với Tư Không Trích Tinh, chẳng qua trước khi cứu, đương nhiên phải biết rõ người bắt người là ai đã.

Cũng vì thế mà tìm đến Bạch lưu.

Bạch Lưu âm thầm cảm thán một hơi, mở miệng hỏi thêm: “Y để lại đầu mối gì?”

“Chỉ biết người bắt y có ba kẻ, tuổi rất lớn, thân phận ở Ma giáo hẳn không thấp.” Lục Tiểu Phụng báo lại những manh mối mình biết, sau đó chờ đợi nhìn Bạch Lưu.

Manh nói này vừa nói ra, Bạch Lưu đã lập tức biết kết quả: “Hộ pháp Ma giáo, Tuế Hàn Tam Hữu.”

Ba lão gia kia không phải là người hiền lành gì, hơn nữa còn có lòng dạ khác, e rằng chuyện này cũng gạt Ma giao làm, muốn nuốt riêng La Sát Lệnh… Bạch Lưu nháy mắt đã hiểu rõ kế vặt của Tuế Hàn Tam Hữu.

La Sát Lệnh lúc trước bị ‘Phá gia chi tử Thiếu chủ’ thua cờ bạc, hiện tại được các trưởng lão ‘vượt qua muôn vàn khó khăn’ đoạt về, nếu như vậy, công lao, đại nghĩa, danh phận, bọn họ đều chiếm đủ, chỉ cần lấy được La Sát Lệnh, bọn họ có thể quang minh chính đại nhất thống Ma giáo.

Có được kết quả, Lục Tiểu Phụng lập tức quyết định xuất phát.

Y cũng từng nghe danh Tuế Hàn Tam Hữu, tất nhiên biết rõ ba lão già tuy có tên gọi ‘tao nhã’ như thế, nhưng trên thực tế tác phong làm việc lại rất hợp với mấy chữ ‘tà ma ngoại đạo’, nếu đến trễ, mạng nhỏ của bạn y e rằng sẽ khó giữ.

“Sáng mai ta đưa Thất Đồng về Giang Nam, lão hầu tử đi chuẩn bị đồ vật, đến quan ngoại lại tụ họp.”

Lục Tiểu Phụng nói như vậy bởi y không muốn Hoa Mãn Lâu bị liên lụy vào việc này, mang Tư Không Trích Tinh đi theo, một là vì thủ đoạn dịch dung cao siêu của đổi phương, có thể trợ giúp, hai là Tư Không Trích Tinh khinh công tuyệt đỉnh, nếu có nguy hiểm, gần như không ai có thể tóm được y.

Quan ngoại là phạm vi thế lực của Ma giáo, Lục Tiểu Phụng tất nhiên lo lắng sẽ kinh động người của Ma giáo.

Thấy y nghiêm túc như vậy, Bạch Lưu không biết nói gì lắc lắc đầu: “Huynh không cần lo lắng như thế, Tuế Hàn Tam Hữu chắc sẽ không làm lớn chuyện này lên đâu.”

“Ý của đệ là…” Lục Tiểu Phụng suy tư một hồi, lập tức hiểu ra hàm nghĩa trong lời nói của Bạch Lưu.

Bạch Lưu nhếch môi: “La Sát Lệnh là một thứ tốt, lúc bọn họ bắt người, không phải trên giang hồ không có động tĩnh gì sao? Các huynh chỉ cần hành động bí mật một chút, muốn nhanh chóng cứu người cũng không khó.”

Trừ khi xảy ra chuyện gì bất ngờ, Tuế Hàn Tam Hữu chủ động lộ chuyện này ra, nếu không đến lúc hai người Lục Tiểu Phụng cứu được người, thì ba lão già kia càng không dám lộ ra ngoài.

Có điều ——

“Đệ đưa Hoa đại ca trở lại là được, các huynh vẫn nên nhanh chóng hành động thì tốt hơn.”

Nguyên nhân không thể kéo dài thời gian là vì… Bạch Lưu thật sự không chịu nổi số lần ‘quang lâm’ càng lúc càng nhiều của Ngọc La Sát, nếu trốn ở Vạn Mai sơn trang không có tác dụng, vậy hắn cần gì co đầu rụt cổ ở đây nữa.

Hắn không tin đối phương còn rảnh đến mức đuổi theo hắn đến Giang Nam đấy!

(ha hả =))

Lục Tiểu Phụng khá là hoài nghi liếc Bạch Lưu một cái: “Không phải đệ định nhân cơ hội quyến rũ Thất Đồng chứ?”

Một miếng gỗ vỗ lên đầu Lục Tiểu Phụng, Bạch Lưu hừ một tiếng, quay đầu giả vờ thân mật kéo cánh tay Hoa Mãn Lâu, bắt đầu già vờ giả vịt ‘đốt nhà ly gián’, chọc Hoa Mãn Lâu dở khóc dở cười.

Thấy rốt cuộc Hoa Mãn Lâu cũng nở nụ cười, Lục Tiểu Phụng đưa cho Bạch Lưu một cái nhìn cảm tạ.



Sáng sớm hôm sau, Lục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh đã rời khỏi Vạn Mai sơn trang, cùng lúc đó, sau khi Bạch Lưu bàn giao lại với Tây Môn Xuy Tuyết, cũng cùng Hoa Mãn Lâu đồng thời xuất phát về Giang Nam.

Ngồi lên ‘tòa giá xa hoa’ xuất phẩm từ Vạn Mai sơn trang, Bạch Lưu nhàn nhã thích ý uống chút rượu, nhấm nháp chút đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn chọc cười Hoa Mãn Lâu, nhìn qua thì bầu không khí trong xe ngựa vô cùng hòa hợp.

Thật ra vừa mới rời khỏi sơn trang Bạch Lưu đã phát hiện bọn họ bị theo dõi, có điều hắn cũng không để ý lắm.

Ngọc La Sát là loại người có ham muốn khống chế cực mạnh, cho dù tạm thời không động hắn, nhưng phái người theo dõi hắn là chuyện bình thường, chẳng qua không sao cả, chỉ cần không phải tự Ngọc La Sát bám theo là được.

Thời tiết đầu hạ thoải mái nhất, cộng thêm bên trong xe ngựa được chuẩn bị các loại điểm tâm hoa quả ngon miệng, còn có cả rượu hoa mai mà Bạch Lưu thích uống nhất.

Bạch Lưu lười nhác tựa vào đệm mềm, tiện tay rót cho Hoa Mãn Lâu một chén trà xanh.

“Hình như tâm tình Hoa đại ca không được tốt lắm thì phải? Đang lo lắng cho Lục đại ca sao?”

Hoa Mãn Lâu khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu. Chẳng qua y đang nghĩ, không biết tại sao Lục Tiểu Phụng lại có loại ý nghĩ kia với mình.

Hơn nữa… Có người nói lúc trước Bạch Lưu cũng…

Còn lo lắng thì đúng là không có, Lục Tiểu Phụng thích gây chuyện, cũng thích dính phiền phức, y đã quen với việc đối phương hay gặp chuyện như thế, hơn nữa nếu quan lại không nhúng tay vào, thì chắc hẳn không có vấn đề gì.

Lúc trước Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên tìm y bày tỏ, đúng là y đã bị dọa sợ một hồi.

Đương nhiên không phải Hoa Mãn Lâu có cái nhìn không tốt với đoạn tay áo gì, chẳng qua là không ngờ đến một ngày chuyện này sẽ xảy ra với mình, hơn nữa người biểu lộ với y còn là… Lục Tiểu Phụng.

Giống như Lục Tiểu Phụng, trong lòng Hoa Mãn Lâu, tất nhiên Lục Tiểu Phụng cũng là một sự tồn tại đặc thù.

Y có thể vì Lục Tiểu Phụng mà đặt chân vào giang hồ, cũng sẽ ở lúc Lục Tiểu Phụng có yêu cầu, không hỏi nguyên do mà ra tay giúp đỡ, nhưng chấp nhận tình cảm của đối phương, đồng ý ở bên đối phương… Chuyện này, thật sự khó có thể đồng ý được.

Nhìn ra vẻ mặt xoắn xuýt của Hoa Mãn Lâu, khóe môi Bạch Lưu khẽ nhếch, chỉ cười mà không nói.

Chuyện như tình cảm này, người ngoài nhúng tay quá nhiều cũng không tốt, cho dù hắn biết rõ giữa hai người này đều có tình cảm, thế nhưng hắn không có sở thích làm bà mai, không ra tay cản trở đã tốt lắm rồi.

Lục Tiểu Kê muốn ôm mỹ nhân về, đưng nhiên phải chịu đựng đau khổ một phen mới được chứ.



Trước đây Bạch Lưu cảm thấy Ngọc La Sát là loại hình nhân vật ‘Tổng tài tà mị, thế nhưng hiện tại hắn muốn dán thêm cho đối phương một cái mác ‘theo đuôi’!

Hắn chân trước vừa tới Giang Nam, mới vừa cảm thấy cuộc sống tốt đẹp như thế, chuẩn bị đi dạo phố lớn, phóng thích mị lực xoát độ yêu thích, mà chân sau Ngọc La Sát đã bám dai như đỉa theo tới!

Nhìn nam nhân cười đến mức híp cả mắt trước mặt, Bạch Lưu tỏ vẻ căm giận khó chịu.

Thời gian hắn và Hoa Mãn Lâu trở lại Giang Nam rất đúng dịp, vừa đúng thời điểm trong thành có ngày lễ. Bạch Lưu thấy mấy ngày nay tâm tình của Hoa Mãn Lâu không được tốt lắm, cho nên từ sớm đã quấn quýt lấy đối phương, muốn kéo đối phương ra ngoài tham gia lễ hội.

Ai biết vừa ra đường, lúc hắn còn chưa thưởng thức xong dân tục phong tình, Ngọc La Sát đã xông ra.

“Tiểu Bạch, sao thế?” Nghe thấy tiếng lầu bầu khó chịu của Bạch Lưu, Hoa Mãn Lâu hơi khó hiểu mở miệng hỏi.

Bạch Lưu ha ha hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Không có chuyện gì, chỉ là nhìn thấy một vị cố nhân mà thôi.”

Hôm nay không thích hợp xuất hành, lần sau trước khi ra ngoài ta nhất định phải xem hoàng lịch! Trong lòng âm thầm chửi bới Ngọc La Sát một phen, Bạch Lưu nhìn nam nhân từng bước một lại gần mình trước mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười hơi vặn vẹo.

Hoa Mãn Lâu tất nhiên cũng cảm giác có người tới gần bọn họ, tuy rằng cảm thấy thái độ của Bạch Lưu có chút quái dị, thế nhưng nếu đối phương nói là ‘cố nhân’, vậy hẳn là không sao… Nhỉ.

Sau một khắc Hoa Mãn Lâu lập tức thu hồi suy nghĩ của chính mình.

Bốp một tiếng đánh bay bàn tay đang vươn lại gần má mình của Ngọc La Sát, Bạch Lưu cảnh giác lùi về sau một bước, hơi chút hối hận hành động quá ‘kích động’ của mình vừa nãy, Có điều… Cảm giác thật thoái mái ~~

Nhìn mu bàn tay bị đánh đỏ, Ngọc La Sát nhướng mày nở nụ cười, giống như không thèm để ý mà bình tĩnh tự nhiên thu tay về.

“Lễ ra mắt của Bạch công tử thật kỳ lạ, cố nhân gặp lại, cần gì phải khách sáo như thế đây? Ta chỉ thấy tóc mai của ngươi hơi tán loạn…”

Lời này của Ngọc La Sát đúng là không giả, trước lúc này Bạch Lưu có chạy loạn tới lui trong đám người, cho nên tóc tai đúng là hơi loạn, kiểu tóc đuôi ngựa vốn gọn gàng sạch sẽ đã tán đi, nhìn khá là chật vật.

Theo bản năng sờ sờ tóc, chứng thực lời nói của đối phương không phải đùa, Bạch Lưu hơi lúng túng mím mím miệng, vội vàng gỡ dây vải buộc tóc xuống, chỉnh lại kiểu tóc lần nữa.

Lúc này hắn cũng hiểu hành động khi nãycủa Ngọc La Sát, theo như hắn biết, y luôn là kẽ rất nặng sạch sẽ… Được rồi, nói trắng là là chứng ám ảnh cưỡng chế + bệnh thích sạch sẽ, cho nên lúc còn ở Ma giáo, đến người hầu cũng phải quần áo trang dung sạch sẽ hoàn mỹ.

Không nói xuôn đâu, có một lần, đối phương còn ném một người hầu trang dung có tì vết đi nuôi sói nữa kìa.

Đương nhiên, Bạch Lưu vẫn cảm thấy nguyên nhân đối phương làm thế chỉ là vì người kia là cơ sở ngầm kẻ khác phái tới mà thôi. Lúc trước hắn cũng từng lợi dụng thói quen này của Ngọc La Sát, chỉnh Tuế Hàn Tam Hữu muốn ‘chăm sóc’ chính mình nữa mà.

Có điều dù vậy, Bạch Lưu cũng kiên quyết không chịu thua, kiên quyết không nhận sai.

“Quãng thời gian trước ta bị đuổi giết nên thần kinh có hơi thác loạn, Ngọc… Đại thúc xin thứ lỗi nhiều hơn.”

Danh xưng này vừa ra, Bạch Lưu đã tự mình nhịn không được mà khóe mắt co giật từng hồi. Nói thật Ngọc La Sát nhìn qua rất trẻ trung, hiện tại tuy đã hơn bốn mươi nhưng bề ngoài chỉ giống như ba mươi mà thôi.

Hơn nữa với cái bộ dạng hời hợt như vừa rồi, tuyệt đối là loại hình mỹ nam trưởng thành, đủ khiến các tiểu cô nương đỏ mặt tim đập.

Có điều hết cách rồi, hắn cũng không thể ngênh ngang gọi đối phương là ‘Ngọc giáo chủ’ khi đang ở trên đường, gọi tên cũng không được, gọi cha cái gì, càng giả… Cho nên mới gọi là đại thúc nhoa =v=

Khóe mắt Ngọc La Sát cũng khẽ giật giật không thể nhận ra, tỏ vẻ có chút không chịu nhận danh xưng này. Y quen bị người gọi là ‘giáo chủ’, ‘chủ nhân’ gì gì, hoặc là giống Bạch Lưu lúc trước thường gọi y là ‘cha’ ‘Ngọc giáo chủ’, nhưng bị người gọi là đại thúc như thế này… Thật sự là lần đầu mới gặp, lần đầu mới ‘được’ nghe thấy.

Thấy trong mắt Bạch Lưu chợt lóe đắc ý, Ngọc La Sát chau mày lại.

“Bảo Bảo thật sự đã lớn rồi ai~~” Cũng dám trắng trợn ‘tính toán’ y như thế, lá gan đúng là mập không ít.

Lần này đến lượt Bạch Lưu 囧,danh xưng ‘Bảo Bảo’ này là cái quỷ gì vậy hả!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương