Tất Cả Vì Độ Thiện Cảm
-
Chương 1: Từ trên trời rơi xuống
Edit: Thủy Lưu Ly
Beta: Ân Tịch Ly
Bầu trời mênh mông vô bờ, trời xanh mây trắng và mặt trời vừa mọc, phối hợp với biển cát vàng đặc trưng của sa mạc, trở thành một cảnh đẹp vô cùng đồ sộ.
Có điều khi nhìn kỹ… Trên bầu trời này lại đột nhiên xuất hiện một chấm đen nhỏ nhanh chóng rơi xuống, khoảng cách giữa chấm đen với mặt đất càng gần thì tác dụng của lực hút Trái Đất càng rõ ràng. Địa điểm ngẫu nhiên đổ bộ của Bạch Lưu bất hạnh bị chọn giữa không trung, chẳng qua lúc này Bạch Lưu lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Không phải hoảng sợ đến mức không kêu được, mà là —— vì trước đó kêu quá lâu nên cổ họng bị tắt nghẽn, khàn đặc!!!
Hệ thống CMN mày dừng chơi tao như vậy được không, cẩn thận nhiệm vụ chưa bắt đầu thì tao đã bị ngỏm củ tỏi rồi đấy!!
“Thân phận kí chủ tự chọn không phải nhân vật trong vở kịch, độ nguy hiểm ngẫu nhiên đổ bộ rất cao, hệ thống đã nhắc nhở trước rồi.” Nói cách khác là tự cậu tìm, có điều hệ thống vẫn rất săn sóc, thấy kí chủ không ngừng rít gào, kêu rên, động viên đối phương một tiếng rồi mở ra hình thức bảo vệ.
TAT tuy rằng dưới hình thức bảo vệ mạng nhỏ của hắn có thể bảo đảm nhưng từ trên trời rơi xuống như vậy vẫn rất khủng khiếp a a a a ——
Giật giật cổ họng hét lên, Bạch Lưu khóc ròng, sớm biết vậy hắn đã không chọn nhân vật không ở trong vở kịch, ngẫu nhiên đổ bộ gì đó thật hố hàng!
Hơn nữa càng đáng chết là hệ thống nói cái gì vì để phù hợp thời gian nội dung vở kịch nên điều chỉnh ngoại hình tuổi tác của hắn, kết quả, hắn bây giờ chỉ là một thằng nhóc lùn, nhỏ, mập mạp, còn không tặng kèm quần áo! Trừ điểm! Quả quyết trừ điểm hệ thống đáng ghét.
Có điều lần này mày nhất định phải đáng tin nha hệ thống, hình thức bảo vệ gì đó phải có tác dụng đấy!!
…
Sắc mặt có chút đen nhìn đứa trẻ mới sinh đã tắt thở trong ngực, nam nhân bạch y không vui, híp mắt lại, ghét bỏ ném đứa trẻ đã chết trong tay xuống dưới chân, quá yếu đuối.
Có điều đứa bé này chết rồi, chính mình lại phải trở về đại lục tìm một đứa nhỏ khác để thay thế, thật phiền phức.
Sớm biết thế này đã không tìm đứa nhỏ nhỏ như vậy.
Nếu không phải vật nhỏ này quá ồn, quá ầm ĩ, vừa vào sa mạc đã kéo cổ họng phát ra âm thanh khiến người ta buồn bực thì y sẽ không không nhịn được mà bóp chết nó, cho nên, quả nhiên vẫn nên tìm đứa nhỏ lớn chút lại ngoan ngoãn chút thì hơn.
Nam nhân vừa suy nghĩ vừa xoay người vận lực lao về hướng quan nội, bóng người màu trắng giữa mênh mông cát vàng như hóa thành một vệt sáng trắng, tốc độ nhanh đến mức gần như không ai có thể nhìn rõ…
…
Đỡ lấy bé trai trần trụi, vẻ mặt nam nhân bạch y hơi bối rối cộng thêm câm nín không biết nói gì.
Vừa rồi, y mới đi đến một nửa đã phát hiện từ trên trời có thứ gì bay đến chỗ mình, vốn cho là loài chim không có mắt nào, muốn đưa tay tùy tiện giải quyết, kết quả lại nghe thấy một tiếng than nhẹ yếu ớt.
Thuận lợi tiếp được ‘đồ vật’ ‘rụng’ xuống, vừa nhìn cũng không khỏi bị tình huống đột ngột này làm bối rối hai giây.
Cái chân ngắn nhỏ bị người xách giữa không trung khiến Bạch Lưu có chút giận dữ và xấu hổ, hắn vung vẩy cánh tay bé nhỏ: “Thả ta ra thả ta ra!”
Cả người Bạch Lưu bị dốc ngược, máu dồn lên mặt khiến mặt mũi hắn đỏ sậm như máu, cộng thêm chim nhỏ không hề che lấp ‘nhún nhảy’ trước mặt nam nhân tiếp được hắn, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, a hu hu.
Lông mày nam nhân hơi nhúc nhích, nhếch miệng tạo thành một độ cong nhợt nhạt ‘nghe lời’ buông bàn tay đang xách chân nhỏ ra. Một tiếng la hét ngắn ngủi vang lên, Bạch Lưu lập tức ngã dập mặt xuống đất, ăn nguyên một miệng cát.
Phi phi phi, phun hết cát trong miệng ra ngoài, Bạch Lưu tàn bạo ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, một giây sau hắn không nhịn được mở lớn miệng, ‘en nờ’ chữ fuck your mother không ngừng gào thét chạy qua trong lòng.
Chỉ thấy một hàng chữ nửa trong suốt chỉ mình hắn có thể nhìn thấy hiện lên trên đỉnh đầu nam nhân, nội dung bên trên lập lòe tỏa sáng —— ‘Ngọc La Sát, giáo chủ Ma giáo phương Tây, giá trị vũ lực lv100.’
Sau tên nhân vật còn có thêm một dấu ngoặc nhỏ, viết (trình độ nguy hiểm SSS).
Thật ngốc. Ngọc La Sát vừa đánh giá đứa nhỏ xuất hiện bằng cách quỷ dị này, một bên nhịn không được hơi chán ghét nhíu nhíu mày. Bởi vì bị rơi xuống đất, hơn nữa vừa nãy Bạch Lưu còn kịp chen mấy giọt nước mắt ra ngoài, cho nên vào lúc này, trong mắt Ngọc La Sát, cả người Bạch Lưu bám đầy cát, cộng thêm trên mặt nước mắt nước mũi chảy dài, ánh mắt trợn to ngơ ngác, nhìn đặc biệt ngu.
Ngay lúc Ngọc La Sát đánh giá Bạch Lưu, trong đầu Bạch Lưu cũng tranh thủ cầu viện hệ thống, kết quả đương nhiên là… Hoàn toàn không có cách nào hết.
Hệ thống chỉ có thể bảo đảm lúc Bạch Lưu không có giá trị vũ lực, cung cấp một kết giới bảo vệ, khiến hắn không bị uy hiếp đến tính mạng, nhưng còn những chuyện khác thì khó nói. Bạch Lưu chỉ vừa bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, trên người không có điểm tích lũy, tất nhiên cũng không có đạo cụ hữu dụng gì cả.
“Vật nhỏ, nhìn đủ chưa.” Ngọc La Sát có chút không vui mở miệng, tên tiểu quỷ này đã mang bộ dạng ngu ngốc kia nhìn chằm chằm y thật lâu, tuy rằng trong ánh mắt nó không chứa thứ gì, chỉ đơn thuần là đờ ra nhưng vẫn khiến y cảm thấy không thoải mái.
Trước giờ chưa có ai dám nhìn thẳng y như vậy, Ngọc La Sát tất nhiên sẽ cảm thấy hơi khó chịu hoặc nói đúng hơn là không quen.
BOSS lên tiếng! Bạch Lưu giật mình một cái, vội vàng dời tầm mắt, khóe miệng nứt ra một nụ cười lấy lòng, có điều nụ cười này rơi vào mắt Ngọc La Sát, hoàn toàn là bộ dạng cười ngu.
Sao lại ngốc như vậy.
Ngọc La Sát chậm rãi thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, hơi thở vốn nhẹ nhàng như mây bay gió thổi bỗng nhiên trở nên khủng bố khiến người khác không thể thở nổi: “Bé ngoan, mau nói cho ta, sao ngươi đến được đây.”
Lần này Bạch Lưu thật sự chuyển sang cười ngu, giỡn sao, chẳng lẽ muốn hắn nói hắn từ dị giới xuyên đến đây. Nơi này là thế giới Lục Tiểu Phụng truyền kỳ, là cổ đại, là cổ đại nha, nếu nói vậy hắn rất có khả năng bị nam nhân trước mặt bóp chết hoặc là bị xem là yêu quái mà thiêu chết.
Kẻ ngốc sao? Tâm tư chuyển động, Ngọc La Sát tự tin ở dưới uy thế của chính mình, một đứa bé yếu đuối nhỏ bé như vậy sẽ không có gan nói dối, càng không thể không sợ hãi. Vì thế, hình tượng chỉ cười ngu mà không sợ hãi run rẩy của Bạch Lưu bị Ngọc La Sát giám định là một đứa nhóc đầu óc có vấn đề.
Tuy rằng đứa ngốc này xuất hiện rất quỷ dị nhưng mà… “Ngươi tên là gì?”
“Bảo Bảo.” Quyết tâm giả ngu đến cùng, Bạch Lưu tiếp tục cười ngu đáp.
Hắn vẫn tự mình biết mình, bản thân xuất hiện quá quỷ dị không có cách nào giải thích, mà nam nhân có trình độ nguy hiểm quá cao trước mặt lại không dễ lừa gạt cho nên giả ngu là biện pháp khả thi nhất. Hắn tình nguyện đối phương xem hắn là nhi đồng nhược trí cũng không muốn đối phương chú ý hay nghi ngờ quá nhiều.
Có điều, rốt cuộc nam nhân này muốn làm gì, mấy vấn đề y hỏi có cảm giác là lạ. Còn nữa, nếu y không đi thì sao chính mình thoát thân được?
Ngọc La Sát quyết định chủ ý, đưa tay từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn lụa, hơi thô lỗ lau chùi mặt mũi Bạch Lưu, chờ đến khi đã lau sạch sẽ, mới ghét bỏ, tùy tiện ném khăn lụa trên đất, thỏa mãn gật gật đầu.
Ừm, tuy rằng hơi ngốc, nhưng bộ dạng cũng rất dễ nhìn, hơn nữa đôi mắt kia còn có mấy phần tương tự y.
Trên mặt đau rát, Bạch Lưu cũng không dám nâng tay sờ sờ, chỉ bày ra bộ dạng ngây ngốc nhìn chằm chằm nam nhân, hi vọng đối phương mau buông tha con kiến nhỏ như hắn để hắn tự sinh tự diệt, đáng tiếc là mấy phút trước số mệnh của hắn đã vì quyết định của nam nhân này mà thay đổi.
“Bảo bảo? Từ trên trời rơi xuống... Rất tốt, nhóc con, từ nay về sau ngươi sẽ gọi là Ngọc Thiên Bảo, nhớ kỹ tên của ngươi.”
Đưa tay cởi áo choàng trắng trên người bao bọc xung quanh Bạch Lưu, à không, hiện tại hắn chính là Ngọc Thiên Bảo, Ngọc La Sát híp đôi mắt hẹp dài lại: “Ta là cha của ngươi Ngọc La Sát, phải nhớ kỹ điểm này.”
CMN, đây là cái quỷ gì vậy! Ngươi dựa vào cái gì mà tự tiện đổi tên còn biến ta thành con trai ngươi, cho dù ngươi là BOSS cũng không thể… Được rồi, đúng là ngươi có thể.
Bạch Lưu cười ha ha, ngơ ngác mặc Ngọc La Sát ôm mình đi.
‘Keng, gợi ý của hệ thống: Kí chủ kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh # Thiếu chủ Ma giáo #, xin dựa theo nội dung vở kịch đóng vai Ngọc Thiên Bảo, con trai giáo chủ Ma giáo Ngọc La Sát. Nhiệm vụ yêu cầu: Dựa theo yêu cầu của Ngọc La Sát mà trưởng thành, đạt được đánh giá # Cha con hoà thuận #.’
…
Rốt cuộc Ma giáo phương Tây tồn tại như thế nào, đối với chuyện này Bạch Lưu không hề hiểu rõ.
Thế nhưng chỉ cần nhìn giá trị vũ lực cao chót vót của giáo chúng Ma giáo, hắn đã có thể gán một cái nhãn cấp SSS cho Ma giáo, cho nên nhiệm vụ trở thành thiếu chủ Ma giáo này, hắn tỏ vẻ vô cùng có áp lực.
Sau khi Ngọc La Sát mang ‘con trai’ mới ra lò trở lại Ma giáo, rất đơn giản thô bạo triệu tập một số giáo chúng có địa vị tương đối quan trọng, tuyên bố thân phận Ngọc Thiên Bảo trước mặt bọn họ, cứ tùy ý để Bạch Lưu ngồi vững trên chiếc ghế thiếu chủ Ma giáo như vậy.
Chỉ với chuyện này hắn đã có thể hiểu được, nam nhân tên Ngọc La Sát này có uy vọng mạnh mẽ thế nào trong Ma giáo.
Ngày thứ hai khi Bạch Lưu cõng lấy thân phận thiếu chủ mới ra lò, hắn đã có được biệt viện và thuộc hạ của chính mình.
Đương nhiên, rốt cuộc những thuộc hạ này là Ngọc La Sát sắp xếp đến để ‘Chăm sóc’ hắn, hay là đến để ‘quản giáo’ hắn, thì trong lòng hắn vẫn rõ ràng.
Có lẽ vì muốn làm đủ mặt mũi, Ngọc La Sát không có lợi dụng hắn để thông báo thân phận rồi ném vào một góc không thèm đếm xỉa mà bề ngoài vẫn làm đủ dáng dấp của một người cha đúng mực, thỉnh thoảng mang theo Bạch Lưu đi dạo một vòng trong tổng đàn Ma giáo.
Bị ép xoát độ tồn tại, Bạch Lưu không thể không mua vui trong đau khổ, vừa háo hức nhìn tiến độ nhiệm vụ chậm rãi tăng lên, lại vừa lo lắng, cẩn thận, đề phòng những lúc bên cạnh Ngọc La Sát, chỉ sợ bản thân để lộ chút sơ sót nào.
Chẳng qua nếu còn tiếp tục như vậy thì hắn cảm thấy bản thân sẽ ‘trẻ đầu bạc tóc’ mất.
Buồn rầu nằm trên giường lớn xa xỉ, Bạch Lưu buồn bực, ngán ngẩm lăn một vòng, tùy tiện kéo kéo mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ, lộ ra vẻ mặt vi diệu.
Có người nói chỉ có huyết thống trực hệ của Ngọc La Sát mới có thể đeo, nói trắng ra chính là thể loại giống thẻ căn cước ở hiện đại vậy. Sau khi tổ chức xong đại hội ‘nhận thân’, Ngọc La Sát đã tiện tay ném cái này cho mình.
Có người nói vật này được chế tạo từ ‘Huyết ngọc’ siêu cấp quý giá? Nghe có vẻ rất đáng giá nhỉ, chờ lúc nào hoàn thành nhiệm vụ, thành công rút lui, có khi hắn còn có thể lấy thứ này đi đổi tiền được đấy ~ khặc khặc (cười gian). Đương nhiên hắn chỉ nghĩ một chút mà thôi, mặc dù mới đến đây không lâu nhưng hắn cũng mơ hồ biết chút tình báo liên quan đến Ma giáo, tổng đàn Ma giáo chủ yếu phát triển ở phương Tây, nhưng trong quan nội cũng có rất nhiều cơ sở ngầm.
Nếu hắn dám bán thứ này lấy tiền, e rằng chân trước vừa cất tiền vào túi, chân sau đã bị người trong Ma giáo phát hiện.
Tính toán chuyện sau này một chút, nhiệm vụ này có lẽ phải làm đến khi hắn thành niên, hiện tại nghĩ những chuyện này cũng không có tác dụng gì.
Bạch Lưu bò dậy từ trên giường, xoa xoa bụng nhỏ mềm mềm, trên mặt nứt ra một nụ cười rất ngu ngốc: “Người đâu người đâu, bổn thiếu gia đói bụng!”
Thị tì Thanh Y thời khắc bảo vệ ngoài cửa lập tức nhanh chóng chuẩn bị thức ăn, gương mặt không chút cảm xúc bắt đầu hầu hạ thiếu chủ. Những người này đều là người Ngọc La Sát phái đến ‘chăm sóc con trai’, cấp bậc vũ lực của mỗi người đều là A+.
Bạch Lưu tỏ vẻ, hắn, một thằng nhóc với sức chiến đấu zero, khi nhìn thấy phán định A+ gì đó, không cần ước ao, ghen tị quá mãnh liệt làm gì.
Vì thế hắn cố ý dằn vặt những cao thủ hầu hạ mình để thỏa mãn cảm giác thành tựu và hư vinh trong lòng. Phải công bằng mà nói một câu, cảm thấy thật sự quá sung sướng!
hết chương 1
Beta: Ân Tịch Ly
Bầu trời mênh mông vô bờ, trời xanh mây trắng và mặt trời vừa mọc, phối hợp với biển cát vàng đặc trưng của sa mạc, trở thành một cảnh đẹp vô cùng đồ sộ.
Có điều khi nhìn kỹ… Trên bầu trời này lại đột nhiên xuất hiện một chấm đen nhỏ nhanh chóng rơi xuống, khoảng cách giữa chấm đen với mặt đất càng gần thì tác dụng của lực hút Trái Đất càng rõ ràng. Địa điểm ngẫu nhiên đổ bộ của Bạch Lưu bất hạnh bị chọn giữa không trung, chẳng qua lúc này Bạch Lưu lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Không phải hoảng sợ đến mức không kêu được, mà là —— vì trước đó kêu quá lâu nên cổ họng bị tắt nghẽn, khàn đặc!!!
Hệ thống CMN mày dừng chơi tao như vậy được không, cẩn thận nhiệm vụ chưa bắt đầu thì tao đã bị ngỏm củ tỏi rồi đấy!!
“Thân phận kí chủ tự chọn không phải nhân vật trong vở kịch, độ nguy hiểm ngẫu nhiên đổ bộ rất cao, hệ thống đã nhắc nhở trước rồi.” Nói cách khác là tự cậu tìm, có điều hệ thống vẫn rất săn sóc, thấy kí chủ không ngừng rít gào, kêu rên, động viên đối phương một tiếng rồi mở ra hình thức bảo vệ.
TAT tuy rằng dưới hình thức bảo vệ mạng nhỏ của hắn có thể bảo đảm nhưng từ trên trời rơi xuống như vậy vẫn rất khủng khiếp a a a a ——
Giật giật cổ họng hét lên, Bạch Lưu khóc ròng, sớm biết vậy hắn đã không chọn nhân vật không ở trong vở kịch, ngẫu nhiên đổ bộ gì đó thật hố hàng!
Hơn nữa càng đáng chết là hệ thống nói cái gì vì để phù hợp thời gian nội dung vở kịch nên điều chỉnh ngoại hình tuổi tác của hắn, kết quả, hắn bây giờ chỉ là một thằng nhóc lùn, nhỏ, mập mạp, còn không tặng kèm quần áo! Trừ điểm! Quả quyết trừ điểm hệ thống đáng ghét.
Có điều lần này mày nhất định phải đáng tin nha hệ thống, hình thức bảo vệ gì đó phải có tác dụng đấy!!
…
Sắc mặt có chút đen nhìn đứa trẻ mới sinh đã tắt thở trong ngực, nam nhân bạch y không vui, híp mắt lại, ghét bỏ ném đứa trẻ đã chết trong tay xuống dưới chân, quá yếu đuối.
Có điều đứa bé này chết rồi, chính mình lại phải trở về đại lục tìm một đứa nhỏ khác để thay thế, thật phiền phức.
Sớm biết thế này đã không tìm đứa nhỏ nhỏ như vậy.
Nếu không phải vật nhỏ này quá ồn, quá ầm ĩ, vừa vào sa mạc đã kéo cổ họng phát ra âm thanh khiến người ta buồn bực thì y sẽ không không nhịn được mà bóp chết nó, cho nên, quả nhiên vẫn nên tìm đứa nhỏ lớn chút lại ngoan ngoãn chút thì hơn.
Nam nhân vừa suy nghĩ vừa xoay người vận lực lao về hướng quan nội, bóng người màu trắng giữa mênh mông cát vàng như hóa thành một vệt sáng trắng, tốc độ nhanh đến mức gần như không ai có thể nhìn rõ…
…
Đỡ lấy bé trai trần trụi, vẻ mặt nam nhân bạch y hơi bối rối cộng thêm câm nín không biết nói gì.
Vừa rồi, y mới đi đến một nửa đã phát hiện từ trên trời có thứ gì bay đến chỗ mình, vốn cho là loài chim không có mắt nào, muốn đưa tay tùy tiện giải quyết, kết quả lại nghe thấy một tiếng than nhẹ yếu ớt.
Thuận lợi tiếp được ‘đồ vật’ ‘rụng’ xuống, vừa nhìn cũng không khỏi bị tình huống đột ngột này làm bối rối hai giây.
Cái chân ngắn nhỏ bị người xách giữa không trung khiến Bạch Lưu có chút giận dữ và xấu hổ, hắn vung vẩy cánh tay bé nhỏ: “Thả ta ra thả ta ra!”
Cả người Bạch Lưu bị dốc ngược, máu dồn lên mặt khiến mặt mũi hắn đỏ sậm như máu, cộng thêm chim nhỏ không hề che lấp ‘nhún nhảy’ trước mặt nam nhân tiếp được hắn, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, a hu hu.
Lông mày nam nhân hơi nhúc nhích, nhếch miệng tạo thành một độ cong nhợt nhạt ‘nghe lời’ buông bàn tay đang xách chân nhỏ ra. Một tiếng la hét ngắn ngủi vang lên, Bạch Lưu lập tức ngã dập mặt xuống đất, ăn nguyên một miệng cát.
Phi phi phi, phun hết cát trong miệng ra ngoài, Bạch Lưu tàn bạo ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, một giây sau hắn không nhịn được mở lớn miệng, ‘en nờ’ chữ fuck your mother không ngừng gào thét chạy qua trong lòng.
Chỉ thấy một hàng chữ nửa trong suốt chỉ mình hắn có thể nhìn thấy hiện lên trên đỉnh đầu nam nhân, nội dung bên trên lập lòe tỏa sáng —— ‘Ngọc La Sát, giáo chủ Ma giáo phương Tây, giá trị vũ lực lv100.’
Sau tên nhân vật còn có thêm một dấu ngoặc nhỏ, viết (trình độ nguy hiểm SSS).
Thật ngốc. Ngọc La Sát vừa đánh giá đứa nhỏ xuất hiện bằng cách quỷ dị này, một bên nhịn không được hơi chán ghét nhíu nhíu mày. Bởi vì bị rơi xuống đất, hơn nữa vừa nãy Bạch Lưu còn kịp chen mấy giọt nước mắt ra ngoài, cho nên vào lúc này, trong mắt Ngọc La Sát, cả người Bạch Lưu bám đầy cát, cộng thêm trên mặt nước mắt nước mũi chảy dài, ánh mắt trợn to ngơ ngác, nhìn đặc biệt ngu.
Ngay lúc Ngọc La Sát đánh giá Bạch Lưu, trong đầu Bạch Lưu cũng tranh thủ cầu viện hệ thống, kết quả đương nhiên là… Hoàn toàn không có cách nào hết.
Hệ thống chỉ có thể bảo đảm lúc Bạch Lưu không có giá trị vũ lực, cung cấp một kết giới bảo vệ, khiến hắn không bị uy hiếp đến tính mạng, nhưng còn những chuyện khác thì khó nói. Bạch Lưu chỉ vừa bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, trên người không có điểm tích lũy, tất nhiên cũng không có đạo cụ hữu dụng gì cả.
“Vật nhỏ, nhìn đủ chưa.” Ngọc La Sát có chút không vui mở miệng, tên tiểu quỷ này đã mang bộ dạng ngu ngốc kia nhìn chằm chằm y thật lâu, tuy rằng trong ánh mắt nó không chứa thứ gì, chỉ đơn thuần là đờ ra nhưng vẫn khiến y cảm thấy không thoải mái.
Trước giờ chưa có ai dám nhìn thẳng y như vậy, Ngọc La Sát tất nhiên sẽ cảm thấy hơi khó chịu hoặc nói đúng hơn là không quen.
BOSS lên tiếng! Bạch Lưu giật mình một cái, vội vàng dời tầm mắt, khóe miệng nứt ra một nụ cười lấy lòng, có điều nụ cười này rơi vào mắt Ngọc La Sát, hoàn toàn là bộ dạng cười ngu.
Sao lại ngốc như vậy.
Ngọc La Sát chậm rãi thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, hơi thở vốn nhẹ nhàng như mây bay gió thổi bỗng nhiên trở nên khủng bố khiến người khác không thể thở nổi: “Bé ngoan, mau nói cho ta, sao ngươi đến được đây.”
Lần này Bạch Lưu thật sự chuyển sang cười ngu, giỡn sao, chẳng lẽ muốn hắn nói hắn từ dị giới xuyên đến đây. Nơi này là thế giới Lục Tiểu Phụng truyền kỳ, là cổ đại, là cổ đại nha, nếu nói vậy hắn rất có khả năng bị nam nhân trước mặt bóp chết hoặc là bị xem là yêu quái mà thiêu chết.
Kẻ ngốc sao? Tâm tư chuyển động, Ngọc La Sát tự tin ở dưới uy thế của chính mình, một đứa bé yếu đuối nhỏ bé như vậy sẽ không có gan nói dối, càng không thể không sợ hãi. Vì thế, hình tượng chỉ cười ngu mà không sợ hãi run rẩy của Bạch Lưu bị Ngọc La Sát giám định là một đứa nhóc đầu óc có vấn đề.
Tuy rằng đứa ngốc này xuất hiện rất quỷ dị nhưng mà… “Ngươi tên là gì?”
“Bảo Bảo.” Quyết tâm giả ngu đến cùng, Bạch Lưu tiếp tục cười ngu đáp.
Hắn vẫn tự mình biết mình, bản thân xuất hiện quá quỷ dị không có cách nào giải thích, mà nam nhân có trình độ nguy hiểm quá cao trước mặt lại không dễ lừa gạt cho nên giả ngu là biện pháp khả thi nhất. Hắn tình nguyện đối phương xem hắn là nhi đồng nhược trí cũng không muốn đối phương chú ý hay nghi ngờ quá nhiều.
Có điều, rốt cuộc nam nhân này muốn làm gì, mấy vấn đề y hỏi có cảm giác là lạ. Còn nữa, nếu y không đi thì sao chính mình thoát thân được?
Ngọc La Sát quyết định chủ ý, đưa tay từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn lụa, hơi thô lỗ lau chùi mặt mũi Bạch Lưu, chờ đến khi đã lau sạch sẽ, mới ghét bỏ, tùy tiện ném khăn lụa trên đất, thỏa mãn gật gật đầu.
Ừm, tuy rằng hơi ngốc, nhưng bộ dạng cũng rất dễ nhìn, hơn nữa đôi mắt kia còn có mấy phần tương tự y.
Trên mặt đau rát, Bạch Lưu cũng không dám nâng tay sờ sờ, chỉ bày ra bộ dạng ngây ngốc nhìn chằm chằm nam nhân, hi vọng đối phương mau buông tha con kiến nhỏ như hắn để hắn tự sinh tự diệt, đáng tiếc là mấy phút trước số mệnh của hắn đã vì quyết định của nam nhân này mà thay đổi.
“Bảo bảo? Từ trên trời rơi xuống... Rất tốt, nhóc con, từ nay về sau ngươi sẽ gọi là Ngọc Thiên Bảo, nhớ kỹ tên của ngươi.”
Đưa tay cởi áo choàng trắng trên người bao bọc xung quanh Bạch Lưu, à không, hiện tại hắn chính là Ngọc Thiên Bảo, Ngọc La Sát híp đôi mắt hẹp dài lại: “Ta là cha của ngươi Ngọc La Sát, phải nhớ kỹ điểm này.”
CMN, đây là cái quỷ gì vậy! Ngươi dựa vào cái gì mà tự tiện đổi tên còn biến ta thành con trai ngươi, cho dù ngươi là BOSS cũng không thể… Được rồi, đúng là ngươi có thể.
Bạch Lưu cười ha ha, ngơ ngác mặc Ngọc La Sát ôm mình đi.
‘Keng, gợi ý của hệ thống: Kí chủ kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh # Thiếu chủ Ma giáo #, xin dựa theo nội dung vở kịch đóng vai Ngọc Thiên Bảo, con trai giáo chủ Ma giáo Ngọc La Sát. Nhiệm vụ yêu cầu: Dựa theo yêu cầu của Ngọc La Sát mà trưởng thành, đạt được đánh giá # Cha con hoà thuận #.’
…
Rốt cuộc Ma giáo phương Tây tồn tại như thế nào, đối với chuyện này Bạch Lưu không hề hiểu rõ.
Thế nhưng chỉ cần nhìn giá trị vũ lực cao chót vót của giáo chúng Ma giáo, hắn đã có thể gán một cái nhãn cấp SSS cho Ma giáo, cho nên nhiệm vụ trở thành thiếu chủ Ma giáo này, hắn tỏ vẻ vô cùng có áp lực.
Sau khi Ngọc La Sát mang ‘con trai’ mới ra lò trở lại Ma giáo, rất đơn giản thô bạo triệu tập một số giáo chúng có địa vị tương đối quan trọng, tuyên bố thân phận Ngọc Thiên Bảo trước mặt bọn họ, cứ tùy ý để Bạch Lưu ngồi vững trên chiếc ghế thiếu chủ Ma giáo như vậy.
Chỉ với chuyện này hắn đã có thể hiểu được, nam nhân tên Ngọc La Sát này có uy vọng mạnh mẽ thế nào trong Ma giáo.
Ngày thứ hai khi Bạch Lưu cõng lấy thân phận thiếu chủ mới ra lò, hắn đã có được biệt viện và thuộc hạ của chính mình.
Đương nhiên, rốt cuộc những thuộc hạ này là Ngọc La Sát sắp xếp đến để ‘Chăm sóc’ hắn, hay là đến để ‘quản giáo’ hắn, thì trong lòng hắn vẫn rõ ràng.
Có lẽ vì muốn làm đủ mặt mũi, Ngọc La Sát không có lợi dụng hắn để thông báo thân phận rồi ném vào một góc không thèm đếm xỉa mà bề ngoài vẫn làm đủ dáng dấp của một người cha đúng mực, thỉnh thoảng mang theo Bạch Lưu đi dạo một vòng trong tổng đàn Ma giáo.
Bị ép xoát độ tồn tại, Bạch Lưu không thể không mua vui trong đau khổ, vừa háo hức nhìn tiến độ nhiệm vụ chậm rãi tăng lên, lại vừa lo lắng, cẩn thận, đề phòng những lúc bên cạnh Ngọc La Sát, chỉ sợ bản thân để lộ chút sơ sót nào.
Chẳng qua nếu còn tiếp tục như vậy thì hắn cảm thấy bản thân sẽ ‘trẻ đầu bạc tóc’ mất.
Buồn rầu nằm trên giường lớn xa xỉ, Bạch Lưu buồn bực, ngán ngẩm lăn một vòng, tùy tiện kéo kéo mặt dây chuyền bằng ngọc trên cổ, lộ ra vẻ mặt vi diệu.
Có người nói chỉ có huyết thống trực hệ của Ngọc La Sát mới có thể đeo, nói trắng ra chính là thể loại giống thẻ căn cước ở hiện đại vậy. Sau khi tổ chức xong đại hội ‘nhận thân’, Ngọc La Sát đã tiện tay ném cái này cho mình.
Có người nói vật này được chế tạo từ ‘Huyết ngọc’ siêu cấp quý giá? Nghe có vẻ rất đáng giá nhỉ, chờ lúc nào hoàn thành nhiệm vụ, thành công rút lui, có khi hắn còn có thể lấy thứ này đi đổi tiền được đấy ~ khặc khặc (cười gian). Đương nhiên hắn chỉ nghĩ một chút mà thôi, mặc dù mới đến đây không lâu nhưng hắn cũng mơ hồ biết chút tình báo liên quan đến Ma giáo, tổng đàn Ma giáo chủ yếu phát triển ở phương Tây, nhưng trong quan nội cũng có rất nhiều cơ sở ngầm.
Nếu hắn dám bán thứ này lấy tiền, e rằng chân trước vừa cất tiền vào túi, chân sau đã bị người trong Ma giáo phát hiện.
Tính toán chuyện sau này một chút, nhiệm vụ này có lẽ phải làm đến khi hắn thành niên, hiện tại nghĩ những chuyện này cũng không có tác dụng gì.
Bạch Lưu bò dậy từ trên giường, xoa xoa bụng nhỏ mềm mềm, trên mặt nứt ra một nụ cười rất ngu ngốc: “Người đâu người đâu, bổn thiếu gia đói bụng!”
Thị tì Thanh Y thời khắc bảo vệ ngoài cửa lập tức nhanh chóng chuẩn bị thức ăn, gương mặt không chút cảm xúc bắt đầu hầu hạ thiếu chủ. Những người này đều là người Ngọc La Sát phái đến ‘chăm sóc con trai’, cấp bậc vũ lực của mỗi người đều là A+.
Bạch Lưu tỏ vẻ, hắn, một thằng nhóc với sức chiến đấu zero, khi nhìn thấy phán định A+ gì đó, không cần ước ao, ghen tị quá mãnh liệt làm gì.
Vì thế hắn cố ý dằn vặt những cao thủ hầu hạ mình để thỏa mãn cảm giác thành tựu và hư vinh trong lòng. Phải công bằng mà nói một câu, cảm thấy thật sự quá sung sướng!
hết chương 1
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook