Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.

Sau khi trở về phòng ngủ, không lâu sau Lâm Diêu liền thiếp đi, mà Tư Đồ đã hai ngày một đêm không ngủ nhưng vẫn rất tỉnh táo.

Hắn nhìn người yêu ngủ say trong lòng, dịu dàng hôn lên trán đối phương như gà mổ, cho tới khi thỏa mãn rồi mới buông ra, leo xuống giường.
Trong phòng nghỉ cho khách, Hoắc Lượng đang ngủ say, Tư Đồ đứng trước cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn không bước vào.

Một mình ngồi trong thư phòng, gương mặt của Tư Đồ rất nghiêm trọng.

Hắn mở ngăn kéo cuối cùng, lấy một phong thư được bịt kín, do dự mãi vẫn mở ra xem.

Bên trong chỉ có một tờ giấy có nhiều nếp gấp, trên mặt viết vài chữ.

Tư Đồ nhìn mấy chữ này thật lâu, biểu cảm trên gương mặt thay đổi, sát khí cùng sự âm u không hề che giấu, khiến hắn trông như một người hoàn toàn khác.
Khi Lâm Diêu tỉnh lại đã hơn bảy giờ tối, hắn sờ sờ bên cạnh, thấy trống không, không khỏi suy nghĩ Tư Đồ đã dậy từ lúc nào.
Trong phòng khách, Lâm Diêu thấy Tư Đồ ngồi một mình trên sô pha, cả đèn cũng không mở, trong lòng nhất thời có chút kinh ngạc.

Hắn biết Tư Đồ vẫn luôn vì chuyện của ba mẹ Hoắc Lượng mà cảm thấy áy náy, nếu trực giác của hắn đúng, vậy thì cảm giác này sẽ giảm đi.

Nhưng, nếu ba mẹ của Hoắc Lượng không hề liên quan tới hiệp hội, e là Tư Đồ sẽ áy náy rất lâu.

Người này lúc nào cũng trông hihi haha tùy tiện, nhưng trong lòng lại rất quan tâm, để ý.
Không muốn để người yêu một mình gánh tất cả, Lâm Diêu mở đèn bàn, để ánh sáng dịu dàng chiếu rọi phía sau Tư Đồ, hắn chậm rãi đi tới, ôm lấy Tư Đồ từ phía sau.
“Anh dậy lúc nào vậy?” Lâm Diêu hỏi.
“Cũng mới thôi, em ngủ ngon không?”
“Cũng được.

Hoắc Lượng vẫn còn ngủ?”
“Đương nhiên, bị em cho nhiều thuốc ngủ như vậy, là anh thì cũng sáng mai mới tỉnh.

Tiểu Diêu, em đói bụng không?”
Lâm Diêu cũng không thấy đói, hắn vòng ra phía trước ngồi bên cạnh Tư Đồ, hơi thả người như dựa vào đối phương, “Hoắc Lượng anh tính thế nào?”
“Anh cũng rất rầu chuyện này.


Để ở nhà cũng không an toàn, bắt đầu từ ngày mai chúng ta cũng phải đi làm, thời gian về nhà không nhiều, để nó ở đây một mình anh cũng không yên tâm.”
“Nhờ hòa thượng trông nom thì có ổn không?”
Tư Đồ cười khổ, “Khả năng không lớn, ngoại trừ Tử Hi, Giang Vũ sẽ không chăm sóc bất cứ một ai.

Nói hắn thấy phiền phức, thì nên nói là ngoài Tử Hi ra, hắn sẽ chẳng đối xử với ai chu đáo đến thế.”
“Nói cũng phải.

Bên Diệp Từ cũng không được, Hoắc Lượng lại không chịu rời khỏi nhà chúng ta, thật sự rất khó.”
Tư Đồ rũ mắt, thấy vẻ mặt Lâm Diêu khó xử, lập tức do dự nói, “Có lẽ chúng ta không nên dẫn nó về đây.”
Lâm Diêu lóe lên vẻ kinh ngạc trong vài giây, mỉm cười hỏi, “Anh lại đang có ý định gì?”
“Anh chỉ là không muốn nó đi vào con đường anh đi ngày xưa.”
Nụ cười trên mặt Lâm Diêu biến mất, hắn ngồi thẳng dậy, nâng mặt Tư Đồ, buộc đối phương nhìn thẳng vào mắt mình, “Tư Đồ, tôi chưa bao giờ cho rằng, thời điểm đó anh là một kẻ đi báo thù.

Tôi tin Hoắc Lượng cũng vậy, nó rất kiên cường, sẽ không lạc lối.”
“Nhưng mà…”
Nụ hôn bất ngờ như chuồn chuồn nước cắt ngang lời Tư Đồ.

Lâm Diêu hôn lên khóe miệng của hắn, cười nói, “Anh trông rất yếu đuối.”
“Dù vậy em cũng không có cơ hội phản công đâu.”
“Ngu ngốc, ai đi bàn chuyện trên dưới với anh.

Tôi biết, anh sẽ không bị chuyện trước đây thao túng, lo lắng đến tương lai của Hoắc Lượng cũng chỉ vì đột nhiên có chuyện lớn xảy ra với nó.

Trong lòng anh chẳng phải đã sớm quyết định phải lo cho nó thế nào rồi sao, nếu đã có ý định thì cứ nói với tôi, cần gì phải vòng vo.”
Một nửa mạnh mẽ, một nửa dịu dàng, kết hợp lại tạo thành đòn sát thủ mà Lâm Diêu ép hắn phải khuất phục.

Tư Đồ luôn nghĩ, Lâm Diêu này, sẽ nhìn đúng thời cơ ngay khi mình do dự, từ phía sau đẩy một cái, đừng xem thường hắn chỉ dùng một xíu lực, thực tế lại chấm dứt mọi phiền muộn của Tư Đồ.

Điều yên tâm hơn là, tình yêu của hắn giống như bình rượu vậy, càng để lâu sẽ càng ngon.
Tư Đồ nhìn người yêu nằm trên đùi mình, hưởng thụ xoa xoa mái tóc mềm, “Tiểu Diêu, anh đang nghĩ không thể giao Hoắc Lượng cho bất kì ai.

Cậu ta là trách nhiệm của chúng ta, không phải gánh nặng.”
“Sau này thì sao? Anh có tính toán gì không?”
“Tạm thời để ở nhà mình tịnh dưỡng, ngày mai anh đi thương lượng với Cát Đông Minh, nhờ hắn đưa vài người qua đây canh chừng.


Chờ Hoắc Lượng có thể hoạt động bình thường, anh sẽ sắp xếp lại cho nó đi nơi khác.”
Lâm Diêu vươn tay búng vào mà Tư Đồ, cười như không cười thể hiện rõ sự độc chiếm của mình, “Tôi rất muốn thấy hình dáng bảo mẫu của anh.”
Tư Đồ cười khổ, “Em cứ xem anh như ‘thầy quân sự’ vậy.”
“Hoắc Lượng chẳng phải rất đáng thương sao?”
“Nhưng số nó lại may mắn.

Nói không chừng người đáng thương là em kìa.” Nói xong Tư Đồ ôm eo Lâm Diêu kéo người lên sô pha, chóp mũi cạ cạ, trên mặt mang theo chút tà khí còn có một xíu dịu dàng, khiến người ta mê muội.
“Tiểu Diêu, trong khoảng thời gian Hoắc Lượng ở đây, chúng ta cần phải khắc chế một chút.”
“Khó thấy nha, anh cũng biết khắc chế à.”
“Anh là nghĩ cho em đó, với cái giọng của em, sợ sẽ khiến Hoắc Lượng giật mình.

Dù sao, thanh thiếu niên mới lớn nghe mấy chuyện này sẽ dễ ngột ngạt, anh làm sao ăn nói với cháu anh chứ.

Anh cũng đâu thể nói với Đông Bình là, chú Diêu của con lúc đó hy sinh quên mình.”
Trên mặt Lâm Diêu u ám, “Anh nói ai hy sinh quên mình?”
“Em muốn tính hông? Lần tới ghi âm lại cho em nghe.”
“Tư Đồ, anh có gan thì lặp lại lần nữa.”
Tư Đồ bừng tỉnh, “Xin lỗi cục cưng, đừng nóng, ghi âm thì không đủ làm bằng chứng, phải vẽ mới được!”
“Mẹ nó, anh là tên bi3n thái! Tôi bóp ch3t anh!” Lâm Diêu giơ chân kẹp người Tư Đồ, hai tay nắm vai cố gắng kéo xuống, lập tức khiến người ta té xuống thảm, sau đó cưỡi lên người, bóp cổ Tư Đồ.
“Cục cưng, nhẹ chút đi mà.

Đối với em, chuyện giết anh, ở trên giường, ở trên giường tương đối dễ dàng.”
“Anh chết bây giờ luôn đi, khỏi ở nhân gian đi cướp không khí trong lành của người ta.”
“Không được, em để lại nhiều vân tay ở hiện trường quá, dấu siết ở cổ rõ quá, cục cưng, em đền tội đi.”
Lâm Diêu nhịn không được, bật cười.

Nụ cười này khiến hắn thả lỏng tay, Tư Đồ bắt cơ hội kéo tay Lâm Diêu ra sau giữ lại, hai người mặt đối mặt mỉm cười.
“Tiểu Diêu, nếu có một này em thật sự muốn giết anh thì cũng không cần khó khăn như vậy, chỉ cần một ánh mắt, anh lập tức tự sát.”
“Nằm mơ, sao có thể để anh chết hạnh phúc như vậy.”
Tư Đồ hôn lên trán Lâm Diêu, vô cùng nghiêm túc nói, “Hạnh phúc của anh là được cùng em đồng sinh cùng tử.”
Trên gương mặt ửng đỏ hiện lên nét thỏa mãn, nhìn người đàn ông của mình thề hẹn son sắt, đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc đẩy mình ra lần đó, nhịn không được cảm khái, “Là một người đàn ông chiếm hữu cực mạnh, suy nghĩ của anh có hơi mâu thuẫn.”
“Trong mắt anh, là một giống đực, em giống như là một điều bí ẩn.”
“Tôi? Sao có thể?”

“Đương nhiên có thể, vì anh vĩnh viễn không thể chống lại sự hấp dẫn của em, dù cho em vô tình hay cố ý.

Giống như bây giờ, thấy tai em đỏ lên cũng đủ làm anh cương rồi.”
Nắm tay lại đánh vào đầu Tư Đồ, Lâm Diêu nói, “Đừng động d*c với lỗ tai của tôi.”
Hai người yêu dây dưa cố kỵ Hoắc Lượng ở phòng nghỉ cho khách, cho nên dùng tốc độ nhanh nhất có thể di chuyển chiến trường vào phòng ngủ.

Đóng cửa kéo rèm, đến tới giường bọn họ liền ân ái lăn qua lăn lại.

Chỉ là, Lâm Diêu luôn cố gắng ém lại không phát ra tiếng.
“Đừng nhịn.”
“Anh, anh nói tôi kêu, lớn tiếng.”
“Em so đo cao thấp với anh phải không?”
“A, chết tiệt, anh dám, dùng sức, a, sớm muộn gì cũng có ngày, tôi, a, a, a, a, Tư Đồ, anh quá độc ác, rồi, a…”
“Cách phòng thủ tốt nhất là đâm vào cơ thể kẻ thù.”
Lâm Diêu choáng váng mặt mày, ôm chặt lưng Tư Đồ, cố sức bám lấy, khiến người đàn ông của hắn phát cuồng vì mình.
Sáng hôm sau, dùng cách nói của Tư Đồ, Lâm Diêu ngủ y như con heo.

Kẻ thù đánh bại hắn đã rời giường từ sớm, ra ngoài mua chút đồ ăn sáng, mang về cùng ăn với Hoắc Lượng.
Thời gian buổi sáng trôi rất nhanh, hơn tám giờ thì Lâm Diêu thức dậy, vội vàng mặc đồ chạy lên cảnh cục cho kịp buổi họp.

Tư Đồ cầm một chồng giấy đặt trước mặt Hoắc Lượng, nói, “Bây giờ tôi muốn dạy cậu một vài kiến thức cơ bản để làm thám tử, đầu tiên là sự tập trung cao độ.”
Hoắc Lượng nhìn giấy bút trước mặt, im lặng gật đầu.

Sau đó, Tư Đồ nói với hắn chi tiết về buổi huấn luyện, “Từ 1 tới 100, viết xuống những số mà ở giữa cách nhau hai chữ số, ví dụ 100, 97, 94, 91.

Cậu viết thử trước cần bao nhiêu thời gian.”
Lần đầu thử, Hoắc Lượng mất 93 giây, trong đó có hai số sai.

Tư Đồ thở dài, “Xem ra cần tập từ từ.

Tôi chỉ cho cậu 60 giây, tập tới khi không sai một số nào thì bắt đầu nâng lên.

Nhóc con, đừng nghĩ là dễ, cậu ít nhất phải đúng 10 lần liên tiếp thì mới tính, đây là một cuộc huấn luyện khô khan, cậu phải kiên trì.

Tôi ra ngoài có việc, trong tủ lạnh có đồ ăn, có chuyện gì thì gọi cho tôi, gọi cho Lâm Diêu cũng được.”
“Chờ đã!” Hoắc Lượng cầm bút lạnh mặt, hỏi, “Nếu tôi có thể hoàn thành trong thời gian ngắn thì sao?”
Đúng là tuổi trẽ sung sức, rất tiếc, bây giờ hắn không cần cái này.

Tư Đồ mỉm cười, “Vậy thì rút thời gian xuống 40 giây.”
“40 giây? Anh đùa à? Bây giờ anh viết từ 458 tới 358, khoảng cách ba chữ số, anh thử viết xem!”
Tư Đồ không trả lời, cầm lấy cây bút Hoắc Lượng đưa, nhấn nút tính giờ, Hoắc Lượng nhìn chằm chằm không chớp mắt, cây bút trong tay hắn lướt thoăn thoắt.

“28 giây! Tư Đồ, anh, anh tập làm sao vậy?”
Tư Đồ cười cười, “Cái này không thể luyện kiểu đâm đầu viết thật nhanh được, cậu phải tập trung tất cả lực chú ý và tinh thần.

Nói cách khác, là dùng đầu để viết ra, cái này luyện khả năng kết hợp tay và mắt.

Bắt đầu tập từ số đơn giản nhất, qua được cửa ải này, còn rất nhiều trò chơi đang chờ cậu.”
Hoắc Lượng nhìn Tư Đồ huênh hoang bỏ đi, để lại cho hắn một cánh cửa thần bí đang chờ sẵn.

Đôi mắt Hoắc Lượng sáng lên, trông như một con sói nhìn thấy một đàn cừu.
Cho con nít bài tập về nhà xong, Tư Đồ phóng thật nhanh tới phòng làm việc của Lâm Diêu, mọi người đang chờ.
Bầu không khí trong phòng bây giờ rất quỷ dị, ai cũng cứng ngắc, hình như trên đầu chỉ còn một giọt máu, chỉ cần nhúc nhích một cái là sẽ mất mạng.
Tư Đồ đẩy cửa vào, đập vào mắt là Đường cảnh giam đang đứng, có bốn ông già đang nhìn ông! Trông như muốn ra uy áp đảo tinh thần.

Tư Đồ phất tay xoa tan mây mù, rất bình tĩnh nói, “Xảy ra chuyện gì, mấy người lại chơi trò gì nữa? Đừng có làm hư Tiểu Diêu của tôi nha, dạo này em ấy rất vui vẻ.

Cả phòng đều chướng khí mù mịt, tôi muốn đưa người về…”
Không đợi hắn nói xong, Lâm Diêu đã bổ một quyền vào đầu hắn! Cát Đông Minh thì mặc kệ Tư Đồ la đau oai oái, ném tờ giấy vào ngực hắn, “Cậu đúng là miệng quạ đen.”
Tư Đồ cười haha cầm tờ giấy lên xem, đọc xong nụ cười càng thêm xán lạn! Nụ cười này trong mắt người khác như là rất hả hê, phó tổ trưởng Dương Lỗi, dùng gương mặt lạnh lùng băng sơn quát lớn, “Cậu bình thường một chút đi!”
Tư Đồ đặt mông ngồi lên bàn, cười lưu manh hút điếu thuốc, “Đây là duyên phận, giống như tôi và Tiểu Diêu…”
“Câm miệng, leo xuống!”
Lâm Diêu ra lệnh, Tư Đồ cười hì hì giẫm chân lên ghế.

Thái độ này của hắn khiến mọi người giận sôi lên, nhưng hết lần này tới lần khác không ai dám kéo hắn xuống, kể cả Lâm Diêu cũng chỉ nói vậy thôi.
Đường cảnh giam trông như cố tình để mặc Tư Đồ, thái độ với hắn không tỏ vẻ ghét bỏ gì.

Mấy ông già khác thì trừng to mắt, thái độ của Tư Đồ khiến họ hết cách.

Giống như thợ may chuẩn bị may một bộ quần áo rất vừa vặn cho một người, nhưng người này lại không mặc quần áo, coi như chẳng cần tới thợ may.
Đánh vỡ cục diện này chính là Đường cảnh giam, ông vào thẳng vấn đề nói với Tư Đồ, “Cậu đề nghị chúng tôi bắt đầu điều tra từ lá thư, kết quả này cậu hài lòng không?”
“Một nửa.

Lá thư này tìm thấy trong máy vi tính của người chết?”
Dương Lỗi đứng dậy, “Không phải, đây là từ máy vi tính trong phòng nghỉ của chỗ làm việc, bình thường sử dụng máy tính này chỉ có bốn người.

Nạn nhân, bạn trai của nạn nhân, trợ lý của nạn nhân, và người đại diện.”
“Vậy còn chờ gì nữa, làm việc đi.”
Hết chương 8.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương