Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.

Đêm tân niên, pháo bông nổ rực rỡ trên bầu trời đêm.

Từ giây chuyển giao năm cũ qua năm mới, cả thành phố đều chìm trong bầu không khí vui vẻ ồn ào.

Tiếng pháo bông nổ bùm bùm trên cao thật đinh tai nhức óc, mọi người xung quanh bịt tai lại, trên mặt là cảm xúc tràn đầy hạnh phúc.
Trong lúc bất chợt, tiếng nổ phá vỡ tất cả sự hài hòa, có người kinh hô, là nhà nào mua được dây pháo lợi hại vậy, có người trốn sau lưng người thân cười haha.

Mà có vài người nhìn ánh lửa xa tận chân trời, kinh ngạc đến ngây người.
Đội phòng cháy chữa cháy chạy tới, phòng ốc nổ tung đã biến thành địa ngục, hàng xóm bị liên lụy cũng thất kinh chạy ra.

Tổng chỉ huy hạ lệnh lập tức dập lửa cứu người, cùng lúc đó có mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại ở lề đường đối diện.
Đại đội trưởng tổ trinh sát của thành phố D, Hàn Tiêu, tìm được người phụ trách của đội phòng cháy hỏi manh mối, kết quả cũng như hắn nghĩ, không mấy lạc quan.
Đây là một tòa nhà cao mười một tầng, tầng bị nổ là khu B lầu bốn.

Nhà này chỉ có hai vợ chồng, toàn bộ đều gặp nạn.

Con trai ở vùng ngoài thừa dịp nghỉ đông nên đi làm thêm không có về nhà, cũng bởi vậy tránh thoát một kiếp nạn.

Nguyên nhân bị nổ còn chưa tìm ra, nhưng mà đội trưởng của đội chữa cháy có nhiều kinh nghiệm, song còn có đôi mắt lợi hại và khứu giác nhạy cảm nói cho hắn biết: Vụ nổ này không phải do hở khí gas.
Hàn Tiêu bảo thuộc hạ lập tức tìm cách liên lạc với con trai của gia đình này, mặc dù đã không còn kịp, chí ít vẫn nên để hắn biết cha mẹ mình đã qua đời.
“Có ai biết con trai của nhà này tên gì không?” Hàn Tiêu vô tình như cố ý đi tới hỏi hàng xóm.
“Tiểu Lượng, tên đầy đủ là Hoắc Lượng.”
Cùng lúc đó trong nhà của Lâm Diêu, Tư Đồ lấy chai rượu ngon huơ huơ trước mặt Tả Khôn, đối phương liền sáng mắt, “Tôi đã muốn nếm thử chai này lâu rồi, đủ mạnh!”
“Coi chừng bị Thiếu An mắng.”
“Tôi hiếm khi nào bớt được thời gian về đây ăn mừng năm mới, chút chuyện này em ấy không so đo đâu.”
Lâm Diêu đang chuẩn bị bàn ăn hung hăng liếc Tư Đồ, trong lòng nghĩ: Người này lúc không uống rượu là cầm thú, uống rồi sẽ thành quái thú! Tối nay ra phòng khách ngủ, miễn để quái thú ăn tới khớp xương cũng không còn.
Tại sao Y Thiếu An và Tả Khôn lại mừng năm mới ở nhà Lâm Diêu? Đáp án vô cùng rối rắm.
Chuyện là, Y Thiếu An sống cuộc sống tiêu diêu tự tại ở Pháp, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Để lấp đầy khoảng trống, hắn thường xuyên gọi cho Lâm Diêu kể về chuyện gia đình.

Có một hôm, Lâm Diêu mời hắn về nước ăn mừng năm mới, Y Thiếu An cũng không chính thức nhận lời mời, Lâm Diêu tất nhiên cũng không để bụng.

Ngay hôm qua, hai người này y như từ trên trời rơi xuống, đáp ngay trước cửa nhà bọn họ, điều này khiến Lâm Diêu hết hồn.
Tuy rằng Tả Khôn cũng có nhà ở đây, nhưng Lâm Diêu cật lực giữ họ lại ăn giao thừa.

Dùng cách Lâm Diêu nói, “Năm mới rồi, càng nhiều người càng đông vui.”
Tư Đồ vốn còn muốn mời Diệp Từ tới, nhưng mà Đường cảnh giam vốn ra mệnh lệnh, đêm giao thừa không được phép ra ngoài.


Tư Đồ an ủi Đường Sóc, người muốn cùng đón giao thừa với bọn ho vài câu, rồi mới căn dặn Diệp Từ, nhất định phải sống sót trở về.
Về phần Liêu Giang Vũ, vì muốn khiến Tử Hi vui vẻ, sáng sớm đã mời chị của Tử Hi tới đón giao thừa.

Đối với lời mời của Tư Đồ, hòa thượng tỏ ra tiếc nuối sâu sắc, “Con chó, giao thừa cũng phải lăn qua lăn lại với cậu? Không đi.”
Kết quả trong nhà cũng chỉ còn bốn người bọn họ.
Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị (*), Tư Đồ và Tả Khôn nói chuyện một hồi, nói tới chuyện làm ăn.

Tả Khôn ôm chai rượu có nồng độ cao, “Công ty ở trong nước cũng đã đưa lên thị trường, sau này sẽ bay tới bay lui.

Tôi muốn tìm một người có đầu óc bồi dưỡng từ từ, đợi đến khi chín chắn sẽ giao hết công việc của công ty cho người đó, khi đó tôi có thể dùng hết thời gian ở cùng An nhi.”
(*) Tửu quá tam tuần thái quá ngũ vị, nghĩa là rượu đã rót được ba lần, ăn cũng đủ năm vị, chứng tỏ bữa tiệc sắp đi đến kết thúc.
Y Thiếu An vẫn im lặng, hắn rất chăm chú ăn sủi cảo nóng hổi, căn bản không để ý tới lời nói ngon ngọt của Tả Khôn.

Nhưng Lâm Diêu thì nâng cằm, cầm đũa chọt chọt mấy chiếc sủi cảo, nhìn qua không có mấy hứng thú ăn uống.
“Tiểu Diêu, em chán hả?” Tư Đồ nhìn hắn chọt chọt sủi cảo, lo lắng hỏi.
“Ngược lại, tôi đang rất vui vẻ.” Nói xong Lâm Diêu buông đũa, hỏi Tả Khôn, “Anh muốn tìm một người như thế nào?”
“Tuổi tầm 20, có kiến thức quản lý kinh tế, gia đình đơn giản, bối cảnh trong sạch.

Suy nghĩ kiên quyết, người có thể chịu cực.

À, phải là nam, nữ không dễ chi phối sẽ rất phiền phức.”
“Tôi giới thiệu cho anh một người.

Năm nay 21 tuổi, khoa tài chính quốc tế, chẳng những có suy nghĩ mà còn rất khéo léo.

Xử sự bình tĩnh, quyết đoán, có năng lực quan sát cực mạnh.”
Tả Khôn có hơi ngẩn ra, “Người như vậy mà chỉ mới 21 tuổi?”
Lâm Diêu cười cười dựa vào lưng ghế, “Dĩ nhiên, hắn so với chúng ta tất nhiên vẫn còn kém xa.

Quan trọng nhất là hắn có tiềm lực, có khả năng phát triển.

Nếu có thể đi con đường đúng đắn, thằng bé này sẽ có tiền đồ vô lượng.

Bổ sung một câu, hắn giống chúng ta, cũng là một người đồng tính.”
“Không được! Lỡ hắn để ý tới An nhi thì sao?”
Y Thiếu An đang ăn sủi cảo liền liếc mắt, quát lớn, “Em dù sao cũng là hàng vai vế chú bác của người ta, đầu óc của anh suy nghĩ bình thường xíu đi!”
“Em không có nghe Tiểu Ny nói sao, dạo này rất là thịnh hành… niên hạ!”
Ba người cùng nhìn khinh bỉ Tả Khôn, vị boss mafia cảm thấy thật oan ức.
Vui đùa mấy câu, điện thoại của Tư Đồ để trong phòng ngủ reo lên, là Cát Đông Minh gọi, Tư Đồ nghĩ hắn gọi tới chúc tết, không ngờ vừa bắt máy đã nghe đối phương nói, “Xảy ra chuyện rồi.

Thằng nhóc Hoắc Lượng đang ở đâu?”
Tư Đồ sửng sốt, nhất thời ngửi được mùi nguy hiểm.


Hắn nói chuyện với Cát Đông Minh một hồi, sau khi cúp điện thoại thì quay về phòng ăn, “Tiểu Diêu, em dọn dẹp đi, Đông Minh đang trên đường tới.

Anh phải tới nhà Tập Quang Vinh một chuyến.”
Lâm Diêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tư Đồ, cảm giác có chuyện, liền hỏi, “Có chuyện gì?”
“Nhà ở thành phố D của Hoắc Lượng bị nổ, cha mẹ đều gặp nạn.

Hoắc Lượng thì không liên lạc được, điện thoại tắt máy, điện thoại nhà cũng không có ai nghe.

Anh đi hỏi Đông Bình xem biết nó ở đâu không.”
Lâm Diêu là một người thẳng thắn, cũng biết chuyện này chỉ dựa vào chiếc điện thoại thì không thể nói rõ ràng.

Chuyến này của Tư Đồ là rất nên làm, liền đứng dậy ném chìa khóa cho hắn, “Đi nhanh về nhanh.”
Tư Đồ đi chưa tới 20 phút, Cát Đông Minh đã tới, cả người lạnh băng.

Lúc thấy Tả Khôn và Y Thiếu An cũng không kinh ngạc, chỉ là không có tâm trạng lên tiếng, “Bây giờ không phải lúc trò chuyện, hy vọng dự cảm của tôi là sai.”
Lâm Diêu đặt ly trà nóng trước mặt Cát Đông Minh, phát hiện Tả Khôn đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.

Hắn không thể làm gì khác hơn là nói, “Chuyện này bắt đầu từ một tháng trước.”
Thời gian quay về một buổi sáng ngày cuối tuần của tháng trước.
Trong chăn ấm áp, Lâm Diêu xoay người dựa đầu vào lòng Tư Đồ, trán ma sát lên cằm dưới của đối phương, tay gác trên xương sườn lười biếng vuốt lên tấm lưng rắn chắc, chân thì cường thế chen vào giữa hai ch@n của Tư Đồ, hoàn thành tiêu chí bắt buộc mỗi sáng — Dụ dỗ vô thức!
Lâm Diêu rất thích cảm giác nửa tỉnh nửa mê cùng da thịt tiếp xúc, thật sự tuyệt không thể tả.
Vòng tay ôm lấy người yêu đã trở thành thói quen.

Tư Đồ cong miệng, dùng cằm dưới cà cà tóc Lâm Diêu, dịu dàng hỏi, “Dậy rồi?”
“Ừ.”
“Hôm nay đừng đi chạy bộ, ngủ thêm một lát đi, tối hôm qua em cũng mệt rồi.”
Lâm Diêu mỉm cười, hơi hé mắt, “Tôi định đổi chạy bộ thành hoạt động trên giường.”
“Nguyện ý phụng bồi.” Nói xong Tư Đồ đè lên Lâm Diêu, vuốt lên cơ thể trơn nhẵn, cười có chút tà ác.
Thời gian ngọt ngào còn chưa kịp bắt đầu, điện thoại để ở đầu giường đã rung lên.

Tư Đồ bắt máy, nói một chữ “Được” rồi cúp, Lâm Diêu nhịn không được hỏi, “Ai vậy?”
“Hoắc Lượng, nói muốn tới chơi.

Thuận tiện nói cám ơn.”
“Cám ơn chuyện gì?”
“Tám phần là chuyện của hắn với Đông Bình rồi.

Tập đại ca vẫn không đồng ý chuyện của họ, nhưng mà cũng không phản đối kịch liệt.

Dù sao cả hai cũng còn nhỏ, nhắm một mắt mở một mắt.”

Lâm Diêu cũng đoán tới mức rồi.

Tập Quang Vinh không giải quyết tận cùng, nhất định lo về mặt tinh thần của Tập Đông Bình.

Với tình trạng của Tập Đông Bình, tốt nhất đừng kích động hắn nữa.
Nhìn người yêu ngon miệng như vậy, Tư Đồ thở dài, “Chắc là thằng nhóc đó sắp tới rồi, chuyện thay cho chạy bộ xem ra không có thời gian rồi.”
Lâm Diêu cười, đẩy Tư Đồ ra, “Tôi đi tắm, anh thay drap giường đi.”
Lâm Diêu vén chăn xuống giường, thoải mái lõa th ể đi về nhà tắm, Tư Đồ không khỏi bắt đầu cân nhắc, Lâm Diêu ở nhà thật sự rất tùy tiện, xuân hạ thu đông mùa nào cũng sẽ không mặc đồ, sáng sớm lết xuống giường đi tắm.

Nhìn cơ thể tuyệt vời đó, bên mũi vẫn còn lưu lại mùi vị đêm qua.
Mặc kệ suy nghĩ của Tư Đồ, Lâm Diêu vẫn ung dung đi vào phòng tắm.

Hắn thích pha nước hơi ấm thôi, vậy thì mới khiến bản thân càng thêm tỉnh táo.

Hắn còn thích dùng khăn chà cả người mình, giống như một trình tự kích hoạt vậy.
“Tiểu Diêu, cái mông bị chà tới đỏ rồi, em đừng có lau nữa được không?” Đứng trong phòng tắm, Tư Đồ bất mãn nói.
“Cũng có phải mông của anh đâu.”
“Mông của em là đồ của anh, anh trút hết tình yêu vào nó đó.”
Một cái khăn lông bay qua, Tư Đồ bị đuổi khỏi phòng tắm.
Ăn sáng xong, Lâm Diêu ra gara rửa xe, cuối cùng dội nước lên, lau mồ hôi trên trán, hài lòng nhìn chiếc xe thể thao, mặt lộ vẻ tươi cười.

Lúc này hắn nghe cửa chính có tiếng chuông, chắc là Hoắc Lượng tới.

Để đồ trong tay xuống, đi từ gara vào nhà.
Hoắc Lượng vẫn là hình dáng hihi haha, nhưng nhìn giỏ hoa quả trong tay hắn, có thể nhìn ra hắn là một người biết lễ nghĩa.

Người như vậy, Lâm Diêu rất thích.
Tư Đồ và Hoắc Lượng vốn chênh khá nhiều tuổi, nhưng cả hai vẫn như bạn cùng lứa cãi nhau ầm ĩ.

Mãi cho đến khi Tư Đồ bị Lâm Diêu nhéo tai kéo tới sô pha, bọn họ mới nghiêm túc được một chút.
“Vốn là định tới sớm hơn, nhưng bên trường còn nhiều việc, tôi còn phải đi làm thêm, kéo tới bây giờ luôn.”
“Đông Bình đã khỏe hơn chưa?” Lâm Diêu tính tính, từ vụ án tới giờ cũng đã mấy tháng rồi, không biết thằng cháu của mình đã khỏe chưa.
Hoắc Lượng cũng không nói về vết thương của Tập Đông Bình nhiều.

Lúc biểu lộ lòng biết ơn, lại có suy nghĩ vui đùa, “Tư Đồ, anh lấy từ ba cậu ấy bao nhiêu tiền?”
“Sao cậu không tự đi mà hỏi?”
“Hừ, tôi giờ trốn còn không kịp, còn dám v3 vãn trước mặt ba cậu ấy, chắc tôi chán sống rồi.”
“Các cậu không phải vẫn còn hẹn hò à, một tuần Đông Bình ít nhất có hai ngày ở cùng cậu.

Có gì mà sợ?”
Hoắc Lượng cười cười, không trả lời câu hỏi này.

Hắn cười, Lâm Diêu nhìn thấy hắn có chút khổ sở.

Thấy hắn đổi chủ đề, Lâm Diêu cũng không đặc biệt khuyên bảo hắn.
“Giỏ trái cây là sáng nay tôi ra chợ mua, còn tươi lắm.

Lâm Diêu, anh cắt ra đi.


Tôi cũng muốn ăn.”
Lâm Diêu cười, nhìn Hoắc Lượng, cầm giỏ trái cây đi vào nhà bếp.

Còn Hoắc Lượng đi liếc vào trong bếp một cái, tiến tới trước mặt Tư Đồ, “Có chuyện muốn hỏi anh.

Cậu ấy, cậu ấy luôn nói đau lưng.

Lúc không làm cái kia cũng đau, có liên quan tới tôi không?”
Tư Đồ cười khúc khích, “Nhóc con, cậu làm quá lố à?”
“Sao mà có, cậu ấy còn chưa bình phục.

Bác sĩ nói thắt lưng của cậu ấy không sao nhưng cậu ấy cứ nói đau.”
“Cậu không xoa cho người ta?”
“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc.”
“Tôi cũng không phải bác sĩ, sao mà biết được.

Nhưng mà…” Nói xong, Tư Đồ nói một câu vào tai Hoắc Lượng.
“Sao, sao anh biết?”
“Cái này gọi là kinh nghiệm.

Lần sau đừng làm vậy nữa.”
Hai người đang to nhỏ, Lâm Diêu mang vẻ mặt nghiêm túc đi tới, đột nhiên hỏi, “Hoắc Lượng, trên đường đi tới đây có gặp ai khả nghi không?”
“Không có.”
Hoắc Lượng nghi ngờ nhìn Lâm Diêu, mà Tư Đồ thấy vẻ mặt khẩn trương của Lâm Diêu, liền hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi phát hiện cái này trong giỏ trái cây.”
Nói xong Lâm Diêu đưa lá thư cho Tư Đồ.
Lá thư đã bị Lâm Diêu mở, nội dung bên trong khiến Tư Đồ hơi run lên.
Tên tổ chức: Hiệp hội Uranos.
Ký hiệu của tổ chức: Cà độc dược màu đen.
Boss: Diaz Lhahu.Hiện đang mất tích, boss hiện tại là người các cậu phải tìm, nhưng tung tích không rõ.
Trong tổ chức người có sức uy hiếp nhất là trợ lý, tên tuổi không rõ, người phương Đông, nam.

Trên cánh tay trái xăm hình cà độc dược.

Biệt danh: Bác sĩ.
Sau khi con vịt xấu xí bị giải tán, chỉ tìm thấy một tin nhắn gửi ra nước ngoài.

Ai là người nhận thì không thể tra ra, bên dưới là nội dung của tin nhắn.
Tin tưởng cậu, cậu không phải người dư thừa.

Những kẻ khinh thường cậu mới là thừa thãi.

Nhìn đi, sao trên trời cũng đang chỉ hướng cho cậu, khi cậu đến thánh điện của thần đầu sói, cậu sẽ được trọng sinh.
P/s: Về Diaz Lhahu, đi tìm cảnh sát quốc tế Ans để hỏi tình huống cụ thể.
Hết chương 1.


------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương