Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.

Lâm Diêu đi tới bên cạnh Tư Đồ, “Thư Nhã, ánh mắt của cô có hung ác cỡ nào đi chăng nữa cũng không bác bỏ được sự thật đâu.”
Thư Nhã lập tức chuyển đường nhìn từ Tư Đồ qua Lâm Diêu, quát hỏi, “Anh nói sự thật? Là sự thật hay cái mà các anh sắp đặt?”
“Đừng chơi trò này với chúng tôi.

Trên thực tế, chính vì Mã Đào điều tra được chân tướng, cuối cùng lúc bị ông Lương đánh còn nói sẽ báo cảnh sát, mà cô sợ Mã Đào sẽ báo cảnh sát thật, sẽ tra tới vấn đề của cô, liền giúp Cung Nghiên và Lương Văn Siêu đánh chết Mã Đào.
Tình huống lúc đó xảy ra dưới tình trạng Lương Văn Siêu cực kì xúc động, cho nên trên cơ thể Mã Đào mới xuất hiện nhiều vết thương khác nhau, nhưng vết thương chí mạng lại là ở trên đầu.

Trải qua khám nghiệm tử thi của pháp y chúng tôi, có một hung thủ sức nhẹ hơn sử dụng một v@t cứng dùng hết sức đánh vào đầu Mã Đào, người đó chính là cô!
Lúc đó, cô quyết định phải giết Mã Đào! Sau đó, khi Lương Văn Siêu nhìn thấy Mã Đào đã chết, liền quyết định cá chết lưới rách, bắt đầu truy hỏi quan hệ giữa cô và Hạ Khải.

Khi đó cô ngụy trang thành người bị hại, nói mình là người bị Hạ Khải hãm hiếp không dám nói lên sự thật, buổi sáng hôm đó tận mắt chứng kiến Hạ Khải đâm chết Lương Tuyết! Cô biết hai ông bà họ Lương không có cơ hội tiếp cận Hạ Khải, lời của cô không có ai có thể chứng minh.

Cô sám hối với hai ông bà họ Lương, kể khổ với bọn họ, còn nói ra chuyện Lương Tuyết mang thai và Vu Ba muốn vơ vét tài sản của Hạ Khải vì cũng biết chuyện.

Hai ông bà họ Lương bị nước mắt của cô và sự thật khiếp sợ che mắt, quyết định muốn giết mọi người, kể cả Vu Ba không liên quan gì đến vụ án của Lương Tuyết.

Ở mặt này cũng có hai động cơ giết người từ cô.

Thứ nhất, cô không thể để họ tiếp xúc tới mấy nhân chứng mục kích, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy người lái xe là Tôn Cường, lời nói của cô sẽ bị vạch trần.

Thứ hai, cô không biết Mã Đào có nói những thứ hắn điều tra được cho Hoa Lương hay ai khác biết không, nếu cách làm của hai ông bà không đủ thông minh, không thể một lần giải quyết mọi người, vậy thì cảnh sát phụ trách phá án có thể từ miệng những người bị hại, biết được sự tồn tại của cô.

Cho nên, đề phòng vạn nhất, cô quyết định thao túng hai ông bà giết người diệt khẩu.
Cô nói với hai ông bà mình rất hiểu mọi người, đồng thời đồng ý giúp bọn họ bày ra kế hoạch giết người, cái giá chính là cô không động thủ, là bọn họ làm.”
Cát Đông Minh nhìn đồng hồ, trong lòng vô cùng lo lắng.


Lâm Diêu nói những lời này không sai, nhưng vẫn không nắm chắc phần thắng.

Thời gian tiếp tục kéo dài, luật sư của Thư Nhã sẽ tới.
Đột nhiên, Lâm Diêu nhận được điện thoại của Đàm Ninh, Lâm đại gia không rảnh, hắn ném điện thoại qua cho Tư Đồ.
“Alo, là tôi.” Tư Đồ nói.

‘Tôi sắp xếp xong xuôi rồi, tất cả con đường xung quanh cảnh cục đều kẹt xe, luật sư của cô ta trong hai tiếng tới sẽ không đến được.

Các anh cứ yên tâm làm việc.”
“Làm tôi cứ nghĩ sao không thấy cậu đâu, làm tốt lắm! Về để tôi mời khách.” Tư Đồ cúp điện thoại, gật đầu với Cát Đông Minh, đối phương rốt cuộc cũng yên tâm.

Tư Đồ quay lại, tiếp tục xem Lâm Diêu đấu với Thư Nhã.
Bây giờ Lâm Diêu không bận tâm những chuyện khác, hắn biết phía sau mình có sự hỗ trợ của các chiến hữu, hắn chỉ cần lo chuyện đánh sụp đổ Thư Nhã là được.
Đối mặt với Thư Nhã sống chết không chịu nhận tội, Lâm Diêu bắt đầu phân tích vụ án ngày 13.
“Thư Nhã, căn cứ theo thời gian Chung Giai Nam cung cấp cho chúng tôi, tính ra được thời gian cô và hai ông bà họ Lương rời khỏi căn nhà đó là khoảng 12:00.
Từ đó đi về trường đại học S cần 30 phút lái xe, lúc các cô đến tòa nhà trong trường, khi đó chưa tới 0:45.

Lúc gần 1:00 sáng, người đầu tiên cô hẹn đã đến.”
“Nực cười, hơn nửa đêm ai lại đi ra ngoài gặp một kẻ không quen biết? Tôi và mấy người chết không quen biết, tôi lấy lý do gì gọi họ ra?”
Đối mặt với chất vấn của Thư Nhã, Lâm Diêu ngược lại rất vui vẻ, hắn nói, “Kế hoạch giết người ban đầu của cô, chính là mượn cớ.

Cô biết chuyện Hạ Khải vì muốn giấu chuyện Lương Tuyết có thai, mà hối lộ mấy người kia một trăm ngàn, cho nên lý do của cô cũng là tiền.

Cô ở trong trường có thể tiếp xúc với nạn nhân bất cứ lúc nào, cô nói với bọn họ, cô có thể trả một trăm ngàn, ba trăm ngàn, thậm chí là năm trăm ngàn để lấy một lời nói thật của họ.

Tôi có thể khẳng định cô nói cô không phải muốn bọn họ ra làm chứng, vì nói vậy, bọn họ không thể vì một trăm ngàn để đối nghịch với Hạ Khải.

Cho nên cô nói, hai ông bà họ Lương chỉ cần một chân tướng!”
“Nói bậy! Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Cô không có, nhưng hai ông bà có.

Công ty bảo hiểm bồi thường cùng với tiền Hạ Khải lấy danh nghĩa của Tôn Cường gửi cho họ, tổng cộng cũng hai triệu, số tiền này cũng đủ để mê hoặc người ta.
Mà mấy nạn nhân dưới sự dụ dỗ của tiền và lương tâm, đồng ý gặp cô và Lương Văn Siêu.

Thế nhưng trình tự đã được cô sắp xếp từ trước.

Đầu tiên cô nói dưới biển quảng cáo ngoài cổng trường có một cái lỗ, bọn họ có thể chui vào từ đó, vậy mới không bị phát hiện.

Sau đó cô hẹn người đầu tiên, Hoa Lương.”
“Hả?” Cát Đông Minh phụ trách ghi chép theo bản năng phát ra tiếng kinh ngạc, hắn hoàn toàn không biết suy luận này của Lâm Diêu lấy ở đâu ra, có bằng chứng không? Bằng chứng này có đáng tin không? Trái tim của Cát Đông Minh treo trên cổ.
Nghe tiếng kêu kinh ngạc của Cát Đông Minh, Lâm Diêu cũng thấy khó tin.

Trước đây hắn chỉ suy luận ra Vương Lệ Lệ và Trình Đào cùng đến hiện trường, thế nhưng suy luận thời gian tử vong của Tư Đồ hoàn toàn bác bỏ suy luận của hắn.

Khi đó Tư Đồ nói chỉ còn cách chân tướng một chút, cho nên Lâm Diêu suy tính nhiều lần trên thời gian tử vong của nạn nhân.

Khi hắn phát hiện bình nước tại căn nhà kia in ngày sản xuất là ngày 15, rốt cuộc cũng hiểu rõ bế tắc nằm ở đâu.
Hồi tưởng kết thúc trong chớp mắt, Lâm Diêu nghiêm túc nói, “Người gặp Hoa Lương cũng không phải mình cô, mà còn có mẹ của Lương Tuyết, Cung Nghiên.”
“Đừng nói đùa, cho dù những lời anh nói là thật, Cung Nghiên có vấn đề về tâm thần, sao có thể đứng ra gặp mặt?”
“Thư Nhã, trạng thái tâm thần của Cung Nghiên lúc đó vẫn bình thường, bà ta chỉ làm theo lời cô dặn dò, giả vờ bất bình thường cho Chung Giai Nam xem, bởi vì cô muốn Chung Giai Nam tin hai ông bà họ Lương đang rơi vào trạng thái cực kì nguy hiểm, giữa tự sát hay đi giết người đều có khả năng cao.

Mà tối hôm đó cùng cô gặp Hoa Lương, Cung Nghiên vẫn còn bình thường.

Các cô nói chuyện với nhau gần như tiến hành dưới trạng thái hòa bình, vậy thì mới có cơ hội khiến nạn nhân uống nước đã bỏ thuốc ngủ.

Giống như cô nói, Hoa Lương lớn tuổi, thuốc ngủ đối với ông ta quá mạnh, chưa tới 30 phút đã hôn mê, Lương Văn Siêu vẫn luôn ẩn nấp liền đưa Hoa Lương từ phòng 200 qua phòng 203, mà cô thì xuống lầu chờ nạn nhân thứ hai xuất hiện, Vu Ba.

Vu Ba chỉ kém mấy phút nữa là tới 2:00 thì xuất hiện ở hiện trường, lại bị cô ngăn cản.

Cô nói hai ông bà họ Lương còn chưa tới, muốn cùng Vu Ba chờ một lát, lúc đó cô lừa cô ta uống thuốc ngủ.

Lúc Lương Văn Siêu ở trong phòng 203 giết Hoa Lương vào 2:00, Vu Ba vì ở bên ngoài tòa nhà nên cô ta chẳng hề nghe thấy gì.”
“Lâm cảnh quan, là anh ngu hay Vu Ba ngu? Dưới tình huống đó, cô ta sẽ uống thứ nước không rõ lai lịch sao?”
“Sẽ.

Bởi vì cô muốn cô ta nói ra chân tướng nên cho cô ta một trăm ngàn, cô ta không hề có chút đề phòng gì với cô! Mặt khác, tôi cũng rất phục miệng lưỡi của cô, cô thật sự nói năng rất giỏi, ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa bị lừa, huống chi là người tham tiền như Vu Ba? Nói tới đây, tôi phải nhắc cô một chuyện, thuốc ngủ đó không phải uống xong là mất ý thức liền, qua bốn tới mười phút sẽ ngã xuống đất không dậy nổi.

Uống thuốc ngủ xong, chừng 15 phút sẽ phát huy tác dụng, 20 phút rơi vào trạng thái ngủ, 30 tới 40 phút sẽ hôn mê.

Khi Vu Ba uống thuốc ngủ xong rơi vào trạng thái ngủ, lúc đó chính là 2:20.
Sau đó, Lương Văn Siêu mang Vu Ba đang ngủ mê man vào trong tòa nhà, thời gian tử vong của Vu Ba chính xác là 2:25.
Dựa theo kế hoạch của cô, người kế tiếp là Mã Hân, Mã Hân chắc là hẹn lúc 2:30, thế nhưng hắn là người đa nghi, hắn đến sớm 10 phút, nếu Mã Hân đi đường chính đi thẳng vào sẽ lập tức phát hiện ba người, cũng có cơ hội nhặt được cái mạng.

Đáng tiếc, Mã Hân lại chọn vòng ra sau tòa nhà tra xét tình hình, bởi thế cũng không phát hiện bất kì cái gì khác thường.

Mà lúc đó Lương Văn Siêu xuống lầu chuẩn bị đưa Vu Ba vào trong, nhìn thấy Mã Hân lén lút qua cửa sổ, ông ta vội vã đưa Vu Ba vào trong phòng, đồng thời nói với cô biết Mã Hân đã tới.

Mà cô thì lén lút đi ra sau tòa nhà, thấy Mã Hân đang lén lút nhìn vào trong qua cửa sổ nhà vệ sinh nữ, cô hù hắn một cái, khiến hắn giật mình làm rớt bình xịt hơi cay.
Sau đó, cô lại dùng khả năng ăn nói của mình khống chế Mã Hân bên ngoài, vừa nói chuyện vừa lừa hắn uống thuốc ngủ, mà đợi thuốc ngủ phác huy tác dụng thì cũng đã 2:40 – 2:45, Lương Văn Siêu đưa Mã Hân vẫn còn chưa hôn mê hoàn toàn vào hiện trường.

Lúc này, Cung Nghiên phụ trách xử lý đồ cá nhân của người chết, Lương Văn Siêu phụ trách trói Mã Hân lại, còn cô thì tiếp tục ở dưới đón Trình Đào và Vương Lệ Lệ.”
Nói một đoạn suy luận, Lâm Diêu nói không ngưng nghỉ, giọng điệu bình thản, vẻ mặt lạnh lùng, hắn không chút nào để ý tới Cát Đông Minh sắp phát điên, thậm chí cũng không xoay lại nhìn Tư Đồ.

Nhưng lúc nào Lâm Diêu cũng cảm nhận được một sức lực mạnh mẽ lại dịu dàng phía sau, không lên tiếng, bọn họ dựa dẫm vào nhau như thế.
Cát Đông Minh không thể hiểu nổi hai người này chơi cái trò gì? Vào thời khắc căng thẳng như thế này mà Tư Đồ còn có thể nhàn nhã đứng hút thuốc, giống như không có chuyện gì cả, Cát Đông Minh nghĩ khi đã lên chiến trường, tín nhiệm và ủng hộ là những thứ không cần nói ra.
Lâm Diêu không giống kiểu không tập trung và không vào khuôn phép của Tư Đồ, hắn mang khí sắc không thể xâm phạm ngồi trước mặt Thư Nhã, “Chuyện tiếp theo có chút bất ngờ, cô không nghĩ tới Trình Đào và Vương Lệ Lệ không đồng ý kiến.

Vương Lệ Lệ giận dỗi nửa đêm tự bỏ ra ngoài chơi, Trình Đào một mình đi tới hiện trường.

Mặc dù cô vô cùng lo lắng về vấn đề của Vương Lệ Lệ, thế nhưng cô vẫn dụ được Trình Đào uống thuốc ngủ, lúc đó là 3:00, Lương Văn Siêu đang ở bên trong giết Mã Hân.


Bởi vì cô ngăn Trình Đào trước cửa, hắn không thể nghe thấy tiếng đóng đinh, tất nhiên sẽ không phát hiện ra cái gì.

Lúc thuốc của Trình Đào phát tác, cũng là cỡ 3:20 tới 3:30, Lương Văn Siêu đưa Trình Đào vào trong tòa nhà.

Cô vốn định lập tức liên lạc với Vương Lệ Lệ, không nghĩ cô ta lại tự đến.

Vương Lệ Lệ vẫn lo cho Trình Đào nên tới chỗ hẹn.

Chuyện cô ta đã uống nhiều trở thành lý do hoàn hảo cho cô, cô bảo cô ta uống nhiều nước để tỉnh táo, chờ nói chuyện đã xuôi xuôi, Vương Lệ Lệ cũng khờ khạo uống xong thuốc ngủ.

Vì cô đang sốt ruột, thời gian không còn nhiều, nên cô quyết định vẫn sẽ giết Vương Lệ Lệ dù cô ta chưa thấm thuốc, cô lừa cô ta bảo Trình Đào đang ở bên trong nói chuyện với Cung Nghiên, cô đi cùng cô ta vào trong tìm người.

Cứ thế Vương Lệ Lệ đi theo cô, thế nhưng vì Vương Lệ Lệ uống nhiều rượu nên mắc vệ sinh, nói muốn đi WC, chất cồn trong cơ thể cộng vác tác dụng của thuốc ngủ, sản sinh ra chút tác dụng phụ.

Nhưng cô bỏ vào rất nhiều thuốc ngủ nên thuốc phát huy tác dụng rất nhanh.

Trong lúc hỗn loạn, Vương Lệ Lệ ngồi trong WC dùng tay bưng mặt, son môi nhớp nhúa khiến cô ta thấy khó chịu, cho nên dùng khăn giấy lau son môi rồi ném vào sọt rác.

Khi đó là 3:50, Vương Lệ Lệ dần mất đi ý thức, lúc lết ra khỏi nhà vệ sinh thì cũng ngã rạp xuống đất.

Cô không nghĩ tới Vương Lệ Lệ lại hôn mê nhanh như vậy, vội vàng gọi Lương Văn Siêu đến đưa Vương Lệ Lệ đi, trói lại rồi bắt đầu sát hại.

Còn cô thì vội vàng rời khỏi tòa nhà, chạy khỏi trường thông qua cái lỗ dưới cổng trường, chạy về căn nhà ven biển, thời gian chính xác là 4:00.
Sau khi trở lại đó, cô chỉnh đồng hồ trên tay mình chậm đi một tiếng, tiếp theo trói mình lại, chờ Chung Giai Nam tỉnh dậy.

Thời gian Chung Giai Nam tỉnh lại thật sự là 5:00, Chung Giai Nam không đeo đồng hồ, chỉ dùng điện thoại để xem giờ, bởi vì cô đã lấy điện thoại của cô ta đi rồi, cho nên cô ta chỉ có thể xem giờ trên đồng hồ của cô.

Nhưng đồng hồ của cô lại ghi 4:00, cứ thế bằng chứng ngoại phạm của cô lại thành lập.
Đây là toàn bộ quá trình mưu sát của vụ án ngày 13!”
Hết chương 41.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương