Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.

Hoắc Lượng đi theo Tư Đồ đến một quán trà kiểu Nhật.

Hoắc Lượng không biết Tư Đồ hẹn ai, ngồi trong không gian nhỏ hắn không có tâm trạng thưởng thức trà, mắt quan sát xung quanh.
Hắn thấy hơi khó hiểu, Tư Đồ là kiểu người suốt ngày tỏ vẻ thần bí, bất kể là hẹn ai thì đều đặt một căn phòng rất đẹp, sao lần này chỉ chọn một căn nhỏ che bằng bình phong thôi? Nhìn Tư Đồ nhàn nhã tự tại, biết là người này chẳng có ý tốt gì.
Đợi khoảng nửa tiếng, một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi đi về phía họ.

Gương mặt thanh tú, trang phục hợp thời, vừa nhìn đã biết đây không phải nhân viên văn phòng.

Cô gái đi tới trước mặt Tư Đồ, mỉm cười, “Tư Đồ tiên sinh, anh đến sớm vậy?”
“Đúng vậy cô Diêu.

Mời ngồi, xin giới thiệu, đây là em của tôi, Tư Đồ Lượng.”
Lông mày của Hoắc Lượng giật giật vài cái, sau đó vô cùng tự nhiên tươi cười, mở miệng ngọt ngào nói, “Xin chào Diêu tỷ tỷ.”
Tư Đồ mừng thầm trong lòng, thằng nhóc Hoắc Lượng này xài được nha! Giả làm một nam sinh ngoan ngoãn, bảo đảm kích phát được tình mẹ con của tất cả phụ nữ từ 20 tới 80 tuổi.
Diêu Kỳ Kỳ chớp mắt, vừa rồi không phải xưng hô “đại tỷ” hay là “cô” mà là thân thiết gọi “tỷ tỷ”.

Diêu Kỳ Kỳ cười híp mắt, cởi giày ngồi đối diện hai người, cười nói, “Hai người là anh em mà sao không giống nhau lắm ha.”
Hoắc Lượng cướp lời trước, “Em giống ba nên trông bình thường lắm, anh của em thì giống mẹ, rất tuấn tú.”
“Không đâu.

Chị thấy em dễ thương hơn anh của em nhiều.”
Hoắc Lượng cười ngượng ngùng, sau đó còn thật thà haha vài tiếng, nhất thời chiếm được nhiều cảm tình của Diêu Kỳ Kỳ hơn.
Thằng bé gian xảo này có thiên phú diễn xuất, nhiệt tình châm trà, mời Diêu Kỳ Kỳ ăn điểm tâm, còn nói, “Anh của em thiệt sơ ý, giờ này còn hẹn Diêu tỷ tỷ ra uống trà, Diêu tỷ tỷ ăn cơm chưa? Lát nữa để ảnh trả tiền cho.”
Diêu Kỳ Kỳ vội vàng nói không cần, suy nghĩ chỉ ngồi một lát lập tức bị dẹp bỏ.

Một anh đẹp trai trưởng thành, một nam sinh dễ thương hiểu chuyện, có cô gái độc thân nào lại muốn đi sớm chứ? Vì vậy cô thuận miệng trò chuyện cùng Hoắc Lượng.


Hoắc Lượng có hỏi là đáp, giả giả thật thật kéo Diêu Kỳ Kỳ vào mê cung mộng mị.

Tư Đồ ở bên cạnh chỉ thỉnh thoảng xen vào mấy câu, mừng rỡ nhìn Hoắc Lượng tự do phát huy.
Nói chuyện phiếm hơn mười phút, Hoắc Lượng thấy Diêu Kỳ Kỳ đã dần mất cảnh giác, liền hỏi, “Em nghe anh hai nói Diêu tỷ tỷ là trợ lý của ngôi sao lớn, chắc cực khổ lắm nhỉ?”
“Cũng được, làm quen rồi thì không thấy cực.

À Tư Đồ tiên sinh, anh tới tìm tôi là có chuyện gì?”
Tư Đồ đặt chén trà xuống, rất tùy tiện hỏi, “Nghe nói cảnh sát gây phiền phức cho cô nhiều lắm?”
Chủ đề kéo tới chuyện không vui, gương mặt tươi cười của Diêu Kỳ Kỳ xìu xuống, thuận miệng nói, “Tiểu Nguyệt bị giết, làm trợ lý của cổ, tôi bị vặn hỏi là chuyện không thể tránh.

Chuyện này có liên quan gì đến Tư Đồ tiên sinh?”
“Lúc hẹn cô, tôi không nói rõ ràng.

Thật ra tôi là thám tử, được người ta ủy thác điều tra vụ án của Tống Nguyệt.”
Nghe Tư Đồ giải thích, Diêu Kỳ Kỳ lóe lên nét kinh hoảng, bị Hoắc Lượng nhìn thấy hết, hắn đón đuôi Tư Đồ, “Anh, nói chuyện khéo léo một chút! Diêu tỷ tỷ là con gái mà, không phải kẻ tình nghi, anh đừng bày ra cái bộ mặt này nữa.

Anh đó, cứ giữ thái độ này thì kiếm đâu ra bạn gái, đúng là sắp ba mươi tới nơi mà vẫn còn ế!”
“Thằng nhóc thúi, câm miệng!”
Hoắc Lượng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ Tư Đồ, nói với Diêu Kỳ Kỳ, “Anh này á hả, chờ tới khi em lấy vợ có con luôn rồi vẫn còn cô đơn, không có thuốc chữa.”
Diêu Kỳ Kỳ mỉm cười, không khí căng thẳng vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Xoay đầu nói với Tư Đồ, “Anh em hai người tình cảm thật tốt.” Nói xong cô thở dài, vẻ cô đơn trong chớp mắt nhớ tới gì đó, cô nói, “Trước đây, tôi và Tiểu Nguyệt rất tốt, thân như chị em.

Sau đó cổ nổi tiếng, tính tình thay đổi càng ngày càng nhiều, đối với người xung quanh cũng không còn tín nhiệm như xưa.”
Giọng của Tư Đồ dịu xuống, hỏi, “Hai người quen biết bao lâu rồi?”
“Hơn mười năm.

Từ lúc cổ mới debut chúng tôi đã quen biết nhau, tới tận bây giờ.”
“Tình cảm của hai người dạo này rất tệ?”
Diêu Kỳ Kỳ cười khổ, “Nói sao giờ, dính tới vụ án giết người, tôi không dám tùy tiện nói gì cả.”
Lúc này Diêu Kỳ Kỳ thấy em trai không mấy vui vẻ đẩy anh mình ra, bất mãn nói, “Anh, em lạy anh luôn, có cái gì thì hỏi luôn đi? Diêu tỷ tỷ tốt vậy sẽ không hiểu lầm anh đâu.


Anh cứ xài trò thăm dò người ta như vầy sẽ khiến người ta ghét đó.”
Tư Đồ giả vờ nhịn không được trừng mắt, còn thở dài.
“Xin lỗi, tôi cũng không muốn dùng cách này để hỏi cô.

Cô Diêu, tôi sẽ không ép cô, chỉ hy vọng cô nói rõ mọi chuyện cho tôi biết.

Tôi không phải cảnh sát, cũng không làm gì cô cả.”
Dưới góc nhìn của Diêu Kỳ Kỳ, Tư Đồ Lượng rất hiểu anh mình, người làm anh cũng rất cưng chiều em trai.

Vì vậy, cảnh giác lần hai lại bị đập tan.
“Được rồi, anh muốn hỏi cái gì?”
“Tôi nghe nói, Tống Nguyệt nghi ngờ cô phá hoại chuyện tình cảm của cô ta với bạn trai, chuyện này là sao?”
Diêu Kỳ Kỳ trông không mấy kinh ngạc, “Cổ không chỉ nghi ngờ tôi, chỉ cần cô gái nào tiếp xúc với Hứa Thận nhiều một chút là cổ cũng nghi ngờ.”
“Theo cô thấy, Hứa Thận đối với Tống Nguyệt thế nào?”
“Rất lạ.

Tôi nghĩ Hứa Thận vốn chẳng tham tiền của Tiểu Nguyệt, ánh mắt của hắn nhìn Tiểu Nguyệt là ái mộ, không phải kiểu của người yêu.

Ánh mắt đó tôi không biết dùng từ ngữ để hình dung, có lẽ xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ đi.”
Tư Đồ nghĩ thầm, là Gay thì sao có thể tìm bạn gái cho được?
Lúc này Hoắc Lượng chen vào hỏi, “Nếu không yêu vậy sao còn quen người ta chứ?”
“Là Tiểu Nguyệt chủ động theo đuổi Hứa Thận.

Tiểu Nguyệt rất nóng nảy, cho dù là đạo diễn bao dung nhất cũng không chịu nổi tính của cổ.

Nhưng Hứa Thận thì không, cho dù Tiểu Nguyệt đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào hắn cũng đều tiếp thu.

Thời gian dài, mọi người đều có cảm giác Hứa Thận cưng chiều Tiểu Nguyệt, nhưng Hứa Thận vẫn luôn chậm chạp biểu lộ, là Tiểu Nguyệt chủ động đi tìm hắn.”

Nghe đến đó, Hoắc Lượng tò mò hỏi thăm, “Nếu mọi người nghĩ Hứa Thận cưng chiều Tống Nguyệt, sao chị lại thấy hắn không thương cô ta?”
“Trong mắt chị, thái độ của Hứa Thận giống ‘không thể nói ra’ chứ không phải cưng chiều.”
Hoắc Lượng nở nụ cười chất phác, “Nhưng mà Tống Nguyệt nghĩ đó là yêu cho nên mới đặc biệt chèn ép Hứa Thận.”
Diêu Kỳ Kỳ cười một tiếng, “Có lẽ là vậy.”
Tư Đồ lén nhìn đồng hồ, thấy cũng đã đến lúc, lập tức đi thẳng vào vấn đề, “Vậy còn cô? Hứa Thận đối với cô thế nào?”
Có lẽ không nghĩ Tư Đồ hỏi thẳng như vậy, Diêu Kỳ Kỳ ngẩn ra, có chút lúng túng trả lời, “Rất bình thường.”
“Cô đối với hắn?”
“Cũng rất bình thường.”
“Rất bình thường? Cô nhận thấy Hứa Thận không thương Tống Nguyệt bằng những giao du bình thường à, đây không phải lời nói thật.”
Đây là thủ đoạn mà Tư Đồ am hiểu nhất, tuyệt đối không đi đường chính, lặng lẽ cắt đường lui của đối phương rồi vòng ra trước bọc đánh, giả giả thật thật, khiến bạn chẳng biết mình đã sai ở chỗ nào.

Bây giờ hắn đã thành công, Diêu Kỳ Kỳ ngồi trước mặt ngây ra, nhìn Tư Đồ muốn nói rồi lại thôi, mà Tư Đồ cũng lập tức bày ra nụ cười vô hại, chuyển chủ đề, “Cô Diêu, cũng không còn sớm nữa, tôi sẽ không làm lỡ thời gian ăn cơm tối của cô, chúng ta hôm khác bàn lại.

Đi, Tiểu Lượng.”
Hoắc Lượng tỏ ra kinh ngạc, bị Tư Đồ kéo đi.

Diêu Kỳ Kỳ nhìn hai anh em sánh vai rời khỏi quán, theo bản năng cắn móng tay, nhíu mày thật chặt.
Sau khi rời khỏi quán trà, Tư Đồ và Hoắc Lượng lên xe.

Lúc khởi động xe, Tư Đồ thoáng liếc nhìn phía bên kia của quán, Hoắc Lượng tò mò nhìn sang, mở to mắt.
“Bọn họ, bọn họ sao lại đến đây? Đến lúc nào?”
“Vẫn luôn ở đây, còn đến sớm hơn chúng ta mười phút.”
“Cái gì?” Lúc này Hoắc Lượng mới bừng tỉnh! Chuyến này của Tư Đồ không phải chỉ thử Diêu Kỳ Kỳ đơn giản như thế, mưu kế nhất tiễn song điêu có thể khiến cho phân cách giữa địch và ta rõ ràng hơn.

Hoắc Lượng nhịn không được hỏi, “Các, các anh đã thương lượng xong từ lâu?”
“Làm việc phải hiểu là làm chơi ăn thật.”
“Anh, anh không lo hả?”
Tư Đồ cười sáng lạn, “Có thể trấn được tôi chỉ có hắn, có thể trấn được hắn chỉ có tôi.

Vợ của Tư Đồ tôi không phải ai cũng có thể kiểm soát được, món đồ chơi mà Tiểu Diêu ngay cả nửa con mắt cũng không thèm nhìn tới thì tôi có gì phải lo?”
Tư Đồ ngâm nga bài hát, chạy tới địa điểm đã hẹn thứ hai, Hoắc Lượng ngồi bên cạnh xỉa xói: Không lo thì mắc gì đổ nhiều giấm vậy?
Tư Đồ đưa Hoắc Lượng đến phòng làm việc của Lâm Diêu trong tổ chuyên án, vừa vào đã thấy Cát Đông Minh đỡ trán khổ não.

Tư Đồ cười hì hì hỏi, “Sao thế?”
Ánh mắt của Cát Đông Minh không sắc bằng Lâm Diêu, vì vậy không hề đả thương được Tư Đồ, chỉ có thể oán than, “Tư Đồ, cậu cũng nham hiểm vừa thôi, cần gì phải phá hư hắn như thế?”

“Đừng có đổ oan người tốt nha, ý này là Tiểu Diêu đề ra, tôi có biết gì đâu.”
Cát Đông Minh nén dòng lệ đau thương, thở dài, “Tiểu Lâm, một đứa trẻ tốt lại bị người ta lừa đi mất.”
Tư Đồ thoải mái ngồi trên ghế của Lâm Diêu, an ủi Cát Đông Minh mèo khóc chuột, “Có vấn đề gì đâu, anh khóc cái gì?”
“Tiểu Lâm là đứa tự tay tôi chọn vào tổ trọng án, bị cậu lừa đi mất rồi, gì thì gì cũng phải cho tôi khóc hai ba tiếng chứ.”
“Đông Minh, sau khi đến tổ chuyên án, anh lại trở thành bản sắc anh hùng.”
“Đâu có.

Chả ai xem, tôi cũng lười giả vờ giả vịt.”
Tư Đồ cười đốt điếu thuốc, hỏi chuyện chính, “Bên kia sao rồi?”
“Tiểu Lâm đang trên đường đi, chờ về rồi nói.”
Một tiếng sau, Lâm Diêu đẩy cửa vào, Tư Đồ vội vàng đi tới nhận áo khoác trong tay hắn, còn đặc biệt ân cần đưa một ly cà phê, tiện thể quan tâm, “Có mệt không?”
“Vẫn ổn.

Chẳng phải đi anh đi theo dõi Ngô Đại Hoa à?”
“Nghe tình hình bên em trước đã.”
Lâm Diêu gật đầu, không ngại Tư Đồ chiếm đoạt bàn làm việc của mình, ngồi trên ghế sô pha báo cáo tình hình cho Cát Đông Minh và Tư Đồ, “Ban đầu tôi chỉ muốn thử thái độ của Hứa Thận dành cho Diêu Kỳ Kỳ nên mới dùng cách này.

Cho nên tổ trưởng, anh đừng lo lắng quá.”
Cát Đông Minh nghĩ, tôi lo lắng hồi nào! Hai người cùng hẹn Diêu Kỳ Kỳ và Hứa Thận tại một quán, chỉ cách nhau một bức bình phong, hai người họ chỉ cần một nói sai, người kia chắc chắn sẽ xù lông.

Nếu lý do thoái thác giống nhau, cho thấy cả hai đã sớm thông đồng.

Suy nghĩ một chút là rõ, bây giờ chỉ mới là thời điểm ban đầu, trừ khi trước đó đã có thống nhất câu từ, nếu không sẽ không có hai khẩu cung giống nhau.
Ý này là Lâm Diêu nghĩ ra, nên nói gì đây? Con dê cuối cùng cũng bị con sói dạy hư? Hay là con dê đã bị ăn thịt rồi?
Đối với vấn đề trên, Cát Đông Minh cảm thấy vô cùng phức tạp.
Không để ý tới phán đoán trong đầu Cát Đông Minh, Lâm Diêu nói tiếp, “Những gì Diêu Kỳ Kỳ nói, Hứa Thận đều nghe thấy, sau khi Diêu Kỳ Kỳ và hai người đi, Hứa Thận khá là tức giận.”
“Diêu Kỳ Kỳ nhất định nói dối, nhưng ở chỗ nào thì anh không biết.” Tư Đồ xen vào.
Lâm Diêu cười gật đầu, nhẹ nhàng đụng đầu gối Tư Đồ, toát ra sự thân mật và quan tâm mà không cần dùng lời, nói tiếp, “Tôi biết ý của anh, cho nên tôi nói với Hứa Thận, tôi dẫn hắn đi nghe lời khai của Diêu Kỳ Kỳ vì lo cho hắn.

Lúc đó Hứa Thận không có tâm trạng cảm kích tôi, hắn hoàn toàn bị Diêu Kỳ Kỳ chọc giận.”
Sau đó mọi người đều tập trung tinh thần lên người Lâm Diêu.
Hết chương 15.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương