Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau Quyển 2 FULL
-
Chương 137
Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Tư Đồ tìm được người phụ trách trông coi rạp hát, năn nỉ gãy lưỡi mới được cho vào, lại thấy người của tổ trọng án đang trông hiện trường, hắn tới chào hỏi một câu, đối phương cũng biết thân phận của hắn, liền để hắn lên sân khấu.
Lúc này đèn sân khấu đánh xuống rất rõ, trông hơi chói mắt.
Từ tối hôm qua Tư Đồ vẫn luôn nương theo mảnh giấy huỳnh quang để xác định vị trí, bây giờ thì có thể nhìn rất rõ ràng.
Theo trình tự từng cảnh của vở kịch, mỗi khi chuyển cảnh đèn sẽ tắt, các nhân viên sẽ dựa theo giấy huỳnh quang dán dưới chân để thay đổi bối cảnh.
Ban đầu, Tư Đồ từng nghĩ họ có khi nào làm sai không? Nhưng tối qua có người nói cho hắn biết, mọi người rất chuyên nghiệp, việc cơ bản như vậy chắc chắn sẽ không làm sai.
Tư Đồ đứng nhìn giấy huỳnh quang tới đờ ra, tuy rằng còn chưa nói rõ tại sao phải để ý mấy thứ này, nhưng tối hôm qua khi hắn vừa xông lên sân khấu, những miếng giấy này hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Xoay đầu quan sát chỗ Lưu Nghị bị đập chết, ở phía trên đỉnh đầu có một cảnh trí rất lớn.
Nói chính xác là, cảnh trí này được phân làm hai cái, ở hai bên trái phải của sân khấu.
Bởi vì vẫn duy trì trạng thái khi vụ án xảy ra, lúc này trông cái trên đỉnh đầu thấp hơn cái còn lại một chút.
Tư Đồ đánh số cho chúng, cảnh trí bị rơi mất sắt đối trọng là A, cái còn lại là B.
Nhìn tình huống trên trần nhà xong, hắn liệt kê ra những điểm đáng ngờ trong vụ án này.
1.
Nếu như cái chết của Lưu Nghị là mưu sát, vậy thì hung thủ phải nắm giữ quy luật của sắt đối trọng rơi xuống và vị trí di chuyển của Lưu Nghị?
2.
Nếu sợi dây chuyền của Vương Tú thật sự do Lưu Nghị trộm đi, vậy tại sao nó lại xuất hiện trên sân khấu?
3.
Vương Tú bị nhốt trong WC, là do Lưu Nghị làm?
4.
Lỗ Thần chết thì có liên quan gì tới vụ án?
Nghĩ tới đây, Tư Đồ hỏi vị cảnh sát bên cạnh, “Nguyên nhân cái chết của Lỗ Thần đã tra ra chưa?”
“Ngã chết, bị gãy cổ, bể đầu.”
Nghe vậy Tư Đồ bật cười thành tiếng, “Đại ca, dù sao cũng là người của tổ trọng án, ăn nói chuyên nghiệp chút chứ.”
“Tôi cũng đâu phải pháp y.”
Lắc đầu đành chịu, Tư Đồ xoay người đi về cánh trái sân khấu, nhìn phòng nghỉ của Vương Tú.
Vương Tú là đào chính, trong giới cũng có chút danh tiếng, vì vậy đoàn kịch cũng phá lệ chăm sóc cô, mỗi vở kịch đều chuẩn bị phòng nghỉ riêng cho cô.
Rạp hát này mới xây, vẫn còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện, phòng nghỉ được cấp cho Vương Tú còn nghe chút mùi sơn, thậm chí còn có vài hồ sơ chưa được mang đi.
Căn phòng này chỉ rộng chừng 50m2, được bài trí đơn giản, ngoại trừ bàn trang điểm ra, chỉ có vài cái ghế với cây treo quần áo, phía sau cây treo quần áo là vài thanh gỗ và ít dụng cụ sơn phết.
Bên phải có một cánh cửa, mở ra là nhà vệ sinh, mà trong nhà vệ sinh lại có thêm một phòng nhỏ, đây là WC.
Nhớ lại cảnh lúc đó, Tư Đồ phá cửa đã thấy Vương Tú, vậy là cô không phải bị nhốt trong WC mà là bị nhốt ở nhà vệ sinh.
Đi vào trong, Tư Đồ cẩn thận tra xét cánh cửa, ổ khóa bình thường, không bị ai động tay động chân.
Xoay người nhìn cánh cửa bị mình đá hỏng, ổ khóa đã hư, nhìn cũng không ít gì.
Hắn không khỏi cảm thấy hối hận, sao phải dùng sức đá mạnh như vậy làm gì.
Đang ảo não, cảnh viên bên ngoài nhận điện thoại, vội vàng nói, “Tôi ra ngoài tiếp mấy người, cậu đừng có lộn xộn nha.”
Tư Đồ phất tay một cái, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn chờ hắn quay lại.
Nhưng người vừa đi, Tư Đồ đã bắt đầu táy máy tìm đồ, trông chẳng hề giống bé ngoan chút nào.
Trên thực tế, Tư Đồ đúng là phát hiện mấy vấn đề.
Phía sau cửa nhà vệ sinh có hai thùng nước, một đã bị đổ, bên trong chỉ còn chút nước.
Mà trên tường phía sau có vết cháy đen, hắn nhận ra đây là do điện lửa của dây điện sinh ra.
Theo dấu bị đốt, dây điện phải to cỡ nửa cổ tay, vấn đề là, ở chỗ như này tại sao lại có dây điện bị rơi xuống?
Đang xuất thần, ngoài cửa chợt có người đi vào, hắn kinh ngạc hỏi, “Sao em lại ở đây?”
Đường Sóc cười hihi haha kéo người phía sau đi tới trước mặt Tư Đồ, “Lâm ca gọi điện cho em, nói ảnh buồn ngủ quá.
Sợ anh cần tin bên tổ trọng án gấp nên nhờ em tới giúp.”
Diệp Từ ở bên cạnh liếc mắt nhìn Tư Đồ, nói, “Sau này hai người tự đi mà hỏi.”
Hóa ra vị đại gia này bị quấy rầy thời gian hạnh phúc mà bất mãn, còn phải đi giúp Đường Sóc, lập túc trút giận lên Tư Đồ.
Đại gia Diệp cũng mặc kệ thái độ của Tư Đồ, nói thẳng, “Tối qua tổ trọng án phát hiện trên nắm tay cửa nhà vệ sinh có sợi đồng quấn lên, dây đồng này là loại dây điện đã bị tước vỏ cao su bên ngoài, dây chạy ngang qua xà cửa, rõ ràng là có người cố tình làm ra.”
Tư Đồ lập tức chạy tới cửa, nhìn kỹ lên nắm tay.
Tập trung nhìn một hồi lâu, lúc này mới chứng thực cách nói của Diệp Từ.
Hắn hỏi Đường Sóc, “Còn manh mối gì nữa không?”
“Cục sắt đập chết Lưu Nghị vốn được cột trước màn đạo cụ, theo điều tra hôm qua cho thấy, dây kẽm cột sắt đối trọng đã bị cắt, theo vết cắt có thể đoán vật cắt là kìm dài chừng 20cm.
Còn nữa, trên sợi dây chuyền có dấu vân tay của Lưu Nghị.” Đường Sóc vừa nói vừa lười biếng dựa vào Diệp Từ, “Em thấy vụ này rất lạ.
Vương Tú nói đã làm mất dây chuyền vào tối hôm trước ở bữa tiệc, nếu là do Lưu Nghị trộm đi, tại sao tối hôm qua lại phát hiện giấu trên trần nhà? Còn nữa, cho dù Lưu Nghị trộm đi rồi giấu trong người, tới rạp hát cũng có rất nhiều chỗ để giấu.
Tại sao lại chọn trần nhà, một chỗ nguy hiểm như vậy? Điều cuối cùng, diễn viên trên sân khấu di chuyển liên tục, sao lại trùng hợp bị cục sắt rơi xuống đập chết chứ?”
Diệp Từ và Tư Đồ nhìn nhau một cái, người sau vô cùng bình tĩnh hỏi, “Anh biến nó thành cao thủ từ lúc nào vậy?”
Người nào đó không thèm để ý tới Tư Đồ, vô cùng thân thiết ôm eo Đường Sóc.
Mà Tư Đồ thì tự động chuyển qua chủ đề khác, độ cao từ trần nhà xuống sân khấu chỉ chừng 25 tới 30m, trọng lượng của sắt đối trọng là 10kg, cao như vậy rơi xuống chắc chắn sẽ đập chết người.
Tối hôm qua nghe khẩu cung của nhân viên nhà hát, từ lúc diễn cho tới lúc kết thúc, trên trần nhà luôn có nhân viên của đoàn kịch, Lưu Nghị một mình đi lên đó chẳng lẽ không ai phát hiện? Tại sao không có ai trên trần nhà nhìn thấy?
Lúc Tư Đồ trầm tư, Đường Sóc và Đại Binh ca cũng hâm nóng tình cảm xong, hắn đi tới trước mặt Tư Đồ nói, “Bởi vì trên bao bố có dấu vân tay của Lưu Nghị, có người đoán là do hắn tự làm tự chịu.”
Tư Đồ sửng sốt, rất khó tin lại có người nghĩ như vậy, không khỏi hỏi, “Tự làm tự chịu?”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có bốn năm người đi tới, cầm đầu là tổ trưởng mới của tổ trọng án, bên cạnh hắn là một nữ cảnh sát chưa từng gặp qua.
Cô mở miệng trả lời Tư Đồ, “Trong hồ sơ, vào đêm hôm trước của vụ án Lưu Nghị đã trộm sợi dây chuyền của Vương Tú, chúng tôi điều tra ra, chủ của bữa tiệc đó đã chuẩn bị phòng cho khách đường xa, Lưu Nghị ở lại khách sạn ngủ cả đêm, mãi đến chiều hôm sau mới đi.
1:30 chiều, hắn hội họp cùng mấy người trong đoàn, ngồi xe đoàn đến đây.
Nói cách khác hắn không có thời gian xử lý tang vật.
Mà lúc đến đây, lo là sẽ bị Vương Tú phát hiện, nên đã giấu ở trên trần nhà.
Trong lúc không cẩn thận cắt đứt dây cột sắt đối trọng, cứ thế bị đập chết.”
囧! Không chỉ có Tư Đồ 囧, mà Đường Sóc cũng 囧! Hắn nhìn chị Diễm Bình đứng phía sau, đối phương nhún vai, ra vẻ cũng bó tay.
Đường Sóc không khỏi cảm thấy bi ai, chẳng lẽ từ lúc bọn họ rời khỏi tổ trọng án thì đã trở thành như vậy? Sau này đừng nên gọi là tổ trọng án, gọi là ‘ban xã thích bàn chuyện dân gian’ đi cho hợp lý.
Lúc Đường Sóc đang oán thầm, Tư Đồ vỗ đầu, hỏi tổ trưởng mới, “Anh cũng thấy như vậy?”
Vị tổ trưởng này không tỏ vẻ gì, nói, “Tư Đồ Thiên Dạ, nói chuyện riêng đi.”
Nghe đến đó, Tư Đồ đột nhiên nhận ra có vấn đề quan trọng.
Trên nắm tay cửa có dấu vết quấn dây đồng, thùng nước, dây điện.
Hắn nói thẳng, “Có người muốn giết Vương Tú.”
Tổ trưởng thầm chấp nhận suy đoán của hắn.
Tư Đồ hút xong điếu thuốc, thấp giọng nói, “Anh trông như rất lo sẽ có người nghe chúng ta nói chuyện.”
“Tôi là nghi ngờ… tổ trọng án có người báo tin cho truyền thông.
Truyền thông rất gay gắt, biết Lưu Nghị chết không phải do sự cố, điểm này người trong đoàn chưa biết.”
Trong khu rừng lớn, loại chim gì cũng có, cái này cũng không có gì lạ.
Nói vậy người tung tin cho truyền thông cũng được lợi không ít, bởi vì tài tử mà, rất đáng giá.
Tư Đồ cũng không vì thế mà rối rắm, cười nói, “Dạo này ai vung tiền thoải mái nhất là anh biết mà, chuyện này không quan trọng.” Cất đi nụ cười đùa vui, hắn nghiêm túc hỏi, “Vương Tú có bảo hiểm hay di chúc gì không?”
“Có.
Có một bảo hiểm trị giá ba chục triệu, tôi đã sắp xếp người đến công ty bảo hiểm để kiểm tra văn kiện, sẽ mau chóng biết ai là người được hưởng.
Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu.” Nói xong, tổ trưởng vòng qua Tư Đồ đi ra phòng nghỉ, đi được vài bước thì dừng lại, “Chuyển lời cho Lâm Diêu, tôi hy vọng có cơ hội hợp tác với các cậu.”
Người của tổ trọng án đi rồi, Tư Đồ mới phát hiện chẳng biết Diệp Từ đã biến mất từ bao giờ.
Hỏi Đường Sóc người chạy đâu mất rồi, động vật nhỏ chỉ lên trần nhà.
Quay lại sân khấu, Tư Đồ ngửa đầu nhìn lên trần.
Đã thấy Diệp Từ treo ngược trên trần kiểm tra cảnh trí.
Tư Đồ không biết nói gì, nghĩ cũng chỉ có Diệp Từ mới tự biến mình thành dơi được.
Hỏi hắn một câu có phát hiện gì không, hắn cũng không nói, cầm cảnh trí lắc lắc, run run cổ tay, bóc chỉ bạc ra, nhảy xuống.
Người nào đó xỏ xiên, “Đầu trộm đuôi cướp!”
Diệp Từ vẫn như cũ không phản ứng Tư Đồ, cầm lá sắt trong tay ném qua, “Miếng lá này còn nóng, rõ ràng từng bị người dùng giấy nhám lau qua, vết tích phía trên không còn thấy rõ.”
Tư Đồ vội vàng gọi người phụ trách tới hỏi có ai leo lên trần nhà không, đối phương lắc đầu, biểu thị trừ bọn họ và cảnh sát ra thì không có ai leo lên cả.
Tư Đồ nhìn vật trong tay suy nghĩ, mơ hồ nhận ra có một người khác đang muốn làm nhiễu loạn vụ án này.
Không ai thảo luận về vấn đề này, Đường Sóc có vẻ quan tâm tới vấn đề của Lâm Diêu hơn, Tư Đồ cười khổ, cũng không nói được nguyên do.
Điều khiến hắn không ngờ tới chính là nhìn thấy Lâm Diêu từ dưới sân khấu đi lên, kinh ngạc không thôi.
Vội vàng bước nhanh tới kéo Lâm Diêu lại, trách cứ, “Đã nói em ở nhà ngủ đi, sao lại không nghe lời?”
“Ngủ hai tiếng mấy rồi.
Lúc nãy thấy xe của tổ trọng án trước cửa, không làm khó gì anh chứ?”
Tư Đồ nói rõ ràng thái độ của tổ trưởng, Lâm Diêu lộ ra một chút ý cười.
Đảo mắt nhìn sân khấu, nói, “Bước tiếp theo anh định làm gì?”
“Vốn định hẹn Vương Tú tối nay bàn lại, bây giờ anh muốn tìm cô ta hỏi lại một vài vấn đề.
Đi với anh không?”
Lâm Diêu lắc đầu, từ chối lời mời, “Anh đi đi, tôi ở lại đây một lát.”
Nhìn người ta hờ hững, Tư Đồ thật đau lòng.
Tuy rằng tối qua có chút quá đáng, nhưng mà cũng không cần tích cực như vậy chứ? Chẳng lẽ bị mình đả kích thật?
Hết chương 4.
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook