Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 8
Tư Đồ lau mặt, có chút đáng thương nhìn Lâm Diêu hỏi, “Em biết cái gì vậy?”
“Song vương nhân hạ điểm kim, diêu câu hoành mãn tam thủy! Đây không phải thơ cổ mà là đố chữ! Nghe nè, song vương, đặt song song hai chữ vương, nhân hạ, là dưới chữ Vương viết chữ Nhân.

Chữ Kim (金) đồng âm với chữ Kim (今) này, đáp án câu đầu tiên là chữ Cầm (琴)!”
Tư Đồ lúc này cũng không gây rối nữa, bắt đầu suy nghĩ câu nói của Lâm Diêu.
“Cầm? Diêu câu hoành mãn tam thủy… diêu câu… là cong chữ Câu (勾) thành chữ Tâm, hoành mãn tam thủy là ba dấu phẩy.”
“Đáp án là Cầm Tâm!”
Lâm Diêu và Tư Đồ nhìn nhau, trong lòng dâng trào!
“Ngưng! Tiểu Diêu, chúng ta đã quyết định không can thiệp vào vụ này.” Cơn cuồn cuộn trong lòng Tư Đồ vẫn chưa qua đi, hắn liền nhớ nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là nghỉ phép, nhàn nhã nghỉ ngơi.
Nghe Tư Đồ nói vậy, Lâm Diêu lúng túng cúi đầu, từ từ ngâm vào nước, xem chừng không mấy tình nguyện.
Tư Đồ cũng ngâm mình vào nước, vẻ mặt đáng yêu của người bên cạnh không giống trước đây, hắn tham lam nhìn ngắm, xem ra là có tâm sự nha.
Lý Phong hoàn toàn không hiểu hai người bị cái gì, nhưng thấy không khí trước mặt vẫn không nên mở miệng, bèn len lén hỏi Đường Sóc.
Đường Sóc chỉ cười không đáp, trong lòng biết, hai người này sẽ không chịu ngồi yên đâu!
Qua nửa ngày, Lâm Diêu lên tiếng, “Cái bao tàn thuốc kia tôi cũng quên mất rồi, sao anh không nhắc?”
“Anh cũng không phải được đón tới chơi, với lại…” Sau đó Tư Đồ không nói gì.
Lâm Diêu cũng biết hắn đang suy nghĩ, thái độ của Bạch Nhuận Giang thật sự không tốt, Tư Đồ có ý xấu đem giấu đi.
“Anh nói…”
“Em nói…”
Hai người cùng đồng thanh, lại ngượng ngùng sau đó mỉm cười.
“Em nói trước đi.” Tư Đồ cũng không náo loạn.
“Anh nói trước đi.” Lâm Diêu cũng đã học được khiêm nhường.
“Tôi nghĩ bọn họ chắc vẫn chưa giải được hai câu đố… Nếu như, nếu như… Bỏ đi, không nghĩ nữa, khó khi nào được nghỉ ngơi, không nghĩ nữa.” Không biết Lâm Diêu đang thuyết phục Tư Đồ hay đang thuyết phục bản thân.
“Đúng vậy, không nghĩ nữa.

Chờ lát nữa chúng ta qua nhà cũ đi xem buổi diễn, nghe quản lý Thân nói rất hay.

Tiểu Đường, có đi chung không?”
Đường Sóc gật đầu, Lý Phong ở bên kia liền đòi đi theo bọn họ.
Sau đó, Lâm Diêu và Tư Đồ không nói gì.

Đều tự suy nghĩ, nhìn hai người Đường Sóc chỉ biết thở dài, thật sự không biết có nên chửi bọn họ hay không.
Bầu không khí trong suối nước nóng trở nên yên tĩnh, có chút kì lạ.

Cuối cùng vẫn là Tiễn Lạc An lên tiếng.
“Hai người chẳng phải đang điều tra vụ của Phùng Hiểu Hàng sao, tại sao lại nói là khách du lịch?”
“Vụ án có cảnh sát, chúng tôi không cần lo.” Tư Đồ trả lời.
“Đúng vậy, cảnh sát làm việc khá nhanh, mới có hai ngày đã lục soát toàn bộ sơn trang.


Tìm từng người một để hỏi, lúc tìm ra tôi lại càng hết hồn hơn, còn xem tôi là tội phạm giết người.”
Lâm Diêu đối với cách phá án của Bạch Nhuận Giang có cái nhìn hoàn toàn khác.
Tiễn Lạc An nói tiếp, “Nếu Phùng Hiểu Hàng không xảy ra chuyện, nơi này đúng là một chỗ tốt.”
Lâm Diêu đột nhiên thấy mất vui, nói ngâm xong rồi, đứng dậy bước ra.

Tư Đồ cũng cầm đồ đi theo hắn ra ngoài, còn dặn Đường Sóc đừng ngâm lâu quá.
Lúc thay quần áo, Lâm Diêu có chút kiêng kỵ, có thể là chờ cặp mắt gian tà của Tư Đồ liếc qua, hắn dùng tốc độ ánh sáng thay quần áo, khi xoay đầu nhìn Tư Đồ, mới phát hiện người kia nhíu chặt mày, hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của mình, nói thật hắn có hơi giận.
Chờ Lâm Diêu không nói tiếng nào bước đi, Tư Đồ mới nhận ra mình bỏ lỡ cái gì, mỉm cười tự giễu, cũng không vội vã đuổi theo.
Trời nhá nhem tối, Lâm Diêu nghe thấy tiếng bước chân đuổi tới, không cần xoay đầu cũng biết là ai.

Đợi Tư Đồ thả chậm bước chân đi cạnh mình, Lâm Diêu mới xoay đầu nhìn hắn một cái.
Lâm Diêu biết hắn suy nghĩ điều gì, không chỉ có hắn mà cả mình cũng suy nghĩ về tiến triển của vụ án, nhưng nếu đã quyết định không để ý, vậy thì nghĩ làm gì.

Yên tâm nghỉ phép là được rồi, Tư Đồ chủ động bỏ qua, bản thân cũng không thể nuốt lời.

Vậy còn Tư Đồ? Hắn có hối hận vì bỏ vụ này hay không?
“Tối nay em muốn ăn gì? Hải sản được không, cua bây giờ là ngon nhất.” Đi bên cạnh Lâm Diêu, Tư Đồ ôn nhu hỏi.
“Được, lát nữa kêu Tiểu Đường đi mua chai rượu vang, cũng không tệ.”
“Ăn chung với gừng sợi, có mơ khô thì quá tuyệt.”
“Tốt nhất là ăn trong phòng, người ở nhà ăn quá nhiều, ăn xong rồi đi xem biểu diễn.”
“Vậy cũng tốt, về tới nơi cũng là thời gian nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt, mấy hôm nay thiếu ngủ… Vậy đi, chúng ta đi mua rượu.”
“Đi.”
Hai người bàn về kế hoạch tối nay nhưng lại chẳng có cảm giác gì, trong lòng thì tự suy nghĩ tìm cách.
Đi hơn mười phút cũng tới chỗ mua rượu, Tư Đồ không ngại Lâm Diêu nói hắn quá lãng phí, bỏ tiền mua chai được ủ năm mươi năm.
Lâm Diêu vào nhà ăn nhỏ muốn mua gừng sợi, rồi qua hàng bán hải sản đặt hàng con cua, để lại số phòng của mình, bảo trễ một chút rồi mang qua, lúc này mới cùng Tư Đồ đi về.
Trên đường đi, hai người vẫn như trước nói chuyện không đâu, Tư Đồ vẫn là kiểu tính cách thuận theo, Lâm Diêu chỉ cười nhẹ, bọn họ trông khá nhàn nhã.
Từ xa đã thấy phòng ở của mình, Lâm Diêu ngược lại thả chậm cước bộ, trong lúc vô tình nhìn thấy Tiễn Lạc An mới gặp ở suối nước nóng không lâu.
Lâm Diêu dường như không để ý có người tới gần, vẫn như trước chìm trong tâm sự, chờ bị Tư Đồ kéo lại mới phát hiện, suýt nữa thì đụng phải Tiễn Lạc An.
“Xin lỗi.” Bình thường Lâm Diêu cũng rất hòa nhã.
Tiễn Lạc An khẽ cười, làm cho hắn có cảm giác khiêm tốn.
“Xin hỏi, phòng của Bạch cảnh quan đi đường nào?” Tiễn Lạc An hỏi.
Lâm Diêu khó hiểu, hắn tìm Bạch Nhuận Giang làm gì? Mà tại sao lại hỏi mình?
“Không rõ.” Tư Đồ nhận lấy việc trả lời.
“Tôi nghe nói ba người ở chung một sân mà? Sao lại không biết?”
Lâm Diêu thấy hắn kinh ngạc, lúc mình kịp phản ứng thì còn kinh ngạc hơn! Xoay đầu nhìn Tư Đồ, Tư Đồ cũng chẳng biết gì.
Tư Đồ nghĩ hay để hắn tự tìm đáp án cũng được.
“Nếu anh nghe nói như vậy có thể đi cùng chúng tôi, đằng trước là phòng của chúng tôi ở.”
“Cám ơn.”

Trở thành ba người cùng đi, Lâm Diêu càng thêm trầm mặc.

Tiễn Lạc An và Tư Đồ thỉnh thoảng nói vài câu, Tư Đồ hỏi hắn tìm Bạch Nhuận Giang làm gì.
“Tối hôm đó có một khoảng thời gian có vấn đề, ông ta bảo tôi tới làm rõ.” Tiễn Lạc An khổ não nói.
“Thời gian có vấn đề?” Tư Đồ không khỏi muốn biết.
“Đúng vậy.

Tối đó vốn là mọi người quay xong cùng nhau về nghỉ, nhưng sau đó quay phim kêu cần quay bổ sung mấy cảnh.

Cho nên để mấy diễn viên ở lại, đoàn phim về trước.

Tôi là người bị kêu ở lại, trùng hợp lúc tôi quay xong, chỉ có mình tôi về.”
Tư Đồ nhớ lại tình hình của Tiễn Lạc An hôm gây án, không cảm thấy hắn có thời gian gây án.
Tiễn Lạc An không biết Tư Đồ đang phân tích mình trong đầu, vẫn tiếp tục nói chuyện, “Cậu có điều kiện tốt như vậy sao không làm diễn viên, thật đáng tiếc.” Nói xong, Tiễn Lạc An khẽ nhìn qua Lâm Diêu, không dám nói gì nữa.
“Không được, tôi không có hứng thú với diễn viên.” Tư Đồ trả lời thành thật.
“Mỗi người một sở thích đi.”
Đang nói chuyện thì cũng về tới nơi.
Tư Đồ vào sân, thấy một căn mở toang cửa, nhóm cảnh sát bên trong hấp tấp chạy ra, Bạch Nhuận Giang lãnh khốc lại tỏ ra có chút hưng phấn, vội vã chạy về phía xe cảnh sát.
“Bạch cảnh quan.” Tiễn Lạc An kêu một tiếng.
Bạch Nhuận Giang nhìn thấy ba người, có chút đắc ý nói, “Cậu về đi, không cần tới nữa.”
Tiễn Lạc An có chút mơ hồ, “Không cần tới nữa?”
“Không cần.

Bắt được hung thủ rồi.”
Tư Đồ và Lâm Diêu cùng nhướn mày.

Có lẽ nhìn thấy bọn họ thay đổi nét mặt nên Bạch Nhuận Giang vừa mở cửa xe vừa nói, “Hung thủ là Vương lão tam, đã tìm ra con dao kia trong nhà hắn.” Nói xong, liền leo lên xe phóng đi!
Tiễn Lạc An nhìn hai người, cảm giác bản thân đừng tự tìm mất mặt, liền lặng lẽ bỏ đi.
Lâm Diêu vẫn không lên tiếng, hắn lấy chìa khóa mở cửa.
Sau khi đặt đồ xuống, Lâm Diêu mới nói, “Con dao đó… là hung khí thật sao?”
Một câu tự nói lại khiến Tư Đồ nói ra nghi vấn đã lâu.
“Khó mà nói.

Chắc thế đi, nếu có nguyên nhân tử vong khác, cảnh sát sẽ không nói dao là hung khí, mà vết đâm là ở ngay tim người chết, nhưng mà… chiếc chăn không bị rách hay bị cái gì khác, chỉ có vết máu.

Tiểu Diêu, em có nhớ biểu tình của người chết không?”
“Biểu tình?” Lâm Diêu không hiểu nhìn hắn.
“Em đã từng thấy rất nhiều thi thể, phàm là người bị đâm một nhát chí mạng, thường sẽ có biểu tình gì? Nếu không phải hoảng sợ thì là không cam lòng, hoặc là đau đớn vặn vẹo, hầu hết đều chết không nhắm mắt.


Mà Phùng Hiểu Hàng lại không có biểu tình gì, mắt chỉ nhắm lại.

Nếu hắn không dùng loại thuốc gì mất đi tri giác thì cũng do hung thủ gây mê.
Anh đã kiểm tra tình trạng thi thể, không có dấu vết bị đánh đập, cho nên bị hung thủ đánh ngất là không thể.

Mặt khác, cho dù người chết có dùng thuốc, vậy chẳng phải cởi qu@n đánh rắm sao, làm gì tới hai thứ phí phạm? Nếu có thể cho nạn nhân uống thuốc thì sao không cho uống thuốc độc luôn?”
Lâm Diêu không lên tiếng, chỉ thở dài, cẩn thận suy nghĩ lời của Tư Đồ.
Tư Đồ cũng không quấy rầy Lâm Diêu, lấy hai ly cà phê đặt lên bàn, im lặng chờ Lâm Diêu nói.
“Tư Đồ, nếu lúc hung thủ vào phòng của người chết, người chết đang ngủ thì sao? Lý Phong nói, phòng của bọn họ không khóa, ai cũng vào được.”
“Tiểu Diêu, em rất rõ, một người khi bị đâm vào tim sẽ không chết ngay, người chết nhất định sẽ giãy dụa trong vô thức hoặc muốn bắt hung thủ, hay sờ vào vết thương, nhưng chúng ta cũng chỉ tìm được vết máu dính trên chăn.

Khăn trải giường cũng không bị nhăn quá, chứng tỏ người chết chưa từng giãy dụa.”
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ vẫn nói liên hồi, mãi cho tới khi hắn nói xong, lại chậm rãi lên tiếng.
“Tư Đồ?”
“Sao?”
“Chẳng phải anh không quan tâm vụ án à? Tinh thần hăng hái dữ vậy? Trong lòng ngứa phải không?”
Tư Đồ thật muốn dùng sức cắn Lâm Diêu một cái thật mạnh! Chờ đó!
“Tiểu Diêu, em đào hố rồi nhìn anh nhảy vào, anh nhảy rồi em đứng bên trên vừa hát vừa xem náo nhiệt phải không?” Tư Đồ nghĩ thầm, rõ ràng là em chọn chủ đề mà!
Lâm Diêu cười có chút tùy hứng, dựa vào sô pha nói, “Xem như là tôi đào hố đi, cũng là do anh tự động nhảy xuống.

Tôi không bắn súng vào đầu anh.

Anh vụng trộm suy nghĩ về vụ án bao lâu rồi? Ngoài miệng thì nói bỏ, trong lòng thì bị cù lét ngứa ngáy? Ngại đã bảo đảm với tôi, không muốn nuốt lời, đổi đủ thứ tiết mục, đang sợ tim mình đập nhanh vì vụ án đi.”
“Đừng suy nghĩ lung tung, anh không có!” Tư Đồ không định nhận.
“Anh không có? Lúc xuống núi, tôi cầm đá ném anh, nếu là ngày xưa đã lập tức tránh được rồi, sao để tôi ném trúng? Lúc ngâm suối nước nóng, nếu anh không suy nghĩ xuất thần, sao có thể để tôi làm ngã vào hồ? Lúc thay quần áo, sao anh lại quân tử dữ vậy? Tư Đồ, trước đây tôi từng nói anh là ‘treo đầu dê bán thịt chó’, còn anh bây giờ là ‘Phan Kim Liên ở trên giường kêu oan!”
“Ý em là sao?”
“Vụng trộm còn bắt người ta lập đền thờ trinh tiết!”
“Tiểu Diêu, anh là loại người như vậy sao? Cái gì em cũng dám nói!” Tư Đồ bị hắn làm đỏ mặt.
“Vừa lòng chưa, tôi đây còn bớt không ít đâu.”
“Em là đồ tiểu yêu tinh! Anh cắn chết em!” Nói xong, Tư Đồ như hổ đói vồ lấy Lâm Diêu.
Không để ý, Lâm Diêu bị Tư Đồ đ è xuống sô pha, Lâm Diêu sợ làm cà phê đổ, không dám dùng sức đẩy Tư Đồ, cảm giác hai tay của hắn chui vào áo, liền đặt ly cà phê lên bàn.
“Tư Đồ, anh rút tay ra!” Lâm Diêu đỏ mặt la lên.
Sao mà rút được! Tư Đồ ôm chặt Lâm Diêu, há miệng cắn một cái vào cổ! Chọc người dưới thân vừa đau vừa ngứa, không biết nên cười hay nên khóc đánh hắn.
“Tư Đồ, nói không lại nên động thủ, anh muốn chết?” Lâm Diêu cũng không dễ nói chuyện, thở hổn hển.
Tư Đồ căn bản không định nói chuyện, tay luồn vào áo còn nhéo, dù sao người bị đè bên dưới cũng không còn nhiều sức.
Lâm Diêu đúng là giận rồi, tự dưng rước lấy họa là sao? Chân muốn đá hắn thật mạnh nhưng lại đau lòng, mắng hắn, hắn căn bản không nghe, đẩy thì không có sức, giờ làm sao mới phải?
Tư Đồ cũng không suy nghĩ gì, có miếng đậu hủ thơm ngon như vầy, nếu không ăn hắn sẽ hối hận chết! Một cánh tay vòng qua eo Lâm Diêu, ôm cả người vào lòng mình, mấy cái đánh trên lưng căn bản cũng mặc kệ, cánh tay cố sức xoay người Lâm Diêu lại! Tay bóp một cái vào mông Lâm Diêu!
“A, chết tiệt, anh làm gì vậy?!” Lâm Diêu như cá lên bờ, không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị Tư Đồ ôm chặt.
Tư Đồ không nói lời nào, một tay tuy rằng không nhiều sức, nhưng cũng xem như giữ được hai tay của Lâm Diêu trên đỉnh đầu, chân cũng đè lên, làm cho hắn muốn dùng lực cũng khó khăn.
Lâm Diêu không hiểu Tư Đồ làm gì, muốn phản kháng, Tư Đồ cũng sẽ không được như ý, nhưng mà trong lòng không hiểu sao lại không muốn ra tay, hay là hắn biết, Tư Đồ sẽ không quá đáng.
Lâm Diêu gấp rút suy nghĩ cách xử lý người này, lại đột nhiên cảm nhận bàn tay của Tư Đồ mò xuống eo trước, còn mở dây nịt ra.
“Tư Đồ, anh làm gì, dừng lại!” Tư Đồ có chút luống cuống.
Tư Đồ cũng không dừng lại, dùng bàn tay linh hoạt cởi dây nịt Lâm Diêu, ba bốn cái đã rút được.
Không thể nào, chẳng lẽ vào thẳng? Không có màn dạo đầu? Lâm Diêu không chỉ sốt ruột mà còn rất bối rối.


Nhớ lại lúc bọn họ trên đỉnh núi, con dã thú này còn rất ôn nhu mà.

Bây giờ là sao, mình chỉ nói có mấy câu, chẳng lẽ k1ch thích người này rồi?
Ngay lúc Lâm Diêu suy nghĩ lung tung, dưới hông có khí lạnh luồng vào! Lâm Diêu kinh ngạc!
“Tư Đồ, anh quá đáng, coi chừng tôi trở mặt!” Lâm Diêu không phải đang nói đùa.
Lâm Diêu nói xong câu này, liền cảm thấy người kia đè lên lưng mình.
Tư Đồ dán chặt môi vào lỗ tai vừa nóng vừa đỏ của Lâm Diêu, giọng nói trầm thấp, “Bảo bối, có thể hơi đau, ráng nhịn chút nha.”
Đầu óc trống rỗng, Lâm Diêu bị dọa.

Chờ hắn khôi phục ý thức muốn phản kháng, thì cái mông đã bị người ta hung hăng cắn một cái!
“A——!”
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Tư Đồ đổ mồ hôi, muốn giữ chặt Lâm Diêu đang nổi điên cũng không phải dễ, chờ hắn không la nữa, nằm th ở dốc, Tư Đồ tham lam nhìn cái chỗ có hình dáng khêu gợi, lưu luyến giúp Lâm Diêu kéo quần lên.

Cũng đỡ người kia dậy rồi mới nhích ra.
Lâm Diêu bị cắn đau tới mức c hảy nước mắt.
Một phút sau.
Chén, bình nước, ghế, đèn bàn, điện thoại, đều bay về phía Tư Đồ.

Tư Đồ bỏ chạy lên lầu hai, miệng còn kêu oan không dứt.
“Tiểu Diêu, em muốn giết người? Chỉ cắn vào mông có một cái thôi mà, còn là cắn qua lớp qu@n lót nữa, ui da! Cái này là chậu hoa đó, vậy mà em cũng ném anh?!”
“Tư Đồ, con mẹ nó nếu hôm nay tôi không gi ết chết anh, tôi sẽ không mang họ Lâm!” Lâm Diêu càng thêm nổi giận!
“Không mang họ Lâm cũng được, gọi là Tư Đồ Diêu cũng dễ nghe mà.” Tư Đồ tránh thoát ống đựng bút, cợt nhã nói.
“Khốn kiếp, là đàn ông thì đừng có chạy, cút qua đây!”
Bên ngoài, Đường Sóc mời Lý Phong qua chơi, hai người vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng đồ đạc ném ầm ầm trong nhà, còn có tiếng Tư Đồ kêu thảm thiết và Lâm Diêu gào rú.
“Hai người họ sao vậy?” Lý Phong hỏi.
“Không sao, chơi ấy mà.

Chúng ta tránh xa một chút, coi chừng bị đổ máu lây.” Đường Sóc đã quen rồi.
“Không sao thật chứ, nghe tiếng như sẽ có tai nạn chết người đó.”
“Không sao.

Anh Tư Đồ mạnh lắm, chịu nổi mà.

Đi thôi.”
Chờ Đường Sóc và Lý Phong đi một vòng bên ngoài hơn một tiếng mới quay lại, nhìn thấy Tư Đồ đang cầm khăn bọc cục đá chườm mặt, áo sơmi bị rách, trên quần dính đầy cà phê, dưới chân mất một chiếc giày, mặt bị đánh bầm tím.
Nhìn lại phòng khách như vừa bị đánh cướp, Lý Phong cũng không dám vào.
Đường Sóc cười ha ha nói, “Anh Tư Đồ, không sao chứ?”
“Cũng may còn sống.” Tư Đồ cười khổ gật đầu.
“Lâm ca đâu?”
“Ra ngoài đi dạo rồi.”
Hết chương 8.
Ying Ying: Dừa lắm =)) Chơi ngu lấy tiếng nè =))))

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương