Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
-
Chương 35: Chương 35
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 2
Hồ Cầm Tâm nằm phía sau một ngọn núi, phía trước là thôn làng trong truyền thuyết, có cái hồ này, người trong thôn chỉ trong mấy năm đã giàu lên, mọi nhà đều có nhà có vườn, đường đi cũng làm thành đường nhựa, mang mùi hương đường quê.
Xuyên qua làng nhỏ thì đến hồ Cầm Tâm, cảnh sắc nơi đây không giống như trong ảnh, không khí trong lành mát mẻ.
Bọn họ bước về phía sơn trang, có một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi tươi cười chạy tới.
“Để tôi giới thiệu, đây là quản lý của sơn trang, Thân Vệ Bình.
Thân tổng, đây là bạn của tôi, Lâm Diêu.” Tư Đồ giới thiệu đơn giản.
Lâm Diêu và Thân Vệ Bình bắt tay chào hỏi, Thân Vệ Bình xoay người nói với Tư Đồ, “Tôi còn tưởng cậu không tới, còn định liên lạc lại.”
“Tôi đã đồng ý thì sẽ không thất hứa.
Chúng ta vào trong bàn tiếp.”
Lần thứ hai bước đi, Tư Đồ thả chậm tốc độ đi song song với Lâm Diêu, nhỏ giọng nói, “Tôi cũng không nói cậu là cảnh sát, đừng có để lộ nha.”
“Tôi tới nghỉ phép, chỉ cần anh đừng làm chuyện quá đáng, tôi cũng lười quan tâm.” Lâm Diêu biết hắn sẽ giở trò! Với lại, Lâm Diêu cũng không muốn tiết lộ thân phận của mình, chỉ mang theo thẻ căn cước, thẻ cảnh sát với súng đều để ở nhà.
Phòng làm việc của Thân Vệ Bình rất xa hoa, nhìn dưới chân lót ngọc thạch, Lâm Diêu nghĩ người này rất biết hưởng thụ! Nhìn chiếc bàn làm việc dài 2m, thật sự muốn hỏi, chú đi làm hay chú đi ngủ?
Xoay đầu nhìn sang bên phải, có một hồ cá chiếm hết cả bức tường! Bên trong đều là những loại cá quý, cái hồ này chắc cũng không dưới một trăm ngàn đâu.
Nhìn sang bên trái, là bức tranh phong cảnh rất to, bên dưới còn có chữ ký, tuy rằng Lâm Diêu không rành về mặt này, nhưng xem chắc cũng không phải hàng giả.
Giữa phòng làm việc là bộ sô pha bằng gỗ, hai bên trái phải có đặt chậu hoa, phòng làm việc này đủ để làm phòng trưng bày.
Sau khi Cung Hướng Tiền rời khỏi, Thân Vệ Bình lấy điếu xì gà ra, to bằng ngón tay Lâm Diêu, hiện ra vẻ mặt sầu lo.
“Chú em Tư Đồ này, chuyện ở chỗ tôi nói tới cũng thấy lạ.
Hơn mười ngày trước, có một đoàn phim tới quay, ký hợp đồng một tháng, tôi cũng không nghĩ gì.
Khoảng một tuần trước, tôi nhận được cái này.” Nói xong, Thân Vệ Bình kéo ngăn tủ lấy ra một tờ giấy.
Đuổi đoàn kịch đi, nếu không sẽ máu chảy thành sông!
Thư đe dọa à… Tư Đồ cầm bức thư trong tay, cố tình như có như không để cho Lâm Diêu thấy, “Chỉ có một lá thôi?” Tư Đồ hỏi.
“Nếu chỉ có một lá thì tôi cũng không lo lắng, ngày nào cũng nhận được hết.”
“Sao chú không báo cảnh sát?” Lâm Diêu chen vào hỏi.
“Báo cảnh sát thì cũng báo rồi, điều tra hai ngày liền.
Bây giờ cảnh sát không đáng tin gì cả, vấn đề gì cũng không giải quyết, còn nói không có chuyện gì xảy ra bọn họ cũng không có cách.
Cậu nhìn đi, nếu xảy ra chuyện thì trễ rồi!”
Tư Đồ len lén nhìn người bên cạnh, bị trừng!
Thân Vệ Bình nào biết, người bên cạnh Tư Đồ là cảnh sát.
“Người phụ trách bên đoàn phim có biết không?” Tư Đồ nghĩ cái này không hướng về phía sơn trang.
“Bên sản xuất có biết, tôi là một người nóng tính, có chuyện gì đều muốn quang minh chính đại, gửi thư đe dọa thì có bản lĩnh gì! Tôi cũng không có ý đuổi đoàn phim.
Người bên sản xuất còn cám ơn tôi.”
“Chú có tăng cường bảo an không?”
“Có thì có nhưng theo tôi không hữu dụng, bảo vệ ở đây đều là mấy đứa nhỏ trong thôn, cũng không được huấn luyện gì.”
“Như vầy đi, hôm nay tôi đi xung quanh nhìn, buổi tối chú hẹn người bên sản xuất tới gặp tôi một lát.”
“Được, đi xem phòng trước đi.”
Dưới sự hướng dẫn của Thân Vệ Bình, bọn họ bước tới một sân vườn thoáng mát, bên trong có năm căn nhà riêng biệt, trước hai sau ba, từng nhà đều có góc nhìn ngắm cảnh khác nhau.
Thân Vệ Bình mở cánh cửa căn bên phải, để Tư Đồ và Lâm Diêu bước vào.
Bước vào trong, đập vào mắt là phòng khách sáng sủa, sô pha, bàn trà đều mang phong cách cổ, sau khi lên lầu hai, ngoại trừ phòng khách nhỏ sát cầu thang thì có ba căn phòng.
Thân Vệ Bình giới thiệu, một phòng cho một người, còn hai phòng kia mỗi phòng cho hai người.
Lâm Diêu không chút do dự mở căn phòng cho hai người, Tư Đồ lén cười bước vào phòng cho một người.
Thân Vệ Bình nói, sơn trang có chia ra nhà mới và nhà cũ, du khách đến đây đều chọn ở nhà cũ.
Nói tới, nhà mới vẫn chưa được kinh doanh chính thức.
Chỉ có đoàn kịch ở nhà mới, mà giữa những căn phòng cũ, chỉ cách nhau một bức tường gạch đỏ.
Nếu muốn từ nhà mới sang nhà cũ, cần đi nửa tiếng.
Tất cả đều sắp xếp ổn thỏa, Thân Vệ Bình hỏi Tư Đồ có muốn mình dẫn đi tham quan không, Tư Đồ nhẹ nhàng từ chối.
Sắp xếp đồ xong, Tư Đồ sang gõ cửa phòng Lâm Diêu.
Lâm Diêu đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, Tư Đồ không từ bỏ cơ hội, đi tới phía sau hắn, lặng lẽ đặt hai tay lên bệ cửa sổ, ôm khuỷu tay của Lâm Diêu.
“Sao, có đẹp không?” Tư Đồ hỏi.
“Nếu anh tránh xa tôi ra một chút thì càng đẹp hơn.” Lâm Diêu nói ngoài miệng là vậy nhưng thân thể không nhúc nhích.
Tư Đồ cũng không quan tâm hắn nói lời lạnh nhạt, tới gần một chút, giọng nói mười phần mê hoặc.
“Ra ngoài đi, chờ mặt trời lặn, hồ Cầm Tâm nhất định rất đẹp.”
Cỏ xanh toát ra mùi thơm, mặt trời lặn ở chân trời làm cảnh sắc xung quanh càng thêm lộng lẫy, cơn gió thổi qua man mát làm cành cây lắc lư, còn mang theo một mùi hương hỗn hợp, cảm xúc tươi đẹp vô hạn khó có thể diễn đạt bằng lời.
Lâm Diêu và Tư Đồ bước chậm rãi trong rừng, không nói gì, không đụng chạm, nhưng tâm linh tương thông.
Ai cũng biết giờ phút này là để thưởng thức cảnh đẹp, lên tiếng ngược lại sẽ quấy rầy đối phương.
Lần đầu tiên Lâm Diêu bước chậm cùng người khác, cảm giác nói không nên lời, bối rối nhưng cũng rất thích.
Bên cạnh có một người, yên tĩnh mà ấm áp, bớt đi những cử chỉ suồng sã lại sinh ra thêm mấy phần thân thiết.
Đi một mình ở đây sẽ có cảm giác gì, Lâm Diêu không nghĩ ra, nhưng hắn thích đi cùng Tư Đồ trên con đường nhỏ này, mặc kệ cuối đường là ở đâu.
Chỉ lát sau, ra khỏi rừng cây, hai người đi trên con đường bằng phẳng chừng mười phút nữa, trước mắt hiện ra hồ nước Cầm Tâm xinh đẹp.
Mặt trời lặn nhiễm đỏ cả mặt hồ, những con sóng nhỏ lăn tăn, bên hồ còn có hai ba con đò, một cơn gió thổi qua, mặt nước lững lờ như dùng bút vẽ lên.
Đẹp mắt mà cũng đẹp lòng.
Tư Đồ hít một hơi thật sâu, lén huých cánh tay Lâm Diêu, sau đó không do dự nắm lấy bàn tay, ngón tay trong lòng ngoan ngoãn nằm im, ánh chiều tà xinh đẹp đỏ rực cả góc trời.
Cứ đứng như thế, nắm tay nhau như thế, im lặng đứng cạnh nhau.
Mãi cho tới khi trời tối, mặt trăng từ từ xuất hiện giữa những vì sao, ánh sao lấp la lấp lánh, đám mây hờ hững trôi, mang đến một mảng mờ mịt, mười ngón tay mảnh khảnh dây dưa, chỉ lát sau, hai thân thể dần sát lại.
Đám mây trôi đi, để Hằng Nga nhìn thấy một bên mặt người kia, gò má đỏ ửng.
“Gió lên rồi, về thôi.” Tư Đồ ôn nhu nói, kéo tay Lâm Diêu đi về.
Nói không rõ tại sao lại thích đi cùng hắn, Lâm Diêu đi bên cạnh Tư Đồ, bị hắn nắm tay không buông.
Tư Đồ không có cười xấu xa với mình, cũng không bất chấp dính sát, thái độ như gần như xa lại bị bàn tay nắm lấy nhẹ nhàng làm cho trong lòng thấy thân thiết trìu mến, không phải che chở mà chỉ đơn giản đi cùng mình, trong lòng thấy thật tốt đẹp và hạnh phúc, xua đi cô đơn và trống rỗng.
Không ai nói gì, dọc đường đi cũng không gặp ai, bọn họ tay trong tay về đến phòng nghỉ.
Lúc Lâm Diêu mở cửa ra, Tư Đồ vẫn nắm tay hắn, khi Lâm Diêu bước vào rồi Tư Đồ mới thả ra.
“Ngồi máy bay cả buổi rồi, nghỉ sớm đi.
Tôi còn chút việc, không ở lại chơi với cậu được.” Nói xong, Tư Đồ rời đi.
Lâm Diêu ghét bản thân, ghét mình vì tự dưng thấy mất mát khi Tư Đồ bỏ đi.
Hắn buồn bực đóng cửa lại, đi thẳng vào phòng tắm, nhất định là có dây thần kinh nào sai sai rồi!
Sau khi rời khỏi phòng, Tư Đồ đi xung quanh sơn trang một lần, sau đó quay lại phòng làm việc của Thân Vệ Bình.
Trong phòng làm việc, ngoại trừ Thân Vệ Bình, còn có một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, vừa nhìn liền biết người này ít nhiều gì cũng có chút thân phận.
“Giới thiệu một chút, đây là người bên tổ sản xuất, Hạ Chấn Quốc.
Đây là thám tử do tôi mời tới, Tư Đồ Thiên Dạ.”
“Tư Đồ tiên sinh, xin chào.”
Tây trang chỉnh tề, cổ áo, tay áo, thắt lưng, đồng hồ, không có chỗ nào không ngay ngắn, giày da cũng được đánh bóng rất kỹ, đi trên đường đất sao lại không dính bụi, chắc là lau sạch rồi.
Xem ra bị khiết phích mạnh, làm việc cẩn thận, nghiêm túc, yêu cầu về mình còn cao hơn người khác, là một người không nói hai lời.
Tư Đồ làm phân tích đơn giản, sau đó lễ phép bắt tay.
“Hạ tiên sinh, trước đây đoàn phim có nhận được thư đe dọa không?”
“Không có, sau khi đến đây, quản lý Thân mới nhận được.”
Tư Đồ hơi sửng sốt, ý như vậy chuyện này không liên quan tới đoàn phim?
“Nói vậy, sau khi nhận được thư đe dọa, đoàn phim hay sơn trang đều không xảy ra chuyện gì?”
Hạ Chấn Quốc và Thân Vệ Bình đều gật đầu.
“Bây giờ tôi cũng chỉ có thể bắt tay điều tra từ thư đe dọa, chắc sẽ không có nhiều kết quả… Quản lý Thân tốt nhất tìm cho tôi một nhân sĩ chuyên nghiệp để làm công tác bảo an, Hạ tiên sinh cũng phải để ý trong đoàn có xảy ra chuyện gì lạ không.”
Hai người có vẻ rất vừa lòng với Tư Đồ, Hạ Chấn Quốc lấy một điếu thuốc đưa cho Tư Đồ, “Thật ra, đoàn phim chúng tôi có một chút… Nói sao nhỉ, mấy diễn viên trong đoàn đều là minh tinh ngôi sao, bên cạnh bọn họ đều có vệ sĩ bảo vệ.
Chuyện này nếu như bị phát hiện, nói không chừng bọn họ sẽ gây chuyện.”
“Đó là vấn đề của bên anh, tôi là do quản lý Thân mời tới, chỉ biết phụ trách chuyện của sơn trang.
Nếu sau này có xảy ra xung đột với các anh, tôi sẽ cố gắng nói cho bên anh biết trước.”
“Vậy là tốt nhất.
Đoàn phim chỉ mới bắt đầu quay, mong muốn tất cả kết thúc thuận lợi.”
Rời khỏi phòng làm việc của Thân Vệ Bình, Tư Đồ đi tới đi lui trong sơn trang một lần nữa.
Bây giờ hắn cố gắng nhớ kỹ từng chỗ một.
Đứng ngoài cửa chính, Tư Đồ hút hết điếu thuốc mới vào trong.
Trong phòng khách lầu một, trên bàn có mâm cơm.
Nói vậy, Lâm Diêu đã ăn rồi, Tư Đồ ăn vài cái lắp đầy dạ dày, lên lầu hai.
Đứng trước cửa phòng ngủ của Lâm Diêu, Tư Đồ do dự một lúc lâu.
Hắn muốn vào trong, còn muốn sáng sớm đi ra, nhưng mà… Tư Đồ đang trong thế khó xử, cửa phòng bật mở.
Lâm Diêu mở cửa ra thấy Tư Đồ càng thêm giật mình.
“Anh có tật xấu hả? Đứng trước cửa làm gì?”
“Tôi mới về, muốn vào xem cậu, lại sợ cậu ngủ rồi.
Đang đấu tranh tư tưởng đó!”
Lâm Diêu chớp mắt, trên người toát ra mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm, nhè nhẹ bay vào mũi Tư Đồ, trêu chọc tình ý đã sớm không ổn định.
Tư Đồ tham lam nhìn người trước mặt, lý trí và d*c vọng đang đánh võ trong đầu.
Tư Đồ này có phải lại đang suy nghĩ cái gì không? Cứ đứng ở đây, hắn nhìn mình nhìn, hắn nói mình nói, cứ thế này lại quấy rầy trái tim.
Lùi không xong, tiến không được, trong lòng như có cọng lông ngứa ngáy, khó chịu muốn lấy ra…
“Anh định đứng đây cả đêm trông cửa cho tôi?” Lâm Diêu tựa vào cửa, cả người toát ra vẻ lười biếng gợi cảm, trêu chọc lý tính người nào đó.
“Ngày mai tôi còn phải dậy sớm, tôi ngủ trước.
Ngủ ngon.”
Tư Đồ mỉm cười, sau đó tự nhiên mở cửa phòng mình, biến mất trong mắt Lâm Diêu.
Tên chết tiệt…
Trong phòng Tư Đồ, hắn nghe thấy tiếng đóng cửa mà như muốn đập nát nó.
Thật sự rất khó xử đó, vào thì sợ người ta giận, không vào thì người ta vẫn giận, mập mờ kiểu này thiệt là khó quá mà.
Nhưng mà tại sao khi đối mặt với cậu ấy, lại chẳng tỉnh táo gì hết vậy? Cũng may lúc nãy còn sót lại chút lý trí.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng hôm sau, Lâm Diêu dậy sớm hơn Tư Đồ, đi một vòng hồ, sau khi trở lại thì thấy Tư Đồ ngáp ngắn ngáp dài đi xuống lầu một.
Híp mắt chào hỏi, Tư Đồ rất nhanh tắm rửa đánh răng xong, hai người khóa cửa, bước về phía phòng ăn.
Đi cùng Lâm Diêu tới phòng ăn thì thấy Thân Vệ Bình cách đó không xa.
Tư Đồ chạy tới hỏi trong sơn trang có ai phản đối đoàn phim quay phim không, Thân Vệ Bình lại lắc đầu như trống bỏi.
Xem ra vấn đề là ở bên đoàn phim.
Buổi trưa, Tư Đồ đứng trước cửa phòng ăn thấy Lâm Diêu mới đi ngâm nước nóng xong, tới ăn cơm, hắn lập tức tươi cười rạng rỡ.
Lâm Diêu không nóng không lạnh liếc hắn một cái, bước vào nhà ăn trước.
Vừa vào trong, Hạ Chấn Quốc đã vẫy tay với Tư Đồ, mấy người ngồi xung quanh, cũng không quan tâm có quen hay không, đều nhìn Tư Đồ chằm chằm, Tư Đồ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn bước tới chỗ hắn nói mấy câu, cười đáp lại.
Tư Đồ cũng không hiểu mình đắc tội gì với Lâm Diêu, liếc một cái cũng không thèm nhìn, chờ Lâm Diêu ăn xong đứng dậy định đi, Tư Đồ chưa kịp lên tiếng kêu chờ một chút, người ta đã đi mất rồi.
Lâm Diêu vẫn chưa bước tới cửa, cửa phòng ăn đột nhiên bị đẩy mạnh vào, bảy tám người đàn ông không mấy thiện chí vọt vào trong.
Người đàn ông đi đằng trước nhìn xung quanh, ánh mắt đặt trên người Lâm Diêu chưa tới ba giây đã tỏ ra vô cùng tức giận, một cước đá Lâm Diêu ra ngoài.
Trước không nói tại sao người này lại như vậy, chỉ nhìn cách hắn đá chân cũng biết người này chưa từng luyện qua! Lâm Diêu vốn đang buồn bực không có chỗ phát ti3t, tính ra người này cũng xui xẻo.
Vung chân lên, Lâm Diêu xoay người đá một cái tiêu chuẩn về người đàn ông kia, làm hắn bay ra xa!
“Con mẹ nó! Đánh một trận đi!” Người kia thét lên.
Lâm Diêu cũng muốn hỏi, có phải trong tất cả tình huống kiểu này, người bị đánh lúc nào cũng nói ba chữ đó?
Tư Đồ thấy mấy người kia vây quanh Lâm Diêu muốn đánh, hắn lập tức vọt tới.
Lâm Diêu bị những người đó vây xung quanh, không hề cảm thấy hoảng loạn, gạt người phía sau vừa định đánh lén, hắn chạy về phía Tư Đồ, “Anh qua một bên hóng mát đi!”
Tức giận vì hắn không quả quyết nói rõ với người khác, tức giận vì hắn cứ trưng cái nụ cười nhìn người ta, tức giận vì hắn không biết tiết chế đâu đâu cũng huênh hoang!
Tư Đồ nghe Lâm Diêu nói vậy, hắn chạy tới băng ghế gần đó, biết Lâm Diêu đang buồn phiền, chỉ cần không gặp nguy hiểm, Tư Đồ cũng rất nguyện ý ngồi nhìn Lâm Diêu.
Mấy người trong phòng ăn bắt đầu kêu lên, hầu hết đều tới xem náo nhiệt.
Ở mặt quyền cước, Lâm Diêu đã sớm mang một bụng lửa! Tư Đồ và hắn đánh nhau, người kia chỉ dùng năm phần công lực, Liêu Giang Vũ kia càng khó đối phó, Lâm Diêu vẫn luôn có chút tự tin về công phu của mình, nhưng từ lúc gặp Tư Đồ, hắn chưa bao giờ được thắng một cách chân chính!
Lâm Diêu mặc dù đánh không lại Tư Đồ, nhưng đối phó với đám người này thì dư sức, không, những người này đều bị hắn đánh cho nằm bẹp dưới đất hết rồi.
Quyền cuối cùng của Lâm Diêu đánh vào ngực người đàn ông dùng chân đá hắn lúc nãy, người kia theo bản năng đỡ lại! Điều này làm Lâm Diêu nhớ tới lúc hắn và Liêu Giang Vũ so chiêu.
Cổ tay xoay lại, thay quyền thành chưởng, đầu ngón tay dùng sức đánh vào lồ ng ngực đối phương, người kia lui ra sau mấy bước, ôm cái chỗ đau đớn đứng dậy không nổi.
“Chiêu này của Giang Vũ chưa gì đã học được, thật là không công…” Tư Đồ còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh như băng của Lâm Diêu làm cho hắn phải ngậm miệng.
Lâm Diêu nhìn mấy người nằm dưới đất, bước tới phía trước đạp lên vai người kia.
“Nói, tại sao lại động thủ?” Lâm Diêu xem thường hỏi.
“Mày, mày, mày đừng đắc ý quá sớm! Thù này Vương lão tam ta sẽ nhớ rõ, sau này sẽ gặp lại!”
Tư Đồ bước tới, đứng bên cạnh Lâm Diêu, hỏi, “Có phải các người nhận lầm người rồi không? Chúng tôi mới đến đây hôm qua, sao lại có thù oán với anh được?”
“Hôm qua? Nói láo! Tụi mày tới đây từ lâu rồi, tối qua thằng này còn đi dụ dỗ vợ tao, Vương lão tam…”
“Ngưng!” Tư Đồ không để hắn nói xong, ở đây có sự hiểu lầm lớn.
“Tối qua tôi và cậu ấy ở sơn trang, anh rốt cuộc có biết mình tìm ai không vậy?” Tư Đồ có chút thương xót người đàn ông này.
“Không phải nó thì là ai? Cao vừa vừa, gầy gầy, sau lưng có cái đuôi cáo dài!”
“Câm miệng!” Lâm Diêu đá một cước, người kia liền ngậm miệng.
Tư Đồ mỉm cười, người này đúng là xui xẻo.
Vợ bị đùa giỡn còn không nói, đi trả thù lại tìm lộn người, sau đó còn bị đánh, về nhà phải nhảy chậu lửa xả xui.
“Anh trai, người đùa giỡn vợ của anh tên gì?” Tư Đồ hỏi chỗ quan trọng.
“Phùng Hiểu Hàng!”
“Người này tên là Lâm Diêu, không phải người anh muốn tìm.”
Lúc này trong phòng ăn vang lên tiếng nghị luận, Lâm Diêu và Tư Đồ rất nhanh liền hiểu, Phùng Hiểu Hàng là diễn viên của đoàn phim.
Người đàn ông bị Lâm Diêu đá, nhìn Tư Đồ ngây ngốc.
Cái này chẳng phải xui xẻo lắm sao! Lâm Diêu tức giận, lý do tìm nhầm người đã thấy bực, còn cứ khăng khăng mình đi dụ dỗ vợ hắn nữa chứ!
“Này, ở đây có nhiều người như vậy tại sao anh lại nhất định tôi là Phùng gì gì đó?”
“Mặt cậu đẹp.”
Rầm một tiếng! Mọi người nhìn Lâm Diêu đá cú kia xong đều há miệng, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Lúc Tư Đồ còn đang suy nghĩ sao hôm nay Lâm Diêu giận quá vậy, chợt nghe tiếng Vương lão tam hô to một tiếng, “Con mẹ nó, mày đứng lại cho tao!”
Theo ánh mắt của Vương lão tam, trong một góc của phòng ăn, có một người đàn ông đang len lén trốn ra ngoài.
Vương lão tam hô to, người kia sợ run cả người, rụt về.
Tư Đồ thấy người đàn ông kia đúng là có vài phần anh tuấn, nhưng làm sao có thể sánh bằng Tiểu Diêu của hắn chứ! Nói vậy đây chính là Phùng Hiểu Hàng!
Vương lão tam cố gắng đứng dậy, mang theo binh tàn tướng bại chạy qua chỗ Phùng Hiểu Hàng, lúc này, có vài bảo vệ từ bên ngoài chạy vào, mọi người la hét ầm ĩ tranh chấp.
Hỗn loạn còn chưa xong, Thân Vệ Bình đã chạy tới trước cửa.
“Tư Đồ, Tư Đồ, lại tới nữa rồi!”
Tư Đồ nhíu mày, bước nhanh theo Thân Vệ Bình, Lâm Diêu cũng theo sát phía sau.
Hết chương 2.
Ying Ying: Mấy hôm nay tâm trạng tui ko có được tốt cho nên ko có edit, tuần này chắc còn bị mấy đợt bất ổn nên thấy tui hông post chương mới là hiểu tâm trạng tui hông có đc ổn định nha ;;__;;
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook