Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
-
Chương 485: Làm rất tốt
Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Câu hỏi của Dương Húc Minh khiến cả bàn ăn lần nữa trở lại trạng thái trầm mặc.
Vài giây sau, Nhạc Chấn Đào yếu ớt nói:
- “Tôi có ý kiến như thế này không biết hợp lý không! Quyển sách “Sinh Tử Lục” của Dương Húc Minh chẳng phải rất lợi hại hay sao? Thử hỏi nó một chút xem!”
Dương Húc Minh thở dài, đáp:
- "Từ khi rời khỏi Lục Bàn Thủy, quyển sách nát này chỉ có một lần phản ứng, còn lại đều nằm im như chết!”
Vừa nói, hắn vừa lật “Sinh Tử Lục” ra, ngán ngẩm xua tay:
- "Hiện tại trang thứ ba hoàn toàn trống không, tối hôm qua tôi có viết mấy dòng hỏi han, nhưng chữ đến bây giờ vẫn còn y nguyên đây này!
Đừng nói là chữ viết, mấy chỗ tôi vẽ nguệch ngoạc bậy bạ lên cũng không hề biến mất chút nào, con hàng sách nát này hoàn toàn là đang giả chết!”
Ứng Tư Tuyết lại gần nhìn thoáng qua, nói:
- “Chẳng lẽ quyển sách này thật sự chỉ có ở những nơi có địa mạch dị biến thì mới phát huy hiệu quả? Rời khỏi Lục Bàn Thủy là không có quỷ nữa rồi?"
Dương Húc Minh rất bất đắc dĩ:
- "Bất kể nói thế nào, quyển sách này hiện tại coi như không trông cậy được. Bất quá chúng ta kỳ thật cũng không cần bi quan như thế. Trên mạng vẫn có câu nói: Võ công cao không bằng súng đạn.
Quỷ Diện dù cho mạnh như thế nào thì cũng là da là thịt, chúng ta có thể từ xa bắn tỉa tiêu diệt!”
Dương Húc Minh nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, cười nhăn nhở:
- "Đại tiểu thư em không phải có nhiều tiền sao? Hay là thuê một sát thủ đến ám sát Quỷ Diện từ xa? Nghe nói có băng đảng sát thủ Phi hổ Đông Nam Á gì đó đó…”
Ứng Tư Tuyết bĩu môi đáp:
- "Anh xem phim hành động nhiều quá nên bị ngáo à? Còn Phi hổ Đông Nam Á nữa… Sát thủ dễ kiếm như vậy chắc? Mà lại “xúi giục giết người”, cùng một dạng với “cố ý giết người”. Nặng thì bị xử tử, trung bình thì tù chung thân, nhẹ thì cũng ngồi tù trên mười năm.
Huống chi chúng ta, ngay cả Quỷ Diện như thế nào cũng không biết, anh làm sao ám sát cô ta?"
Dương Húc Minh ho khan một tiếng, từ trong túi áo lấy ra một cái điện thoại di động:
- "Kỳ thật anh có đầu manh mối, chỉ là không biết có thể dùng được hay không.”
Ứng Tư Tuyết nhìn cái điện thoại bàn phím đời cũ này, tỏ vẻ hiếu kỳ:
- "Anh kiếm ở đâu ra cái điện thoại đồ cổ này vậy?”
- "Cái điện thoại này… tự nhiên xuất hiện trong túi áo của anh!” Dương Húc Minh nói, "Anh đoán là điện thoại của Nha Bà. Mặc dù Lý Tử đã bắt bà ta đem đi giết, nhưng cô ấy vẫn lưu lại cho chúng ta cái điện thoại di động này làm manh mối. Em cảm thấy thế nào?"
Ứng Tư Tuyết tiếp nhận điện thoại, lật xem một lượt, nói:
- "Anh kiểm tra qua chưa? Bên trong có gì không?”
Dương Húc Minh nở nụ cười
- "Em không phát hiện ra rằng điện thoại di động này hết pin hay sao? Anh đang định hỏi em có lại sạc pin điện thoại này hay không!”
Ứng Tư Tuyết lật qua lật lại cái điện thoại, lắc đầu:
- "Bây giờ còn ai dùng cái loại sạc pin điện thoại đồ cổ này nữa! Đi kiếm mua một cái thôi!”
Nhạc Chấn Đào vội vàng lau lau miệng, đứng lên:
- "Để tôi đi cho! Cửu Giang nơi này tôi tương đối quen thuộc, để tôi đi mua sạc pin cho. Hai người cứ từ từ ăn sáng!”
- "Vậy xin nhờ thầy Nhạc!"
Ứng Tư Tuyết đưa di động cho Nhạc Chấn Đào. Mười lăm phút sau, Nhạc Chấn Đào cầm điện thoại cùng sạc pin trở về. Ba người đi vào phòng Dương Húc Minh, cắm sạc pin vào ổ điện một lúc rồi mới khởi động máy.
Đầu tiên, Ứng Tư Tuyết bấm mở lịch sử cuộc gọi, nói:
- "Trong nửa tháng gần đây, cái điện thoại di động này liên lạc nhiều nhất với một cái số ngắn, đây chắc là số chăm sóc khách hàng của tổng đài.
Một cuộc gọi gần nhất là vào giữa trưa hôm trước. Mà lịch sử những cuộc gọi này, khoảng cách giữa các cuộc gọi đều là một thời gian dài, xem ra bà già này ít khi dùng di động để liên lạc.
Ừm, để em xem thêm về phía thời gian trước nữa…
Có một đặc điểm, đó chính là trong một năm gần đây, thời gian gọi điện của người này đột nhiên phát sinh biến hóa.
Một năm trước, thời gian trò chuyện ghi lại trong lịch sử cuộc gọi đa phần là vào ban ngày. Trong một năm trở lại đây, việc gọi điện lại diễn ra hầu hết vào ban đêm sau mười hai giờ!”
Ứng Tư Tuyết nói tiếp:
- "Người hơn nửa đêm không ngủ lại chạy khắp nơi, gọi điện nói chuyện này nọ… Có lẽ đây đúng thật là điện thoại của Nha Bà rồi!”
Ứng Tư Tuyết nở một nụ cười hài lòng:
- "Nếu như là điện thoại của Nha Bà, vậy thì tốt rồi. Chúng ta có thể thông qua danh sách những số điện thoại liên lạc trong một năm gần đây, tìm ra số điện thoại của những người nuôi quỷ. Từ đó, thông qua số điện thoại ấy để tìm tin tức thân phận của bọn chúng!”
Nhạc Chấn Đào vẻ mặt kinh ngạc:
- "Lại còn có thể làm được như vậy sao? Nếu biết sớm thì tôi đã giữ cái điện thoại của Hạn Bạt lại rồi!”
Dương Húc Minh có chút hiếu kỳ:
- "Đúng rồi, Nhạc Chấn Đào, lúc Hạn Bạt chết, anh không tịch thu di vật của bà ta hay sao?”
Nhạc Chấn Đào cười cười có chút xấu hổ:
- "Lúc ấy tôi kiểm tra lục soát một lần, không tìm được thứ gì hữu dụng. Thế là cứ dựa theo nguyện vọng của Hạn Bạt, đốt hết những di vật của bà ấy. Cái điện thoại của Hạn Bạt cũng ở trong số đó!
Lúc ấy không có nghĩ ra, lại còn có thể dùng biện pháp này để truy lùng những người nuôi quỷ khác! Thật là sơ sót quá! Chủ quan!”
Nhạc Chấn Đào vừa kể vừa lắc đầu tự trách. Ứng Tư Tuyết an ủi:
- "Không cần tự trách mình, thầy Nhạc! Lúc đó vợ con anh vừa mới gặp bất hạnh, anh Nhạc đã có thể cố nén đau thương, tỉnh táo tìm đến Hạn Bạt báo thù, coi như là đã rất khó rồi!
Huống chi coi như anh cầm được điện thoại di động của bà ta, tìm được số điện thoại của mấy người nuôi quỷ khác, kỳ thật cũng không có mấy tác dụng.
Trừ phi anh có nhiều mối quan hệ thân thiết hoặc con đường đặc thù nào đó, nếu không coi như anh biết được số điện thoại thì cũng không cách nào truy tung ra được tin tức thân phận mấy kẻ nuôi quỷ khác!”
Dương Húc Minh nở nụ cười toe toét:
- "Đại tiểu thư, ý nói là em có mối quan hệ thân thiết hoặc con đường nào đó, để từ tổng đài lấy được những tin tức thân phận chủ nhân số điện thoại hả?”
Ứng Tư Tuyết hừ khẽ:
- "Không cần phiền phức như vậy, em mặc dù không có quan hệ thân thiết gì, nhưng lại có phương pháp đặc thù…
Thời đại Internet là không có bí mật cá nhân, câu này anh đã từng nghe qua chưa? Mặc dù bên ngoài nhìn như có vẻ được bảo mật thông tin, nhưng thực tế thân phận mỗi người đều đã sớm bị đưa ra khắp nơi đầu cơ trục lợi.
Ví dụ như loại công việc viên chức ngân hàng, thích nhất đầu cơ trục lợi thông tin cá nhân của người gửi tiền.
Lại thêm một ví dụ đơn giản, bây giờ anh lên mạng gõ tìm kiếm thuê nhà, chỉ trong vòng ba ngày, các căn hộ cho thuê khắp toàn thành phố sẽ gọi điện thoại cho anh mời đi xem phòng.
Chúng ta trước hết kiểm tra một chút tin tức của Nha Bà này, em cảm thấy trong số người thân của bà ta chắc chắn có vấn đề…”
Ứng Tư Tuyết lại bấm mở xem lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, nói:
- "Ba tháng cuối năm ngoái, Nha Bà cùng với số người quen này không giảm liên lạc mà lại tăng lên khá nhiều, đa phần đều là rạng sáng sau mười hai giờ.
Nếu như em đoán không sai, có lẽ Nha Bà này cùng với Quỷ Diện kia trên thực tế là người một nhà!”
Ứng Tư Tuyết nói:
- "Đây đúng là một phát hiện trọng đại. Nếu như Nha Bà cùng Quỷ Diện là người một nhà, những thứ liên quan đến thân phận Quỷ Diện, nói không chừng chúng ta liền có thể nhanh chóng biết rõ!”
Ứng Tư Tuyết cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Dương Húc Minh:
- "Đồng chí Tiểu Minh, làm rất tốt, lần này chấm cho anh một điểm đại công!”
Dương Húc Minh xoa xoa vai, nhăn nhở đáp:
- "Chỉ cần sau này em bớt nói móc anh vài câu là được rồi!”
Nhạc Chấn Đào trầm tư nói:
- “Vậy việc tiếp theo chúng ta cần làm, chính là căn cứ vào mấy số điện thoại này để truy ra thân phận chân thực của Nha Bà à?”
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Câu hỏi của Dương Húc Minh khiến cả bàn ăn lần nữa trở lại trạng thái trầm mặc.
Vài giây sau, Nhạc Chấn Đào yếu ớt nói:
- “Tôi có ý kiến như thế này không biết hợp lý không! Quyển sách “Sinh Tử Lục” của Dương Húc Minh chẳng phải rất lợi hại hay sao? Thử hỏi nó một chút xem!”
Dương Húc Minh thở dài, đáp:
- "Từ khi rời khỏi Lục Bàn Thủy, quyển sách nát này chỉ có một lần phản ứng, còn lại đều nằm im như chết!”
Vừa nói, hắn vừa lật “Sinh Tử Lục” ra, ngán ngẩm xua tay:
- "Hiện tại trang thứ ba hoàn toàn trống không, tối hôm qua tôi có viết mấy dòng hỏi han, nhưng chữ đến bây giờ vẫn còn y nguyên đây này!
Đừng nói là chữ viết, mấy chỗ tôi vẽ nguệch ngoạc bậy bạ lên cũng không hề biến mất chút nào, con hàng sách nát này hoàn toàn là đang giả chết!”
Ứng Tư Tuyết lại gần nhìn thoáng qua, nói:
- “Chẳng lẽ quyển sách này thật sự chỉ có ở những nơi có địa mạch dị biến thì mới phát huy hiệu quả? Rời khỏi Lục Bàn Thủy là không có quỷ nữa rồi?"
Dương Húc Minh rất bất đắc dĩ:
- "Bất kể nói thế nào, quyển sách này hiện tại coi như không trông cậy được. Bất quá chúng ta kỳ thật cũng không cần bi quan như thế. Trên mạng vẫn có câu nói: Võ công cao không bằng súng đạn.
Quỷ Diện dù cho mạnh như thế nào thì cũng là da là thịt, chúng ta có thể từ xa bắn tỉa tiêu diệt!”
Dương Húc Minh nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, cười nhăn nhở:
- "Đại tiểu thư em không phải có nhiều tiền sao? Hay là thuê một sát thủ đến ám sát Quỷ Diện từ xa? Nghe nói có băng đảng sát thủ Phi hổ Đông Nam Á gì đó đó…”
Ứng Tư Tuyết bĩu môi đáp:
- "Anh xem phim hành động nhiều quá nên bị ngáo à? Còn Phi hổ Đông Nam Á nữa… Sát thủ dễ kiếm như vậy chắc? Mà lại “xúi giục giết người”, cùng một dạng với “cố ý giết người”. Nặng thì bị xử tử, trung bình thì tù chung thân, nhẹ thì cũng ngồi tù trên mười năm.
Huống chi chúng ta, ngay cả Quỷ Diện như thế nào cũng không biết, anh làm sao ám sát cô ta?"
Dương Húc Minh ho khan một tiếng, từ trong túi áo lấy ra một cái điện thoại di động:
- "Kỳ thật anh có đầu manh mối, chỉ là không biết có thể dùng được hay không.”
Ứng Tư Tuyết nhìn cái điện thoại bàn phím đời cũ này, tỏ vẻ hiếu kỳ:
- "Anh kiếm ở đâu ra cái điện thoại đồ cổ này vậy?”
- "Cái điện thoại này… tự nhiên xuất hiện trong túi áo của anh!” Dương Húc Minh nói, "Anh đoán là điện thoại của Nha Bà. Mặc dù Lý Tử đã bắt bà ta đem đi giết, nhưng cô ấy vẫn lưu lại cho chúng ta cái điện thoại di động này làm manh mối. Em cảm thấy thế nào?"
Ứng Tư Tuyết tiếp nhận điện thoại, lật xem một lượt, nói:
- "Anh kiểm tra qua chưa? Bên trong có gì không?”
Dương Húc Minh nở nụ cười
- "Em không phát hiện ra rằng điện thoại di động này hết pin hay sao? Anh đang định hỏi em có lại sạc pin điện thoại này hay không!”
Ứng Tư Tuyết lật qua lật lại cái điện thoại, lắc đầu:
- "Bây giờ còn ai dùng cái loại sạc pin điện thoại đồ cổ này nữa! Đi kiếm mua một cái thôi!”
Nhạc Chấn Đào vội vàng lau lau miệng, đứng lên:
- "Để tôi đi cho! Cửu Giang nơi này tôi tương đối quen thuộc, để tôi đi mua sạc pin cho. Hai người cứ từ từ ăn sáng!”
- "Vậy xin nhờ thầy Nhạc!"
Ứng Tư Tuyết đưa di động cho Nhạc Chấn Đào. Mười lăm phút sau, Nhạc Chấn Đào cầm điện thoại cùng sạc pin trở về. Ba người đi vào phòng Dương Húc Minh, cắm sạc pin vào ổ điện một lúc rồi mới khởi động máy.
Đầu tiên, Ứng Tư Tuyết bấm mở lịch sử cuộc gọi, nói:
- "Trong nửa tháng gần đây, cái điện thoại di động này liên lạc nhiều nhất với một cái số ngắn, đây chắc là số chăm sóc khách hàng của tổng đài.
Một cuộc gọi gần nhất là vào giữa trưa hôm trước. Mà lịch sử những cuộc gọi này, khoảng cách giữa các cuộc gọi đều là một thời gian dài, xem ra bà già này ít khi dùng di động để liên lạc.
Ừm, để em xem thêm về phía thời gian trước nữa…
Có một đặc điểm, đó chính là trong một năm gần đây, thời gian gọi điện của người này đột nhiên phát sinh biến hóa.
Một năm trước, thời gian trò chuyện ghi lại trong lịch sử cuộc gọi đa phần là vào ban ngày. Trong một năm trở lại đây, việc gọi điện lại diễn ra hầu hết vào ban đêm sau mười hai giờ!”
Ứng Tư Tuyết nói tiếp:
- "Người hơn nửa đêm không ngủ lại chạy khắp nơi, gọi điện nói chuyện này nọ… Có lẽ đây đúng thật là điện thoại của Nha Bà rồi!”
Ứng Tư Tuyết nở một nụ cười hài lòng:
- "Nếu như là điện thoại của Nha Bà, vậy thì tốt rồi. Chúng ta có thể thông qua danh sách những số điện thoại liên lạc trong một năm gần đây, tìm ra số điện thoại của những người nuôi quỷ. Từ đó, thông qua số điện thoại ấy để tìm tin tức thân phận của bọn chúng!”
Nhạc Chấn Đào vẻ mặt kinh ngạc:
- "Lại còn có thể làm được như vậy sao? Nếu biết sớm thì tôi đã giữ cái điện thoại của Hạn Bạt lại rồi!”
Dương Húc Minh có chút hiếu kỳ:
- "Đúng rồi, Nhạc Chấn Đào, lúc Hạn Bạt chết, anh không tịch thu di vật của bà ta hay sao?”
Nhạc Chấn Đào cười cười có chút xấu hổ:
- "Lúc ấy tôi kiểm tra lục soát một lần, không tìm được thứ gì hữu dụng. Thế là cứ dựa theo nguyện vọng của Hạn Bạt, đốt hết những di vật của bà ấy. Cái điện thoại của Hạn Bạt cũng ở trong số đó!
Lúc ấy không có nghĩ ra, lại còn có thể dùng biện pháp này để truy lùng những người nuôi quỷ khác! Thật là sơ sót quá! Chủ quan!”
Nhạc Chấn Đào vừa kể vừa lắc đầu tự trách. Ứng Tư Tuyết an ủi:
- "Không cần tự trách mình, thầy Nhạc! Lúc đó vợ con anh vừa mới gặp bất hạnh, anh Nhạc đã có thể cố nén đau thương, tỉnh táo tìm đến Hạn Bạt báo thù, coi như là đã rất khó rồi!
Huống chi coi như anh cầm được điện thoại di động của bà ta, tìm được số điện thoại của mấy người nuôi quỷ khác, kỳ thật cũng không có mấy tác dụng.
Trừ phi anh có nhiều mối quan hệ thân thiết hoặc con đường đặc thù nào đó, nếu không coi như anh biết được số điện thoại thì cũng không cách nào truy tung ra được tin tức thân phận mấy kẻ nuôi quỷ khác!”
Dương Húc Minh nở nụ cười toe toét:
- "Đại tiểu thư, ý nói là em có mối quan hệ thân thiết hoặc con đường nào đó, để từ tổng đài lấy được những tin tức thân phận chủ nhân số điện thoại hả?”
Ứng Tư Tuyết hừ khẽ:
- "Không cần phiền phức như vậy, em mặc dù không có quan hệ thân thiết gì, nhưng lại có phương pháp đặc thù…
Thời đại Internet là không có bí mật cá nhân, câu này anh đã từng nghe qua chưa? Mặc dù bên ngoài nhìn như có vẻ được bảo mật thông tin, nhưng thực tế thân phận mỗi người đều đã sớm bị đưa ra khắp nơi đầu cơ trục lợi.
Ví dụ như loại công việc viên chức ngân hàng, thích nhất đầu cơ trục lợi thông tin cá nhân của người gửi tiền.
Lại thêm một ví dụ đơn giản, bây giờ anh lên mạng gõ tìm kiếm thuê nhà, chỉ trong vòng ba ngày, các căn hộ cho thuê khắp toàn thành phố sẽ gọi điện thoại cho anh mời đi xem phòng.
Chúng ta trước hết kiểm tra một chút tin tức của Nha Bà này, em cảm thấy trong số người thân của bà ta chắc chắn có vấn đề…”
Ứng Tư Tuyết lại bấm mở xem lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, nói:
- "Ba tháng cuối năm ngoái, Nha Bà cùng với số người quen này không giảm liên lạc mà lại tăng lên khá nhiều, đa phần đều là rạng sáng sau mười hai giờ.
Nếu như em đoán không sai, có lẽ Nha Bà này cùng với Quỷ Diện kia trên thực tế là người một nhà!”
Ứng Tư Tuyết nói:
- "Đây đúng là một phát hiện trọng đại. Nếu như Nha Bà cùng Quỷ Diện là người một nhà, những thứ liên quan đến thân phận Quỷ Diện, nói không chừng chúng ta liền có thể nhanh chóng biết rõ!”
Ứng Tư Tuyết cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Dương Húc Minh:
- "Đồng chí Tiểu Minh, làm rất tốt, lần này chấm cho anh một điểm đại công!”
Dương Húc Minh xoa xoa vai, nhăn nhở đáp:
- "Chỉ cần sau này em bớt nói móc anh vài câu là được rồi!”
Nhạc Chấn Đào trầm tư nói:
- “Vậy việc tiếp theo chúng ta cần làm, chính là căn cứ vào mấy số điện thoại này để truy ra thân phận chân thực của Nha Bà à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook