Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
-
Chương 48: Bươm bướm bay
Dịch: BsChien + VoMenh
Trên lối đi bộ âm u quạnh quẽ vô cùng, hai bên đường ở Lục Bàn Thủy thường trồng rất nhiều cây phong cành lá rậm rạp, những cây phong này mỗi năm đều chặt tỉa bớt cành lá nhưng vẫn phát triển rất nhanh. Đặc biệt là vào mùa hè, cây phong phát triển mạnh, tán lá rậm rạp cơ hồ che kín cả bầu trời, ban ngày thì cây che nắng mát mẻ nhưng khi đêm xuống thì những tán cây này lại làm khuất hết cả đèn đường.
Tất cả lối đi bộ hai bên con đường đều tối đen như mực, lộ ra vẻ hắc ám âm trầm.
Cố Nguyệt Nga vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại phía sau, nhưng không phát hiện ra có vấn đề gì. Trên con đường này dù không đông nhưng cũng có thưa thớt vài người đi đường, chỉ có điều những người bộ hành kia đều không phải là người Cố Nguyệt Nga muốn tìm.
Trong những bóng người lờ mờ này, Cố Nguyệt Nga cũng không nhìn thấy người nào dáng vóc cao lớn.
Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của mình? Thanh niên kia căn bản là không đuổi theo?
Cố Nguyệt Nga chần chờ một chút, sau đó bà ta đột nhiên chạy vụt đi. Đế giày cứng gõ trên vỉa hè trong đêm tối phát ra những tiếng cốp cốp chói tai. Trên đường mọi người đều hiếu kỳ liếc nhìn, không hiểu vì sao người phụ nữ trung niên này lại đột nhiên chạy nhanh như vậy.
Mà Cố Nguyệt Nga càng chạy nhanh lại càng an tâm.
Bởi vì bà ta không nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, chứng minh sau lưng không có ai đuổi theo bà ấy.
Nhưng bà ta vẫn không dám dừng lại, vẫn tiếp tục chạy. Dù chạy mệt đến thở hồng hộc, ngay cả ngực cũng bắt đầu đau nhói, nhưng bà ta vẫn không dám dừng lại.
Tận đến khi Cố Nguyệt Nga chạy đến cửa khu ký túc xá nhân viên khách sạn, bà ta mới dừng lại vịn vào lan can thở hổn hển.
Mặc dù nói là ký túc xá công nhân viên, nhưng kỳ thật chỉ là một tòa chung cư nhỏ kiểu cũ chuyên dành cho thuê trọ. Khách sạn Song Long thuê hai tầng trong đó để dành cho nhân viên làm chỗ ở.
Cố Nguyệt Nga ở trong một căn phòng tại lầu hai, ở chung với bà ta là một cô gái trẻ. Thời điểm Cố Nguyệt Nga về đến phòng, cô gái kia cũng không ở nhà, hẳn là đi trực ca đêm.
Đẩy cửa ra, Cố Nguyệt Nga lê bước chân mỏi mệt vào trong phòng.
Trong phòng ốc rất cũ kỹ, sơn trắng trên tường đã ố vàng, bong tróc xù xì, trong góc trần nhà còn có mạng nhện chăng kín. Mặc dù nghề nghiệp là nhân viên vệ sinh nhưng Cố Nguyệt Nga xưa nay không quét dọn phòng mình, bà ta thường nằm trên giường chơi Wechat hoặc nghe nhạc dân ca, tuyệt đối không đi dọn dẹp trong phòng.
Dù sao cũng có cô gái trẻ chung phòng lo việc quét dọn…
Cố Nguyệt Nga đóng cửa phòng rồi khóa trái lại, đi đến bên giường của mình và nằm xuống
Cả người nằm co quắp trên giường.
- Mệt mỏi quá đi …
Toàn thân đau nhức nằm co quắp trên giường, Cố Nguyệt Nga càu nhàu nói:
- Thằng nhãi ranh kia không biết từ đâu xuất hiện… Tao lại không có tiền, dọa dẫm tao cũng vô dụng thôi.
Cố Nguyệt Nga trong lòng cảm thấy oán hận, bà ta đã hơn ba năm không còn làm nghề đồng cốt, thế mà thanh niên kia vẫn tìm tới cửa gây phiền toái, không biết kẻ này đến cùng là có mục đích gì?
Nằm ở trên giường nghịch điện thoại một lát, Cố Nguyệt Nga mệt mỏi ngủ thiếp đi, quên cả rửa chân.
Trong thoáng chốc, Cố Nguyệt Nga tựa hồ nghe tiếng hát của một cô bé nào đó, tiếng hát thanh thúy êm tai, có vẻ khá quen thuộc…
“Con bướm vàng kìa con bướm vàng… xòe đôi cánh… xòe đôi cánh… bươm bướm bay lên cao rồi…”
Lời bài hát này, Cố Nguyệt Nga tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó. Trong mơ màng, bà ta chợt thấy một căn nhà màu đỏ, trước cổng nhà có hai cô bé một lớn một nhỏ, cô chị đang cầm một quyển sách dạy cô em ca hát… Nhìn thấy Cố Nguyệt Nga xuất hiện, cả hai cô bé đồng thời ngẩng đầu…
Cô bé chị mặt vui vẻ cười:
- Chào bà Cố ạ …
Trên mặt cô bé, làn da trắng nõn bỗng nhiên nứt nẻ rồi nhanh chóng bị bong lột ra, lộ ra khuôn mặt máu me đỏ lòm:
- Bà rốt cuộc cũng đã trở về …
Á Á Á A A…
Bật ra tiếng thét chói tai, Cố Nguyệt Nga ngồi bật dậy từ trên giường, bà ta sợ hãi toàn thân vã mồ hôi lạnh ngắt. Dưới ánh đèn phòng, sắc mặt bà ta tái mét nhợt nhạt. Bên tai bà ta vẫn văng vẳng tiếng hát của cô bé gái
"Kìa con bướm vàng… kìa con bướm vàng…”
Cố Nguyệt Nga khẽ giật mình, vội vàng nhìn về phía tiếng hát vang đến. Bà ta phát hiện đây chẳng qua là điện thoại của cô gái ở cùng phòng.
Trong toilet, cô gái chung phòng đang rửa mặt, điện thoại di động cô ấy đang mở bài hát thiếu nhi này. Thấy vậy Cố Nguyệt Nga nhẹ nhàng thở phào.
Quả nhiên chỉ là ác mộng... Bản dịch sớm nhất đầy đủ nhất ở Bạcch Nggọc Sácch. c 0 m.
Bà ta nghĩ vậy, tâm tình hơi bình tĩnh lại một chút.
Trong toilet, truyền đến tiếng xả nước, Cố Nguyệt Nga cất lời:
- Tiểu Đỗ, đêm nay em không trực đêm à?
Trong toilet, truyền đến tiếng cô gái trả lời:
- Trực đêm? Không có, đêm mai mới phải trực, chị Cố nhớ lầm hả?
Ngay sau đó lại vang lên tiếng nước xối rào rào. Nghe được tiếng nói của người sống, Cố Nguyệt Nga từ ác mộng kinh hoàng vừa rồi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bà ta hỏi tiếp:
- Em mở bài hát gì đấy, nghe hết cả hồn…
Trong toilet, cô gái tựa hồ hơi sửng sốt đáp:
- Ơ, bài hát này mà hết hồn gì? Chị Cố à, bài này là nhạc thiếu nhi, vui nhộn đáng yêu mà chứ có gì mà hết hồn?
- Dù sao em sau này đừng mở bài này nữa, nghe nhạc này chị vừa gặp ác mộng luôn…
Cố Nguyệt Nga vừa nói vừa bước xuống giường lấy điện thoại cô gái cùng phòng để tắt nhạc đi.
Nhưng khi bà ta vừa quay trở lại bên cạnh giường mình thì đột nhiên sửng sốt trợn tròn mắt.
Trên sàn nhà ngay cạnh giường bà ta đặt một cái giày thêu màu đỏ như máu, chiếc giày này đặt chung một chỗ với những chiếc giày khác của bà ta.
Ngơ ngác nhìn chiếc giày thêu đột nhiên xuất hiện, Cố Nguyệt Nga nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ cất tiếng:
- Tiểu... Tiểu Đỗ! Em thấy cái giày thêu cạnh giường của chị không? Là ai mang nó đến đây vậy?
Trong toilet, truyền đến tiếng nói của Tiểu Đỗ:
- Hở? Cái giày kia quả nhiên là của chị sao? Lúc em trở về thấy trước cửa có chiếc giày thêu đỏ ấy nên tiện tay cầm vào phòng.
Cố Nguyệt Nga hoảng sợ lui lại một bước:
Em... Em mang vào nhưng tại sao phải đặt bên cạnh giường của chị?
Tấm màn cửa toilet bị kéo xoạt ra, cô gái Tiểu Đỗ thò đầu ra tỏ vẻ hoang mang:
- Đặt bên cạnh giường chị á? Không có, em mang vào tiện tay ném lên bàn chứ không đặt bên cạnh giường nha.
Cố Nguyệt Nga sửng sốt:
- Vậy ai đem chiếc giày đặt qua bên cạnh giường chị? Sau khi em về còn có người khác đến đây hay sao?
- Không có ai - Tiểu Đỗ lắc đầu – Có mỗi em thôi chứ đêm qua làm gì có ai vào phòng ngủ của mình. Giờ này mọi người đi ngủ hết hoặc ai làm ca đêm thì cũng đi trực từ sớm, không ai ghé phòng mình chơi hết.
Cố Nguyệt Nga liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm. Giờ này không tính là muộn, nhưng cũng không phải là sớm. Nhưng Tiểu Đỗ đã bảo cô ấy mang giày vào để ở bàn, căn phòng này sau đó không có ai tới nữa…
Cố Nguyệt Nga sắc mặt càng lúc càng trắng bệch
Không có ai vào, vậy là ai di chuyển chiếc giày thêu màu đỏ này?
Trên lối đi bộ âm u quạnh quẽ vô cùng, hai bên đường ở Lục Bàn Thủy thường trồng rất nhiều cây phong cành lá rậm rạp, những cây phong này mỗi năm đều chặt tỉa bớt cành lá nhưng vẫn phát triển rất nhanh. Đặc biệt là vào mùa hè, cây phong phát triển mạnh, tán lá rậm rạp cơ hồ che kín cả bầu trời, ban ngày thì cây che nắng mát mẻ nhưng khi đêm xuống thì những tán cây này lại làm khuất hết cả đèn đường.
Tất cả lối đi bộ hai bên con đường đều tối đen như mực, lộ ra vẻ hắc ám âm trầm.
Cố Nguyệt Nga vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại phía sau, nhưng không phát hiện ra có vấn đề gì. Trên con đường này dù không đông nhưng cũng có thưa thớt vài người đi đường, chỉ có điều những người bộ hành kia đều không phải là người Cố Nguyệt Nga muốn tìm.
Trong những bóng người lờ mờ này, Cố Nguyệt Nga cũng không nhìn thấy người nào dáng vóc cao lớn.
Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của mình? Thanh niên kia căn bản là không đuổi theo?
Cố Nguyệt Nga chần chờ một chút, sau đó bà ta đột nhiên chạy vụt đi. Đế giày cứng gõ trên vỉa hè trong đêm tối phát ra những tiếng cốp cốp chói tai. Trên đường mọi người đều hiếu kỳ liếc nhìn, không hiểu vì sao người phụ nữ trung niên này lại đột nhiên chạy nhanh như vậy.
Mà Cố Nguyệt Nga càng chạy nhanh lại càng an tâm.
Bởi vì bà ta không nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, chứng minh sau lưng không có ai đuổi theo bà ấy.
Nhưng bà ta vẫn không dám dừng lại, vẫn tiếp tục chạy. Dù chạy mệt đến thở hồng hộc, ngay cả ngực cũng bắt đầu đau nhói, nhưng bà ta vẫn không dám dừng lại.
Tận đến khi Cố Nguyệt Nga chạy đến cửa khu ký túc xá nhân viên khách sạn, bà ta mới dừng lại vịn vào lan can thở hổn hển.
Mặc dù nói là ký túc xá công nhân viên, nhưng kỳ thật chỉ là một tòa chung cư nhỏ kiểu cũ chuyên dành cho thuê trọ. Khách sạn Song Long thuê hai tầng trong đó để dành cho nhân viên làm chỗ ở.
Cố Nguyệt Nga ở trong một căn phòng tại lầu hai, ở chung với bà ta là một cô gái trẻ. Thời điểm Cố Nguyệt Nga về đến phòng, cô gái kia cũng không ở nhà, hẳn là đi trực ca đêm.
Đẩy cửa ra, Cố Nguyệt Nga lê bước chân mỏi mệt vào trong phòng.
Trong phòng ốc rất cũ kỹ, sơn trắng trên tường đã ố vàng, bong tróc xù xì, trong góc trần nhà còn có mạng nhện chăng kín. Mặc dù nghề nghiệp là nhân viên vệ sinh nhưng Cố Nguyệt Nga xưa nay không quét dọn phòng mình, bà ta thường nằm trên giường chơi Wechat hoặc nghe nhạc dân ca, tuyệt đối không đi dọn dẹp trong phòng.
Dù sao cũng có cô gái trẻ chung phòng lo việc quét dọn…
Cố Nguyệt Nga đóng cửa phòng rồi khóa trái lại, đi đến bên giường của mình và nằm xuống
Cả người nằm co quắp trên giường.
- Mệt mỏi quá đi …
Toàn thân đau nhức nằm co quắp trên giường, Cố Nguyệt Nga càu nhàu nói:
- Thằng nhãi ranh kia không biết từ đâu xuất hiện… Tao lại không có tiền, dọa dẫm tao cũng vô dụng thôi.
Cố Nguyệt Nga trong lòng cảm thấy oán hận, bà ta đã hơn ba năm không còn làm nghề đồng cốt, thế mà thanh niên kia vẫn tìm tới cửa gây phiền toái, không biết kẻ này đến cùng là có mục đích gì?
Nằm ở trên giường nghịch điện thoại một lát, Cố Nguyệt Nga mệt mỏi ngủ thiếp đi, quên cả rửa chân.
Trong thoáng chốc, Cố Nguyệt Nga tựa hồ nghe tiếng hát của một cô bé nào đó, tiếng hát thanh thúy êm tai, có vẻ khá quen thuộc…
“Con bướm vàng kìa con bướm vàng… xòe đôi cánh… xòe đôi cánh… bươm bướm bay lên cao rồi…”
Lời bài hát này, Cố Nguyệt Nga tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó. Trong mơ màng, bà ta chợt thấy một căn nhà màu đỏ, trước cổng nhà có hai cô bé một lớn một nhỏ, cô chị đang cầm một quyển sách dạy cô em ca hát… Nhìn thấy Cố Nguyệt Nga xuất hiện, cả hai cô bé đồng thời ngẩng đầu…
Cô bé chị mặt vui vẻ cười:
- Chào bà Cố ạ …
Trên mặt cô bé, làn da trắng nõn bỗng nhiên nứt nẻ rồi nhanh chóng bị bong lột ra, lộ ra khuôn mặt máu me đỏ lòm:
- Bà rốt cuộc cũng đã trở về …
Á Á Á A A…
Bật ra tiếng thét chói tai, Cố Nguyệt Nga ngồi bật dậy từ trên giường, bà ta sợ hãi toàn thân vã mồ hôi lạnh ngắt. Dưới ánh đèn phòng, sắc mặt bà ta tái mét nhợt nhạt. Bên tai bà ta vẫn văng vẳng tiếng hát của cô bé gái
"Kìa con bướm vàng… kìa con bướm vàng…”
Cố Nguyệt Nga khẽ giật mình, vội vàng nhìn về phía tiếng hát vang đến. Bà ta phát hiện đây chẳng qua là điện thoại của cô gái ở cùng phòng.
Trong toilet, cô gái chung phòng đang rửa mặt, điện thoại di động cô ấy đang mở bài hát thiếu nhi này. Thấy vậy Cố Nguyệt Nga nhẹ nhàng thở phào.
Quả nhiên chỉ là ác mộng... Bản dịch sớm nhất đầy đủ nhất ở Bạcch Nggọc Sácch. c 0 m.
Bà ta nghĩ vậy, tâm tình hơi bình tĩnh lại một chút.
Trong toilet, truyền đến tiếng xả nước, Cố Nguyệt Nga cất lời:
- Tiểu Đỗ, đêm nay em không trực đêm à?
Trong toilet, truyền đến tiếng cô gái trả lời:
- Trực đêm? Không có, đêm mai mới phải trực, chị Cố nhớ lầm hả?
Ngay sau đó lại vang lên tiếng nước xối rào rào. Nghe được tiếng nói của người sống, Cố Nguyệt Nga từ ác mộng kinh hoàng vừa rồi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bà ta hỏi tiếp:
- Em mở bài hát gì đấy, nghe hết cả hồn…
Trong toilet, cô gái tựa hồ hơi sửng sốt đáp:
- Ơ, bài hát này mà hết hồn gì? Chị Cố à, bài này là nhạc thiếu nhi, vui nhộn đáng yêu mà chứ có gì mà hết hồn?
- Dù sao em sau này đừng mở bài này nữa, nghe nhạc này chị vừa gặp ác mộng luôn…
Cố Nguyệt Nga vừa nói vừa bước xuống giường lấy điện thoại cô gái cùng phòng để tắt nhạc đi.
Nhưng khi bà ta vừa quay trở lại bên cạnh giường mình thì đột nhiên sửng sốt trợn tròn mắt.
Trên sàn nhà ngay cạnh giường bà ta đặt một cái giày thêu màu đỏ như máu, chiếc giày này đặt chung một chỗ với những chiếc giày khác của bà ta.
Ngơ ngác nhìn chiếc giày thêu đột nhiên xuất hiện, Cố Nguyệt Nga nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ cất tiếng:
- Tiểu... Tiểu Đỗ! Em thấy cái giày thêu cạnh giường của chị không? Là ai mang nó đến đây vậy?
Trong toilet, truyền đến tiếng nói của Tiểu Đỗ:
- Hở? Cái giày kia quả nhiên là của chị sao? Lúc em trở về thấy trước cửa có chiếc giày thêu đỏ ấy nên tiện tay cầm vào phòng.
Cố Nguyệt Nga hoảng sợ lui lại một bước:
Em... Em mang vào nhưng tại sao phải đặt bên cạnh giường của chị?
Tấm màn cửa toilet bị kéo xoạt ra, cô gái Tiểu Đỗ thò đầu ra tỏ vẻ hoang mang:
- Đặt bên cạnh giường chị á? Không có, em mang vào tiện tay ném lên bàn chứ không đặt bên cạnh giường nha.
Cố Nguyệt Nga sửng sốt:
- Vậy ai đem chiếc giày đặt qua bên cạnh giường chị? Sau khi em về còn có người khác đến đây hay sao?
- Không có ai - Tiểu Đỗ lắc đầu – Có mỗi em thôi chứ đêm qua làm gì có ai vào phòng ngủ của mình. Giờ này mọi người đi ngủ hết hoặc ai làm ca đêm thì cũng đi trực từ sớm, không ai ghé phòng mình chơi hết.
Cố Nguyệt Nga liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm. Giờ này không tính là muộn, nhưng cũng không phải là sớm. Nhưng Tiểu Đỗ đã bảo cô ấy mang giày vào để ở bàn, căn phòng này sau đó không có ai tới nữa…
Cố Nguyệt Nga sắc mặt càng lúc càng trắng bệch
Không có ai vào, vậy là ai di chuyển chiếc giày thêu màu đỏ này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook