Tarot Lá Bài Để Ngỏ
-
Chương 33: Hai bóng hồng trên tháp (12)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bàn tay Tất Tiểu Thanh gầy trơ xương xanh xao, cô ta biết mình lại sụt cân, bà chủ nhà ở tầng dưới có lòng tốt hầm gà mái và canh tẩm bổ cho, nhưng có vẻ chẳng tác dụng gì. Cô ta suốt ngày nơm nớp lo sợ, thi thoảng lại bất giác rờ tay lên cổ, tựa hồ bàn tay Tử thần vẫn còn đó chưa hề buông tha. Nhất là những khi nửa đêm, cô ta cứ thức thao láo, như có cái gai nằm sâu trong tâm não, chỉ cần giấc ngủ ập đến, nó sẽ lập tức đâm tới, làm cô ta không cựa quậy nổi.
Đêm hôm đó, cô ta vốn tưởng vẫn có thể giống như bình thường, nghe gió lạnh gào rít bên ngoài cửa sổ, tờ Thân Báo tốn hẳn một trang đăng tin Thượng Quan Giác Nhi uống thuốc độc tự tử khiến không khí xung quanh càng có vẻ thổn thức nghẹn ngào. Cô ta gập gối, bịt lỗ tai lại, cố chìm vào giấc ngủ, tiếc rằng vô dụng, vẫn có những âm thanh nhỏ hóa thành dòng nước trong suốt, róc rách rót vào tai cô ta.
Tiếng hít thở, tiếng mèo kêu, tiếng lá rơi quét đất, tiếng ông bán bánh tét thịt nướng thu dọn sạp hàng, tiếng bước chân...
Tiếng bước chân?
Cô ta mở bừng hai mắt, không khí ấm áp bí bức trong chăn bỗng đông cứng lại. Đến khi cô ta giở chăn ra, tiếng hít thở của một người khác đã càng thêm rõ rệt, hơi thở lộn xộn không theo quy tắc nào, thậm chí còn mang đầy phẫn nộ bóp chặt lấy thần kinh cô ta! Cô ta nhanh tay bật đèn lên, căn phòng chìm trong màn đêm trắng kỳ dị, mọi thứ đều lồ lộ.
“Cô là ai?” Cô ta cố sức giữ bình tĩnh, không hét lên thất thanh, cũng không rút con dao găm phòng thân giấu dưới nệm ra tự vệ.
Vì người vừa như âm hồn lẻn vào, cũng là một cô gái, kém cô ta vài tuổi, vẻ mặt trông còn kinh hoàng hơn cô ta.
Trong nháy mắt, sự đối đầu giữa hai người dường như đã hoàn toàn mất đi tính chất nguy hiểm, trái lại có chút thê lương.
“Cô gái, cô trông có vẻ không giống hạng đói ăn đói mặc, mặt mày cũng chẳng nham hiểm, sao lại đi theo con đường này?” Tất Tiểu Thanh cố nói thật nhỏ, như để khơi gợi lòng thương hại.
Cô gái đó run lẩy bẩy, có ý muốn rút lui nhưng lại không cam lòng, phải thu hết can đảm mới dám lên tiếng: “ Cô hãy tránh xa Stephen ra, nếu không tôi sẽ liều mạng với cô.”
Tất Tiểu Thanh bấy giờ mới nhận ra trong tay người đối diện là một cây kéo cũ đen xì, rõ ràng là đồ dùng để tỉa cành cắt râu tôm trong nhà dân bình thường. Tất Tiểu Thanh muốn bật cười, nhưng trông đối phương ở vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thê thảm như vậy liền không nở, bèn chống người ngồi dậy, định xuống giường. Nào ngờ cô gái kia lại quát: “ Không được động đậy!” đồng thời tiến lên hai bước, kề mũi kéo vào ngay cổ họng cô ta.
Tất Tiểu Thanh không hề tỏ ra sợ hãi, cô ta biết rõ người thế nào mới thực sự đáng sợ.
“Cô gái, tôi không quen biết người nào tên Stephen, vì vậy cô tìm tôi liều mạng có hơi vô lý đấy. Hay là cô cứ ngồi xuống, từ từ kể lại đầu đuôi sự tình, cũng tránh để tôi chết trong tay cô mà vẫn không hiểu nguyên do, cô oan uổng, tôi lại càng oan uổng hơn, không phải sao?”
Cô gái không trả lời, như sợ bị lừa, có điều mũi kéo lại gí gần thêm. Tất Tiều Thanh đành lùi lại, dựa vào vách tường, sống lưng sau làn áo ngủ mỏng đã không còn chút hơi ấm nào nữa.
“Cô đừng có vờ vịt! Anh ấy là vậy đấy, thích qua lại với hạng đàn bà lừa bịp người khác, cô, rồi một ả nữa cũng thế!” Dứt lời, cô gái nọ đã khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.
“Một ả nữa là ai?” Tất Tiểu Thanh cảm thấy có thể tận dụng cơ hội nay, bèn từ từ nhấc lưng khỏi mặt tường lạnh ngắt. Cô ta hiểu đối phương càng hoảng loạn, mình càng gặp nguy hiểm, nhưng đồng thời đây cũng là lúc dễ chạy thoát nhất, nếu tiếp tục dùng dằn e chỉ còn nước rút dao găm dưới nệm ra quyết đấu với cô ả.
Thế nhưng...nhìn cánh tay gầy yếu chẳng khác gì mình của đối phương, cô ta bất giác lại do dự.
“Cô không cần biết ả còn lại là ai, tôi... tôi không tìm được ả ta, nên chỉ có thể đến tìm cô!”
“Cô cho rằng cái người tên Stephen ấy đang ở chỗ tôi?” Tất Tiểu Thanh len lén đổi tư thế, ngả người về trước, tay phải từ từ lần tới thành gường, “Nếu quả thực cô nghi ngờ như vậy thì có thể tìm xem.”
Cô gái cắn răng nhìn trừng trừng cô ta hồi lâu, rồi đột nhiên lùi tới gần tủ quần áo, quờ tay ra sau lưng mở tung cửa tủ. Chuỗi động tác này trông có vẻ rất khó khăn, vì mắt cô ta vẫn không rời Tất Tiểu Thanh một giây phút nào.
Tất Tiểu Thanh gật đầu với cô gái, ra hiệu cô ta có thể quay người lại tìm, đồng thời dùng nét mặt đảm bảo bản thân sẽ không giở trò gì.
Thế nên cô ta quay mặt về phía tủ quần áo, lật tung mấy bộ quần áo ít ỏi đến đáng thương bên trong. Ba bộ sườn xám, hai chiếc áo khoác lông cừu dày, hai chiếc áo ngắn vải bông, một chiếc áo khoác nam màu đen, và ba bộ vest nam dày dặn. Trong ngăn kéo bên dưới là một ít đồ lót, áo sơ mi lèo tèo vài cái nhưng đều rất mới, như thể chưa từng mặc hoặc chỉ mặc đúng một lần...
Cô gái lần sờ hai bộ đồ nam trong tủ rất lâu, làm trống ngực Tất Tiểu Thanh đập thình thịch.
Hồi lâu sau, cuối cùng cô ta cũng quay người lại, có điều cây kéo trên tay vẫn chưa hề hạ xuống.
“Xin lỗi, chắc là tôi nhầm rồi.” Giọng nói hơi chậm, nhưng rất chắc chắn.
Tất Tiểu Thanh thở phào một hơi.
Húc Tử ở nhà tĩnh dưỡng tròn năm ngày. Ba ngày đầu, gã ngủ li bì, như muốn để xương cốt tự mình điều chỉnh, đến khi cơn đau đớn nơi bả vai không còn nhói lên nữa. Ngày thứ tư, gã xuống dưới nhà ăn một bát nhỏ vằn thắn, rồi mua rất nhiều thức ăn đóng hộp của một tay tiểu thương người Do Thái, nhưng vừa ăn một miếng cá mòi đã nôn ra bằng sạch. Ngày thứ năm, đầu đau như muốn vỡ ra, gã cứ canh cánh chuyện mình bị đẩy xuống tầng hầm nhà Jenny, đặc biệt là mảnh giấy rơi ra từ quyển Giới ca kỹ Thượng Hải kia, càng nghĩ càng thấy rằng, đó không phải mảnh giấy, mà đúng ra là...
Ngày thứ sáu, Húc Tử vẫn chưa định đi làm lại ở Bách Lạc Môn, nhưng Hình Chí Cương đã tìm đến tận cửa.
Chị Yến chết rồi, ông chủ muốn gã giúp tổ chức tang lễ, không cần trang trọng, cũng không bày rượu trắng, chỉ cần chọn một buổi tối gọi tất cả các vũ nữ tập hợp lại là được.
Đây chắc đã là sự đối đãi tốt nhất dành cho phận lênh đênh không gốc rễ rồi!
Húc Tử chỉ nghĩ đến đấy, gã trước nay không suy xét nhiều đến chuyện hậu sự. Nhưng cái chết của chị Yến rốt cuộc vẫn khiến hắn cảm thấy có gì đó kỳ quặc. Nghe Mễ Lộ Lộ kể lại, chị Yến chính là người thuê sát thủ giết Bươm Bướm Nhỏ, chị ta vốn bắt tay với cô ả kia ăn trộm một món đồ quan trọng của ông chủ Hình, nhưng sau đó Bươm Bướm Nhỏ là một mình nuốt trọn cao chạy xa bay, chị Yến trong cơn tức giận đã đến mức tuyệt tình, nhưng về sau không thoát khỏi lương tâm cắn rứt, bèn tự tử mong có thể chuộc tội. Chuyện này vừa nghe đã thấy rất khiên cưỡng, Húc Tử lấy làm ngạc nhiên về sự bốc đồng qua loa đại khái của ông chủ, một “chân tướng” đến bản thân gã còn không tin, làm sao có thể lừa được ông chủ Tần?
“Thế có nghĩa là, không tìm thấy món đồ?”
“Không thấy.”
Húc Tử nén cơn ho khan trong họng, sợ chỉ cần để lộ ra mảy may sợ hãi sẽ làm tình hình thêm rối loạn.
“Có gặp phải tình huống đặc biệt nào không, hay thứ đặc biệt nào khác?”
“Không ạ.”
Gã cố ý giấu nhẹm chuyện gặp tay thám tử tư kia, cùng chuyện bị người ta đẩy xuống tầng hầm. Trực giác mách bảo kẻ đẩy gã và tay thám tử kia không phải cùng một người, nếu không tay thám tử kia quả có tài diễn xuất thiên phú, quá tự nhiên.
Húc Tử báo cáo xong, bèn ra đứng trước cửa văn phòng Hình Chí Cương, tay cầm cái gạt tàn bằng đồng, điếu thuốc lá nơi đầu ngón tay đã sắp cháy lẹm vào da mà gã vẫn không hề có ý quăng đi.
“Cẩn thận kìa! Cháy rồi! Cháy rồi!” Mễ Lộ Lộ thoa phấn son thơm nức, bước tới dúi cả điếu thuốc lẫn ngón tay Húc Tử vào gạt tàn. Húc Tử hất mạnh cô ta ra, đặt cái gạt tàn xuống bên cạnh chậu hoa bằng sứ phía đối diện.
“Làm cái gì thế?”
“Anh đi theo tôi.” Mễ Lộ Lộ kéo gã đi thẳng ra ngoài. Gã thoáng chần chừ, giờ vẫn đang trong giờ làm, theo lẽ thường không được đi đâu nửa bước, nhưng thâm tâm gã lại mơ hồ xuất hiệm cảm giác chống đối với Hình Chí Cương, nên để mặc cho Mễ Lộ Lộ kéo mình tới gian để đồ bên cạnh phòng hóa trang. Dù sao, người như Tần Á Triết nếu thực sự muốn tìm ông chủ Hình tính sổ thì dựa vào sức một mình gã cũng không ngăn nổi.
Gian phòng để đồ này bình thường là nơi các vũ nữ thay quần áo, hoặc chui vào lén lút đếm tiền boa, thậm chí là túm tụm lại dạy bảo ma mới chưa hiểu chuyện, nên đây được coi là “khu vườn bí mật” của đám đàn bà con gái, đàn ông như gã không thể đặt chân vào. Không hiểu sao, Húc Tử lại ngoại lệ, thỉnh thoảng còn được gọi vào chơi vài ván bài cửu, mấy cô ả ai cũng phanh áo, lồ lộ để nửa bầu ngực, để mặt mộc khoe lông mày nhẵn thín, tựa hồ không kiêng dè gã.
Mễ Lộ Lộ nhìn chằm chằm gã một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được phì cười, mắng: “ Đồ chết bầm! Anh thật sự không tò mò tẹo nào đấy hả?”
Húc Tử bóp nhẹ cái cằm tròn lẳng của Mễ Lộ Lộ, bật cười. Gã quả thực không phải người có tính tò mò.
“Này, anh biết không? Tôi nghe người ta nói, chị Yến hình như không phải tự sát đâu.”
“Nghe ai nói?” Phản ứng của Húc Tử lúc nào cũng nằm ngoài dự liệu, và luôn bắt trúng thớp người ta.
Mễ Lộ Lộ quả nhiên nghiêm mặt, lại nói: “Không cần biết là ai nói, anh đã trông thấy xác của chị Yến chưa? Thế nào, có giống bị người ta giết không? Thư tuyệt mệnh của chị ấy được đăng lên báo rồi, nói Kim Ngọc Tiên chính là Bươm Bướm Nhỏ, còn nói chị ấy thuê người giết cô ta, tôi đọc đi đọc lại vẫn thấy không đúng thế nào ấy...”
“Là cô thấy đúng không? Sao vừa nãy lại bảo nghe người ta nói.” Húc Tử bỗng cảm thấy biểu cảm đang hừng hực nhiệt huyết bị tạt cho gáo nước lạnh của Mễ Lộ Lỗ rất đáng yêu, nên quyết định tiếp tục đùa giỡn cô ta.
Nào ngờ Mễ Lộ Lộ dường như không đếm xỉa đến lời gã, nổi giận nói: “Được rồi, là tự tôi đoán ra được chưa, chị Yến nhất định bị người ta giết đấy!”
“ Tôi cũng biết thế.” Húc Tử thầm thừa nhận.
“Thế nên tôi càng nghĩ càng thấy bất thường, ai lại giết chị ấy, đổ trách nhiệm vụ Bươm Bướm Nhỏ lên đầu chị ấy chứ? Tôi nghĩ, hẳn phải là...” Tiếng cô ta càng lúc càng khẽ, cơ hồ đã ghé sát vào lỗ tai Húc Tử, “hẳn phải là ông chủ Hình.”
“Sao cô biết?”
“Vì nét chữ chứ sao?” Mễ Lộ Lộ tự đắc nói, “Nét chữ trên bức thư tuyệt mệnh kia, vốn không phải của chị Yến.”
“Cô nhìn thấy ở đâu nét chữ của chị ấy? Chúng tôi đều chưa ai thấy bao giờ, cũng không biết là chị ấy có biết chữ không nữa.” Húc Tử cười méo mó, nhớ lại năm đó ông giáo phải đánh vật để dạy mình đọc viết.
Mễ Lộ Lộ trịnh trọng lấy ra một quyển sổ nhỏ da mềm từ trong túi xách, nói: “Anh không biết đấy thôi, ngày nào chị Yến cũng lén ghi chép lại tiền boa của chúng tôi, ngỡ là bọn tôi không biết, nhưng thực ra ngoài ả ngốc Chu Viên Viên thì ai cũng biết cả...”
Húc Tử không đợi cô ta nói xong đã nhanh chóng giật lấy cuốn sổ mở xem, quả nhiên nét bút nắn nót đẹp đẽ bất ngờ, khác xa kiểu cứng cáp ngả nghiêng trong thư tuyệt mệnh. Húc Tử từng nghiên cứu kỹ bức thư tuyệt mệnh đó, dù nét chữ trong đó cũng không giống của Hình Chí Cương, nhưng xét từ vẻ méo mó tự nhiên cuối nét chữ, thì hẳn là người thuận tay phải dùng tay trái viết.
“Nói vậy, tất cả mọi người trong Bách Lạc Môn đều biết chị Yến bị người ta mưu sát?”
Mễ Lộ Lộ ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: “E là vậy. Nhưng mà, nghe nói chị ấy còn có một đứa con gái, chỉ không biết giờ đang ở đâu.”
Đêm hôm đó, cô ta vốn tưởng vẫn có thể giống như bình thường, nghe gió lạnh gào rít bên ngoài cửa sổ, tờ Thân Báo tốn hẳn một trang đăng tin Thượng Quan Giác Nhi uống thuốc độc tự tử khiến không khí xung quanh càng có vẻ thổn thức nghẹn ngào. Cô ta gập gối, bịt lỗ tai lại, cố chìm vào giấc ngủ, tiếc rằng vô dụng, vẫn có những âm thanh nhỏ hóa thành dòng nước trong suốt, róc rách rót vào tai cô ta.
Tiếng hít thở, tiếng mèo kêu, tiếng lá rơi quét đất, tiếng ông bán bánh tét thịt nướng thu dọn sạp hàng, tiếng bước chân...
Tiếng bước chân?
Cô ta mở bừng hai mắt, không khí ấm áp bí bức trong chăn bỗng đông cứng lại. Đến khi cô ta giở chăn ra, tiếng hít thở của một người khác đã càng thêm rõ rệt, hơi thở lộn xộn không theo quy tắc nào, thậm chí còn mang đầy phẫn nộ bóp chặt lấy thần kinh cô ta! Cô ta nhanh tay bật đèn lên, căn phòng chìm trong màn đêm trắng kỳ dị, mọi thứ đều lồ lộ.
“Cô là ai?” Cô ta cố sức giữ bình tĩnh, không hét lên thất thanh, cũng không rút con dao găm phòng thân giấu dưới nệm ra tự vệ.
Vì người vừa như âm hồn lẻn vào, cũng là một cô gái, kém cô ta vài tuổi, vẻ mặt trông còn kinh hoàng hơn cô ta.
Trong nháy mắt, sự đối đầu giữa hai người dường như đã hoàn toàn mất đi tính chất nguy hiểm, trái lại có chút thê lương.
“Cô gái, cô trông có vẻ không giống hạng đói ăn đói mặc, mặt mày cũng chẳng nham hiểm, sao lại đi theo con đường này?” Tất Tiểu Thanh cố nói thật nhỏ, như để khơi gợi lòng thương hại.
Cô gái đó run lẩy bẩy, có ý muốn rút lui nhưng lại không cam lòng, phải thu hết can đảm mới dám lên tiếng: “ Cô hãy tránh xa Stephen ra, nếu không tôi sẽ liều mạng với cô.”
Tất Tiểu Thanh bấy giờ mới nhận ra trong tay người đối diện là một cây kéo cũ đen xì, rõ ràng là đồ dùng để tỉa cành cắt râu tôm trong nhà dân bình thường. Tất Tiểu Thanh muốn bật cười, nhưng trông đối phương ở vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thê thảm như vậy liền không nở, bèn chống người ngồi dậy, định xuống giường. Nào ngờ cô gái kia lại quát: “ Không được động đậy!” đồng thời tiến lên hai bước, kề mũi kéo vào ngay cổ họng cô ta.
Tất Tiểu Thanh không hề tỏ ra sợ hãi, cô ta biết rõ người thế nào mới thực sự đáng sợ.
“Cô gái, tôi không quen biết người nào tên Stephen, vì vậy cô tìm tôi liều mạng có hơi vô lý đấy. Hay là cô cứ ngồi xuống, từ từ kể lại đầu đuôi sự tình, cũng tránh để tôi chết trong tay cô mà vẫn không hiểu nguyên do, cô oan uổng, tôi lại càng oan uổng hơn, không phải sao?”
Cô gái không trả lời, như sợ bị lừa, có điều mũi kéo lại gí gần thêm. Tất Tiều Thanh đành lùi lại, dựa vào vách tường, sống lưng sau làn áo ngủ mỏng đã không còn chút hơi ấm nào nữa.
“Cô đừng có vờ vịt! Anh ấy là vậy đấy, thích qua lại với hạng đàn bà lừa bịp người khác, cô, rồi một ả nữa cũng thế!” Dứt lời, cô gái nọ đã khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.
“Một ả nữa là ai?” Tất Tiểu Thanh cảm thấy có thể tận dụng cơ hội nay, bèn từ từ nhấc lưng khỏi mặt tường lạnh ngắt. Cô ta hiểu đối phương càng hoảng loạn, mình càng gặp nguy hiểm, nhưng đồng thời đây cũng là lúc dễ chạy thoát nhất, nếu tiếp tục dùng dằn e chỉ còn nước rút dao găm dưới nệm ra quyết đấu với cô ả.
Thế nhưng...nhìn cánh tay gầy yếu chẳng khác gì mình của đối phương, cô ta bất giác lại do dự.
“Cô không cần biết ả còn lại là ai, tôi... tôi không tìm được ả ta, nên chỉ có thể đến tìm cô!”
“Cô cho rằng cái người tên Stephen ấy đang ở chỗ tôi?” Tất Tiểu Thanh len lén đổi tư thế, ngả người về trước, tay phải từ từ lần tới thành gường, “Nếu quả thực cô nghi ngờ như vậy thì có thể tìm xem.”
Cô gái cắn răng nhìn trừng trừng cô ta hồi lâu, rồi đột nhiên lùi tới gần tủ quần áo, quờ tay ra sau lưng mở tung cửa tủ. Chuỗi động tác này trông có vẻ rất khó khăn, vì mắt cô ta vẫn không rời Tất Tiểu Thanh một giây phút nào.
Tất Tiểu Thanh gật đầu với cô gái, ra hiệu cô ta có thể quay người lại tìm, đồng thời dùng nét mặt đảm bảo bản thân sẽ không giở trò gì.
Thế nên cô ta quay mặt về phía tủ quần áo, lật tung mấy bộ quần áo ít ỏi đến đáng thương bên trong. Ba bộ sườn xám, hai chiếc áo khoác lông cừu dày, hai chiếc áo ngắn vải bông, một chiếc áo khoác nam màu đen, và ba bộ vest nam dày dặn. Trong ngăn kéo bên dưới là một ít đồ lót, áo sơ mi lèo tèo vài cái nhưng đều rất mới, như thể chưa từng mặc hoặc chỉ mặc đúng một lần...
Cô gái lần sờ hai bộ đồ nam trong tủ rất lâu, làm trống ngực Tất Tiểu Thanh đập thình thịch.
Hồi lâu sau, cuối cùng cô ta cũng quay người lại, có điều cây kéo trên tay vẫn chưa hề hạ xuống.
“Xin lỗi, chắc là tôi nhầm rồi.” Giọng nói hơi chậm, nhưng rất chắc chắn.
Tất Tiểu Thanh thở phào một hơi.
Húc Tử ở nhà tĩnh dưỡng tròn năm ngày. Ba ngày đầu, gã ngủ li bì, như muốn để xương cốt tự mình điều chỉnh, đến khi cơn đau đớn nơi bả vai không còn nhói lên nữa. Ngày thứ tư, gã xuống dưới nhà ăn một bát nhỏ vằn thắn, rồi mua rất nhiều thức ăn đóng hộp của một tay tiểu thương người Do Thái, nhưng vừa ăn một miếng cá mòi đã nôn ra bằng sạch. Ngày thứ năm, đầu đau như muốn vỡ ra, gã cứ canh cánh chuyện mình bị đẩy xuống tầng hầm nhà Jenny, đặc biệt là mảnh giấy rơi ra từ quyển Giới ca kỹ Thượng Hải kia, càng nghĩ càng thấy rằng, đó không phải mảnh giấy, mà đúng ra là...
Ngày thứ sáu, Húc Tử vẫn chưa định đi làm lại ở Bách Lạc Môn, nhưng Hình Chí Cương đã tìm đến tận cửa.
Chị Yến chết rồi, ông chủ muốn gã giúp tổ chức tang lễ, không cần trang trọng, cũng không bày rượu trắng, chỉ cần chọn một buổi tối gọi tất cả các vũ nữ tập hợp lại là được.
Đây chắc đã là sự đối đãi tốt nhất dành cho phận lênh đênh không gốc rễ rồi!
Húc Tử chỉ nghĩ đến đấy, gã trước nay không suy xét nhiều đến chuyện hậu sự. Nhưng cái chết của chị Yến rốt cuộc vẫn khiến hắn cảm thấy có gì đó kỳ quặc. Nghe Mễ Lộ Lộ kể lại, chị Yến chính là người thuê sát thủ giết Bươm Bướm Nhỏ, chị ta vốn bắt tay với cô ả kia ăn trộm một món đồ quan trọng của ông chủ Hình, nhưng sau đó Bươm Bướm Nhỏ là một mình nuốt trọn cao chạy xa bay, chị Yến trong cơn tức giận đã đến mức tuyệt tình, nhưng về sau không thoát khỏi lương tâm cắn rứt, bèn tự tử mong có thể chuộc tội. Chuyện này vừa nghe đã thấy rất khiên cưỡng, Húc Tử lấy làm ngạc nhiên về sự bốc đồng qua loa đại khái của ông chủ, một “chân tướng” đến bản thân gã còn không tin, làm sao có thể lừa được ông chủ Tần?
“Thế có nghĩa là, không tìm thấy món đồ?”
“Không thấy.”
Húc Tử nén cơn ho khan trong họng, sợ chỉ cần để lộ ra mảy may sợ hãi sẽ làm tình hình thêm rối loạn.
“Có gặp phải tình huống đặc biệt nào không, hay thứ đặc biệt nào khác?”
“Không ạ.”
Gã cố ý giấu nhẹm chuyện gặp tay thám tử tư kia, cùng chuyện bị người ta đẩy xuống tầng hầm. Trực giác mách bảo kẻ đẩy gã và tay thám tử kia không phải cùng một người, nếu không tay thám tử kia quả có tài diễn xuất thiên phú, quá tự nhiên.
Húc Tử báo cáo xong, bèn ra đứng trước cửa văn phòng Hình Chí Cương, tay cầm cái gạt tàn bằng đồng, điếu thuốc lá nơi đầu ngón tay đã sắp cháy lẹm vào da mà gã vẫn không hề có ý quăng đi.
“Cẩn thận kìa! Cháy rồi! Cháy rồi!” Mễ Lộ Lộ thoa phấn son thơm nức, bước tới dúi cả điếu thuốc lẫn ngón tay Húc Tử vào gạt tàn. Húc Tử hất mạnh cô ta ra, đặt cái gạt tàn xuống bên cạnh chậu hoa bằng sứ phía đối diện.
“Làm cái gì thế?”
“Anh đi theo tôi.” Mễ Lộ Lộ kéo gã đi thẳng ra ngoài. Gã thoáng chần chừ, giờ vẫn đang trong giờ làm, theo lẽ thường không được đi đâu nửa bước, nhưng thâm tâm gã lại mơ hồ xuất hiệm cảm giác chống đối với Hình Chí Cương, nên để mặc cho Mễ Lộ Lộ kéo mình tới gian để đồ bên cạnh phòng hóa trang. Dù sao, người như Tần Á Triết nếu thực sự muốn tìm ông chủ Hình tính sổ thì dựa vào sức một mình gã cũng không ngăn nổi.
Gian phòng để đồ này bình thường là nơi các vũ nữ thay quần áo, hoặc chui vào lén lút đếm tiền boa, thậm chí là túm tụm lại dạy bảo ma mới chưa hiểu chuyện, nên đây được coi là “khu vườn bí mật” của đám đàn bà con gái, đàn ông như gã không thể đặt chân vào. Không hiểu sao, Húc Tử lại ngoại lệ, thỉnh thoảng còn được gọi vào chơi vài ván bài cửu, mấy cô ả ai cũng phanh áo, lồ lộ để nửa bầu ngực, để mặt mộc khoe lông mày nhẵn thín, tựa hồ không kiêng dè gã.
Mễ Lộ Lộ nhìn chằm chằm gã một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được phì cười, mắng: “ Đồ chết bầm! Anh thật sự không tò mò tẹo nào đấy hả?”
Húc Tử bóp nhẹ cái cằm tròn lẳng của Mễ Lộ Lộ, bật cười. Gã quả thực không phải người có tính tò mò.
“Này, anh biết không? Tôi nghe người ta nói, chị Yến hình như không phải tự sát đâu.”
“Nghe ai nói?” Phản ứng của Húc Tử lúc nào cũng nằm ngoài dự liệu, và luôn bắt trúng thớp người ta.
Mễ Lộ Lộ quả nhiên nghiêm mặt, lại nói: “Không cần biết là ai nói, anh đã trông thấy xác của chị Yến chưa? Thế nào, có giống bị người ta giết không? Thư tuyệt mệnh của chị ấy được đăng lên báo rồi, nói Kim Ngọc Tiên chính là Bươm Bướm Nhỏ, còn nói chị ấy thuê người giết cô ta, tôi đọc đi đọc lại vẫn thấy không đúng thế nào ấy...”
“Là cô thấy đúng không? Sao vừa nãy lại bảo nghe người ta nói.” Húc Tử bỗng cảm thấy biểu cảm đang hừng hực nhiệt huyết bị tạt cho gáo nước lạnh của Mễ Lộ Lỗ rất đáng yêu, nên quyết định tiếp tục đùa giỡn cô ta.
Nào ngờ Mễ Lộ Lộ dường như không đếm xỉa đến lời gã, nổi giận nói: “Được rồi, là tự tôi đoán ra được chưa, chị Yến nhất định bị người ta giết đấy!”
“ Tôi cũng biết thế.” Húc Tử thầm thừa nhận.
“Thế nên tôi càng nghĩ càng thấy bất thường, ai lại giết chị ấy, đổ trách nhiệm vụ Bươm Bướm Nhỏ lên đầu chị ấy chứ? Tôi nghĩ, hẳn phải là...” Tiếng cô ta càng lúc càng khẽ, cơ hồ đã ghé sát vào lỗ tai Húc Tử, “hẳn phải là ông chủ Hình.”
“Sao cô biết?”
“Vì nét chữ chứ sao?” Mễ Lộ Lộ tự đắc nói, “Nét chữ trên bức thư tuyệt mệnh kia, vốn không phải của chị Yến.”
“Cô nhìn thấy ở đâu nét chữ của chị ấy? Chúng tôi đều chưa ai thấy bao giờ, cũng không biết là chị ấy có biết chữ không nữa.” Húc Tử cười méo mó, nhớ lại năm đó ông giáo phải đánh vật để dạy mình đọc viết.
Mễ Lộ Lộ trịnh trọng lấy ra một quyển sổ nhỏ da mềm từ trong túi xách, nói: “Anh không biết đấy thôi, ngày nào chị Yến cũng lén ghi chép lại tiền boa của chúng tôi, ngỡ là bọn tôi không biết, nhưng thực ra ngoài ả ngốc Chu Viên Viên thì ai cũng biết cả...”
Húc Tử không đợi cô ta nói xong đã nhanh chóng giật lấy cuốn sổ mở xem, quả nhiên nét bút nắn nót đẹp đẽ bất ngờ, khác xa kiểu cứng cáp ngả nghiêng trong thư tuyệt mệnh. Húc Tử từng nghiên cứu kỹ bức thư tuyệt mệnh đó, dù nét chữ trong đó cũng không giống của Hình Chí Cương, nhưng xét từ vẻ méo mó tự nhiên cuối nét chữ, thì hẳn là người thuận tay phải dùng tay trái viết.
“Nói vậy, tất cả mọi người trong Bách Lạc Môn đều biết chị Yến bị người ta mưu sát?”
Mễ Lộ Lộ ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: “E là vậy. Nhưng mà, nghe nói chị ấy còn có một đứa con gái, chỉ không biết giờ đang ở đâu.”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook