Tập Truyện Ngắn: Hoa Nở Rồi
-
Chương 3: 3: Là Những Vì Sao Đã Đưa Cô Trở Lại
Người dịch: Hoa Linh Linh
Đêm qua, khi trở về từ con đường cô độc hiu quạnh ấy, là những vì sao đã đưa cô trở lại.
1
Năm giờ chiều, Triệu Phù Mộng đến nhà khách thanh niên quốc tế Nghiên Thành.
Những bông hoa tử đằng leo trước cửa nhà khách đã nở rộ, trong cảnh chiều tà lộ ra một làn sương tím nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Cô đứng yên nhìn một lúc, nhưng vẫn không nảy sinh hứng thú chụp ảnh.
Chủ nhà khách họ Ngô, mặc bộ đồ Đường, cầm quạt giấy, để râu dê, trong tay cầm hai quả óc chó, thấy Triệu Phù Mộng không vào nhận phòng liền xem tướng trước, ông ấy thần bí nói: “Cô Triệu, ấn đường của cô nổi đen.”
Triệu Phù Mộng do dự một giây, có nên đổi sang khách sạn khác không.
Chờ ông chủ Ngô đưa thẻ phòng, Triệu Phù Mộng hỏi: “Tôi xem trên mạng thấy nhà khách của ông có phòng lều trên sân thượng, ai đặt rồi? Đặt mấy đêm vậy?”
Ông chủ Ngô đung đưa chiếc quạt giấy, chỉ về phía sau cô: “Cô hỏi chính anh ấy đi?”
Ở cửa, một người đàn ông xách chiếc vali màu đen đi vào.
Anh ngẩng đầu lên, thấy một nam một nữ đang nhìn mình chằm chằm liền đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo, nhướng mày cười: “Hoan nghênh tôi như vậy à?”
Ông chủ Ngô lắc đầu nguầy nguậy: “Anh Lục, cô gái này nhìn trúng phòng lều trên sân thượng mà anh đặt…”
“Không đổi.”
Ông chủ Ngô quay sang Triệu Phù Mộng, nói một cách tiếc nuối: “Anh ấy nói anh ấy không đổi.”
Triệu Phù Mộng: “… Tôi nghe thấy rồi.”
Đúng là hai quái thai.
Cô ngược lại cũng không thực sự quá muốn căn phòng lều đó, chỉ cảm thấy mới mẻ thôi.
Buổi tối ông chủ Ngô tổ chức cho khách của nhà khách thanh niên đi nghe biển.
Triệu Phù Mộng thay bộ quần áo nhẹ nhàng xong đi xuống, gặp người đàn ông họ Lục kia ở quầy trà tầng một, trên tay anh cầm hai cây gỗ gõ lên một dãy trống mà ông chủ Ngô treo trên tường trang trí.
Âm sắc hơi nặng nề nhưng giai điệu lại rất nhẹ nhàng da diết, như cơn mưa rào tháng tư nói đến là đến, nói đi là đi.
Anh tung cây gỗ lên, sau đó lại vững vàng bắt lấy, quay người nhìn Triệu Phù Mộng một cái: “Cô mặc thế này?”
Triệu Phù Mộng nhìn xuống áo phông, quần bò và giày thể thao của mình: “Có vấn đề gì sao?”
“Không sao.” Anh đứng dậy, cắm cây gỗ vào trong cái bình đất trống bên cạnh, cười nói: “Chỉ là sẽ lạnh thôi.”
Ông chủ Ngô chào hỏi và gọi mọi người tập hợp, Triệu Phù Mộng không có thời gian đi lên thay quần áo.
Bây giờ đã là cuối tháng tư, nhiệt độ ban ngày có lúc lên tới ba mươi độ, còn có thể lạnh đến đâu chứ?
Triệu Phù Mộng rất nhanh liền vô cùng hối hận.
Trong màn đêm, từng đợt sóng trắng xóa nổi lên trên mặt biển xanh thẳm, cuồn cuộn gào thét cuốn lấy bãi cát, vầng trăng khuyết như cái sừng trâu, nhàn nhạt mờ ảo, xa xăm mà trống trải mênh mông.
Gió mang theo sự ẩm ướt và mùi vị mằn mặn từ biển thổi tới.
Cô giúp ông chủ Ngô dựng những ngọn đèn nhỏ sạc bằng điện trên bãi biển, rất nhanh đã bị gió lạnh thổi qua làm chảy nước mũi.
Hắt hơi ba lần liên tiếp, đột nhiên một chiếc áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể được khoác lên vai cô.
Triệu Phù Mộng quay đầu lại nhìn, là người đàn ông họ Lục.
Anh đặt bia đang vác trên vai xuống, ngồi xổm bên cạnh Triệu Phù Mộng, tay cầm lấy ngọn đèn nhỏ lên xem xét: “Ông chủ Ngô luôn thích làm những thứ chỉ có mẽ ngoài, phong hoa tuyết nguyệt này.”
Triệu Phù Mộng quấn áo khoác gió của anh lại, mũi hơi ngứa, sau khi hắt xì hơi một cái, cô liền nói cảm ơn anh.
Sau khi đặt đèn, bia và đồ ăn vặt xong xuôi, mọi người cùng ngồi trên bãi biển.
Ngoài nghe tiếng biển ra, còn có một hoạt động đặc biệt: Sau khi bốc thăm, hai người cùng số có thể chia sẻ với nhau một bí mật khi ngọn đèn nhỏ đã tắt.
Cách này vừa kích thích lại an toàn, mọi người đều là người xa lạ, sau khi chuyến du lịch kết thúc sẽ đường ai nấy đi, trong biển người sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Triệu Phù Mộng rút được số 7, đang nhìn xung quanh để tìm số “7” còn lại thì cô thấy người đàn ông họ Lục ngồi đối diện đang lười biếng giơ tờ giấy trong tay lên.
Thay đổi vị trí, hai người ngồi xuống cạnh nhau.
Ông chủ Ngô rót một nồi “súp gà cho tâm hồn” xong liền yêu cầu mọi người tắt hết những ngọn đèn nhỏ, nguồn sáng duy nhất giữa trời và đất là vầng trăng khuyết không mới không cũ.
Triệu Phù Mộng ngồi ôm đầu gối, trong đêm tối tưởng như đang ở vùng lạc hậu thiếu văn minh này, quyết định đè nén trong lòng đó đột nhiên dâng lên bên miệng.
Một câu nói, bị chìm trong tiếng sóng vỗ bất chợt.
2
Chuyến du lịch đến Nghiên Thành này nhanh chóng bị Triệu Phù Mộng quên đi.
Trở lại Mộ Thành, nơi cô đã học tập và làm việc tám năm, vừa mở cửa ra, một mùi hôi thối ập vào mũi, con mèo nuôi trong nhà ba năm kêu thảm thiết như động dục.
Nó lao ra khỏi phòng ngủ, cắn ống quần của cô.
Cô để hành lý xuống bên cạnh cúi người xoa vỗ về, lại bị con mèo nổi điên cắn vào ngón tay.
Khi có giọt máu chảy ra, cô mới hốt hoảng nghĩ tới mình phải đi tiêm vắc xin.
Cô ngồi trên sàn nhà đầy bụi, lấy một cuốn sổ da bò từ trong balo ra, cầm cây bút viết ba chữ “tiêm vắc xin” ở trên cùng.
Có quá nhiều việc phải làm, cô đã lập một danh sách cho bản thân, đủ thứ lớn nhỏ, cộng lại không dưới một trăm việc.
Sau khi tiêm vắc xin trở về, cô lần lượt làm theo từng việc trong danh sách: Dọn dẹp phòng, xếp những món đồ để đó không dùng vào mục “không cần thiết”, gửi bưu thiếp, thư…
Làm xong hơn hai mươi việc thì đã là một tháng sau.
Ngày hôm đó, Triệu Phù Mộng đến một ngân hàng gần tiểu khu để hủy thẻ tín dụng và thẻ ghi nợ bỏ không, con mèo được cô cõng sau lưng không vui kêu suốt dọc đường.
Đợi đến khi chạy qua bốn ngân hàng thì đã đến trưa, Triệu Phù Mộng vừa đi ra bến xe vừa lấy điện thoại ra tìm kiếm trạm cứu hộ thú cưng gần đó.
Chính vào lúc này, có người vỗ vai cô.
Triệu Phù Mộng quay đầu lại, cảnh tượng một tháng trước ở Nghiên Thành hiện lên trong đầu cô, cô nhìn người đàn ông mặc một thân tây trang giày da chỉnh tề phía sau: “Lục…”
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc: “Cô gì ơi, con mèo của cô kêu dữ lắm, bây giờ trời nóng, cô nhét nó vào balo như thế nó sẽ rất khó chịu.”
Triệu Phù Mộng nhìn anh chằm chằm: “Anh không nhớ tôi sao?”
Người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới: “Chúng ta đã từng gặp nhau à? Trí nhớ của tôi không tốt lắm…”
Triệu Phù Mộng lắc đầu, xoay người tiếp tục tìm kiếm địa chỉ.
Khoé mắt cô liếc thấy người đàn ông kéo cửa xe, lên một chiếc xe sang trọng màu bạc đang đỗ bên đường.
“Này…”
Người đàn ông dừng lại: “Có chuyện gì vậy?”
Trong lúc kích động, Triệu Phù Mộng ngăn anh lại, do dự một chút, cô cởi balo đeo trên lưng xuống: “Anh thiếu mèo không?”
Người đàn ông nhìn cô.
“Nó tên là Cát Cát.
Mèo lông ngắn Hoa Kỳ, có chứng nhận… Tôi, tôi không tiện nuôi nó nữa, nếu như anh cần…”
Người đàn ông đóng cửa xe lại, ngồi xổm xuống mở balo ra.
Một con mèo đen trắng, mập mạp đáng yêu, đôi mắt xanh lục đẹp như phỉ thúy.
Người đàn ông gãi gãi cằm con mèo, nghe nó kêu gừ gừ: “Cô yên tâm đưa nó cho một người lạ quen ở ven đường?”
Giọng điệu của Triệu Phù Mộng kiên quyết chắc chắn: “Anh sẽ đối xử tốt với nó.”
3
Người đàn ông tên Lục Thiêm Tinh, là một giáo viên khoa sáng tác của Học viện Âm nhạc Mộ Thành.
Sau khi tặng mèo cho Lục Thiêm Tinh, bởi vì những câu hỏi vụn vặt như “loại thức ăn cho mèo”, “quen với cát đậu phụ hữu cơ hay cát đất sét”, “lần trước diệt ký sinh trùng là khi nào” mà hai người thường xuyên liên lạc với nhau.
Qua lại nhiều lần, ăn vài bữa cơm, xem vài bộ phim, cũng không làm gì cả, ngày nói chuyện mấy tiếng đồng hồ.
Lục Thiêm Tinh là một người đàn ông thú vị, anh không hề khiến cô cảm thấy buồn chán dù chỉ là một chút.
Triệu Phù Mộng vẫn đang từng bước thực hiện danh sách của mình.
Lúc nhận được tin nhắn wechat của Lục Thiêm Tinh vào sáng sớm, cô đang mang hoa và cây cối mình nuôi tặng cho một cụ già rất cần, còn thuận tiện tặng cho ông cụ một hộp trà Mao Tiêm.
Lục Thiêm Tinh gửi tin nhắn wechat nói, “Cát Cát” nghịch ngợm quá rồi, hôm qua chiếc ghế sofa da còn nguyên vẹn cuối cùng của anh cũng đã bị nó cào nát.
Nhân tiện còn gửi kèm thêm những bức ảnh hiện trường “vô cùng thê thảm”.
Triệu Phù Mộng trả lời: Ghế sofa nhà tôi đều là loại rẻ tiền, dù có bị cào rách cũng không thấy xót.
Cô nghĩ đến việc tiếp theo trong danh sách, hỏi Lục Thiêm Tinh: Anh có thích đọc sách không?
Nửa giờ sau, Triệu Phù Mộng lấy nốt chút trà Phổ Nhĩ còn sót lại trong nhà ra tiếp đãi Lục Thiêm Tinh.
Lục Thiêm Tinh ngồi trên chiếc ghế gỗ dài, vừa uống trà vừa quan sát xung quanh.
Căn hộ một phòng ngủ trống không đã chỉ còn lại vài đồ dùng trong nhà, trên sàn đặt những chồng sách đã được buộc gọn.
Triệu Phù Mộng tháo dây thừng ra: “Anh có muốn chọn không?”
“Bình thường cô thích đọc cái gì…” Lục Thiêm Tinh cầm quyển sách trên cùng lên, anh hơi ngừng lại, nhướng mày cười hỏi: “《Pipilu và Luxixi》(1)?”
(1)Một cuốn truyện tranh của Trung Quốc.
“《Pipilu và Luxixi》thì làm sao? Lúc tôi không vui sẽ giở ra đọc một chút, rất nhiều câu đều nhớ.”
Triệu Phù Mộng im lặng nhận lấy cuốn sách từ tay anh, vuốt ve bìa sách đã sờn rách vì lật đi lật lại quá nhiều lần.
Cô đã đánh dấu rất nhiều trong đó, còn lấy bút chì tùy tiện ghi lại cảm nghĩ.
Thế giới truyện cổ tích tốt biết bao, có ranh giới trắng đen rõ ràng, thiện ác tất có báo ứng.
Người lớn đã khuấy trộn linh hồn thành một màu xám thối nát bẩn thỉu, còn cảm thấy như thế mới là chân lí.
Cô vuốt ve trang bìa trong nhưng không mở ra nữa mà đóng lại, đưa cho Lục Thiêm Tinh: “Nếu anh muốn thì cầm lấy đi, không muốn thì tôi sẽ vứt.”
Lục Thiêm Tinh cúi đầu nhìn cô: “Cô tài trợ tiền xăng à?”
“Cái gì?”
Lục Thiêm Tinh cười nói: “Nếu cô tài trợ, tôi sẽ chạy thêm hai chuyến nữa, vận chuyển toàn bộ số sách ở đây của cô đi.”
Chiều hôm ấy, bọn họ chạy tới chạy lui bảy lần, cuối cùng cũng chuyển được hết nguyên vẹn một phòng sách trong nhà Triệu Phù Mộng sang nhà Lục Thiêm Tinh.
Trong chuyến cuối cùng, Triệu Phù Mộng đi theo Lục Thiêm Tinh lên lầu xin một ngụm nước.
Vừa mở cửa ra, Cát Cát đã kêu “meo” một tiếng rồi nhào tới.
Cát Cát ở chỗ Lục Thiêm Tinh được hai tuần, đã khôi phục lại dáng vẻ mượt mà trước đây.
Triệu Phù Mộng bị một tiếng kêu này của nó làm cho mềm lòng, ôm nó một lúc lâu không nỡ buông ra.
“Tại sao lại gọi con mèo này là Cát Cát?
“Đã xem qua 《Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki》chưa? Con mèo đen của nhân vật nữ chính trong đó có tên như vậy.” Tất cả ảnh đại diện của cô trên mạng đều là nhân vật nữ chính Kiki trong《Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki》, mặc váy đen, đeo nơ đỏ, cưỡi một cây chổi, cô độc lẻ loi bay trên bầu trời của thành phố.
Lục Thiêm Tinh nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt mang theo sự dò xét: “Tại sao không thể tiếp tục nuôi nó? Cô muốn chuyển nhà sao?”
Triệu Phù Mộng dừng một chút, đặt con mèo xuống, ánh mắt từ biệt xa xăm chứa đựng sự mơ hồ “ừ” một tiếng: “… Sẽ không ở Mộ Thành nữa.”
“Khi nào rời đi?”
“Có thể là… Tháng sáu đi, cũng có thể là đầu tháng bảy.”
Cô lại nghĩ đến buổi tối bên bờ biển ở Nghiên Thành đó, trong lòng luôn có chút để ý, cô không nhịn được xác nhận lại: “Anh thật sự không nhớ tôi sao?”
Lục Thiêm Tinh cười: “Tôi đã từng nói trí nhớ của mình không tốt mà, cô ít nhất cũng phải cho tôi chút gợi ý chứ? Cô xinh đẹp như vậy, nếu tôi đã gặp qua cô, nhất định sẽ không thể nào quên được.”
Câu nói nịnh nọt lấy lòng này một chút cũng không khiến người ta phản cảm, Triệu Phù Mộng cười nói: “Không nhớ nữa thì bỏ đi.”
Lục Thiêm Tinh pha cho cô một tách trà, anh mở nắp đàn ra, tiện tay ấn vài nốt nhạc: “Tôi viết một bản nhạc, còn chưa xong, cô nghe thử giúp tôi chút nhé.”
Triệu Phù Mộng ngồi xuống bên cửa sổ, cô chống má lên bàn, lắng nghe những nốt nhạc sầu muộn và linh hoạt kỳ ảo bay ra từ đầu ngón tay của Lục Thiêm Tinh, một cảm giác thương cảm đang ngấm ngầm thiêu đốt trong lòng cô.
Lục Thiêm Tinh đàn vài đoạn rồi dừng lại, cách cây đàn piano nhìn cô mỉm cười: “Tôi sẽ biểu diễn ở buổi hoà nhạc tốt nghiệp vào tháng sau.
Mời cô đến nghe, coi như tiệc tiễn biệt cô.”
4
Vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc tốt nghiệp, Triệu Phù Mộng đặc biệt chọn một chiếc váy dài trong số quần áo ít ỏi còn lại để mặc đi cổ vũ Lục Thiêm Tinh.
Lúc Lục Thiêm Tinh nhìn thấy cô mắt liền sáng lên, tựa như viên ngọc bám bụi lâu ngày, cuối cùng hôm nay cũng được lau sạch sẽ.
Hội trường của Học viện Âm nhạc nguy nga lộng lẫy, dàn nhạc đang điều chỉnh âm thanh.
Lục Thiêm Tinh dẫn cô lên hàng ghế đầu, chỉnh lại chiếc nơ đang đeo trên người mình, hỏi cô: “Có được không? Tôi cứ cảm thấy bộ đồ này quá trang trọng, mặc vào khiến tôi rất không thoải mái.”
“Anh mặc vest rất đẹp, có điều tôi vẫn cảm thấy áo sơ mi bình thường thoải mái phù hợp với anh hơn.”
Ánh mắt của Lục Thiêm Tinh có vài phần khác thường: “Trước đây cô thật sự từng gặp qua tôi sao?”
Triệu Phù Mộng mím môi cười.
“Rốt cuộc là khi nào vậy?”
“Không nói cho anh biết đâu, cứ từ từ đoán đi.” Cô đưa tay lên phủi phủi vai anh, làm xong động tác này xong, sững sờ một hồi cô mới cảm thấy hình như hơi quá giới hạn, có chút ám muội.
May mà Lục Thiêm Tinh không để ý, anh bảo cô ngồi xuống còn mình đi vào hậu trường chuẩn bị cho màn biểu diễn.
Dàn nhạc mở màn buổi hòa nhạc tốt nghiệp với bản giao hưởng của Antonín Dvořák, tiếp theo sau là Lục Thiêm Tinh.
Trên sân khấu rộng lớn, chỉ có một tia sáng trắng chiếu vào anh, bản nhạc anh diễn tấu như là làn nước thấp thoáng trong ánh trăng, xâu chuỗi những điềm báo về những ưu thương của cuộc đời.
Triệu Phù Mộng yên lặng lắng nghe, phút chốc, tất cả mọi người đều biến mất, trái đất cũng không tồn tại, cô là một hạt bụi nhỏ bé bay bổng trong vũ trụ bao la.
Cô cúi đầu che mặt lại, không có cách nào khống chế được, nước mắt lặng lẽ rơi trong bóng tối.
Nốt nhạc cuối cùng dừng lại, Lục Thiêm Tinh đứng dậy chào cảm ơn, tiếng vỗ tay như sấm.
Người dẫn chương trình đưa micro tới hỏi về cảm hứng sáng tác, Lục Thiêm Tinh cười nói: “Không có cảm hứng gì cả, chỉ nghĩ vu vơ mà thôi.
Có điều vừa rồi, cuối cùng tôi cũng đã nghĩ ra được một cái tên cho bản nhạc chỉ có số hiệu này của mình.”
“Là gì vậy?”
Ánh mắt của Lục Thiêm Tinh xuyên qua bóng tối, nhìn bóng dáng của người đang cúi đầu kia: “《Phù Sinh Nhược Mộng》.”
Triệu Phù Mộng vào nhà vệ sinh rửa mặt sau đó đến cửa ra vào của tòa nhà đợi Lục Thiêm Tinh.
Lục Thiêm Tinh thay bộ vest gò bó ra, mặc một chiếc áo phông màu xám, dưới chân đi dép tông, anh ném chìa khóa xe cho Triệu Phù Mộng: “Cô lái xe, chúng ta đi uống rượu.”
Mất một tiếng rưỡi để lái xe đến ngoại ô Mộ Thành.
Một quán nhỏ nơi hoang vu, rượu là do chủ quán đích thân ủ, có hương mơ thoang thoảng, vừa uống vào miệng thì mát lạnh, nhưng tác dụng chậm lại rất mạnh.
Lục Thiêm Tinh ngà ngà say, mở miệng hát thần khúc khiêu vũ trên quảng trường cho Triệu Phù Mộng nghe, Triệu Phù Mộng cười lớn nói anh như vậy là đang xỉ nhục phong cách của Học viện Âm nhạc Mộ Thành.
“Cô tốt nghiệp trường nào?” Lục Thiêm Tinh đặt bình rượu xuống đất, chống hai tay ra sau, duỗi thẳng chân.
“Đại học Mộ Thành…” Triệu Phù Mộng hờ hững thản nhiên cười cười: “Bây giờ thất nghiệp rồi, cũng đang làm nhục phong cách của trường.”
“Cho nên cô mới rời khỏi Mộ Thành?”
Triệu Phù Mộng không nói nữa, cầm bình rượu lên rót cho mình.
Gió đêm của vùng hoang vu thoảng qua tai, vầng trăng trên trời phản chiếu trong bầu rượu.
Vừa định nâng ly lên, cổ tay cô liền bị giữ chặt.
Đợi đến khi nhìn thấy cảm xúc thẳng thắn vô tư lại nồng nàn kịch liệt trong mắt Lục Thiêm Tinh, cô mới ý thức được, đây là một nụ hôn.
5
Sau đó, Triệu Phù Mộng trốn tránh Lục Thiêm Tinh rất lâu.
Những việc trong danh sách vẫn đang được tiếp tục làm từng cái một, gần như đã hoàn thành xong rồi.
Nhưng mà mấy việc cuối cùng ấy, cái trước lại gian nan hơn cái sau.
Cô ở trong căn hộ chỉ còn một chiếc giường suốt ba ngày không đi đâu, cuối cùng cũng thu hết can đảm về quê một chuyến.
Quê cô là một thị trấn nhỏ không ai biết đến ở miền nam, nó quá trầm tĩnh, đến mức mấy năm nay không thu hút được sự quan tâm của người dân do thiên tai, cũng chẳng được dư luận chú ý do tai nạn, ngoại trừ ba tháng trước, thị trấn nhỏ này lần đầu tiên bị dính vào một vụ bê bối.
Triệu Phù Mộng thuê một chiếc xe trong huyện rồi lái về thị trấn.
Mẹ cô đang phơi chăn bông nghe thấy tiếng động cơ liền thò đầu ra từ tầng hai nhìn xuống, ngừng một lát, giọng bà run run gọi cô: “Mộng Mộng?”
Chẳng mấy chốc cha cô cũng đã trở về, hai ông bà thật thà chất phác lại ít nói khi đối mặt với Triệu Phù Mộng càng trầm mặc hơn.
Triệu Phù Mộng tháo kính râm xuống, để nguyên khẩu trang, hỏi mẹ: “Mẹ có cần giúp gì không?”
Cả ngày hôm đó, Triệu Phù Mộng giúp tổng vệ sinh, giặt quần áo, lái xe đến cửa hàng mua một tạ gạo, lại đến hàng điện máy mang về một chiếc điều hoà mới tinh…
Đến tám giờ tối, sau khi ăn xong bữa cơm trong im lặng với cha mẹ cô liền quyết định rời đi.
Cha vẫn không nói gì, mẹ thì đi tới đi lui mấy phòng để giúp cô gói đặc sản, cuối cùng hỏi cô: “Thật sự không ở lại một đêm rồi đi sao?”
“Không ở đâu ạ, sáng mai còn có việc…” Cô nhìn cha một cái, cầm lấy túi đồ lớn trên tay mẹ: “… Hai người bảo trọng.”
Mẹ tiễn cô đến cửa liên tục hỏi: “Bao giờ con về?”
Triệu Phù Mộng nghẹn ngào: “… Sớm thôi ạ.”
Sau khi lên huyện trả xe, cô ra ga ngồi tàu thường về Mộ Thành.
Nằm trên giường tầng cao nhất giống như con thuyền trên mặt nước vậy, lắc lư chao đảo.
Trong khoang tàu yên tĩnh, mọi người đều đã ngủ say, có thể láng máng nghe thấy tiếng ngáy.
Triệu Phù Mộng không ngủ được, nghe thấy điện thoại rung một cái liền lấy ra xem, là tin nhắn thoại Lục Thiêm Tinh gửi đến, một phút ba mươi giây.
Cô do dự một lúc rồi ấn mở, để sát vào tai.
Là bản nhạc piano đó, 《Phù Sinh Nhược Mộng》.
Nghe xong, cô gõ từng chữ trong bóng tối: Có thể đi cùng tôi đi đến một nơi không?
Lục Thiêm Tinh nhanh chóng trả lời lại, nói đi đón cô.
Cô nằm trên giường, trong trận lắc lư chòng chành hối thúc người ta đi vào giấc ngủ như vậy, cô tắt khoảnh khắc bạn bè đi, lần lượt xóa danh sách các cuộc trò chuyện wechat, chỉ để lại của Lục Thiêm Tinh.
Sau đó cô xóa số điện thoại của mình, xóa hết tất cả nội dung trên các trang mạng xã hội Weibo, Instagram, Twitter, Facebook,… sau đó gỡ cài đặt từng trang một…
Cuối cùng, phần mềm dùng để liên lạc duy nhất còn lại trên điện thoại là wechat, trên màn hình trống trải sạch sẽ.
Bảy giờ sáng, Lục Thiêm Tinh lái xe đến đón cô, trông anh tiền tuỵ hốc hác như ngủ không ngon giống cô, anh cầm hành lý của cô để ra phía sau, khi cửa đóng lại, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô: “Tôi có thể đi cùng cô, nhưng cô phải đi làm vài việc với tôi trước.”
“Việc gì vậy?”
Lục Thiêm Tinh úp úp mở mở, từ đầu đến cuối vẫn không nói cho cô biết phải làm gì.
Xe đi bốn tiếng đồng hồ trên đường cao tốc, một tiếng trên đường
huyện, một tiếng đường núi quanh co, đến khi Triệu Phù Mộng, một người chưa bao giờ say tàu xe đều cảm thấy có chút khó chịu thì đã tới một ngôi làng nhỏ.
6
Cotinus coggygria(2) mọc quanh làng, dưới lá cờ đỏ ở đầu làng có một vài đứa trẻ đang chơi đùa, trong làn bụi bị xe cuộn lên, chúng ném đồ đạc trong tay đi, lao về phía trước: “Chú Lục! Chú Lục!”
(2)Cotinus coggygria là một loài thực vật có hoa trong họ Đào lộn hột.
Loài này được Scop mô tả khoa học đầu tiên năm 1771.
Mình thật sự không tìm được tên tiếng việt của nó nên đành để vậy.
Lục Thiêm Tinh chào hỏi từng người, uyển chuyển từ chối lời mời vào nhà nghỉ ngơi rồi dẫn Triệu Phù Mộng tiếp tục đi về phía trước.
Khi đến một khe núi, bước chân của anh cuối cùng cũng dừng lại, chỉ về phía xa: “Có nhìn thấy không?”
Trên nền đất đỏ, những bụi cây, bụi gai, cỏ dại mọc um tùm, xen lẫn những tàn tích, đổ nát thê lương.
“Nơi đó là địa điểm cũ của làng Hồng Kỳ, mười năm trước xảy ra sạt lở, con đê bị vỡ, đất đá trôi rạt, toàn bộ ngôi làng bị ngập, hơn hai mươi người thiệt mạng…” Lục Thiêm Tinh hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Triệu Phù Mộng, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, nói: “Trong đó có cha tôi…”
Triệu Phù Mộng giật mình sửng sốt.
“… Cả đời ông ấy không có nguyện vọng nào khác, chỉ muốn một ngày nào đó có thể thấy con trai mình biểu diễn trên sân khấu.
Vốn dĩ chỉ cần nửa năm nữa là ý nguyện của ông ấy đã có thể thành hiện thực rồi…”
Triệu Phù Mộng im lặng.
“Sinh mạng có thể chống lại được bất kỳ khó khăn nào, nhưng nó lại có thể dễ dàng bị chôn vùi hủy hoại trong một sự cố…” Ánh mắt Lục Thiêm Tinh mờ mịt, chứa đựng sương mù dày đặc: “… Chính là mạnh mẽ kiên cường lại mỏng manh yếu ớt như thế.”
Trên núi, gió lồng lộng thổi qua tay áo.
Trong phút chốc, trong lòng Triệu Phù Mộng bỗng nổi lên cảm giác xấu hổ, dưới ánh mặt trời chói chang của buổi trưa, dưới cái nhìn chăm chú của núi rừng tịch mịch, không có cách nào có thể lánh thân.
“Lục Thiêm Tinh, anh…”
Lục Thiêm Tinh xoay người lại: “Đi thôi, đưa cô đi uống trà.”
Trà của người đồng hương pha có trộn lẫn vỏ cam, vị hơi lạ nhưng lại khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Bữa trưa mang đậm hương vị núi rừng, cháo rau, khoai nướng, một bình rượu cổ được cất kỹ.
Chập tối, Lục Thiêm Tinh lái xe đưa Triệu Phù Mộng rời khỏi làng Hồng Kỳ, đến trường tiểu học của thị trấn.
Trường tiểu học đã tan học, cánh cổng đóng chặt.
Lục Thiêm Tinh đưa cô vòng ra phía sau, trực tiếp đi vào.
Cái gọi là trường tiểu học thực ra chỉ có ba dãy nhà gỗ thấp, ở trên cùng của dãy thứ hai là phòng học âm nhạc, trong đó vậy mà lại có một cây đàn piano Yamaha.
Qua cửa sổ, Lục Thiêm Tinh chỉ cho cô xem: “Tôi đã tặng cây đàn piano này cho trường, ban đầu trường chỉ có một cây đàn organ.
Hồi học tiểu học, giáo viên dạy nhạc cảm thấy tôi có thiên phú về âm nhạc nên đã tự bỏ tiền túi ra để tôi đi theo cô giáo trên huyện học piano.
Cô ấy bị bệnh nhiều năm, năm ngoái đã qua đời tại bệnh viện Mộ Thành, tôi đã lo ma chay cho cô ấy.
Cô ấy may mắn hơn cha tôi, có thể thấy học sinh của mình thực hiện giấc mơ âm nhạc mà bản thân không thể đạt được.”
Lục Thiêm Tinh tựa vào cửa sổ, mặc kệ trên đó đã phủ đầy bụi: “Một chặng đường này của tôi đã gặp rất nhiều quý nhân, cho nên cũng bị đặt rất nhiều kỳ vọng.
Tuy nặng nề nhưng tôi nghĩ đây là nơi để một người sống yên phận.” Anh hơi quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt nghiêng đang sững sờ của Triệu Phù Mộng.
Mạng sống quý giá không phải ở bản thân tính mạng, mà ở ý nghĩa phức tạp đằng sau sinh mệnh ấy.
Tập hợp của nỗi đau thống khổ và niềm vui hân hoan, sự dũng cảm trong nghịch cảnh, niềm hy vọng trong tuyệt vọng, thậm chí cả những điều gian ác xấu xa, thâm thuý sâu sắc khó có thể biểu lộ ra… Tất cả những thứ ấy đều là ý nghĩa của sinh mệnh.
Sau khi đi thăm trường tiểu học, Lục Thiêm Tinh và Triệu Phù Mộng tìm một khách sạn trong thị trấn để ngủ lại.
Điều kiện không tốt lắm, phòng đắt nhất cũng có mùi ẩm mốc.
Triệu Phù Mộng vốn định nghỉ ngơi một lát nhưng Lục Thiêm Tinh lại quấy rầy không ngừng gõ cửa, anh ôm máy tính đi vào, nhất định muốn cùng cô xem phim hoạt hình.
“Xem cái gì?”
“《Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki》” Lục Thiêm Tinh bật máy lên: “Tôi còn chưa xem qua.”
Triệu Phù Mộng đã xem bộ phim hoạt hình này không dưới mười lần, cốt truyện không hề phức tạp, phù thủy bị đối xử lạnh nhạt đã đưa con mèo đen đi tu luyện, cuối cùng nhận được sự khẳng định, thu hoạch được câu chuyện về tình bạn, nhưng mỗi một tình tiết đều khiến cô vô cùng cảm động.
Cô nhấc chân lên ghế sofa, ôm đầu gối, giọng nặng nề: “Lần đầu tiên tôi xem bộ phim hoạt hình này là khi vừa nhận nuôi Cát Cát.
Lúc đó nó chưa đầy một tháng tuổi, màu xanh trong mắt nó còn chưa hết… “
Lục Thiêm Tinh nhìn cô: “Tại sao? Rõ ràng cô không nỡ.”
“Không nỡ bỏ Cát Cát?”
Lục Thiêm Tinh lắc đầu, không nói gì nữa.
7
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Phù Mộng cuối cùng cũng có thể bắt đầu hoàn thành việc cuối cùng trong danh sách của mình, cũng là việc tầm thường nhất.
Lên ngọn núi cao nhất của Mộ Thành ngủ ngoài trời ngắm bình mình.
Lục Thiêm Tinh mua một loạt nhu yếu phẩm như lều, thảm len, nước xịt muỗi, đèn pin, chạng vạng tối liền lái xe vào núi.
Chín giờ tối, Triệu Phù Mộng thành công dựng xong lều của mình dưới sự hướng dẫn của Lục Thiêm Tinh.
Ba tháng trước, ước nguyện của cô ở khách sạn thanh niên Nghiên Thành đã không thực hiện được, lần này cuối cùng cũng có thể mãn nguyện trải qua.
Lục Thiêm Tinh dựng một cái bàn nhỏ ở bên ngoài, Triệu Phù Mộng đi tới giúp đỡ, lấy từ trong túi ra một hộp thịt hộp, cạy mở: “Tôi sẽ biểu diễn cho anh xem một màn làm sandwich.”
Lục Thiêm Tinh hết sức vui mừng: “Cái này còn cần biểu diễn sao?”
“Bảo đảm ngon.” Cô kẹp thịt hộp, giăm bông, rau xà lách và cà chua vào lát bánh mì, dùng dao ăn cắt thành hình tam giác rồi đưa cho Lục Thiêm Tinh.
Lục Thiêm Tinh cắn một miếng: “Cũng được.”
“Uống rượu không?”
Hai người uống rượu với nhau, mặt trăng đã lên cao, không một gợn mây, ranh giới đang treo lơ lửng trên không trung vô cùng rõ ràng.
Triệu Phù Mộng uống cạn rượu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Sao Bắc Đẩu ở đâu?”
Lục Thiêm Tinh duỗi ngón tay ra chỉ vào một chỗ trong Ngân Hà: “Hình cái thìa đó, thấy chưa? Hiện tại đang là mùa hè, cán chùm sao Bắc Đẩu hướng về phương nam.”
Triệu Phù Mộng đột nhiên nói: “Nhà tôi ở phía nam.”
Lục Thiêm Tinh trầm mặc chốc lát: “Sao thế?”
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm vào bảy ngôi sao hợp lại tạo thành cán chùm sao Bắc Đẩu: “… Tôi phải nhớ kỹ, tôi sợ bị lạc.”
Chầu rượu này, càng uống càng tỉnh táo.
Gió núi thổi qua, trong không khí mang theo sương mù mỏng khiến cho người ta cảm thấy có chút lạnh.
Triệu Phù Mộng vừa muốn đi tìm áo thì một chiếc áo khoác còn mang theo độ ấm đã phủ lên đầu cô.
Đột nhiên tiếng kèn harmonica trong trẻo vang lên, thấp thoáng giai điệu của bản nhạc Lục Thiêm Tinh sáng tác đó.
Thời đại ngày nay đã không còn ai thổi kèn harmonica nữa rồi, nhưng chính cái sự “lỗi thời” của nhạc cụ này lại khiến nó có được cảm giác thời đại, làm cho bản nhạc này trở nên vô cùng “phù sinh nhược mộng”.
Tiếng đàn truyền đi rất xa, bị gió núi lạnh lẽo cuốn đi, tản mác trong ánh trăng.
Không biết vì sao, Triệu Phù Mộng lại không kéo áo xuống, cô cứ để nó che khuất tầm mắt của mình lại, nghe bản nhạc đó mà trái tim mềm ra, mềm mại như thể chạm vào liền tan chảy vậy.
Phút chốc, tiếng kèn harmonica dừng lại, một âm thanh ma sát sột soạt rất nhẹ, sau đó, bàn tay của Triệu Phù Mộng bị nắm chặt lấy.
Ấm áp, mang theo chút mồ hôi, hơi dùng lực: “Phù Mộng, cô cảm thấy con người tôi thế nào?”
Phản ứng đầu tiên của Triệu Phù Mộng là mỉm cười, cô luôn cảm thấy lời thoại thế này rất có cảm giác nghiêm túc trịnh trọng, không hợp với con người Lục Thiêm Tinh.
Nhưng cô đang định trả lời thì Lục Thiêm Tinh đã lên tiếng ngăn lại: “Không cần trả lời đâu, cô chỉ cần suy nghĩ thật kỹ là được.”
Quần áo chắn ngang, cô không nhìn rõ được vẻ mặt của Lục Thiêm Tinh.
Trong sự im lặng, thời gian trôi qua rất chậm, tựa như một đêm này vĩnh viễn sẽ không trôi qua.
Trong chốc lát, Triệu Phù Mộng vén áo ra, quay đầu lại nhìn Lục Thiêm Tinh.
Ánh trăng mờ ảo càng tôn lên vẻ đẹp trai của anh, trái tim bị tiếng kèn harmonica thổi mềm mại còn chưa cứng lại, cô nhìn anh, bỗng rướn người về phía trước.
Lần này cô biết rất rõ, đây là một nụ hôn.
Khi Lục Thiêm Tinh tỉnh dậy, bên kia lều trống không.
Anh nhanh chóng bò dậy, chưa kịp đeo giày đã hét lớn về phía khe núi: “Triệu Phù Mộng!” Đáp lại anh chỉ có tiếng vọng lại.
Trong giây lát, anh lấy điện thoại ra gọi cho văn phòng cảnh sát túc trực 24/24 giờ trong khu thắng cảnh: “… Xin hãy giúp tôi tìm một chút những nơi thiếu sự phòng hộ ở gần đây có một người phụ nữ hay không… Cô ấy rất có khả năng có khuynh hướng tự sát!”
8
Một năm trước, Triệu Phù Mộng chuyển đến làm ở một công ty vốn nước ngoài có tiếng.
Người chủ quản đứng đầu anh tuấn đẹp trai, phong thái hơn người, tính hài hước và giữ chừng mực gần như hoàn hảo, hai người có sở thích giống nhau, mới quen mà như đã thân, quan trọng hơn là, anh ta vẫn còn độc thân.
Triệu Phù Mộng rất nhanh liền rơi vào bể tình với anh ta, nhưng mà chính vào sáu tháng trước, cuộc sống thường ngày tuần tự mà tiến của cô nháy mắt đã hoàn toàn bị đảo lộn.
Thực ra người chủ quản đã lấy vợ và có con ở Hong Kong, chuyện này mọi người trong công ty đều bị giấu diếm chặt chẽ.
“Chính thất” bên kia trực tiếp tìm đến cửa, ném mấy tấm ảnh chụp trộm ra trước mặt toàn công ty, túm tóc đè đầu cô lên bàn tổng giám đốc rồi tát liên tiếp mười mấy cái.
Rất nhanh, những bức ảnh và đoạn video ngắn đã được điên cuồng lan truyền trên mạng, người chủ quản rời khỏi Mộ Thành, bị cấp trên điều đến nhận chức ở Hong Kong, anh ta thống khổ đau đớn khóc lóc trước mặt vợ thề sẽ thay đổi.
Hai vợ chồng liền hòa giải, một kẻ phong lưu biết quay đầu hối cải, một người khoan hồng độ lượng, truyền lại thành giai thoại một thời.
Chỉ có mình cô là “tiểu tam” đáng bị ném xuống cống, vậy nên vô số những cuộc gọi quấy rối là có lý, những lời nói nhục mạ là có lý, đem những tư liệu và video truyền đến các toà soạn báo lá cải ở quê cô là có lý, gọi điện cho cha mẹ cô, ở trước mặt đôi vợ chồng hiền lành chất phác ấy thay họ dạy dỗ đứa con gái “vô liêm sỉ” của họ cũng là có lý…
Không có ai cảm thấy cô cũng là nạn nhân bị lừa gạt, lâu ngày, ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình đúng là kẻ tội ác tày trời.
Thế giới bỗng xoay chuyển với tốc độ nhanh chóng, chỉ có cô là người duy nhất bị bỏ lại phía sau.
Có một ngày, vẻ mặt cô ngẩn ngơ hốt hoảng về nhà, lúc nhận được một bao tải chuột chết đẫm máu, cô sụp đổ hoàn toàn.
Lúc trước gặp phải vấp ngã thất bại cô còn có thể về nhà, nhưng giờ đây cha mẹ cô đều đã trở thành đối tượng bị chế giễu ở nơi nhỏ bé đó, cô không dám quay về vì sợ nhìn thấy cha mẹ thất vọng, lại càng sợ sẽ mang tới rắc rối phiền phức cho họ.
Chỉ qua một đêm, công việc và cuộc sống của cô bị phá hủy hoại hoàn toàn.
Sau đó là những tháng ngày mất ngủ cả đêm, việc “sống” này ngoài nỗi đau ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì đối với cô.
9
Triệu Phù Mộng đứng trên đài quan sát, lòng bàn tay nắm chặt lan can, trên người cô còn đang mặc áo khoác của anh, nó bị gió thổi như lá cờ bay phấp phới.
Lục Thiêm Tinh chạy đến thở hổn hển: “Phù Mộng.”
Triệu Phù Mộng quay đầu lại, cười nói: “Anh tỉnh rồi à?”
Lục Thiêm Tinh nhìn cô, đứng yên tại chỗ, không bước tới gần: “Em vẫn quyết định…”
Triệu Phù Mộng chớp mắt: “Anh nhớ ra đã gặp em ở đâu rồi sao?” Ngừng một chút: “… Hay là nói, thực ra anh căn bản không hề quên.”
Lục Thiêm Tinh trầm mặc.
Tối hôm đó, sau khi nghe “bí mật” của Triệu Phù Mộng ở bờ biển, lúc quay trở lại Lục Thiêm Tinh liền tìm ông chủ Ngô hỏi phương thức liên lạc của cô, tình cờ thay, cô và anh đều sống ở Mộ Thành.
Nhưng Mộ Thành lớn như vậy, muốn tìm một người rất khó khăn, có một lần anh vô thức nhập tên của Triệu Phù Mộng vào ô tìm kiếm, không ngờ phút chốc liền hiện ra một video “vợ cả tức giận đánh tiểu tam”, trên diễn đàn địa phương thảo luận về chuyện đó sục sôi ngất trời, trong bài viết có toàn bộ thông tin liên lạc của cô, bao gồm cả địa chỉ nhà.
Sau đó, anh thường xuyên đến tiểu khu nơi Triệu Phù Mộng ở xem xem có thể “tình cờ gặp” cô hay không.
Một tháng sau, cuối cùng ông trời cũng giúp anh thực hiện thành công được “âm mưu”.
Ở trường học, anh từng tiếp xúc qua với những học sinh có khuynh hướng coi thường mạng sống của mình, anh biết việc trực tiếp cứng rắn thuyết phục rất có khả năng sẽ phản tác dụng, chỉ được kìm chế, nhẫn nại, nói gần nói xa.
Điều quan trọng là phải tạo ra một kết nối mới với thế giới cho nội tâm đã hoàn toàn trống rỗng của cô.
“Em đang ngắm sao,” Triệu Phù Mộng quấn chặt áo lại: “… Trước đây không hề cảm thấy chúng có gì đặc biệt, có lẽ là vì quá im lặng.”
Nhưng đêm nay, dưới ánh mắt chăm chú trầm mặc của chúng, cô phát hiện ra mình vẫn chưa đủ dũng khí để rời bỏ trần gian.
Cuối cùng cô cũng hiểu được ý của Lục Thiêm Tinh khi anh nói “Em rõ ràng không nỡ” vào tối qua.
Không nỡ bỏ Cát Cát, không nỡ làm cho cha mẹ đau buồn, không nỡ bỏ qua từng phút từng giây ở bên Lục Thiêm Tinh suốt hai tháng qua.
Cô dùng trăm việc chặt đứt mọi liên hệ, nhưng cuối cùng cô vẫn không nỡ từ bỏ thế giới đầy rẫy những thương tích và tàn khốc trước mắt này, cho dù nó khiến cô đau đớn thống khổ như vậy.
“Phù Mộng” Lục Thiêm Tinh đưa tay về phía cô: “Lại đây.”
Triệu Phù Mộng chậm rãi nới lỏng lan can, tiến lên trước một bước.
Phía dưới đài quan sát là vách núi cao vạn trượng, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái chân liền mềm nhũn, toàn thân đổ mồ hôi khiến cô gần như đứng không vững, lúc này cô mới hiểu mình thật sự chỉ còn cách thế giới hoàn toàn không thể quay lại kia chỉ một bước chân.
Hít một hơi thật sâu, quấn chặt áo khoác của Lục Thiêm Tinh lại, cô cứ như vậy bước từng bước đi tới trước mặt anh.
Từ nơi hoang vắng đó, đến nơi phồn hoa thịnh vượng này.
Lục Thiêm Tinh nắm chặt lấy tay cô mạnh mẽ kéo vào lòng, lúc ôm cô, anh mới nhận ra mình cũng đang run rẩy, thậm chí còn hơn cả cô.
Lúc này, anh còn có thể nghĩ ra một câu nói đùa: “Lều đều đã cho em ở rồi, em còn có gì bất mãn chứ?”
Triệu Phù Mộng bật cười, dựa người vào sát hơn, nắm chặt lấy tay áo anh, trong cái ôm im lặng dài đằng đẵng, thể nghiệm dư vị của sự chấn động linh hồn giữa sự sống và cái chết.
Cái ôm của anh rất ấm áp, đủ rộng lớn, như bến cảng để cô có thể lại lần nữa ra khơi.
“Lục Thiêm Tinh.”
“Ừ?”
“Con người anh, thật sự rất tốt.”
10
Cuối cùng Triệu Phù Mộng vẫn không thấy được mặt trời mọc, cô gối trên đùi Lục Thiêm Tinh ngủ ngon lành.
Lúc nửa đêm, họ đã nói rất nhiều, đều là về tương lai.
Có thể rời khỏi Mộ Thành và bắt đầu lại.
Phải xin lỗi Cát Cát vì sự lơ là trong sáu tháng qua.
Phải giải thích rõ ràng ngọn nguồn với cha mẹ.
Phải tìm một công việc mới, không được sợ hãi sự gièm pha, vu khống hãm hại của thiên hạ nữa.
Mặt trời nhô lên soi chiếu bọn họ, sương và mây mù trên núi, màn đêm và gió lạnh nhanh chóng lùi đi, mặc dù không nhìn thấy nhưng những vì sao vẫn ở đó, phía sau ánh nắng rực rỡ.
Đêm qua, khi trở về từ con đường cô độc hiu quạnh ấy, là những vì sao đã đưa cô trở lại.
Trong cuốn sổ da bò, cô viết thêm một mục vào phía sau một trăm việc:
Ở bên Lục Thiêm Tinh đến già.
Trước khi chưa làm xong việc ấy, cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi thế giới này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook