Tạp Đồ
-
Chương 56: Phong hồi lộ chuyển
Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn, quả bom mà tập đoàn Armenia vừa ném xuống đã làm cho đám chế tạp sư suýt ngất đi. Những người phụ trách của các công ty còn lại nhìn Ngô Đoàn vừa hâm mộ vừa ghen ghét, bọn họ cũng biết hôm nay sẽ không lấy được thứ tốt rồi.
Bùi Hành, người phụ trách của tập đoàn Duy Khả đang rất bực bội. Kinh nghiệm của hắn phong phú hơn Ngô Đoàn nhiều, hắn biết những chế tạp sư ở đây chỉ là chế tạp sư cấp thấp, những chế tạp sư trong công ty tuy có thể làm được những huyễn tạp cao cấp nhưng nếu muốn có những huyễn tạp cấp thấp vừa rẻ, lại vừa hoa lệ, đẹp mắt nhất thì nơi đây mới là lựa chọn tối ưu.
Hắn không thể ngờ được tập đoàn Armenia vốn chưa từng đến đây thì hôm nay lại tự dưng chạy tới, lại còn đưa ra cái giá kinh khủng như vậy. Cho dù tập đoàn Armenia vốn thừa tiền nhưng cũng không nên đưa ra cái giá đó.
Bị kẻ tử địch đè đầu cưỡi cổ như vậy, không cần nói cũng biết tâm tình hắn xấu tới mức nào. Hắn đang định lát nữa sẽ đi tìm chủ quản câu lạc bộ Vương Hạo, giao tình của bọn họ cũng không tệ, xem ra lần này phải nhờ hắn giới thiệu vài gã chế tạp sư rồi.
Lúc này Vương Hạo đang ngồi ở một góc đài nói chuyện với Lam Phong.
Ngô Đoàn đứng trên đài cao lại nói to hơn, nhấn mạnh thêm một lần: “Giỏi nhất! Chúng ta chỉ cần giỏi nhất!” Những lời này khiến hội trường đang ồn ào lập tức yên lặng dần.
Yên tĩnh, tất cả mọi người dần ngồi im.
Ngô Đoàn phát hiện ánh mắt của tất cả các chế tạp sư đều hướng về một người.
Đó là một thiếu niên trông không hề nổi bật ngồi giữa đài.
Chẳng lẽ thiếu niên này chính là chế tạp sư giỏi nhất sao? Ngô Đoàn hơi thất vọng, mình dùng tới 500 vạn mà chỉ có thể mời được một kẻ thế này thôi sao.
Tuy vậy Ngô Đoàn không để lộ vẻ thất vọng mà ngược lại vẫn mỉm cười:”Vị tiên sinh này chính là chế tạp sư giỏi nhất ở đây sao?”
Đánh giá về Ngô Đoàn của những người phụ trách các công ty khác lập tức thay đổi. Họ đã nhìn ra phong cách làm việc của Ngô Đoàn, đó là chỉ cần kết quả, không từ thủ đoạn.
Chỉ sợ vị thiếu niên này sẽ không còn được thoải mái rồi! Những lời này của Ngô Đoàn sẽ khơi dậy tâm lý ghen ghét của nhiều người, có lẽ sẽ có người nhanh chóng đứng lên, mà những người này chắn chắn là sẽ không tầm thường. Bọn họ cũng đoán được Ngô Đoàn sẽ làm gì sau đó.
Hội trường lớn như vậy mà vẫn yên lặng, không có ai nói chuyện. Trường hợp này thật là không bình thường chút nào.
Ánh mắt của các chế tạp sư bên dưới đều tập trung trên người vị thiếu niên này. Nhưng khiến người ta phải ngạc nhiên là vị thiếu niên này vẫn rất bình tĩnh, không hề ngượng ngùng chút nào.
Trong mắt Bùi Hành lộ ra vẻ kinh ngạc với vị thiếu niên lạ mặt này. Hắn hiểu ý nghĩa của sự im lặng này, đó là tất cả các chế tạp sư ở đây đã cam chịu cái câu “chế tạp sư giỏi nhất” của Ngô Đoàn.
Vô luận là ngành nghề nào cũng đều có cái danh “nhất”, người có cái danh hiệu này đều là cao thủ. Mà chữ “nhất” này nếu được mọi người công nhận thì có thể chứng minh được năng lực của người này. Hơn nữa trong ánh mắt của những người này có thể thấy vị thiếu niên này hẳn là có danh vọng rất cao trong câu lạc bộ.
Đáng tiếc! Người này cũng sẽ bị tập đoàn Armenia mời được, thật là đáng tiếc! Bùi Hành thầm thở dài. Khuôn mặt hắn hơi gầy, khí chất nho nhã, hai mắt rất có thần. Mặc dù trong lòng thầm thở dài nhưng vẫn cười nhẹ, bộ dạng thong dong điềm đạm.
Ánh mắt của hắn tập trung vào Trần Mộ, hắn cảm thấy không hiểu, một thiếu niên sao có thể khiến nhiều chế tạp sư phải khâm phục như vậy.
Ngô Đoàn phản ứng rất nhanh, hắn lập tức hiểu được sự yên tĩnh này chính là đã công nhận.
“Không biết vị tiên sinh này có hứng thú tham gia công việc của chúng tôi không?”
Ngô Đoàn tin chắc vào kết quả. Rất đơn giản, vô luận là danh tiếng hay giá cả, không một tập đoàn nào có thể cạnh tranh với họ. ở Đông Thương Vệ thành, Tả gia chính là một cái bảng vàng.
Tên kia chỉ là một hạ cấp chế tạp sư, trước mặt Tả gia còn có thể làm giá sao? Hắn liếc mắt nhìn những người phụ trách xung quanh, trong lòng cực kì đắc ý, ánh mắt của hắn còn cố ý dừng lại trên người Bùi Hành một lát.
Bùi Hành không né tránh ánh mắt của Ngô Đoàn, ngược lại còn rất phong độ hướng hắn thăm hỏi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Trần Mộ chậm rãi đứng lên, dứt khoát từ chối:”Ta sao? Không có hứng thú!”
Hội trường lập tức xôn xao, câu trả lời này của Trần Mộ đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đang đối mắt với Bùi Hành, sắc mặt của Ngô Đoàn đột nhiên trở nên xanh mét, hắn không thể ngờ lại có người như vậy. Tình cảnh của hắn bây giờ thật khó coi, hắn thậm chí còn thấy được một nụ cười trào phúng trên khóe miệng Bùi Hành.
Chết tiệt! Trong lòng hắn rất bực bội, cái tên nhóc đáng chết này lại dám khiến mình không thể xuống đài trước mặt bao nhiêu người thế này.
Ánh mắt của hắn tối sầm lại nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười trông khá cứng nhắc. Tuy nhiên hắn biết lúc này không nên trở mặt, chỉ miễn cưỡng tươi cười:”Chẳng lẽ tiên sinh không hài lòng với điều kiện của chúng tôi?”
Ánh mắt của Trần Mộ từ từ chuyển đến trên người Bùi Hành, âm điệu không nhanh không chậm:”Lễ giới thiệu của tập đoàn Duy Khả là sau hai tháng nữa phải không?”
Bùi Hành mừng như điên, trên mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng những người sáng suốt đều thấy sự hưng phấn của hắn. Hắn đứng dậy:” Đúng! Lễ giới thiệu của chúng ta sẽ bắt đầu sau hai tháng nữa.” Hắn dừng lại một chút, nhìn qua khuôn mặt đang xanh mét của Ngô Đoàn rồi bồi thêm một câu:” Cùng một ngày với tập đoàn Armenia!” Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Ngô Đoàn lại càng khó coi.
Bùi Hành hướng tới Trần Mộ hành lễ:”Không biết vị tiên sinh này có muốn tiếp nhận yêu cầu của công ty chúng tôi hay không. Thù lao của chúng tôi cũng không tính là cao, chỉ có 200 vạn audierne.”
Trần Mộ trầm ngâm một chút rồi gật đầu:” Ta tiếp nhận yêu cầu này, nhưng ta có một yêu cầu.”
Yêu cầu? Tất cả mọi người ở đây đều vểnh tai lên nghe xem yêu cầu của Trần Mộ là gì. Bọn họ không rõ tại sao Trần Mộ lại không nhận một lời yêu cầu có giá 500 vạn audierne mà lại nhận yêu cầu 200 vạn audierne, hơn nữa lại còn đắc tội với Tả gia, đây rõ ràng không phải hành động thông minh.
Bùi Hành mừng rỡ, vội vàng hỏi:” Tiên sinh có yêu cầu gì?”
Bùi Hành, người phụ trách của tập đoàn Duy Khả đang rất bực bội. Kinh nghiệm của hắn phong phú hơn Ngô Đoàn nhiều, hắn biết những chế tạp sư ở đây chỉ là chế tạp sư cấp thấp, những chế tạp sư trong công ty tuy có thể làm được những huyễn tạp cao cấp nhưng nếu muốn có những huyễn tạp cấp thấp vừa rẻ, lại vừa hoa lệ, đẹp mắt nhất thì nơi đây mới là lựa chọn tối ưu.
Hắn không thể ngờ được tập đoàn Armenia vốn chưa từng đến đây thì hôm nay lại tự dưng chạy tới, lại còn đưa ra cái giá kinh khủng như vậy. Cho dù tập đoàn Armenia vốn thừa tiền nhưng cũng không nên đưa ra cái giá đó.
Bị kẻ tử địch đè đầu cưỡi cổ như vậy, không cần nói cũng biết tâm tình hắn xấu tới mức nào. Hắn đang định lát nữa sẽ đi tìm chủ quản câu lạc bộ Vương Hạo, giao tình của bọn họ cũng không tệ, xem ra lần này phải nhờ hắn giới thiệu vài gã chế tạp sư rồi.
Lúc này Vương Hạo đang ngồi ở một góc đài nói chuyện với Lam Phong.
Ngô Đoàn đứng trên đài cao lại nói to hơn, nhấn mạnh thêm một lần: “Giỏi nhất! Chúng ta chỉ cần giỏi nhất!” Những lời này khiến hội trường đang ồn ào lập tức yên lặng dần.
Yên tĩnh, tất cả mọi người dần ngồi im.
Ngô Đoàn phát hiện ánh mắt của tất cả các chế tạp sư đều hướng về một người.
Đó là một thiếu niên trông không hề nổi bật ngồi giữa đài.
Chẳng lẽ thiếu niên này chính là chế tạp sư giỏi nhất sao? Ngô Đoàn hơi thất vọng, mình dùng tới 500 vạn mà chỉ có thể mời được một kẻ thế này thôi sao.
Tuy vậy Ngô Đoàn không để lộ vẻ thất vọng mà ngược lại vẫn mỉm cười:”Vị tiên sinh này chính là chế tạp sư giỏi nhất ở đây sao?”
Đánh giá về Ngô Đoàn của những người phụ trách các công ty khác lập tức thay đổi. Họ đã nhìn ra phong cách làm việc của Ngô Đoàn, đó là chỉ cần kết quả, không từ thủ đoạn.
Chỉ sợ vị thiếu niên này sẽ không còn được thoải mái rồi! Những lời này của Ngô Đoàn sẽ khơi dậy tâm lý ghen ghét của nhiều người, có lẽ sẽ có người nhanh chóng đứng lên, mà những người này chắn chắn là sẽ không tầm thường. Bọn họ cũng đoán được Ngô Đoàn sẽ làm gì sau đó.
Hội trường lớn như vậy mà vẫn yên lặng, không có ai nói chuyện. Trường hợp này thật là không bình thường chút nào.
Ánh mắt của các chế tạp sư bên dưới đều tập trung trên người vị thiếu niên này. Nhưng khiến người ta phải ngạc nhiên là vị thiếu niên này vẫn rất bình tĩnh, không hề ngượng ngùng chút nào.
Trong mắt Bùi Hành lộ ra vẻ kinh ngạc với vị thiếu niên lạ mặt này. Hắn hiểu ý nghĩa của sự im lặng này, đó là tất cả các chế tạp sư ở đây đã cam chịu cái câu “chế tạp sư giỏi nhất” của Ngô Đoàn.
Vô luận là ngành nghề nào cũng đều có cái danh “nhất”, người có cái danh hiệu này đều là cao thủ. Mà chữ “nhất” này nếu được mọi người công nhận thì có thể chứng minh được năng lực của người này. Hơn nữa trong ánh mắt của những người này có thể thấy vị thiếu niên này hẳn là có danh vọng rất cao trong câu lạc bộ.
Đáng tiếc! Người này cũng sẽ bị tập đoàn Armenia mời được, thật là đáng tiếc! Bùi Hành thầm thở dài. Khuôn mặt hắn hơi gầy, khí chất nho nhã, hai mắt rất có thần. Mặc dù trong lòng thầm thở dài nhưng vẫn cười nhẹ, bộ dạng thong dong điềm đạm.
Ánh mắt của hắn tập trung vào Trần Mộ, hắn cảm thấy không hiểu, một thiếu niên sao có thể khiến nhiều chế tạp sư phải khâm phục như vậy.
Ngô Đoàn phản ứng rất nhanh, hắn lập tức hiểu được sự yên tĩnh này chính là đã công nhận.
“Không biết vị tiên sinh này có hứng thú tham gia công việc của chúng tôi không?”
Ngô Đoàn tin chắc vào kết quả. Rất đơn giản, vô luận là danh tiếng hay giá cả, không một tập đoàn nào có thể cạnh tranh với họ. ở Đông Thương Vệ thành, Tả gia chính là một cái bảng vàng.
Tên kia chỉ là một hạ cấp chế tạp sư, trước mặt Tả gia còn có thể làm giá sao? Hắn liếc mắt nhìn những người phụ trách xung quanh, trong lòng cực kì đắc ý, ánh mắt của hắn còn cố ý dừng lại trên người Bùi Hành một lát.
Bùi Hành không né tránh ánh mắt của Ngô Đoàn, ngược lại còn rất phong độ hướng hắn thăm hỏi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Trần Mộ chậm rãi đứng lên, dứt khoát từ chối:”Ta sao? Không có hứng thú!”
Hội trường lập tức xôn xao, câu trả lời này của Trần Mộ đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đang đối mắt với Bùi Hành, sắc mặt của Ngô Đoàn đột nhiên trở nên xanh mét, hắn không thể ngờ lại có người như vậy. Tình cảnh của hắn bây giờ thật khó coi, hắn thậm chí còn thấy được một nụ cười trào phúng trên khóe miệng Bùi Hành.
Chết tiệt! Trong lòng hắn rất bực bội, cái tên nhóc đáng chết này lại dám khiến mình không thể xuống đài trước mặt bao nhiêu người thế này.
Ánh mắt của hắn tối sầm lại nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười trông khá cứng nhắc. Tuy nhiên hắn biết lúc này không nên trở mặt, chỉ miễn cưỡng tươi cười:”Chẳng lẽ tiên sinh không hài lòng với điều kiện của chúng tôi?”
Ánh mắt của Trần Mộ từ từ chuyển đến trên người Bùi Hành, âm điệu không nhanh không chậm:”Lễ giới thiệu của tập đoàn Duy Khả là sau hai tháng nữa phải không?”
Bùi Hành mừng như điên, trên mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng những người sáng suốt đều thấy sự hưng phấn của hắn. Hắn đứng dậy:” Đúng! Lễ giới thiệu của chúng ta sẽ bắt đầu sau hai tháng nữa.” Hắn dừng lại một chút, nhìn qua khuôn mặt đang xanh mét của Ngô Đoàn rồi bồi thêm một câu:” Cùng một ngày với tập đoàn Armenia!” Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Ngô Đoàn lại càng khó coi.
Bùi Hành hướng tới Trần Mộ hành lễ:”Không biết vị tiên sinh này có muốn tiếp nhận yêu cầu của công ty chúng tôi hay không. Thù lao của chúng tôi cũng không tính là cao, chỉ có 200 vạn audierne.”
Trần Mộ trầm ngâm một chút rồi gật đầu:” Ta tiếp nhận yêu cầu này, nhưng ta có một yêu cầu.”
Yêu cầu? Tất cả mọi người ở đây đều vểnh tai lên nghe xem yêu cầu của Trần Mộ là gì. Bọn họ không rõ tại sao Trần Mộ lại không nhận một lời yêu cầu có giá 500 vạn audierne mà lại nhận yêu cầu 200 vạn audierne, hơn nữa lại còn đắc tội với Tả gia, đây rõ ràng không phải hành động thông minh.
Bùi Hành mừng rỡ, vội vàng hỏi:” Tiên sinh có yêu cầu gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook