Tạo Thần
-
Chương 80: Trương phủ
Thân hình nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, vẻ mặt Doanh Thừa Phong khó có thể che dấu được một tia hưng phấn và vui mừng.
Sau khi đánh một trận với chú của mình đã làm cho lòng tự tin của hắn tăng lên rất nhiều.
Đặc biệt là khi kết hợp Hỏa Diễm quyền và Quỷ Ảnh bộ, hai luồng chân khí giao hòa với nhau kích phát ra uy lực của Hỏa Diễm quyền không ngờ có thể dồn Doanh Lợi Đức tới mức phải rút kiếm ra.
Doanh Lợi Đức tu vi chân khí đã đạt tới cửu tầng, đây chính là người có thể tấn công vào thập tầng chân khí a. Vậy mà với tu vi hiện giờ, Doanh Thừa Phong chỉ có cách ngước mặt mà nhìn.
Tuy nhiên, cho dù cách biệt như vậy thì thời điểm Doanh Thừa Phong thi triển uy lực mạnh mẽ của bộ quyền pháp kia không ngờ lại có thể chiếm được thượng phong.
Trước khi song phương giao thủ, vô luận là ai cũng không nghĩ tới một màn này sẽ xảy ra.
Hơn nữa, đây chỉ là tay không đối chiến, nếu như song phương đều dùng linh khí mà nói, Doanh Thừa Phong lại càng thêm tự tin. Phách Vương Thương quyết của hắn tuyệt đối không hề kém hơn Hỏa Diễm quyền.
Nói cách khác, với thực lực của hắn hiện nay đã có thể phóng tay đánh một trận với cường giả cửu tầng chân khí.
Kết luận như vậy tự nhiên là khiến cho Doanh Thừa Phong vui mừng vô cùng.
Bỗng nhiên, trước mặt hắn trở nên sáng sủa hơn, hắn đã đi tới trước cửa một trang viên rộng lớn.
Trang viên này chiếm diện tích cũng không phải là rất lớn, ít nhất nó cũng giống như Tam Hạp Thôn có thể dung nhập mấy trăm gia đình. Nhưng ở trong vòng trăm dặm quanh đây, trang viên này chính là cái độc nhất vô nhị, không ai không biết, không ai không hiểu.
Bởi vì chủ nhân của trang viên này chính là Trương Minh Vân đại sư.
Doanh Thừa Phong đã sớm biết tới nơi này, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tới. Thu liễm lại tâm tình kích động của mình, hắn nhẹ nhàng đi lên gõ cửa.
Sau một lát, đại môn từ từ mở ra, một đại hán sắc mặt lạnh lùng đưa ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
- Người là ai? Có chuyện gì? - Đại hán không chút tức giận, dò hỏi.
Trương Minh Vân đại sư là một vị linh sư cường đại, những người bình thường khi tới đây đều là muốn nhờ đại sư quán linh cho. Cho nên đại hán đối với những người xa lạ tới bái phỏng cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ có điều tiểu oa nhi trước mắt này niên kỷ có chút nhỏ quá đi.
Doanh Thừa Phong hơi cười nói:
- Tại hạ là Doanh Thừa Phong của Tam Hạp Thôn, hôm nay tới đây là muốn cầu kiến.... Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư.
- Gia chủ của ta không rảnh, ngươi hãy để lại bái thiếp.... Ách! Cái gì? Ngươi tới cầu kiến ai?
Sắc mặt đại hán kia không chút thay đổi trả lời, những người xa lạ tới đây đều muốn gặp lão gia hắn, hơn nữa còn nhờ người quán linh cho.
Trong tình hình chung, hắn đều trả lời cho xong, chỉ có điều để đối phương lưu lại bái thiếp, sự tình về sau sẽ không quan hệ gì tới hắn. Nhưng lời của hắn vừa nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn cuối cùng cũng nghe rõ thiếu niên này tới đây không phải là cầu kiến lão gia, mà chính là Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư.
Lập tức, ánh mắt của hắn trở nên linh hoạt sắc bén, trên người còn ẩn hiện một tia khí tức cường đại.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, hắn từ trên người đối phương cảm ứng được cỗ khí tức mạnh mẽ. Hắn thậm chí còn có loại cảm giác, thực lực của người này sợ rằng không hề dưới ba người Doanh Hải Đào.
Trương gia quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, một tên giữ cửa thôi không ngờ một thân tu vi đã đạt tới mức này.
Trung niên hán tử hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn nửa ngày nhưng trong lòng không ngừng lấy làm kỳ.
Hắn đã phóng xuất ra khí tức của mình, nhưng vẻ mặt thiếu niên trước mắt lại dường như không có chuyện gì, phảng phất như căn bản không cảm giác được chuyện gì. Loại tình huống này nếu như xảy ra ở trên người chủ nhân hắn thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng lại xuất hiện ở một thiếu niên mới tí tuổi đầu thật là khó có thể hình dung nổi.
Chậm rãi lui lại sau một bước, khí tức trên người hắn lập tức thu liễm lại, nói:
- Các hạ chờ một chút, tiểu nhân vào trong bẩm một tiếng.
Dứt lời, hắn một lần nữa đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng bước vào trong viện.
Trong lòng Doanh Thừa Phong không khỏi có chút tức giận, người này không ngờ lại có chút vô lễ như vậy, để cho hắn đứng chờ ở ngoài cửa.
Nhưng mà hắn lại không biết, đãi ngộ như vậy đã là tương đối không tồi rồi, nếu như đổi lại là một người khác sợ rằng đã bị trực tiếp đuổi đi, làm sao còn để cho hắn đứng ở trước cửa chính như thế.
Sau một lát, đại môn một lần nữa mở ra, chẳng qua lần này xuất hiện cũng không phải là trung niên hán tử kia, mà chính là gương mặt xinh đẹp đang tươi cười làm Doanh Thừa Phong thần hồn điên đảo.
- Thừa Phong....
Khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong ở trước mặt, ánh mắt xinh đẹp của Trầm Ngọc Kỳ hơi sáng lên, hơn nữa còn không tự chủ được phát ra tiếng kêu.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười gật đầu, nói:
- Ừm! Ta đã trở lại.
Nhưng mà, làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là ngay khi xác định được thân phận của hắn xong, đôi môi đỏ mọng của Trầm Ngọc Kỳ vểnh lên, nói:
- Hừ! Không để ý tới ngươi nữa. - Dứt lời, nàng lập tức quay đầu lại, cả người hóa thành một làn gió nhẹ bay vào trong.
Doanh Thừa Phong nhìn thấy cảnh này mà líu lưỡi, hắn há hốc mồm, như thế nào cũng không thể đoán ra được tâm tư của cô bé này.
Chẳng qua hắn cũng hiểu được một chút, con gái càng nói không để ý tới ngươi, thì lại càng muốn quấn chặt lấy. Nếu thật sự tin tưởng lời nàng ta nói, từ nay về sau giữ khoảng cách, như vậy kết cục cuối cùng tuyệt đối sẽ không tốt.
Thân hình hơi động, hắn đi qua khe hở đại môn, trong lúc vội vàng nhìn về phía trung niên canh cửa cười cười vài cái rồi đuổi theo.
Trung niên hán tử đưa tay dường như muốn cản lại, nhưng chỉ do dự một chút cuối cùng cũng không làm ra hành động gì.
Hắn không phải là người hầu bình thường, kinh nghiệm sống vô số cho nên tự nhiên có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không phải bình thường. Nếu như hắn thật sự ngăn cản, chỉ sợ ngược lại sẽ khiến cho đại tiểu thư nhớ tới mình và tức giận.
Trong lòng nhanh chóng chuyển qua vô số ý niệm, rồi hắn nhanh chóng đóng cửa đại môn, đi nhanh về phía phòng của chủ nhân.
Trầm Ngọc Kỳ tuy rằng luôn mồm nói không để ý tới hắn, nhưng hai cái tai luôn dựng lên để lắng nghe xem hắn có đuổi theo không.
Nghe được tiếng bước chân của Doanh Thừa Phong đuổi theo đằng sau, vẻ mặt nàng hiện lên một nụ cười khó hiểu.
Bước chân thay đổi phương hướng, nàng tiến vào hậu hoa viên nhà mình, đứng dưới bóng cây quế, dường như trong lòng vẫn còn hờn dỗi.
Doanh Thừa Phong thả chậm cước bộ, đi tới đằng sau nàng.
Đảo mắt một vòng, có lẽ bởi vì sáng sớm cho nên ngoại trừ bọn họ ra ở quanh đây không còn ai khác. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Ngọc Kỳ! Là ta a.
Trầm Ngọc Kỳ hừ một tiếng, cũng không có chuyển đầu lại nhìn hắn.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu nói:
- Nàng không thích ta tới thăm sao?
Trầm Ngọc Kỳ cuối cùng cũng xoay người lại, tức giận nói:
- Ngươi vì sao lại muốn tới tìm ta?
Doanh Thừa Phong cười ha hả nói:
- Nàng xem, nàng tới tìm ta nhiều lần như vậy, cuối cùng thì ta cũng phải đáp lễ lại một chút chứ. - Hắn khẽ nháy nháy mắt, nói:
- Có phải vì ta về trễ, cho nên làm nàng giận không?
Hai mắt Trầm Ngọc Kỳ lóe lên một tia quang mang tức giận, nói:
- Ngươi còn nói.... Là ai cho ngươi đi vào Kỳ Liên sơn mạch? Chẳng lẽ ngươi không biết nơi đó rất nguy hiểm sao?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn cuối cùng cũng hiểu được tiểu cô nương này tại sao lại đột nhiên tức giận như thế.
Hóa ra, nàng ta đang lo lắng an nguy cho hắn a.
Trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, ngay cả ánh mắt hắn cũng hơi sáng lên.
Trầm Ngọc Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn một lúc, nhưng một lát sau liền cảm nhận được ánh mắt Doanh Thừa Phong đang nóng rực lên.
Cô nàng này dù sao da mặt cũng rất mỏng, không thể so sánh với Doanh Thừa Phong. Tuy rằng trong lòng vẫn còn đầy lửa giận, nhưng dưới cái nhìn mang tính chất xâm lược của hắn thì khí thế càng lúc càng yếu đi. Tuy rằng nàng ta vẫn không chịu yếu thế, nhưng ánh mắt lại mơ hồ không còn kiên định nữa.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, nói:
- Ngọc Kỳ! Cám ơn.
- Ừm....
Trầm Ngọc Kỳ vô ý thức đáp lại, chút bất mãn và tức giận trong lòng theo đó mọc cánh bay đi. Trái tim cũng nhanh chóng gia tốc, phảng phất như một con hươu đang chạy, làm cho hai má nàng ửng đỏ lên.
Trong lòng Doanh Thừa Phong mừng rỡ vô cùng, hắn biết con gái nhà người ta vốn phải rụt rè, mà hắn thân là nam nhân tự nhiên phải chủ động một chút.
- Khụ khụ....
Nhưng mà, ngay lúc hắn định giơ tay lên, muốn tiến thêm một bước nữa thì hai tai người lập tức nghe thấy tiếng ho khan đầy uy nghiêm.
Doanh Thừa Phong lập tức ngoan ngoãn bỏ tay xuống, quay về phía phát ra thanh âm nhìn lại.
Trương Minh Vân - Chủ nhân trang viện này đang đứng ở đó dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào hắn.
Trầm Ngọc Kỳ mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn dũng cảm tiến lên một bước, nói:
- Cậu! Đây là..... Đây là bằng hữu của con, Tam Hạp Thôn Doanh Thừa Phong.
Trương Minh Vân khẽ gật đầu, nói:
- Ngọc Kỳ! Ta có một số việc muốn nói chuyện với hắn, ngươi đi xuống trước đi.
Trầm Ngọc Kỳ hơi chần chờ một chút, cô chợt lắc đầu nói:
- Cậu! Có chuyện gì thế? Chẳng lẽ không cho con nghe được sao?
Trương Minh Vân liếc mắt nhìn một cái, trong lòng buồn bực, tiểu oa nhi này được mình nuôi nhiều năm như thế mà..... Chỉ có điều trong lòng hắn cũng chỉ nổi lên một chút buồn bực mà thôi, tình cảm sống chung mười năm của hai cậu cháu không hề vì vậy mà dao động.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, đột nhiên nói:
- Ngọc Kỳ! Ta cũng muốn nói chuyện cùng Trương Minh Vân đại sư.
Trầm Ngọc Kỳ hơi giật mình, quay đầu nhìn lại, Doanh Thừa Phong cho nàng thấy một nụ cười tràn ngập tự tin. Không hiểu sao, trong lòng Trầm Ngọc Kỳ thoáng yên ổn, nàng ta khẽ cắn răng, cuối cùng cũng gật nhẹ đầu, xoay người rời đi.
Thiên phú của Doanh Thừa Phong ở trên con đường học tập tri thức linh văn thể hiện ra đã hoàn toàn khuất phục Trầm Ngọc Kỳ, ở trong lòng của nàng thiếu niên này là một quái thai không gì không làm được.
Hơn nữa, với trí tuệ của nàng cũng có thể cảm giác được một chút, cậu của mình rất thưởng thức quái thai này.
Tuy nói hiện giờ, Doanh Thừa Phong đột nhiên tới tìm làm trái tim cô đại loạn, nhưng cậu cũng không nền vì vậy mà quở trách hắn a.
Nhìn Trầm Ngọc Kỳ lưu luyến rời đi, Trương Minh Vân đưa ánh mắt sang phía Doanh Thừa Phong, đột nhiên nói:
- Tiểu tử! Đảm lược của ngươi cũng không nhỏ a.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Vãn bối tới có chút lỗ mãng, mong tiền bối thứ lỗi.
Trương Minh Vân khẽ cười nói:
- Ngươi không ngờ lại một mình tiến vào Kỳ Liên sơn mạch, đên tột cùng là có gì nắm chắc hay là hành động lỗ mãng đây?
Doanh Thừa Phong hơi nhướng mày, nói:
- Vãn bối có chút nắm chắc, hơn nữa có lòng tin tự bảo vệ được mình.
- Bằng cái gì?
- Bằng cái này...
Doanh Thừa Phong hơi đảo tay vào trong người, lấy ra một đôi bao tay, sau đó chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển cuồn cuộn không dứt truyền vào trong bộ áo giáp da. Một luồng hàn khí lấy hắn làm trung tâm bắt đầu tràn ngập ra tứ phía.
Sau khi đánh một trận với chú của mình đã làm cho lòng tự tin của hắn tăng lên rất nhiều.
Đặc biệt là khi kết hợp Hỏa Diễm quyền và Quỷ Ảnh bộ, hai luồng chân khí giao hòa với nhau kích phát ra uy lực của Hỏa Diễm quyền không ngờ có thể dồn Doanh Lợi Đức tới mức phải rút kiếm ra.
Doanh Lợi Đức tu vi chân khí đã đạt tới cửu tầng, đây chính là người có thể tấn công vào thập tầng chân khí a. Vậy mà với tu vi hiện giờ, Doanh Thừa Phong chỉ có cách ngước mặt mà nhìn.
Tuy nhiên, cho dù cách biệt như vậy thì thời điểm Doanh Thừa Phong thi triển uy lực mạnh mẽ của bộ quyền pháp kia không ngờ lại có thể chiếm được thượng phong.
Trước khi song phương giao thủ, vô luận là ai cũng không nghĩ tới một màn này sẽ xảy ra.
Hơn nữa, đây chỉ là tay không đối chiến, nếu như song phương đều dùng linh khí mà nói, Doanh Thừa Phong lại càng thêm tự tin. Phách Vương Thương quyết của hắn tuyệt đối không hề kém hơn Hỏa Diễm quyền.
Nói cách khác, với thực lực của hắn hiện nay đã có thể phóng tay đánh một trận với cường giả cửu tầng chân khí.
Kết luận như vậy tự nhiên là khiến cho Doanh Thừa Phong vui mừng vô cùng.
Bỗng nhiên, trước mặt hắn trở nên sáng sủa hơn, hắn đã đi tới trước cửa một trang viên rộng lớn.
Trang viên này chiếm diện tích cũng không phải là rất lớn, ít nhất nó cũng giống như Tam Hạp Thôn có thể dung nhập mấy trăm gia đình. Nhưng ở trong vòng trăm dặm quanh đây, trang viên này chính là cái độc nhất vô nhị, không ai không biết, không ai không hiểu.
Bởi vì chủ nhân của trang viên này chính là Trương Minh Vân đại sư.
Doanh Thừa Phong đã sớm biết tới nơi này, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tới. Thu liễm lại tâm tình kích động của mình, hắn nhẹ nhàng đi lên gõ cửa.
Sau một lát, đại môn từ từ mở ra, một đại hán sắc mặt lạnh lùng đưa ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
- Người là ai? Có chuyện gì? - Đại hán không chút tức giận, dò hỏi.
Trương Minh Vân đại sư là một vị linh sư cường đại, những người bình thường khi tới đây đều là muốn nhờ đại sư quán linh cho. Cho nên đại hán đối với những người xa lạ tới bái phỏng cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ có điều tiểu oa nhi trước mắt này niên kỷ có chút nhỏ quá đi.
Doanh Thừa Phong hơi cười nói:
- Tại hạ là Doanh Thừa Phong của Tam Hạp Thôn, hôm nay tới đây là muốn cầu kiến.... Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư.
- Gia chủ của ta không rảnh, ngươi hãy để lại bái thiếp.... Ách! Cái gì? Ngươi tới cầu kiến ai?
Sắc mặt đại hán kia không chút thay đổi trả lời, những người xa lạ tới đây đều muốn gặp lão gia hắn, hơn nữa còn nhờ người quán linh cho.
Trong tình hình chung, hắn đều trả lời cho xong, chỉ có điều để đối phương lưu lại bái thiếp, sự tình về sau sẽ không quan hệ gì tới hắn. Nhưng lời của hắn vừa nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn cuối cùng cũng nghe rõ thiếu niên này tới đây không phải là cầu kiến lão gia, mà chính là Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư.
Lập tức, ánh mắt của hắn trở nên linh hoạt sắc bén, trên người còn ẩn hiện một tia khí tức cường đại.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, hắn từ trên người đối phương cảm ứng được cỗ khí tức mạnh mẽ. Hắn thậm chí còn có loại cảm giác, thực lực của người này sợ rằng không hề dưới ba người Doanh Hải Đào.
Trương gia quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, một tên giữ cửa thôi không ngờ một thân tu vi đã đạt tới mức này.
Trung niên hán tử hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn nửa ngày nhưng trong lòng không ngừng lấy làm kỳ.
Hắn đã phóng xuất ra khí tức của mình, nhưng vẻ mặt thiếu niên trước mắt lại dường như không có chuyện gì, phảng phất như căn bản không cảm giác được chuyện gì. Loại tình huống này nếu như xảy ra ở trên người chủ nhân hắn thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng lại xuất hiện ở một thiếu niên mới tí tuổi đầu thật là khó có thể hình dung nổi.
Chậm rãi lui lại sau một bước, khí tức trên người hắn lập tức thu liễm lại, nói:
- Các hạ chờ một chút, tiểu nhân vào trong bẩm một tiếng.
Dứt lời, hắn một lần nữa đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng bước vào trong viện.
Trong lòng Doanh Thừa Phong không khỏi có chút tức giận, người này không ngờ lại có chút vô lễ như vậy, để cho hắn đứng chờ ở ngoài cửa.
Nhưng mà hắn lại không biết, đãi ngộ như vậy đã là tương đối không tồi rồi, nếu như đổi lại là một người khác sợ rằng đã bị trực tiếp đuổi đi, làm sao còn để cho hắn đứng ở trước cửa chính như thế.
Sau một lát, đại môn một lần nữa mở ra, chẳng qua lần này xuất hiện cũng không phải là trung niên hán tử kia, mà chính là gương mặt xinh đẹp đang tươi cười làm Doanh Thừa Phong thần hồn điên đảo.
- Thừa Phong....
Khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong ở trước mặt, ánh mắt xinh đẹp của Trầm Ngọc Kỳ hơi sáng lên, hơn nữa còn không tự chủ được phát ra tiếng kêu.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười gật đầu, nói:
- Ừm! Ta đã trở lại.
Nhưng mà, làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là ngay khi xác định được thân phận của hắn xong, đôi môi đỏ mọng của Trầm Ngọc Kỳ vểnh lên, nói:
- Hừ! Không để ý tới ngươi nữa. - Dứt lời, nàng lập tức quay đầu lại, cả người hóa thành một làn gió nhẹ bay vào trong.
Doanh Thừa Phong nhìn thấy cảnh này mà líu lưỡi, hắn há hốc mồm, như thế nào cũng không thể đoán ra được tâm tư của cô bé này.
Chẳng qua hắn cũng hiểu được một chút, con gái càng nói không để ý tới ngươi, thì lại càng muốn quấn chặt lấy. Nếu thật sự tin tưởng lời nàng ta nói, từ nay về sau giữ khoảng cách, như vậy kết cục cuối cùng tuyệt đối sẽ không tốt.
Thân hình hơi động, hắn đi qua khe hở đại môn, trong lúc vội vàng nhìn về phía trung niên canh cửa cười cười vài cái rồi đuổi theo.
Trung niên hán tử đưa tay dường như muốn cản lại, nhưng chỉ do dự một chút cuối cùng cũng không làm ra hành động gì.
Hắn không phải là người hầu bình thường, kinh nghiệm sống vô số cho nên tự nhiên có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không phải bình thường. Nếu như hắn thật sự ngăn cản, chỉ sợ ngược lại sẽ khiến cho đại tiểu thư nhớ tới mình và tức giận.
Trong lòng nhanh chóng chuyển qua vô số ý niệm, rồi hắn nhanh chóng đóng cửa đại môn, đi nhanh về phía phòng của chủ nhân.
Trầm Ngọc Kỳ tuy rằng luôn mồm nói không để ý tới hắn, nhưng hai cái tai luôn dựng lên để lắng nghe xem hắn có đuổi theo không.
Nghe được tiếng bước chân của Doanh Thừa Phong đuổi theo đằng sau, vẻ mặt nàng hiện lên một nụ cười khó hiểu.
Bước chân thay đổi phương hướng, nàng tiến vào hậu hoa viên nhà mình, đứng dưới bóng cây quế, dường như trong lòng vẫn còn hờn dỗi.
Doanh Thừa Phong thả chậm cước bộ, đi tới đằng sau nàng.
Đảo mắt một vòng, có lẽ bởi vì sáng sớm cho nên ngoại trừ bọn họ ra ở quanh đây không còn ai khác. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Ngọc Kỳ! Là ta a.
Trầm Ngọc Kỳ hừ một tiếng, cũng không có chuyển đầu lại nhìn hắn.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu nói:
- Nàng không thích ta tới thăm sao?
Trầm Ngọc Kỳ cuối cùng cũng xoay người lại, tức giận nói:
- Ngươi vì sao lại muốn tới tìm ta?
Doanh Thừa Phong cười ha hả nói:
- Nàng xem, nàng tới tìm ta nhiều lần như vậy, cuối cùng thì ta cũng phải đáp lễ lại một chút chứ. - Hắn khẽ nháy nháy mắt, nói:
- Có phải vì ta về trễ, cho nên làm nàng giận không?
Hai mắt Trầm Ngọc Kỳ lóe lên một tia quang mang tức giận, nói:
- Ngươi còn nói.... Là ai cho ngươi đi vào Kỳ Liên sơn mạch? Chẳng lẽ ngươi không biết nơi đó rất nguy hiểm sao?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn cuối cùng cũng hiểu được tiểu cô nương này tại sao lại đột nhiên tức giận như thế.
Hóa ra, nàng ta đang lo lắng an nguy cho hắn a.
Trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, ngay cả ánh mắt hắn cũng hơi sáng lên.
Trầm Ngọc Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn một lúc, nhưng một lát sau liền cảm nhận được ánh mắt Doanh Thừa Phong đang nóng rực lên.
Cô nàng này dù sao da mặt cũng rất mỏng, không thể so sánh với Doanh Thừa Phong. Tuy rằng trong lòng vẫn còn đầy lửa giận, nhưng dưới cái nhìn mang tính chất xâm lược của hắn thì khí thế càng lúc càng yếu đi. Tuy rằng nàng ta vẫn không chịu yếu thế, nhưng ánh mắt lại mơ hồ không còn kiên định nữa.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, nói:
- Ngọc Kỳ! Cám ơn.
- Ừm....
Trầm Ngọc Kỳ vô ý thức đáp lại, chút bất mãn và tức giận trong lòng theo đó mọc cánh bay đi. Trái tim cũng nhanh chóng gia tốc, phảng phất như một con hươu đang chạy, làm cho hai má nàng ửng đỏ lên.
Trong lòng Doanh Thừa Phong mừng rỡ vô cùng, hắn biết con gái nhà người ta vốn phải rụt rè, mà hắn thân là nam nhân tự nhiên phải chủ động một chút.
- Khụ khụ....
Nhưng mà, ngay lúc hắn định giơ tay lên, muốn tiến thêm một bước nữa thì hai tai người lập tức nghe thấy tiếng ho khan đầy uy nghiêm.
Doanh Thừa Phong lập tức ngoan ngoãn bỏ tay xuống, quay về phía phát ra thanh âm nhìn lại.
Trương Minh Vân - Chủ nhân trang viện này đang đứng ở đó dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào hắn.
Trầm Ngọc Kỳ mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn dũng cảm tiến lên một bước, nói:
- Cậu! Đây là..... Đây là bằng hữu của con, Tam Hạp Thôn Doanh Thừa Phong.
Trương Minh Vân khẽ gật đầu, nói:
- Ngọc Kỳ! Ta có một số việc muốn nói chuyện với hắn, ngươi đi xuống trước đi.
Trầm Ngọc Kỳ hơi chần chờ một chút, cô chợt lắc đầu nói:
- Cậu! Có chuyện gì thế? Chẳng lẽ không cho con nghe được sao?
Trương Minh Vân liếc mắt nhìn một cái, trong lòng buồn bực, tiểu oa nhi này được mình nuôi nhiều năm như thế mà..... Chỉ có điều trong lòng hắn cũng chỉ nổi lên một chút buồn bực mà thôi, tình cảm sống chung mười năm của hai cậu cháu không hề vì vậy mà dao động.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, đột nhiên nói:
- Ngọc Kỳ! Ta cũng muốn nói chuyện cùng Trương Minh Vân đại sư.
Trầm Ngọc Kỳ hơi giật mình, quay đầu nhìn lại, Doanh Thừa Phong cho nàng thấy một nụ cười tràn ngập tự tin. Không hiểu sao, trong lòng Trầm Ngọc Kỳ thoáng yên ổn, nàng ta khẽ cắn răng, cuối cùng cũng gật nhẹ đầu, xoay người rời đi.
Thiên phú của Doanh Thừa Phong ở trên con đường học tập tri thức linh văn thể hiện ra đã hoàn toàn khuất phục Trầm Ngọc Kỳ, ở trong lòng của nàng thiếu niên này là một quái thai không gì không làm được.
Hơn nữa, với trí tuệ của nàng cũng có thể cảm giác được một chút, cậu của mình rất thưởng thức quái thai này.
Tuy nói hiện giờ, Doanh Thừa Phong đột nhiên tới tìm làm trái tim cô đại loạn, nhưng cậu cũng không nền vì vậy mà quở trách hắn a.
Nhìn Trầm Ngọc Kỳ lưu luyến rời đi, Trương Minh Vân đưa ánh mắt sang phía Doanh Thừa Phong, đột nhiên nói:
- Tiểu tử! Đảm lược của ngươi cũng không nhỏ a.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Vãn bối tới có chút lỗ mãng, mong tiền bối thứ lỗi.
Trương Minh Vân khẽ cười nói:
- Ngươi không ngờ lại một mình tiến vào Kỳ Liên sơn mạch, đên tột cùng là có gì nắm chắc hay là hành động lỗ mãng đây?
Doanh Thừa Phong hơi nhướng mày, nói:
- Vãn bối có chút nắm chắc, hơn nữa có lòng tin tự bảo vệ được mình.
- Bằng cái gì?
- Bằng cái này...
Doanh Thừa Phong hơi đảo tay vào trong người, lấy ra một đôi bao tay, sau đó chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển cuồn cuộn không dứt truyền vào trong bộ áo giáp da. Một luồng hàn khí lấy hắn làm trung tâm bắt đầu tràn ngập ra tứ phía.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook