Tạo Thần
-
Chương 64: Hung lang
Thoáng yên lặng, ngay chốc lát lại có thêm một con ác lang hung hăng bổ nhào tới.
Mặc dù nó đã tận mắt chứng kiến đồng loại mình chết dưới kiếm của tên nhân loại này, nhưng vẫn hành động mà không hề do dự. Vuốt sắc vươn ra, thừa dịp Doanh Thừa Phong chưa rút trường kiếm mà vồ lấy rất tàn nhẫn.
Thân hình Doanh Thừa Phong xoay một vòng tại chỗ, hai chân chuyển động và đồng thời thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp né tránh móng vuốt con sói.
Cùng lúc đó, hắn vận lực cổ tay rút trường kiếm ra, hào quang tức thì lóe lên.
Một cơn mưa máu bắn lên không trung, con Dã lang ngay lập tức bị trọng thương, nằm rên rỉ trên mặt đất không nhúc nhích.
Rốt cuộc Doanh Thừa Phong cũng yên tâm. Ở thế giới này, mặc dù bầy sói mạnh hơn đời trước rất nhiều nhưng bù lại thì trường kiếm trong tay hắn cũng vượt xa vũ khí lạnh của kiếp trước.
Được chân khí phụ trợ, trường kiếm của hắn sắc bén vô song, nhẹ nhàng bay múa trên không trung. Mặc dù nhìn thì không có tí lực gì nhưng nơi kiếm phong đi qua, từng con Dã Lang hoàn toàn không đủ sức chống cự.
Có điều, sự hung ác tàn nhẫn và tính linh hoạt trong các động tác của đám Dã lang đã vượt xa Doanh Thừa Phong dự tính.
Trừ con Dã lang đi đầu bị hắn dùng trường kiếm bất ngờ chém chết, mấy con còn lại đều kiêng kị những nhát chém sắc bén của trường kiếm trong tay hắn.
Chúng vây quanh Doanh Thừa Phong và tấn công theo nhiều phương hướng khác nhau, nhưng khi gặp phải kiếm quang bén nhọn kia đều nhanh chóng lắc mình né tránh, không hề liều mạng nữa.
Doanh Thừa Phong vẫn phản ứng nhanh nhạy, nhưng dù sao cũng chưa từng tu luyện qua môn kiếm kĩ nào cường đại. Cho dù hắn vung trường kiếm như bay thì cũng không thể nào phản xạ lưu loát như Bá Vương Thương được.
Một khắc sau, tuy hắn vẫn còn chém trúng mấy con Dã lang không kịp tránh né, nhưng trước sau vẫn không thể chém chết thêm con nào nữa.
Trong lòng dần dần không khỏi nóng vội, Doanh Thừa Phong tức giận hừ một tiếng.
Hắn khẽ dụng lực chân, thân hình xoay nửa vòng. Trong lúc chuyển động thì đã cầm lấy chiếc hộp dài sau lưng.
Dùng tay nhẹ nhàng mở cái hộp dài ra, ba đoạn trường thương ngay lập tức bung ra trong không trung.
Cơ hồ cùng lúc đó, kiếm quang chợt biến mất và tắt hẳn hào quang.
Động tác của Doanh Thừa Phong nhanh như chớp, vừa mới đem tam tiết trường thương ra thì trường kiếm liền về vỏ.
Những con Dã Lang này vừa nhìn thấy thấy kiếm quang từng khiến chúng sợ hãi biến mất thì không khỏi vui mừng quá đỗi. Sau khi tru lên một tiếng dài, rất nhiều con Dã lang nhào tới cắn xé từ nhiều hướng khác nhau.
Song vào lúc này, Doanh Thừa Phong ra tay như điện, nhanh chóng tổ hợp lại tam tiết trường thương đang rơi từ không trung xuống.
Bá Vương Thương!
Kể từ khi Doanh Thừa Phong quán linh thành công cây thương này, hơn nữa tiến hành tu luyện thì hắn đã đặt tên cho nó là Bá Vương Thương.
Thương này dài một trượng hai thước. Một khi tổ hợp lại, chỉ cần đập vào mắt thì đã khiến cho người ta không rét mà run.
Cầm trường thương trong tay, lòng can đảm của Doanh Thừa Phong nhanh chóng tăng lên bằng tốc độ không thể hình dung nổi.
Hắn hét lớn một tiếng, âm thanh vang vọng như sét đánh, trường thương đâm thẳng về phía trước.
Trước mắt hắn là một con Cự Lang có hình thể to lớn nhất, trên người nó đã dính ba vết thương sâu tới tận xương. Không thể nghi ngờ, Trong đám sói vây công Doanh Thừa Phong thì nó là con mạnh nhất và hung hãn nhất. Doanh Thừa Phong ba lần chém trúng nhưng vẫn không thể lấy mạng nó, ngược lại xém tí nữa bị nó gây thương tích.
Cho nên, cục diện hai bên quả thực là không chết không thôi.
Lúc này, tốc độ của con sói lớn là nhanh nhất. Trong nháy mắt khi kiếm quang biến mất, nó liền chớp thời cơ hung hăng bổ nhào tới.
Có điều nó vừa mới xông lên, tức thì đã cảm nhận được một luồng gió.
Đó là một luồng kình phong mãnh liệt, sắc bén không thể nào tưởng tượng được.
Ngọn gió này giống như một mũi tên xuyên thấu không gian, đâm vào tròng mắt rồi nhấn tiếp vào thân nó.
“Bốp…”
Ngay lực tức vang lên tiếng nổ.
Mặc dù Bá Vương Thương vô cùng nặng nề nhưng khi trong tay Doanh Thừa Phong thì linh hoạt như vật sống.
Cú đâm này có tốc độ cực nhanh không gì sánh nổi, so với kiếm quang còn nhanh hơn mấy phẩn.
Con sói lớn còn chưa kịp có phản ứng thì đã bị mũi thương đâm trúng, hơn nữa đáng nói là nó phải chịu đựng toàn bộ lực lượng của Bá Vương Thương nổ mạnh.
Thân thể con sói lớn mặc dù mạnh mẽ nhưng cũng không thể nào chống đỡ được Bá Vương Thương, binh khí sáo trang vô cùng cường đại.
Một tiếng nổ “đùng” vang lên, một thương này của Doanh Thừa Phong đã đánh nát đầu con sói. Sức mạnh kinh hồn sắc bén không gì sánh được như không gì cản nỗi đã xuyên thấu qua thân thể con cự lang này.
Lực lượng li tâm nóng rực của cán thương giờ khắc này hoàn toàn bộc phát, đánh nát bấy thân thể con sói.
“Giết…!!!”
Doanh Thừa Phong giận dữ quát lên, múa trường thương như bay. Khi còn đang ở giữa không trung, hắn liền mượn lực ném tới rồi lui về phía sau, trong thời gian đó thêm một con Dã lang nữa bị giết chết.
Hắn cười ha hả, chân khí trong cơ thể cấp tốc lưu chuyển, tận sức thi triển Bá Vương Thương pháp.
Thanh vũ khí dài một trượng hai trong tay hắn phảng phất như là món đồ chơi Phong Hỏa Luân của em bé hay quơ quơ, có điều lại uy năng phát ra vô cùng khủng khiếp, không thể nào hình dung được.
Bầy sói kêu thảm không ngừng, rốt cuộc thanh âm của chúng đã mang mùi vị sợ hãi.
Lúc Doanh Thừa Phong cầm trường kiếm, bọn chúng mặc dù không dám liều mạng nhưng vẫn dám tấn công theo nhiều hướng khác nhau.
Chỉ cần không bị trường kiếm đâm xuyên đầu thì nhiều nhất bọn chúng chỉ bị đả thương chút xíu thôi.
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong đổi binh khí cầm Bá Vương Thương trong tay thì bầy sói này thảm rồi.
Uy năng của Bá Vương Thương hơn xa trường kiếm, những con Dã lang chỉ cần bị chạm nhẹ là đã bị tàn phế.
Sau một khắc, hơn hai mươi con Dã lang vây công Doanh Thừa Phong đã bị hắn đánh gục toàn bộ. Mặc dù không phải con Dã lang nào cũng đoạn khí chết đi nhưng gân cốt đã bị thương nặng, khó mà nhúc nhích.
“Hú…u…u…”
Phía xa trên núi lại truyền tới một tiếng sói tru.
Sau đó có vô số bóng đen xuất hiện trong tầm mắt Doanh Thừa Phong.
Mặc dù hắn chém giết mấy chục con Dã Lang nhưng so với tổng số thì không đáng bao nhiêu. Mà càng giết chóc thì hắn càng thêm nhiều địch nhân.
Doanh Thừa Phong khẽ nheo mắt, tức giận hừ một tiếng, không đánh được thì phải chạy. Hắn đeo Bá Vương Thương lên lưng rồi liều mạng chạy trốn về phương xa không chút do dự.
Cơ nhục đôi chân đột nhiên bành trướng lên, vội vàng xông ra bằng một tốc độ không gì so sánh được, trong giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt của bầy sói.
Sau một canh giờ liên tục chạy trốn thì hắn mới dừng bước.
Nơi này cũng là một vùng sơn cốc, nhưng căn cứ theo bản đồ thì hắn có thể đoán được nơi này tương đối an toàn. Không có dị thú hung mãnh chiếm cứ nhưng cũng không sinh ra các dược thảo và khoáng vật trân quý gì cả.
Cho nên nơi này cũng không có nhiều người lui tới, đúng là một khu vực không tệ để nghỉ ngơi hồi phục.
Doanh Thừa Phong tiến thẳng vào trong sơn cốc, tìm tòi một hồi, rốt cuộc tìm được một cái sơn động vắng vẻ rồi tiến vào trong đó.
Sơn động cũng không sâu, hơn nữa rất khô ráo, bên trong cũng chẳng có thứ gì tốt.
Hắn thở hắt ra một hơi, thầm mắng rồi thu Bá Vương Thương vào.
Tuy nó có uy năng của khủng khiếp nhưng cũng lại liên quan trực tiếp đến việc tiêu hao chân khí. Mặc dù hắn đại sát tứ phương, uy phong lẫm liệt chém giết mấy chục đầu Dã lang, nhưng chân khí trong cơ thể cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cho nên khi hắn nhìn thấy cả đàn cự lang chạy tới, hắn liền chạy đi không hề do dự.
Lúc này, hắn đã ngồi xếp bằng trong huyệt động rồi trấn tĩnh lại, sau đó cẩn thận lấy chiếc hộp vuông, cầm xác con Đoạt Mệnh Phong ra ngoài.
Đoạt Mệnh Phong không hổ là Dị thú cường đại. Sau khi chịu một tát mang sức mạnh cường đại của con gấu, mặc dù là bị đánh chết tươi nhưng thi thể nó chỉ hơi biến dạng một chút, ngoài ra cũng chỉ rỉ ra ngoài mấy giọt máu.
Bỏi vậy có thể thấy rõ được thân thể nó cường hãn cỡ nào.
“Trí Linh, ngươi thử phân tích một chút xem có thể lấy Thiết Linh chi lực bên trong ra không?!”
Thiết Linh chi lực chẳng qua chỉ là cách gọi thôi, thật ra là sức mạnh thần bí nào đó ẩn giấu bên trong người Đoạt Mệnh Phong. Nếu như đem loại lực lượng đặc thù này hoán giao thành lực công kích thì sẽ giúp cho binh khí có năng lực thần kỳ, có thể hấp máu thịt lẫn tánh mạng để chuyển đổi thành chân khí của mình.
Doanh Thừa Phong vô cùng thèm thuồng loại năng lực này.
“Ta đang phân tích đây!” Thanh âm Trí Linh từ từ vang lên: “Đoạt Mệnh Phong mặc dù có năng lực này nhưng chỉ là năng lực phụ trợ của chúng nó. Dựa theo ta tính toán thì xác xuất hấp thu thành công cũng không cao.”
Doanh Thừa Phong khẽ nhíu mày, nói: “Xác suất bao nhiêu?”
“Linh sư bình thường có thể làm được một phần trăm cũng đã tương đối rồi.” Trí Linh không chút lưu tình đẩy hắn xuống bờ vực tuyệt vọng.
“Một phần trăm?”
“Không sai, hơn nữa bởi vì thể tích bên trong Đoạt Mệnh Phong quá nhỏ, lực lượng ẩn chứa bên trong cơ thể lại yếu ớt, cho nên dù có may mắn hấp thu thành công thì nếu muốn quán linh cho binh khí… dù là linh khí kém cỏi nhất cũng phải cần…” Trí Linh dừng một chút, chậm rãi nói: “Ít nhất trên trăm viên Phong ấn thạch.”
“A…” Doanh Thừa Phong vỗ trán một cái, giờ khắc này, rốt cuộc hắn đã hiểu được tại sao vị lão nhân ở trấn Long Nham lại nói có Đoạt Mệnh Phong cũng như không.
Theo như Trí Linh tính toán, muốn quán linh binh khí sáo trang, ngay cả là loại bình thường nhất thì cũng cần ít nhất hơn vạn con Đoạn Mệnh Phong, cùng với hơn vạn viên Phong ấn thạch rỗng.
Mặc dù Doanh Thừa Phong hiện giờ đã là đại phú ông, tài sản của bản thân đã sớm vượt qua thúc thúc Doanh Lợi Đức.
Nhưng vừa nghĩ tới việc đầu tư xa xỉ như thế, trong tim của hắn bỗng phát rét.
Cái giá khổng lồ như thế tuyệt không phải kẻ nào cũng có thể có được. Hơn nữa cho dù có người không ngại giá đó nhưng muốn làm thịt hơn vạn con Đoạt Mệnh Phong cũng phải có thực lực mới được.
Tương tự, nếu như thật sự có người có thể dễ dàng tru diệt hơn vạn con Đoạt Mệnh Phong thì… làm sao y có thể còn tâm trí đâu mà quan tâm đến việc tổn hao tinh lực vì một kiện linh khí sáo trang bình thường đây?!
Lão già kia nói không sai! Muốn trông cậy vào Đoạt Mệnh Phong mà thu được Thiết Linh chi lực thì quả thực là một việc không sáng suốt.
Chẳng qua, Trí Linh lại bất đồng. Trên thế giới này chưa hề xuất hiện kẻ thần kỳ được như nó.
Người khác làm không được, nhưng điều đó chưa hẳn đã làm khó được nó.
“Trí Linh, ngươi có nắm chắc không?” Doanh Thừa Phong hy vọng tràn trề hỏi.
“Ta có thể thử một chút.” Trí Linh trả lời cũng không làm cho hắn thất vọng: “Ta nắm chắc năm mươi phần trăm.”
“Tốt, như vậy là đủ rồi.” Doanh Thừa Phong bình tâm lại, nặng nề nói: “Bắt đầu đi!”
“Vâng!”
Cùng với tiếng đáp của Trí Linh, một luồng lực lượng ba động khác thường từ trên người Doanh Thừa Phong khuếch tán ra ngoài.
Đây là loại lực lượng bình thường tương tự như sóng âm, do Trí Linh chuyển đổi chân khí trên người Doanh Thừa Phong thành một lực lượng đặc thù.
Dưới sự tác động của lực lượng này, Đoạt Mệnh Phong vốn đang chết đột nhiên lại nhúc nhích, hơn nữa dao động càng lúc càng mạnh.
Mặc dù nó đã tận mắt chứng kiến đồng loại mình chết dưới kiếm của tên nhân loại này, nhưng vẫn hành động mà không hề do dự. Vuốt sắc vươn ra, thừa dịp Doanh Thừa Phong chưa rút trường kiếm mà vồ lấy rất tàn nhẫn.
Thân hình Doanh Thừa Phong xoay một vòng tại chỗ, hai chân chuyển động và đồng thời thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp né tránh móng vuốt con sói.
Cùng lúc đó, hắn vận lực cổ tay rút trường kiếm ra, hào quang tức thì lóe lên.
Một cơn mưa máu bắn lên không trung, con Dã lang ngay lập tức bị trọng thương, nằm rên rỉ trên mặt đất không nhúc nhích.
Rốt cuộc Doanh Thừa Phong cũng yên tâm. Ở thế giới này, mặc dù bầy sói mạnh hơn đời trước rất nhiều nhưng bù lại thì trường kiếm trong tay hắn cũng vượt xa vũ khí lạnh của kiếp trước.
Được chân khí phụ trợ, trường kiếm của hắn sắc bén vô song, nhẹ nhàng bay múa trên không trung. Mặc dù nhìn thì không có tí lực gì nhưng nơi kiếm phong đi qua, từng con Dã Lang hoàn toàn không đủ sức chống cự.
Có điều, sự hung ác tàn nhẫn và tính linh hoạt trong các động tác của đám Dã lang đã vượt xa Doanh Thừa Phong dự tính.
Trừ con Dã lang đi đầu bị hắn dùng trường kiếm bất ngờ chém chết, mấy con còn lại đều kiêng kị những nhát chém sắc bén của trường kiếm trong tay hắn.
Chúng vây quanh Doanh Thừa Phong và tấn công theo nhiều phương hướng khác nhau, nhưng khi gặp phải kiếm quang bén nhọn kia đều nhanh chóng lắc mình né tránh, không hề liều mạng nữa.
Doanh Thừa Phong vẫn phản ứng nhanh nhạy, nhưng dù sao cũng chưa từng tu luyện qua môn kiếm kĩ nào cường đại. Cho dù hắn vung trường kiếm như bay thì cũng không thể nào phản xạ lưu loát như Bá Vương Thương được.
Một khắc sau, tuy hắn vẫn còn chém trúng mấy con Dã lang không kịp tránh né, nhưng trước sau vẫn không thể chém chết thêm con nào nữa.
Trong lòng dần dần không khỏi nóng vội, Doanh Thừa Phong tức giận hừ một tiếng.
Hắn khẽ dụng lực chân, thân hình xoay nửa vòng. Trong lúc chuyển động thì đã cầm lấy chiếc hộp dài sau lưng.
Dùng tay nhẹ nhàng mở cái hộp dài ra, ba đoạn trường thương ngay lập tức bung ra trong không trung.
Cơ hồ cùng lúc đó, kiếm quang chợt biến mất và tắt hẳn hào quang.
Động tác của Doanh Thừa Phong nhanh như chớp, vừa mới đem tam tiết trường thương ra thì trường kiếm liền về vỏ.
Những con Dã Lang này vừa nhìn thấy thấy kiếm quang từng khiến chúng sợ hãi biến mất thì không khỏi vui mừng quá đỗi. Sau khi tru lên một tiếng dài, rất nhiều con Dã lang nhào tới cắn xé từ nhiều hướng khác nhau.
Song vào lúc này, Doanh Thừa Phong ra tay như điện, nhanh chóng tổ hợp lại tam tiết trường thương đang rơi từ không trung xuống.
Bá Vương Thương!
Kể từ khi Doanh Thừa Phong quán linh thành công cây thương này, hơn nữa tiến hành tu luyện thì hắn đã đặt tên cho nó là Bá Vương Thương.
Thương này dài một trượng hai thước. Một khi tổ hợp lại, chỉ cần đập vào mắt thì đã khiến cho người ta không rét mà run.
Cầm trường thương trong tay, lòng can đảm của Doanh Thừa Phong nhanh chóng tăng lên bằng tốc độ không thể hình dung nổi.
Hắn hét lớn một tiếng, âm thanh vang vọng như sét đánh, trường thương đâm thẳng về phía trước.
Trước mắt hắn là một con Cự Lang có hình thể to lớn nhất, trên người nó đã dính ba vết thương sâu tới tận xương. Không thể nghi ngờ, Trong đám sói vây công Doanh Thừa Phong thì nó là con mạnh nhất và hung hãn nhất. Doanh Thừa Phong ba lần chém trúng nhưng vẫn không thể lấy mạng nó, ngược lại xém tí nữa bị nó gây thương tích.
Cho nên, cục diện hai bên quả thực là không chết không thôi.
Lúc này, tốc độ của con sói lớn là nhanh nhất. Trong nháy mắt khi kiếm quang biến mất, nó liền chớp thời cơ hung hăng bổ nhào tới.
Có điều nó vừa mới xông lên, tức thì đã cảm nhận được một luồng gió.
Đó là một luồng kình phong mãnh liệt, sắc bén không thể nào tưởng tượng được.
Ngọn gió này giống như một mũi tên xuyên thấu không gian, đâm vào tròng mắt rồi nhấn tiếp vào thân nó.
“Bốp…”
Ngay lực tức vang lên tiếng nổ.
Mặc dù Bá Vương Thương vô cùng nặng nề nhưng khi trong tay Doanh Thừa Phong thì linh hoạt như vật sống.
Cú đâm này có tốc độ cực nhanh không gì sánh nổi, so với kiếm quang còn nhanh hơn mấy phẩn.
Con sói lớn còn chưa kịp có phản ứng thì đã bị mũi thương đâm trúng, hơn nữa đáng nói là nó phải chịu đựng toàn bộ lực lượng của Bá Vương Thương nổ mạnh.
Thân thể con sói lớn mặc dù mạnh mẽ nhưng cũng không thể nào chống đỡ được Bá Vương Thương, binh khí sáo trang vô cùng cường đại.
Một tiếng nổ “đùng” vang lên, một thương này của Doanh Thừa Phong đã đánh nát đầu con sói. Sức mạnh kinh hồn sắc bén không gì sánh được như không gì cản nỗi đã xuyên thấu qua thân thể con cự lang này.
Lực lượng li tâm nóng rực của cán thương giờ khắc này hoàn toàn bộc phát, đánh nát bấy thân thể con sói.
“Giết…!!!”
Doanh Thừa Phong giận dữ quát lên, múa trường thương như bay. Khi còn đang ở giữa không trung, hắn liền mượn lực ném tới rồi lui về phía sau, trong thời gian đó thêm một con Dã lang nữa bị giết chết.
Hắn cười ha hả, chân khí trong cơ thể cấp tốc lưu chuyển, tận sức thi triển Bá Vương Thương pháp.
Thanh vũ khí dài một trượng hai trong tay hắn phảng phất như là món đồ chơi Phong Hỏa Luân của em bé hay quơ quơ, có điều lại uy năng phát ra vô cùng khủng khiếp, không thể nào hình dung được.
Bầy sói kêu thảm không ngừng, rốt cuộc thanh âm của chúng đã mang mùi vị sợ hãi.
Lúc Doanh Thừa Phong cầm trường kiếm, bọn chúng mặc dù không dám liều mạng nhưng vẫn dám tấn công theo nhiều hướng khác nhau.
Chỉ cần không bị trường kiếm đâm xuyên đầu thì nhiều nhất bọn chúng chỉ bị đả thương chút xíu thôi.
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong đổi binh khí cầm Bá Vương Thương trong tay thì bầy sói này thảm rồi.
Uy năng của Bá Vương Thương hơn xa trường kiếm, những con Dã lang chỉ cần bị chạm nhẹ là đã bị tàn phế.
Sau một khắc, hơn hai mươi con Dã lang vây công Doanh Thừa Phong đã bị hắn đánh gục toàn bộ. Mặc dù không phải con Dã lang nào cũng đoạn khí chết đi nhưng gân cốt đã bị thương nặng, khó mà nhúc nhích.
“Hú…u…u…”
Phía xa trên núi lại truyền tới một tiếng sói tru.
Sau đó có vô số bóng đen xuất hiện trong tầm mắt Doanh Thừa Phong.
Mặc dù hắn chém giết mấy chục con Dã Lang nhưng so với tổng số thì không đáng bao nhiêu. Mà càng giết chóc thì hắn càng thêm nhiều địch nhân.
Doanh Thừa Phong khẽ nheo mắt, tức giận hừ một tiếng, không đánh được thì phải chạy. Hắn đeo Bá Vương Thương lên lưng rồi liều mạng chạy trốn về phương xa không chút do dự.
Cơ nhục đôi chân đột nhiên bành trướng lên, vội vàng xông ra bằng một tốc độ không gì so sánh được, trong giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt của bầy sói.
Sau một canh giờ liên tục chạy trốn thì hắn mới dừng bước.
Nơi này cũng là một vùng sơn cốc, nhưng căn cứ theo bản đồ thì hắn có thể đoán được nơi này tương đối an toàn. Không có dị thú hung mãnh chiếm cứ nhưng cũng không sinh ra các dược thảo và khoáng vật trân quý gì cả.
Cho nên nơi này cũng không có nhiều người lui tới, đúng là một khu vực không tệ để nghỉ ngơi hồi phục.
Doanh Thừa Phong tiến thẳng vào trong sơn cốc, tìm tòi một hồi, rốt cuộc tìm được một cái sơn động vắng vẻ rồi tiến vào trong đó.
Sơn động cũng không sâu, hơn nữa rất khô ráo, bên trong cũng chẳng có thứ gì tốt.
Hắn thở hắt ra một hơi, thầm mắng rồi thu Bá Vương Thương vào.
Tuy nó có uy năng của khủng khiếp nhưng cũng lại liên quan trực tiếp đến việc tiêu hao chân khí. Mặc dù hắn đại sát tứ phương, uy phong lẫm liệt chém giết mấy chục đầu Dã lang, nhưng chân khí trong cơ thể cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cho nên khi hắn nhìn thấy cả đàn cự lang chạy tới, hắn liền chạy đi không hề do dự.
Lúc này, hắn đã ngồi xếp bằng trong huyệt động rồi trấn tĩnh lại, sau đó cẩn thận lấy chiếc hộp vuông, cầm xác con Đoạt Mệnh Phong ra ngoài.
Đoạt Mệnh Phong không hổ là Dị thú cường đại. Sau khi chịu một tát mang sức mạnh cường đại của con gấu, mặc dù là bị đánh chết tươi nhưng thi thể nó chỉ hơi biến dạng một chút, ngoài ra cũng chỉ rỉ ra ngoài mấy giọt máu.
Bỏi vậy có thể thấy rõ được thân thể nó cường hãn cỡ nào.
“Trí Linh, ngươi thử phân tích một chút xem có thể lấy Thiết Linh chi lực bên trong ra không?!”
Thiết Linh chi lực chẳng qua chỉ là cách gọi thôi, thật ra là sức mạnh thần bí nào đó ẩn giấu bên trong người Đoạt Mệnh Phong. Nếu như đem loại lực lượng đặc thù này hoán giao thành lực công kích thì sẽ giúp cho binh khí có năng lực thần kỳ, có thể hấp máu thịt lẫn tánh mạng để chuyển đổi thành chân khí của mình.
Doanh Thừa Phong vô cùng thèm thuồng loại năng lực này.
“Ta đang phân tích đây!” Thanh âm Trí Linh từ từ vang lên: “Đoạt Mệnh Phong mặc dù có năng lực này nhưng chỉ là năng lực phụ trợ của chúng nó. Dựa theo ta tính toán thì xác xuất hấp thu thành công cũng không cao.”
Doanh Thừa Phong khẽ nhíu mày, nói: “Xác suất bao nhiêu?”
“Linh sư bình thường có thể làm được một phần trăm cũng đã tương đối rồi.” Trí Linh không chút lưu tình đẩy hắn xuống bờ vực tuyệt vọng.
“Một phần trăm?”
“Không sai, hơn nữa bởi vì thể tích bên trong Đoạt Mệnh Phong quá nhỏ, lực lượng ẩn chứa bên trong cơ thể lại yếu ớt, cho nên dù có may mắn hấp thu thành công thì nếu muốn quán linh cho binh khí… dù là linh khí kém cỏi nhất cũng phải cần…” Trí Linh dừng một chút, chậm rãi nói: “Ít nhất trên trăm viên Phong ấn thạch.”
“A…” Doanh Thừa Phong vỗ trán một cái, giờ khắc này, rốt cuộc hắn đã hiểu được tại sao vị lão nhân ở trấn Long Nham lại nói có Đoạt Mệnh Phong cũng như không.
Theo như Trí Linh tính toán, muốn quán linh binh khí sáo trang, ngay cả là loại bình thường nhất thì cũng cần ít nhất hơn vạn con Đoạn Mệnh Phong, cùng với hơn vạn viên Phong ấn thạch rỗng.
Mặc dù Doanh Thừa Phong hiện giờ đã là đại phú ông, tài sản của bản thân đã sớm vượt qua thúc thúc Doanh Lợi Đức.
Nhưng vừa nghĩ tới việc đầu tư xa xỉ như thế, trong tim của hắn bỗng phát rét.
Cái giá khổng lồ như thế tuyệt không phải kẻ nào cũng có thể có được. Hơn nữa cho dù có người không ngại giá đó nhưng muốn làm thịt hơn vạn con Đoạt Mệnh Phong cũng phải có thực lực mới được.
Tương tự, nếu như thật sự có người có thể dễ dàng tru diệt hơn vạn con Đoạt Mệnh Phong thì… làm sao y có thể còn tâm trí đâu mà quan tâm đến việc tổn hao tinh lực vì một kiện linh khí sáo trang bình thường đây?!
Lão già kia nói không sai! Muốn trông cậy vào Đoạt Mệnh Phong mà thu được Thiết Linh chi lực thì quả thực là một việc không sáng suốt.
Chẳng qua, Trí Linh lại bất đồng. Trên thế giới này chưa hề xuất hiện kẻ thần kỳ được như nó.
Người khác làm không được, nhưng điều đó chưa hẳn đã làm khó được nó.
“Trí Linh, ngươi có nắm chắc không?” Doanh Thừa Phong hy vọng tràn trề hỏi.
“Ta có thể thử một chút.” Trí Linh trả lời cũng không làm cho hắn thất vọng: “Ta nắm chắc năm mươi phần trăm.”
“Tốt, như vậy là đủ rồi.” Doanh Thừa Phong bình tâm lại, nặng nề nói: “Bắt đầu đi!”
“Vâng!”
Cùng với tiếng đáp của Trí Linh, một luồng lực lượng ba động khác thường từ trên người Doanh Thừa Phong khuếch tán ra ngoài.
Đây là loại lực lượng bình thường tương tự như sóng âm, do Trí Linh chuyển đổi chân khí trên người Doanh Thừa Phong thành một lực lượng đặc thù.
Dưới sự tác động của lực lượng này, Đoạt Mệnh Phong vốn đang chết đột nhiên lại nhúc nhích, hơn nữa dao động càng lúc càng mạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook